Chap 9: "mẹ hai"

   Nghe được ông Phạm nói vậy, trong lòng Khải vừa vui nhưng lại vừa buồn, còn Nguyên nhi lúc này trên lầu cũng nghe được hết mọi chuyện cảm thấy mình vô dụng, cậu nghĩ "tại sao mình lại quên đi những khoảng khắc quý giá được ở bên gia đình thứ 2 này, được đi chơi cùng cậu ta hằng ngày. . ." hai dòng nước lăn trên má Vương Nguyên, cậu là con người dễ xúc động, Hoành thấy vậy ôm chặt lấy:

~Nguyên Nguyên à, nín đi, đừng khóc nữa mà.

~tớ vô dụng quá, tớ nhớ tất cả mà không nhớ Khải là ai -Nguyên nhi vừa nói vừa ôm đầu khóc.

~Nguyên Nguyên à :'<

   Ở dưới nhà. . .

~nhưng ông đến đây để kể cháu nghe chuyện này thoi à?

~không, ba cháu (Vương gia) có hứa với ta là sẽ để cho ta gặp mặt Nguyên nhi. . .

   *Bingg. . .Bongg. . .*

~ai vậy?

~dạ là. . . -nói còn chưa dứt câu thì bị người phụ nữ đó chen vào. . .

~ông à, sao phải đến đây để thăm đứa con đó? nó bất hiếu! chả quan tâm cho gia đình mình, chả làm gì được cho gia đình mình mà ông còn đến đây để xin gặp nó à? -một giọng the thé vang lên, không cần đoán, là Phạm phu nhân.

~bà đang nói cái gì vậy? gì mà bất hiếu? không phải bà muốn Nguyên nhi đi lắm sao? ở nhà bà cứ đày nó làm việc nhà, lum la việc. . .

~gì? bỏ tôi với ông đi không phải là bất hiếu sao? ủa mà nó là con của mụ dâm phụ, là con của người làm, nó không làm việc nhà không lẽ tôi với ba đứa nhỏ làm chắc -bà tỏ vẻ hoang mang (giả tạo -_-)- ông đó, trước đây thì bị ả hồ ly tinh đó mê hoặc giờ thì tới con của mụ!

~bà. . .

~này, bà đừng nói ba tôi như thế! nếu như bà sinh được con trai cho ba tôi thì cần gì tới mẹ tôi?

~đồ thứ vô học, dám kêu ta bằng bà à? phải gọi ta là MẸ -bà bực tức la lớn.

~MẸ như bà, xin lỗi, tôi không cần, tôi chỉ có một người mẹ thôi! không phải cũng chính bà không nhận tôi là con sao? thế sao tôi phải gọi bà là MẸ?

~mày. . . mày thật hư đốn, có cha sinh không có mẹ dạy!

~bà nói gì? xin lỗi nhé! mẹ tôi dạy tôi cách sống sao cho ra dáng con người chứ không giả tạo và tạo nét này nọ trước mặt đàn ông trong thiên hạ!

~m. . .mày. . . -bà tức giận rồi bỏ về.

~ba à, cho con xin lỗi về những lời ban nãy con nói với mẹ -Nguyên ôm ba.

~không sao đâu con, con nói đúng mà -ông mỉm cười- bà ta không xứng đáng để con gọi là mẹ :') và mẹ của con thì đang ở trên cao kia nhìn xuống để theo dõi con khôn lớn từng ngày. ba xin lỗi vì đã đối xử tệ với con. à còn nữa, những mãng trống trong kí ức của con. . . con thường hay hỏi ba, đó là Khải ^^ ta sẽ trả lại cho con kí ức -ông nói rồi tay đưa tấm hình lúc còn bé, Nguyên nhi trắng trẽo, mũm mĩm đứng kế bên cậu bé khác, đẹp trai lạ thường với hàng mi cong vút, ông nhìn vào tấm hình tồi chỉ- đó là Khải. ta xin lỗi vì đã giấu con, vì ta không muốn con cứ bên Khải mà quên đi ta. . . -ông vội lấy tay lau hàng nước mắt lăn dài trên mặt ông (à, vậy là tính mau nước mắt của Nguyên được truyền từ ba chăng O.O)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro