4+5
[FANFIC] KẺ HẦU VÀ CẬU CHỦ
Học Lỏm
Gulf bị ông hội đồng đánh tét thịt bất tỉnh, cậu ngủ mê man từ trưa ngày hôm trước, đến rạng sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Cậu thấy lưng mình đau nhức, nhưng vết thương như có gì đó băng lại. Chứng tỏ có người đã sơ cứu vết thương cho cậu. Cậu thầm cám ơn người đã giúp mình, cậu chỉ biết người cứu mình là một người đàn ông qua giọng nói của người đó, còn mặt mũi thế nào thì cậu không nhìn thấy. Vì lúc đó cậu mơ mơ hồ hồ, không thấy được gì.
Gulf nén đau, chống tay cố gắng ngồi dậy đi chuẩn bị đi pha nước ấm cho cậu hai. Cậu vừa chống tay xuống, thì cảm nhận mình vừa chạm vào cái đệm bông mềm mại. Cậu dụi mắt nhìn lại, không chỉ mình đang nằm trên đệm bông, mà còn được một cái chăn bằng vải nỉ, cùng một cái gối nằm. Tuy là đã cũ, nhưng rất sạch, không giống đồ dành cho người hầu như cậu.
Gulf loạng choạng đứng lên đi vào phòng tắm pha nước ấm tắm cho Mick, rồi dọn dẹp phòng ốc, ủi quần áo cho cậu hai. Sau đó, thay đồ cho cậu hai và dìu cậu hai xuống lầu ăn sáng. Nếu không nhanh lên ông hội đồng sẽ đánh cậu tiếp. Hôm qua cậu để lạc cậu hai, hôm nay để cậu hai ăn trễ ông ta nhất định đánh gấp đôi.
Mick ngồi trên ghế mây nút tay, nhìn thấy bộ đồ cậu mặc trên người bị ông hội đồng đánh đến rách thê thảm, cảm thấy rất tội lỗi. Cậu hai tự cốc đầu mình, tự trách mình ham chơi mà hại Gulf bị cha mình đánh. Cậu hai luôn bị người ta chê ngốc, không ai chịu làm bạn với cậu hai. Nếu có toàn là nịnh bợ, không giống cậu lúc nào cũng chịu đựng để cho cậu hai kéo chỗ này, lôi chỗ kia chơi đến gần tối mịt mới về.
Gulf thay đồ cho Mick xong, thì đem đồ dơ của cậu hai để vào thau gỗ, rồi dẫn cậu hai đi xuống lầu ăn sáng. Cậu thấy bà hai ngồi ở bàn ăn, đối diện bà hai là một người thanh niên mặt lạnh như tiền, không nói không cười, chỉ cúi gằm mặt ăn cho xong phần mình. Cậu đoán người này chắc là Mew Suppasit, đi học bên Pháp mới về.
Gulf định dìu Mick ngồi vào bàn riêng ở bên cạnh, thì cậu hai chạy đến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mew. Cậu không tò mò vì sao cậu hai đổi ý ngồi bàn trên mà không ngồi bàn dưới, cậu chỉ chuyên tâm vào công việc của mình là gắp thức ăn cho cậu hai, giúp cậu hai lau miệng.
Mew ngồi bên cạnh cúi gằm mặt, không quên liếc mắt nhìn qua Gulf đang lau miệng cho Mick. Anh thấy cậu gầy gò ốm yếu, đã vậy còn bị ông hội đồng đánh. Nếu hôm qua, Anh không nhờ chú Tong nói với ông hội đồng, chắc cậu đã bị ông ta đánh chết rồi.
Mick ăn xong rồi quay sang nói với Gulf:
- No rồi...muốn đi chơi...
Gulf vội lau miệng cho cậu hai, rồi đưa cậu hai đi chơi. Cậu hai kéo cậu ra vườn hoa lài, để cậu ngồi ở chòi rơm bên cạnh bờ mương, rồi chạy trở ngược vào trong nhà. Thấy cậu hai đi vào nhà rồi, cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cậu bị Mew nhìn như muốn thủng cả người.
Gulf nhớ đến ánh mắt cậu ba liếc mình, cảm thấy lạnh sống lưng:
- Mắt cậu ba sắc thật. Lạnh cả xương.
Mick vào nhà không lên phòng, mà lẻn đi xuống bếp. Cậu hai thấy trong bếp không có ai, liền lấy một cái chén lớn múc một ít cơm và gắp một ít cá, rồi mang ra vườn hoa lài cho Gulf. Cậu hai đi được nửa đường thì gặp Mew từ nhà trên đi xuống. Cậu hai vội giấu chén cơm sau lưng, sợ anh sẽ nhìn thấy sẽ la cậu hai.
Mew thấy Mick lén lén lút lút, tay thì giấu sau lưng lại từ trong bếp đi ra. Anh không cần hỏi, cũng thừa biết cậu hai vừa làm gì trong bếp. Anh chặn đường cậu hai lại và nói:
- Đứng lại. Em bảo này.
Mick bị Mew dọa sợ, vội ngồi xuống khóc lóc nói:
- Đừng mắng anh...đừng mắng anh...
Mew thở dài kéo Mick đứng lên và nói:
- Chả thèm mắng anh. Anh giấu cái gì sau lưng vậy?
Mick nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai liền đưa chén cơm mình giấu đem cho Gulf cho Mew và nói:
- Cậu nhóc đó vì anh mới bị cha đánh...anh muốn chuộc lỗi...
Mew nhìn chén cơm chỉ có cơm trắng và cá, ngoài ra không có gì khác. Anh thở dài đi vào bếp múc thêm một chén canh đem ra đưa cho Mick và nói:
- Đưa thêm cái này cho đứa nhỏ đó. Anh lấy cơm mà không lấy canh, muốn nó nghẹn chết hả. Chăm người bệnh kiểu của anh, mau khỏe cũng lạ quá rồi đó.
Mick lấm lét nhìn xung quanh và nói:
- Thôi! Anh sợ bị cha mắng lắm...
Mew lấy trong túi hai viên kẹo và nói:
- Cha không biết đâu. Cho anh kẹo này.
Mick cầm cây kẹo trên tay rồi chạy đi, không quên mang theo cơm và canh ra vườn hoa lài cho Gulf. Cậu hai vừa đi vừa vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, cậu hai cũng bị cậu ba hù chết rồi. Cậu hai do sợ ông hội đồng sẽ đánh cậu, nên cũng quên mất Mew cũng giống hệt mình, không thích khinh rẽ người khác.
Mick mang cơm canh ra vườn hoa của mình cho Gulf, thấy đứa nhỏ này đã dựa đầu vào cột ngủ. Sợ cậu đói nên cậu hai để thức ăn lên bệ đá, rồi gọi cậu thức dậy. Cậu hai gọi một hồi thì Gulf cũng dụi mắt thức dậy, cậu hai vỗ tay mấy cái rồi đưa chén cơm cho cậu và nói:
- Ăn cơm đi...ngon lắm...
Gulf do dự không dám cầm chén cơm Mick đưa, sợ có người mách lẻo lại với ông hội đồng, cậu sẽ bị đánh nữa. Người làm công trừ nợ như cậu, thì không được ăn cơm trắng, chỉ được ăn cơm cháy và cá khô thôi. Chỉ cần ăn những thứ không phải chỉ dành cho người hầu, ông ta sẽ đánh người đó, rồi nhốt vào kho củi bỏ đói đến chết.
Mick thấy Gulf cứ chần chừ không cầm chén cơm, sợ cậu giận mình vì chuyện mình ham chơi hại cậu kiếm cả ngày trời mà không gặp, khiến cậu bị ông hội đồng đánh. Mick sợ cậu không ăn no, sẽ không có sức chơi với cậu hai, không đủ sức chăm sóc cậu hai, liền ngồi bệt xuống khóc lóc ăn vạ.
Gulf thấy Mick tung lại tuyệt chiêu ăn vạ, sợ quá vội cầm chén cơm lên và nói:
- Cậu hai đừng khóc...đừng khóc...em ăn cơm ngay...
Nói xong, Gulf cầm chén cơm lên ăn và ăn hết chén canh. Mick ngồi bên cạnh cười hì hì, còn cậu thì thở phào như thoát nạn. Cậu hai giỏi nhất là ăn vạ, không thuyết phục được ai cái gì sẽ bày trò khóc lóc ăn vạ. Nạn nhân đầu tiên là chị Mean, hôm nay là cậu.
Những trò ăn vạ của Mick, không có ý hại ai, đơn giản vì cậu hai muốn giúp người khác. Trong mắt cậu hai, không có kẻ hầu người hạ, chỉ có người thân, nhưng ông hội đồng thì ngược lại. Ông ta luôn phân biệt rạch ròi kẻ giàu người nghèo, ai có tiền thì ông ta chào đón, còn người nghèo thì ông ta đánh đập chửi mắng. Nhưng vì thân làm con ông hội đồng, muốn giúp người khác, đều phải lén lút.
Gulf ăn cơm và canh xong, định dẫn cậu hai vào bếp dẹp chén. Ai ngờ cậu hai ném hai chén xuống mương và nói:
- Bỏ đi...chén nhiều lắm...đi chơi...
Nói xong, Mick nắm tay Gulf kéo đi ra phố. Cậu hai kéo cậu đi hết quán này, đi đến quán kia. Kéo một hồi mệt rồi, cậu hai thấy không còn chỗ nào để thăm thú. Nghĩ một hồi, cậu hai nhớ ra là chưa đến trại mồ côi của chùa trong làng thăm mấy đứa nhỏ ở đó. Không biết bọn nó có học hành đàng hoàng không, có nên tập kích bọn nó cho vui không.
Nghĩ là làm, Mick liền kéo tay Gulf đến trại mồ côi thăm bọn trẻ, sẵn tiện thăm các sư thầy ở đó. Không biết các sư thầy có khỏe không, khi gặp lại cậu hai trong tình trạng bệnh đã khá hơn có vui không, hay là trông cho cậu hai chơi mau chán rồi về. Vì lần nào đến chùa, cậu hai cũng vặt trụi cây xoài và cây cóc của thầy trụ trì trồng cho mấy đứa nhỏ. Khiến quý thầy không biết làm sao, nổi giận thì phạm giới luật, mà không nói thì cậu hai nghịch mãi mang tội phá chùa.
Mick vào chùa đến chánh điện lạy phật, cúng dường vào thùng tam bảo xong liền kéo Gulf ra sau chùa tìm các sư thầy. Vừa gặp các sư thầy đang lui cui tưới mấy cây rau, mấy ruộng dưa, cậu hai liền chạy bay đến ôm từng người, rồi năn nỉ họ dẫn cậu hai đi gặp mấy đứa nhỏ. Đã lâu rồi cậu hai không được chơi với bọn trẻ. Hôm nay, phải ở chùa chơi hết ngày mới về. Thề thốt sẽ không nghịch cây.
Một chú tiểu đứng sau lưng thầy tri khách cười hì hì nói với Mick
- Cậu hai đến chắc tụi nó vui lắm. Tụi nó hỏi cậu hai suốt thôi.
Mick nghe xong mừng rỡ nói:
- Đi chơi...đi chơi...
Thầy tri khách cười hiền từ, vội cất gáo rồi dẫn cậu trò của Mick đi thăm mấy đứa nhỏ. Lúc đi ngang qua lớp học của mấy đứa nhỏ mười tuổi, Gulf thấy Mew đang đứng giữa lớp dạy bọn nhóc viết chữ. Cậu nhìn trên bảng đen, thấy anh viết mấy chữ ngoằn nghoèo như con giun, tò mò không biết chữ gì.
Gulf nghe Mew dạy mấy đứa nhỏ đọc chữ mình vừa viết, bèn vịn tay lên khung cửa sổ ngó mắt nhìn vào lớp. Cậu thấy anh mặc một bộ âu phục màu trắng, áo sơ mi xanh nhạt, tay cầm quyển tam tự kinh dạy bọn nhỏ, người ngoài nhìn vào không biết sẽ nói anh là thầy giáo, chứ không phải là con ông hội đồng học từ Pháp về.
Gulf đứng bên cửa sổ học lỏm nghe Mew dạy chữ đọc sách. Anh đọc chữ gì thì cậu đọc theo chữ đó, anh viết gì thì cậu vẽ ngón tay lên bệ cửa sổ chữ đó. Anh dạy rất chậm, một chữ anh đọc đi đọc lại bốn năm lần, một câu thơ cậu ba đọc đi đọc lại gần mười lần, nên không không khó cho cậu học theo.
Mew đứng giữa lớp dạy học, nghe tiếng đọc theo, bèn đưa mắt nhìn sang cửa sổ. Anh biết Gulf đứng bên cửa sổ học lỏm, bèn đọc chậm lại, viết chữ cũng chậm lại, cố tình đọc lớn hơn một chút để cậu nghe rõ. Mỗi một câu, mỗi một chữ đều đọc đi đọc lại vài lần.
Mew dạy xong, liền cho bọn nhỏ nghỉ học đi ăn cơm chiều. Bọn nhỏ nghe xong, vội ùa ra như ong vỡ tổ. Hôm nay, thầy Mew của bọn nó dạy buồn ngủ quá, một chữ dạy đến năm lần, một câu đọc đến mười lần. Làm bọn nó buồn ngủ muốn chết, năn nỉ thầy hát thì thầy không hát. Ngày mai, tụi nó sẽ bắt thầy hát gấp đôi hôm nay.
Gulf nấp bên cửa sổ tiếc nuối vì không học được bao nhiêu, thầm ước có thể học thêm một chút nữa. Từ nhỏ không thể đi học, đến khi có cơ hội để học chữ dù là học lõm thì cậu lại không thể học được lâu. Chẳng lẽ số kiếp của cậu là mù chữ sao.
Mick chơi cả ngày cùng mấy đứa nhỏ ba, bốn tuổi ở sân sau của chùa chán chê rồi, bèn tìm đến lớp của Mew dạy buổi trưa rủ Gulf đi về. Cậu hai không cần khóc nháo lên, cứ thong dong đến lớp của em trai mà kéo 'bảo mẫu' của mình về. Vì lúc trưa cậu hai thấy cậu đứng nấp bên cửa sổ nghe anh dạy chữ.
Mick thấy Gulf đi thất thểu giữa sân chùa, cậu hai gãi đầu gãi tay suy nghĩ một lúc rồi gật gù như hiểu ra gì đó. Cậu hai không nhanh không chậm, đến nắm cổ tay của cậu kéo xềnh xệch về nhà. Hôm nay cậu hai chơi mệt rồi. Ngày mai cậu hai sẽ đến đây chơi tiếp.
Gulf để Mick ngồi trên ghế mây, rồi đi vào phòng tắm pha nước cho cậu hai. Cậu vừa pha nước, vừa đọc bài thơ mà Mew đọc buổi trưa cho bọn nhỏ. Khiến cậu hai ngồi ở ngoài, mơ hồ đoán được vì sao đứa nhỏ này thất thểu đi về rồi. Dù cậu hai là người ngốc cũng đoán được là đứa nhỏ này ham học.
Gulf tắm cho Mick xong, giúp cậu hai trải lại giường, rồi ngồi bên cạnh vừa quạt cho cậu hai vừa đọc mấy bài thơ mà vừa rồi mình đã học lỏm được. Cậu nghe tiếng ngái khò khò của cậu hai, biết cậu hai đã ngủ say, bèn đắp chăn cho cậu hai rồi đi xuống bếp nhờ chị Min thay băng vết thương giúp.
Gulf ôm thau đồ dơ của Mick xuống bếp đưa cho chị Tina. Lúc đi ngang gian sau, cậu thấy từ vườn nho của cậu ba có một bóng trắng đi xoẹt qua. Cậu vội chạy xuống bếp đưa đồ dơ cho chị Tina và nhờ chị Min thay băng vết thương, rồi lấy thuốc cho cậu hai. Sau đó, chạy vội lên nhà trên.
Gulf thấy cái bóng trắng vừa rồi không còn ở vườn nho của Mew nữa, mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay qua định mang thuốc lên cho cậu hai, thì thấy anh đứng lù lù sau lưng. Khiến cậu sợ quá suýt làm rớt siêu thuốc của cậu hai, may là anh nhanh tay giữ tay cậu lại. Nếu không siêu thuốc nhất định bể tan nát.
Mew thấy Gulf mặt mày xám ngoét, hai tay lạnh ngắt liền nói:
- Coi chừng té.
Gulf thấy tay Mew vẫn đang nắm tay mình liền hơi rút tay lại và nói:
- Cậu...cậu ba buông tay em ra trước được không?
Mew giật mình buông tay Gulf ra và nói:
- Vết thương sao rồi?
Gulf cúi gằm mặt lắp ba lắp bắp:
- Dạ...dạ...dạ đỡ hơn nhiều rồi. Em vừa nhờ chị Min thay băng giúp, nên không sao.
Mew nghe tim Gulf đập thình thịch, biết đứa nhóc này bị mình dọa cho sợ, liền đứng nép sang một bên cho cậu đi mang thuốc lên phòng cho cậu hai. Anh thấy cậu đi vào phòng cậu hai rồi, mới đi lên cầu thang về phòng mình.
Mew nằm trên giường, tò mò khó hiểu. Gulf làm việc nặng từ nhỏ, nhưng tay vẫn rất mềm mại. Hơn nữa lúc cậu đi ngang, anh còn ngửi được hương thơm hoa bưởi bay ra từ tóc của cậu.
Mew thấy tim mình tự nhiên đập thình thịch như trống quân đội, chỉ nghĩ đến bàn tay nhỏ xíu và hương bưởi dịu nhẹ đó thôi tim anh cũng biểu tình chủ dữ dội. Anh thở hắt một hơi, rồi cố gắng nhắm mắt ngủ.
Còn Gulf thì ngược lại, vừa đem thuốc của Mick để lên bàn, thì cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu hầu hạ cậu hai uống thuốc xong, liền đắp chăn cho cậu hai, rồi ngồi bên cạnh vừa quạt, vừa đọc thơ cho cậu hai nghe, xem như tự trả bài.
Gulf nhớ lại vừa rồi thì rùn mình một cái, quả thật bị Mew dọa chết khiếp rồi. Mặt anh tuy đẹp, nhưng lạnh như tiền đã vậy mắt thì sắc như đao, lại còn mặc đồ trắng. Đừng nói là ban đêm, dù là ban ngày mà đi xuất quỷ nhập thần như vậy, thử hỏi có ai mà không sợ.
Gulf ngồi bên giường chống cằm lên nệm, nhìn tay đang cầm quạt, quạt mát cho Mick, vô thức nhớ lại sực việc vừa rồi. Có một điều cậu không thể nào chối cãi, là tay Mew rất ấm và lớn. Chỉ một tay mà đã nắm trọn bàn tay cậu, cậu vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của anh. Ai được nắm bàn tay to lớn ấy chắc hẳn người đó may mắn lắm, và cậu cũng biết thân phận không dám mơ mộng gì. An phận thủ thường là tốt nhất, trèo cao chỉ thêm té đau thôi.
Chap 5
Học Chữ
Trời vừa sáng, Mew liền nhanh chóng leo xuống khỏi giường đi vào phòng tắm thay quần áo, rồi tìm chú Tong lái xe chở mình đến nhà sách ở trên thành phố để mua vài quyển sách. Anh là mọt sách, một ngày mà anh không đọc sách là ngày đó anh ăn cơm không ngon. Trong phòng anh toàn sách và sách, sách nước nào cũng có, văn học, khoa học, y học...chất đầy khắp các kệ sách trong phòng.
Mew ngồi ghế phía sau cho chú Tong chở đến nhà sách. Chú Tong ngừng trước nhà sách Thanh Dương, mà anh hay đến lúc còn đi học. Anh sải bước đi vào trong tiệm sách, đảo mắt nhìn một vòng tìm kệ sách giành cho trẻ sắp học chữ. Hôm nay, anh không phải mua sách về đọc, mà là mua sách về dạy.
Mew nhìn thấy kệ sách dành cho trẻ em chuẩn bị học chữ, được đặt gần sát vách tường liền nhanh chóng đi đến cầm một quyển lên đọc, trong đầu vô thức nghĩ đến Gulf. Không biết cậu có thích học chữ không, khi nhận được quyển sách thì cậu có vui không.
Mew lưỡng lự một lúc cũng quyết định mua mấy quyển sách này tặng cho Gulf. Anh cầm sách trên tay thấy thiếu gì đó, nghĩ một hồi thì nhớ ra là thiếu bút và vở. Tặng sách mà không tặng bút và vở thì học bằng cái gì, viết bằng cái gì. Viết bằng máu hay viết bằng than củi.
Mew tự bất lực với tính đãng trí của mình, bèn đi đến tủ trung bày bút chọn một cây vừa ý, rồi mua vài quyển vở. Sau đó, đến bàn tính tiền nhờ ông Tim chủ tiệm gói lại thành một gói quà giúp anh. Khiến những người phụ giúp ông Tim không hẹn mà trợn mắt nhìn anh.
Hành động của Mew khiến ông Tim ngạc nhiên lắm, cả cái Chang Mai này ai mà không biết cậu ba Mew tốt bụng thế nào. Học trò nghèo trong làng có thể học hành đến nơi đến chốn hầu hết đều là do anh và cậu hai Mick Suppasit cho tiền đi học. Thậm chí, có những đứa trẻ không có sách vở để đi học, anh cũng đều nhờ chú Tong đến đây lấy sách cho bọn nó, rồi anh sẽ bảo người mang tiền đến trả tiền sách cho ông Tim.
Mew Suppasit tuy tốt bụng, nhưng ông Tim chưa bao giờ thấy anh đích thân đi mua sách vở và bút mực cho ai. Hôm nay, là lần đầu ông thấy anh tự tay mua những thứ này. Mặc dù gương mặt anh không có một biểu hiện gì khác lạ, nhưng ông Tim nhìn được trong đáy mắt anh xuất hiện một tia vui vẻ.
Ông Tim gói sách vở và bút lại vào một cái hộp rồi đưa cho Mew và nói:
- Cậu ba! Cậu tặng ai sao? Tôi nhớ ông hội đồng đâu có cháu nào đến tuổi đi học chữ đâu, nhỏ nhất là cậu rồi.
Mew nhìn hộp quà trên tay vô thức nghĩ đến vẻ mặt hớn hở của Gulf mà nhếch môi cười nhẹ như mặt hồ thu và nói:
- Cháu mua cho người khác.
Nói xong, Mew quay lưng rời khỏi tiệm, để lại một cái tiệm sách hơn bảy người đang mắt tròn mắt dẹt nhìn theo bóng lưng của anh. Hôm nay, cả cái tiệm sách này được rửa mắt một trận rồi. Ông Tim tự lấy tay dụi mắt mình mấy cái và nói:
- Mấy đứa! Ông nội nhìn không lầm phải không?
Đứa cháu nội lớn nhất của ông Tim chớp mắt liên tục quay sang nói:
- Không nhầm đâu nội. Cậu ba cười thiệt đó nội.
Ông Tim nghe xong còn ngạc nhiên hơn nữa, có bao giờ Mew cười đâu. Cười xã giao còn chưa ai thấy, thì đừng nói chi là nụ cười vừa rồi. Vừa rồi quả thật ông tưởng mình hoa mắt, nhưng cuối cùng không phải mình ông Tim nhìn thấy, mà cả bảy ông cháu đều thấy rõ. Nụ cười của sự hạnh phúc.
Mew mua sách xong không đi về nhà, mà nhờ chú Tong chở mình đến chùa để dạy cho mấy đứa nhỏ học chữ. Hôm qua bọn nhỏ chê anh dạy chán, hôm nay thế nào bọn nó cũng bắt anh hát bù gấp đôi. Anh thấy mình khổ đến nơi rồi, khi không bày ra cái trò hát cho tụi nó nghe làm chi không biết,
Mew ngồi trong xe suy nghĩ những chuyện đã xảy ra, cứ nghĩ bốn năm trời không gặp anh, thì bọn nhỏ sẽ quên. Ai ngờ trẻ con nhớ dai, ngày đầu tiên đi dạy lại sau khi về nước, bọn nó đã lao ra như ong vỡ tổ. Đứa thì ôm chân, đứa thì nắm tay, đứa thì leo hẳn lên lưng anh đòi cõng...khiến anh vất vả lắm mới thoát khỏi bọn trẻ.
Chú Tong ngừng xe lại ở cổng sau của chùa, Mew bảo chú Tong về trước. Anh dạy xong sẽ tự đi bộ về, chú không cần đến đón anh. Anh không thích ngồi xe, vừa ngột ngạt lại không thể ngắm nhìn đường phố sau bốn năm học xa nhà. Bây giờ về rồi tranh thủ vừa đi vừa ngắm một chút, xem phố xá có gì thay đổi không, hay là vẫn như vậy.
Mew đi đến lớp học của bọn trẻ, vừa bước vào thì bọn nhỏ vỗ tay bôm bốp. Vì hôm nay thế nào bọn nó cũng được nghe anh hát. Cái gì tụi nó không bằng mấy đứa trẻ nhà giàu trong thành phố, chứ về việc được nghe anh hát và chơi nhạc cụ cổ truyền thì tụi nó hơn chắc rồi.
Mew thấy cả đám nhao nhao như tổ ong, liền nói:
- Còn ồn nữa thì anh sẽ không hát hay chơi nhạc cụ cho mấy đứa nghe nữa đâu.
Mấy đứa nhóc nghe xong liền im bặt, bọn nó không dám ồn ào nữa. Thầy Mew của tụi nó nói được làm được, tụi nó không muốn anh giận tụi nó đâu. Anh mà giận thì sẽ không dạy tụi nó nữa, ngoài anh ra thì không ai tốt với tụi nó hết. Không ai thương tụi nó hết.
Mew thấy cả lớp im lặng mới bắt đầu dạy học, anh viết cái gì, thì bọn nó viết cái đó. Anh đọc cái gì thì tụi nó đọc theo cái đó, không dám làm anh giận. Vì tụi nó rất thương anh, anh giận tức là bọn nó không ngoan nên mới buồn bọn nó.
Mick ăn sáng xong, liền kéo Gulf đến chùa chơi. Cậu hai bỏ cậu một mình giữa chùa, còn mình thì chạy đi ra sân sau của chùa chơi với mấy đứa nhỏ. Cậu hai tuy là người ngốc, nhưng cũng nhìn ra được cậu rất ham học. Đứa được chơi, đứa được học, cả hai cùng có lợi.
Gulf thấy cậu hai chơi với mấy đứa nhỏ ở sân sau, bèn đi tìm lớp của Mew học lỏm. Cậu không biết hôm nay anh dạy chữ gì, đọc thơ gì cậu có hiểu không. Cậu học lỏm chắc anh không biết đâu. Vì cậu đứng bên cửa sổ mà, làm sao anh biết được.
Gulf vẫn như hôm qua đứng nấp bên cửa sổ học lỏm. Hôm nay Mew không dạy chữ, mà dạy mấy đứa nhỏ đọc thơ. Khiến cậu thấy hụt hẫng, hôm nay không được học chữ, đọc thơ làm sao cậu hiểu thi sĩ nói gì. Cậu thấy anh càng quá đáng hơn, đọc thơ mà không giải thích tâm ý của thi sĩ thì làm sao cậu hiểu.
Mew đọc thơ trong lớp, thỉnh thoảng sẽ âm thầm nhìn ra cửa sổ nhìn bóng dáng nhỏ bé của Gulf đang nấp ngoài cửa sổ. Thấy cậu phồng má mỗi khi anh dạy không hiểu, cậu ba không biết vì sao lại có chút đau lòng, có chút đáng yêu, thật giống một chú thỏ con sợ lạc đường.
Mew giả vờ không quan tâm, tiếp tục dạy bọn trẻ đọc thơ, không giải thích câu chữ của thi sĩ. Mấy đứa nhỏ trong lớp ngoan ngoãn đọc theo anh, cũng không thắc mắc vì sao anh đọc lại bài này. Mấy ngày trước đã dạy tụi nó đọc rồi, cũng trả bài tụi nó rồi. Vậy đọc lại làm chi.
Mew dạy bọn trẻ đến trưa thì cho bọn trẻ nghỉ học, cho bọn nó nghỉ học buổi chiều. Anh định đánh bài chuồn trốn bọn nhỏ, thì bị tụi nhỏ phát hiện và tụi nó yêu cầu anh hát cho tụi nó nghe. Đã bốn năm tụi nó không được nghe anh hát rồi. Hôm nay, tụi nó phải bắt anh hát cho tụi nó nghe.
Mew biết mình không thoát được, nhưng anh không muốn hát. Nghĩ một hồi anh giả vờ ho mấy cái và nói:
- Hôm nay cổ họng anh không tốt, không hát được. Hôm khác được không?
Một đứa nhỏ trong lớp tinh ranh hơn những đứa khác, nó không dễ gì tha cho Mew, không biết nó móc ở đâu ra một cây kèn hamonica giơ lên và nói:
- Vậy thầy thổi hamonica cho bọn con nghe đi thầy. Thổi bài hôm trước thầy hát đi thầy.
Mew bất lực thở dài, lấy tay đỡ trán thầm cảm thán mình chơi ngu, chiều lòng tụi nó hát cho tụi nó nghe có tốt hơn không. Trốn tránh làm chi, bây giờ thì hay rồi. Tụi nó không bắt anh hát, mà nó yêu cầu thổi hamonica. Môn nhạc cụ anh ghét nhất trên đời. Đúng là tránh vỏ dưa, thì trúng ngay vỏ dừa.
Mew thở dài, ngoắc tay cho đứa nhỏ đem cây hamonica lên cho anh. Anh cầm cây hamonica đưa lên miệng thổi. Tụi nhỏ đang nhao nhao thi im bặt lắng nghe anh thổi kèn. Thầy của tụi nó thổi cái bài gì mà buồn ngủ gần chết, gần đến giờ ngủ trưa mà thổi bài gì buồn quá vậy. Anh thổi chưa đến nửa bài, thì cả lớp nằm sạp trên bàn ngủ hết.
Mew thấy cả lớp ngủ hết rồi, cũng ngừng lại không thổi nữa. Anh không giận hay buồn, vì tụi nó ngủ là do anh cố ý mà. Anh biết tụi nó sống trong chùa từ nhỏ, nếu nghe những giai điệu mang tính lắng dịu tâm trạng sẽ rất dễ ngủ. Nên anh thổi ngay bài dễ ngủ nhất cho bọn nó nghe. Vậy là anh thoát nạn. Muốn gài anh sao, đâu dễ vậy. Trứng sao khôn hơn vịt được.
Gulf nghe Mew thổi hamonica, cảm thấy mình đang được mở mang tầm mắt. Anh không chỉ học giỏi, tốt bụng mà còn rất tài năng. Nhạc cụ phương Tây rất khó, vậy mà anh có thể sử dụng thành thạo. Nhất định với nhạc cụ cổ truyền anh cũng giỏi không kém.
Gulf càng nghĩ càng ngưỡng mộ Mew, càng mơ ước được anh dạy chữ. Cậu rất muốn đi học nhưng lại không thể học đàng hoàng như mấy đứa nhỏ ở đây. Nếu so sánh với bọn trẻ ở đây, thì bọn trẻ may mắn hơn cậu nhiều. Ít ra bọn nó cũng có thể được anh dạy chữ. Còn cậu chỉ có thể học lỏm thôi.
Gulf nhón chân nhìn vào trong lớp, thấy Mew rời đi lúc nào không biết. Cậu thểu não đi ra sân sau của chùa tìm Mick. Cậu thấy cậu hai chơi bịt mắt bắt dê với mấy đứa nhóc ba, bốn tuổi, bèn ngồi bên bệ đá trông chừng cậu hai. Hôm nay, xem như cậu không học được gì rồi.
Mick chơi chán chê rồi, liền đi đến trước mặt Gulf cho cậu lau tay và lau mặt, rồi cùng cậu đi về. Cậu hai không biết vì sao cậu buồn, cậu hai tưởng mình ham chơi làm cậu đi tìm mình cả ngày không được, vội nắm tay cậu lắc qua lắc lại và nói:
- Tôi...xin lỗi...đừng giận...
Gulf vội xua tay và nói:
- Em không dám...không dám giận...trời chiều rồi, mình về thôi cậu hai.
Nói xong, Gulf dẫn Mick về nhà. Cậu để cậu hai ngồi trên ghế mây trong phòng tắm, còn mình thì lúi húi pha nước. Người ta thì một ngày tắm một lần là trước khi đi ngủ, nhưng cậu hai là một ngày tắm ba lần. Cứ ra ngoài chơi xong về là phải tắm. Vì cả người toàn là bùn và đất.
Gulf tắm cho Mick xong rồi, liền đưa cậu hai xuống lầu ăn cơm chiều. Thấy trong bàn ăn không có Mew, chỉ có ông hội đồng, bà cả và bà hai. Cậu hai liền đi đến bàn nhỏ bên cạnh ngồi ăn cơm. Một cái liếc mắt cho bà hai cậu hai cũng không thèm nhìn, trực tiếp ngồi xuống ăn cơm.
Gulf đang đứng bên cạnh gắp đồ ăn cho Mick, thì Mew từ ngoài cửa chính đi vào. Anh không ngồi vào bàn ăn, mà đi thẳng lên phòng, nét mặt vô cùng mệt mỏi. Không biết đã xảy ra chuyện gì, mà nhìn anh có vẻ rất giận. Đóng cửa phòng như muốn kéo sập cửa.
Mick ăn xong rồi không ăn nữa, liền vỗ bụng mấy cái để Gulf đừng gắp đồ ăn cho mình nữa. Cậu lau miệng cho cậu hai xong, liền dẫn cậu hai lên lầu. Cậu để cậu hai ngồi trên giường, rồi đi xuống bếp lấy thuốc và bánh cho cậu hai. Chị Mean đã dặn cậu mỗi khi cho cậu hai uống thuốc nhớ cho cậu hai ăn đồ ngọt. Vì cậu hai rất sợ đắng.
Mick uống thuốc xong thì nằm xuống giường ngủ. Gulf đem siêu thuốc và chén thuốc xuống bếp đưa cho chị Tina. Cậu để siêu thuốc lên bàn, rồi quay lưng đi. Nhưng vừa ra đến cửa thì chị Tina gọi lại và nói:
- Gulf ơi! Em đi ngang phòng cậu ba, thì đem cái này đưa cho cậu ba giúp chị. Cơm chiều cậu ba chưa ăn.
Gulf 'dạ' một tiếng, rồi mang cơm lên cho cậu ba. Cậu đứng trước cửa phòng của Mew chần chừ không dám gõ cửa. Bình thường nhìn anh thôi đã khiến cậu sợ muốn chết rồi. Bây giờ phải gõ phòng anh, thì làm sao cậu dám chứ.
Gulf định bưng mâm cơm chạy xuống nhà bếp trả lại cho chị Tina, thì Mew mở cửa phòng bước ra, trên người là bộ đồ trắng tinh, tóc vẫn còn ướt, khiến cậu hoảng loạn đến suýt rơi mâm cơm. May là cậu giữ lại kịp. Nếu không ông hội đồng nhất định sẽ treo ngược cậu lên cây đánh cho chừa tội làm vỡ đồ của ông ta, sau đó nhốt cậu vào nhà kho.
Mew thấy Gulf mặt mũi xám ngoét, hai tay run cầm cập liền hỏi:
- Đứng đây làm gì?
Gulf bị cậu ba dọa cho sợ đến hồn phách bay gần hết, miệng lắp bắp trả lời:
- Chị...chị Tina nói...nói cậu ba chưa ăn cơm chiều...nên...nên nhờ em...mang cơm lên cho cậu...
Mew lách người qua một bên và nói:
- Vào đi.
Gulf lật đật bưng mâm cơm vào để lên bàn làm việc của Mew và nói:
- Em...em để trên bàn...chị Tina nói...cậu ba ăn xong thì để trước cửa. Chị ấy sẽ lên dọn. Em về hầu cậu hai...
Gulf nói xong, định quay lưng đi thì Mew lên tiếng:
- Đứng lại. Đã cho đi chưa...
Gulf nghe Mew nói thế, liền đứng im một chỗ không dám nhúc nhích. Anh mở hộc tủ lấy ra một cái hộp đưa cho cậu, rồi bắt cậu mở ra xem thử bên trong là gì. Sau đó, đi đến bàn ngồi xuống ăn cơm chiều, nhưng vẫn âm thầm liếc mắt nhìn sang bên cạnh quan sát vẻ mặt của cậu khi biết được món quà là gì.
Gulf mở hộp quà ra, cậu thấy bên trong là một quyển sách, một quyển vở và một cây bút máy cùng một lọ mực. Cậu ngước đôi mắt to tròn như viên ngọc trai nhìn Mew:
- Cậu ba...cái này...?
Mew lấy khăn tay lau miệng, rồi cầm ly nước cam lên uống và nói:
- Muốn học không?
Gulf gật đầu lia lịa:
- Dạ muốn.
Mew nhướng mày một cái rồi nói:
- Vậy đứng đó làm gì? Dẹp cái này trên bàn tôi đi, rồi tôi dạy cho học chữ...
Gulf nghe xong, liền để sách vở lên bàn lật đật dọn dẹp bàn của Mew, rồi đến ngồi xuống cái ghế anh để sẵn bên cạnh. Cậu không ngờ có một ngày mình được anh dạy học chữ, càng không ngờ lại có thể được ngồi gần anh như thế này. Gần đến mức cậu có thể ngửi được mùi nước hoa trên người anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro