Chương 8
Vương Nguyên lo lắng không yên, ở chỗ ngồi của mình buồn bực vò đầu bứt tóc.
Lần trước đồng ý với Vương Tuấn Khải lên văn phòng tìm hắn, cũng đã khiến cậu rối rắm rồi.
Hiện tại lại bởi vì mang thai con của đối phương, càng thêm không biết nên làm sao đối mặt người đó.
Cuối cùng quyết định vẫn là can đảm gặp một lần, miễn cho hắn lại nói lung tung.
Hy vọng lần này có thể cùng người con trai này nói rõ ràng, sau đó liền anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.
“Vương tổng, Vương Nguyên phòng kế hoạch muốn gặp ngài.”
“Để cậu ấy vào đi.”
Vương Nguyên đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, trong nháy mắt có chút hít thở không thông.
Mấy tuần trước, chính là trong phòng này, khiến cậu trải qua sự việc kinh khủng nhất trong đời.
Vương Nguyên cúi đầu chào một tiếng, “Chào Vương Tổng .”
Vương Tuấn Khải dừng bút trong tay, dựa vào ghế lẳng lặng nhìn chăm chú Vương Nguyên.
Cả buổi không thấy hắn trả lời, Vương Nguyên có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên , thấy người con trai kia vẫn không nhúc nhích mà nhìn mình, lại mất tự nhiên mà ho khan một tiếng: “Ngài gọi tôi đến, có chuyện gì không?”
Vương Tuấn Khải vẫn không nói gì, dùng ánh mắt đối với Vương Nguyên trước mặt đánh giá một phen từ trên xuống dưới.
Vương Nguyên nhịn không được nhíu mày, loại ánh mắt “hấp diêm” này khiến cậu rất không thoải mái.
Trước đây thấy Vương Nguyên sẽ không tự giác liên tưởng đến đối phương đã từng bộ dáng trần truồng, sau đó chính là trái tim liền ngứa ngáy khó nhịn. Cho nên hiện tại người luôn bị mình có ý nghĩ không đúng đắn vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mặt, Vương Tuấn Khải có chút mất tự nhiên.
“ Ngồi đi, uống cà phê hay là trà?” Vương Tuấn Khải đứng lên hướng tủ ly, ở bên trong lấy ra cà phê hảo hạng cùng trà, xoay mặt hỏi.
Nhớ tới lời bác sĩ dặn, Vương Nguyên lắc đầu, “Nước là tốt rồi.”
Vương Tuấn Khải hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu của Vương Nguyên, rót cho cậu một ly nước.
“ Vương tổng rốt cục bảo tôi đến đây là có việc gì?” Vương Nguyên tiếp nhận ly nước nhưng không có uống, mà là ngẩng đầu hỏi, giống như có chút không kiên nhẫn.
Vương Tuấn khải dựa ở trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn thẳng ánh mắt bướng bỉnh của Vương Nguyên, “Gần đây, cậu và Hạ Mỹ Kỳ có vẻ rất thân thiết nhỉ!.”
Giọng điệu không phải hỏi mà chính là khẳng định.
“Đúng thì thế thì sao!” Vương Nguyên nhếch cằm lên, không chút sợ hãi mà nhìn chằm chằm người con trai trước mặt.
“Hừ” Vương Tuấn Khải hừ một tiếng, liền không thèm nhắc lại.
“Nếu như Vương tổng không còn chuyện gì nữa ,vậy tôi đi trước.” Vương Nguyên nói xong đứng lên hướng cửa mà đi.
“Khoan đã.” Tay một phen bị Vương Tuấn Khải giữ chặt.
“ Vương tổng xin ngài tự trọng!” Vương Nguyên muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương nhưng vẫn không địch lại sức lực của người con trai này.
Người này luôn dư sức lực làm cho cậu thoát không nổi, thật sự là tức chết cậu rồi.
“ Tự trọng? Chúng ta cái gì không cần làm cũng làm rồi, còn tự trọng thế nào được?” Vương Tuấn Khải lộ ra tươi cười giống như ác ma,nhìn thấy Vương Nguyên một bộ dáng‘anh có bệnh hả’, càng thêm tà ác mà nói: “Đừng không thừa nhận bảo bối, đêm đó là em đúng không? Anh đến hiện tại cũng còn nhớ rõ ràng, em có bao nhiêu mê người.”
Nói xong liền đưa tay ôm lấy thắt lưng Vương Nguyên, không tốn sức lực khiến cho khoảng cách hai người kéo gần, tay đặt ở eo Vương Nguyên cũng không ngừng vuốt ve.
Hai tay để ở trước ngực cảm nhận được sự ấm áp khi đối phương không ngừng dựa vào , Vương Nguyên bị động tác của Vương Tuấn Khải làm cho vừa tức vừa gấp, hốc mắt cũng vì thế mà chậm rãi hồng lên.
“Vương Tuấn Khải anh buông tôi ra! Anh lại muốn đối với tôi làm cái gì!” Vương Nguyên thấy đẩy đối phương không có kết quả, liền dùng tay đánh vào ngực người con trai trước mặt.
“ Bảo bối, trả lời anh, ngày hôm đó có phải em hay không?” Vương Tuấn Khải bám riết không tha mà tiếp tục hỏi.
“Là tôi được rồi chứ, anh buông ra trước đi.” Bất đắc dĩ, Vương Nguyên đành phải thỏa hiệp. Vốn tưởng rằng Vương Tuấn Khải đạt được đáp án sau đó sẽ buông cậu ra, không nghĩ tới hắn lại đem cậu kéo gần một chút, để hai người dính sát vào nhau.
Tay vốn đặt ở phần eo Vương Nguyên cũng thuận thế trượt xuống cái mông, ma sát qua lại rãnh mông làm hắn say mê.
“Ưm…” Vương Nguyên bị kích thích thình lình phát ra một tiếng ngâm khẽ, đôi tay không an phận kia cách một lớp quần khẽ ma sát giữa cánh mông.
Phục hồi tinh thần lại, Vương Nguyên sợ hãi mà nhìn thấy trên mặt Vương Tuấn Khải đã bắt đầu tràn ngập ham muốn nhàn nhạt, hơn nữa hạ thân… Hạ thân cũng…
“Anh!” Cả khuôn mặt Vương Nguyên bỗng chốc đỏ bừng, miệng mím lại.
“ Thật sự là không ngoan nha, bảo bối.” Vương Tuấn Khải vươn tay vuốt ve hai má mịn màng của đối phương, sau đó lại buông ra.
Cái gọi là lạt mềm buộc chặt.
Hử?
Vương Nguyên sửng sốt một chút.
Cứ nghĩ hôm này sẽ cùng hắn nói cho ràng , sau đó ai đi đường nấy nhưng xem ra Vương Nguyên cậu quá khinh địch rồi.
Không chiếm tiện nghi, hoàn toàn không phải phong cách của hắn nha.
Thấy Vương Tuấn Khải ngồi trở lại ghế , Vương Nguyên càng không rõ ý đồ của đối phương.
Cho nên, thực ra Vương Tuấn Khải người này cũng không hư hỏng như vậy đi…
Ngoại trừ có đôi khi sẽ, sẽ háo sắc một chút…
“Bảo bối em nấu cơm thế nào?” Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc .
“Ơ… Cũng tạm thôi. Thế nhưng Vương tổng...” Vương Nguyên có chút ngượng ngùng mà tiếp tục nói, “Ngài có thể đừng kêu tôi bảo, bảo bối hay không, kêu như vậy rất buồn nôn đó.”
“À, phải không. Như vậy, Nguyên nhi.” Vuơng Tuấn Khải thẳng người lên, có chút chờ đợi hỏi, “Đêm nay có thể đến nhà của anh làm cơm tối hay không, rất muốn nếm thử tay nghề của em.”
Trước khi Vương Nguyên kịp kháng nghị, Vương Tuấn Khải đã lấy thân phận tổng giám đốc ra nói: “Anh là cấp trên của em, cấp trên yêu cầu cấp dưới phải làm theo, cho nên cho dù có hẹn hò cũng phải hủy bỏ cho anh.”
Người con trai này sao có thể bá đạo như vậy hả!
Hết giờ làm, cùng Hạ Mỹ Kỳ nói một tiếng trong nhà có chuyện, sau lại gọi điện cho Vương An Ngọc bảo có chút việc ở công ty sẽ về muộn một chút liền chạy tới bãi đỗ xe, thấy bốn phía không có người, liền nhanh chóng mở cửa xe Audi kia chui vào.
“May mà không có ai.” Vương Nguyên vỗ vỗ ngực .
Vương Tuấn Khải vốn hạ kính xe để hút thuốc, thấy Vương Nguyên ngồi vào trong xe, liền tắt đi điếu thuốc trong tay, nâng kính xe lên mở điều hòa. Nghe được đối phương nói như vậy, có chút bất mãn lầu bầu nói: “Sao vậy, không muốn để cho người khác thấy à?.”
“Đương nhiên, cùng Vương tổng ngài đây ở chung một chỗ, sao có thể để người khác thấy được, bằng không ngày mai tôi sẽ trở thành nhân vật chính được đám bà tám trong công ty này nói ra nói vào” Vương Nguyên không thèm để ý đáp, “Lại nói tiếp, ngài cũng là thần tượng trong mắt đồng nghiệp chúng tôi đó.”
“ Vậy anh cũng là thần tượng trong cảm nhận của em sao?” Vương Tuấn Khải quay đầu chuyên chú mà nhìn Vương Nguyên.
“Ách…” Vương Nguyên nuốt nước miếng, mất tự nhiên mà chớp chớp mắt, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Chỉ là muốn biết vị trí của anh trong lòng bảo bối là bao nhiều thôi, không phải chỉ là đối tượng tình một đêm chứ.”
Tên này!!
Thật sự là chuyện gì cũng có thể thốt ra được
Vương Nguyên á khẩu không trả lời được, có chút tức giận mà quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Mau lái xe đi.”
Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, liền khởi động xe.
Hừ Vương bát đản lúc nào cũng toàn nói những lời khiến cho người ta hiểu lầm.
Nhất định là muốn nhìn bộ dáng quẫn bách của cậu, nhằm thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn.
Thông qua kính chiếu hậu nhìn đến biểu tình phong phú trên mặt Vương Nguyên, tâm tình Vương Tuấn Khải liền cực kỳ hớn hở.
Tới trong nhà rồi, Vương Tuấn Khải buông nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống , giúp Vương Nguyên móc áo khoác, lại đưa cho cậu một đôi dép lê ở nhà rồi mới đi vào phòng bếp.
Vương Nguyên đã hoàn toàn shock rồi, thật không ngờ tới Vương Tuấn Khải cái người “Chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ” này cũng sẽ thích phong cách trang hoàng như vậy, hơn nữa ngay cả thác nước nhỏ mà cậu vẫn luôn muốn có được đó cũng hoành tráng thế kia.
Quả thật là con em nhà giàu, cái gì cũng chạy theo xa xỉ, không biết tiết kiệm.
Lòng tràn đầy phẫn nộ, ngay cả lúc nấu cơm cũng nhắc đi nhắc lại thượng đế bất công.
“ Được rồi, ngài ăn đi, tôi về đây.” Vương Nguyên lấy khăn lau lau tay, chuẩn bị mặc áo khoác chạy lấy người.
“Anh nói em có thể đi sao?” Vương Tuấn Khải chặn ở cửa, vẻ mặt hung ác “Em dám đi thử xem”.
Vương Nguyên đành ngậm ngùi ngồi trở lại trước bàn cơm.
Ức hiếp người quá đáng mà!
“ Vương tổng đại nhân, ngài tới cùng muốn cái gì hả?”
Muốn cái gì? Hừ, đương nhiên là cùng em ....
“Không muốn cái gì cả, nếu đây là cơm em vất vất vả vả làm, đương nhiên em cũng phải ăn một chút.”
“Thế nhưng tôi không muốn ăn.”
“Nhân viên Vương, em khẳng định không muốn ăn một chút sao?”
Ặc…
Được rồi…
Vương Nguyên không tình nguyện cầm lấy đũa, nhưng sau khi nhìn thấy con tôm loáng dầu kia, cùng với mùi cá tràn ngập, lại bắt đầu buồn nôn .
Vương Tuấn khải cau mày, khẽ vỗ nhẹ lưng Vương Nguyên, nhìn cậu ghé vào trên bồn cầu nôn đến choáng váng, có chút lo lắng cũng có chút ngờ vực mà mở miệng: “Em làm sao thế? Mấy ngày hôm trước cũng nhìn thấy em nôn, vẫn còn không có khỏe sao?”
Vương Nguyên nháy mắt cảm thấy sống lưng lạnh toát, thoáng lấy lại bình tĩnh, “Ừ, lần này rất nghiêm trọng.”
“Bệnh gì? Hiện tại anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em ” Vương Tuấn Khải lấy khăn giấy cho Vương Nguyên lau miệng, dự định cầm di động lên gọi cho bác sĩ riêng.
“Không không không cần gọi!” Vương Nguyên vội vàng liên tục xua tay, gọi bác sĩ đến khám không phải sẽ hoàn toàn lộ tẩy ư, “Đã gặp qua bác sĩ rồi,… Nói là…. Nói là dạ dày không được tốt, nghỉ ngơi là tốt rồi.”
“Thật sao?” Vẻ mặt Vương Tuấn khải hoài nghi, Vương Nguyên có chút chột dạ cười cười.
“Vậy có muốn anh nấu chút gì đó nhẹ cho em ăn hay không?”
“Không cần không cần, Vương tổng ngài nhanh ăn cơm đi.”
Thật vất vả khuyên Vương Tuấn Khải trở lại bàn ăn, Vương Nguyên ở trong nồi múc hai chén cơm đặt lên bàn.
“Ưm, mùi vị này cũng không tệ lắm, chỉ có điều… Có chút chua rồi.”
“À.” Giống như đồ ăn này là dựa theo khẩu vị gần đây của mình làm, cho nên liền để chút giấm, “Vậy anh ăn cái này, tôi không có để giấm chua.”
Vương Nguyên không ngừng hướng trong bát Vương Tuấn khải gắp đồ ăn còn Vương Tuấn Khải lại rất tự nhiên tiếp nhận, cũng không có nhắc nhở cậu loại tình huống này nhìn vào giống như là hai người đã kết hôn nhiều năm rồi vậy.
“Phải ăn nhiều rau xanh một chút, đừng lúc nào cũng ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, rồi thức ăn nhanh đối với thân thể anh không tốt.” Sau đó trong bát nhiều ra một ít rau xanh.
“Còn có, ăn nhiều một chút thức ăn từ đậu.”
“ Vi-ta-min cũng phải ăn.”
Người hiền lành như vậy, ai có thể không thích chứ.
Vương Tuấn khải bắt lấy tay của Vương Nguyên, đứng lên, trực tiếp đem cậu kéo vào phòng ngủ đẩy ngã xuống giường.
Vương Nguyên trừng mắt to, đối với tình huống đột ngột trước mặt có chút không thích ứng.
“Bé Nguyên Nguyên, em thật sự là rất ngon miệng đó.” Vương Tuấn khải vuốt ve cằm của Vương Nguyên cuối cùng lời nói biến mất khi hai đôi môi quấn lấy nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro