Chương 8: ERROR
- CHÚ ƠI CHÚ! - Nguỵ Châu tung tăng chạy xuống nhà như mọi khi, miệng thì cứ inh ỏi hết cả lên làm cho buổi sáng ở nhà anh thật náo động. - " Chú ..." - Nhưng rồi cậu chợt khựng lại khi mở cửa phòng bước vào, giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn khắp nơi. Hôm nay nhà có khách.
- Châu Châu dậy rồi đấy à? Mau lại đây! - Cảnh Du ngồi giữa bàn mỉm cười ngoắc ngoắc cậu lại gần.
Gật gật, Nguỵ Châu chậm rãi bước về phía anh, mắt vẫn không rời khỏi những người vừa lạ vừa quen đang ngồi kín cả cái bàn ăn kia. Ngồi xuống cái ghế bên cạnh Cảnh Du, Nguỵ Châu lay lay tay, trong khi mắt vẫn đang nhìn họ đầy sợ sệt.
- Ai vậy chú? - Cậu lí nhí hỏi.
- Châu Châu không biết sao? Đây là chị Từ Anh! - Anh mỉm cười vòng tay siết nhẹ eo cậu, tay chỉ chỉ về phía Từ Anh đang tỏ vẻ không hài lòng về sự có mặt của cậu.
- Châu Châu biết chị này, chị ấy không có thích Châu Châu! - Nguỵ Châu hồn nhiên đáp làm mọi người bật cười trong khi Từ Anh thì lại hơi bị quê nhưng chỉ biết quay sang chỗ khác cắn môi còn lại chẳng thể làm gì.
- Còn mấy chú này là ai? - Cậu chớp mắt hỏi, lúc nào cũng vậy, phải biết câu trả lời cặn kẽ thì mới chịu thôi.
- Bọn chú là đàn em trung thành số một của chú Cảnh Du của Châu Châu đấy! - Một người trong đám đại diện lên tiếng.
- Thật thế ạ? Vậy chắc các chú hiểu rõ chú Cảnh Du lắm ạ? Chú ấy bình thường thế nào ạ? - Nguỵ Châu bắt đầu thích thú, cậu đổ dồn người về phía trước hỏi tới tấp, đôi mắt sáng rực lên tỏ vẻ tò mò.
- Bigboss bình thường thì rất là.. - Đám người đó chụm đầu lại với nhau chuẩn bị tám nhưng...
- Simon! - Từ Anh gằn giọng gắt lên làm mọi người mất hứng quay lại vị trí như cũ.
- Huh? Sao vậy? - Nguỵ Châu ngơ ngác nhìn họ, đôi mắt to tròn chớp chớp lia lịa trông vô cùng đáng yêu - " Chú kể cho Châu Châu nghe đi!! " - Cậu chồm lên kéo tay áo một người gần đó.
- Thôi đừng làm phiền mấy chú nữa, anh bình thường thế nào thì Châu Châu hiểu rõ quá rồi còn gì? - Cảnh Du phì cười vòng tay ôm lấy cậu kéo về.
- Châu Châu muốn biết lúc chú làm việc thôi mà! - Nguỵ Châu phụng phịu nói.
- Thôi nào! Ngoan đi! - Anh mỉm cười ôm lấy Nguỵ Châu kéo cậu vào lòng rồi khẽ thì thầm vào tai cậu - " Tối nay vào phòng rồi anh kể em nghe là được chứ gì? "
- Ưm! Ai thèm! Chú lại dụ Châu Châu nữa chứ gì! ~ - Cậu đỏ mặt lẽn bẽn cười, tay thì đẩy anh ra một cách nũng nịu.
- E hèm!! - Mấy ông chú cười cười hắn giọng ngăn cái hành động nhạy cảm kia lại trong khi Từ Anh vô cùng bực vội.
- Xin lỗi, chúng ta mau ăn thôi! - Cảnh Du ngại ngùng quay lại, anh quên mất là mình đang ngồi giữa đám đông. Tuy mọi người đã quá là thân thiết với nhau nhưng trong chuyện tình cảm thì có còn chút gì đó mắc cỡ.
- Tại chú đó! - Nguỵ Châu ngửa mặt, chu mỏ lên nói với anh.
- Biết rồi biết rồi!! - Anh bậm môi dùng đũa kẹp kẹp lấy cặp môi cậu rồi cả hai bật cười khúc khích quên luôn chuyện đời.
- Bigboss à! Chúng ta còn phải đi sớm nữa đấy ạ! - Từ Anh khó chịu lên tiếng phá tan bầu không khí.
- Tôi biết rồi! - Anh quay lại nhìn cô gật gù.
- Hôm nay chú phải đi đâu sao? - Nguỵ Châu ngơ ngác hỏi.
- Ừm, anh với mấy chú đó hôm nay có chuyện cần phải làm nên Châu Châu ở nhà ngoan nhé, tối nay có thể anh sẽ không về. - Anh mỉm cười vuốt vuốt tóc cậu.
- Yahhh, không chịu đâu! Chú lại bỏ Châu Châu ở nhà một mình nữa à? - Châu Châu nhăn mặt, hai chân dậm xuống đất dùng dằng.
- HỨA NGUỴ CHÂU! CẬU THÔI ĐI! - Từ Anh đập bàn chợt đứng bật dậy.
- Chị sao vậy? Em đang nói chuyện với chú Cảnh Du chứ có phải nói chuyện với chị đâu mà chị nổi nóng! - Nguỵ Châu vẩu môi lên đáp, vẻ mặt như đang khiêu khích Từ Anh.
- Cậu........ - Cô tức đến không nói nên lời.
- Được rồi Từ Anh, Châu Châu còn nhỏ mà, có gì từ từ nói! - Cảnh Du lên tiếng gỡ rối, một phần là muốn dung túng cho Nguỵ Châu còn một phần là không muốn Từ Anh mất mặt vì anh hiểu chỉ cần nói mấy câu nữa thì cô sẽ bị Nguỵ Châu làm cho bẽ mặt không kịp đỡ.
- Vâng! - Từ Anh khó chịu ngồi xuống.
- Chỉ có chú là thương Châu Châu thôi! ~ - Nguỵ Châu mỉm cười ôm lấy anh trong khi mắt thì đang chiếu thẳng về phía cô tỏ vẻ đắc ý - " Thích Hoàng Cảnh Du chứ gì! Đã vậy tôi làm cho cô ghen đến ói máu luôn nè, dám lên mặt với Hứa Nguỵ Châu này thì chỉ có chết!!"
---------------------------
- Được rồi, em vào nhà đi! - Cảnh Du mỉm cười dịu dàng gỡ tay Nguỵ Châu ra khỏi vòng eo mình trong khi mọi người đang ngồi trong xe chờ đợi. Hôm nay có một đợt hàng khá lớn từ Thái Lan chuyển sang nên đích thân anh phải đi giao dịch.
- Chú đi nhớ về sớm nha! Châu Châu ở nhà nhớ chú lắm đấy! - Nguỵ Châu phụng phịu nói.
- Ừm, mai anh về sẽ có quà cho Châu Châu nhé! - Anh nhéo nhẹ mũi cậu.
- Vâng! Vậy chú đi đi kẻo trễ ah! - Nguỵ Châu chun mũi mỉm cười tươi rói đẩy đẩy anh lên xe.
Vẫy tay theo sau, bất chợt Nguỵ Châu lại cảm thấy hơi buồn một chút, chỉ một chút thôi, cũng chẳng hiểu lí do vì sao. Nhưng rồi ngay khi mấy chiếc xe khuất bóng, cậu trở về con người thật của mình, mỉm cười tinh nghịch, Nguỵ Châu tung tăng chạy ngược vào nhà.
- Quản gia Lý à, hôm nay Châu Châu mệt nên về phòng ngủ, ông đừng gọi Châu Châu dậy nha! - Nguỵ Châu mỉm cười rồi phóng thẳng lên cầu thang nhưng chưa kịp biến đi thì đã bị hai tên vệ sĩ chặn lại.
- Cậu chủ đã dặn là phải bắt cậu đi học! Không được cúp. - Quản gia Lý cúi đầu cung kính nói với Nguỵ Châu.
- Nhưng mà... Châu Châu.. - Nguỵ Châu nhăn mặt rồi chạy vội xuống níu tay ông quản gia già, trưng ra bộ mặt đáng yêu. - " Ông cho Châu Châu nghỉ một bữa thôi ~ không ai nói ra thì chú Cảnh Du không biết đâu ah! "
- Không được, cặp sách của cậu đã được chuẩn bị, mời! - quản gia Lý không một chút động lòng, lạnh lùng chìa tay mời Nguỵ Châu ra cửa.
Xụ mặt, cậu nhìn chăm chăm lấy ông rồi dùng dằng đi ra xe - " Bực bội!! .. Cơ hội ngàn vàng mà lại... Thôi để chiều vậy! "
---------------------------
- Bigboss à, hàng đã tới rồi! - Simon bước tới nói nhỏ vào tai Cảnh Du khi một toán người đang từ ngoài bước vào. Đây là kho chứa hàng lớn ở gần biên giới đã bị bỏ hoang nhiều năm, ít người lui tới.
- Kiểm tra thật kỹ vào! - Anh gật gù nói nhỏ rồi nhanh chóng đứng lên chìa tay ra bắt lấy tay của một người trong số vừa vào tới. - " Daniel! Lâu quá không gặp! "
- Lâu quá không gặp, anh vẫn khoẻ nhỉ? - Daniel mỉm cười bắt tay anh rồi ung dung ngồi xuống cái ghế đối diện.
- Ừm, anh có thể kiểm tiền! - Anh gật đầu rồi nhếch mép ra hiệu cho đàn em đem đặt lên bàn mấy cái vali tiền đầy ắp.
- Cứ từ từ đã! Anh làm gì gấp thế? Tôi có cái này tặng anh đây! - Hắn nhíu mày rồi bíng tay một cái, lập tức từ ngoài tiến vào hai cô gái người Thái cực kì gợi cảm. Một ngồi xuống cạnh hắn, một bước tới ngồi hẳn lên đùi anh. - " Sao? Thích chứ ? " - Hắn thích thú hỏi anh.
- Anh khách sáo quá rồi đấy! - Gượng cười đáp lại, thật sự anh cảm thấy hơi khó chịu, từ lúc thề hứa đủ điều với Nguỵ Châu thì anh hoàn toàn không hề đụng đến phụ nữ hay nói đúng hơn là không có cảm giác với họ nữa rồi. Trong đầu anh lúc này chỉ có hình bóng của cậu, chỉ của cậu, chỉ của Hứa Nguỵ Châu mà thôi.
- Có gì đâu! Hàng còn nguyên đấy nhé! Tặng anh từ từ mà hưởng thụ, tôi đi đây! - Daniel nhếch mép rồi đứng lên khoác vai cô gái kia ra khỏi đó, theo sau là đám đàn em vác va li tiền đầy ắp trên tay.
- Chào anh! - Cảnh Du nói với theo hắn, mặc cho cô gái đang không ngừng vuốt ve khuôn ngực anh, bàn tay từ từ hạ thấp xuống phần hạ bộ. Nắm tay cô ta giữ chặt lại, anh nhếch mép. - " Không cần phải gấp vậy đâu! Đến khách sạn đã ! " - Dạo này cứ phải kiềm chế khi đứng trước Nguỵ Châu, thử hỏi xem có thằng đàn ông nào chịu nổi, thôi thì hôm nay thả cửa một bữa, dù gì cũng chỉ là giải quyết vấn đề sinh lý chứ có phải yêu đương vụng trộm gì đâu. Nghĩ đến đó, anh đứng bật dậy ra hiệu cho bọn đàn em ra về, sau đó choàng tay qua eo cô gái ra xe.
-------------------------
Nguỵ Châu vội vàng chạy vội vào nhà sau khi được tài xế đón về từ trường học.
- Quản gia Lý đừng gọi Châu Châu xuống ăn cơm nhé! Châu Châu không đói ah! - cậu vừa chạy nhanh lên phòng vừa bô bô cái miệng nói như có vẻ có chuyện gì quan trọng lắm. Và nó thật sự quan trọng, hôm nay anh không có nhà, đó là thời cơ để cậu tiếp cận đến cái laptop của anh, vì đơn giản anh không bao giờ đem nó ra khỏi nhà, có lẽ đang nằm ở một góc nào đó trong phòng.
" Không có ai hết, vào thôi ! - " Nguỵ Châu đưa mắt nhìn xung quanh rồi len lén đưa tay mở cửa phòng anh bước vào. Cậu hí hửng chạy lại bàn làm việc của anh, thích thú ngồi xuống cái ghế xoay lớn, nhún nhún cho đã rồi mới bắt đầu vào công việc.
Cái máy hiện đang nằm gọn trong hộc bàn, anh thật sự quá lơ là rồi. Nhếch mép mở nó lên, cậu đưa mắt tìm kiếm khắp các thư mục.
- Chắc là cái này rồi! - Một thư mục ẩn được cậu tìm thấy. - Phải quan trọng thì mới cài mật khẩu chứ! - " Mình thông minh thật! " - Cậu bật cười đắc ý lôi ra một cái USB - Copy cái đã rồi từ từ giải mã.
Vậy là cái file đang được cậu copy một cách dễ dàng nhưng mà sao lại chậm thế không biết, nãy giờ gần 15 phút nhưng chỉ mới cop được có 1% . Điều đó làm cậu hơi khó chịu rồi nhưng cũng may hôm nay anh đi vắng cả đêm nên cứ bình tĩnh mà chờ.
--------------------------
- Anh à! - Cô gái người Thái bước ra khỏi phòng tắm khách sạn, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm nhưng nó cũng nhanh chóng được tuột ra để lộ cả cơ thể trần trụi. Õng ẹo bước lại gần anh, quyến rũ đàn ông là nghề của cô.
Nhếch mép đặt ly rượu xuống bàn, anh hấp tấp đè ngược cô gái xuống giường rồi tìm đến chiếc cổ cai gợi cảm, bàn tay chu du khắp cơ thể mơn mởn.
" Chú à! Châu Châu ở nhà nhớ chú lắm đấy! " - Khuôn mặt Nguỵ Châu lúc sáng bất chợt hiện ra trong đầu anh. Nhíu mày, anh lắc nhẹ đầu để xua tan hình bóng cậu đi, tiếp tục với công việc còn đang dang dở của mình nhưng không thể được, nụ cười trong sáng của cậu cứ lảng vảng quanh đầu anh và cả cơ thể quyến rũ kia nữa, nó kích thích tâm trí anh nhưng lại làm cho anh chán nản cơ thể đang nằm trước mặt. Phải rồi, trên đời có mấy ai là đẹp như cậu cơ chứ.
- Aiss - Thở hắt ra, anh ngồi bật dậy tiện tay kéo chăn trùm người cô gái kia lại.
- Anh sao vậy? - Cô nàng cũng ngồi lên ôm chầm lấy anh từ phía sau, áp khuôn ngực đẩy đà vào lưng anh cố kích thích.
Không đáp, anh lạnh lùng gỡ tay cô ra, lôi ít tiền đặt lên bàn rồi đưa tay cầm lấy áo khoác bước hẳn ra cửa. - " Nhóc con à, em hại anh rồi! "
---------------------------
23%.... - Cái máy đang chạy một cách vô cùng chậm làm Nguỵ Châu ngủ quên lúc nào không hay. Đầu cậu ngửa sang một bên, cái miệng thì chu chu lâu lâu lại cười cười nhìn ngố không thể tả.
[ Lời thề nguyện rì rầm của sóng biển
Và một vòng tay không gì sánh nổi
Đã từng một mình kiên cường chống chọi
Vì hạnh phúc mãi mãi của anh
Vai kề vai hứa không thay đổi
Tay nắm tay tới góc bể chân trời
Quên đi những lời đàm tiếu đó
Anh và em sẽ cùng nhau bách niên giai lão.. ]
Bất chợt chuông điện thoại reo lên làm cậu giật mình tỉnh giất. Là anh.
- Alo, Châu Châu nghe đây ạ! - Nguỵ Châu ngồi thẳng dậy bắt máy.
[ Em đang làm gì đó? ] - Giọng anh trầm ấm vang lên, anh muốn nghe giọng cậu để quên đi cảm giác ham muốn nhất thời.
- Dạ ...Châu Châu đang.... - ấp úng - .....Đang học bài - Nguỵ Châu mừng rỡ reo lên.
[ - Có nhớ anh không? ] - Anh mỉm cười hỏi.
- Có ạ! Châu Châu nhớ chú muốn chết rồi đây! Chừng nào thì chú về ah! - Cậu nũng nịu nói vào điện thoại.
[ - Anh đang trên đường về đây, cũng sắp tới rồi, Châu Châu có muốn ăn bánh kem không? ] - Nở một nụ cười hạnh phúc nhưng trong lòng chợt thấy có lỗi với cậu quá, anh muốn bù đắp một cái gì đấy.
- SAO? CHÚ SẮP VỀ Á?? - Nguỵ Châu giật mình nhảy dựng lên.
[ - Ừm, sao vậy? ] - Anh nheo mắt tháo cái tai nghe, âm lượng này quả thật rất khủng khiếp.
- À không.. Không có gì ah! Châu .. Châu Châu mừng ấy mà! - Nguỵ Châu nói mà như mếu, tiêu rồi, khó khăn lắm mới lấy được cái file này, giờ phải làm sao đây? Mới chỉ được có 25% thôi...
[ - Vậy anh mua bánh kem dâu cho Châu Châu nhé ? ] - Nói rồi anh lại nở nụ cười không một chút nghi ngờ.
- Vâng! Chú mua nhiều lên nhé! Cả chocolate, vani, táo và... - Cậu đang cố kéo dài thời gian.
[ - Được rồi, anh sẽ mua hết cho Châu Châu, thôi anh cúp máy đây . ] - Nói dứt câu cuối, anh cúp máy rồi tăng tốc chạy về nhà. Là anh nhớ cậu.
- Tiêu rồi tiêu rồiii - Nguỵ Châu nhăn nhó đi đi lại lại - " Chạy nhanh một chút xem nào! " - Cậu đập bàn hối thúc nhưng cũng vô ích, nó vẫn chạy như rùa bò mà không bỏ được, cậu phải lấy nó cho bằng được.
---------------------------
- Cậu Nguỵ Châu đâu rồi? - Cảnh Du vừa bước vào nhà đã hỏi quản gia Lý.
- Dạ cậu ấy ở trên phòng ạ ! - Ông cung kính đáp.
- Ừm - Ậm ừ, anh bước lên phòng rồi tiến thẳng về phòng cậu. - " Châu Châu " - Anh mở cửa và nhìn vào. Không có ai. Khẽ nhíu mày, anh chậm rãi bước vào trong và tìm kiếm khắp nơi. Linh cảm đang mách bảo có chuyện gì không hay, anh siết chặt nắm tay rồi vội quay về phòng mình.
---------------------------
99%..........
- Được rồi, được rồi .. - Nguỵ Châu hớn hở nhìn chăm chăm vào màn hình, cả khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi do hồi hộp. - 100%, 100%! Cậu lẩm bẩm một cách phấn khích nhưng...
ERROR.
- Sao? Không thể copy á ? - Mắt Nguỵ Châu mở hết cỡ, cậu đã chờ hơn 2 tiếng đồng hồ chỉ để nhận lại cái chữ này thôi sao?
Vừa lúc đó:
" Cạch " - Cánh cửa phòng bật mở, ánh mắt cậu đổ dồn về phía nó và.................
-------------------------
[ END CHƯƠNG 8 ]
- Chương sau sẽ có cảnh H hầu như là chiếm hết cả chương, để viết ra nó thì tâm hồn của ta đã bị đầu độc mất rồi :(( * khóc 13 thứ tiếng *. Hẹn mọi người vào thứ 6! ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro