IV
"𝐍𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐥𝐨̛̀𝐢 𝐝𝐨 𝐝𝐮̛̣ 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐮̛̀ 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐭𝐢𝐦 𝐧𝐡𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡."
--
Bangkok.
Cả màn đêm bao trùm lên toàn bộ không gian, chỉ còn thứ ánh sáng duy nhất từ ngọn đèn đường hắt hiu, trong bóng tối tịch mịch, hiện lên gương mặt một người.
Hai mắt Dew nhắm nghiền, hắn dựa lưng vào ghế lái, thở dài một hơi.
Khoảnh khắc bị đẩy ra, lồng ngực bùng lên một cảm giác chấn động đến độ khó lòng tin nổi. Dew nhíu chặt lông mày, trái tim khó chịu đến nghẹt thở, sự lạnh lẽo lan toả từ đỉnh đầu đến tận gót chân hắn.
"Không, tao hết thích mày rồi."
Giây phút ấy, giọng nói cậu vang vọng khắp cả bốn bức tường.
Dew không ngốc, hắn cảm nhận được Best cũng có cảm giác giống hắn. Đôi mắt cậu nhìn hắn hệt như cách Dew nhìn cậu.
Thế nên, sao có thể thản nhiên nói rằng không còn chút tình cảm nào được chứ?
Chẳng nhẽ thực sự là do bản thân ảo tưởng thôi sao?
Dew càng nghĩ càng buồn bực, hắn đột nhiên cực kỳ muốn châm một điếu thuốc. Bàn tay vô thức nắm chặt lấy vô lăng, móng tay bấu vào da thịt đau buốt, nhưng hắn chẳng còn bận tâm nữa.
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn là ánh mắt đầy lảng tránh của người kia.
Khuôn mặt lại thêm phần thâm trầm.
Mẹ nó nữa, hắn rủa thầm.
Best, rốt cuộc mày đang nghĩ gì vậy?
--
Dew Anan, nhà sáng lập và CEO của Andyll, được nhắc đến như một startup trẻ đầy triển vọng.
Hắn luôn được giới báo chí ca tụng rằng là một thiên tài khi chỉ mất ba năm để lăn lội trong ngành Venture Capital và đưa định giá của bản thân lên mức hàng trăm triệu USD.
Thế nhưng, không ai biết hắn đã cực khổ ra sao, lao vào làm việc đến độ mất ăn mất ngủ và phải nhập viện thường xuyên thế nào chỉ vì những thứ hào nhoáng và xa xỉ ấy.
Tất cả, cũng chỉ vì vẫn còn một người mà Dew phải gặp.
Từ khi còn bé đến tận bây giờ, Dew luôn là một đứa con ngoan trong mắt bố mẹ, là một học trò giỏi trong mắt thầy cô. Dew chưa từng khiến người khác phải buồn, hay lo lắng cho hắn, nhưng chính hắn lại khiến người hắn yêu nhất phải rơi nước mắt vì hắn không biết bao lần.
Dew không thể để bố mẹ lo lắng cho mình, nên hắn phải đưa ra sự lựa chọn cuối cùng, đó là chuyển đến Chiang Mai học Đại học. Có Chúa mới biết để có thể đưa ra được quyết định ấy, hắn có bao nhiêu không cam tâm, có bao nhiêu khó chịu, cùng bao nhiêu bất lực.
Nhưng Dew đã nghĩ thế này, đó là sự lựa chọn tốt nhất cho hắn và Best. Chỉ cần hắn thành công, có thể báo hiếu một phần ơn sinh thành của bố mẹ, đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của cả hai mà không sợ hãi bất kỳ điều gì, hắn sẽ trở lại tìm cậu.
Giống như câu trả lời của hắn khi Best hỏi, Dew chưa từng một giây nào quên mất cậu, hắn sẽ dành cả đời để đi tìm cậu, chỉ cần tình cảm của cậu dành cho hắn vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.
Dew Anan đã luôn in sâu cái tên Best Wanarat vào trong trái tim mình.
Bốn năm miệt mài đèn sách, ba năm lăn lộn thương trường, ngày hôm nay, Dew đã có đủ tự tin để tìm lại hình bóng người vẫn luôn ngự trị trong trái tim hắn, người khiến hắn quay cuồng giữa những nỗi nhớ không tên.
Dew chọn tháng 6 là thời điểm sẽ bay về Bangkok, bởi vì hắn biết đó là tháng sinh nhật của Best. Hắn đã bỏ lỡ hai mươi mấy năm cuộc đời để đón sinh nhật cùng cậu rồi, thời khắc này, hắn muốn bù đắp cho tất cả những nỗi đau đớn, dằn vặt, yêu thương và nhớ nhung mà cả hai đã phải chịu đựng.
Đồng hồ điểm 4 giờ sáng, Dew nắm chặt trong tay chiếc áo sơ mi có dòng chữ "Tao th..." run run và quyển vở bìa vàng năm ấy, những điều ích kỷ duy nhất mà hắn đã lấy từ Best, đặt vào vali.
Đã đến lúc rồi, lần này tao sẽ là người theo đuổi mày trước, Best ạ.
--
"Thằng Dew, bên này!"
Giọng thằng Dave vang lên, Dew cười, buông ra đôi lời trách móc, nhưng thật ra đôi mắt đã sớm tìm kiếm một hình bóng.
Best lặng lẽ ngồi đó, cách hắn khoảng tầm ba cái bàn, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ.
Làn da trắng nõn, mái tóc đen trầm, đôi mắt sáng rực.
Cậu vẫn luôn đáng yêu như vậy.
Ngồi xuống chiếc ghế đã được để sẵn cho mình, Dew liên tục liếc mắt nhìn xa xa, trống ngực đập liên hồi.
"Ê, tao gọi hội thằng Bright sang uống nhé chúng mày!" Giọng thằng Dave văng vẳng.
"Tao ok, thằng Dew mày ok chứ?" Thằng Tar rất nhanh tán thành.
"Tao cũng ok."
Giọng Dew có vẻ trầm hơn, nghe có chút cứng ngắc, hắn đang cố che giấu sự khẩn trương của mình.
"Ngon, để tao đi gọi!"
Dew giả vờ uống một hớp bia, rồi lại vờ như vô tình mà ngẩng lên nhìn người kia.
Giây phút ánh mắt Dew chạm phải đôi đồng tử màu mật kia, hắn có chút lúng túng, có lẽ là do cảm thấy bản thân quan sát quá lộ liễu.
Thật hay sao Best cũng nhìn lại, tuy cậu rất nhanh ngoảnh mặt đi, nhưng hai tai lại đỏ bừng một cách kỳ lạ.
Dew chầm chậm dời đi đôi mắt, quay lại phía đám bạn đang mải mê tán gẫu, hắn không thể hiện gì nhiều, nhưng nụ cười rất nhanh trước khi hắn đưa tay lên chống cằm đã bán đứng hắn.
"Ê, nghe nói mày có gấu rồi đúng không thằng Dew?"
Những tiếng xì xào xung quang hắn lại bắt đầu nổi lên.
Dew khẽ nhíu mày, định lên tiếng phủ nhận nhưng lại vô tình nhìn thấy Fern đang nhìn mình từ phía bàn của hội con gái, hắn đành phải ngậm ngùi nuốt xuống.
"Tao chưa tính đến, giờ xây dựng sự nghiệp trước đã."
"Ôi thằng nghiệp chướng, mày còn gây dựng cái gì!"
"Mày ghẹo gan bọn tao đúng không, doanh nhân trẻ thành đạt bậc nhất cái tỉnh Chiang Mai rồi!"
Mặc kệ những lời trêu chọc, Dew không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.
Chỉ là thằng Dave với thằng Tar luôn nói với Dew rằng Fern vẫn còn tình cảm với hắn, bao nhiêu năm nay vẫn luôn hỏi thăm tình hình của hắn từ lũ chúng nó, nên hắn mới nói bảo với cô ấy rằng hắn đã có người yêu rồi mà thôi.
Dew chưa từng nghĩ hai thằng bạn mình lại đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi như vậy. Hắn có chút bất đắc dĩ, mắt lại len lén nhìn sang người đối diện.
Hình như Best đã uống say lắm rồi, mặt cậu đỏ bừng, mắt cũng phiên phiến hồng, nhìn sao cũng vẫn thấy có chút đáng thương.
--
Kết thúc bữa tiệc rồi gặp nhau ở bến xe, chắc chắn không phải là tình cờ, Dew cố ý.
Hắn muốn đưa Best về nhà, muốn biết cậu đang sống ở đâu, sống với ai. Hắn muốn biết hết tất cả mọi thứ thuộc về Best mà hắn đã bỏ lỡ từng ấy năm qua.
Dew đứng đó nhìn người con trai mang hình bóng ngập tràn tim hắn, gió thổi làm rối mái tóc Best nhưng trông cậu vẫn đẹp lạ lùng.
Dew đã từng sợ hãi, hắn sợ bố mẹ thất vọng vì hắn, hắn sợ tình yêu của hắn bị ngăn cản, hắn sợ hắn sẽ không còn được gặp Best nữa, hắn sợ thế giới này chỉ còn mình hắn. Nhưng đồng thời, Dew cũng biết mình yêu người này, yêu cậu vô ngần.
Dew vẫn luôn yêu Best như vậy, hắn yêu từng đường nét trên gương mặt cậu, yêu nụ cười toả nắng và đôi mắt hình lưỡi liềm biết cười của cậu, yêu cả khi cậu ngâm nga hát, hay khi cậu lấy hết cam đảm viết chữ "thích" lên áo đồng phục của hắn.
Nếu hỏi Dew hắn yêu Best từ khi nào, thì có lẽ là từ lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Chính xác thì không cần biết Dew gặp cậu bao lần, chỉ cần Best đứng yên ở đó, nhìn hắn thôi, Dew cũng không tài nào dời mắt được.
Năm mười bảy tuổi, toàn bộ trái tim hắn đều đưa hết cho duy nhất một người.
Dew đã từng nghĩ tình cảm của mình dành cho Best là đơn phương, nhưng giống như may mắn của cả đời hắn gộp lại, Dew tình cờ nhặt được quyển vở năm ấy của Best. Hắn như muốn vỡ oà khi đọc từng dòng Best viết về tình cảm của cậu dành cho hắn.
Dew luôn muốn Best là người đầu tiên hắn sẽ nhìn thấy khi thức dậy, muốn được thấy nụ cười dễ thương của cậu suốt đời, muốn mỗi ngày đều được nắm tay cậu đi dạo khắp các con phố, mỗi ngày đều được ôm cậu trong vòng tay, mỗi ngày đều được hôn lên đôi môi cậu.
Dew đã từng chẳng hề quan tâm ánh nắng ngoài kia rực rỡ đến thế nào, cũng chẳng quan tâm những tán lá xanh rì rào trong gió, hay những cánh chim về làm tổ ấm áp đến siết bao. Nhưng từ thời khắc có Best bước vào đời, hắn thấy cuộc sống trước kia của mình trở nên bừng sáng. Giống như trái tim khô cằn của Dew đã dành cả đời để chờ đợi một mùa xuân, và rồi Best mỉm cười.
Dew nghĩ mình không còn chờ đợi nổi, hắn muốn Best là của hắn ngay bây giờ.
Thế nên Dew sẽ không do dự nữa, hắn biết hắn phải tự nắm lấy tình yêu của đời mình.
"Nếu mày ở một mình, chắc thỉnh thoảng tao rủ đi ăn cùng cho vui vẫn được ha."
Thời gian đợi chờ câu trả lời từ Best, đối với Dew tưởng chừng như dài đằng đẵng. Dù phải đứng trước hàng ngàn người để thuyết trình, hay phải đứng trước những người có vị trí cao ngất trong công việc, hắn cũng không hồi hộp đến thế.
Sự im lặng của Best như muốn nuốt chửng lấy hắn.
"Chắc mày thấy không tiện hả? Thế thôi, tao không làm phiền mày nữa, tao về nhé."
"Không, tao ok mà."
Chỉ một lời nói đơn giản thôi, cũng đủ làm đáy lòng Dew như có hàng vạn cánh hoa bung nở. Hắn như muốn nhảy cẫng lên, mọi nỗi đau trước đó đều được xoa dịu.
Dew không thể ngăn được bản thân mình cảm thấy vui sướng, hắn đã cố gắng nhiều đến vậy cũng chỉ vì khoảnh khắc này đây.
Nó, còn hơn cả hạnh phúc.
--
{ "Em là ánh sáng duy nhất của đời anh,
Là ánh bình minh mà anh đang sống." }
--
Thời điểm hôn lên môi Best, Dew không còn gì để hối hận nữa.
Có lẽ Best không hay biết rằng còn có thứ còn đẹp hơn cả cảnh đêm ngoài kia, đó chính là nụ cười ấm áp của cậu. Lúc cậu cười, đôi mắt nheo lại như nửa vầng trăng non.
Dew nghĩ Best tồn tại một thứ năng lực đặc biệt trên người, thứ năng lực có thể nhấn chìm hắn trong đôi mắt nâu tuyệt đẹp của cậu.
"Sinh nhật có mày, vui lắm."
Một khắc kia, những lời nói ấy đi sâu vào lòng.
Vị ngọt lan toả khắp khoang miệng, loại cảm giác vừa thoả mãn vừa điên cuồng kích thích này khiến Dew không thể ngừng lại được.
Hắn ôm chặt lấy tấm lưng mảnh mai, ép cậu vào một nụ hôn mãnh liệt mà cháy bỏng. Mặc kệ Best có chấp nhận nụ hôn này hay không, hắn cũng không muốn dừng lại, một chút cũng không, hắn muốn tiếp tục chìm đắm trong đáy vực sâu thẳm mang tên cậu.
"Ô..."
Tiếng rên rỉ khe khẽ của Best làm cho toàn thân Dew càng nóng lên, khó lòng nhịn được.
Dew nhìn vào nơi lồng ngực phập phồng lên xuống của Best, hắn biết con tim mình cũng chung cùng một nhịp đập với cậu. Hắn cảm nhận được Best cũng đang ôm lấy hắn, đôi mắt xinh đẹp nhắm hờ thoả mãn, hương thơm trên cơ thể cậu quyện vào không gian, thơm ngát.
Dew đã từng tưởng tượng khung cảnh này cả ngàn lần, cảm giác mà hai cánh môi đan chặt, cảm giác mà hắn ôm trong tay cả thế giới và thời gian sẽ dừng trôi.
Chỉ là, Dew chưa từng nghĩ người bên dưới giây trước nhiệt tình đáp lại hắn như thế, giây sau lại đẩy hắn ra.
Những gì Dew còn nhớ về thời khắc đó là hắn chỉ biết chết lặng tại chỗ, sự từ chối đột ngột của Best khiến sắc mặt hắn biến đổi.
"Best, mày vẫn còn thích tao đúng không?"
Dew nhìn sâu vào đôi mắt Best, hắn đang đợi một câu trả lời. Hắn thực sự đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi.
Và cái điều mà Dew lo sợ cuối cùng cũng đã đến.
"Không, tao hết thích mày rồi."
Hết thích rồi...
Trong một khắc, Dew cảm thấy trái tim mình như nứt ra.
Chỉ ngần ấy từ thôi, mà có thể dễ dàng nhấn chìm một người đến tận cùng của sự đớn đau đến vậy ư?
Thế là chỉ còn mình hắn ôm mãi mối tình này, chỉ còn mình hắn là nhớ đến cậu, nhớ đến những kỷ niệm mà cả hai đã từng trải qua những năm về trước sao?
Suy nghĩ quay cuồng trong đầu, khiến Dew cảm thấy lồng ngực khi bị rút mất không khí, khó thở vô cùng.
Dường như tất cả viễn cảnh mà hắn vẽ ra trước kia, chỉ còn là câu chuyện cổ tích. Gặp lại nhau, hẹn hò, kết hôn rồi sống bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Biến mất cả rồi...
Yêu một người đến như vậy, nhưng với người ấy, bản thân chỉ còn là kẻ xa lạ đã từng lướt qua cuộc đời, không hơn.
Cổ họng Dew giờ đây chỉ biết phát ra những thứ âm thanh khô khốc, hắn lưu luyến nhìn khuôn mặt cậu thêm một chút.
Có lẽ cậu không nghe thấy trái tim hắn đang vỡ ra từng mảnh.
"Muộn rồi, tao cũng nên về."
Dew thấy Best muốn nói gì đó, nhưng hắn không còn tâm trạng để nghe nữa. Hắn cứ thế xoay người, rời khỏi nơi này, nơi mà đầy ắp bóng dáng của người hắn thương.
--
'Cộp'
Từ khay đựng đồ ghế trước, Dew cầm lên một chiếc hộp nhung màu đỏ. Lúc hắn mở chiếc hộp ấy ra, ánh sáng từ viên kim cương phản chiếu trong xe, đối lập với bóng tối ngoài kia, càng thêm phần chói loà.
Nửa năm là thời gian để hắn cầm được trên tay cặp nhẫn này, mặt trong của chiếc nhẫn được khắc dòng chữ "D&B".
Dew đã đợi được Best thích lại hắn, đã đợi được bố mẹ chấp nhận tình yêu của hắn, đã đợi được sự nghiệp thành công, đã đợi được chiếc nhẫn này hoàn thành, nhưng có lẽ không đợi được một người...
Quay đầu nhìn hắn thêm lần nữa...
Có lẽ, hắn đã sai ngay từ đầu rồi chăng?
Dòng kí ức lướt nhanh qua trí óc của Dew về với thời niên thiếu, với tiếng cười đùa, với những lời tỏ tình chưa dám nói của tình yêu.
Đêm đó, không ai biết Dew có khóc không.
Nhưng hắn biết, trái tim hắn đã khóc mất rồi.
--
[ 𝐓𝐨̂𝐢 𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐨̉ 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐨̂́ 𝐧𝐨̛𝐢 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐫𝐚 𝐯𝐚̀ 𝐥𝐨̛́𝐧 𝐥𝐞̂𝐧, đ𝐞̂̉ đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐨̂́ 𝐱𝐚 𝐥𝐚̣ 𝐚̂́𝐲, 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 đ𝐨̂́𝐢 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐨𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐱𝐚 𝐥𝐚̣, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐞𝐦 𝐨̛̉ đ𝐨́.
𝐓𝐨̂𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐛𝐚̂̀𝐮 𝐭𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐚𝐨 𝐯𝐨̛̀𝐢 𝐯𝐨̛̣𝐢 𝐤𝐢𝐚, 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮́ 𝐜𝐡𝐢𝐦 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐛𝐚̂̀𝐮 𝐭𝐫𝐨̛̀𝐢, 𝐭𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠 𝐭𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐚̆́𝐜 𝐤𝐢𝐚 𝐭𝐨̂𝐢 𝐬𝐞̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐭𝐮̛̣ 𝐝𝐨 𝐛𝐚𝐲 𝐥𝐮̛𝐨̛̣𝐧 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠.
𝐓𝐨̂𝐢 đ𝐢 𝐪𝐮𝐚 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐭𝐨𝐚̀ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐚𝐨 𝐜𝐡𝐨̣𝐜 𝐭𝐫𝐨̛̀𝐢, đ𝐢 𝐪𝐮𝐚 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐚̉𝐧𝐡 𝐧𝐨𝐧 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐡𝐮̛̃𝐮 𝐭𝐢̀𝐧𝐡, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐝𝐮̀ 𝐜𝐚̉𝐧𝐡 𝐬𝐚̆́𝐜 𝐜𝐡𝐮𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐨́ đ𝐞̣𝐩 đ𝐞̂́𝐧 𝐜𝐨̛̃ 𝐧𝐚̀𝐨, 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐥𝐚̀𝐦 𝐯𝐨̛𝐢 𝐛𝐨̛́𝐭 𝐧𝐨̂̃𝐢 𝐜𝐨̂ đ𝐨̛𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐥𝐨̀𝐧𝐠 𝐭𝐨̂𝐢.
𝐂𝐚̉ 𝐧𝐠𝐚̀𝐧 𝐥𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐡𝐢́𝐜𝐡 𝐞𝐦, 𝐲𝐞̂𝐮 𝐞𝐦, 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐭𝐫𝐨̣𝐧 𝐯𝐞̣𝐧 𝐧𝐨́𝐢 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐜𝐚̂𝐮. 𝐓𝐨̂𝐢 𝐬𝐨̛̣ 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐮̉ 𝐬𝐮̛́𝐜, 𝐧𝐞̂𝐧 𝐭𝐨̂𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐝𝐚́𝐦 𝐡𝐮̛́𝐚 𝐡𝐞̣𝐧.
𝐓𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐜𝐨̂́ 𝐠𝐚̆́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢́𝐜𝐡 𝐧𝐠𝐡𝐢, 𝐩𝐡𝐚̂́𝐧 đ𝐚̂́𝐮 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐨̂́𝐭 𝐡𝐨̛𝐧 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐧𝐠𝐚̀𝐲. 𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐤𝐡𝐢 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐠𝐢̀ đ𝐨́ 𝐠𝐨̛̣𝐢 𝐧𝐡𝐚̆́𝐜 𝐯𝐞̂̀ 𝐞𝐦, 𝐭𝐢𝐦 𝐭𝐨̂𝐢 𝐥𝐚̣𝐢 𝐛𝐚̆́𝐭 đ𝐚̂̀𝐮 𝐥𝐚̣𝐧𝐡 𝐥𝐞̃𝐨.
𝐓𝐨̂𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̀𝐦 𝐬𝐚𝐨 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐞𝐦 𝐭𝐮̛̀ 𝐧𝐚̆𝐦 đ𝐨́ 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐯𝐞̂̀ 𝐛𝐞̂𝐧 𝐭𝐨̂𝐢.
𝐓𝐨̂𝐢 𝐭𝐡𝐮̛̣𝐜 𝐬𝐮̛̣ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭.
𝐓𝐨̂𝐢 𝐜𝐨̀𝐧 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐧𝐨́𝐢 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐞𝐦, 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐥𝐚̀𝐦 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐞𝐦, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐥𝐞̃ đ𝐚̃ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨̀𝐧 𝐜𝐨̛ 𝐡𝐨̣̂𝐢 𝐧𝐮̛̃𝐚 𝐫𝐨̂̀𝐢.
𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠,
𝐂𝐡𝐨 𝐝𝐮̀ 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐧𝐚̀𝐨 đ𝐨́ 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐨́ 𝐪𝐮𝐞̂𝐧 đ𝐢 𝐪𝐮𝐚́ 𝐤𝐡𝐮̛́, 𝐪𝐮𝐞̂𝐧 đ𝐢 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐚̣𝐢, 𝐪𝐮𝐞̂𝐧 đ𝐢 𝐜𝐚̉ 𝐭𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐥𝐚𝐢, 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐭𝐨̂𝐢 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐬𝐞̃ 𝐦𝐚̃𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐪𝐮𝐞̂𝐧...
𝐘𝐞̂𝐮 𝐞𝐦, 𝐯𝐚̀ 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐲𝐞̂𝐮 𝐞𝐦, 𝐝𝐮̀ 𝐞𝐦 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨̀𝐧 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐭𝐨̂𝐢 𝐧𝐮̛̃𝐚. ]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro