Chap 40: Hyunie là người xấu!
Từ chap này mình sẽ đổi xưng hô của Yongie thành JiYong luôn nha ^^ cho nó thuận miệng. Còn Park Yongie vẫn là tên giả trên chứng minh thư của cậu, chẳng qua mình chỉ đổi cách gọi cho thuận miệng xíu thôi ^^
------------------
HyunKi không chắc thái độ của anh, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ, SeungHyun khóe miệng giơ lên, lạnh như băng châm chọc," Nếu ông muốn tập đoàn HyunKi cùng tập đoàn Han cùng nhau biến mất, có thể thử một lần ?"
HyunKi sắc mặt lạnh lùng," Tôi là cha cậu !" Ông trong lòng rất rõ, SeungHyun có năng lực như vậy, ông không dám chọc giận anh, chỉ có thể dùng chút công đức mà hạ dịu anh.
SeungHyun hừ lạnh một tiếng, " Thì sao? Nói không biết ngượng miệng!" Không muốn cùng bọn họ nói nhảm, đảo mắt nhìn về phía SeungRi, lạnh lùng phun ra hai chữ," Tiễn khách !"
SeungRi cười đến cà lơ phất phơ, trong mắt vẫn che kín hàn sương, tao nhã làm tư thế xin mời.
Jiwon chưa từ bỏ ý định, nếu tập đoàn HyunKi xảy ra vấn đề, bà sao có thể còn cuộc sống tốt đẹp ? "Mày tên bất hiếu ! Mày có tiền như vậy, giúp chúng tao cũng không được sao ? Không có chúng tao ở đâu có mày?"
- Có cần tôi nhắc cho bà nhớ bà chỉ là mẹ nuôi không? Hơn nữa cũng không đáng danh hiệu đó đâu, đừng có ở trước mặt chúng tôi tỏ vẽ lão phu nhân.
SeungRi trực tiếp cầm điện thoại trên bàn Bok Seojin," Bảo vệ..." HyunKi thấy thế, hừ lạnh một tiếng, mặt bình tĩnh kéo Jiwon đi.
-----------------
Mãi cho đến khi trở lại biệt thự ăn tối, JiYong cũng không nói qua một câu, SeungHyun lo lắng nhìn người trong lòng, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dịu dàng hỏi," Bé cưng, làm sao vậy ?"
JiYong nhìn anh một cái, đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng anh, rầu rĩ nói," Em chán ghét hai người kia, em yêu anh, Hyunie không cần không vui."
Nghe qua có chút lộn xộn nhưng anh cũng hiểu được cậu muốn an ủi anh, trong lòng ấm áp, cằm vuốt ve đỉnh đầu câu, nhẹ giọng nói," Anh không có không vui."
Cậu đẩy anh ra, ngửa đầu nghiêm túc nhìn mặt anh," Thật sao ?"
" Ừm." Ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cậu, SeungHyun dịu dàng cười," Thấy bé cưng anh sẽ không còn không vui."
JiYong nhếch miệng ngây ngô cười, gật đầu nói," Thấy Hyunie, em cũng rất vui !"
Anh cưng chiều hôn lên môi cậu, một tay ôm lấy cậu hướng đi lên lầu, JiYong nhìn về phía sofa," Tiểu Yong..."
Liếc mắt một cái về sofa, SeungHyun nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nhìn về người trong lòng, bá đạo nói, "Không cho phép ôm !"
JiYong không nỡ nhìn Tiểu Yong một cái, ủy khuất tựa vào trong lòng anh, tùy ý anh ôm đi. SeungHyun cúi đầu liếc mắt cậu một cái, khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên.
SeungHyun ôm cậu đi vào phòng tắm, thấy cậu vẫn là bộ dáng ủy khuất, không khỏi bật cười, hôn môi cậu một cái, nhíu mày hỏi," Bé cưng thích anh hay là thích Tiểu Yong hơn ?"
JiYong ôm cổ của anh cọ cọ," Đương nhiên thích Hyunie hơn a ! Người ta không có tức giận."
SeungHyun đặt cậu đứng vững, một bên mở nước, một bên giúp cậu cởi quần áo, buồn cười hỏi, "Thế vì sao bộ dáng lại không vui ?"
JiYong chu miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo," Tiểu Yong là Hyunie tặng cho em a !"
SeungHyun dừng một chút, bởi vì là anh đưa nên cậu mới thích như vậy ? Cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ánh mắt càng thêm dịu dàng, ôm cậu ngồi vào bồn tắm lớn, để cậu tựa vào trong lòng mình, thuần thục giúp cậu tắm.
JiYong thoải mái tựa vào trước ngực anh có chút mơ màng ngủ, nhìn trên người cậu dầy đặc vết hôn, SeungHyun ánh mắt tối sầm lại, khan giọng hỏi," Bé cưng, mệt lắm không ?"
JiYong ở trên người anh cọ cọ, mơ mơ màng màng," Có chút mệt."
Nghe vậy SeungHyun trong lòng thở dài một tiếng, tuy rằng rất muốn cậu nhưng lại sợ thật sự mệt đến cậu. Ban ngày đã muốn qua chút, trong lòng có chút bất đắc dĩ nhưng cố tình tiểu bạch thỏ nào đó không biết tâm trạng của anh, không biết sống chết trên người anh sờ loạn," Bé cưng..."
JiYong đã gần ngủ, nghe được anh gọi cậu bất mãn oán giận nói," Hyunie, gọi gì em." Nói chuyện đồng thời vừa vặn đụng đến cái kia.
SeungHyun hút một hơi lạnh, thanh âm càng thêm khàn khàn, "Bé cưng, buông tay !" Anh không phải thánh nhân, cậu còn nháo như vậy nữa đừng hòng ngủ !
JiYong rốt cục ý thức được giọng nói của anh có chút không đúng, vươn tay kia xoa mắt, hơi chút thanh tỉnh, sau đó thấy rõ trong tay nắm cái gì vội vàng thu tay, rụt lui thân mình, yếu ớt nói," Em... em không phải cố ý..."
SeungHYun thở dài một tiếng, hoàn toàn không có biện pháp với cậu. JiYong lén liếc mắt nhìn anh, thấy sắc mặt anh không tốt chút nào, thật cẩn thận hỏi," Hyunie, anh... rất khó chịu sao ?"
- Không có việc gì, ngoan ngoãn đừng lộn xộn. - JiYong ngoan ngoãn gật đầu, không dám lại động, thỉnh thoảng lại trộm ngắm anh một cái. SeungHyun trong mắt không khỏi lộ ra mỉm cười, "Nhắm mắt lại !"
JiYong ngoan ngoãn nhắm mắt lại, SeungHYun để cho cậu ngửa đầu tựa vào trong lòng anh, lấy vòi hoa sen gội đầu giúp cậu. Tóc của cậu rất mềm, tựa như thuận theo người cậu. Nhịn không được cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của cậu, Yongie đột nhiên mở mắt ra nhìn anh, SeungHyun bất đắc dĩ nói, " Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nếu không sẽ vào mắt."
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, lại nhắm mắt lại, chờ anh giúp cậu gội xong rồi mới phát hiện cậu đã ngủ. Giúp cậu làm khô tóc mới nhẹ nhàng đem cậu đặt lên giường, đang muốn nằm lên theo lại vang lên tiếng đập cửa.
Có chút không vui nhíu mày, SeungHyun kéo chăn qua cho cậu, sau đó mới mặc áo tắm vào mới ra mở cửa. Đóng chặt cửa, nhìn Daesung, ý bảo cậu có việc gì thì nói.
Daesung vẻ mặt nghiêm túc nói, " Lão đại, có người xông vào biệt thự !"
SeungHyun mím môi, có thể xông vào biệt thự bản lĩnh thật sự không nhỏ ! Đang nghĩ lại nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, trong lòng căng thẳng, vội vàng một cước đá cửa văng ra, đúng lúc thấy một người đàn ông mặc đồ bó màu đen rất nhanh tới gần phía giường to, súng trong tay sớm nhắm ngay JiYong.
Cậu nhạy cảm ý thức được nguy hiểm tới gần, đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt lạnh như băng tập trung người tới gần, tay phải rất nhanh nâng lên, người nọ đột nhiên thân hình dừng lại, đồng thời trong tay SeungHyun bắn ra lưỡi dao cắt cổ họng hắn ta.
"Ầm" một tiếng, người đàn ông kia té trên mặt đất, muốn chết cũng không thể !
SeungHyun rất nhanh xuất hiện bên giường, đem cả người Ji Yong ôm chặt vào trong ngực, sắc mặt âm trầm, trong mắt đều là tia máu, thanh âm giống như đến từ 18 tầng địa ngục lộ ra âm hàn tê buốt, "Ném ra ngoài Black cho tôi !"
Daesung run lên, nhìn về phía SeungHyun, phát hiện anh không có một chút ý nói giỡn, vội vàng định thần, nghiêm mặt nói, "Vâng !" Này vẫn là lần đầu tiên nhận được mệnh lệnh Black nhưng đã từng có rất nhiều lần đầu tiên, bọn họ cũng có chút quen. Nhưng lão đại bình thường cũng chỉ có một diễn cảm, cũng chỉ có dính đến anh dâu nhỏ mới có thể làm cho SeungHyun biểu hiện tức giận rõ ràng như vậy, muốn trách chỉ có thể trách sát thủ này xui xẻo !
Nhìn SeungHyun sắc mặt âm trầm, JiYong nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, lại ôm anh cọ cọ, an ủi nói, "Hyunie, em không sao."
SeungHyun cái gì cũng chưa nói, chỉ ôm cậu càng chặt, JiYong cũng đưa tay ôm chặt anh, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ trên lưng anh, dùng ngữ khí như dỗ em bé," Hyunie, đừng sợ..."
Hẳn vốn rất buồn cười nhưng SeungHyun lại cười không nổi, anh không dám tưởng tượng nếu cậu có chuyện gì, anh sẽ như thế nào !
Sáng sớm hôm sau, Daesung đem đến một kim bài nhỏ, khoảng đầu ngón tay, mặt trên có một chữ "GD", đó là trải qua thủ pháp đặc biệt khắc lên, không thể giả tạo.
SeungHyun đem JiYong ôm vào trong ngực, dịu dàng cho cậu ăn cháo, ngữ khí cũng âm trầm, "Tốt lắm! TabiGD cư nhiên phái ra kim bài sát thủ, thật sự là coi trọng tôi !"
TabiGD tổng cộng chỉ có 5 kim bài sát thủ, muốn diệt SeungHyun - sát thủ xuất sắc nhất trong thế giới ngầm đương nhiên phải điều đi kim bài sát thủ, xem ra TabiGD thật có dự định hoàn thành tốt nhiệm vụ này !
SeungHyun không nói nữa, đợi JiYong ăn no mới giúp cậu lau miệng, tiếp tục nói," Bảo Seungyoon mau chóng tìm được Youngmin, tôi chỉ cần thi thể, mặt khác dặn xuống, toàn lực đả kích TabiGD!"
Daesung nhận được mệnh lệnh liền đi làm việc, JiYong ôm cổ SeungHyun, nghiêm túc đánh giá anh thật lâu,"Hyunie, anh còn giận sao ?"
SeungHyun sắc mặt dịu đi chút, nhéo cằm nhỏ của cậu, nhân tiện hôn đôi môi mềm mại của cậu, dán lên môi cậu, nhẹ giọng nói , "Bé cưng không được để mình bị thương, biết không ?"
JiYong gật đầu, vươn đầu lưỡi liếm môi của anh, "Em rất lợi hại, sẽ không chết!"
SeungHyun cánh tay căng thẳng, thân thể hai người dán chặt tại một chỗ, đôi mắt u lam thâm thúy có chút hung ác nhìn cậu, cậu rụt cổ,"Hyunie?" Cậu có nói sai cái gì sao ? Cậu thật sự cảm thấy mình rất lợi hại a !
Anh cắn môi cậu một cái, tuy rằng không phải rất đau nhưng để lại một dấu răng nhợt nhạt, nhìn cậu mắt to ngập nước, cảnh cáo, "Bị thương cũng không được ! Nếu không..."
JiYong hơi sợ nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi," Nếu không như thế nào ?"
"Ba"
...
" Ô... Hyunie là người xấu !" JiYong vuốt mông nhỏ vốn không đau của mình, ủy khuất nhìn anh, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, đột nhiên lớn tiếng khóc ra," Oa... Hyunie không thương em !" Anh trước kia lúc rất tức giận cũng không đánh cậu, chỉ có lần đó là ngoại lệ thôi. Nhưng bây giờ anh cư nhiên đánh cậu, còn nhìn cậu hung dữ như vậy, anh rõ ràng nói qua không hung dữ với cậu, "Ô... Hyunie là kẻ đại lừa đảo !"
-----------------
Bắt đầu từ chap này về sau thay vì gọi Yongie mình sẽ gọi hẳn là Ji Yong luôn nha :v tại vì chứng minh thư giả của cậu để Park Yongie nên mới gọi vậy, mà mình tự nhiên thấy gọi Ji Yong thuận hơn nên sẽ chuyển thành Ji Yong nha =))) (tên trên chứng minh thư vẫn vậy, chỉ là mình đổi xưng hô thôi)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro