Chap 81: Lăn trở về!

Nói xong, còn làm bộ muốn đi ra cửa, chỉ là, trong lòng vô cùng chua xót, cậu không biết mình rốt cuộc đang tức giận cái gì. Tình yêu quả nhiên đả thương người, cậu vẫn là lần đầu tiên cảm thấy vô dụng như vậy, nếu anh cứ như vậy nằm đó, cậu cảm thấy mình nhất định sẽ điên mất.

- Lăn trở về!

Ji Yong thân thể hung hăng chấn động, đầu óc trống rỗng, thanh âm đó...

- Anh nói lăn trở về, không nghe thấy sao? - Thanh âm trầm thấp truyền ra mang theo khàn khàn, nhưng vô cùng uy nghiêm.

Ji Yong trong nháy mắt hóa đá, thanh âm này, là Hyunie.......

Một chút xíu xoay người, giống như không dám tin, sững sờ nhìn xem SeungHyun đã mở mắt. Ánh mắt của anh híp lại nguy hiểm, có chút mùi vị lửa giận.

- Hyunie?

Ji Yong từng chút đến gần, đôi mắt sưng đỏ nháy mắt cũng không dám nháy, cậu chỉ sợ, nháy mắt một cái, cậu thấy chỉ là ảo giác.

- Hyunie, anh thật sự đã tỉnh?

Cậu bấm mạnh vào cổ tay mình một cái, xác định đây không phải mơ liền xoay người lao ra cửa phòng đem Mino kéo vào, những người khác nghe anh tỉnh lại cũng hấp tập chạy theo. Nhưng Mino ngăn cản tất cả ở ngoài phòng bệnh, kể cả Ji Yong. Chỉ có mỗi Jinwoo cứng đầu chui tọt chạy vào.

Một loạt kiểm tra, thay thuốc, Mino mới thở ra một hơi.

- Đã không sao, lão đại.

- Điện chủ, anh tốt nhất an ủi anh dâu nhỏ một chút đi, anh còn không tỉnh lại, đoán chừng cậu ấy sẽ đem cả tòa nhà này phá hủy a! Hơn nữa... Anh hôn mê bao lâu, anh dâu nhỏ cũng không ăn uống bấy lâu... - Jinwoo ở bên cạnh Mino chen miệng nói.

Mino sắc mặt khó coi, nhanh chóng bịt miệng đem cậu đẩy ra ngoài, tên nhóc này, muốn mất mạng sao?

Mino ra ngoài cửa nói không có việc gì, mọi người thở ra một hơi nhẹ nhõm, còn Ji Yong thì trực tiếp chạy vào bên anh.

Nhưng lúc cậu cao hứng định nhào vào lòng anh thì sắc mặt anh lại âm trầm đến khó tả, Ji Yong khựng khựng bước chân lại, biết anh tức giận thì vội hiến mị cười, nhưng thật ra là vừa khóc vừa cười:

- Hyunie, anh là bại hoại, lâu như thế mới tỉnh!

Cậu rất muốn cứ như vậy một đấm đánh xuống, nhưng liếc thấy băng gạc trên người của anh, cứng rắn nện vào giường.

- Nghe nói em muốn đi tìm Kim Woo Bin?

Chàng trai đáng chết này, anh cố gắng tỉnh lại liền nghe cậu nói muốn đi tìm người đàn ông khác, muốn phản rồi!

Ji Yong thoáng qua chột dạ trong đáy mắt, vội lên tiếng phủ nhận: "Không có a, làm sao có thể!".

- Vậy sao anh mới vừa nghe được người nào đó ra lệnh cho anh ba mươi giây phải tỉnh lại, nếu không sẽ đi tìm Kim Woo Bin? - Anh không phải lão già sắp chết, không có ngu si a!

Ji Yong nhất thời nghĩ một đầu đụng chết ở trước mặt anh, hôn mê như vậy cư nhiên đều nghe được. "Ai bảo anh hôn mê nằm đó lâu như vậy, nếu anh còn chưa chịu tỉnh, em liền thật đi tìm". Cậu dứt khoát ngắt cái mông một cái, tức giận giơ nấm đấm.

- Em dám, đợi anh thương thế tốt lên, xem anh như thế nào trừng phạt em!

Ji Yong nhìn SeungHyun rõ ràng không thể động đậy, giờ phút này còn ngang ngược đối với mình dựng râu trợn mắt, tâm tình của cậu lập tức tốt lên.

Đây mới là Choi SeungHyun a!

- Vậy anh cũng nhanh chút đi, chỉ cần anh khỏe lại, em liền tùy anh xử trí, có được không? - Cậu hướng anh le lưỡi, nhìn anh trong người có thương tích, cũng không cùng anh so đo.

- Em trước đó đã đáp ứng với anh những gì? - SeungHyun đột nhiên nghiêm mặt lại, ánh mắt lộ ra tức giận nhưng vẫn cố gắng kềm chế

- Em... em không được sử dụng súng lúc anh không có ở bên...

- Hết rồi? - Anh giương mắt nhìn cậu, rõ ràng với câu trả lời như vậy vẫn không hài lòng

- ... Còn có không được rời khỏi Anh Quốc. - Ji Yong mím môi, khai ra lỗi đã phạm

- Em còn nhớ rõ như vậy? Vậy thì vừa rồi em cầm cái gì trên tay? Vừa rồi đã ở yên đây sao? Em có biết rất nguy hiểm hay không? Em như vậy chính là muốn để ngoài tai lời anh nói? Đứng ở góc tường úp mặt mà hối lỗi cho anh! - SeungHyun không nhịn được tức giận trong lòng, nghĩ đến cậu đi chỗ nguy hiểm như vậy, anh cũng rút ra vài hớp lãnh khí.

Ji Yong cánh môi cắn thật chặt, cúi xuống thân mình ôm cổ anh: "Em biết rõ sai lầm rồi, chờ anh tốt lên rồi phạt em có được hay không? Vẫn là câu nói kia, tùy anh xử trí, em không dám ý kiến a!"

SeungHyun khóe miệng giật giật, sắc mặt cuối cùng hòa hoãn đi một ít, lại cố làm mặt lạnh: "Đây chính là em nói, tùy anh xử trí!".

Nhìn SeungHyun nâng lên cười mờ ám khóe miệng, Ji Yong nhất thời có một cảm giác bị lọt hố.

Anh ôm cậu vào trong lòng, gắt gao ôm lấy cậu, cậu cũng đưa tay ôm lấy eo anh, cả hai người nhìn nhau cười hạnh phúc.

- Không ăn uống mấy ngày rồi? - SeungHyun nghĩ nghĩ đến chuyện lúc nãy Jinwoo nói, lại tiếp tục khởi binh vấn tội.

Ji Yong đang yên ổn trong lòng, nghe anh hỏi một câu lập tức cứng ngắc, nhìn anh cười cười lấy lòng "Ngày nào cũng ăn a!"

- Thật không? Anh gọi Seungri tới...

- Không... Một tuần... - Ji Yong biết mình kiểu gì cũng không thoát khỏi trừng phạt, thôi thì nhận tội sớm một chút vẫn là tốt hơn a, cậu chép miệng, vùi đầu trong lòng anh, nhỏ giọng nói.

Anh lập tức trầm mặc, lửa giận lại lần nữa vùng lên, quả thật không một chút nào chăm sóc bản thân, nếu không phải cậu từ nhỏ trải qua huấn luyện, chỉ sợ một tuần không cơm nước không trụ đến bây giờ.

Ji Yong thấy anh trầm mặc, cũng hiểu được anh là đang tức giận cậu không chăm sóc bản thân, cỗ lòng ấm lên một chút, sau đó thông minh ôm chặt lấy anh "Hyunie... Em biết lỗi rồi a! Không có lần sau..."

Anh vẫn như cũ trầm mặc không nói, tuy anh trước giờ luôn ôn nhu với cậu nhưng chuyện lần này ảnh hường đến sức khỏe và tính mạng của cậu, anh thực không thể nhẹ nhàng.

Ji Yong thấy anh không nói, ngầng đầu nhìn anh, có chút đáng thuơng cùng hối lỗi "Xin lỗi... Em không nên như vậy... Em nhìn anh nằm đó không có tâm trạng để ăn..." - Anh nhìn cậu lòng mềm nhũn ra, vội vàng quay đi chỗ khác.

- Thực xin lỗi, Hyunie... Là em không ngoan, em biết sai rồi... Hyunie đừng giận em... - Cậu nhìn anh như thế trong lòng kích động, khóe mắt nước đã tràn ra, cậu cúi đầu không muốn cho anh thấy, thanh âm cũng có chút run rẩy.

- Bé cưng... - Anh nghe giọng cậu run run, lập tức quay người lại, đưa tay nâng khuôn mặt cậu lên, thấy rõ trong mắt cậu đều là ảo não, nước mắt lăn qua lăn lại, môi cũng bị cắn chặt cố ngăn lại tiếng nức nở, nhưng lại không dám thật sự khóc thì trong lòng đau nhói, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, ôm chặt cậu vào trong lòng

- Bé cưng... Đừng khóc, là anh không tốt, ngoan đừng khóc, anh không giận em, không bỏ em, bé cưng...

Cậu nhẹ nín khóc trong lòng anh, khóe miệng kéo lên một độ cong ngọt ngào, cậu chỉ biết anh vẫn còn yêu cậu. Cậu cuộn tròn mình vào trong ngực anh, để anh ôm mà cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, lần đầu tiên cậu cảm nhận được, chen chúc trên một cái giưởng bệnh thế này cũng không phải là chật chội.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro