Thốn Chu Bất Ly ____Sự Chiếm Hữu
Tiểu Hòe ngồi bên cửa sổ trong phòng của Triệu Viễn Chu, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn lồng chiếu lên khuôn mặt của y. Cảnh vật ngoài cửa sổ im lìm và cô đơn, như phản ánh những suy nghĩ lẩn khuất trong lòng Tiểu Hòe. Mới chỉ vài ngày trôi qua kể từ khi y được Triệu Viễn Chu đưa về đây, nhưng một sự thay đổi lớn đã diễn ra trong cuộc sống của y.
Những cử chỉ thân mật của đại yêu, những ánh mắt đầy ẩn ý và những lời nói dịu dàng mà ẩn chứa quyền lực, tất cả dường như muốn chiếm lấy y. Ban đầu, Tiểu Hòe còn cố gắng phản kháng, nhưng càng ngày, sự kiên cường của y càng dần bị làm yếu đi bởi sự ép buộc vô hình của Triệu Viễn Chu.
“Tiểu Hòe,” Triệu Viễn Chu lên tiếng, giọng nói trầm thấp và đầy mê hoặc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Y quay lại, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của đại yêu.
Triệu Viễn Chu đứng dựa vào cửa, đôi mắt chăm chú quan sát từng cử động của y. “Ngươi có thể gọi ta là ca ca, Tiểu Hòe. Chúng ta không cần phải giữ khoảng cách nữa.”
Tiểu Hòe không đáp lại ngay, đôi mắt của y khẽ nhắm lại. Từ ngày vào sống cùng Triệu Viễn Chu, y luôn cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ từ phía đại yêu, như thể hắn muốn áp đặt tất cả mọi thứ lên mình. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của hắn đều như có một lực kéo vô hình, khiến y không thể dứt ra được.
“Ca ca,” Tiểu Hòe khẽ gọi, nhưng trong lời nói ấy, y vẫn không thể che giấu nỗi bất an trong lòng.
Triệu Viễn Chu tiến lại gần hơn, bước chân vững vàng nhưng nhẹ nhàng. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai Tiểu Hòe, đôi mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt của y. “Ngươi không cần phải sợ ta, Tiểu Hòe. Ta sẽ không làm ngươi đau đâu.” Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy tính kiểm soát.
Tiểu Hòe cảm thấy một cơn sóng lạ lùng dâng lên trong lòng mình. Y không thể từ chối những lời đó, nhưng trong trái tim lại cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Triệu Viễn Chu là đại yêu, và y… chỉ là một tiểu yêu, một đệ đệ của Ly Luân.
Tuy nhiên, một phần trong lòng Tiểu Hòe lại cảm nhận được một sự cần thiết kỳ lạ từ chính Triệu Viễn Chu. Cảm giác đó như một sự ngọt ngào đầy bẫy, làm cho y dần quên đi mọi sự phản kháng ban đầu.
“Ca ca... ngươi thực sự không muốn ta rời xa ngươi?” Tiểu Hòe hỏi, đôi mắt ngước lên nhìn vào Triệu Viễn Chu, trong lòng vừa muốn từ chối nhưng lại không thể.
Triệu Viễn Chu mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó lại chứa đầy sự tính toán. “Ngươi không thể đi đâu được, Tiểu Hòe. Ngươi là của ta.”
Tiểu Hòe cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Hắn không thể hiểu được tại sao những lời này lại có thể thấm sâu vào tận cùng tâm hồn mình như vậy. “Ca ca... ta không muốn là của ngươi.... ta muốn tự do.”
“Ngươi muốn tự do?” Triệu Viễn Chu cười nhẹ, nhưng trong tiếng cười ấy có chút gì đó như chế giễu. “Ngươi không còn tự do nữa đâu, Tiểu Hòe. Ngươi đã ở bên ta quá lâu rồi, sao có thể mong đợi một thứ xa vời như vậy?”
Tiểu Hòe im lặng, đôi mắt y dần mờ đi, những lời này của Triệu Viễn Chu như xâm chiếm tâm trí của y. Y không thể phản bác, cũng không thể thoát ra. Dần dần, y nhận ra rằng, dù có cố gắng đến đâu, mình cũng chỉ là một con cờ trong tay của đại yêu.
Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng vén tóc Tiểu Hòe ra sau tai, tay hắn chạm vào làn da mềm mại của y, cảm nhận được nhịp đập yếu ớt trong tim. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi ta sao, Tiểu Hòe? Ngươi sẽ không đi đâu được, không bao giờ.”
Tiểu Hòe chỉ có thể đứng yên, mặc cho mọi thứ xung quanh mình dần dần xâm chiếm. Y cảm nhận rõ sự chiếm hữu trong từng cử chỉ của Triệu Viễn Chu, như một lưỡi dao sắc bén lướt qua da thịt, khiến y không thể phản kháng.
“Ta... sẽ không rời xa ngươi đâu,” Tiểu Hòe nói khẽ, dù trong lòng có chút bất an, nhưng cũng không thể kìm nén được cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể mình. Mỗi lần Triệu Viễn Chu chạm vào, y lại cảm thấy một thứ tình cảm phức tạp lạ lùng, không thể giải thích.
Triệu Viễn Chu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tiểu Hòe, nụ cười trên môi hắn càng thêm thâm sâu. “Ta biết ngươi sẽ không rời đi. Ngươi là của ta, Tiểu Hòe. Và ngươi sẽ mãi mãi là của ta.”
Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Hòe cảm nhận được sự áp bức và quyền lực mà Triệu Viễn Chu dành cho mình. Y không còn là chính mình nữa, mà chỉ là một phần trong sự kiểm soát của đại yêu.
Liệu Tiểu Hòe có thể tìm lại được tự do của mình, hay sẽ mãi mãi là một phần trong tay Triệu Viễn Chu?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro