Chap 9: Bóng hình Kwon chủ
SeungHyun đứng dậy, Yongie khẩn trương đứng lên theo, SeungHyun xoay người nhìn cậu, tay nắm lấy cằm, khoé miệng tà mị nhếch lên.
- Tiểu bạch thỏ, tôi muốn tắm, cậu muốn theo giúp tôi sao?
Yongie sửng sốt một chút, sau đó lại gật đầu thật mạnh. SeungHyun bất ngờ, chân ghét thu tay về lại, cậu cũng là giống bọn phụ nữ kia? Nghĩ trong lòng có chút khó chịu, giọng nói trở nên lạnh tanh như thường "Cút"
Yongie nếu ngày thường nghe câu này khẳng định sẽ ngoan ngoãn đi ra, nhưng bây giờ không giống, đám phụ nữ kia đều nói xấu anh, nếu anh buồn quá lại làm chuyện dại dột thì sao. Không, không được, cậu phải canh chừng anh. "Tôi biết là anh chán ghét tôi a. Nhưng mà... Nhưng mà tôi phải canh chừng anh!"
Nhìn vẻ mặt cậu nghiêm túc, SeungHyun nhíu mày "Vì sao?"
Yongie lại là vẻ mặt thông cảm và đau lòng "Anh không cần để ý đến đám phụ nữ xấu xa kia a, tôi biết anh là người tốt!"
SeungHyun rốt cuộc không nhiên nhẫn được
- Cậu rốt cuộc là muốn nói cái gì?
- Chính là anh không nên để trong lòng a.
Để trong lòng? Nhìn bộ dáng lo lắng của cậu, anh thực sự rất muốn bổ đầu tên tiểu bạch thỏ này ra, xem bên trong đó đang chứa cái gì.
- Vậy rốt cuộc cậu muốn như thế nào?
- Tôi muốn canh chừng anh!
- Tôi tắm cậu cũng phải canh chừng?
Yomgie không chút do dự gật đầu, nếu anh thừa dịp không có người cắt cổ tay thì sao? [Cậu lại hoang tưởng =))) ]
SeungHyun không nói không rằng, đóng cửa ầm một cái. Yongie xoa xoa cáu mũi nhỏ suýt bị đụng phải của mình, uất ức mà đập vào nó "Anh mở cửa..."
"Ba" Tay nhỏ bé sau nửa tiếng đã không còn đập trên cánh cửa gỗ nữa mà là đập trên vòng ngực SeungHyun. Yongie chỉ còn biết cười cười, thở phào nhẹ nhõm. Anh không có tự tử a.
- Tôi muốn nghỉ ngơi, có thể phiền cậu ra ngoài được không?
- Không được
SeungHyun vó bao nhiêu nhẫn nại đều bị cậu quấy hết, đưa tay nắm áo cậu lôi ra ngoài. Yongie vội vàng ôm chặt lấy anh, miệng luôn hét
- Không muốn, tôi không muốn ra ngoài.
- Buông tay - Đôi mắt ác ma trừng lấy cậu trai nhỏ trong lòng, tròng mắt thì tím nhạt nay đã lại đậm dần, đó là biểu hiện của sự giận dữ của người trong Báo tộc.
- Không buông! - Yongie gắt gao ôm anh, mắt to ngập nước
SeungHyun có chút kinh ngạc, trước giờ anh nói một không ai dám nói hai, dù là cha mẹ anh cũng ít khi dám làm vậy. Tiểu tử này gan quả nhiên lớn
- Cậu không sợ tôi?
Yongie bộ dáng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh "Vì sao phải sợ anh?". Anh bộ dạng có khủng bố lắm đâu, hơn nữa còn lại rất tội nghiệp a [Chỉ cậu nghĩ vậy =)))]
- Vậy cậu vì sao luôn trốn tránh tôi? - Bộ dáng rõ ràng chính là rất sợ anh!
Nói đến đây Yongie tủi thân chép miệng "Anh không phải rất chán ghét tôi sao?"
- Bởi vì tôi chán ghét cậu cho nên cậu mới trốn tôi? - Tiểu bạch thỏ này thật sự là không sợ anh sao? Nhìn cậu gật đầu, SeungHyun lại đánh giá cậu một phen. Mắt tím phức tạp nhưng giọng điệu nghe đã dịu đi "Buông tay!"
- Không được.
- Tôi muốn uống cà phê, cậu đi pha giúp tôi!
- Ách...- Yongie nghiêng đầu đắn đo một chút, pha cà phê chính là trách nhiệm của cậu khi phục vụ anh a, nhưng nếu anh nhân lúc cậu không có mặt mà làm chuyện điên rồ thì sao?
Cậu nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt, tuy bây giờ mặt cậu không khác gì con mèo nhưng SeungHyun rõ ràng là nhìn thấy, thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Nhìn anh thật giống với người muốn tự sát lắm sao?
- Cái kia... Ann sẽ chờ tôi quay lại chứ?
- Ừ
Anh vừa dứt lại thì cậu như một cái tên lửa phóng xuống dưới lầu rồi lại chạy lên
- Cà phê đâu? - SeungHyun nhìn cái chất lỏng màu trắng trước mắt, không vui hỏi
- Cà phê không tốt, uống sữa vẫn là tốt hơn a!
- Tôi chỉ uống cà phê. Đem đổi!
Yongie nhìn bộ dáng SeungHyun không vui, cậu cũng tuyệt không sợ hãi, cố chấp đứng đó.
- Park Yongie! - Khi nào thì lời nói của anh trở nên không có trọng lượng? Có phải lá gan cậu lớn lên rồi không? Hay do anh quá nhân nhượng với cậu? Cũng đúng, lẽ ra đã sớm nên một cước đá cậu ra ngoài, cư niên theo cậu hồ nháo lâu như vậy, trúng tà sao? [Thôi đi ông, không nỡ thì nói không nỡ đi =)))]
- Đổi cho tôi, nếu không lièn cút, tôi không nuôi kẻ vô dụng
Yongie thở mạnh đứng đó, trừng mắt với anh "Chỉ cho uống sữa, không cho phép uposng cà phê!"
SeungHyun chớp chớp mắt nhìn cậu? Cư nhiên dám trừng mắt với anh? Hơn nữa sao anh lại không tức giận? Mọi ngày nếu là người khác thì xác định đã không toàn thây a! Yongie vẫn đứng đó nhìn anh, cứ tưởng anh sẽ lôi cậu ra ngoài nhưng cậu chỉ thấy anh bực mình mím môi, cầm ly sữa uống cạn.
Thấy anh nốc hoàn, Yongie thở ra nhẹ nhõm. Sau đó đem cất ly sữa xuống lầu, không bao lâu lại quay ngước trở nên. SeungHyun khẽ nhăn mày đẹp
- Cậu còn muốn làm cái gì?
- Canh chừng anh! - Nói xong lại quay về sopha nhìn anh không chớp mắt.
SeungHyun mặc kệ cậu, dù sao nói chuyện với cậu cũng huề, thật không nghĩ tới tiểu bạch thỏ này cư nhiên cố chấp như vậy.
Anh bước đến giường này xuống. Yongie vẫn trừng mắt nhìn anh, đến khi đã nghe tiếng thở đều đều cậu mới nhẹ nhàng giúp anh tắt đèn, cũng không có quay về phòng mình mà trực tiếp cuộn tròn trên ghế sopha mà ngủ.
Thật lâu sau, SeungHyun mở mắt, thấy cậu trai nhỏ trên sopha, tuy là một màu đen nhưng cơ bản mắt báo tốt lắm, thị lực của anh không bị ảnh hưởng nhiều.
Cơ thể nhỏ nhắn của cậu cuôn tròn lại, mặt mũi tèm lem, thật bẩn. Bộ dáng ngủ say lại hồn nhiên như một đứa trẻ con.m
Anh cư nhiên để cậu qua đêm ở phòng anh?!? Chuyện này trước giờ chưa từng có.
Có lẽ là ngủ không thoải mái, Yongie trở mình nhưng hiển nhiên đã quên đây chỉ là sopha nhỏ, không phải giường lớn. Mắt thấy môi cậu sắp hôn mặt đất, SeungHyun trong lòng cả kinh, nháy mắt xuất hiện bên cạnh sopha, đón lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu. Không vui trừng gương mặt bẩn nhỏ.
Phòng anh rộng lớn, từ giường đến sopha cũng là khoảng cách không hề gần nhưng nháy mắt một cái anh đã đến bên cậu. Đủ để thấy Choi SeungHyun có bao nhiêu không đơn giản.
Yongie không hề ý thức được nguy hiển, cứ tiếp tục cuộn tròn trong lòng anh, tìm vị trí thoải mái mà tiếp tục ngủ.
SeungHyun vẫn trừng mắt nhìn cậu, không biết bất mãn vì cậu không cẩn thận hay bất mãn vì chính mình lạ thường. Cơ thể kia truyền tới một độ ấm áp, khiến cho anh không muốn buông tay. Đưa tay xoa vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ kia, cảm nhận được đụng chạm trên da thịt trắng nõn, trong lòng bắt đầu có chút cảm xúc kỳ lạ, mắt tím hiếm thấy xuất hiện ý cười. Cậu ngốc này khẳng định không biết đã trưng ra gương mặt mèo này cả ngày hôm nay.
Chớp mắt, con ngươi tím nhạt kia lại đổi màu, nhưng không phải là tức giận, mắt anh ánh lên vẻ thâm thúy, đột nhiên rất muốn đem cậu làm của riêng, cảm giác thật giống với lúc ấy ở sòng bài gặp được Kwon Ji Yong.
Khóe miệng anh tà mị nhếch lên, những gì anh muốn, cho đến bây giờ cũng chỉ có thể là của anh!
Bạc môi áp lên cánh môi phấn nộn, chỉ là nhẹ nhàng dán lên liền rời, nhìn cậu ngủ say, anh vuốt nhẹ môi cậu, khẽ cười
"Từ nay về sau, em chính là của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro