Chap 7: Ngoại truyện về buổi uống rượu sau khi Iruma qua đời

Trong nhà thầy Kalego có một miếng dán triệu hồi kẹp trong cuốn tập ghi chép về học sinh.

Đó là cuốn sổ về Iruma, Opera vô tình phát hiện nó trong một lần đến nhà Kalego để lấy tài liệu.

Cuốn sổ được cất trong ngăn bài, gáy sổ đã nhăn nheo chứng tỏ nó đã được mở ra rất nhiều lần rồi.

---------------------------------------

Sau khi Iruma về nhân giới 3 người họ thường xuyên làm bạn nhậu của nhau, hôm nay cũng là một ngày như thế.

Đã gần 100 năm kể từ ngày Iruma qua đời.

"Kalego này, cậu từng lên nhân giới rồi hả, như vậy là vi phạm luật đấy."

Hôm nay ba người gồm Opera, Balam và Kalego hẹn nhau cùng uống rượu. Opera nhân cơ hội hỏi Kalego.

Kalego đang hớp một ngụm rượu nghe vậy thì phun ra, "Này này, ai bảo đấy, tôi đâu có đi thăm tên nhóc Iruma đâu đấy."

"Ô hô, anh có bảo là cậu đi thăm Iruma hả?"

Kalego lau miệng rồi chỉnh lại dáng ngồi nghiêm túc, "Bẫy tôi đấy à, đừng tưởng tôi không biết các người cũng từng trốn lên nhân giới đấy nhé."

Bầu không khí lại trầm xuống, Balam lên tiếng hỏi, "Iruma sao rồi."

"Thằng nhóc đấy cũng đã đi rồi còn sao nữa, tôi cũng chỉ lên đó dọn dẹp cỏ và nhà cửa cho đỡ bẩn thôi."

"Mà này Balam và Opera, từ khi Iruma mất, hai người không còn lên nhân giới nữa phải không. Không phải tôi khuyến khích các người phạm luật, nhưng mà đừng tự lừa mình dối người rằng tên nhóc đó còn sống nữa. Cho dù không tận mắt chứng kiến nhưng mà việc nó đã không còn là sự thật, nên chấp nhận rồi thắp cho nó một nén hương."

"Cậu vẫn ổn nhỉ, không ảnh hưởng gì sao." - Balam lần đầu tiên khó chịu với Kalego mặc dù hiểu rõ mình sai.

"Ờ, chó giữ cổng của trường Abyss không dỗi hơi quan tâm quá về những vấn đề khác đâu."

Nói dối, Opera và Balam đều đã biết sự tồn tại về cuốn sổ và miếng dán triệu hồi kia, Balam thường xuyên thấy Kalego đọc nó, trân trọng nhìn nó.

Nếu không quan tâm tại sao lúc Iruma trở về nhân giới lại trốn lên xem cuộc sống của Iruma, cho đến khi Iruma qua đời Kalego vẫn giữ thói quen lên nhân giới thăm.

"Các giáo viên khác vẫn ổn chứ." - Opera quan tâm hỏi.

" Ừ, lúc đầu có bàng hoàng nức nở như mấy đứa con nít, nhất là tên người mới xuống tinh thần hơn 1 tháng lận nhưng giờ họ đã ổn và chấp nhận rồi."

"Cậu dám nói mình không phải con nít?" - Balam cùng Opera chất vấn.

Kalego cầm ly rượu lên uống một hớp rồi đặt xuống, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ, "Ừ, tôi cũng là một đứa con nít."

"Lần sau đến hẹn ở nhà ngài hiệu trưởng nhé, anh nấu cho các cậu ăn." - Opera đổi chủ đề nói.

"Rồi rồi nhưng đừng có nấu nhiều quá đấy."

Kalego phàn nàn vài câu làm Opera ngẩn người, "Anh nấu nhiều lắm sao?"

Balam gật đầu, Kalego nhìn sang không nói còn Opera thì nhìn chằm vào tay mình.

Thói quen đúng là rất đáng sợ.Vì sợ có người nào sẽ ăn không đủ nên Opera luôn nấu rất nhiều.

Cậu chủ, tôi vẫn luôn đợi cậu về ăn đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro