Chương 20
Vương Nguyên ôm laptop cuộn mình ở trên ghế sa lon, tóc mái vừa dài quá chân mày được một cái kẹp tóc hình trái tim kẹp lên đỉnh đầu, lộ ra cái trán sáng bóng, trên mũi đeo một cái kính gọng đen thật to kiểu cũ lại hết sức đáng yêu. Mặc áo lông màu ngà, nhưng cổ áo có hơi rộng, bởi vì động tác của chủ nhân mà lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, quần dài màu xám mặc ở nhà, bên dưới là hai cẳng chân không có mang vớ. Bởi vì thiết bị sưởi ấm luôn được mở, cho nên mặc dù bên ngoài đã âm hơn mười độ, trong nhà cũng sẽ không có cảm thấy lạnh giá.
Vương Nguyên hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt theo tình tiết phim mà khi lên khi xuống biến hóa khôn lường
Đã gần đến Noel rồi, nhưng Vương Tuấn khải vẫn chưa có trở về.
Trong vài tuần lễ, chỉ có Vương Nguyên một mình ở nhà thôi, vốn phong cách trang trí rất hiện đại thời thượng lại làm cho cậu cảm giác được sự cô đơn.
Hai ngày trước cậu tìm kiếm tư liệu, rất thích phong cách thiết kế theo kiểu điền viên này, dự định cùng Vương Tuấn khải nói xem, có thể đem trong nhà sửa chữa một chút hay không.
Cửa truyền đến tiếng mở khóa, thế nhưng người hoàn toàn mê muội trong thế giới phim truyền hình không chút mảy may phát hiện, mãi đến trước mặt bao trùm bởi một bóng đen, miệng cũng bị gì đó ấm áp chắn lại, Vương Nguyên lúc này mới kịp phản ứng.
“Ưm…” Vương Nguyên theo bản năng đẩy cơ thể đè lên người ra, đến khi thấy rõ ánh mắt người đàn ông mang theo ý cười thì mới thoáng thả lực, tùy ý đối phương đem đầu lưỡi luồn vào trong.
Tay hơi lạnh từ vạt áo lông luồn vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nhẵn bóng, hơi thở của Vương Tuấn khải bắt đầu hỗn loạn.
Hơn một tháng qua, hắn không có một giây nào là không nhớ Vương Nguyên, đến nỗi Kelly mỗi khi nhìn thấy hắn đều cười trêu chọc, Vương Tuấn khải trong lòng hạnh phúc đồng thời cũng trống vắng lắm, thật vất vả trở về, hắn gấp gáp muốn chứng minh, bảo bối trong lòng này của hắn vẫn đều chỉ thuộc về hắn thôi.
“Tuấn...Tuấn khải.. .” Vương Nguyên ngửa đầu về phía sau, muốn tách khỏi nụ hôn càng ngày càng kịch liệt của đối phương.
Vương Tuấn khải chà xát lên cơ thể của Vương Nguyên, đem đối phương ép đến trên ghế sa lon.
“Chờ, chờ một chút.” Vương Nguyên nắm lấy tay không an phận của Vương Tuấn khải“Máy tính, máy tính đừng đè hỏng.”
“Phì...”Vương Tuấn khải nhịn không được liền bật cười.
Thời điểm này còn có thể nghĩ chuyện khác, e là chỉ có tiểu bảo bối này của hắn thôi.
Bất đắc dĩ mà đem tay từ trong quần áo rút ra, rời khỏi môi đỏ mọng đang quấn quýt, đem trán của mình cụng lên trán đối phương, hơi hơi lấy lại bình tĩnh.
“Bảo bối , anh rất nhớ em.”
Gò má Vương Nguyên ửng hồng, không biết là bởi vì vừa rồi hôn môi mà thành hay là vì giọng nói trầm thấp từ tính của Vương Tuấn khải.
“Được rồi, anh đi tắm trước.” Nói xong, ở cổ Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, liền từ trên người đối phương đứng lên, đi vào phòng tắm.
Vương Nguyên sờ sờ môi của mình bị người con trai gặm đến hơi đau, không khỏi ngượng ngùng mà nở nụ cười.
Thật tốt, Tuấn khải về rồi.
“Tuấn khải, anh ăn cơm chưa? Chưa ăn để em làm cho anh.” Vương Nguyên hướng về phía phòng tắm hô to, sau khi nhận được câu trả lời “được” của đối phương , đứng ở trước tủ lạnh rối rắm mà tự hỏi không biết nên làm món gì đây.
Mang thai đã hơn bốn tháng rồi, bụng bắt đầu nhô ra rõ ràng, Vương Nguyên không đeo dây nịt, mà là dùng sơ mi rộng rãi che đi cái bụng nhô ra.
Giữa các đồng nghiệp tuy rằng khó hiểu vì sao cậu lại bỗng nhiên thay đổi cách mặc quần áo, nhưng mà không ai tận lực đi hỏi, Vương Nguyên cũng coi như không chú ý.
Đoán chừng qua một tháng nữa, cậu ngay cả đi làm cũng không thể đi nữa, dù sao Vương Tuấn khải chắc chắn sẽ cho phép cậu được nghỉ.
Hiện tại cậu ngoại trừ đi làm, đều đã cố gắng tránh khỏi chỗ nhiều người, may mắn có ba người Kinh Vũ , Thiên Tỉ cùng Chí Hoành giúp đỡ, thay cậu mua chút đồ ăn hoặc là nhu yếu phẩm cho cuộc sống, bằng không cậu thực sự không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Vương Tuấn khải từ phòng tắm đi ra, thuận tay nhận một cuộc điện thoại từ Kelly, sau đó ý cười dịu dàng mà đi vào phòng bếp.
“Thơm quá à, thật lâu không có được ăn cơm em nấu rồi, rất nhớ đó.” Vương Tuấn khải từ phía sau lưng ôm eo Vương Nguyên, chậm rãi vỗ về cái bụng mang theo sinh mệnh ấy, ánh mắt vẫn dịu dàng.
“Lần này em liền đặc biệt làm một bữa cơm cho anh, Về cũng không nói với em” Vương Nguyên chu môi oán giận, thế nhưng trên tay tiếp tục động tác xào rau nhanh nhẹn.
“ Đây không phải là gấp gáp trở về gặp em ư, em đó vật nhỏ thật là không biết tốt xấu.” Vương Tuấn khải gõ nhẹ lên mũi Vương Nguyên , bất đắc dĩ mà cãi lại.
“Vâng vâng vâng, Vương tổng bận quá trời mà, em biết .” Vương Nguyên quay đầu lại, mắt lấp lánh mà nhìn người con trai phía sau, “Vất vả cho anh rồi, chào mừng anh về nhà.”
“Giờ mới đúng nè.” Vương Tuấn khải hôn chụt vào gò má mịn màng của Vương Nguyên, tay cũng bắt đầu sờ loạn lên, “Làm sao bây giờ, không muốn ăn cơm nữa, muốn ăn em…”
“ Vương Tuấn khải !” Vương Nguyên nghiêm khắc làm mặt nghiêm túc, nhìn hắn chơi xấu mà lấp kín cái miệng của cậu, không để cho cậu cơ hội nói chuyện, chỉ có thể vừa hôn vừa nhả tiếng ra, “Nhiều ít gì cũng ăn một chút, bằng không lại hạ đường huyết.”
“Là tên Thiên Tỉ hay là chị Kelly nói cho em biết?” Vương Tuấn khải dừng lại, sau đó tiếp tục mút vào đôi môi như trái cây ướp lạnh, “anh không sao, đừng nghe bọn họ nói bừa.”
Vương Nguyên thật sự không có biện pháp, xoay đầu lại, bỗng nhiên đỏ mặt , dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói, “Em hôm nay đi làm kiểm tra rồi, bác sĩ nói, nói… Có thể làm… ấy thích hợp….”
Vương Tuấn khải nghe những lời này, lập tức ánh mắt phát sáng.
“Chỉ có điều anh phải ăn cơm trước, sau đó em… em sẽ theo anh… Muốn làm cái gì… Thì làm cái đó…”
Chỉ tốn mười lăm phút đồng hồ, Vương Tuấn khải liền cấp tốc giải quyết cơm tối, trực tiếp chặn cửa phòng tắm, đem Vương Nguyên vừa mới tắm rửa xong đi ra ôm ngang hông, thẳng hướng phòng ngủ mà đi.
“Ưm ưm!” Vương Nguyên có chút vùng vẫy ở trong nụ hôn không ngừng phàn nàn lên, “Vương Tuấn khải! Chẳng lẽ, chẳng lẽ trong đầu anh… ưm… Trong đầu đều là chuyện, chuyện này sao?”
“Không có biện pháp, ai biểu anh thích em như vậy.” Vương Tuấn khải đem hai tay không nghe lời của đối phương tóm ngược ở sau lưng, tư thế này chỉ có thể để Vương Nguyên dựa sát trong lòng hắn.
“Em thấy anh … anh là thích cơ thể của em thì đúng hơn.” Vương Nguyên cau mày, nhất thời sốt ruột, vậy mà không cẩn thận cắn đầu lưỡi của Vương Tuấn khải.
“Ai da…” Vương Tuấn khải cảm thấy đau đớn đôi chút, nhưng mà không nghĩ tới chuyện này càng thêm kích thích dục vọng của hắn.
“Buông, buông tay nha.” Vương Nguyên bỗng nhiên bị ôm lấy đặt ở trên tường, hai chân cũng quấn ở trên lưng đối phương, loại trạng thái này, dường như hai người muốn hòa làm một thể .
Rất rõ ràng, có một thứ cứng rắn ngóc đầu còn hung hăng mà ma sát hạ thể của mình, Vương Nguyên không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì.
“Tại sao phải buông tay?” Vương Tuấn khải đạt được một chút khoái cảm, sao dễ dàng mà thả người xuống.
Hai tay Vương Nguyên vỗ lấy bả vai Vương Tuấn khải, đầu cũng theo đó mà lắc lư, muốn đẩy ra đầu lưỡi quấy phá trong miệng, “Em… ưm … Như vậy rất, rất không thoải mái…”‘ hai tay Vương Tuấn khải nâng mẽ nâng mông Vương Nguyên , mạnh mẽ mà xoa nắn lên, vải áo choàng tắm rất mềm mại, lộ ra cái mông đối phương cũng rất có xúc cảm, quả là khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Cảm giác tê tê dại dại ấy từ mông xuyên thẳng đến não, đầu váng mắt hoa đến dữ dội, khiến Vương Nguyên không tự chủ được mà khẽ đong đưa eo.
Thấy Vương Nguyên cũng có cảm giác, Vương Tuấn khải phát ra một tiếng cười nhẹ, dường như tín hiệu trận tình ái này chính thức bắt đầu.
“ Ưm~” Vương Nguyên cảm thụ được hơi thở hormone mãnh liệt của đàn ông, chậm rãi rên rỉ ra tiếng,” Ưm… Xin, xin anh để em xuống… Thế này bụng em, bụng em không thoải mái.”
Nghe được Vương Nguyên nói bụng mình không thoải mái, Vương Tuấn khải vội vàng khẽ buông đối phương, nhưng mà miệng vẫn không có rời đi, hai tay cũng bắt đầu cởi bỏ đai lưng áo choàng tắm vướng bận kia.
“Đi...đi trên giường…” Vương Nguyên nói ra yêu cầu, Vương Tuấn khải sao có thể từ chối
“Bảo bối, nào.” Vương Tuấn khải hơi buông lỏng kìm hãm, nhưng lại trúng phải cái bẫy tà ác của Vương Nguyên.
Bên hông bị nhột, theo bản năng buông tay ra né tránh, đúng lúc để đối phương thoát thân.
“Hừ, Vương Tuấn khải , em cũng không phải là dễ khi dễ như vậy đâu.” Vương Nguyên chống nạnh cười ha ha, trước khi Vương Tuấn khải nhào lại bắt cậu, nhẹ nhàng linh hoạt mà chạy ra phòng ngủ đi vào phòng khách, hơn nữa thành công khóa cửa.
Vương Tuấn khải trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, quả là muốn đem nó đá văng ra ngoài.
Không nghĩ tới con thỏ đến miệng rồi còn chạy đi như vậy, còn là chính mình tự tay để cho chạy mất.
Rất sai lầm!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro