Chap 93: Là cách anh bảo hộ em!

Mino thật không biết nói gì, bị thương có thể không chảy máu sao? Ji Yong đoạt lấy thuốc trên tay anh, "Anh tránh ra, để tôi!"  Sau đó nhớ tới cái gì, mở miệng nói, "Hyunie bị thương nên Danny, Mino, phiền 2 người giúp tôi thu dọn phòng một chút! Tin chắc 2 người có phong độ như vậy nên sẽ không để chàng trai mới qua chiến đấu mệt mỏi như tôi thu dọn, đúng không ?"

Bị điểm danh 2 người run run khóe miệng, mới qua chiến đấu mệt mỏi? Anh dâu nhỏ, anh lừa quỷ sao?

Buổi sáng mọi người lại tập trung ở nhà ăn. Bởi vì không biết nguy hiểm thế nào nên ban ngày ở chung một chỗ đương nhiên vẫn tốt hơn. Ăn bữa sáng do Mino làm, Jinwoo vẻ mặt kiêu ngạo, "Thế nào? Không tệ chứ ?"  Bộ dáng đắc ý kia cứ như là do hắn làm vậy.

Mino nhìn hắn, biểu tình lạnh như băng trên mặt trở nên có chút dịu dàng, sau đó nhìn sang 2 người tâm tình đang tốt, nhíu mày hỏi, "Daesung, cậu đang rất vui?"  Seungri vì sao vui anh có thể đoán được một ít nhưng Daesung sao cũng như mở cờ trong bụng ?

Daesung cười hì hì nhìn anh, rất rộng rãi nói, "Mino, lần trước bị cậu lấy đi chai rượu kia tôi sẽ không tính với cậu nữa!"

Seungri bị sặc một cái, còn tưởng rằng cậu ta sẽ nói tặng chai rượu kia cho Mino chứ! Kết quả vẫn không quên chai rượu lần trước.

Mino không biết nói gì, đối với rượu Daesung quả thực keo kiệt khiến người ta giận sôi, "Cậu gặp chuyện vui gì sao?"  Theo lý thuyết phải là bị Seungri chiếm tiện nghi, cậu ta chịu thiệt mới đúng chứ ?

Mino liếc mắt nhìn Seungri, Seungri chỉ nhún vai.

Daesung một tay chống cằm, cười nhìn về phía Seungri, "Ri Ri, cậu đã nói chắc là sẽ không nuốt lời phải không?"

Seungri trong lòng buồn cười, chẳng qua là mấy bình rượu mà thôi, dù sao trong nhà anh cũng có không ít, hơn nữa anh cũng không phải người quý rượu như cậu ta hay lão đại a, nhưng lão đại lúc này bị anh dâu nhỏ quản đến cà phê còn uống không được chứ đừng nói đến rượu, cùng lắm thì anh chạy đi xin lão đại mấy chai ~~ nhưng trên mặt lại là bộ dáng mờ mịt, "Tôi nói cái gì?"

Daesung đem ghế xê dịch đến bên cạnh anh, "Chính là..."  Còn chưa nói hết câu đã đột nhiên biến sắc, đưa tay kéo Seungri ra.

Tiếng viên đạn đập vào tường rất rõ ràng, Daesung vẻ mặt bình tĩnh mặt nhìn lại phát hiện họng súng lúc trước họng đã bị đóng kín. Nhìn cẩn thận những chỗ khác thì không phát hiện ra cửa động khác nhưng chuyện viên đạn bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tới thật sự làm người ta lo lắng. Hiện tại bọn họ hoàn toàn ở trong nguy hiểm, còn nguy hiểm lại ẩn nấp trong bóng đêm, cũng không ai biết khi nào sẽ xuất hiện.

Mino đột nhiên mở miệng nói, "Chính là cái gì ?"

Mọi người đều có thói quen luôn gặp nguy hiểm, trải qua chuyện nguy hiểm như vậy cũng không thấy chút bối rối nào, tiếp tục chủ đề tán gẫu. Hiện tại khách sạn này bọn họ vốn không thể ra được, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà để bọn họ ở đây 1 tháng chứ?

Vì cánh tay SeungHyun bị thương nên Ji Yong hiếm khi tự mình ăn bữa sáng. Kỳ thật SeungHyun rất thích đút cậu ăn nhưng Ji Yong không muốn, vốn đang muốn đút anh ăn nhưng anh sợ cậu để mình bị đói nên luôn mãi cam đoan không có việc gì mới khiến cậu bỏ qua ý định kia.

Ji Yong cảm thấy rất hứng thú khi nhìn Daesung và Seungri, kỳ thật hai người này thật sự rất xứng đôi a! Cũng không phải cậu cố ép 2 người họ thành một đôi mà giữa bọn họ thật sự có ái muội. Cậu cũng không phải để ý vấn đề đồng tính, bởi cậu và anh cũng là một đôi, chỉ là ăn ý giữa hai người này khiến cậu quyết định muốn ủng hộ bọn họ.

Ăn ý như vậy không phải ở chung thời gian dài thì có thể. Có vài người sống với nhau cả đời cũng không biết đối phương suy nghĩ gì, càng đừng nói đem tánh mạng của mình giao vào tay đối phương. Vừa rồi Seungri rõ ràng cảm giác được nguy hiểm nhưng lại ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, rõ ràng khẳng định Daesung nhất định sẽ kéo anh ra.

Yêu, chia tay, lại yêu. Trên đời này có thể tìm được người thật sự thuộc về mình đã ít càng thêm ít, nếu đã không dễ dàng mới tìm được nhau lại vì những lý do bên ngoài mà buông tay, thì chính là tên ngốc!

Đồng dạng, SeungHyun lúc này nhìn Seungri cùng Daesung rồi lại nhìn Ji Yong đầy cưng chiều, bé cưng, anh và em trên tay đều đã nhuốm máu, nhưng hiện tại mọi thứ cứ để anh lo, anh sẽ không để em rơi vào nguy hiểm một lần nào nữa, sẽ không để ai tổn hại đến em một lần nào nữa... 

Bé cưng, quyền trượng mà anh cầm trên tay được khắc nên từ mạng sống của không biết bao nhiêu sinh linh, phía bên dưới quyền trượng hoa mỹ chính là máu tươi đầm đìa, là gào thét rên rỉ, là tham vọng xấu xí. Quyền trượng này một khi đã cầm thì không thể buông tay, nhưng đó chính là cách mà anh dùng để bảo hộ cho em... Bé cưng, uy hiếp duy nhất và lớn nhất cuộc đời anh... chỉ có một mình em...!

Mino hỏi đến đó Daesung lại vui vẻ, "Seungri, cậu đã từng nói sẽ đền gấp đôi rượu cho tôi!"

Mino nhíu mày, đã hiểu được. Seungri giả say, Daesung cũng nhân cơ hội lừa rượu của cậu ta. Chỉ sợ ngay cả chuyện bị chiếm tiện nghi cũng đã quên, khó trách cả hai đều vui vẻ, thật sự không thể không bội phục Seungri!

Seungri vẻ mặt nghi ngờ, "Tôi nói khi nào ?"

Daesung nhíu mày cười nói, "Tôi có ghi âm lại, cậu đừng hòng chối cãi!"

Seungri vẻ mặt hoài nghi nhìn anh. Daesung vươn tay trái ra, sau đó ấn nhẹ xuống đồng hồ.

- Đây là thưởng cho nga,... - Câu nói đầu tiên là câu này, khóe miệng Daesung run run, sao cả câu này cũng bị ghi vào?

Seungri cúi đầu ho 2 tiếng, im miệng che giấu ý cười, Mino nhìn cậu ta một cái, lại nhìn về phía Daesung, "Thưởng cho cái gì?"

- Khụ khụ... Này không quan trọng!

Nghe xong đoạn ghi âm kia, Jinwoo chen miệng nói, "Anh, anh vốn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thôi!"

Daesung nói đương nhiên, "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng là một loại năng lực!"

Seungri âm thầm nhíu mày, trong mắt chợt lóe qua một tia sáng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng là một loại năng lực sao?

- Ri Ri... - Daesung vỗ lên vai Seungri, "Cậu sẽ không nói mà không giữ lời nga?"  Trong mắt mang theo uy hiếp, nếu cậu ta dám không giữ lời hứa liền sẽ động thủ.

Seungri cười khổ nói, "Nếu tôi không cẩn thận đáp ứng cậu như vậy thì đương nhiên tôi sẽ không quỵt nợ!"

Không nghĩ tới Seungri nói chuyện tốt như vậy, Daesung khó hiểu nhìn cậu ta một cái, anh còn tưởng cần phải đe dọa một phen chứ!

Mino lắc đầu nhìn Daesung, bị tính kế cư nhiên một chút cũng không phát hiện, thật đáng để đồng tình mà!

Ji Yong đến bên tai SeungHyun, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe, "Daesung ngốc như vậy sao có thể ngồi lên vị trí tứ đại đường chủ?"

SeungHyun cười cười, nhẹ giọng phun ra 4 chữ, "Trong cuộc người mê!"

Đột nhiên cảnh tượng trong nhà ăn thay đổi. Cả phòng ăn biến thành một màu trắng, máu đổ xuống liên tục, tiếng súng từng hồi từng hồi nổi lên, một nụ cười, đoàng, trào máu,... SeungHyun biến sắc, vội vàng nhìn về phía Ji Yong, Ji Yong nắm chặt tay anh, lắc đầu, "Không có việc gì!"

SeungHyun đưa tay ôm lấy cậu, híp mắt nhìn cảnh tượng đột nhiên xuất hiện. Này cũng không phải cảnh tượng sự thật gì mà là vách tường bốn phía của nhà ăn toàn bộ biến thành màn hình, một trận máu nhuộm tiếng súng như vậy cũng không có gì nguy hiểm nhưng đối với người có tâm lý bóng ma lại khác, đây là tra tấn tinh thần!

Này căn bản chính là nhằm vào Ji Yong mà đến, vì sao đối phương lại biết cậu ám ảnh chuyện này chứ?

Ji Yong có chút khó thở, cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với ngày đó... 

Cảnh tượng bão táp duy trì nửa giờ, sau đó thì biến mất, nhà ăn khôi phục như lúc ban đầu.

Seungri nhìn sắc mặt SeungHyun có chút lãnh đạm, lại nhìn Ji Yong cau mày, nhớ đến lời lúc trước của YoungBae, hỏi, "Anh dâu nhỏ ám ảnh màu trắng bị nhuộm máu?"  Tuy hiện tại không nhìn ra Ji Yong có bộ dáng sợ hãi nhưng nhìn sắc mặt lão đại khó coi liền biết. Lúc này nhất định là nhằm vào anh dâu nhỏ, chỉ để cảnh tượng này nửa giờ nhưng không có nguy hiểm khác, anh chỉ có thể nghĩ nguyên nhân như vậy.

Ji Yong cũng không có phủ nhận, đưa tay ôm thắt lưng SeungHyun, đầu nhỏ vùi trong lòng anh cọ cọ, "Ừ, trước kia đã vượt qua, nhưng lúc Hyunie bị rớt phi cơ lần đó lại trỗi dậy!"

Seungri nhíu mày, nhịn không được liếc mắt nhìn Daesung, Daesung có chút khó hiểu, "Làm sao vậy?"   Nhìn anh làm gì ?

- Không có việc gì!

Daesung cảm thấy khó hiểu, Seungri lại có chút lo lắng, nếu đã nhằm vào anh dâu nhỏ thì khó đảm bảo sẽ không nhằm vào Daesung. Nhìn bộ dáng anh dâu nhỏ vốn đã sớm đè nén tâm lý bóng ma nhưng Daesung... chuyện đó từ đầu đến cuối cậu ta không bỏ xuống được!

Sau đó không có xảy ra chuyện gì nữa, ban ngày trôi qua bình an.

SeungHyun cách xa ở phía trước đột nhiên mở miệng, "Buổi tối cẩn thận một chút!"  Anh cảm giác buổi tối còn có chuyện.

Daesung liếc mắt nhìn Minzy, sau đó kéo Seungri trở về phòng, nghiêm trọng nói, "Giúp tôi một việc!"

------------------------------------

- Hả? - Daesung trừng mắt nhìn, sau đó hiểu ý của anh ta không khỏi xem thường, "Không phải cậu cũng bị anh dâu nhỏ ảnh hưởng chứ? Tôi làm sao có thể yêu Minzy, Minzy và Woonie giống nhau !"

- Giống nhau sao? - Seungri nhẹ giọng hỏi, thật sự giống nhau sao? Mọi người đều có thể cảm giác được anh đối với Minzy thật khác!

Daesung nhìn sắc mặt của anh ta, đưa tay ôm vai anh, "Seungri, cậu sẽ không không giúp chứ?"

- Nếu tôi không giúp?

- Không phải cậu chứ? - Daesung giật mình nhìn anh ta, "Thật sự không giúp? "  Thấy Seungri không nói gì, Daesung nhíu mày hỏi "Ri Ri, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu... Rất kỳ quái!"

----- Cốc cốc -----

---------------------------------

  http://www.billboard.com/fan-army-bracket/   

Vote cho các anh nhà đi các thím oie :v Phải vote hết tất cả màu mới tính 1 phiếu nghen :D

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro