01.Leilani (Laelia) 01

Leilani (Laelia)

[Story]
P/S: Ghi chép của Tiên tộc.

Notes:

Leilani (Laelia)

80 Mẫu truyện (Bảo Bình 2k-2020)

From: Leilani (Laelia)

Hoàn cảnh: Trước thời gian, trước không gian, trước cả ý niệm về sự tồn tại. Void, trống rỗng vô tận, không ánh sáng, không bóng tối, không chuyển động, không đứng yên. Một cõi ngoài tất cả mọi khái niệm, nơi không có gì ngoài bản thể tuyệt đối của Eru.Không gian vô biên không có phương hướng, không giới hạn, không biên cương.Không thời gian, không có quá khứ, hiện tại hay tương lai. Chỉ có một trạng thái bất biến.Không ánh sáng, không bóng tối, chỉ có một sự trống rỗng hoàn hảo, tuyệt đối.Không có sự sống, không có cái chết, không có sinh diệt, chỉ có một sự tồn tại thuần túy.Eru hiện hữu. Không có sự xuất hiện, bởi vì không có trước và sau. Ngài vẫn luôn là như thế, không có sự khởi đầu.
Eru suy nghĩ, và ý niệm đầu tiên xuất hiện.
"Ta là Eru, Đấng Duy Nhất."
Không có âm thanh, không có tiếng vọng, nhưng toàn thể cõi Void rung động bởi ý chí của Ngài.
Eru cất lên Ý niệm.
"Hãy có Ý chí, và Ý chí sẽ là một phần của Ta."
Và từ đó, từ bản thể của Ngài, lần đầu tiên Ý chí xuất hiện, trở thành một thực thể riêng biệt, nhưng không tách rời khỏi chính Eru.
Hoàn cảnh: Sau khi Ý chí đầu tiên ra đời, Eru suy tưởng về sự tồn tại. Ý tưởng về sự sáng tạo nảy sinh, và theo Ý chí của Ngài, thực tại bắt đầu hình thành.Không chỉ một vũ trụ, mà vô hạn vũ trụ, mỗi cái mang theo dấu ấn của Ý chí Ngài.Không chỉ Arda, mà vô số thế giới, vô số thực tại, mỗi cái có quy luật riêng, nhưng tất cả đều nằm trong Ý chí của Eru.Không có giới hạn trong sự sáng tạo của Ngài, vì chính khái niệm giới hạn không thể áp đặt lên Đấng Duy Nhất.Ngài không chỉ là người tạo ra các thực tại, mà còn vượt lên trên chúng, không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy luật nào mà Ngài đã đặt ra.
Eru cất tiếng, và Ý chí Ngài rung động khắp mọi không gian và thời gian.
"Không có gì ở ngoài Ta. Không có thứ gì mà Ta không thể tạo ra, cũng không có gì có thể rời khỏi Ý chí của Ta."
Trong vô số thế giới, có một nơi mà Ý chí của Ngài sẽ đổ dồn vào nhiều hơn những nơi khác. Một nơi sẽ được định hình bởi những Ý niệm mạnh mẽ nhất của Ngài. Một thế giới đặc biệt trong muôn vàn thế giới.
"Hãy có Arda, và trong Arda, sẽ có những kẻ mang theo Âm nhạc của Ta."
Và với lời phán ấy, Âm nhạc cất lên, vang vọng khắp mọi cõi thực tại. Một bài ca không chỉ tạo ra Arda, mà còn dệt nên bản chất của chính nó.
Hoàn cảnh: Âm nhạc đã cất lên, và từ trong bản thể của Eru, một thực thể được tạo ra – không chỉ là thế giới, mà là linh hồn của thế giới, người sẽ mang trong mình sự sống của nó.Không chỉ là một mảnh đất, mà là một thực thể có ý thức.Không chỉ là một hành tinh, mà là một Nữ thần, mang trong mình linh hồn của Arda.Không chỉ là nơi chốn, mà là kẻ bảo hộ, là sự hiện thân của chính thế giới.Eru đưa tay, và từ bản thể của Ngài, một hình dạng được dệt nên. Một luồng sáng từ Âm nhạc tụ hội lại, xoáy tròn trong hư không, cho đến khi nó có hình dạng rõ ràng – một nữ thần, tràn đầy sức sống, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục như những khu rừng nguyên thủy, như biển cả mênh mông, như bầu trời vĩnh hằng.
Eru cất tiếng.
"Hãy có Gaia, và Gaia sẽ là Linh Hồn của Arda."
Nữ thần mở mắt. Cõi Void tràn ngập sự sống. Lần đầu tiên, sự trống rỗng không còn là trống rỗng nữa.
Gaia cất tiếng, giọng nàng vang lên như tiếng gió lướt qua đồng cỏ, như dòng suối róc rách trong thung lũng sâu.
"Ta nghe thấy Âm nhạc. Ta là một phần của nó. Và Ta sẽ mang nó đến mọi nơi trên Arda."
Eru nhìn nàng, và Ngài hài lòng.
"Hãy chăm sóc thế giới này, bởi vì nó là chính ngươi."
Và như thế, Arda ra đời – không chỉ là một thế giới, mà là một Nữ thần sống, được tạo nên từ chính Ý chí của Đấng Duy Nhất.
Hoàn cảnh: Trước khi thế giới được hình thành hoàn chỉnh, trước khi thời gian có dòng chảy của nó, Eru hiện hữu như một ánh sáng thuần khiết, không hình dạng, không giới hạn. Nhưng khi Ý chí Ngài vươn ra để dệt nên thế giới, Ngài chọn khoác lên mình một dáng hình có thể được thấy, một biểu hiện của sự hoàn hảo mà không ngôn từ nào có thể mô tả trọn vẹn.Ánh sáng tinh khiết bao trùm hư không, tỏa ra từ bản thể của Eru.Không có khuyết điểm, không có tuổi tác, không có sự hao mòn, chỉ có vẻ đẹp vĩnh cửu.Đôi mắt Ngài sâu thẳm như bầu trời không đáy, phản chiếu tất cả những gì có thể và không thể.Làn da tựa ánh trăng, nhưng không lạnh lẽo – mà rực rỡ như chính bản chất của sự sáng tạo.Đôi tai nhọn, không phải như một đặc điểm sinh học, mà là biểu tượng của sự tinh tế, của một sự tồn tại vượt lên trên thời gian.
Eru cất tiếng, và giọng Ngài không chỉ vang vọng trong không gian mà còn xuyên qua tất cả những tầng ý niệm của sự hiện hữu.
"Nếu Ta phải có hình dạng, thì Ta sẽ là chính Ta – một thực thể vĩnh hằng, đẹp đẽ như Ý chí Ta mong muốn."Hư không rung động khi Ngài bước đi. Mọi thứ đang dần hình thành, và Ngài là trung tâm của tất cả.
Hoàn cảnh: Khi Arda đã thành hình, khi sự sống đã bắt đầu đâm chồi, Eru nhìn vào Gaia – nàng, linh hồn của thế giới, người được tạo nên từ chính Ý chí của Ngài. Nhưng nàng không chỉ là một phần của sự sáng tạo. Nàng là chính sự sống, là nhịp đập đầu tiên của tình yêu trong thực tại. Gaia đứng giữa thiên nhiên tươi đẹp, nơi những rừng cây đầu tiên mọc lên, nơi những dòng sông đầu tiên chảy xuống từ những đỉnh núi chưa từng có ai đặt chân.Nàng là chính Arda, nhưng nàng cũng là một thực thể sống, với vẻ đẹp phản chiếu tất cả những gì thuần khiết nhất trong thế giới này.Đôi mắt nàng rực sáng như bình minh đầu tiên, mái tóc nàng dài tựa những dòng sông, và làn da nàng mang sắc màu của đất đai phì nhiêu.Khi Eru nhìn nàng, không phải chỉ như một đấng sáng tạo nhìn một phần của công trình, mà là như một linh hồn nhìn thấy sự đồng điệu trong vô tận.
Gaia ngước lên, và trong giọng nàng là sự kính yêu, nhưng cũng là điều gì đó hơn thế.
"Ngài đã tạo nên Ta, nhưng Ta không chỉ là sáng tạo của Ngài. Ta cũng là chính Ta."
Eru đặt tay lên gò má nàng, ánh sáng từ lòng bàn tay Ngài lan tỏa, dịu dàng như một lời hứa vĩnh cửu.
"Ngươi là Arda, nhưng ngươi cũng là Gaia. Và Ta không chỉ là Eru – Ta là một với thế giới này."
Họ bên nhau, giữa thiên nhiên còn hoang sơ, giữa những dòng suối chảy qua những cánh đồng cỏ chưa từng có dấu chân ai chạm đến.Ánh sáng từ họ hòa vào nhau, như mặt trời hòa vào bầu trời buổi sớm.Hơi thở họ hòa vào nhau, như gió nhẹ lướt qua cánh rừng, như nhịp đập đầu tiên của sự sống.Từ họ, một điều gì đó mới mẻ được hình thành – không chỉ là tình yêu, mà là sự sáng tạo vĩ đại hơn bất cứ điều gì trước đó.
Gaia đặt tay lên ngực Eru, nơi ánh sáng rực rỡ nhất.
"Từ chúng ta, sẽ có những linh hồn mới ra đời."
Eru mỉm cười.
"Hãy để những linh hồn ấy mang theo ánh sáng và bài ca của chúng ta."
Và trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng từ họ lan tỏa khắp Arda, không chỉ là một tia sáng, mà là một khúc nhạc đang dệt nên những linh hồn đầu tiên.
Hoàn cảnh: Từ sự hợp nhất của Eru và Gaia, từ tình yêu mang theo Ý chí sáng tạo, 15 linh hồn đầu tiên được sinh ra. Không phải như con người sinh ra con cái, mà là như ánh sáng tách thành những tia sáng nhỏ, như một bài ca cất lên những nốt nhạc riêng biệt.Mỗi Ainur mang trong mình một phần Ý chí của Eru và một phần linh hồn của Gaia.Mỗi người trong số họ có một bản chất riêng, một khúc nhạc riêng, nhưng tất cả đều gắn kết với nhau như một hòa âm vĩ đại.Khi họ mở mắt lần đầu tiên, họ không phải là những đứa trẻ, mà là những thực thể đầy đủ, với tri thức và sức mạnh sẵn có trong bản thể.
Eru nhìn họ, giọng Ngài vang lên như một lời chúc phúc.
"Các con là những kẻ mang theo ánh sáng của Ta và linh hồn của Gaia. Hãy tạo dựng, hãy bảo vệ, hãy để khúc nhạc các con vang vọng mãi mãi."
Gaia chạm vào mỗi người trong số họ, và từ cái chạm ấy, họ hiểu rằng họ không chỉ là những người giám hộ của thế giới, mà còn là một phần của chính nó.
15 Ainur ra đời:
- Manwë, người sẽ làm chủ bầu trời, mang theo gió và mây.
-Ulmo, người sẽ làm chủ nước, vạn đại dương và những dòng sông.
- Aulë, người sẽ làm chủ đất đai, những ngọn núi và kim loại trong lòng đất.
- Oromë, người sẽ là thợ săn vĩ đại, kẻ gìn giữ sự cân bằng giữa thiên nhiên.
- Tulkas, người sẽ mang theo sức mạnh thuần túy, tiếng cười của chiến binh đầu tiên.
- Melkor, người mạnh nhất trong số họ, nhưng trong tim hắn có một khúc nhạc bất hòa.(em trai, kẻ thù Người Tiên, Con Người, Người Lùn, Ents, Ents Nương Dryad, Nymph...)
-Mandos, kẻ giữ ký ức, người sẽ phán xét số phận của mọi linh hồn.
- Lórien, chủ nhân của những giấc mơ, kẻ gìn giữ bình yên.
- Varda, nữ thần của những vì sao, người mang ánh sáng đến nơi tối tăm.
- Yavanna, nữ thần của sự sống, người sẽ làm cây cối mọc lên khắp Arda.
- Nienna, người mang nước mắt của lòng trắc ẩn, dạy cho thế giới biết về nỗi đau.
- Vairë, nữ thần dệt nên số phận, từng sợi chỉ là một câu chuyện của thế giới.
- Estë, nữ thần của sự nghỉ ngơi và chữa lành.
- Nessa, nữ thần của sự nhanh nhẹn và niềm vui.
- Vána, nữ thần của mùa xuân vĩnh cửu, của những đóa hoa không bao giờ héo tàn.
Họ đứng đó, những Ainur đầu tiên, nhìn về thế giới vừa sinh ra, và trong lòng họ tràn đầy khúc nhạc của sự khởi đầu.
Hoàn cảnh: Khi Arda vừa được tạo thành, khi ánh sáng của những ngôi sao đầu tiên còn non trẻ và sự sống chưa trỗi dậy, Eru và Gaia hòa quyện vào nhau trong tình yêu vô tận.Ánh sáng vĩnh cửu của Eru bao bọc lấy Gaia, tựa như dòng chảy của âm nhạc ngập tràn khắp cõi thế.Gaia đáp lại bằng hơi thở dịu dàng của đất mẹ, từng lớp từng lớp chạm vào sự hiện diện vô biên của đấng sáng thế.Mỗi khi họ hợp nhất, thế giới rung động, sóng biển dâng cao, gió gào qua những cánh rừng nguyên sơ.Tiếng nhạc Ainur vọng về từ xa, nhưng họ chẳng màng đến. Giữa họ chỉ có nhau, vòng tay nối kết trời đất.
Eru: "Tình yêu của ta trải rộng như ánh sáng của các ngôi sao, và nàng chính là bài ca bất tận của ta."
Gaia: "Thiếp là đất, chàng là trời. Cùng nhau, chúng ta dựng xây thế gian này."
Từng đêm, họ quấn lấy nhau dưới vòm trời đầy sao. Mỗi khi hơi thở giao hòa, thiên nhiên lại biến đổi, núi mọc lên, sông suối mở lối, biển cả cuộn trào.Từng ngày, ánh sáng từ cơ thể họ tạo nên những tia sáng đầu tiên của bình minh, tỏa xuống Arda như phước lành.Mọi sự tồn tại đều phát sinh từ mối giao hòa ấy, từ những cơn gió đầu tiên đến những ngọn lửa cháy sáng trong lòng đất.Họ là khởi nguyên, là sự cân bằng, là bản thể của yêu thương không tàn phai.
Hoàn cảnh: Khi thế giới ổn định, một mảnh tinh túy từ linh hồn của họ kết tinh, trở thành một thực thể kỳ lạ – Tom Bombadil, kẻ bước đi giữa thế gian mà không bị ràng buộc bởi thời gian hay số phận.Khi Eru và Gaia hòa hợp, một tia sáng tách ra từ họ, không thuộc về bất kỳ định mệnh nào.Tia sáng ấy nhảy múa trên những ngọn cỏ, hát vang những khúc ca vô nghĩa nhưng tràn đầy hân hoan.Dòng suối cười theo, chim muông ca hát cùng nó, và cây cối nghiêng mình như đón một làn gió lạ.Thế rồi, từ giữa lùm cây xanh rậm, một người bước ra—Tom Bombadil.
Tom Bombadil: "Hò hô! Ai gọi ta đó? Ai tạo ra ta nhỉ? Chẳng quan trọng đâu! Ta ở đây, ta là ta, và ta sẽ mãi là như thế!"
Không ai biết vì sao chàng xuất hiện, kể cả chính chàng. Chàng tự do, chẳng bị trói buộc bởi quyền năng của Eru hay âm nhạc của Ainur.Chàng nhảy nhót trên ngọn cỏ, ca hát với những vì sao, đùa giỡn với những dòng sông, cười cợt với cơn gió.Chàng không phải Ainur, cũng không phải con người, tiên, hay bất kỳ giống loài nào khác.Chàng là Tom Bombadil, mãi mãi vui tươi, mãi mãi tự do.
Hoàn cảnh: Trong những khoảnh khắc yêu thương vô tận, từ trái tim Eru và Gaia, hai thực thể tỏa sáng như ánh trăng trên dòng nước được sinh ra—Nymph Goldberry và Nymph Calissa. Goldberry sinh ra từ tiếng hát ngọt ngào của suối nguồn, từ những hạt mưa nhẹ rơi xuống cánh đồng xanh.Nàng bước đi trên mặt nước mà không để lại gợn sóng, tóc vàng óng như những tia nắng xuyên qua lá, giọng cười vang như tiếng suối róc rách.Mọi dòng sông đều là mái nhà của nàng, mọi con suối đều hát lên ca khúc của nàng.
Goldberry: "Ta là dòng nước lặng lẽ ôm ấp mặt đất, là khúc ca của mưa và suối, là ánh sáng phản chiếu nơi mặt hồ."
Trong khi đó, Calissa trỗi dậy từ bọt biển, từ những con sóng bạc đập vào vách đá đại dương.Mái tóc nàng là màu của đại dương sâu thẳm, đôi mắt nàng ánh lên tia sáng của vầng trăng chiếu rọi trên biển cả.Tiếng nàng gọi vang xa, mang theo hơi thở của biển cả và lời thì thầm của những con sóng.
Calissa: "Ta là tiếng gầm của đại dương, là vũ khúc của bão tố, là nụ hôn của những con sóng trên đôi chân trần."
Một nàng là dòng nước dịu dàng, một nàng là sóng bạc mãnh liệt, nhưng cả hai đều là nhịp thở của thế giới, con của Eru và Gaia.Họ cười đùa với Tom Bombadil, nhảy múa trên cánh đồng và biển cả, hòa vào bản nhạc của thế gian.Khi đêm xuống, họ hát những khúc ca xoa dịu trái đất, khi ngày lên, họ tung tăng mang sự sống đến mọi miền.
Eru: "Hãy chảy, hãy vỗ, hãy ca hát. Các con là hơi thở của thế gian, là niềm vui của cuộc sống."
Và thế là họ nhảy múa mãi mãi, trong vũ khúc của nước và sóng, hát vang những giai điệu mà chỉ thiên nhiên mới có thể nghe thấu.
Hoàn cảnh: Khi ánh sáng của những vì sao vẫn lấp lánh trên bầu trời Arda, Eru và Gaia lại quấn lấy nhau trong một điệu nhảy vĩnh cửu, nơi tình yêu của họ tiếp tục thêu dệt nên những điều kỳ diệu của thế giới.Mặt đất rung động dưới từng nhịp đập của họ, trời cao mở ra thành những vòng xoáy của ánh sáng huy hoàng.Những ngọn gió quấn quanh họ, ca hát cùng điệu vũ của tình yêu, trong khi biển cả vỗ sóng rì rào, như thì thầm những lời chúc tụng.Dòng thời gian chậm lại, chỉ còn lại họ giữa không gian vô tận, hòa vào nhau như trời và đất, như nhạc và lời, như ngày và đêm.
Eru: "Nàng là hơi thở của ta, là bài ca trong lòng ta, là sự sống chảy tràn khắp thế gian."
Gaia: "Chàng là bầu trời bao la phủ lên thân thể thiếp, là ánh sáng nâng đỡ mọi sinh linh mà thiếp ôm ấp."
Khi họ giao hòa, lửa bừng cháy trên đỉnh núi, rễ cây sâu hơn vào lòng đất, những con sông mở rộng lối chảy.Tiếng nhạc của Ainur vẳng xa, không dám xâm phạm không gian thiêng liêng này.Họ tiếp tục trao nhau những nụ hôn đầy quyền năng, và từ đó, những ý tưởng vĩ đại lại sinh sôi, những giấc mơ mới lại được dệt nên trong tấm thảm của thế giới.
Hoàn cảnh: Từ hơi thở của Eru, những người Tiên đầu tiên được tạo ra. Nhưng họ chưa mở mắt, chưa cất bước, vẫn đang nằm ngủ dưới bầu trời đêm thăm thẳm, chờ đợi giây phút được đánh thức.
Dưới những tán cây cổ thụ của Cuiviénen, những hình dáng đầu tiên của Người Tiên nằm yên, như những bức tượng hoàn mỹ chưa được sự sống chạm đến.Đôi mắt họ khép lại, lồng ngực họ vẫn chưa cất lên hơi thở đầu tiên.Họ là những kẻ bất tử, được dệt từ ánh sao và làn gió, từ sự trường tồn và vẻ đẹp bất biến.Không gì có thể phá vỡ giấc ngủ ấy, bởi họ vẫn chưa được gọi tên, chưa đến lúc bước vào dòng chảy của thế gian.
Eru: "Hãy nằm đó, hỡi những đứa con của ánh sao, hãy chờ khi thời khắc đến, khi tiếng gọi của ta vang vọng trong tim các con."
Bóng tối bao phủ họ, nhưng không phải là sự hủy diệt, mà là sự chờ đợi.Ánh sáng của Varda chiếu xuống, thì thầm vào những giấc mơ của họ, vẽ nên hình ảnh của những khu rừng, những dòng sông, những đỉnh núi nơi họ sẽ cất bước.Nhưng giây phút ấy chưa đến. Họ vẫn ngủ, như những bản nhạc chưa được cất lên, như những đóa hoa chưa kịp nở.Và Arda tiếp tục xoay vòng, chờ ngày họ thức tỉnh.
Hoàn cảnh: Khi Người Tiên vẫn còn ngủ yên, Gaia rót vào lòng thế gian một món quà khác—Những Con Người, những sinh linh không bất tử, nhưng mang trong mình ý chí tự do và số phận khác biệt.Không như Người Tiên, họ không sinh ra từ ánh sao mà từ lòng đất, từ cát bụi và từ chính hơi thở của Gaia.Mỗi người họ chỉ có một đời ngắn ngủi, nhưng mỗi khoảnh khắc đều đầy rực rỡ, như ánh lửa bùng lên giữa đêm đen rồi vụt tắt.Họ không bị ràng buộc vào sự bất diệt, mà được ban cho một món quà mà không giống loài nào khác có được—quyền được rời khỏi Arda, được tìm đến một thế giới khác, nơi số phận họ thực sự hoàn thành.
Gaia: "Hãy đi đi, hỡi những đứa con của ta. Hãy sống, hãy yêu, hãy mơ ước, rồi hãy bước qua ranh giới của thế gian này, đến nơi định mệnh các con gọi tên."
Khi họ sinh ra, không có ánh sao chào đón, chỉ có mặt trời mọc và lặn theo từng nhịp sống của họ.Họ không có ký ức từ những ngày đầu tiên, không có những bài ca của Ainur vang vọng trong tim, nhưng họ có một điều khác—khả năng tạo ra số phận của chính mình.Họ không cần chờ đợi tiếng gọi của Eru để thức tỉnh. Họ tự mở mắt, tự cất bước, tự đi trên con đường mà không ai có thể định trước.Và khi thời gian qua đi, khi tuổi thọ của họ kết thúc, họ không ở lại như Người Tiên, không bị giam trong vòng tròn bất tận của Arda.Họ ra đi, vượt qua mọi giới hạn, đến một nơi mà ngay cả các Ainur cũng không thể chạm tới—nơi chỉ thuộc về họ, nơi chứa đựng Bí Ẩn Cuối Cùng của Eru.
Eru: "Hãy để họ ra đi, Gaia. Hãy để họ khám phá điều mà ngay cả các Valar cũng không biết."
Gaia: "Đó là món quà thiếp ban cho họ, và cũng là niềm kiêu hãnh của thiếp. Không phải sự bất tử, mà là sự tự do."
Và thế là họ sống, họ yêu, họ chiến đấu, họ vấp ngã, họ mơ ước.Họ không có ánh sao trên trán, nhưng họ có ngọn lửa trong tim.Và khi họ ra đi, Arda vẫn xoay vòng, nhưng họ đã vượt ra ngoài nó, mãi mãi bước về một chân trời mà không ai có thể nhìn thấy.
Hoàn cảnh: Sau khi Eru và Gaia hợp nhất, những Ainur được Người tạo dựng cất lên bài ca đầu tiên.Không gian vô tận, nơi chỉ có ánh sáng vô hình và sự tồn tại của Ý chí Tối cao.Mười bốn Ainur xuất hiện, mỗi người mang một phần của sự huy hoàng, đứng thành vòng tròn trước Eru.Tiếng nhạc vang lên, một giai điệu khởi nguyên, thanh khiết và mạnh mẽ, lan tỏa vào hư không.Manwë cất tiếng hát đầu tiên, giai điệu của gió trời, của tự do và hòa hợp.Ulmo nối theo, âm thanh như nước chảy, như những con sóng vỗ vào bờ vô tận.Aulë điểm nhịp, tiếng nhạc như búa rèn giáng xuống kim loại, tạo nên nền tảng vững chắc.Varda nâng giọng, ánh sáng bừng lên như hàng vạn vì sao vừa được thắp sáng trên bầu trời tối.Tulkas hòa vào, tràn đầy sinh lực và sức mạnh, như một chiến binh cười vang giữa chiến trận.Oromë mang đến tiếng tù và, vang vọng như lời triệu hồi của những khu rừng nguyên sơ.Yavanna ca lên bài ca của đất đai, của cỏ cây mọc lên từ tấm thân phì nhiêu của Arda.Vána, Vaire, Nienna, Este, Nessa, và những Ainur khác hòa giọng, mỗi người một sắc thái, nhưng tất cả quyện vào nhau thành một bản giao hưởng hoàn mỹ.
Eru mỉm cười: "Bài ca này chính là sự khởi đầu của mọi thứ. Hãy tiếp tục hát, cho đến khi thế giới hình thành."
Và thế là, Bài Ca của Ainur vang vọng, đan dệt nên hình hài của Arda.
Hoàn cảnh: Giữa bản ca vĩ đại, Eru và Gaia tiếp tục hợp nhất.Trong vùng ánh sáng rực rỡ, nơi thời gian chưa tồn tại, Eru ôm lấy Gaia.Gaia tựa sát vào ngài, cơ thể nàng là Arda, trái tim nàng là nhịp đập của thế giới mới.Eru đặt tay lên nàng, và mặt đất rung động.Ngài hôn lên trán nàng, và trời xanh mở ra, trải dài vô tận.Gaia rên lên trong niềm hoan lạc, và những con sông bắt đầu chảy, những ngọn núi trỗi dậy từ lòng đất.Eru ghì chặt nàng, và những ngôi sao xuất hiện trên bầu trời.Họ hợp nhất, sức mạnh của Đấng Tạo Hóa truyền vào nữ thần của thế gian, khiến Arda rung chuyển.Gaia ngước nhìn Eru, ánh mắt tràn đầy mãn nguyện.
Gaia thì thầm: "Chúng ta đã tạo ra một thế giới thật đẹp."
Eru cười nhẹ: "Và sẽ còn đẹp hơn nữa, khi các con của chúng ta thức tỉnh."
Họ tiếp tục quấn lấy nhau, hòa vào sự tồn tại của vũ trụ, trong niềm hân hoan vô tận.
Hoàn cảnh: Khi Ainur đang hòa ca, Melkor tìm cách phá hủy sự hòa hợp.Trong vòng tròn ánh sáng, giữa những âm thanh huy hoàng, một giọng hát khác biệt cất lên.Melkor, kẻ mạnh nhất trong số các Ainur, mang theo ý chí riêng, cất tiếng hát khác hẳn với giai điệu của Eru.Lần thứ nhất, hắn tạo ra một âm điệu chói tai, gây ra hỗn loạn giữa bài ca.Eru nhíu mày, giơ tay lên, và một giai điệu mới xuất hiện, dung hòa sự méo mó của Melkor.Lần thứ hai, Melkor mạnh mẽ hơn, mang đến một bản nhạc tràn ngập tham vọng, giận dữ và phản loạn.Eru đáp lại bằng một giai điệu dịu dàng, nhưng uy quyền, xoay chuyển sự phá hoại thành sáng tạo.Lần thứ ba, Melkor gào lên, tạo ra sự hỗn loạn đến cực độ, một âm thanh muốn xé toạc thế giới.Lúc này, Gaia, vẫn đang bên dưới thân Eru, cảm nhận được sự bất ổn.Nàng nhắm mắt, tập trung sức mạnh, và từ cơ thể nàng, một làn sóng quyền năng bùng nổ.Một âm thanh nữ tính, mềm mại nhưng kiên định, vang lên giữa bài ca của Eru và Melkor.Đất trời chấn động, bầu trời tối sầm lại rồi bừng sáng mạnh hơn bao giờ hết.Melkor lùi lại, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân bị áp chế.Gaia mở mắt, nhìn Eru, ánh mắt nàng kiên định.
Gaia khẽ nói: "Hắn không thể tùy tiện phá vỡ thế giới của chúng ta."
Eru cười, đặt tay lên má nàng: "Nàng thật mạnh mẽ, Gaia của ta."
Và thế là, bản giao hưởng lại tiếp tục, với một giai điệu mới, mạnh mẽ hơn, vững chắc hơn, một sự hòa hợp mà ngay cả Melkor cũng không thể dễ dàng phá vỡ.
Hoàn cảnh:Không gian bao la của Cõi Ngoài, nơi những vì sao xa xăm tỏa sáng.Gaia nằm bên dưới Eru, làn da nàng như ánh sáng dịu dàng của thiên nhiên nguyên thủy.Họ quyện vào nhau, hòa làm một với nhịp điệu của sự sáng tạo.Hơi thở Eru ấm nóng, bao bọc lấy Gaia, thì thầm vào tai nàng những bí mật của thời gian.
—"Khi bài ca của ta cất lên lần đầu, thế giới chưa có hình dạng, nhưng trong giai điệu ấy, ta đã nhìn thấy họ."
—"Người Elves—những đứa con đầu tiên, sẽ thức tỉnh dưới ánh sao, đẹp đẽ và bất diệt, lòng họ tràn đầy khao khát hiểu biết."
—"Và Con Người, ngọn lửa tự do của họ sẽ thắp sáng cả thế giới, dù số phận họ mong manh hơn, nhưng ý chí thì mạnh mẽ hơn bất cứ tạo vật nào."
Gaia cong người, bàn tay nàng siết lấy tấm lưng Eru, giọng nàng như làn gió thì thầm qua những cánh rừng xa."Họ có biết rằng chính từ sự hòa hợp của chúng ta mà họ ra đời không?"
Eru:"Họ sẽ cảm nhận được điều đó trong linh hồn mình, dù không nhớ rõ, nhưng mỗi khi họ ngước nhìn bầu trời, họ sẽ biết mình là ai."
Gaia: "Vậy còn bóng tối?"
Eru cười khẽ, ánh mắt ngài như vòm trời sâu thẳm."Bóng tối chỉ là một phần của bản giao hưởng. Nhưng ánh sáng sẽ luôn tìm thấy con đường của nó."
Hoàn cảnh:Sóng ánh sáng lan tỏa quanh họ, như những con sóng thời gian vỗ vào thực tại.Cơ thể Gaia rung lên khi Eru nhấn chìm nàng vào vực thẳm hoan lạc.Bàn tay nàng trượt qua mái tóc ngài, đôi mắt phản chiếu bầu trời sao xoáy động.
--"Ta đã yêu thế giới này, nhưng khi nó bị vấy bẩn bởi tham vọng, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
--"Numenor, hòn đảo ta ban cho loài người, đã trở thành thành trì của kiêu ngạo. Họ nghĩ có thể vượt qua ranh giới mà không chịu hậu quả."
--"Khi Ar-Pharazon đem quân đến bờ biển Aman, hắn tin rằng có thể thách thức cả Valar. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ta đã hạ lệnh."
Gaia thở dốc, vòng tay nàng siết chặt quanh Eru."Người đã nhấn chìm họ?"
--"Ta đã rẽ đôi lòng biển, cuộn lên những con sóng cao hơn cả núi non, nhấn chìm cả một đế chế trong vực sâu."
--"Nhưng không chỉ vậy. Ta đã thay đổi chính bản chất của thế giới. Arda không còn là mặt phẳng nữa, nó trở thành một quả cầu trôi giữa không gian, tách biệt Vùng đất Bất Tử khỏi tầm với của phàm nhân."
Gaia run rẩy khi cảm nhận được quyền năng trong từng lời Eru nói."Người có tiếc nuối không?"
--"Ta chỉ tiếc rằng họ đã không nghe lời cảnh báo. Nhưng số phận của họ vẫn do chính họ lựa chọn."
Hoàn cảnh:Hơi ấm lan tỏa, hòa quyện vào nhau như những dòng sông ánh sáng.Gaia tựa đầu lên ngực Eru, lắng nghe nhịp đập của ngài như nhịp điệu của vũ trụ.Những vì sao trên bầu trời dường như chuyển động theo từng lời thì thầm của Eru.
"Có những linh hồn sinh ra không phải để thống trị, mà để dẫn lối."
"Gandalf là một trong số đó. Khi ông ta ngã xuống hầm sâu của Khazad-dûm, đối diện với Balrog của Morgoth, đó không chỉ là một trận chiến—đó là thử thách định mệnh."
"Ông ta đã chiến đấu, rơi vào vực sâu, rồi trỗi dậy như một ngọn lửa không thể dập tắt."
Gaia khẽ vuốt ve đường viền trên gương mặt Eru, giọng nàng mơ màng."Nhưng ngay cả người con ngài cũng có thể chết cơ mà?"
--"Ông ta đã chết, nhưng ông ta không bị lãng quên. Ta đã nhìn xuống, và các Valar đã nghe thấy. Họ đưa linh hồn ông ta về Aman, nơi quyền năng của ta phục hồi ông ta, ban cho ông ta sức mạnh mới."
--"Và rồi ông ta trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một kẻ được tái sinh bởi ánh sáng thuần khiết."
Gaia mỉm cười, vòng tay nàng ôm chặt lấy Eru."Thế giới này luôn có những ngọn lửa không thể dập tắt, phải không?"
--"Đúng vậy. Và đó chính là những giai điệu đẹp nhất trong bài ca của ta."
Hoàn cảnh:Không gian vô tận của Cõi Ngoài, nơi chỉ có hai thực thể tối thượng: Eru và Gaia.Dòng chảy của sự sáng tạo vẫn tràn ngập giữa họ, hơi thở của Eru hòa quyện vào Gaia, bao bọc nàng trong vòng tay mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng.Dưới thân Eru, nàng run lên như một cơn sóng dịu dàng, hơi thở gấp gáp khi cảm nhận sự hiện diện vĩnh hằng của Ngài.
Diễn biến:Gaia khẽ nâng gương mặt, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời vô tận phản chiếu ánh sáng của Đấng Sáng Tạo.Nàng đưa tay vuốt ve từng đường nét của Eru, cảm nhận sự ấm áp, sự sống đang rung động trong từng thớ thịt của Ngài.Đôi môi nàng tìm đến Ngài, mềm mại như một lời thề nguyền cổ xưa, một sự hòa hợp bất diệt giữa đất trời.
Gaia thì thầm:"Ngài là ánh sáng của vũ trụ, là bản nhạc vĩnh cửu của thế gian."
Eru đáp lại, giọng trầm ấm như ngọn gió đầu tiên của Arda:"Và nàng là nhịp đập của thế giới này, là hơi thở trong từng khúc ca mà Ta đã tạo nên."
Hoàn cảnh:Sau khoảnh khắc ân ái đắm say, Gaia vùi mình trong vòng tay của Eru, lắng nghe nhịp tim bất tận của Ngài.Vũ trụ tĩnh lặng, nhưng bên trong sự tĩnh lặng ấy là những con sóng ngầm đang chuyển động, những bí mật mà chỉ hai đấng tối thượng mới có thể hiểu.Nàng áp má lên ngực Eru, giọng nói như hơi thở của gió nhẹ, ngân lên giữa không gian bao la.
Gaia thì thầm:"Nàng đã giúp Ngài trong can thiệp thứ tư."
Eru khẽ cau mày, ánh mắt nhìn nàng như xuyên thấu thời gian và số phận:"Nàng biết rằng ta không thường can thiệp trực tiếp..."
Gaia mỉm cười, ngón tay lướt nhẹ trên vòm ngực rộng lớn của Ngài:"Nhưng khi cần thiết, Ngài vẫn để bàn tay mình chạm vào dòng chảy số phận. Và nàng... đã hướng dẫn những bước đi vô hình của Ngài, như một cơn gió, như một lời thì thầm trong giấc mơ của những kẻ được chọn."
Eru trầm ngâm, ánh mắt xa xăm như nhìn thấu cả những thời đại chưa tới:"Có những thứ không thể tránh khỏi, và cũng có những điều cần được thúc đẩy. Ta biết nàng đã luôn ở đó, ngay cả khi Ta không nói thành lời."
Hoàn cảnh:Sau những lời thì thầm của Gaia, Eru khẽ nghiêng người, giam nàng dưới ánh nhìn vĩnh hằng của Ngài.Bàn tay của Đấng Tối Cao lướt nhẹ trên da thịt nàng, như vẽ lên những dòng chảy của vận mệnh, của lịch sử đã qua.Giọng Ngài trầm xuống, thì thầm vào tai Gaia như một lời sấm truyền, nhưng cũng đầy tình tứ.
Eru thì thầm:"Thời đại thứ ba... chính Ta đã khiến cho Gollum tìm đến và bị rơi xuống những ngọn lửa của Núi Doom, khi tay hắn vẫn đang cầm Chiếc Nhẫn Chủ."
Gaia khẽ nhắm mắt, cảm nhận những hình ảnh xoay vần trong dòng chảy thời gian.Nàng thấy Frodo chùn bước, thấy Sam tuyệt vọng, thấy Sauron hân hoan trước chiến thắng sắp tới.Nhưng rồi, nàng cũng thấy một bàn tay vô hình... sự sắp đặt của Eru, một xung động nhỏ bé nhưng định đoạt tất cả.
Gaia thì thầm:"Vậy là chiến tích của Frodo và Sam... chính là nhờ sự can thiệp của Ngài sao?"
Eru khẽ cười, nụ cười của một Đấng Tạo Hóa đã hiểu rõ mọi điều:"Số phận là do chính những kẻ đó lựa chọn, nhưng ngay cả những sự lựa chọn nhỏ nhất cũng có thể bị dẫn dắt bởi bàn tay của một đấng vĩnh hằng."
Gaia khẽ vòng tay quanh cổ Ngài, nụ hôn của nàng như ánh sáng đầu tiên chiếu rọi Arda:"Vậy, hãy để nàng tiếp tục ở bên Ngài, cùng Ngài dõi theo thế giới này..."
Eru thì thầm, giọng nói mang theo hơi thở của sự sống, của sáng tạo, của tình yêu bất diệt:"Nàng chưa từng rời xa Ta, và nàng sẽ không bao giờ rời xa."
Hoàn cảnh:Cõi Ngoài, nơi không có thời gian, không có khởi đầu hay kết thúc, chỉ có ánh sáng vĩnh hằng.Ngai vàng của Đấng Sáng Tạo và Gaia ngự trị trên đỉnh cao nhất của sự tồn tại, nơi mà mọi giai điệu của Ainur đều hội tụ và lan tỏa ra vũ trụ.Điệu nhạc của Ainur đã kết thúc. Trong khoảnh khắc ấy, Arda đã hình thành, nhưng thế giới vẫn đang chờ đợi những bước chân đầu tiên của con cái Eru.Eru và Gaia ngồi cạnh nhau, một sự hòa hợp không thể tách rời giữa Sáng Thế và Thiên Nhiên.
Diễn biến:Eru lặng lẽ nhìn xuống Arda, nơi thế giới đang dần thành hình theo những giai điệu mà Ainur đã hát.Gaia nghiêng đầu, mái tóc nàng rực sáng như ngọn lửa ban sơ, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của thời gian.Bàn tay nàng khẽ đặt lên tay Eru, hơi ấm lan tỏa, như giai điệu cuối cùng vẫn còn vương lại sau buổi trình diễn của Ainur.
Gaia thì thầm:"Thế giới này đã thành hình, nhưng vũ khúc của số phận vẫn chưa bắt đầu."
Eru đáp, giọng vang vọng như sấm động giữa hư vô:"Hãy để mọi sự diễn ra theo Ý Chí của Ta. Nhưng ngay cả Ta cũng chưa thấy được mọi con đường mà những đứa con của Ta sẽ chọn."
Gaia khẽ cười, ánh mắt nàng dõi theo Arda như nhìn thấy những hạt giống đầu tiên của sự sống:"Vậy hãy để chúng ta chứng kiến, Eru của ta."
Hoàn cảnh:Cõi Ngoài vẫn lặng yên, nhưng bỗng nhiên một dao động lạ lan truyền trong bản thể Eru.Ngài nhìn xuống Arda, và thấy một điều chưa từng có trong Giai Điệu đầu tiên của Ainur.Aulë, vị thợ rèn vĩ đại, đã tạo ra một chủng loài chưa từng được viết vào khúc ca của Sáng Thế: Người Lùn.Và không lâu sau đó, Yavanna cũng đã gieo mầm cho một loài sinh vật của rừng sâu: Ents.
Diễn biến:Ánh mắt của Eru trở nên sắc bén, bao trùm cả không gian. Ngài thấy Aulë, thấy những sinh vật lạ lùng đang cử động, và thấy cả sự lo lắng trong tâm trí của Yavanna.Gaia nhìn theo Eru, cảm nhận được cơn bão ngầm trong suy nghĩ của Ngài.
Eru cất giọng, vang vọng khắp Cõi Ngoài:"Aulë đã làm gì thế này?"
Gaia khẽ nghiêng đầu, giọng nàng như làn gió nhẹ giữa cơn giông tố:"Ông ta khao khát sáng tạo, cũng như Ngài, Eru."
Eru lặng thinh. Ánh mắt Ngài xoáy sâu vào những sinh vật kia, những thứ không thuộc về Giai Điệu, nhưng đã tồn tại...
Hoàn cảnh:Trên Arda, Aulë quỳ gối trước Eru, ánh mắt ông đầy hối hận.Trong tay ông, cây búa vĩ đại vẫn còn run rẩy, bởi chính ông đã toan hủy diệt tạo vật của mình.Nhưng trước khi búa có thể giáng xuống, Người Lùn đã ngước lên nhìn ông, đôi mắt sáng ngời với ý thức và linh hồn.Gaia đứng bên Eru, bàn tay nàng khẽ siết lấy tay Ngài.
Diễn biến:Aulë cúi đầu, giọng ông trầm buồn, tựa như tiếng vang xa xăm của những ngọn núi cổ đại.
Aulë thưa:"Lạy Đấng Sáng Tạo, con đã phạm tội. Con không có quyền sáng tạo linh hồn, nhưng con không thể kìm nén khát vọng được tạo dựng. Nếu Ngài muốn, hãy để con tự tay hủy diệt chúng."
Eru nhìn xuống, giọng Ngài như tiếng vọng từ sâu thẳm của vũ trụ:"Aulë, ngươi có nghĩ rằng Ta đã không biết ư? Nhưng hãy nhìn xem, khi ngươi nâng búa, họ đã run sợ. Không phải bởi ngươi điều khiển họ, mà bởi họ thực sự đã sống."
Gaia thì thầm vào tai Eru, giọng nàng êm ái như suối nguồn:"Hãy để họ tồn tại. Họ không thể thay thế Người Con Đầu Tiên của Ngài, nhưng họ cũng là một phần của thế giới này."
Eru trầm ngâm, rồi Ngài phán:"Vậy hãy để chúng ngủ yên, cho đến khi những đứa con đầu tiên của Ta thức giấc."Và thế là, bảy Người Lùn đầu tiên chìm vào giấc ngủ sâu, dưới lòng đất, chờ đợi ngày Elves xuất hiện.Aulë cúi đầu, lòng ông nặng trĩu, nhưng cũng nhẹ nhõm khi biết rằng sự sáng tạo của ông không bị hủy diệt.Gaia lặng lẽ nhìn Eru, đôi mắt nàng đầy yêu thương.
Gaia thì thầm:"Ngài chưa bao giờ là một Đấng Sáng Tạo tàn nhẫn."
Eru khẽ đáp, như một lời thì thầm vang vọng khắp Cõi Ngoài:"Ta chỉ thực thi Ý Chí của mình, nhưng đôi khi, Ý Chí ấy cũng cần một trái tim để dẫn lối."
Không gian: Cõi Ngoài, nơi ánh sáng không có nguồn gốc và thời gian không đo đếm. Eru và Gaia ngồi trên ngai vàng giữa hư vô vô tận.Tiếng ngân nga của Ainur đã lắng xuống, nhưng dư âm vẫn còn vang vọng khắp cõi.Gaia khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy suy tư.
Gaia: "Người Lùn đã có số phận của họ. Nhưng còn Ents, những đứa con của Yavanna, họ sẽ ra sao khi thức dậy?"
Eru: "Họ sẽ đi theo những con đường đã định. Như cây cối bám vào lòng đất, họ sẽ bảo vệ rừng xanh."
Gaia: "Nhưng cây cối không thể trò chuyện, không thể chia sẻ tình yêu. Những Ents sẽ cô đơn."
Eru trầm mặc, ánh mắt vô tận hướng về phía thế giới còn chưa hình thành.Gaia đặt tay lên lòng bàn tay Eru, giọng nàng dịu dàng như làn gió mát.
Gaia: "Cho họ tri kỷ đi, Eru. Một sự sống khác, đồng hành cùng họ như trăng bên trời đêm, như gió bên rừng cây."
Một khoảnh khắc dài trôi qua, như thể cả vũ trụ nín thở.Cuối cùng, Eru khẽ gật đầu.
Eru: "Vậy thì hãy gieo một hạt giống từ ý chí của nàng, Gaia."
Bầu trời hư vô chợt sáng rực lên như hàng vạn vì tinh tú đồng loạt bừng cháy.Không có thời gian, không có không gian, chỉ có hai thực thể tối cao, hòa vào nhau như dòng nhạc bất tận.Sự hòa hợp của họ không chỉ là thân xác, mà là linh hồn và ý chí, như hai bản thể của một thực tại duy nhất.Từ sự giao hòa đó, một luồng sáng dịu dàng chảy ra, như dòng suối đầu tiên khởi nguồn từ núi thiêng.Những nốt nhạc vang vọng khắp chốn, một giai điệu mới hình thành từ sự hợp nhất của cả hai.
Gaia: "Từ ta, họ sẽ được sinh ra."
Eru: "Và từ ta, họ sẽ được sự sống."
Những thanh âm ấy dệt nên một thực tại mới, nơi những mầm sống bắt đầu nảy nở trong giấc ngủ sâu.Từ ý chí của Gaia, trong hư vô, những hình dáng bắt đầu hiện ra, dịu dàng như sương sớm.Những bóng dáng mơ hồ, chưa có hình hài, nhưng đã mang trong mình sự sống đang ngủ yên.Ba loài Dryad hình thành, mỗi loài phản ánh một phần của khu rừng:
- Dryad Nguyệt Quế – trẻ trung, thanh thoát, tóc dài như dòng suối bạc, là tri kỷ của những Ents trẻ.
- Dryad Bạch Dương – dịu dàng, cao quý, đôi mắt phản chiếu ánh trăng, là bạn đời của những Ents trưởng thành.
- Dryad Táo – trầm lắng, mộc mạc, mang theo hương thơm của đất trời, là bạn đồng hành của những Ents già.
Họ nằm trong giấc ngủ sâu, linh hồn còn chưa thức tỉnh.Eru nâng tay lên, ban cho họ luồng ánh sáng vàng nhạt, như hơi thở đầu tiên của một thế giới mới.
Eru: "Các ngươi sẽ thức dậy sau khi những Đứa Con Đầu Tiên và Đứa Con Thứ Hai của Ta bước đi trên Arda. Khi ấy, rừng xanh sẽ hát, và các ngươi sẽ tìm thấy một nửa linh hồn mình giữa những Ents."
Và thế là Ents Nương – Dryad của rừng xanh – ngủ yên, chờ ngày thế giới cất tiếng gọi họ.

Melkor & Nienna (Loki & Sygin Angrboda):
Không gian: Cõi Ngoài, nơi ánh sáng từ Eru lan tỏa vĩnh hằng. Ngai vàng của Đấng Tối Cao rực rỡ giữa hư vô vô tận.Eru và Gaia đang ngồi nghiêm trang, ánh mắt soi rọi mọi thực tại. Ainur đứng thành hàng, chờ đợi.Melkor bước lên, không vội vã, nhưng ánh mắt hắn cháy rực một ngọn lửa khác thường. Nàng đi bên hắn, như màn sương nhẹ bao phủ ngọn lửa rừng thiêng.
Melkor: "Eru, ta đến để xin phúc lành cho nàng."
Hắn quay sang Nienna, nhìn nàng chăm chú, như thể chỉ còn nàng trong cõi vĩnh hằng này.Nienna im lặng, đôi mắt sâu thẳm như những dòng nước mắt của thế giới chưa sinh ra.Eru nhìn họ, không nói ngay. Ngài đã thấy những gì sẽ đến, và sự im lặng của Ngài khiến cả Cõi Ngoài lặng đi.
Eru: "Melkor, lòng ngươi cháy bỏng như ngọn lửa chưa từng tắt. Nhưng lửa có thể hủy diệt cũng như có thể sưởi ấm. Ngươi có chắc nàng là ánh trăng soi đường cho ngươi, hay chỉ là màn đêm ngăn cản chính bản thân ngươi?"
Melkor: "Nàng là giọt nước mắt duy nhất của ta."
Nienna không đáp, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay hắn.Và Eru, dù đã thấy mọi điều, cũng không ngăn cản.Khi Eru nhìn vào tương lai, Ngài thấy một con đường, một khúc ca đứt đoạn nhưng vẫn vang vọng mãi mãi.Từ tình yêu của Melkor và Nienna, những đứa con mang bóng tối lẫn ánh sáng sẽ ra đời.
- Nigel (Ma Sói): Một sinh vật hoang dại, trung thành nhưng tàn nhẫn, kẻ săn mồi dưới ánh trăng. Hắn sẽ chết dưới thanh gươm của một con người định mệnh.
- Glaurung (Cha của loài Rồng): Một con rồng đầu tiên, xảo quyệt, tàn nhẫn, kẻ gieo rắc nỗi sợ hãi. Hắn sẽ bị giết bởi một con người mà hắn từng nguyền rủa.
- Kosmoko (Vua Balrog): Kẻ cầm đầu những con quỷ lửa, kẻ đã từng là vinh quang nhưng trở thành sự hủy diệt. Hắn sẽ ngã xuống vực sâu khi đối đầu với một vị thần dưới hình hài phàm nhân.
- 09 Ngựa Ma Tám Chân: Những con quái vật không biết sợ, phục vụ những kẻ đã đánh mất linh hồn. Chúng sẽ tồn tại lâu hơn nhiều vương quốc, nhưng cuối cùng cũng sẽ biến mất khi thế giới thay đổi.
- 09 Florals (tương đương 9 Muse): Những nàng tiên nghệ thuật là động lực và là vợ 9 Nazgûl.
- 02 Đại Bàng Địa Ngục: Không giống những Đại Bàng của Manwë, chúng là những kẻ giám sát bóng tối. Nhưng đôi cánh của chúng cuối cùng sẽ cháy thành tro trong ngọn lửa cuối cùng của Arda.
- 02 Trolls: Những kẻ ngu ngốc, mạnh mẽ nhưng sợ hãi ánh sáng. Chúng sẽ biến mất khi mặt trời đầu tiên mọc lên.
Mỗi số phận hiện ra trước mắt Eru như những vì sao rơi rụng trên bầu trời.
Eru (thầm nghĩ): "Bóng tối sẽ đến, nhưng ánh sáng cũng vậy. Không ai có thể chối bỏ số phận của mình."
Khi Eru im lặng, Gaia vẫn ngồi đó, không nói gì. Nhưng nàng nhìn Nienna, và không ai có thể hiểu rõ nỗi đau hơn nàng.Trong khoảnh khắc mà không ai hay biết, nàng chạm nhẹ vào linh hồn của Nienna.Và từ phúc lành thầm lặng ấy, ba đứa trẻ khác sẽ ra đời:
- Ili: Nàng tiên sáng trong như ánh bình minh, mang vận mệnh gắn kết với một linh hồn sẽ không chịu khuất phục bóng tối.
- Lily Ungoliant: Một vẻ đẹp bí ẩn, kẻ sẽ chọn con đường của chính mình, không thuộc về ai.
- Olorin: Một linh hồn hiền triết, người sẽ không mang vũ khí nhưng sẽ trở thành hy vọng cho kẻ khác.
- Tilion: Hoàng tử của Ánh Trăng, người thương yêu & trân trọng nàng công chúa Mặt Trời, cứu tinh đáng yêu & chung thủy của Arien.
Gaia không nói, cũng không mong ai biết. Nhưng nàng đã gieo một hạt giống giữa đêm đen, chờ ngày nó nở hoa trong ánh sáng.
Không gian: Cõi Ngoài, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện trước khi thế giới được tạo thành.Gaia đứng giữa hư không, dáng vẻ thanh tao như ánh trăng non. Đôi mắt nàng nhìn xuống Melkor, con trai của nàng và Eru, kẻ luôn mang trong mình ngọn lửa bất an.Melkor nhìn mẹ, trong mắt hắn có gì đó khó đoán—ngưỡng mộ, hờn giận, hay chỉ đơn thuần là nỗi khát khao không bao giờ được đáp lại?Gaia khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng cũng mang nét trêu chọc.
Gaia: "Con trai, nếu con muốn nổi loạn thì hãy nổi loạn với thế gian. Nhưng khi ta ở bên cha con, hãy cẩn thận. Đừng làm tổn hại thân thể ta."
Melkor im lặng, ánh mắt hắn tối sầm. Một cơn gió lạnh lướt qua Cõi Ngoài, như một âm hưởng xa xăm của những gì sẽ đến.Gaia không nói thêm, chỉ quay người rời đi. Nhưng dấu vết của câu nói ấy còn đọng lại trong lòng Melkor, như một vết cắt sâu vào niềm kiêu hãnh của hắn.Eru ngồi trên ngai vàng, vầng hào quang quanh Ngài rực sáng nhưng không ấm áp. Ngài đã nghe những lời của Gaia, và chúng khiến Ngài bận tâm.Không phải vì cơn giận, mà vì nỗi buồn. Nàng là một phần của Ngài, và Melkor cũng vậy. Nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng xa.Trước mặt Ngài, Melkor và Nienna đứng bên nhau. Một kẻ mang ngọn lửa, một kẻ mang nước mắt. Đối lập nhưng lại hòa hợp theo một cách kỳ lạ.Nienna cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm như dòng suối của thời gian.
Eru: "Melkor, Nienna, các con sẽ cùng nhau bước trên con đường của mình. Ta không ngăn cản, cũng không chỉ đường. Nhưng ta sẽ chúc phúc cho các con."
Ngài giơ tay, ánh sáng tỏa ra, không quá rực rỡ như ban đầu, mà dịu dàng, như ánh hoàng hôn trên biển.Melkor không cúi đầu, nhưng cũng không từ chối. Còn Nienna, nàng chỉ thì thầm một lời cảm ơn nhẹ như gió thoảng.
Không gian: Cung điện ánh sáng nơi các Valar tụ họp, nhưng hôm nay ánh sáng không còn thuần khiết như trước.Melkor đứng đó, trong bộ áo choàng đen viền bạc, mái tóc hắn như dòng đêm đổ xuống. Hắn từng là niềm tự hào của Eru, kẻ mạnh nhất trong các Valar, kẻ sánh ngang với Manwë. Nhưng hôm nay, hắn không còn là kẻ được tất cả kính trọng.Nienna khoác lên mình tấm áo xám, không rực rỡ như các nữ thần khác, nhưng lại tỏa ra sự thanh tao khó tả. Nàng nhìn Melkor, không với sự sợ hãi hay do dự, mà với sự cảm thông.
Manwë: "Ngươi từng là một Valar được tôn trọng, Melkor. Ngươi có còn nhớ điều đó không?"
Melkor khẽ nhếch mép, không trả lời. Nhưng Nienna chạm nhẹ vào tay hắn, và trong khoảnh khắc ấy, hắn dịu đi.
Nienna: "Hôm nay không phải ngày của những lời trách móc. Hôm nay là ngày chúng ta gắn kết số phận."
Những Valar khác im lặng. Một số nhìn họ với sự tò mò, một số khác với sự hoài nghi.Varda đứng cạnh Manwë, đôi mắt nàng u sầu, nhưng không nói gì. Aulë khẽ lắc đầu. Oromë khoanh tay, lặng lẽ quan sát.Nhưng dù họ nghĩ gì, nghi lễ vẫn diễn ra. Và khi Melkor và Nienna nắm tay nhau, vận mệnh của thế giới đã thay đổi theo cách không ai có thể lường trước.
Không gian: Cõi Ngoài, nơi không có thời gian, chỉ có những vì sao cháy sáng trong hư không vĩnh cửu.Melkor và Nienna đứng bên nhau, tấm áo choàng đen của Melkor lướt qua làn váy xám của nàng. Họ là một cặp đối lập: một kẻ ôm tham vọng tạo dựng và hủy diệt, một kẻ mang trong mình nước mắt của thế gian.Melkor nắm tay Nienna, ánh mắt hắn phản chiếu ánh sáng xa xăm.
Melkor: "Nienna, Arda sẽ là của ta. Ta đã nhìn thấy nó ngay từ khi còn trong Ý Niệm của Eru."
Nienna không đáp. Nàng chỉ nhìn Melkor, không phản đối, cũng không tán thành.
Melkor: "Và nàng, nàng sẽ có ngai vàng bên ta. Ở Angband, không phải trong bóng tối của Mandos, mà là trong vương quốc ta dựng nên."
Hắn thì thầm, giọng hắn như cơn gió lạnh cắt qua cõi vô tận. Hắn đang vẽ ra một viễn cảnh, một tương lai không ai dám nghĩ đến.Nhưng Nienna không rùng mình. Nàng chỉ nhắm mắt, như thể đang lắng nghe tiếng khóc vọng lại từ một tương lai xa.
Không gian: Một sảnh dài, nơi những vì tinh tú tỏa sáng qua những mái vòm uốn lượn.Nienna cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay nàng.Melkor nhìn nàng, ánh mắt hắn không hẳn là dịu dàng, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn cũng không lạnh lùng.Hắn đưa tay chạm vào gương mặt nàng, ngón tay lướt qua vệt nước mắt.
Melkor: "Nàng khóc vì điều gì?"
Nienna không trả lời. Nhưng nàng không lùi bước khi Melkor ôm eo nàng, kéo nàng lại gần.Một hơi thở nhẹ thoát ra, giữa khoảng cách mong manh giữa họ.Nienna chậm rãi đưa tay, vòng quanh cổ Melkor. Nàng kéo hắn lại, đôi mắt không còn lưỡng lự.
Nienna: "Nếu đây là con đường đã định, ta sẽ bước cùng chàng."
Melkor cười, một nụ cười mang cả sự chiến thắng lẫn sự chiếm hữu.Và khi môi họ chạm vào nhau, đó không còn là sự dịu dàng của những cặp đôi bình thường. Đó là sự chấp nhận, là định mệnh, là lửa và nước hòa làm một.
Không gian: Phòng cưới trong cung điện không có thực, nơi những bức tường được tạo nên từ những luồng sáng chuyển động.Nàng và hắn, hai thực thể đối lập, đang hòa quyện trong một cơn bão của dục vọng và số mệnh.Nienna không còn là vị nữ thần than khóc, không còn là kẻ chỉ biết lặng lẽ chứng kiến những bi kịch. Đêm nay, nàng là một phần của Melkor.Tiếng hơi thở, tiếng gọi tên nhau, những thanh âm vang vọng ra bên ngoài.14 vị Valar đứng trong sảnh ngoài, không ai nói một lời. Nhưng họ đều biết—vận mệnh đã chuyển động. Những gì họ từng thấy trong Ảo Ảnh về thế giới đang dần thành hình.Manwë không rời mắt khỏi cánh cửa khép kín. Bên cạnh chàng, Varda lặng lẽ siết tay, ánh sao trong mắt nàng mờ đi.Aulë không nói gì, nhưng bàn tay ông run nhẹ. Yavanna đứng bên, cúi đầu, như thể đã hiểu những mất mát sắp xảy ra.Oromë nắm chặt chuôi kiếm. Ulmo nhắm mắt, lắng nghe từng đợt sóng của tương lai dội vào linh hồn ngài.14 vị thần, một đêm dài, một khoảnh khắc bất tận. Và khi cánh cửa ấy mở ra, thế giới sẽ không bao giờ như cũ nữa.

Manwe Sulimo & Varda Elbereth:
Không gian: Đại sảnh trong Cõi Ngoài, nơi ngai vàng của Eru và Gaia tọa lạc, bao phủ bởi ánh sáng nguyên sơ. Những vì sao nhảy múa trong không gian bất tận, như bản nhạc không lời của vũ trụ.Manwë đứng giữa sảnh, đôi mắt như bầu trời không gợn mây. Chàng quay về phía Varda, đôi tay đặt trước ngực, nghiêm trang như một cơn gió mang lời thề vĩnh cửu.Varda đứng đối diện, ánh sáng của nàng thuần khiết như những vì tinh tú đầu tiên. Nhưng ngay lúc này, đôi má nàng lại ửng hồng, phản chiếu ánh sáng từ ngai vàng của cha mẹ.
Manwë: "Varda, nàng là ánh sáng đầu tiên mà ta nhìn thấy khi thế giới còn đang hình thành. Nếu gió là giọng nói của ta, thì nàng chính là ngôi sao mà gió sẽ luôn tìm về."
Varda khẽ cúi đầu, đôi mắt long lanh như mặt hồ dưới ánh trăng. Manwë chưa từng nói ra điều này trước mặt Eru và Gaia. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của cõi trời, nhưng chưa từng cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình nhanh như lúc này.
Manwë: "Dù Arda có thay đổi, dù thế giới có đổi thay, ta sẽ luôn ở bên nàng. Varda, nàng có đồng ý cùng ta cai quản bầu trời, cùng ta gìn giữ ánh sáng?"
Một sự im lặng bao trùm, không có tiếng sấm, không có gió thổi, chỉ có sự lặng lẽ của Eru và Gaia trên ngai vàng, chờ đợi câu trả lời.Varda hít một hơi thật nhẹ, đôi bàn tay đan vào nhau. Nàng không thể nói thành lời, nhưng nàng cúi đầu, ánh sáng quanh nàng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Không gian: Cõi Ngoài, trong vùng ánh sáng bao la nơi dòng thời gian không còn ranh giới.Eru lặng lẽ nhìn xuống, qua những tầng vũ trụ, vào sâu trong dòng chảy định mệnh. Trong mắt ngài, tương lai hé mở như một bức họa chưa hoàn thành.Manwë và Varda sẽ có những đứa con. Và trong số đó, hai kẻ sẽ đứng bên cạnh họ mãi mãi.
- Eönwë: Người con trai thừa hưởng sức mạnh của gió, kẻ mang thanh kiếm bảo vệ Manwë. Bàn tay hắn sẽ không bao giờ buông rơi vũ khí, và giọng nói của hắn sẽ luôn vang vọng khắp trời. Hắn sẽ là người truyền tin tức, là sức mạnh của cơn bão.
- Ilmarë: Nàng tiên có ánh sáng dịu dàng của Varda, luôn mang theo nước từ các dòng suối thánh. Nàng sẽ giúp mẹ tắm, thay áo, nhưng hơn cả, nàng mang trong tim ngọn lửa của tình yêu. Mỗi giọt nước nàng chạm vào sẽ hóa thành ánh sáng, mỗi lời nói của nàng sẽ là sự ủi an.
Và khi thời gian trôi qua, hai người con này sẽ đứng bên Manwë và Varda, trung thành như những ngôi sao vĩnh cửu giữa bầu trời.
Không gian: Cõi Ngoài, nơi Gaia lặng lẽ đứng sau ngai vàng, đôi mắt bà nhìn sâu vào những tầng tương lai.Bà không nói với Varda, không cần phải nói. Bởi vì những gì bà ban cho nàng sẽ không cần phải thốt thành lời.Một món quà, không phải là ánh sáng hay sức mạnh, mà là vận mệnh dành cho hậu duệ của Varda.
Cháu gái đời 02 của Varda:
- Cirincendil: Nàng tiên có ánh sáng dịu dàng, nhưng trong tương lai, nàng sẽ kết hôn với một kẻ vĩ đại—người sẽ diệt được Balrog, kẻ sẽ ngã xuống nhưng được tái sinh mang theo sức mạnh của Valar. Một người xứng đáng với nàng.
Bốn cháu gái đời 03 của Varda:
- Leilani Laelia: Dịu dàng, nhân hậu, trung thủy, sẽ trở thành giáo viên dạy trẻ.
- Celandine Eli: Tinh nghịch, thông minh, nhà sử học ghi chép lại mọi biến cố của thế giới.
- Gael Eleanor: Mơ mộng, sâu sắc, một quân sư nhìn thấy trước vận mệnh.
- Lilly Lihn: Trầm lặng nhưng vững vàng, một quân sư chiến lược trên chiến trường.
Bốn chàng rể:
- Galdor: Lãnh chúa dũng mãnh, bảo vệ những vùng đất xa xôi, người sẽ cưới Leilani Laelia.
- Ecthelion: Chiến binh tiêu diệt Gothmog, mang hào quang của một vị chúa tể, người sẽ sánh bước cùng Celandine Eli.
- Beleg: Cung thủ tài ba, trung thành và dũng cảm, trái tim sẽ thuộc về Gael Eleanor.
- Gil-Galad: Vị vua vĩ đại cuối cùng của Noldor, mạnh mẽ và công chính, sánh đôi cùng Lilly Lihn.
Gaia lặng lẽ nhắm mắt. Định mệnh đã được an bài, và khi thời gian trôi qua, những điều này sẽ trở thành sự thật.Bà không cần nói với Varda, bởi vì một ngày nào đó, khi những vì sao tỏa sáng trên bầu trời, nàng sẽ tự mình nhận ra.
Hoàn cảnh: Cõi Ngoài, Varda đứng trước ngai vàng của Eru và Gaia. Manwë ở bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hướng về nàng.Gaia ngồi lặng lẽ trên ngai vàng, ánh mắt trầm tĩnh như đại dương sâu thẳm.Varda cúi đầu trước sự hiện diện của Đấng Tạo Hóa, ánh hào quang của nàng phản chiếu như những vì sao chưa sinh.Manwë đứng bên, đôi mắt sáng như bầu trời thuần khiết, chỉ nhìn Varda với một tình yêu chân thành.Gaia khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi và dịu dàng. Nàng nâng tay, ánh sáng mềm mại tụ lại trong lòng bàn tay.
Gaia: "Varda, con gái của bầu trời, con xứng đáng nhận những món quà mà chỉ ánh sáng thuần khiết nhất mới có thể sở hữu."
Ánh sáng tỏa ra, nhập vào linh hồn Varda.Nàng cảm nhận được từng tia sáng chạm vào trái tim mình, khắc sâu vào bản chất vĩnh cửu của nàng.
Món quà của Gaia:
- Ánh mắt vì sao – đôi mắt của Varda từ nay sẽ phản chiếu muôn triệu vì tinh tú, nhìn thấu màn đêm, soi sáng những linh hồn lạc lối.
- Trái tim trong sáng – tâm hồn nàng không vướng chút bóng tối, chỉ biết đến sự thuần khiết và chân thành.
- Nhân hậu & Tử tế – nàng sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ sinh linh nào khao khát ánh sáng.
- Trung thủy & Chân thành – tình yêu nàng dành cho Manwë sẽ không bao giờ lay chuyển, như những vì sao vĩnh hằng.
- Tài năng ánh sáng – nàng có thể tạo ra những vì sao rực rỡ nhất, dệt nên bầu trời của Arda.
- Tiên tri sáng tạo – nàng có thể cảm nhận trước những điều sẽ đến, dù bóng tối hay ánh sáng.
- Thấu tình đạt lý – nàng hiểu rõ lòng người, không phán xét nhưng luôn dẫn dắt họ đến con đường đúng đắn.
- Trí tuệ sâu thẳm – nàng sẽ trở thành ánh sáng của sự minh triết, không bị cám dỗ bởi bóng tối.
Varda cảm nhận món quà đang hòa vào bản thể của nàng, ánh sáng nơi nàng tỏa ra rực rỡ hơn trước.Gaia gật đầu, hài lòng, còn Manwë chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ sâu sắc.
Hoàn cảnh: Cõi Ngoài, Manwë quỳ trước ngai vàng của Eru. Varda đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng dõi theo chàng.Eru nhìn xuống Manwë, vị vua của bầu trời, kẻ mà ngài đã tạo ra với sự thanh khiết nhất trong lòng.Manwë không nói gì, nhưng trong đôi mắt chàng, lòng trung thành và sự tận tụy sáng lên như ánh bình minh.Varda đứng cạnh chàng, đôi mắt sáng như ngàn sao, là người duy nhất xứng đáng bên chàng.Eru giơ tay lên, sức mạnh vô biên lan tỏa, một quyền năng thuần khiết dội xuống Manwë.
Eru: "Manwë, con trai của ý chí ta, con sẽ cai quản bầu trời và mang lại hòa bình cho mọi thế hệ. Nhưng để làm được điều đó, con cần những món quà này."
Món quà của Eru:
- Tầm nhìn xa xôi – Manwë sẽ thấy trước những biến cố, những cơn gió sẽ mang đến lời tiên tri cho chàng.
- Sức mạnh sáng suốt – chàng sẽ không bị lừa dối bởi bóng tối, ngay cả khi Melkor che giấu ý đồ của hắn.
- Lòng thủy chung – trái tim chàng sẽ mãi hướng về Varda, như bầu trời không bao giờ bỏ rơi những vì sao.
- Rộng lượng & hào phóng – chàng sẽ không cai trị bằng sự sợ hãi, mà bằng lòng yêu thương bao la.
Manwë cảm nhận được sức mạnh đang lan tỏa trong linh hồn mình, như gió thổi qua những cánh đồng bất tận của thế giới.Varda nhìn chàng, trong mắt nàng là niềm tự hào sâu sắc.Manwë cúi đầu, giọng chàng trầm tĩnh: "Ta tạ ơn Người, Eru, Cha của muôn loài."Eru chỉ mỉm cười, còn Gaia vẫn lặng lẽ quan sát, lòng bà dịu lại khi thấy những món quà này sẽ giúp con trai bà cai quản thế giới trong ánh sáng.
Hoàn cảnh: Cõi Ngoài, vũ trụ rực sáng với những vì sao chưa sinh. 12 Valar và Melkor đứng thành vòng tròn chứng kiến hôn lễ đầu tiên trong lịch sử thế giới.Không gian vũ trụ lặng yên, nhưng từng vì sao non trẻ dường như đang rung động theo những khúc nhạc vô hình.12 Valar đứng thành hàng, mỗi người một vẻ, nhưng trong mắt họ đều ánh lên sự tôn kính và chúc phúc.Melkor cũng đứng đó, lặng lẽ, đôi mắt tối tăm phản chiếu ánh sáng của Varda.
Varda tiến đến, ánh sáng nơi nàng bừng lên rực rỡ, như bầu trời lần đầu khai sinh những ngôi sao.
Manwë đón lấy tay nàng, ánh mắt chàng dịu dàng nhưng kiên định như gió trời bất tận.
Những cơn gió dịu dàng thổi qua vũ trụ, mang theo lời chúc phúc từ những thế giới chưa ra đời.Ulmo gật đầu, lòng thầm chúc phúc cho đôi uyên ương.Aulë lặng lẽ mỉm cười, nghĩ đến những vì sao Varda sẽ dệt nên từ nay về sau.Oromë khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhưng cũng đầy tôn trọng.Yavanna đặt một bàn tay lên tim, như cảm nhận sự cân bằng đang hình thành trong thế giới.Nienna rơi nước mắt, nhưng là nước mắt của hạnh phúc.
Eru nhìn xuống, giọng ngài vang lên, không lớn nhưng lan tỏa khắp vũ trụ:
"Manwë và Varda, từ nay hai con là một. Hãy cùng nhau gìn giữ hòa bình cho thế giới."
Manwë nắm lấy tay Varda, siết nhẹ.Varda ngước nhìn chàng, ánh sáng trong mắt nàng phản chiếu cả thiên hà.Họ không cần lời thề nào, vì tình yêu của họ đã khắc sâu vào linh hồn từ trước khi thế giới hình thành.
Varda khẽ nói, giọng nàng nhẹ như hơi thở của tinh tú:
"Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, như bầu trời và những vì sao."
Manwë mỉm cười, chàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên tay nàng.Từ xa, một cơn gió lặng lẽ cuốn qua, mang theo hơi thở đầu tiên của tình yêu bất diệt.Và trong bóng tối, Melkor quay đi, đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng khó đoán định.

Tulkas & Nessa:
Nessa khiêu vũ một mình, bước chân nhanh nhẹn và nhẹ bẫng, như một cơn gió mùa xuân lướt trên đồng cỏ. Mái tóc nàng tung bay, đôi mắt lấp lánh ánh vui tươi.Cánh cửa khẽ rung lên, rồi bật mở. Tulkas xuất hiện, cao lớn và cường tráng, mái tóc vàng rũ xuống đôi vai rộng. Giọng chàng vang lên, trầm ấm như tiếng sấm từ xa."Nessa, nàng lại nhảy một mình sao?"
Nessa quay lại, cười rạng rỡ, vươn tay kéo Tulkas vào vòng xoay của mình."Ta đợi chàng!"
Tulkas không giỏi khiêu vũ, nhưng chàng không cưỡng lại nàng. Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, nhưng lực quá mạnh khiến nàng khẽ nhăn mày.Họ xoay tròn trong căn phòng, những bước chân mạnh mẽ của Tulkas khiến sàn nhà rung động. Nessa cười vang, nhưng khi chàng siết chặt eo nàng, hơi thở nàng trở nên đứt quãng."Tulkas, nhẹ một chút...!"Nhưng chàng đã áp sát nàng vào lồng ngực cứng như đá, hơi thở nóng bỏng. Nessa cảm nhận được sức mạnh cuồng nhiệt của chàng, và nàng biết không thể trốn thoát.Những tiếng cười của nàng tắt dần trong nụ hôn chiếm hữu. Tulkas bế bổng nàng lên, bước chân mạnh mẽ tiến về phía chiếc giường dát bạc giữa phòng.Đêm hôm ấy, Nessa nằm dưới thân chàng, những bước nhảy của nàng hòa cùng sức mạnh không thể lay chuyển của Tulkas.
Eru & Gaia – Tulkas thành thật trước ngai Eru.Trên ngai vàng cao nhất Cõi Ngoài, Eru Ilúvatar lặng lẽ ngắm nhìn Tulkas bước lên bậc thang, mang theo Nessa trong vòng tay rắn chắc.Nessa nép vào ngực chàng, khúc khích cười như gió xuân, còn Tulkas đứng thẳng lưng, mắt sáng rỡ như ánh lửa trong đêm đông.Gaia, phu nhân của Eru, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt bà lấp lánh ánh vui đùa."Tulkas, chuyện gì đưa con đến đây?"
Tulkas không ngần ngại, giọng chàng vang lên đầy chân thành."Ta đã yêu Nessa. Ta đã động phòng với nàng đêm qua."12 Valar phía dưới lặng đi một thoáng, rồi Oromë bật cười lớn, còn Varda khẽ thở dài nhưng ánh mắt đầy vẻ hài lòng.Nessa vùi mặt vào ngực chồng, đôi má ửng đỏ, nhưng lại cười thích thú.
Eru im lặng, rồi cất giọng trầm hùng:"Tulkas, con đã chọn nàng, và nàng cũng đã chọn con. Hãy bảo vệ nàng như con vẫn bảo vệ thế giới này."Tulkas cúi đầu, rồi siết chặt Nessa trong vòng tay.
Gaia – Viễn cảnh của Telimektar.Khi buổi yết kiến kết thúc, Gaia vẫn đứng trên bậc cao nhất, đôi mắt bà nhìn xa xăm vào những làn sóng ánh sáng của Cõi Ngoài.Một hình ảnh hiện ra trước mắt bà: Telimektar, con trai của Tulkas và Nessa, đứng giữa chiến trường, ánh mắt kiên định và trái tim tràn đầy dũng khí.Gaia thấy số phận của chàng: Chàng sẽ yêu và cưới kiếp nữ nhi của một chiến binh vĩ đại. Một linh hồn đã từng chịu đớn đau, từng bị phản bội, nhưng vẫn cháy lên như ngọn lửa bất diệt—Celebrimbor.Gaia khẽ bật cười, âm thanh nhẹ như gió thoảng."Cuộc đời vốn luôn xoay vần, và những linh hồn dũng cảm sẽ tìm thấy nhau."
Eru – Ảo cảnh về cái chết của Celebrimbor và phúc lành tái sinh.Trên ngai vàng vĩnh cửu, Eru Ilúvatar lặng lẽ nhìn vào dòng chảy của thời gian, nơi quá khứ và tương lai đan xen như những sợi chỉ bạc trong khung cửi của Vairë.Trước mắt Người, một hình ảnh hiện lên—Celebrimbor, hậu duệ của Fëanor, người thợ rèn vĩ đại, đứng giữa tàn tích của Eregion.Chàng bị xiềng xích, đôi tay từng tạo ra những tuyệt tác của Nghệ Thuật giờ đây đẫm máu, gương mặt cao quý lấm bùn và cơn đau đớn.Trước mặt chàng là Mairon—Sauron, con trai của Aulë và Yavanna, kẻ đã phản bội Ánh Sáng để đi theo Melkor.
Mairon nở nụ cười lạnh lẽo, nâng cao chiếc búa rèn."Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể giấu ta những bí mật cuối cùng của Nhẫn Quyền Năng sao?"Celebrimbor không đáp. Đôi mắt chàng, dù đau đớn, vẫn rực lên ánh sáng của một ngọn lửa không thể dập tắt.Mairon đánh chàng gục xuống. Đòn cuối cùng giáng xuống, kết liễu hậu duệ của Fëanor.Eru lặng nhìn cảnh tượng ấy, không thốt lên một lời nào. Nhưng sâu thẳm trong cõi vĩnh hằng, Người giơ tay, ban xuống một phúc lành.Linh hồn của Celebrimbor không biến mất hoàn toàn. Người sẽ để chàng tái sinh, nhưng lần này, không còn là một thợ rèn kiêu hãnh, mà là một nàng tiên yếu đuối mỏng manh—Earweniel.
Gaia – Nhìn thấy bản chất của Celebrimbor.Gaia ngồi bên cạnh Eru, đôi mắt dịu dàng dõi theo những gợn sóng thời gian. Nàng mỉm cười nhẹ, bởi nàng thấy rõ con người thật của Celebrimbor. Một người thợ rèn với đôi tay khéo léo đến mức có thể biến kim loại thành ánh sáng, chàng không chỉ là một nghệ nhân mà còn là một chiến binh.Mái tóc chàng đen nhánh như bầu trời đêm, đôi mắt xám lạnh lùng nhưng ẩn chứa một niềm khao khát vô tận—không phải vì quyền lực, mà vì cái đẹp thuần khiết của Nghệ Thuật.Chàng không giống Fëanor, người ông kiêu hãnh và ngông cuồng của mình. Chàng yêu ánh sáng, nhưng không tham lam giữ lấy nó.Gaia khẽ bật cười khi thấy hình ảnh của chàng hiện lên trong ảo ảnh, bàn tay nhuốm máu nhưng không bao giờ chịu khuất phục.Một con người như vậy, dù có tái sinh, linh hồn vẫn mãi cháy sáng.
Đám cưới của Tulkas & Nessa trước 12 Valar:Hội trường rộng lớn của Valmar, nơi ánh sáng của Những Cây soi chiếu vĩnh cửu, ngập tràn những khúc hát vui tươi.12 Valar hiện diện đầy đủ, đứng trên bậc cao nhất, chứng giám cho hôn lễ của Tulkas và Nessa.Tulkas, vị thần của sức mạnh, khoác trên mình bộ áo giáp vàng óng, nụ cười rộng mở như ánh mặt trời rực rỡ nhất.Nessa, nàng tiên nữ của sự uyển chuyển, bước đến bên chàng, đôi mắt xanh biếc ánh lên niềm hạnh phúc.
Manwë giơ tay, giọng nói vang lên như tiếng gió qua đỉnh núi."Hỡi Tulkas và Nessa, các con đã chọn nhau, và hôm nay, dưới ánh sáng của Ilúvatar, các con được gắn kết vĩnh viễn."Tulkas cười lớn, ôm lấy Nessa ngay giữa buổi lễ, khiến nàng bật cười khúc khích.Trong khi tất cả đều hân hoan, một kẻ duy nhất không cười. Melkor đứng trong góc tối, đôi mắt đen sẫm, bàn tay siết chặt.Hắn không sợ Manwë, không sợ Oromë hay Ulmo. Nhưng Tulkas—Tulkas là một nỗi e ngại khác.Vì hắn biết rằng một ngày nào đó, kẻ chiến binh ấy sẽ trở thành đối thủ đáng sợ nhất của hắn.
Đêm tân hôn của Tulkas & NessaTrong điện vàng rực rỡ ở Valmar, đêm tân hôn của Tulkas và Nessa diễn ra dưới ánh sáng dịu dàng của Những Cây.Nessa nằm giữa lớp vải mềm mại, làn da nàng tựa ánh trăng, đôi mắt xanh biếc nhìn Tulkas đầy tin tưởng.Tulkas, vị thần chiến binh, lần đầu nâng niu một sinh mệnh mỏng manh như thế trong vòng tay.Bàn tay chàng mạnh mẽ, từng nghiền nát vũ khí của kẻ thù, nay lại cẩn thận chạm vào bờ vai nhỏ bé của nàng.Nessa khẽ run lên, thân hình uyển chuyển như dòng suối, tan vào vòng ôm vững chãi của chàng.Tulkas cúi xuống, mái tóc vàng rủ nhẹ trên khuôn mặt nàng."Nessa, nàng thuộc về ta, như ánh sáng thuộc về bầu trời."Nessa mỉm cười, vòng tay qua cổ chàng, kéo chàng xuống.Hơi thở chàng bao bọc lấy nàng, sức nóng tỏa ra từ da thịt Tulkas làm nàng run rẩy.Chàng ôm siết eo nàng, những ngón tay dài lướt qua đường cong thanh thoát.Nessa mềm mại thở gấp, tiếng thì thầm đứt quãng khi nàng dần chìm vào khoái lạc ngất ngây.Đêm dài trôi qua, ánh sáng bạc phủ lên đôi tình nhân đang ôm chặt nhau.
Eru & Gaia trên ngai – Eru thì thầm về cái chết của CelebrimborTrên ngai vàng của Cõi Ngoài, nơi ánh sáng và bóng tối không thể chạm tới, Eru lặng lẽ dõi theo dòng chảy của thời gian.Bên cạnh Người, Gaia ngồi yên, đôi mắt nhìn xuống vũ trụ, nơi những số phận đang đan cài vào nhau.Eru thở dài, giọng Người trầm lắng."Gaia, nàng có thấy không? Cái chết của Celebrimbor, hậu duệ của Fëanor, lại một lần nữa nhắc nhở ta về bi kịch của dòng dõi ấy."Gaia khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nàng xuyên qua lớp màn không gian, nơi Eregion đã sụp đổ.Celebrimbor bị treo ngược trên một cây cột, cơ thể chàng đầy thương tích, mái tóc đen rối bời phủ xuống mặt.
Sauron đứng trước mặt chàng, khoác lên vẻ uy nghi như một vị vua, nhưng đôi mắt hắn chỉ toàn sự tàn nhẫn."Hãy nói cho ta, Celebrimbor, những chiếc Nhẫn kia ở đâu?"
Celebrimbor bật cười khan, dù máu trào ra từ khóe môi."Ta sẽ không nói. Ta là con cháu của Fëanor, nhưng ta không như ông ấy. Ta không phản bội ánh sáng."
Sauron nheo mắt, đôi tay hắn vươn ra, nắm lấy cằm chàng."Ngươi sẽ chết một cách vô ích, giống như tổ tiên ngươi thôi."Hắn tra tấn chàng, nhưng Celebrimbor không hé môi.Đến tận phút cuối cùng, đôi mắt xám ấy vẫn sáng rực như ngọn lửa, dù thân xác chàng đã lả đi.Khi chàng trút hơi thở cuối, Eregion đã chìm vào bóng tối.
Gaia nhắm mắt lại, bàn tay nàng siết nhẹ vào thành ngai."Số phận của dòng Fëanor thật quá bi thương."
Eru khẽ lắc đầu."Không, ta sẽ không để nó kết thúc ở đây. Một phần của Celebrimbor sẽ được tái sinh, để hoàn thành những gì chàng chưa thể làm."
Gaia âm thầm ban phúc cho Nessa – Định mệnh của TelimektarKhi Eru nhìn vào dòng thời gian, Gaia lặng lẽ đưa mắt về phía Valinor, nơi Nessa đang say ngủ trong vòng tay Tulkas.Nàng vươn tay, những hạt ánh sáng lấp lánh rơi xuống như bụi sao, ngấm vào làn da mềm mại của nữ thần vũ điệu.Một lời chúc phúc bí ẩn được dệt nên—một sợi chỉ vô hình trong số mệnh của con trai nàng, Telimektar."Ngươi sẽ có một trái tim không biết sợ hãi, để bảo vệ kẻ yếu đuối. Ngươi sẽ là ngọn lửa soi đường cho những ai lạc lối."Gaia khẽ cười, bởi nàng biết, một ngày kia, Telimektar sẽ lớn lên mạnh mẽ, trở thành nguồn động lực cho một tâm hồn mong manh khác—Earweniel.Một nàng tiên yếu đuối, mang ký ức của Celebrimbor, cần có ai đó dẫn dắt để quên đi kiếp trước.Telimektar sẽ là người đó.Và Gaia, như mọi khi, vẫn lặng lẽ dõi theo số mệnh mà nàng đã đan cài vào vũ trụ.

Oromë & Vána:
Giữa không gian vô tận của Cõi Ngoài, nơi bóng tối trải dài như tấm áo choàng của vũ trụ, một luồng ánh sáng vàng nhạt dịu dàng tỏa rực.Oromë đứng giữa bầu trời đêm, tay chàng siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Vána, cảm nhận hơi thở của nàng hòa vào trong gió.Vána, như một đoá hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm, mềm mại trong vòng tay chàng, đôi mắt lấp lánh như ánh sao xa. Nàng vòng tay quanh cổ chàng, hơi thở nàng phả nhẹ bên tai chàng, dịu dàng nhưng mang theo cơn lốc xoáy của tình yêu.
Vána (thì thầm): "Chàng sẽ không bỏ rơi ta chứ?"
Oromë cúi xuống, đôi mắt chàng như hổ phách rực sáng trong bóng tối.
Oromë: "Ta là Thợ Săn vĩ đại, nhưng ta chưa từng săn đuổi thứ gì quý giá hơn nàng. Cả đời, cả kiếp, chỉ có nàng bên ta."
Nàng mỉm cười, đôi môi đỏ thắm khẽ chạm lên môi chàng, không cần thêm lời nào nữa.Trong bóng đêm vô tận, hai thân hình quyện chặt lấy nhau, như ánh sáng và bóng tối giao hòa.Oromë, vị thần săn bắn với sức mạnh vô song, chiếm lấy Vána trong vòng tay, đôi mắt chàng bừng cháy khao khát.Nàng nằm dưới thân chàng, mái tóc vàng xoã ra như ánh hoàng hôn cuối trời, làn da nàng tựa hoa cỏ non run rẩy dưới sức mạnh cuồng nhiệt của chàng.Tiếng thì thầm, tiếng hơi thở, tiếng nhịp tim dồn dập lẫn vào nhau, hòa cùng âm thanh của vũ trụ đang vận động.
Vána (mệt mỏi nhưng hạnh phúc): "Chàng mạnh mẽ quá..."
Oromë lướt tay trên má nàng, ánh nhìn chàng kiên định như người thợ săn không bao giờ rời mắt khỏi mục tiêu.
Oromë (giọng trầm ấm, kiên quyết): "Vána, nàng là nữ thần của sự sống, nhưng ta sẽ là ngọn gió mạnh mẽ luôn bảo vệ nàng."
Đêm ấy kéo dài, không có bình minh, chỉ có ánh sáng của hai vị thần đan vào nhau.Mặt trời chưa mọc, nhưng Oromë đã đứng dậy, bế Vána trên tay như bế một món báu vật.Nàng ngủ say, mái tóc vàng rủ xuống như suối nước mềm mại, hơi thở nàng nhẹ như cánh hoa bay trong gió.Chàng sải bước, từng bước đi mạnh mẽ và dứt khoát, như thể vạn vật trong Cõi Ngoài cũng phải nhường đường cho chàng.Ngai vàng của Eru và Gaia rực sáng trong không gian vô tận, ánh sáng của họ bao trùm mọi thứ, chứng kiến mọi số phận.
Oromë (giọng vang dội, chắc chắn): "Thưa Cha, thưa Mẹ, con đã tìm thấy một nửa của đời mình. Nàng là ánh sáng, là sự sống, là hơi thở của con. Hãy cho con được cưới nàng, để nàng mãi mãi thuộc về con."
Gaia mỉm cười, ánh sáng nơi bà lan tỏa sự dịu dàng của đất trời.
Gaia: "Con có biết, nữ thần của sự sống cũng là nữ thần của tự do? Con có thể giữ nàng trong vòng tay mà không trói buộc nàng không?"
Oromë cúi xuống, nhìn Vána vẫn ngủ say trong tay chàng, rồi ngước lên, ánh mắt sáng rực như ngọn lửa không bao giờ tắt.
Oromë: "Ta sẽ không trói buộc nàng, nhưng nàng sẽ không bao giờ rời xa ta, vì ta chính là nơi nàng thuộc về."
Eru không nói gì, nhưng ngai vàng của Ngài phát ra ánh sáng rực rỡ, như sự chấp thuận tuyệt đối.Oromë siết nhẹ vòng tay, cúi xuống hôn lên trán Vána.
Oromë (thầm thì): "Nàng sẽ là của ta, từ nay cho đến mãi mãi."
Giữa Cõi Ngoài, nơi ánh sáng của Eru tỏa rực giữa bóng tối vô tận, 12 vị Valar hiện diện, thần lực của họ lan tỏa khắp không gian.Oromë đứng sừng sững, tấm áo choàng như bầu trời đêm, đôi mắt chàng sắc bén như của thợ săn không bao giờ chệch hướng.Bên cạnh chàng, Vána tựa ánh ban mai, dáng hình thanh nhã, mái tóc vàng óng ánh như dòng suối ánh sáng chảy tràn trong vũ trụ.Eru ngồi trên ngai vàng, Gaia bên cạnh, ánh sáng từ họ chạm đến mọi ngóc ngách của Cõi Ngoài.
Eru (giọng như tiếng sấm rền vang vũ trụ): "Hôm nay, trước sự chứng giám của Valar, ta ban phước lành cho cuộc hôn phối này."
Mười hai Valar cùng giơ tay, thần lực của họ hòa làm một, tạo nên vầng sáng rực rỡ bao trùm cặp đôi.Manwë gật đầu, ánh mắt uy nghiêm của chúa tể gió lướt qua Oromë.
Manwë: "Ngươi là thợ săn mạnh mẽ nhất, nhưng trái tim ngươi lại khao khát sự dịu dàng của mùa xuân. Hãy bảo vệ nàng."
Aulë mỉm cười, bàn tay ông tỏa ánh vàng của đất đai và sự bền vững.
Aulë: "Như đá và đất mãi mãi song hành, nguyện tình yêu hai ngươi trường tồn."
Vána nhìn Oromë, ánh mắt nàng trong veo như suối. Chàng nắm tay nàng, siết chặt như muốn khẳng định nàng là của chàng, mãi mãi.Nhưng bên ngoài vòng ánh sáng, một kẻ đứng lặng lẽ—Melkor.Đôi mắt hắn tối thẫm, không chứa ánh sáng, chỉ có những toan tính lặng lẽ.Hắn quan sát Oromë, vị thợ săn mạnh mẽ, kẻ duy nhất có thể đuổi theo hắn trên những cánh đồng của Arda.
Melkor (thầm nghĩ): "Mạnh mẽ thật... nhưng vẫn chưa đủ để đấu với ta."
Hắn quay người, bóng dáng hắn lẫn vào bóng tối vũ trụ, không ai hay biết ý đồ sâu xa của hắn. Bóng tối bao trùm Cõi Ngoài, nhưng trong tẩm điện rực sáng, chỉ còn lại hơi thở dồn dập của hai vị thần.Oromë, thợ săn bất bại, giờ đây không săn đuổi bất cứ con mồi nào—chàng chỉ có duy nhất một nữ thần trong vòng tay.Vána nằm dưới chàng, đôi mắt mơ màng, bờ môi nàng khẽ run lên dưới nụ hôn đầy chiếm hữu.Chàng mạnh mẽ như một cơn bão, nhưng cũng dịu dàng như ngọn gió đầu xuân lướt qua cánh đồng hoa.Nàng run rẩy, mái tóc vàng rối tung trên gối lụa, đôi tay nhỏ bé bấu chặt lấy bờ vai rộng của chàng.
Vána (thở nhẹ, giọng yếu ớt): "Oromë... chàng..."
Chàng cúi xuống, đôi môi lướt qua trán nàng, giọng nói trầm ấm, kiên định.
Oromë: "Nàng là của ta. Duy nhất."
Đêm ấy kéo dài vô tận, như dòng chảy không dừng của vũ trụ.Bình minh không chạm tới Cõi Ngoài, nhưng thời gian vẫn trôi.Oromë tỉnh dậy trước, cánh tay chàng vẫn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Vána.Nàng vẫn ngủ, gò má hơi ửng hồng, đôi môi hé mở như cánh hoa còn ngái ngủ.Chàng cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, siết chặt vòng tay hơn.
Oromë (thì thầm): "Vána, nàng thuộc về ta."
Nhưng ngay lúc đó, nàng khẽ cựa quậy, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại.
Vána (rên nhẹ): "Ưm... eo ta..."
Oromë khẽ cau mày, bàn tay chàng trượt xuống lưng nàng.
Oromë: "Nhức sao?"
Nàng mở mắt, ánh nhìn trách móc pha lẫn yêu thương.
Vána: "Chàng còn hỏi? Cả đêm qua..."
Chàng bật cười, giọng trầm thấp như tiếng sấm xa.
Oromë: "Nàng là nữ thần mùa xuân, lẽ nào lại yếu ớt đến vậy?"
Vána bĩu môi, nhưng rồi nàng lại dụi vào ngực chàng, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên lồng ngực rắn chắc.
Vána: "Chàng thật quá sức..."
Oromë chỉ mỉm cười, kéo nàng sát vào người, không để nàng có cơ hội trốn thoát.Và dù eo lưng có nhức mỏi, Vána vẫn không muốn rời khỏi vòng tay chàng.

Aulë & Yavanna:
Cõi Ngoài bao la, ánh sáng tinh tú dịu dàng soi chiếu.Eru và Gaia ngự trên ngai vàng, uy nghi và bao dung.Aulë bước lên, tay nắm chặt tay Yavanna, giọng trầm ấm.Yavanna khoác áo xanh lục, đôi mắt hiền từ phản chiếu sự sống muôn loài.Aulë cúi đầu, lòng đầy thành kính và biết ơn.
Aulë: "Thưa Eru, con là thợ rèn, kẻ nhào nặn vật chất, nhưng nàng... nàng là trí tuệ của thiên nhiên. Nếu con sáng tạo ra Người Lùn, thì nàng đã khôn ngoan mà sinh ra những Ents để cân bằng thế giới."
Yavanna mỉm cười, bàn tay mềm mại đặt lên bàn tay chai sạn của Aulë.Eru gật đầu, ánh mắt nhìn họ với niềm hài lòng.Gaia khẽ cười, sự dịu dàng của Yavanna phản chiếu vẻ đẹp của chính bà.
Gaia: "Yavanna, con là mẹ của Arda, là trái tim của thiên nhiên, dịu dàng nhưng đầy uy quyền. Con đáng yêu như chính sự sống mà con tạo ra."
Tinh tú lấp lánh trên cao, chúc phúc cho đôi phu thê sáng tạo của Arda.Eru lặng lẽ nhìn xuống dòng thời gian, thấy những hình bóng tương lai.Một bóng đen rực lửa, đôi mắt ánh vàng đầy dã tâm – Mairon.Một hình hài kiêu hãnh, khắc khổ, tay cầm quyền trượng tri thức – Curumo.Eru trầm ngâm, giọng Người vang vọng giữa cõi vĩnh hằng.
Eru: "Aulë, Yavanna, từ các con sẽ sinh ra những kẻ tài năng phi thường. Mairon – rực rỡ như ngọn lửa nhưng tham vọng quá mức, cuối cùng sẽ sa vào bóng tối của Melkor. Curumo – thông thái và mạnh mẽ, nhưng lòng kiêu hãnh sẽ khiến hắn lạc lối."
Hình ảnh hiện ra trong hư không: Mairon biến thành Sauron, kẻ thao túng thế giới, Curumo trở thành Saruman, phản bội lại chính điều hắn từng gìn giữ.Yavanna siết chặt tay Aulë, lo lắng.
Yavanna: "Liệu họ có thể cứu rỗi không, thưa Người?"
Eru không trả lời, chỉ để lại sự im lặng đầy ý nghĩa.Gaia lặng nhìn Yavanna, ánh mắt đầy yêu thương.Nàng đưa tay lên, một vầng sáng xanh biếc tỏa ra, bao bọc lấy Yavanna.Không ai nhận ra, nhưng phước lành đã gieo vào số mệnh.
Gaia (thầm nghĩ): "Hỡi Yavanna, ta ban cho con sức sống dồi dào, tài năng thiên nhiên bất tận. Và từ con, những đứa trẻ vĩ đại sẽ sinh ra."
Hình ảnh hiện lên trước mắt Gaia:
- Vua Đại Bàng – vị thần bảo hộ bầu trời, đôi cánh rực vàng, ánh mắt sắc bén, kẻ sẽ trở thành đại thù của bóng tối.
- Arien – nữ thần Mặt Trời, ánh sáng chói lọi, kẻ sẽ đưa vầng thái dương bay qua bầu trời mỗi ngày.
- Melian – tiên nữ tuyệt sắc, giọng nói như tiếng suối hát, nàng sẽ trở thành hoàng hậu của Doriath, mẫu thân của Lúthien.
Yavanna chớp mắt, cảm thấy một niềm an yên kỳ lạ lan tỏa trong lòng.Gaia mỉm cười, biết rằng số phận đã được sắp đặt.Cõi Ngoài bao la, ánh sáng dịu dàng phủ xuống những vị Ainur hùng mạnh.Gaia đứng trước Yavanna, vẻ đẹp của cả hai phản chiếu nhau: một người là mẹ của Arda, một người là mẹ của vạn vật.Yavanna khoác áo xanh, đôi mắt sâu thẳm như rừng thẳm ngàn năm, nhưng lòng nàng chất chứa lo lắng.Gaia mỉm cười, đặt tay lên trán Yavanna, một luồng sáng lục tỏa ra, tràn ngập sinh khí.
Gaia: "Hỡi con gái thiên nhiên, ta ban cho con sức bền bỉ, để con mãi là suối nguồn sự sống. Hãy ở bên Aulë, sinh ra những đứa trẻ vĩ đại, chúng sẽ là niềm kiêu hãnh của con."
Yavanna nhắm mắt, cảm nhận dòng năng lượng tràn vào cơ thể mình, như cội rễ sâu hút nguồn nước từ lòng đất.Aulë đứng cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, lòng tràn đầy biết ơn.
Aulë: "Cảm ơn Người, Gaia. Yavanna là ánh sáng của đời con, là mảnh ghép hoàn hảo của con."
Gaia mỉm cười, hài lòng. Nàng biết rằng từ đây, những sinh linh vĩ đại sẽ ra đời.Trên ngai vàng, Eru nhìn xuống Aulë, vị thợ rèn vĩ đại nhưng đầy nôn nóng.Aulë cúi đầu, đôi tay mạnh mẽ nhưng lòng vẫn trăn trở.Eru giơ tay, ánh sáng chói lọi bao trùm Aulë, chiếu rọi vào tâm khảm chàng.
Eru: "Aulë, con có tài sáng tạo hơn bất cứ ai, nhưng con phải nhớ rằng sáng tạo không chỉ là sức mạnh, mà còn là trách nhiệm. Ta ban cho con ánh sáng để soi đường, để con không lạc lối như Melkor."
Hình ảnh hiện lên: Người Lùn – kiên cường, trung thành, nhưng không thuộc về bài ca đầu tiên.Aulë run rẩy, hiểu được lời cảnh tỉnh của Đấng Tối Cao.
Aulë: "Con nguyện trung thành với Người. Con sẽ không để sáng tạo của mình trở thành xiềng xích."
Ánh sáng tan đi, nhưng trong lòng Aulë, nó mãi mãi tồn tại như một ngọn đèn soi đường.Cõi Ngoài tưng bừng ánh sáng, 12 Valar tụ hội, khúc ca vĩnh cửu vang vọng.Yavanna đứng giữa vườn hoa rực rỡ, áo lụa xanh như rừng thẳm, ánh mắt ngời sáng.Aulë đứng đối diện nàng, áo choàng vàng đồng, tay cầm búa rèn – biểu tượng của sáng tạo.Các Valar lần lượt chúc phúc:
Manwë: "Hãy như trời và đất, mãi mãi gắn kết."
Varda: "Ánh sáng của nàng sẽ mãi mãi dẫn lối chàng."
Ulmo: "Tình yêu các con sẽ như dòng sông, dù có thác ghềnh nhưng vẫn chảy mãi không ngừng."
Nienna: "Cả trong niềm vui và nỗi buồn, hãy luôn nhớ về nhau."
Ở phía xa, Melkor đứng lặng lẽ. Hắn nhìn Aulë, kẻ có tài sáng tạo không thua kém mình, nhưng khác biệt quá lớn.Hắn thấy trong mắt Aulë có ánh sáng của Eru – thứ mà hắn chưa từng có.Yavanna nhìn Aulë với sự dịu dàng – thứ mà chẳng ai từng dành cho Melkor.
Melkor (thầm nghĩ): "Tại sao hắn có tất cả, mà ta chỉ có bóng tối?"
Tiếng ca vang vọng, nhưng trong lòng Melkor, sự ghen tị đã nhen nhóm như đốm lửa đầu tiên.

Nymph Calissa & Ulmo:
Ở Cõi Ngoài, giữa vũ trụ tăm tối.Ulmo đứng một mình trước ngai của Eru và Gaia, chàng không quỳ, cũng không cúi đầu, chỉ im lặng như sóng ngầm dưới lòng biển sâu.Xung quanh, các Valar đều đã có đôi có cặp. Manwë và Varda tựa vai nhau trong ánh sáng tinh tú. Aulë và Yavanna lặng lẽ trao đổi về những rừng cây sẽ mọc lên ở Arda. Oromë ngồi bên Vána, đôi mắt chàng sáng rực khi kể về những khu rừng hoang dã.Chỉ riêng Ulmo lạc lõng, không ai bên cạnh, cũng không ai có thể hiểu biển cả mênh mông của chàng.Ulmo ngước nhìn Eru, giọng chàng trầm lắng:"Cha biết không, biển không có hình dạng, cũng không có giới hạn. Nó không thuộc về ai cả, và cũng không ai thực sự hiểu được nó."Không ai đáp lại. Nhưng trong khoảng không vũ trụ, một ảo ảnh hiện ra trước mắt Ulmo—một thế giới xanh thẳm, những cơn sóng tràn bờ, những đại dương ôm lấy đất liền như đôi tay vĩ đại.Ulmo cười nhạt, nhưng đôi mắt chàng ánh lên sự quyết tâm. "Con sẽ bảo vệ biển cả của Arda. Sẽ giữ gìn từng ngọn sóng, từng dòng hải lưu. Con sẽ không để biển bị vấy bẩn, cũng không để ai chiếm đoạt nó."Những lời thề của Ulmo vang vọng trong khoảng không, không ai đáp lại, nhưng ánh sáng trên ngai của Eru khẽ rung động.
Ở Cõi Ngoài, trên ngai của Đấng Sáng Thế.
Eru lặng lẽ nhìn xuống Ulmo. Trên khuôn mặt vô tận của ngài hiện lên một nụ cười hiền hòa. Gaia ngồi bên cạnh, mái tóc bà là dòng sông ánh sáng chảy dài qua thiên hà.Eru cất giọng, trầm và sâu như cội rễ của vạn vật."Con trai của ta, Ulmo, hãy bảo vệ biển cả. Nhưng không chỉ biển, mà còn cả những người sống nhờ vào biển. Hãy che chở cho những người đi biển thiện lành, những con thuyền đánh cá nhỏ bé giữa đại dương bao la."
Ulmo đứng phía dưới, đôi mắt chàng như phản chiếu cả đại dương."Con hiểu. Con sẽ bảo vệ họ khỏi bão tố, khỏi những con sóng dữ vô tình."
Gaia khẽ nghiêng đầu, ánh mắt bà như nhìn xuyên qua mọi thời gian."Không chỉ thế. Hãy để biển trở thành nơi trú ngụ của những linh hồn lang thang. Những người con mất nhà, mất bến bờ, hãy để họ tìm thấy sự yên bình trong lòng đại dương."
Ulmo gật đầu, giọng chàng trầm xuống như tiếng sóng vỗ bờ xa xăm."Vậy từ nay về sau, những ai mất phương hướng trên biển, ta sẽ gửi đến họ những cơn gió dẫn lối."Eru nhìn xuống chàng, bàn tay ngài khẽ nâng lên, và một luồng ánh sáng chảy qua không gian, hòa vào đôi mắt của Ulmo.
Ở Cõi Ngoài, giữa các vì tinh tú.
Gaia nhìn xuống Ulmo, khóe môi bà khẽ nhếch lên trong một nụ cười đầy ẩn ý."Nhưng con trai của ta, con biết không? Biển không chỉ bảo vệ, mà còn có thể trừng phạt."
Ulmo nhíu mày, bàn tay chàng siết nhẹ lại như nắm giữ một cơn bão vô hình."Người muốn nói gì, thưa mẹ?"
Eru không nói, chỉ im lặng quan sát. Gaia nghiêng người về phía trước, giọng bà như gió thoảng qua mặt biển."Hãy bảo vệ những ai trung thủy. Nhưng những kẻ phản bội trên biển—những kẻ ngoại tình trong lòng khi vợ họ đợi chờ ở bờ xa, hoặc những kẻ bỏ rơi người bạn đời của mình trong nước mắt—hãy để biển phán xét họ."
Đôi mắt Ulmo lóe lên ánh xanh sâu thẳm."Con hiểu. Nếu họ phản bội, con sẽ khiến họ lạc lối giữa đại dương. Nếu họ ngoại tình, con sẽ để sóng cuốn trôi thuyền của họ, để họ nếm trải nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi."
Eru vẫn lặng lẽ lắng nghe, nhưng khi những lời đó vang lên, ánh sáng trên ngai ngài khẽ dao động."Nhưng công lý phải công bằng, Ulmo."
Ulmo ngước nhìn lên, chờ đợi."Không chỉ những người đàn ông phản bội. Nếu những người vợ ở bờ xa cũng không chung thủy, nếu trái tim họ hướng về kẻ khác khi chồng họ đang lênh đênh trên sóng—thì biển cũng có quyền lên tiếng."
Gaia cười, đôi mắt bà phản chiếu cả một bầu trời giông bão."Hãy để họ nếm trải nỗi cô đơn mà họ đã tạo ra. Hãy để biển cuốn đi những lời dối trá."Ulmo không nói gì, nhưng chàng hiểu. Đôi tay chàng khẽ nâng lên, và trong lòng bàn tay, một giọt nước rơi xuống, phản chiếu những số phận trên biển—những con thuyền, những kẻ trung thủy, những kẻ phản bội, tất cả đều nằm trong sự phán xét của đại dương.
Hoàn cảnh: Cõi Ngoài, trong Sảnh của Eru giữa màn đêm vũ trụ bao la. Ngai vàng rực rỡ ánh sáng, Eru và Gaia uy nghi trên ngai của mình. Trước mặt họ, Ulmo đứng lặng lẽ, đôi mắt sâu thẳm như đại dương vô tận.Eru khẽ cười, ánh sáng từ ngài lan tỏa dịu dàng khắp không gian vô tận.Ulmo, vị Chúa của Biển Cả, đứng đó, dáng vẻ lặng lẽ và đơn độc giữa những đấng quyền năng đã có đôi có cặp.Giọng Eru vang lên, âm hưởng như sóng vỗ vào bờ cát:"Ulmo, con sẽ không cô đơn lâu. Sớm muộn, con sẽ gặp người con yêu say đắm, duy nhất và mãi mãi."Ulmo khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc. Nhưng chàng không hỏi gì, chỉ lặng thinh như biển sâu giấu đi những bí ẩn của mình.Eru chỉ mỉm cười, ánh sáng trong đôi mắt ngài chứa đựng cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Hoàn cảnh: Vẫn trong Sảnh của Eru. Gaia, Mẹ của Arda, ngồi bên cạnh Eru, đôi mắt hiền từ dõi theo Ulmo.Gaia khẽ cười, nụ cười chứa đựng một điều mà nàng không nói ra.Trong tâm trí của nữ thần, những hình ảnh tương lai như những gợn sóng nhẹ trên mặt hồ: Lilliandil, con gái Ulmo, sẽ cưới Eönwë, vị tổng lãnh thiên thần của Manwë.Và rồi, nàng thấy một hình ảnh khác, dịu dàng như làn gió biển thoảng qua – một nữ thần Nymph xinh đẹp, với suối tóc mềm như ánh trăng trên sóng nước.Đó là Calissa. Định mệnh của Ulmo.Nhưng Gaia chỉ giữ lại trong lòng, không nói ra với Ulmo. Nàng nhìn Eru, và cả hai cùng chia sẻ một ánh nhìn thấu suốt vận mệnh.Nụ cười trên môi Gaia càng thêm bí ẩn khi nàng thì thầm, như tiếng sóng rì rào chỉ mình Eru nghe thấy.
Hoàn cảnh: Sau lời tiên tri của Eru, Ulmo vẫn đứng đó, trầm mặc giữa ánh sáng huy hoàng của Sảnh Eru.Lời Eru nói vẫn vang vọng trong tâm trí Ulmo.Chàng không phải kẻ không tin vào số phận, nhưng tình yêu? Tình yêu vĩnh cửu và duy nhất ư?Đôi mắt chàng vẫn sâu như đại dương, nhưng trong đó thoáng một nét suy tư.Không hỏi thêm điều gì, Ulmo cúi đầu trước ngai của Cha Mẹ và xoay người rời đi.Mỗi bước chân chàng nhẹ nhàng như sóng vỗ, tan biến vào bóng tối vũ trụ.Cõi Ngoài vẫn lặng lẽ, và biển cả vẫn đợi chờ vị Chúa Tể của mình.

Lorien & Este:
Đại sảnh Cõi Ngoài ngập trong ánh sáng dịu dàng, hai ngai vàng sừng sững giữa trung tâm.Irmo bước vào, trên tay bế Este, nàng say ngủ, hơi thở đều đặn như những cơn gió mát lành thổi qua khu vườn Lórien.Mái tóc bạc của nàng xõa xuống cánh tay chàng, bộ áo choàng xanh thẫm như màn đêm yên bình ôm lấy nàng.Eru và Gaia nhìn xuống, ánh mắt cả hai đầy thấu hiểu và bao dung.Irmo cúi đầu, giọng nhẹ như sương sớm.
Irmo: "Thưa Đấng Tối Cao, con đưa nàng đến đây để nhận phước lành của Người."
Este khẽ cựa mình, nàng lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ nhưng không tỉnh dậy.Eru nhìn nàng, rồi nhìn Irmo, khóe môi ngài cong lên.Ánh sáng từ ngai vàng của Eru khẽ dao động, như phản chiếu nụ cười ẩn giấu của Đấng Tối Cao.Ngài nhìn Irmo, vị Chúa tể của những giấc mơ, trên người vẫn phảng phất hơi thở của một đêm dài ân ái.Este vẫn say ngủ, dấu vết của sự mệt nhoài còn vương trên gương mặt nàng.Gaia liếc nhìn Eru, ánh mắt nàng lóe lên một tia tinh nghịch nhưng không nói gì.Irmo chạm nhẹ vào mái tóc Este, ánh mắt chàng dịu dàng, trong lòng dâng trào yêu thương.
Eru (giọng ấm áp, đầy ẩn ý): "Irmo, giấc mơ của con thật phong phú, và đêm qua hẳn là một giấc mơ ngọt ngào nhất."
Irmo thoáng đỏ mặt, nhưng không phủ nhận.Eru bật cười khẽ, một tiếng cười không phán xét, chỉ có sự thấu hiểu và chúc phúc.Gaia tiến đến gần, đặt tay lên trán Este, một làn ánh sáng xanh lục lan tỏa.Hơi thở nàng sâu hơn, làn da nàng sáng lên nhẹ nhàng như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ.Gaia nhìn Irmo, ánh mắt đầy thấu hiểu.
Gaia: "Từ nay, giấc ngủ của nàng sẽ không chỉ là sự nghỉ ngơi, mà còn là liều thuốc chữa lành. Nàng sẽ xoa dịu nỗi đau, không chỉ của chàng, mà của cả thế gian."
Irmo siết chặt tay Este, lòng tràn ngập biết ơn.Những vì sao trên bầu trời Cõi Ngoài rực sáng hơn, như chúc mừng cho sự hòa hợp hoàn mỹ của hai vị Valar.Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm của hoa ngủ trong vườn Lórien, báo hiệu một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên của những giấc mơ chữa lành.Trong Cõi Ngoài, ngai vàng của Eru và Gaia tỏa ra ánh sáng vĩnh cửu, soi rọi khắp thiên giới.Eru ngồi uy nghiêm, ánh mắt ngài dõi xuống, nhưng không chỉ thấy hiện tại, mà cả những dòng chảy của số phận đan kết vào nhau như một bản giao hưởng hoàn mỹ. Irmo và Este ở phía xa, giữa khu vườn ngập tràn sương mờ của Lórien. Irmo ôm lấy nàng, dịu dàng như ánh trăng phủ lên mặt hồ tĩnh lặng.Eru khẽ mỉm cười, trong ánh nhìn ngài phản chiếu hình ảnh một cô gái với mái tóc bạc lấp lánh như tinh tú, đôi mắt sáng như sương mai.Đứa con của họ – Caliel. Nàng sẽ lớn lên giữa những giấc mơ, mang trong mình năng lực chữa lành của mẹ và sự sâu thẳm của cha.Và số phận đã được an bài: nàng sẽ kết duyên cùng một trong những đứa con Lứa Đầu Tiên, một Thượng Tiên kiêu hãnh mang dòng máu thuần khiết của Đấng Tối Cao.
Eru (giọng trầm lắng, đầy thấu hiểu): "Họ rồi sẽ biết, một ngày nào đó, tình yêu của họ không chỉ tạo nên những giấc mơ, mà còn sinh ra ánh sáng mới cho thế gian."
Gaia nghiêng đầu nhìn Eru, đôi môi nàng cong lên thành một nụ cười kín đáo.Gaia không cần nhìn xuống dòng thời gian như Eru, bởi nàng đã biết.Melian, con gái của Aulë và Yavanna, cũng sẽ đi theo con đường đó.Một ngày nào đó, nàng tiên Melian sẽ kết duyên với một Thượng Tiên, một kẻ mang trong mình ánh sáng thuần khiết của dòng dõi Lứa Đầu Tiên.Những cuộc hôn nhân ấy không đơn thuần chỉ là sự kết hợp giữa hai tâm hồn, mà còn là sự hòa quyện giữa những nguồn sức mạnh đã được định sẵn từ thuở sơ khai.Gaia khẽ bật cười, giọng nàng như tiếng gió xào xạc trên cánh rừng bất tận.
Gaia: "Eru à, ngài thấy không? Số phận thật biết cách xoay vần. Một tiên nữ của đất mẹ, một tiên nữ của giấc mơ... cả hai đều sẽ bước vào vòng tay của những kẻ được người chọn."
Eru vẫn cười, nhưng không nói gì thêm. Chỉ có ánh sáng từ ngai vàng ngài rực lên, như một lời khẳng định cho những điều sắp đến.Trong Cõi Ngoài, một lễ cưới hiếm có được cử hành.Mười hai Valar tề tựu, ánh sáng của họ giao hòa tạo thành một vầng hào quang rực rỡ.Irmo khoác áo choàng tím đậm, biểu tượng của bóng đêm dịu êm và những giấc mộng an lành.Trên tay chàng, Este say ngủ – nàng không cần phải tỉnh giấc, vì giấc ngủ chính là bản chất của nàng, và cũng là minh chứng cho tình yêu giữa hai người.Tulkas bật cười, chất giọng hùng hậu vang vọng khắp đại sảnh.
Tulkas: "Chưa từng có cô dâu nào ngủ quên trong ngày cưới của mình!"
Nienna mỉm cười, giọng nàng như tiếng suối róc rách.
Nienna: "Chỉ có nàng mới có thể làm vậy, và chỉ có Irmo mới vui lòng ôm nàng suốt cả buổi lễ."
Melkor đứng ở rìa, đôi mắt tối tăm nhưng không chứa thù hận – chỉ có chút gì đó như một hồi ức xa vời.Hắn không nói gì, chỉ nhìn Irmo, như thấy lại một điều gì đó đã từng thuộc về hắn nhưng không bao giờ với tới được.Cuối cùng, Eru đứng lên, giọng ngài vang vọng như một khúc ca vĩnh hằng.
Eru: "Irmo, Este, tình yêu của hai con không phải lửa cháy rực rỡ, mà là dòng suối êm đềm nuôi dưỡng thế gian. Hãy cùng nhau gìn giữ những giấc mơ và giấc ngủ, để thế gian luôn có nơi trở về sau những ngày dài"
Một làn ánh sáng phủ xuống, phúc lành của Đấng Tối Cao lan tỏa khắp nơi.Este khẽ cựa mình trong vòng tay Irmo, đôi môi nàng hé mở, thì thầm trong giấc ngủ sâu.
Este (thật khẽ): "Irmo..."
Và thế là, giữa sự chúc phúc của tất cả Valar, giữa ánh sáng của Cõi Ngoài, giữa những giấc mơ và hiện thực, Irmo và Este đã trở thành một.Đêm tại Cõi Ngoài, ánh sáng tinh tú phủ một tấm màn huyền ảo lên không gian, nhưng giữa màn đêm vô tận, một nơi lại bừng lên ánh sáng dịu dàng.Irmo và Este, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hơi thở của họ quyện vào nhau.Este tựa vào lòng chàng, đôi mắt khép hờ như đang lắng nghe những giấc mơ thì thầm.Irmo lướt tay trên mái tóc bạc của nàng, chạm vào làn da mềm mại, nụ hôn chàng đặt lên trán nàng như hơi thở của đêm tối.Họ thuộc về nhau, như bóng tối và giấc mơ, như hơi thở và sự sống, như ánh trăng dịu dàng rọi xuống những kẻ đang ngủ yên.
Este (thầm thì): "Irmo..."
Chàng không đáp, chỉ kéo nàng sát lại hơn, những ngón tay chạm vào từng đường nét trên gương mặt nàng, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim.Đêm ấy kéo dài vô tận, thời gian ngừng trôi, chỉ còn lại hai người họ, cuốn vào nhau, tan vào nhau, như dòng chảy bất tận của những giấc mơ.Sau đêm dài đầy hơi ấm, Irmo ngồi tựa lưng vào chiếc ghế lớn trong phòng, ánh mắt chàng dõi theo hình dáng nhỏ nhắn của Este đang say ngủ.Chàng nhớ lại khoảnh khắc khi nàng vừa thiếp đi đêm qua, chàng đã khẽ đặt lên môi nàng một nụ hôn.Một nụ hôn đánh thức không phải để nàng tỉnh giấc, mà để nàng tiếp tục ngủ yên trong vòng tay chàng.Chàng đã bế nàng lên, bước ra trước ngai vàng của Eru và Gaia, nơi hai Đấng Tối Cao dõi theo mọi số phận.Trước mặt họ, chàng cúi đầu, ôm trọn nàng trong tay, đôi mắt sáng rực một niềm quyết tâm.
Irmo (giọng trầm ấm, chắc chắn): "Thưa Cha, thưa Mẹ, nàng là giấc mơ của con, là hơi thở của con. Con xin cầu hôn nàng, ngay cả khi nàng không tỉnh dậy để đáp lại."
Gaia khẽ cười, ánh mắt bà dịu dàng như ánh sáng ban mai.
Gaia: "Con biết rằng nàng sẽ ngủ suốt lễ cưới, nhưng con vẫn chấp nhận?"
Irmo cúi xuống, đặt thêm một nụ hôn lên trán Este, rồi ngước lên nhìn Gaia.
Irmo: "Dù nàng có ngủ đến thiên thu, con cũng sẽ ở bên nàng."
Eru không nói gì, nhưng ngai vàng của ngài sáng lên, như một dấu hiệu của sự chấp thuận.Và thế là, Este đã ngủ yên trong tay chàng suốt buổi cầu hôn, suốt cả lễ cưới, như một minh chứng cho sự phó thác tuyệt đối giữa hai tâm hồn.Lễ cưới đã kết thúc, Cõi Ngoài trở lại với sự yên bình vĩnh cửu.Irmo bước đi trong màn đêm, trên tay chàng là Este vẫn ngủ say, như thể nàng đã được sinh ra từ chính giấc mơ của chàng.Cánh cửa phòng tân hôn mở ra, ánh sáng dịu dàng phủ xuống, tấm màn trắng lay động trong làn gió nhẹ.Chàng đặt nàng xuống giường, đôi mắt dõi theo từng đường nét trên gương mặt nàng, như muốn khắc ghi từng chi tiết vào sâu trong tâm khảm.Chàng cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên trán nàng, một lời thề không cần phải nói thành lời.
Irmo (thì thầm): "Ngủ ngon, Este của ta."
Nàng không đáp lại, chỉ trở mình khẽ trong giấc ngủ, như một cơn gió thoảng qua.Nhưng Irmo biết, dù nàng không nói ra, nàng cũng đã nghe thấy.Bên ngoài cửa sổ, tinh tú vẫn lấp lánh, chứng giám một tình yêu không cần đến những lời hứa hẹn, mà chỉ cần đến sự lặng yên vĩnh cửu.

Namo & Vaire:
Không gian trong Sảnh Mandos tĩnh lặng như thể cả thời gian cũng ngừng trôi. Ngọn đèn lạnh tỏa ánh sáng mờ nhạt, soi bóng hai người đang ngồi bên nhau.Vaire tựa vào lòng Namo, ngón tay khẽ chạm vào lớp áo dài của chàng, cảm nhận sự vững chãi quen thuộc.Namo vẫn mang vẻ nghiêm nghị, nhưng tay chàng siết chặt lấy nàng, hơi ấm lan tỏa như một lời hứa vĩnh cửu.Vaire ngước nhìn Namo, đôi mắt nàng lấp lánh như dệt nên từng sợi chỉ số phận."Chàng vẫn vậy, vẫn nghiêm khắc, vẫn trầm lặng... nhưng vẫn luôn dịu dàng với ta."
Namo cúi xuống, ánh mắt chàng dịu đi một thoáng."Và nàng vẫn là kẻ dệt nên tất cả, từ quá khứ đến tương lai."
Vaire mỉm cười khẽ, bàn tay nàng chạm vào tay chàng, nhớ lại khoảnh khắc xa xưa hơn cả thời gian."Chàng còn nhớ không, cái đêm trước khi chúng ta rời khỏi Cõi Ngoài?"Namo không đáp ngay, nhưng vòng tay chàng siết chặt hơn. Họ nhớ. Nhớ tất cả.
Cõi Ngoài không có ngày hay đêm, nhưng ánh sáng từ ngai vàng của Eru và Gaia bao trùm tất cả, khiến nơi đây rực rỡ hơn mọi ngôi sao.Namo sải bước vào đại điện, bế Vaire trên tay. Tóc nàng rối tung, lớp áo mỏng vương chút bụi lấp lánh từ hành trình dài.Eru ngồi trên ngai vàng, ánh mắt ngài như xuyên qua cả linh hồn, Gaia dịu dàng bên cạnh, ánh sáng nơi bà mềm mại như vạt sương đầu tiên trên Arda.Namo quỳ xuống, giữ chặt Vaire trong tay."Thưa Cha, thưa Mẹ, xin hãy làm chứng cho hôn ước của chúng con."Vaire không nói gì, chỉ khẽ tựa vào ngực Namo, lắng nghe nhịp đập đều đặn trong lồng ngực chàng.
Eru nhìn họ, giọng ngài vang vọng như tiếng ngân của vạn ngàn vì sao."Các con đã quyết định điều này trước cả khi bài ca bắt đầu."
Gaia mỉm cười, đưa tay chạm vào trán Vaire, rồi đến Namo."Vậy thì hãy nên duyên, giữa vòng tay của định mệnh."Namo ngẩng lên, trong mắt chàng ánh lên điều gì đó hơn cả lòng trung thành – một lời thề chưa từng đổi thay.
Bóng tối dịu dàng phủ xuống, nhưng không phải của nỗi sợ – mà là của sự bao bọc.Không có mười hai Valar, không có Melkor. Chỉ có Eru, Gaia, và hai người họ.Ánh sáng từ ngai vàng tỏa xuống như những dải ngân hà vẽ lên màn đêm vô tận.Vaire đứng trước Namo, bàn tay nàng trong tay chàng, như thể cả số phận của vũ trụ cũng được dệt vào khoảnh khắc này.Eru giơ tay, và cả Cõi Ngoài rung lên một khúc ca không lời."Từ đây, các con là một. Như Sự Sống và Cái Chết, như Định Mệnh và Thời Gian."Gaia bước đến, quấn lấy hai người họ trong tấm lụa ánh sáng, như thể bầu trời và mặt đất cùng hợp nhất.
Namo nhìn Vaire, ánh mắt chàng không còn chỉ là của một Valar – mà là của một người chồng."Và ta sẽ luôn bên nàng, từ thời khắc này đến mãi mãi."
Vaire mỉm cười, một nụ cười như ánh sáng cuối cùng trước khi vũ trụ ra đời."Như ta đã luôn bên chàng, từ thuở ban đầu."Và đêm đó, trước bình minh của Arda, họ đã thuộc về nhau.

Goldberry (Nymph Tóc Vàng ở Withywindle, Con Gái Dòng Sông, ở Rừng Già) và Bombadil (Hiện Thân Vùng Đất Middle Earth): Nymph Goldberry & Tom Bombadil: (nàng Indilwen tái sinh từ Andreth Saelind Beor)
(Hoàn cảnh: Cõi Ngoài, Khi 15 Ainur & những đứa con Arda được tạo ra. Bombadil là một trong những linh hồn cổ xưa nhất dưới Arda, lang thang giữa rừng và sông suối, ca hát như thể không biết thời gian là gì.)Bombadil nhảy múa trên những cánh đồng vàng óng, chân trần lướt qua từng ngọn cỏ ướt sương, tiếng cười vang vọng như một bài ca không hồi kết.Trên đầu anh, vầng thái dương rực rỡ vẽ nên bóng hình lấp lánh của một kẻ lang thang không nhà, không gốc rễ, chỉ có những bài ca của chính mình là bạn đồng hành.Anh nhảy lên một tảng đá lớn, dang tay như đón lấy cả bầu trời, rồi cất giọng hát—một thứ âm nhạc không lời, chỉ có giai điệu của tự do, của thiên nhiên hòa quyện cùng linh hồn bất diệt.
"Hey dol! merry dol! ring a dong dillo!
Sóng hát rì rào, gió thổi vi vu, ai nào trôi nổi như Bombadil đây?"
Dưới chân anh, con suối róc rách như hòa theo nhịp hát, những cành cây rung rinh theo từng bước nhảy.Anh không nhớ mình đã ở đây bao lâu. Một ngày? Một năm? Một kỷ nguyên? Ai quan tâm? Thời gian là thứ của kẻ khác, không phải của anh.Chỉ có ánh sáng, gió và tiếng hát của chính mình—đó là thế giới của Bombadil, và anh chẳng cần gì hơn thế.
(Hoàn cảnh: Eru, Đấng Tối Cao, trên ngai vàng của mình nhìn xuống Arda. Ngài thấy Bombadil—một đứa trẻ lạ lùng, lang thang và ca hát không màng đến bất kỳ điều gì, như thể không có nguồn cội, không có nơi nào để trở về.)Eru ngồi giữa khoảng không vô tận, ánh sáng của Ngài bao trùm tất cả, và trong sự tĩnh lặng vĩnh hằng ấy, Ngài quan sát.Dưới Arda, một linh hồn nhảy múa giữa những cánh đồng, vô tư và hồn nhiên đến kỳ lạ.Ngài biết Bombadil là một trong những linh hồn đầu tiên, nhưng chưa bao giờ cậu ta thắc mắc về nguồn cội của mình.Cậu không tìm kiếm mục đích, không đặt câu hỏi, chỉ hát và nhảy múa như một ngọn gió hoang dại.Một kẻ như vậy, có thể nào thực sự tồn tại mãi mãi mà không thay đổi?Không cha, không mẹ, không ràng buộc—một linh hồn hoàn toàn tự do.Nhưng tự do vĩnh viễn có phải là một sự cô đơn vô tận?Eru biết rằng rồi một ngày, Bombadil sẽ gặp một điều gì đó làm thay đổi bản chất vô tư ấy. Một cơn sóng, một dòng suối, một ánh mắt—một tình yêu."Không có ai hoàn toàn tách biệt khỏi dòng chảy của Arda, dù linh hồn ấy có cố tình lảng tránh đến đâu."Ngài mỉm cười, một nụ cười của Đấng Sáng Tạo, biết rõ số phận rồi sẽ dẫn dắt linh hồn kia đến nơi mà nó thuộc về.
(Hoàn cảnh: Gaia, Mẹ Đất, ngồi trên ngai vàng của mình và nhìn xuống Arda. Ngài thấy Bombadil, một linh hồn lạ lùng—người mà khi không có tình yêu, chỉ là một kẻ lang thang mãi mãi. Ngài quyết định ban cho cậu một điều đặc biệt.)Gaia lắng nghe tiếng hát của Bombadil vọng lên từ Arda, tiếng hát không có khởi đầu cũng chẳng có kết thúc.Cậu ta mãi là một đứa trẻ trong tâm hồn, như một dòng suối không ngừng chảy, không bao giờ cạn.Nhưng không một linh hồn nào có thể mãi mãi bất biến. Mọi thứ đều thay đổi khi chạm vào tình yêu.Gaia chạm vào dòng chảy của thời gian, nắn nót khắc lên số phận Bombadil một điều đặc biệt.Trước thế gian, cậu sẽ là một ông lão lập dị, một kẻ cổ quái mà chẳng ai hiểu được.Nhưng khi bên cạnh người con gái định mệnh của mình, cậu sẽ trở lại là chính mình—trẻ trung, rực rỡ, vui tươi như ánh mặt trời buổi sớm.Một kẻ mãi mãi ca hát, nhưng giờ đây sẽ có một lý do để hát. Một người để hát vì nàng.Và rồi, một ngày nào đó, con suối xanh sẽ mang đến cho cậu một đóa hoa vàng."Khi định mệnh đến, con sẽ biết. Và lúc đó, con sẽ thực sự tồn tại, Bombadil."Gaia khép mắt, nụ cười dịu dàng như ánh trăng phủ xuống Arda.Ở đâu đó, dòng suối hát lên một giai điệu mới—một bài ca về một cuộc gặp gỡ định mệnh, còn chưa đến.
(Hoàn cảnh: Trên ngai vàng vĩnh cửu, giữa Khoảng Không Vũ Trụ Bao La, Eru Ilúvatar dõi mắt xuống Arda. Ngài thấy Tom Bombadil – một linh hồn không thuộc về bất cứ quy luật nào, một kẻ lạ lùng hơn tất thảy.)Eru nhìn vào Arda, nơi những dòng sông vẫn chưa mang tên, nơi những cánh rừng vẫn chưa ghi dấu chân bất kỳ ai. Và ở đó, có một linh hồn nhảy múa giữa sự nguyên sơ của thế giới.Tom Bombadil—kẻ không tuổi, không thời gian, không cội nguồn rõ ràng. Một kẻ đã ở đây trước cả khi biển bị bẻ cong, trước cả khi bóng tối có thể khiến ai đó run sợ.Cậu ta cất tiếng hát, và thế gian dường như ngân vang theo nhịp điệu của chính cậu."Người già nhất, đó chính là ta... Tom đã ở đây trước cả dòng sông, trước cả cây rừng. Tom nhớ được giọt mưa đầu tiên và quả cây đầu. Chân chàng dẫm thành đường mòn trước cả Người Cao Lớn, chàng cũng thấy bọn dân Tí Hon đến xứ này. Chàng đã ở đây trước các vị vua, những nấm mồ và ác hồn Mộ Đá. Thuở người Elves đi về phía Tây, Tom đã ở đây, trước cả khi các biển bị bẻ cong. Chàng chứng kiến bóng tối dưới trời sao khi nó còn chưa đáng sợ – trước cả khi Chúa tể bóng tối đến từ Cõi Ngoài."Eru biết, Tom không tham gia vào những cuộc chiến của Arda, không can thiệp vào số phận của các giống loài. Cậu ta chỉ đơn thuần là... tồn tại. Một cách không ai có thể lý giải.Những kẻ đeo Nhẫn có thể biến mất khỏi tầm mắt của tất cả, nhưng không phải trước Tom. Nhẫn Quyền Lực có thể lôi cuốn cả những vị vua vĩ đại nhất, nhưng Tom chỉ đơn giản mà cười—bởi chẳng có gì trên thế gian này có thể ảnh hưởng đến cậu.Một linh hồn không bị trói buộc, một thực thể kỳ lạ giữa thế giới đầy những quy tắc. Một câu hỏi không ai có thể trả lời.Và Eru, Đấng Tối Cao, chỉ lặng lẽ quan sát, không xen vào. Vì nếu có một thứ còn xa hơn cả những kế hoạch của Ngài, thì đó chính là bản chất của Tom Bombadil.
(Hoàn cảnh: Gaia, Mẹ Đất, dõi theo Tom Bombadil từ ngai vàng của mình. Ngài nhìn thấy linh hồn ấy trong từng cơn gió, từng dòng suối, giữa những ngọn đồi lặng lẽ của Arda.)Gaia không cần tìm kiếm, vì bất cứ nơi nào có sự sống, ở đó có Tom Bombadil.Chàng xuất hiện ở rìa Rừng Già gần Barrow Downs, nơi ánh sáng và bóng tối gặp nhau, nơi không ai có thể định nghĩa rõ ràng điều gì là thực và điều gì là mơ.Tom sống giữa thiên nhiên, không sở hữu gì, cũng không cần gì. Không ngai vàng, không vương miện, không cả một dòng dõi để kế thừa.Và cũng chính chàng, tự đặt ra giới hạn cho sức mạnh của mình—không can thiệp, không kiểm soát, không thống trị.Một kẻ kỳ lạ, đôi khi mâu thuẫn với chính mình. Như một bài ca không theo quy luật nào nhưng vẫn ngân vang trọn vẹn."Tom là chủ nhân của khu rừng, dòng nước và ngọn đồi."Đó là những lời Goldberry đã nói, và Gaia biết nàng nói đúng.Không có ai thực sự sở hữu thiên nhiên, nhưng nếu có một kẻ nào gần gũi với nó nhất, thì đó chính là Tom.Chàng không ra lệnh cho cây cối lớn lên, nhưng chúng vươn cao theo tiếng hát của chàng. Chàng không điều khiển dòng suối, nhưng những con nước biết đến sự hiện diện của chàng.Một thực thể không phải Chúa Tể, không phải Người Bảo Hộ, chỉ đơn thuần là một phần của chính thế giới này.
(Hoàn cảnh: Eru và Gaia, Đấng Sáng Tạo và Mẹ Đất, quyết định ban cho Tom Bombadil một món quà—một điều sẽ khiến sự tồn tại của chàng trở nên trọn vẹn hơn.)Tom Bombadil—một linh hồn lang thang, hát ca, nhảy múa, mãi mãi vô tư giữa Arda. Nhưng ngay cả một kẻ như vậy cũng cần có một điều gì đó để giữ chân. Một ánh sáng để hướng về.Eru và Gaia đã nhìn thấy điều đó, và vì thế, họ đã để nàng xuất hiện—Goldberry, Con gái của Dòng Sông.Nàng đến với Tom như một cơn mưa rơi xuống cánh đồng cháy nắng, như một bản tình ca tìm được điệp khúc của nó.Từ khoảnh khắc chàng nhìn thấy nàng, thế giới của Tom Bombadil thay đổi.Không còn là một linh hồn hoàn toàn tự do theo cách cũ, mà là một linh hồn tự do đã tìm được lý do để dừng chân.Và vì vậy, hai người họ sẽ ở lại—mãi mãi, trong căn nhà gỗ nhỏ giữa khu Rừng Già, nơi tiếng hát của Tom vang vọng suốt đời sau."Tom lúc nào cũng thể hiện ra ngoài như là một ông già vui vẻ và tung tăng nhưng ẩn sau bề ngoài đó là một kho tàng kiến thức cực lớn về thế giới Arda. Chàng có thể nhìn thấy những người đeo Nhẫn khi họ đang tàng hình và cũng chẳng hề bị quyền năng của chiếc Nhẫn làm cho ảnh hưởng. Chàng sẽ gặp và yêu say đắm Goldberry. Họ sẽ định cư tại nhà gỗ suốt đời sau."Và như thế, câu chuyện của Tom Bombadil không phải là một huyền thoại chiến tranh hay một cuộc chinh phục vĩ đại.Mà chỉ đơn giản là câu chuyện về một linh hồn đã tìm thấy ai đó để yêu thương, giữa một thế giới không ngừng thay đổi.

01.Hai chị em Lucianna và Caliel trong câu chuyện và Cirincendil sẽ ghi chép Q1,2,3:
01.1.Lucianna & Caliel [00.Ông bà 40,50s]

01.2.Ingil và Lucianna [01. Bố Mẹ 60,70s]

01.3.Haldir và Caliel [01. Dượng Dì 60,70s]

01.4.Ingil và Lucianna [02. Bố Mẹ 60,70s]

01.5.Haldir và Caliel [02. Dượng Dì 60,70s]

01.6.Ingil và Lucianna [03. Bố Mẹ 60,70s]

01.7.Haldir và Caliel [03. Dượng Dì 60,70s]

02.Hai chị em Leilani và Celandine trong câu chuyện và Cirincendil sẽ ghi chép Nhật ký:
02.1.Manwë và Varda [Ông bà Ngoại 40,50s]

02.2.Imbelosso & Findis [Ông bà Nội 40,50s]

02.3.Cirdan & Irime [Ông bà Cô 40,50s]

02.4.Ingil và Ilmare [Bố mẹ 60,70s]

02.5.Laurefindil và Cirincendil [Con 80,90s]

02.6.Galdor và Leilani [Cháu 2k-2020]

02.7.Ecthelion và Celandine [Cháu 2k-2020]

03.Gia đình Firnarfin và Earwen trong câu chuyện và Cirincendil sẽ ghi chép Nhật ký:
03.1.Finrod và Amarie [I. 80,90s]

03.2.Angrod và Eldalótë [II. 80,90s]

03.3.Aegnor và Andreth [III. 80,90s]

03.4.Orodeth và LiLy Luna [IV. 80,90s]

03.5.Celeborn và Artanis [V. 80,90s]

-End-[Phần Truyện Chữ]-End-

Nội dung P.01, 02, 03 TP & PN

-Xem Tác Phẩm & Ngoại Truyện-

(Nội dung 3 Quyển Truyện)

End Phần 01 -80 mẫu truyện Thời Đại YV,YT,YS và Thời Đại I,II, III - Nhật ký.

-Tiếp theo 02-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #diary