Chap 9: Sinh nhật

Ánh nắng chiều dần sáng lóa mỗi góc hẻm nơi con phố, trên đoạn đường dốc dài, hình bóng của một chàng trai và một đứa trẻ trải dài trên mặt đường nhựa.

_Em muốn vào tiệm nào vậy nhóc?

Cậu nhóc cần chừ nhìn quanh những cửa hàng thú bông rồi nhanh chóng chỉ tay vào một cửa hàng nằm phía giữa những cửa hàng khác, đó là một cửa hàng không quá to hoặc quá nổi bật so với những cửa hàng khác nằm gần nó, trông có vẻ tràn đầy chút ấm áp với ánh đèn vàng cam sáng nhè nhẹ.

Anh đẩy cửa bước vào dắt theo sau là một cậu nhóc, tiếng chuông treo trên cửa nhanh chóng vang lên.

_Xin chào quý khách! - một cô gái trẻ bước lại gần cúi chào cả hai.

_Em chào chị ạ! - nhóc con ngoan ngoãn cúi đầu xuống chào lại cô gái khiến cho cô gái có chút chăm chú vào vật nhỏ vừa mới chào mình, cô ngồi xuống gần cậu mỉm cười.

_Uhm, cậu nhóc dễ thương! Em muốn mua gì nào?

Anh nhanh chóng xen ngang vào đoạn đối thoại của cả hai.

_Chị có những con thú bông cỡ vừa không ạ?

Cô gái nhìn lên chàng trai vừa mới hỏi mình, cô nhanh chóng đứng lên mỉm cười với khách hàng của mình.

_À! Vậy mời cả hai đi dọc theo lối này!

Nói rồi cô gái dẫn cả hai vào một dãi hàng thú bông cỡ trung. Ở đây có rất là nhiều loại thú khác nhau, nào là những con thỏ có cái tai thật dài, những con cún đuôi ngắn ngủn có gương mặt xệ xuống hai bên má, còn có những con thú có hình thù cực kỳ lạ lùng, mỗi con đều mang trên mình những màu sắc tươi tắn. Nhóc con thì được một phen ngắm nhìn những con vật bằng bông, thích thú đảo mắt nhìn hết bên trái rồi lại nghiêng người nhìn qua bên phải.

_Hyung à! Có... có con khủng long nữa kìa!

Anh nhìn thấy, ậm ừ vài cái rồi xoa mái tóc cậu.

_Mau lên nha! Nhóc mà mua chậm thì hyung sẽ bỏ nhóc ở lại đây luôn!

Nhóc con thật là biết nghe trọng lời nói của anh, tuy anh chỉ mới hù một chút mà nó lại sợ hãi, nhanh tay nắm lấy đôi tay kia chặc hơn, mắt liên tục đảo nhìn quanh trong bối rối vì không biết nên mua cái nào.

_Lựa xong chưa nhóc? Sắp tới giờ anh đi làm rồi này!

Nhóc con cuối cùng cũng quyết định lựa chọn của mình, nó giật giật lấy tay của anh.

_Hyung, em muốn con khủng long màu xanh lá kia!

_Phiền chị lấy giúp em con khủng long đó.

_Rồi, mời em ra quầy thanh toán.

Anh dắt nhóc con ra quầy thanh toán rồi nhìn lên đồng hồ.

_Thôi chết! Không kịp về nhà nữa rồi! Bây giờ em đến quán cafe với anh luôn nha nhóc.

_Vâng! Hyung.

Nói rồi anh dắt tay nó đi xuống con đường dốc lúc nãy, bước đi có vẻ hơi gấp gáp cho kịp giờ làm.

Nói đến đây thì cũng đã vài năm trôi qua, nhóc con dần lớn lên nên nó thi thoảng bị anh cho ở nhà một mình để lo cho việc học hành hoặc là đôi lúc sợ nó mệt mỏi nên cũng không được anh thường xuyên dẫn đến quán cafe cùng nữa. Nhưng nó rất thích đến quán cafe nơi anh làm đơn giản là vì nơi đây có những anh chị cực kỳ cưng chiều nó và nó cũng khá yêu mến mọi người ở đây, đặc biệt là rất yêu quí người mà mọi người vẫn hay gọi là "bố", chủ quán cafe "M.A.D.E" .

Trước mắt nó dần hiện ra quán cafe quen thuộc có bảng hiệu "M.A.D.E", vẫn là ánh đèn vàng dịu ấy, từ bên ngoài nhìn vào trông có vẻ hôm nay không có khách, mọi người cũng không đi đi lại lại trong quán, phải nói là chả thấy nổi được một bóng người nào trong quán ngoài cái ánh đèn vàng bên trong để báo hiệu là có người ở bên trong kia.

Cả hai đang dần bước gần lại phía cánh cửa quán thì thấy trên cửa treo một bảng ghi "CLOSED", anh thấy mọi thứ thật sự kỳ lạ. Chuông điện thoại báo tin nhắn chợt vang lên, anh lấy ra xem, là tin nhắn của Kane.

"Cậu tới thì cứ đẩy cửa vào luôn nha! Mặc kệ cái biển "CLOSED" bên ngoài nha! =^v^="

Ra là mọi người đang âm mưu một việc gì đó, anh khẽ cười, một khi cánh cửa này mở ra anh sẽ biết được bên trong đang có cái gì diễn ra. Lòng tò mò càng ngày thúc đẩy anh hơn. Anh nắm tay vật nhỏ rồi đẩy cửa vào.

"Leng... keng..."

Tiếng chuông vang vọng khắp không gian, bên trong có vẻ yên tĩnh hơn bên ngoài.

Anh dắt nhóc con hoàn toàn vào quán thì đã giật mình với tiếng pháo giấy vang lên, chưa kịp định thần lại thì mọi người ồ ra hết, người thì cầm bánh kem, người thì cầm bóng bay, người thì cầm cả một con rồng bông trên tay.

Anh bắt đầu định thần lại, chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của nhóc con, không ngờ đến giờ phút này lại quên mất.

"Happy birthday to you... happy birthday to you... happy birthday kwon ji yong... happy birthday to you...~♪"

_Chúc sinh nhật nha nhóc con!

Nó còn chưa nhận ra hôm nay là ngày sinh của mình, nhanh chóng cảm động mà mắt đã rưng rưng đầy nước.

Anh chàng barista bước lại gần nhóc con, khẽ xoa đầu nó.

_Con trai mà khóc như vậy thật không hay chút nào! Em lớn thêm một tuổi nữa rồi, phải mạnh mẽ lên chứ!

Anh ta vừa nói vừa đưa tay quệt lấy dãi nước mắt chảy ròng trên gương mặt nó. Kane cũng ngồi xuống nhìn vào đôi mắt nó, cười.

_Đúng vậy! Con trai mà khóc thì rất là xấu, sẽ không ai thương đâu!

"Bố" cũng bước lại gần, nhanh chóng bồng nó lên, mặc dù việc này bắt đầu có dấu hiệu hơi quá sức với ông.

_Ôi trời! Sao khóc vậy con? Ngoan nào! Bố thương nha! Không được khóc nữa!

Nó bám lấy cổ ông mà khóc, được một lúc đôi mắt đã sưng húp lên cả. Nó lúc này mới ngưng khóc lại mà lấp bấp nói vài câu.

_Con cảm ơn mọi người nhiều lắm! Con...

Vừa định nói cảm ơn thì mắt nó lại rơm rớm vài giọt nước mắt, lúc này đây anh cười nhẹ rồi xoa đầu nó.

_Thôi được rồi! Không được khóc nữa! Không là anh sẽ không thương.

Nghe anh nói vậy nó đành cố nhịn không cho nước mắt rớt xuống mà mỉm cười một cái.

_Cảm ơn mọi người!

_Thôi được rồi! Tớ đã nói rồi mà, mọi người chỉ toàn hù cho nhóc con khóc thôi! - Kane đi đến gần nhóc con, trên tay là một ổ bánh kem đang thắp nến - _Được rồi! Em cầu nguyện đi!

Nó ngoan ngoãn, chắp tay lại và nhắm mắt như theo lời mọi người từng dạy nó. Khoảng vài giây trôi qua thì nó mở mắt ra, thích thú thổi tắt những ngọn nến trên bánh.

Mọi người vỗ tay nói lời chúc mừng tới nó.

_Bây giờ bắt đầu tiệc thôi! Đầu tiên là canh rong biển, nhoca con à! Em ăn đi!

Kane đẩy chén canh qua phía nó, đưa cho nó một cái muỗng, nó ngoan ngoãn cầm lên mà húp vài ngụm canh.

_Hôm nay toàn là những món ăn nhóc con thích luôn đó! Chị đây đích thân đi mua đó nha!

Nó nhìn qua Kane rồi gật đầu, mỉm cười, ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn cô.

_Vâng ạ! Em cảm ơn!

Anh barista từ nãy tới giờ là ít nói nhất, anh nổi tiếng trong quán cafe với biệt danh "hoàng tử lạnh lùng", anh nhanh chóng cầm con rồng màu cam đất đưa qua cho nhóc con.

_Cái này là món quà của anh với chị Ha Ji, mong em sẽ thích nó nha!

Cậu mắt như sáng rỡ ra, vội vàng đưa hai tay ôm lấy món quà của mình.

Kane nãy giờ ngồi gần anh và nhóc con, bây giờ mới chú tâm tới anh, khẽ khều anh một cái.

_Nè! Con khủng long đó là do cậu mua cho nhóc con hả?

_Ừm.

_Cậu hay thật nha! Mua quà mà không rủ tớ mua chung.

_Chẳng phải chiều này cậu là người nói sẽ về sớm trước tớ à?

_À thì... tại tớ lo đi mua đống đồ ăn này đây nè!

_Thì chẳng phải cậu đã mua quà cho nhóc con rồi còn gì!

_Mọi người à! Hôm nay ăn uống cho thỏa đi nha! Lâu lâu ta mới cho nghỉ một bữa như hôm nay đó!

Mọi người nhanh chóng cầm ly nước của mình lên, cụng ly với nhau.

_Đúng vậy! Hôm nay phá tưng bừng quán của bố luôn! Haha.

Kane thoáng chốc đã muốn làm loạn lên.

_Con bé này! Ta chỉ bảo ăn uống cho thỏa đáng chứ ta có kêu con quậy phá cho thỏa đáng đâu hả?

Mọi người bỗng chốc hòa nhập vào lời thoại của hai người, ăn uống nói chuyện vui vẻ, không gian nơi đây bỗng chốc ấm cúng hệt như một gia đình.

.

Cuối cùng cũng đã tàn tiệc, anh đang cõng lấy đứa nhóc nhỏ đi trên con đường khuya, ánh trăng đêm nay sáng lạ thường cứ tỏa vành vạnh trên nền trời đầy sao. Không gian im lặng dần, những ngôi nhà bắt đầu đóng cửa lại, vài ngôi nhà khác thì đã tắt đèn chỉ đủ phát ra ánh sáng mập mờ nhè nhẹ qua những khung cửa sổ.

_Hôm nay nhóc vui không?

Nó có vẻ đã mệt mỏi, vụi vụi vào vai anh ậm ừ vài tiếng.

_Nhóc có thích con thú bông anh chị trong quán tặng không?

Nó cố gắng đáp giọng bằng cái giọng lười nhác.

_Dạ... có...

_Vậy em có thích con thú bông hyung tặng không?

_Dạ.. có... em sẽ đặt tên nó là Bingu...

_Bingu? - anh thoáng có vẻ hơi ngạc nhiên với cái tên mà nhóc con đặt.

_Hôm nay em mới được cô dạy cho một bài hát, hyung nghe em hát nha!

_Ừm.

Nhóc con bắt đầu cất lên giọng hát ngọng nghịu của mình nhưng có vẻ anh thích lắm, cứ mỉm cười tủm tỉm suốt lúc nó hát.

____________

Cuối cùng cả hai cũng bắt đầu êm ấm nằm trên chiếc giường ấm áp. Nhóc con có vẻ thích thú với hai con thú bông mới, cứ giang tay ra ôm hết một lúc cả hai con thú bông. Anh thì vẫn đang tiếp tục một thói quen xem tin tức tối của mình.

Thoáng chút, nhóc con bắt đầu ghị ghị lấy vạt áo anh.

_Hyung à! Mau đi ngủ với em!

Nó ôm con thú bông, không ngừng mè nheo kêu anh đi ngủ. Anh cuối cùng cũng chịu thua, đành giơ tay lên tắt màn hình tv mà lăn người sột soạt nhìn qua nhóc con kia. Nó nhanh chóng đẩy qua anh một con rồng màu cam đất qua phía anh.

_Gì vậy?

_Con này anh giữ đi!

_Tại sao?

_Tại vì em đã có Bingu mà hyung mua cho rồi!

Nghe đến đây, anh thật lòng muốn ôm chằm lấy đứa nhóc này cho đến ngợp thở. Nó khẽ cười cười rồi lăn vào lòng người anh.

_Nhìn Bingu rất giống hyung đó!

Nó lại vùi đầu vào lòng anh mà nhắm mắt ngủ. Anh cũng ôm lấy nhóc con, hơi thở đều đều phả xuống gáy cổ nó.

_Nhìn nhóc cũng rất giống con rồng này!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro