CHAPTER 18 - CẢM XÚC
"Tôi có cái này muốn đưa cho cậu" – Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, Cảnh Du đến gần Ngụy Châu và đưa cho cậu chiếc vé xem phim lúc sáng Tuấn Kiệt nhờ anh chuyển giúp – "Tuấn Kiệt nhờ chuyển cho cậu đấy"
Ngụy Châu cầm tấm vé trên tay có chút bất ngờ - "Ý cậu vậy là sao?"
"Tuấn Kiệt muốn hẹn cậu ngày mai cùng đi xem phim, đi dạo và đi ăn. Cậu ta sợ cậu sẽ không đồng ý nên nhờ tôi chuyển lời và đưa cho cậu vé xem phim trước" – Cảnh Du trả lời lạnh lùng dù trong thâm tâm anh lúc này đang cảm thấy rất buồn bực – "Nhiệm vụ của tôi là đưa vé cho cậu còn chuyện cậu muốn đi hay không là vấn đề riêng của cậu, tôi không quan tâm" – Cảnh Du quay lung tính đi vào phòng
"Cảnh Du!" – Ngụy Châu chụp lấy cánh tay của Cảnh Du
"Có chuyện gì???" – Cảnh Du đứng lại nhưng không quay sang nhìn Ngụy Châu vì anh sợ cậu sẽ nhìn thấy gương mặt buồn bã của anh.
"Cậu... Cậu có muốn tôi hẹn hò với Tuấn Kiệt hay không?" – Ngụy Châu nghẹn lời
"Đó là chuyện riêng của cậu, cậu đừng làm phiền tôi phải quyết định dùm cho cậu những vấn đề này" – Cảnh Du giật cánh tay mình ra và đi vào phòng. Anh đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, lúc này trái tim của anh bắt đầu cảm thấy đau đớn, Cảnh Du gục xuống sàn, anh cảm thấy như mình vừa bị mất đi một thứ rất quan trọng, Cảnh Du ngước lên nhìn tấm ảnh của Gia Tuệ chụp chung với anh – "Gia Tuệ! Anh phải làm sao đây, cảm xúc này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao anh lại trở thành như vậy? Gia Tuệ, em giúp anh với, anh đau đớn lắm!"
Trong lúc đó, ở bên ngoài, Ngụy Châu vẫn đứng đó, câu trả lời lạnh lùng của Cảnh Du làm cho cậu thật sự bị tổn thương. Đúng là cậu với Cảnh Du chỉ mới gặp nhau một khoảng thời gian chưa lâu nhưng ngay từ lúc gặp anh, chứng kiến những việc tốt anh làm với mọi người và cả tình cảm mà anh dành cho cha cậu đã khiến cho Ngụy Châu cảm thấy rất mến anh chàng này. Trong đêm nhạc từ thiện, cậu biết anh có nhìn cậu nhưng cậu cố tình giả vờ không quan tâm nhưng thật sự lúc đó trong lòng cậu đang cảm thấy rất vui vì cậu cũng thầm cảm nhận rằng Cảnh Du cũng dành một chút gì đó tình cảm cho cậu. Ngụy Châu từng tin rằng tình cảm của cậu sẽ làm anh ta cảm động, từng ngày từng ngày cậu cố gắng hòa nhập vào cuộc sống của anh chỉ để hiểu anh thêm một chút và từ đó tình cảm của hai người sẽ thật sự tiến triển và rồi anh sẽ trở thành một trong hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cậu. Nhưng ngày hôm nay, chính anh, chính cái con người tên Hoàng Cảnh Du đó lại có thể lạnh lùng với cậu như vậy, tại sao, tại vì lý do gì mà anh ta lại trở nên như vậy. Lẽ nào thứ tình cảm đó giờ mà cậu cảm nhận chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra, còn thật sự Cảnh Du không hề dành chút tình cảm gì cho cậu.
"Không! Không phải như vậy!" – Ngụy Châu đột ngột bừng tỉnh, cậu chạy thật nhanh đến trước cửa phòng Cảnh Du – "Hoàng Cảnh Du! Anh ra đây, tôi có chuyện muốn nói với anh" – Tiếng đập cửa phòng ngày một lớn hơn – "Cảnh Du, rốt cuộc anh có biết được tình cảm của tôi dành cho anh hay không, tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy. Hoàng Cảnh Du, anh ra đây cho tôi, anh phải trả lời hết những câu hỏi của tôi. Cảnh Du, anh là một tên ích kỷ, tại sao anh lại có thể chà đạp lên tình cảm của tôi như vậy. Hoàng Cảnh Du!" – Nói đến đây, Ngụy Châu gục xuống trước cửa phòng Cảnh Du, những giọt nước mắt của cậu bắt đầu trào ra từ khóe mắt của cậu. Bên trong, Cảnh Du đang tựa vào cánh cửa, anh nghe hết những lời của Ngụy Châu nói nhưng cho đến tận bây giờ, Cảnh Du vẫn chưa thế nào xác nhận được tình cảm của anh dành cho cậu, anh sợ mình sẽ làm tổn thương Ngụy Châu nếu thứ tình cảm đó chỉ là ngộ nhận, có lẽ Ngụy Châu sẽ hận anh nhưng Cảnh Du thà để như vậy mà Ngụy Châu còn có thể tìm được tình yêu mới còn hơn là để cậu đau khổ vì anh.
Sáng hôm sau, Cảnh Du đang ngồi đọc báo trên sopha cón Hứa Thúc thì đang ngồi uống trà và xem tivi, Ngụy Châu bước ra từ phòng của mình, trên người đang mặc một bộ đồ rất trẻ trung, đơn giản nhưng vẫn là nổi bật được vẻ "soái ca" của cậu
"Con đang chuẩn bị đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy Châu Châu?" – Hứa Thúc nhìn thấy Ngụy Châu liền thắc mắc
"À sáng nay con sang nhà Tiểu Ổn ăn cơm với cậu ấy đến chiều thì con có hẹn cùng đi xem phim với một người bạn nên chắc hôm nay ba không cần phải chuẩn bị phần ăn cho con cả ngày hôm nay đâu" – Ngụy Châu vừa nói vừa lén quan sát phản ứng của Cảnh Du, trái ngược với những gì cậu mong đợi, Cảnh Du vẫn cứ ngồi im lặng, cặp mắt vẫn chăm chú đọc tờ báo trên tay của mình như không có chuyện gì xảy ra
"Ừ, đi đứng cẩn thận đấy! Đừng về nhà trễ quá nhé" – Hứa Thúc căn dặn
"Con biết rồi, con đi đây. Chào ba!" – Ngụy Châu mỉm cười và bước ra cửa, trước khi đi khỏi cậu lại nhìn về phía Cảnh Du một lần nữa nhưng anh vẫn vậy, vẫn không có chút phản ứng nào, Ngụy Châu buồn bã đóng cửa và rời khỏi nhà. Trên đường ra thang máy, cậu vô tình gặp Tuấn Kiệt vừa đi mua nước uống về.
"Chào Châu Châu! Cám ơn em đã chấp nhận đi chơi cùng anh!"
"Không có gì!" – Ngụy Châu lạnh lùng trả lời
"Đừng lạnh lùng với anh nữa mà, anh hứa sẽ không bao giờ làm em buồn nữa" – Tuấn Kiệt nắm lấy tay của Ngụy Châu
"Chuyện đó thời gian sẽ trả lời, còn bây giờ anh đừng nói trước bất kỳ điều gì cả" – Ngụy Châu giật tay ra
"Chắc chắn anh sẽ chứng tỏ cho em thấy sự thay đổi của anh" – Tuấn Kiệt tự tin – "Thôi anh vào nhà đây, đừng quên cuộc hẹn chiều nay của chúng ta đấy, cơ mà em đi đâu vậy, chiều nay có cần anh tới đón không?"
"Tôi sang nhà Trần Ổn dùng cơm trưa sau đó sẽ tự đến rạp phim không cần anh phải đến đón đâu"
"OK! Vậy chiều nay gặp nhé!"
"Ừ, chiều gặp. Chào anh!" – Ngụy Châu quay lưng đi thật nhanh và không hề muốn quay lại nhìn người đang ở phía sau mình. Riêng Tuấn Kiệt, anh cảm thấy rất vui vẻ nhìn theo Ngụy Châu đến khi cậu vào thang máy anh mới quay trở vào nhà. Trong khi đó, tại một khác của hành lang, Cảnh Du đã vô tình nghe hết cuộc nói chuyện của họ, anh âm thầm quay vào nhà với gương mặt chán nản và cảm xúc thì cực kỳ tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro