Chương 02
Tháng năm oi bức và là thời gian mệt mỏi nhất của sinh viên trong mọi trường đại học. Ran vốn học khoa thiết kế thời trang của một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, nhưng một năm trước cô chuyển về học tại Nhật Bản. Vì trường cũ và trường mới của cô liên kết với nhau, thực hiện chính sách trao đổi học sinh. Ran vừa làm xong bài thi lý thuyết, nhưng bài thi thực hành mới quyết định điểm số cả một năm học của cô. Nghe nói bài thi thực hành sẽ để học viên bốc thăm một ngôi trường đại học, sau đó nghiên cứu đặc thù nói chung, sở thích nói riêng của sinh viên trong ngôi trường đó để thiết kế một bộ trang phục thích hợp nhất.
Cô gái bên cạnh vỗ vai Ran: "Cậu thích bốc được trường nào?"
Ran suy nghĩ, sau đó cười tinh nghich, đôi mắt bỗng ánh lên tia mờ ám: " Tốt nhất là trường Quân đội, ở đó có phải có rất nhiều trai đẹp không? Có phải tớ sẽ được tranh thủ kêu họ cởi áo để đo số đo rồi sờ mó không?"
"Eooo~~~" Bạn học của cô kêu lên một tiếng, rồi nói: "Bản tính cậu như vậy sao còn chưa có người yêu?"
"Bởi vì tớ đang chờ người tuyệt vời nhất!" Ran nói. Rồi không hiểu sao trong đầu cô hiện lên hình ảnh của chàng trai gặp vài hôm trước. So với ba năm trước thì Shinichi có cao hơn, làn da ngăm đen hơn, nhưng lại lộ nét quyết rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng cô không có quyền mơ ước nữa rồi! Ran gạt phăng mọi suy nghĩ có vẻ ngớ ngẩn khỏi đầu, bước nhanh vào phòng bốc thăm. Tốt nhất là cho cô bốc phải trường Quân đội, sau đó kiếm ra một 'soái ca', tuyệt vời hơn người nào đó rất nhiều và quên phắt kẻ bạc nghĩa ấy đi.
Nhưng, số trời đã định.
Người ta nói không có duyên thì còn có nợ mà.
Ran Mori bốc được trường Đại học K. Mà lại là khoa Phòng chống tội phạm.
"Duyên dữ ha?" Ran nghĩ thầm, rồi dùng hết sức lực đập đầu vào cái gối.
-----------
Trời tháng năm vừa trong vừa cao, trường đại học K vừa sừng sững vừa uy nghiêm, còn Ran Mori vừa ngước nó vừa mỏi cổ.
Ran đi vào trường, tìm thấy khoa Phòng chống tội phạm, rồi không biết rốt cuộc phải làm gì. Cô đâu thể vô duyên xông vào đó, bắt lấy một ai và hỏi: "Bạn muốn đồng phục thế nào?" hay "Bạn thích gì??" Người ta lại chẳng bảo cô điên.
Đang điên đầu nghĩ kế hoạch tác chiến, bỗng ai đó vỗ vào vai cô, Ran Mori quay lại, đó là một cô gái. Hơn nữa là người quen.
Cô gái bí mật của Kudo Shinichi.
Vẫn là mái tóc ngắn màu nâu đậm, vẫn nét mặt bình tĩnh như thể biết hết tất thảy. Cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay, cùng chiếc váy màu hồng nhạt. Cô gái không đẹp, mà là đẹp xuất sắc. Hơn nữa tính tình cũng rất dễ chịu: "Xin chào, tôi thấy bạn loay hoay rất lâu, nên muốn đến hỏi bạn có cần giúp gì không?"
Ran Mori rầu rĩ trong lòng. Nếu cô ta xấu tính một chút, hẹp hòi một chút, it ra cô còn có lí do thoả mãn trong lòng. Còn có thể cười thầm Shinichi không biết nhìn người. Nhưng cô ấy lại hoàn mỹ như thế.
"Cô học thiết kế thời trang?" Cô gái nhìn vào thẻ sinh viên trước ngực Ran, rồi mỉm cười: "Hẳn là cô là người sẽ thiết kế đồng phục cho khoa Phòng chống tội phạm? Đa số học sinh đều đang ở lớp Tâm lý. Tôi dẫn cô theo nhé?"
Ran muốn từ chối, nhưng rồi lại bất giác đi theo. Ran bước theo cô gái vào thang máy. Đi đến lớp Tâm lý tội phạm. Ngay từ ở ngoài cửa, những tiếng giảng bài đã vang lên, đó là tiếng nói của Shinichi. Hình như cậu đang trình bày về một vụ giết người liên hoàn.
Ran đứng ở cửa, ngắm Shinichi đứng trên bục giảng, vẫn là áo sơ mi trắng cùng quần đen, nhưng không còn nụ cười rạng rỡ của hôm trước, mà cái nhíu mày của cậu khiến không khí có vẻ nghiêm trọng.
Shinichi Kudo vẫn thế. Tâm trạng của cậu có thể khiến cả một vùng xung quanh ảnh hưởng. Ba năm trước, Ran vẫn tưởng, chỉ có cô mới bị tâm trạng của cậu tác động thôi chứ. Ví dụ như khi cậu nở nụ cười, lòng Ran bất giác cũng thấy lâng lâng. Khi cậu khó chịu, Ran cũng chẳng được vui vẻ.
Hoá ra. Bất kì ai cũng bị cậu ảnh hưởng như thế! Hoá ra cậu có thể là trung tâm ở bất cứ nơi đâu.
Shinichi đang nói về vụ việc sáu cô gái bị nạn nhân rạch bụng, rồi vứt xác ở ven sông. Ran nhìn xuống những bức ảnh dán trên bảng đen. Đó là những hình ảnh hết sức kinh dị và ghê tởm, hình ảnh được chụp lại của nạn nhân. Ran bỗng dưng thấy khó thở, cô há cả miệng ra để thu nhận những hớp không khí, nhưng dường như chẳng có gì cho cô cả.
Ran hét lên một tiếng, cô bỗng dưng chạy vào lớp, tìm kiếm một nơi an toàn, rồi vùi mình vào hai bàn tay.
Shinichi nhận ra cô, vội vàng chạy xuống, vốn định kéo cô đứng dậy, nhưng Ran Mori như chạm phải lửa, bước ra cách xa anh.
Mọi người hoảng hốt. Shinichi còn hoảng hốt hơn.
Cô gái đứng đằng sau, nhanh chóng phân tích: "Hai bàn tay ôm lấy nhau, vùi đầu vào sau hai tay. Biểu hiện của sự sợ hãi. Cô ấy đang muốn giấu mình, thu mình càng nhỏ càng tốt để không ai trông thấy." Cô gái đi xung quanh lớp học: "Một thứ gì ở đây đã khiến cô ấy sinh hoảng loạn!"
Trong lớp học ngoài những dãy bàn của sinh viên, còn có thêm mấy hình nộm, vài cái kéo và con dao giả tưởng hung khí, và những bức ảnh dán trên bảng. Đó là tất cả những gì lạ mắt trong căn phòng này. Cô gái lim dim mắt, lại nói tiếp: "Cô ấy học thiết kế thời trang nên dao kéo và hình nộm không thể là lí do gây hoảng sợ được!" Cô gái chỉ vào một chàng trai: "Azu, mau tháo những tấm hình kia xuống!"
Cùng lúc đó, bác sĩ tâm lý cũng được tìm đến. Cô nhẹ nhàng thì thầm vào tai Ran, khiến Ran dần dần bình ổn lại. Ran vẫn đang thở gấp.
Trong khi đó, người bí mật của Shinichi vẫn hưng phấn trong lời phân tích của mình: "Cô ấy bắt đầu hoảng loạn khi nhìn thấy những bức ảnh. Có thể cô ấy sợ hãi vì lần đầu tiên tiếp xúc với nó. Trường hợp này loại. Mức độ hoảng loạn sẽ nhẹ hơn nhiều. Cô ấy từng chứng kiến hoặc cô ấy chính là nạn nhân trong một vụ giết người hàng loạt tương tự và đối tượng là nữ giới..."
Shinichi thét lên: "Troy! Đừng nói nữa!" Cũng là lúc cô gái tên Troy kia hoàn thành bài diễn thuyết của mình: "... hoặc một vụ cưỡng bức hàng loạt. Trường hợp này có khả năng cao hơn vì nếu cô ấy là nạn nhân của một vụ giết người thì sẽ không thể có mặt ở đây được!"
Ran đã hoàn toàn bình tĩnh lại, và nghe thấy toàn bộ lời phân tích của cô gái kia đối với cô. Ran không thích bị bóc mẽ, bởi cô cảm thấy những gì cô cố gắng che giấu thực ra chẳng giấu được ai cả.
Ran nhếch môi cười, lần đầu tiên cô cười mỉa một người khác, mà không phải mình. Ít ra thì ở cô gái đó có một thứ gì đó mà cô không thèm ganh tị. Ran đứng dậy, cố gắng đững vững trên đôi giày cao gót. Và thầm mắng chửi mình ngu ngốc vì hôm nay lại chọn một đôi giày cao như thế.
Ran bước đến trước mặt Troy, nói thật rõ ràng. Cô cho phép dáng vẻ mình thật khí thế, để đòi lại chút danh dự. Ít ra thì khi cô đi khỏi đây, ấn tượng Ran để lại cho mọi người, cho Shinichi, cho Troy, không phải là một cô gái điên yếu ớt: "Tôi ghét môn Tâm lý học. Vì xác xuất của nó là 50/50. Thậm chí còn không được đến như vậy. Tôi không biết cô đã học được bao nhiêu và tự hào về tài năng của mình như thế nào, nhưng cô đã từng nghĩ rằng nếu suy đoán của mình là sai, sẽ ảnh hưởng như thế nào với người bị cô mang ra làm chuột bạch không? Có những suy nghĩ và sự việc tôi muốn che giấu lại bị cô mang ra nói như thể đó là một điều bình thường. Và cô trình bày điều đó để mọi người thán phục mình khi mà chính cô còn chẳng rõ điều đó đúng hay không." Ran hít một hơi thật sâu, và dường như phải cố gắng hết sức để mình không nghiến răng: " Hơn nữa, tôi không phải tội phạm của cô!"
Ran giữ chặt chiếc túi trong lòng bàn tay. Cố gắng giữ vững đôi chân mình để không vấp ngã trước mặt cô gái đó. Kiêu ngạo bước ra khỏi phòng học.
Nếu thời gian dạy cho cô điều gì, đó chính là, nếu bản thân mình không cho phép lòng kiêu ngạo rời mình đi, thì chẳng ai làm được điều đó cả.
--------
Ran Mori vào toilet, rửa sạch bàn tay mình. Lúc cô ra khỏi toilet, liền thấy Shinichi đứng đợi ở ngoài.
Ran Mori dừng bước chân, điều chỉnh lại nụ cười trên mặt, nhanh chóng bước ra ngoài. Cô chẳng có lí do gì để trốn tránh cậu cả.
Shinichi đang đứng dựa vào tường, nhìn thấy cô bước ra, lo lắng trên mặt cũng giảm đi nhiều. Cậu bước theo cô, rồi chợt nắm lấy bàn tay cô kéo lại, khiến Ran quay người đối diện với cậu. Shinichi hỏi khi mà Ran còn đang mải sững sờ: "Không sao chứ?"
Ran cong khoé môi, khiến nụ cười càng thêm rực rỡ: "Tôi ổn mà!"
Shinichi kéo cô ngồi xuống hàng ghế trước hành lang, nhẹ giọng trách mắng: "Đừng cười nữa, khó coi lắm. Trên trán hiện nguyên dòng chữ 'tôi mệt quá ai đến và chăm sóc tôi đi!' kìa.
Nụ cười của Ran đông cứng, sau đó cũng chẳng thèm nguỵ trang thêm, khuôn mặt nhanh chóng bí xị và méo mó. Quả thật là cô đang rất mệt, đôi chân vì đi giày quá cao mà đau buốt...
"Á?" Ran giật mình, Shinichi đang ngồi trước mặt cô, tháo đôi giày cao gót, và thay cho cô một đôi dép lê dễ chịu. Bàn tay của Shinichi chạm vào chân cô, khiến da thịt cũng được truyền chút hơi mát từ tay cậu, khiến Ran Mori đỏ mặt.
Shinichi đang thay dép cho cô.
Cô bỗng nhiên hoảng hốt, có phải lời từ chốt của cậu, và cô bạn gái tên Troy kia chỉ là giấc mơ riêng của cô không. Và khi tỉnh giấc, Shinichi vẫn sẽ là Shinichi trước kia, chẳng chê chân cô bẩn mà thay dép cho cô.
Nhưng cô gái kia chỉ xuất hiện cách đây ít phút, và lời bóc mẽ cô của Troy quá chân thực. Khiến Ran đau lòng nhận ra rằng, chẳng có gì là thật cả, ngoài chuyện Shinichi đã có bạn gái, cô bạn gái đó vừa làm cô mất mặt mấy phút trước.
Ran nhìn xuống, cô chỉ thấy đỉnh đầu của Shinichi. Shinichi đang xoa bàn chân của cô. Ran hoang mang không hiểu, cậu đang thả mồi là những hạnh phúc nhỏ nhoi, để câu được gì từ cô?
Ran thật sự muốn nói rằng, đừng đưa tay về phía cô, nếu không cô sẽ không ngừng hy vọng, và lại lẽo đẽo đi theo cậu mất.
Nhưng Ran Mori sợ. Cô sợ rằng nếu mình nói như thế, cậu thật sự sẽ tránh xa cô. Cậu thật sự sẽ coi cô như một người xa lạ.
Lí trí nói cô phải cách cậu thật xa, nhưng trái tim cô muốn ở thật gần với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro