chương 2

Đem tay cậu đang ở để trước ngực mình kéo đến đặt ở hai bên, dùng thân thể của chính mình kìm hãm cậu trai không ngừng phản kháng Vương Tuấn khải chặn luôn cái miệng muốn nói chuyện của Vương Nguyên  vươn đầu lưỡi thô lỗ mà liếm mút hàm răng đối phương.
Vương Nguyên bị liếm vừa đau lại nhột, nhịn không được nhỏ giọng rên rỉ, hàm răng cũng hơi mở ra.

Vương Tuấn Khải liền nhân cơ hội này, đem đầu lưỡi chui vào, dây dưa đầu lưỡi đối phương, dùng sức mút mát, một cỗ tê dại từ xương cột sống lủi đi lên.

Mẹ nó, thật là, thật sự là quá sung sướng.

Vương Tuấn Khải làm không biết mệt, lặp đi lặp lại động tác này, hơn nữa phối hợp ra vào, tựa như động tác lúc ân ái thân dưới vậy.

Vương Nguyên cảm giác được đầu lưỡi mình cũng đã tê rần, trên người cũng cảm nhận được một cỗ khoái cảm xông tới.

Không được, không thể để cho người con trai này tiếp tục làm tiếp nữa, phải dừng lại, không thể, không thể .

Vương Nguyên nhấc chân muốn đem cái người đang trên người mình đá văng ra, lại bị đối phương chớp được thời cơ, mạnh mẽ mở ra hai chân đang khép của mình. Cơ thể Vương Tuấn Khải lập tức dán tới, khiến hạ thân hai người chặt chẽ dính lại, ma sát lên xuống.

Vương Nguyên né tránh hai bên, cơ thể vô ý thức cong về phía trước, lại không nghĩ rằng càng chìm sâu vào lồng ngực của Vương Tuấn Khải khiến cho người này bật cười để lộ ra hai chiếc răng khểnh.

“Bảo bối bé nhỏ, đừng có gấp… Bảo bối….” Vương Tuấn khải buông tay Vương Nguyên ra, động tác nhanh chóng đem áo quần đối phương cởi ra, vốn định cởi từng cái từng cái cúc áo, thế nhưng phát hiện đối phương một chút cũng không phối hợp, dứt khoát dùng bàn tay to lớn liền xé ra, sơ mi nháy mắt rách làm hai.

“Á! Đừng! Áo của tôi!” Vương Nguyên  khóc không ra nước mắt, vốn bị người con trai này xâm phạm cũng rất xui xẻo rồi, bây giờ còn tiễn thêm một cái áo, cái này lại càng không có lời nữa.

“Bảo bối bé nhỏ, em ngoan ngoãn… Sau này em nếu muốn cái gì anh cũng cho em cái đó…” Hắn dụ dỗ cậu, hy vọng đối phương đừng lại từ chối như vậy.  Vương Tuấn Khải hắn  sống ở đời 22 năm tuỳ rằng  chưa bao giờ đóng vai cưỡng bức, chỉ có điều nếu như là người dưới thân này thì… Cho dù ngày mai có bị cảnh sát bắt thì buổi tối hôm nay hắn cũng phải làm một đêm vui vẻ, sung sướng.

“Buông ra, buông tôi ra!”  Vương Nguyên vặn vẹo cơ thể, không nghĩ tới lại làm cho Vương Tuấn Khải hít thở không thông.

Thảm rồi, chẳng lẽ buổi tối hôm nay thật sự phải đem mình nộp lên đây sao, còn bí mật của cậu nữa

“ Vương Tuấn Khải, anh đừng…”Vương Nguyên liều mạng đấm vào bả vai hắn muốn từ dưới thân người con trai này thoát ra, không nghĩ tới hắn đột nhiên dùng miệng ngậm toàn bộ đầu vú mình“Ưm… hư…”

Vương Tuấn Khải giống như đạt được niềm vui gì đó, ngoài miệng càng không ngừng liếm mút, phối hợp đầu lưỡi linh hoạt, khiến Vương Nguyên càng thêm động tình.

“Xin, xin anh Tha cho tôi…”  Vương Nguyên đau đớn nước mắt chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt, thế nhưng đối với người con trai đã tiến vào trạng thái điên cuồng không có tí xíu tác dụng, ánh mắt ướt át trái lại khiến người này càng thêm không cưỡng lại được.

“Bảo bối … Ừm, trời ạ.” Cách một lớp quần Vương Tuấn Khải ra sức xoa nắn cánh mông của Vương Nguyên xúc cảm tuyệt vời như vậy.

Vội vã cởi đai lưng  Vương Nguyên ra, tiếng vang lạch cạch làm cho Vương Nguyên phục hồi tinh thần.

“Ưm… Buông ra, buông tôi ra” Thân thể Vương Nguyên giãy dụa kịch liệt , hy vọng thoát khỏi cái  tay đang sờ loạn của hắn.

Vương Tuấn Khải không bị khống chế mà cởi quần tây của Vương Nguyên, ngón tay linh hoạt từ bên ngoài quần lót trườn vào trong, trực tiếp tiếp xúc đến phân thân mềm mại, vừa dùng ngón út khẩy nếp nhăn, vừa lại một lần nữa cảm thán xúc cảm quá tuyệt vời.

Kích thích bất thình lình làm cho Vương Nguyên trừng lớn hai mắt, đồng thời trong miệng cũng tràn ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, “Ưm… Đừng, dừng lại…”

Vương Tuấn Khải không có an ủi phân thân chậm rãi căng to, ngược lại đi thăm dò mảnh đất bí mật hơn nữa.

“Gì thế này?” tay chạm đến gì đó khác biệt với mình, dường như là thứ gì đó không phải thuộc về con trai cần phải có, Vương Tuấn khải nheo mắt lại, động tác trên tay không dừng.

Ha, xem ra hắn thật sự là nhặt được báu vật rồi, tên nhóc này là một người song tính.

Ngón tay nhẹ nhàng trườn vào một chút, phát hiện hô hấp của Vương Nguyên bị kiềm hãm.

“Á! Đau quá!” Vương Nguyên xoay hạ thể, hy vọng có thể đem tay người con trai này đẩy ra.

“Bảo bối, em chặt quá…”Vương Tuấn Khải cười khẽ, động tác nhanh chóng tháo đai lưng của mình, kéo khoá đem quần lót còn lại dưới hạ thân Vương Nguyên  cởi ra, đặt phân thân mình đến cửa động không ngừng khép mở.

“Bảo bối ơi, nhìn anh, nhìn anh sẽ trở thành người đàn ông của em.” Vương Tuấn Khải giữ cái đầu không ngừng né tránh của Vương Nguyên, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc mà nói.

“Không muốn… Không muốn…” Vương Nguyên  tuyệt vọng nhìn người con trai phía trên, trong mắt mang theo cầu xin , hạ thân cũng chậm rãi lui về phía sau, muốn phải rời xa độ ấm sắp đốt người kia.

“Em là lần đầu tiên sao? Có thể trở thành người đàn ông đầu tiên của bảo bối, anh rất vinh hạnh.” Hít một hơi thật sâu, “Anh nghĩ, có lẽ anh cũng có thể trở thành ngươi đàn ông duy nhất của em.”

“Á!” Vương Nguyên đau đớn kêu to, hạ thân như xé rách mà đau đớn khiến cậu càng không ngừng nức nở, “Đau, đau quá…mau ...đi ra ”

Phân thân của Vương Tuấn khải tuy rằng chỉ mới vào một nửa nhưng có thể cảm giác được bên trong nóng bỏng, mảnh đất ấy hút hắn thật sâu vào khiến hắn điên cuồng.

“Thả lỏng… bảo bối  em thật sự là quá chặt rồi.” Hai tay  Vương Tuấn Khải ôm lấy cánh mông của cậu , vừa mơn trớn, vừa hướng hai bên mạnh mẽ tách ra.

“Ra, ra ngoài… Đừng vào nữa…” Vương Nguyên hoảng loạn mà cầm lấy áo của hắn còn chưa cởi, muốn khép hai chân lại, nhưng uổng công thôi.

Vươn đầu lưỡi đặt trên môi Vương Nguyên đảo quanh, ý đồ phân tán sự chú ý của cậu. Hạ thân cảm giác được một chút thả lỏng, liền kiên quyết không chút do dự mà vào hết.

Thiên đường, tuyệt đối là thiên đường.

“Ưm…” Vương Nguyên cắn môi dưới, mồ hôi hột lạnh lẽo chảy ướt đẫm cả người.

Vương Tuấn khải hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của Vương Nguyên , hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ là làm luật động nguyên thủy nhất. nâng hai chân tách ra của Vương Nguyên lên, không cho cậu cự tuyệt gập thành hình  chữ M làm cho hình ảnh chỗ kết hợp chặt chẽ của đối phương đang ngậm dục vọng của mình phơi bày trước mắt.

Loại cảnh tượng này càng thêm kích thích Vương Tuấn Khải.

Phân thân bắt đầu luật động đi vào, sau đó rút ra, hung hăng va chạm, một lần lại một lần lặp lại, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

“Ưm … Ưh… Quá sâu….” Ý thức của Vương Nguyên bắt đầu mê ly, suy nghĩ một mảnh đục ngầu, chỉ có thể đem cảm thụ thành thật nhất nói lên.

“Đúng rồi, bảo bối , thế nhưng anh cảm thấy còn chưa đủ.” Vương Tuấn Khải khóe miệng khẽ nhếch lên, càng mạnh mẽ tiến vào hơn nữa.

Vương Nguyên  bị làm tới nỗi  phải liên tiếp rên rỉ , ý nghĩ nóng lên.

“Ư… Xin anh, dừng lại… Á!”  Vương Tuấn Khải kéo cậu về phía mình, bắt đầu lại một lần công kích nóng bỏng.

“Bảo bối, muốn bắn sao?” Vương Tuấn khải nổi lên ý xấu mà nắm chặt phân thân đứng thẳng của đối phương, giả bộ hảo tâm dò hỏi.

“Đừng, đừng đụng… Để tôi, ưm…”  Vương Nguyên nói chuyện đứt quãng, ánh mắt đang nhắm mở ra, cầu xin đối phương đừng lại tra tấn cậu như vậy nữa.

“Được rồi… Chúng ta cùng nhau.”Vương Tuấn Khải tăng lực ở thắt lưng, điên cuồng đâm rút vài cái, một dòng tinh nóng bỏng bắn thẳng vào trong cơ thể Vương Nguyên, đồng thời buông tay ra, làm cho đối phương cùng nhau phóng thích dục vọng.

“Ah…” Vương Nguyên bị tinh dịch nóng bỏng kích thích mà thất thần một lát, đôi môi mềm mại khép mở , mơ hồ có thể thấy đầu lưỡi hồng nhuận bên trong.

Hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này, ngay tức khắc hôn lên.

“Ưm ưm…” Vương Nguyên trở lại bình thường, mạnh mẽ đánh vào lưng Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn khải thay đổi góc độ hôn, đem Vương Nguyên trở mình qua, chuẩn bị từ sau lưng tiến vào khe hở hẹp làm hắn say đắm ấy.

Vương Nguyên thoát khỏi nụ hôn của hắn , dùng cả tay chân, dự định từ dưới thân người con trai này bò đi.

Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn động tác của cậu, cánh mông trước mặt vừa mịn vừa trắng xoay xoay, giống như mời gọi vậy.

Không hề đề ý tới hành động của cậu Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng túm một cái, đem Vương Nguyên kéo trở lại dưới thân mình.

“Bảo bối !, muốn chạy trốn?” Vương Tuấn Khải đè chặt Vương Nguyên, ghé vào lỗ tai cậu chậm rãi liếm mút, làm cho toàn thân Vương Nguyên run lên, “Trên giường của anh rồi, sao có thể cho em dễ dàng chạy thoát như vậy.”

Cậu đáng thương mà quay đầu lại nhìn người con trai cứ khăng khăng một mực ấy, khóe mắt hơi hơi sưng đỏ, cái mũi hít hít thật sự rất dễ thương, “Anh cũng đã làm rồi, xin anh, xin anh tha cho tôi đi đi.”

Vương Tuấn Khải đẩy mái tóc ẩm ướt mồ hôi của cậu cảm giác được thuốc trong cơ thể lại nổi lên dược tính, “Anh đã cho cơ hội để em đi, nhưng mà em không có quý trọng cơ hội ấy, hiện tại, đã muộn rồi.”

Ai có thể tới cứu cậu thoát khỏi tên Vương bát đản này không trời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro