Chap 6: Thay Đổi
Anh cứ ngang nhiên đi trước cậu lủi thủi theo sau.
- "A! Anh Du đến ạ? Mời anh vào. Lâu lắm rồi không thấy anh ghé tưởng anh quên tụi em rồi chứ" Mấy cô nhân viên son phấn cả mấy lớp hớn hở chạy ra chào đón anh có người còn bám cả tay anh nhưng bị anh phũ phàng đẩy ra. 'Haha đáng đời. Quê chưa cái thứ mê trai' Cậu nghĩ thầm.
- "Hôm nay tôi đến mua đồ"
- "Mua đồ ạ? Anh mua gì? áo vest?quần tây? Hay là..."
- "Không phải cho tôi mà là cho người này" Anh vừa nói vừa chỉ vào cậu. Mấy cô nhân viên quay lại nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ.
- "Đây hả anh?"
- "Phải" Cậu chỉ dám cười nhẹ đáp lại ánh mắt hình viên đạn của mấy cô nhân viên.
- "Đây là ai của anh vậy?"
- "Osin"
- "Hahaha. Ôsin ư! Anh kiếm đâu ra thằng nhóc quê mùa này thế? Đúng là thích hợp để làm ôsin thật. Hahaha!Ôsin! Mau dọn dẹp cửa tiệm đi" 'Cái tên chết tiệt kia ai cho ngươi nói ra hả? Ôi trời ơi! Xấu hổ chết mất thôi. Aaaa!'
- "Nhưng chỉ là ôsin của riêng một mình tôi thôi. Các người không có quyền chê bai hay sai cậu ấy làm việc"
- "Haha... Hả? Anh nói gì?"
- "Tôi nói mấy người không được động vào người cậu ấy cũng như sai cậu ấy làm việc"
- "Anh làm gì ghê thế? Chỉ là một thằng nhãi ôsin bình thường thôi mà"
- "Tôi nói rồi không nói lại nữa. Các người thử làm gì với cậu ấy thì đừng trách" Biết anh nói là làm mấy cô nhân viên không dám cãi lại nữa im thin thít.
- "Bây giờ thì lấy mấy bộ đồ đẹp nhất ra đây"
- "Hả? À dạ vâng" Một đống đồ hiệu được bày ra trước mặt cậu. 'Ôi trời ơi! Toàn đồ đắt tiền!'
- "Anh không đùa chứ? Tôi lấy đâu ra tiền mà trả?"
- Tôi nói cậu cứ chọn đi. Mấy cái khác đừng thắc mắc"
- "Được thôi" Cậu dán mắt vào mấy bộ đồ. 'Đúng là đồ hiệu có khác đẹp quá đi mất'. Vào phòng thử thay hết bộ này đến bộ khác lựa được cả đống nhưng chỉ dám lấy vài bộ.
- "Xong rồi"
- "Đưa đây tôi xem! Sao chỉ có vài bộ thế?"
- "Ờ thì..."
- "Hừ! Cậu mặc lại hết tất cả các bộ cho tôi xem tôi sẽ đích thân chọn"
Cậu khổ sở ôm đống đồ vào trong thay lại từ đầu rồi ra cho anh chiêm ngưỡng. Mà đa số bộ nào anh cũng lấy. Tuy chỉ có một bộ đồ vừa bước ra đã thấy hắn dán chặt mắt vào mình hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn bước ra trước mặt anh. Anh nuốt nước bọt cái ực suýt nữa không kiềm chế được mà chạy đến ôm cậu mất. Tổn hại con mắt quá đi. Anh lắc đầu. Cậu cũng thích bộ này lắm tưởng anh không thích thì xụ mặt định vô trong thay bộ mới thì nghe anh nói
- "Mặc nguyên bộ đấy đi lấy thêm mấy bộ hồi nãy nữa. Xong rồi đi thử giày"
- "Lấy hết mấy bộ hồi nãy á?"
- "Phải công nhận là người đẹp vì lụa. Cậu mặc vào thấy khác hẳn" Thật ra trong đầu anh lại nghĩ khác 'Đẹp quá đi mất. Cậu ấy mặc cái gì cũng đẹp cả'
- "Chứ không phải do tôi đẹp à?" Cậu bĩu môi. Nguỵ Châu đâu biết rằng hành động vừa nãy đã làm ai đó phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. 'Trời đất! Đáng yêu quá đi! Chỉ muốn cắn cho một phát. Mà mình bị cái gì thế. Bình thường đâu có thế này đâu. Aaa,điên mất thôi!'
- "Này! Anh bị sao mà đơ người ra thế?"
- "Chả sao cả"
- "Lo tính tiền cho tôi đi"
- "Đồ của cậu cậu phải tự trả tiền chứ"
- "Cái gì? Là anh mua mà!"
- "Tôi mua nhưng cậu phải trả tiền chứ"
- "Anh...anh nói cái gì?...Tôi...tôi làm gì có tiền?"
- "Không có thì ở lại làm việc trả công cho người ta"
- "Huhu...là anh lừa tôi mà" Nước mắt cậu bắt đầu lại dưng dưng. Anh nhận ra mình đùa hơi ác ý nên đành dỗ dành.
- "Thôi thôi mà. Tôi đùa thôi. Đừng khóc nữa"
- "Vậy thì lấy tiền đâu ra mà trả?"
- "Để tôi trả"
- "Anh nói thật chứ?"
- "Thật"
- "Vậy thì trả đi"
- "Nhưng cậu nín đi đã" Cậu lấy tay quẹt nước mắt. Anh lấy trong áo ra một chiếc khăn đưa cho nó.
- "Lau bằng cái này này"
- "Cảm ơn"
'Đúng là trẻ con. Đùa tí đã khóc. Nhưng phải nói là khóc cũng quá sức đáng yêu. Aaa cậu muốn giết tôi đấy à' Anh nghĩ rồi lắc đầu. Trả tiền xong lại lên xe đi tiếp. Lần này thì dừng ở tiệm giày. Vừa bước vào một lần nữa cậu lại bị choáng ngợp bởi vẻ hoành tráng của nó. Toàn là giày hàng hiệu đến từ các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới. "Háhá. Hôm nay là ngày gì mà hên thế không biết" Cậu nghĩ thầm 'Kể ra anh cũng tốt đấy chứ'
- "Giống hồi nãy. Cậu thử hết cho tôi. Tôi sẽ lựa"
- "Lại phải thử hết á?"
- "Chứ cậu muốn sao?" Anh liếc cậu.
- "Thử thì thử. Làm gì ghê thế"
- "Nhanh lên"
- "Từ từ chứ"
Vài phút sau....
- "Đôi này đẹp này"
- "Cậu nghĩ sao mà nói đẹp hả? Đổi đôi khác. Quê mùa chết được"
- "Mắt thẩm mĩ của anh mới là có vấn đề đấy. Nó đẹp thế này cơ mà"
- "Tôi nói xấu là xấu"
- "Xấu kệ anh tôi đi chứ anh có đi đâu"
- "Vậy cậu tự trả tiền luôn nhé. Tôi về!"
- "Aaaaaa Du đẹp trai ơi. Bây giờ mình cũng thấy nó xấu rồi. Thử đôi khác nhé"
- "Cậu cũng biết điều đấy" cảnh Du cười đểu.
- "Đồ xấu xa" Cậu lầm bầm.
- "Cậu nói xấu tôi đấy hả?
- "Đâu...đâu có. Tôi đang khen anh mà"
- "Thử đôi này đi" Anh mang đến trước mặt nó một đôi giày màu đỏ đen và có cả kim sa lấp lánh ở trên. Trông nó rất hợp với chiếc váy nó đang mặc.
- "Đẹp quá đi. Anh lấy đâu ra thế? Đây mới là đôi giày đáng để mình đi mà. Hồi nãy không biết đứa nào bảo mình đeo đôi giày quê mùa
- "Là cậu chứ ai"
- "Ủa? Vậy hả? Thôi kệ bây giờ tôi thích đôi này hơn"
- "Đúng là có mới nới cũ"
- "Kệ tôi"
- "Nhanh lên đi"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Còn đền bù thêm 2 chap nx thoi nhaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro