Chương 1: Mokpo bị quấy rầy

Hãy đọc và cho toai feedback, sự góp ý của bạn là niềm hạnh phúc cũng như là động lực để ra chương mới của toai. Hihi, mãi iu :")

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿

Một tuần trước ngày Payan xuất hiện, Mokpo vẫn khoác lên mình sắc trầm ấm quen thuộc như biển chiều đang buông nhịp thở, sóng lăn tăn chạm bờ mà chẳng vội vã.

Trong con phố nhỏ cạnh bến cảng, quán bar "Mokpo" mở nhạc Jazz nhẹ đến mức người ta phải nghiêng đầu mới nghe rõ từng nốt lười biếng trôi qua.

Cửa sổ vẫn hé, gió từ đại dương luồn vào mang theo mùi muối biển pha lẫn hương cam tươi, còn ai đó đang lắc ly gin như thể đang rung nhịp một câu chuyện chưa kể.

Không khí ấy có thứ bình yên đặc trưng của Mokpo, một sự bình yên khiến người ta chỉ cần vô tình gây tiếng động hơi mạnh cũng cảm thấy có lỗi với cả thành phố.

Penang đứng sau quầy, đôi tay dài và thon khéo đến mức chỉ cần nhìn cũng biết anh đã thuần thục công việc này bao lâu rồi.

Ánh đèn vàng rọi xuống mu bàn tay anh, tạo ra thứ hào quang dịu nhẹ khiến vài vị khách mới đến cứ tưởng anh là diễn viên đang đóng vai bartender, chứ không phải làm thật.

Anh nghiêng chai rượu Martini, dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống ly theo nhịp chậm rãi chậm như cách anh đọc từng tâm trạng của khách. Có người bảo Penang có năng lực nhìn một cái là biết hôm nay bạn vừa buồn, vừa vui, hay chỉ đơn giản là cần ai hỏi thăm một câu "Ổn không?".

"Một ly Martini cho anh nhé."_ Giọng anh trầm, không lớn nhưng đủ làm người ta dừng mọi suy nghĩ lại một nhịp.

Anh khách ngồi trước mặt hắt ánh nhìn mệt nhoài. Mùi gió biển quyện trong áo khoác, thở ra bằng tiếng thở dài mà người ở quầy bar chỉ nghe một cái là phân loại được mệt vì công việc, không phải vì tình.

"Hôm nay trông anh có vẻ mệt mỏi quá." _ Penang nói, nụ cười chỉ nhích lên một đường rất nhỏ, đúng giới hạn để người ta thấy được sự quan tâm nhưng không hề bị cảm giác bị soi vào nỗi buồn của mình.

Anh khách bật cười khẽ, một tiếng cười lẫn giữa bất lực và biết ơn: "Cậu đoán trúng rồi. Tôi làm việc cả ngày, đầu muốn nổ."

"Vậy thì uống chậm thôi." _ Penang nhẹ nhàng đặt ly xuống, ánh mắt thoáng dịu. "Để đầu kịp lắng, không thì mai lại bảo Pattaya là thành phố khiến người ta chóng mặt."

"Tôi chóng mặt vì công việc, không phải vì thành phố."_ Khách đáp, nhưng ánh mắt lại nhìn quanh Mokpo như lần đầu nhận ra nơi này dễ chịu thật.

Penang không tranh luận.

Anh chỉ cúi đầu một chút, lau quầy bằng chiếc khăn đã mềm tới mức khó tin, rồi hỏi bằng giọng đủ ấm để một người xa lạ cảm thấy mình được chạm vào sự an toàn: "Anh muốn nghe Jazz êm hay Jazz vui?"

"Có Jazz khiến người ta quên ngày dài không?"

Penang mỉm cười lần thứ hai, lần này nụ cười rõ ràng hơn, làm sống mũi khách như được gió biển thổi mát. "Có. Để tôi mở cho."

Vài nốt nhạc ngân lên.

Xung quanh, không khí như tan ra, hòa cùng ánh đèn và tiếng sóng ngoài cửa sổ. Người khách thả lỏng vai, mắt nheo lại, có lẽ lần đầu trong ngày thấy mình thật sự thở.

Khách ghé qua Mokpo thường ra về với trái tim nhẹ hơn lúc đến và tất cả họ đều thừa nhận rằng phần lớn là nhờ Penang. Chàng bartender có nụ cười trầm ấm như biển chiều, đôi mắt biết cách lắng nghe mà không cần hỏi thêm quá nhiều.

Mint và Oil lướt qua như hai cơn gió nhẹ, phối hợp nhịp nhàng đến mức khách lần đầu ghé quán cứ tưởng họ được lập trình sẵn.

Trong ánh đèn ấm của Mokpo, bóng hai người đổ lên tường loang loáng như một cảnh trong phim thanh xuân mà đạo diễn nào cũng muốn quay.

Mint cao hơn một chút, dáng người thon và gọn đến mức chỉ cần xoay người cũng đủ tạo một đường cong tinh tế. Ánh mắt cô luôn dịu dàng, kiểu dịu dàng biết rõ mình đang nhìn ai và vì sao lại nhìn như vậy.

Oil thì ngược lại.

Hiền lành, ngoan ngoãn và có thói quen hơi khép vai mỗi khi Mint bước gần, như thể cơ thể tự động chọn chế độ "theo sau Mint" mà không cần xin phép.

"Oil, mang giúp em bàn bảy ly trà táo nhé." _ Mint nói mà môi cong cong, ánh nhìn hơi lệch sang Oil.

"D... dạ!" _ Oil trả lời nhanh đến mức suýt hụt hơi, rồi rời đi với tốc độ vừa đủ để Mint nhìn theo.

Khách ở bàn gần cửa sổ cười nhỏ: "Kìa, hai người đó đáng yêu dữ quá ha."

Mint nghe thấy, khoé môi nhướng lên một chút. "Bọn em làm việc thôi ạ."

Nhưng chỉ mỗi Mint và Oil biết câu đó không hoàn toàn đúng.

Oil đặt khay đồ uống xuống bàn, gọn như thói quen nhiều năm. Khi quay lưng lại, Mint đứng ngay phía sau, gần đến mức Oil giật mình lùi nửa bước.

Mint nghiêng người, giọng nhỏ như đang trêu: "Anh lại căng thẳng hả?"

"Anh không... căng. Không có!" _ Oil phản đối, song đôi tai lại như quả cà chua nhanh đến mức Mint phải cắn môi để khỏi bật cười.

"Không căng mà run cả tay?"_ Mint nhẹ nhàng chạm ngón tay vào cổ tay Oil, một cú chạm thoáng qua nhưng đủ khiến Oil đứng im như bị bấm nút tạm dừng.

Oil cố gắng giữ giọng nghiêm túc: "Mint... đừng có trêu anh hoài. Khách đang nhìn kìa."

Mint liếc ngang, thấy hai cô gái ở góc phòng đang giả vờ xem menu nhưng rõ ràng là đang hóng. "Không sao. Em đang giúp anh giữ thăng bằng khi bưng khay thôi."

"Anh đâu có đỡ gì đâu!"_ Oil phản ứng khe khẽ, nhưng trong mắt lại có một vệt sáng nhỏ rất khó giấu.

Mint cúi xuống, thì thầm đủ cho một mình Oil nghe: "Ừ, tại vì em chỉ cần nhìn anh là đứng vững rồi."

Oil suýt đánh rơi cái khăn.

Cú nhéo nhỏ xảy ra ngay sau đó đúng kiểu "nhéo yêu" mà Mint đã tập luyện thành một nghệ thuật riêng, Oil phản ứng bằng tiếng hứ nhẹ kèm cái liếc mắt mềm oặt chỉ dành cho Mint.

Mỗi ca trực của cả hai giống một sân khấu nho nhỏ.

Mint dẫn, Oil theo.

Mint chọc, Oil đỏ mặt.

Mint cười, Oil cũng cười theo.

Khách quen của Mokpo đã quen với việc uống cocktail kèm "phụ kiện" là sự tương tác mập mờ của đôi bạn thanh mai trúc mã.

Penang đôi lúc nhìn cảnh ấy từ quầy bar, khẽ lắc đầu nhưng ánh mắt lại dịu đi rõ rệt. "Thanh xuân đẹp ghê."_ Anh nói, tay vẫn đều nhịp rót rượu.

Mint nghe được, cười khẩy rồi vừa làm việc vừa đáp lời: "Anh Penang ganh tỵ thì nói ra đi."

Penang cười thành tiếng, đôi mắt cong lại. "Anh mà ganh tỵ với hai đứa thì Mokpo phải đổi tên MintOil rồi."

Mint bật cười thành tiếng, còn Oil thì đỏ vòi cả tai.

Chị Moi - chủ quán Mokpo.

Luôn xuất hiện như một tia nắng xé ngang không gian trầm lắng của quán. Mỗi lần chị bước vào, hương gỗ thông dịu nhẹ theo chị lan ra, khiến cả quán như sáng lên nửa độ. Thân hình chị nhỏ nhắn, nhưng thần thái lại mang cảm giác vừa ấm áp vừa an tâm, kiểu ấm như một chiếc chăn phơi nắng có thể ôm trọn mọi đứa trẻ dù chúng toàn là những thanh niên cao hơn chị cả một cái đầu.

"Trời đất, con nít lớn xác tụi bây còn chưa ăn gì hả?" _ Chị Moi vừa bước vào bếp vừa càu nhàu, tay đặt giỏ trái cây xuống bàn, giọng mềm như nhung nhưng nghe vẫn đầy uy quyền.

Mint từ bàn tám chạy tới ôm giỏ xoài như kho báu. "Em ăn liền nè chị Moi!"

"Ừ, ăn đi để còn có sức mà chọc Oil." _ Chị đáp, mắt liếc qua Oil đang đứng đỏ mặt ngay lập tức.

"Chị này!"_ Oil phản ứng bé xíu, bé đến mức Mint phải cắn môi để khỏi cười thành tiếng.

Penang từ quầy bar ngước lên chào, giọng trầm, hơi đằm: "Chị về rồi hả? Em mới pha xong ly trà gừng chị thích."

"Trời, đúng là đứa con cưng của chị ~"_ chị Moi bước tới, nhận ly trà bằng hai tay như nhận món quà sinh nhật. "Trong quán có đứa nào biết nghĩ cho chị ngoài em đâu."

Mint hắng giọng: "Chắc em với Oil tàng hình hết rồi á chị."

Chị Moi xoa đầu Mint một cái, nhẹ nhưng rất chị Hai. "Em chỉ biết nghĩ tới Oil. Vừa rồi vẫn nhắc tên Oil."

Oil hoảng hồn: "Em đâu có ạ!"

"Oil, cưng im. Chị biết hết."_ Chị Moi nói, đập nhẹ mu bàn tay Oil đầy yêu thương, khiến thằng bé hiền lành này gần như chảy nước mắt vì xấu hổ.

Nhưng điều khiến mọi người kính nể và thương chị hơn cả chính là việc chị Moi dành nguyên một tầng nhỏ phía sau quán, sửa thành ba căn phòng riêng.

Một cho Mint và Oil mỗi đứa, một cho Penang.

"Bọn em tự thuê nhà được mà chị."_ Penang từng nói, lúc ấy còn hơi lúng túng.

"Thuê thì thuê. Nhưng có chỗ để đi về, để nằm xuống mà thở nó khác."_ Chị Moi mỉm cười, ánh mắt vừa mềm vừa chắc như biển không bao giờ lỡ hẹn với mặt trời. "Coi mấy đứa như gia đình của chị rồi. Chị ở Pattaya một mình, cũng phải sống sao cho ấm chứ."

Vậy là tầng trên Mokpo nơi mọi người gọi đùa là "tổ chim ấm áp của chị Moi" trở thành điểm tựa thầm lặng.

Mỗi phòng đều có mùi riêng.

Phòng Mint thoảng chanh và vải, phòng Oil thơm gỗ mới và hương xà phòng nhẹ, phòng Penang thì quyện mùi lá bạc hà cùng chút gin sót lại trong không khí như chính con người anh.

Không gian ấy khiến bọn họ, những thanh niên trẻ với trái tim đôi lúc còn run rẩy cảm nhận được rằng trong thành phố nhỏ này, vẫn có nơi để tựa lưng, để thở và để lớn lên cùng nhau.

Chị Moi vừa làm chủ quán, vừa như trụ cột vô hình. Nhờ chị, Mokpo không chỉ là quán bar.

Nó là nhà.

Penang.

Trụ cột yên bình của Mokpo, đứng đó. Dáng tựa nhẹ vào quầy bar như thể anh chính là một phần của kiến trúc nơi này. Nếu biển ngoài cửa sổ có hình hài, có lẽ nó sẽ chọn hình dáng của Penang.

Tĩnh lặng, sâu, đẹp theo kiểu không cần phô diễn.

Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh, viền một lớp sáng dịu như ánh sao lạc xuống giữa quán. Khách đến Mokpo nhiều khi chỉ định uống một ly, nhưng rồi lại ngồi thêm hai, ba giờ chỉ vì cảm giác có Penang đứng đó như thể thế giới không thể đổ vỡ.

Anh yêu sự bình yên này, yêu đến mức sợ đánh rơi nó.

Yêu cách mỗi tối trôi qua trong nhịp chậm rãi. Tiếng chổi quét nhẹ ngoài hiên, tiếng bước chân Mint và Oil quẩn quanh đầy nhịp nhàng, tiếng chị Moi cười nhỏ phía bếp và cả tiếng jazz lững thững đổ xuống không khí như một chuỗi đom đóm phát sáng.

Những thứ ấy không phải sự kiện lớn, nhưng đối với Penang đó là từng nhịp tim của Mokpo.

Anh tựa vào quầy, đôi mắt quan sát quán với ánh nhìn của người giữ lửa. "Kỳ lạ thật." _ Anh nghĩ, môi khẽ cong khi Mint đang rượt Oil vì tội giấu khăn lau. "Mình chưa từng thích ồn ào, vậy mà cái ồn ở đây khiến mình dễ chịu quá."

Penang không nói nhiều, nhưng ai cũng biết anh là trung tâm trọng lực của Mokpo.

Mint hay Oil la hét, chị Moi càu nhàu, khách bật cười. Chỉ cần Penang nhấc mắt nhìn, cả phòng như ổn định lại.

Mokpo đối với anh không chỉ là nơi làm việc, Pattaya với anh không chỉ là thành phố.

Nó là thế giới anh chọn, là nơi duy nhất anh cảm thấy bàn chân mình chạm vào mặt đất một cách thật sự.

"Giữ bình yên này lại..." _ Anh lẩm bẩm rất khẽ, như lời nguyện nhỏ anh đặt vào từng ly rượu mình rót.

Anh muốn giữ Mokpo như thế.

Muốn giữ Pattaya như thế.

Muốn giữ tất cả những khuôn mặt thân quen này ở trong một nhịp sống không xô bồ, không vội vàng, không khiến tim người ta tổn thương vì quá nhiều thay đổi.

Nhưng điều Penang không biết là...

...đêm đó, gió biển thổi mạnh hơn một nhịp.

Một nhịp duy nhất.

Đủ báo hiệu rằng có thứ gì đó đang đến, thứ gì có thể làm cả thế giới tĩnh lặng của anh lệch đi một góc rất nhỏ mà cũng rất nguy hiểm.

Một vì sao khác đang trên đường đến Mokpo, nó sẽ không xin phép Penang để rơi xuống.

Rồi Payan xuất hiện.

Cánh cửa quán Mokpo bật mở không mạnh, không ồn, nhưng vẫn tạo ra thứ cảm giác sai sai.

Giống như khi bạn đang nghe một bản Jazz êm ru, bỗng nhiên có tiếng guitar điện lướt ngang không trái nhịp nhưng cũng chẳng phải thứ bạn trông đợi.

Payan bước vào như một cơn bão nhỏ biết tạo dáng.

Cao ráo.

Đẹp trai theo kiểu "góc cạnh mà lại mềm mại ở những nơi không ai ngờ".

Và chắc chắn không bình thường.

Anh ta khoác phong cách lỗi thời đến mức vòng lại thành thời thượng.

Tóc buzzcut sát đầu, mũ lưỡi trai đội ngược ra sau như đang cố tình gây chuyện, khuyên tai lấp lánh, khuyên mũi mảnh đủ tạo cảm giác "đụng vô tao đi, tao không cắn đâu" và cây guitar điện vác sau lưng y hệt cái vũ khí bí mật của một nhân vật phụ sắp giật spotlight.

Tiếng bước chân anh không lớn, nhưng có nhịp. Một loại nhịp khiến Mint đang định bưng đồ phải quay lại nhìn xem ai vừa bước vào.

Oil đứng bên cạnh Mint thì nuốt nước bọt một cái, nhỏ nhưng rõ.

Chị Moi đang xếp ly thủy tinh phải khựng lại, nheo mắt như thể đang đánh giá biến số lạ vừa xuất hiện trong lãnh thổ của mình.

Khách trong quán thì khỏi nói.

Nhiều ánh mắt hướng về Payan như đang nhìn một ngôi sao lạc không phải từ bầu trời mà từ MV K-pop năm 2009 teleport tới.

Payan gỡ mũ, cười một cái. Nụ cười vừa đủ tự tin để người ta biết anh ta không phải người dễ ngại.

"Mokpo dễ thương thật nha." _ anh ta nói, giọng trầm nhưng có chút nghịch như cát bị gió hất nhẹ.

Mint thì thầm: "Cái vibe gì vậy trời..."

Oil đáp bằng giọng nhỏ xíu: "Anh tưởng người như vậy chỉ có trong phim."

"Không, trong phim tóc người ta dài hơn." _ Mint phán một câu không cần thiết.

Chị Moi bước tới, nụ cười chuyên nghiệp bật lên nhanh như công tắc: "Em tới rồi hả, vô vô chị giới thiệu cho nè."

Payan chống cây guitar xuống đất, dựa tay lên cần đàn như thể nó là một phần cơ thể mình. "Em cảm ơn chị Moi đã cho em cơ hội làm việc ở Mokpo, mong được mọi người giúp đỡ trong thời gian tới đây nhé!"

"Payan, DJ. Cậu ấy sẽ làm ở quán mình thời vụ. Thực tập sinh đồ đó, mấy đứa từ từ làm quen nha."_ Dứt câu chưa lâu, chị Moi phẩy tay về phía Penang cho Payan thấy.

"Cậu đó, làm chung ca với em. Kết bạn với người ta nha, đàn anh đàn chị đó. Ý là có thâm niên, hơi cọc nhưng tốt bụng lắm."

Payan hướng nhìn theo cái chỉ tay của chị Moi. Penang, tới giờ vẫn không hề ngước nhìn dù chỉ một chút. Anh chăm chú với máy cái ly mà thật ra anh đã lau nó bóng hơn cả mặt gương rồi.

"Chuyện nhỏ thôi chị, em cũng thích cái kiểu yên bình như này. Trải nghiệm thử xem sao."

Mint cúi xuống thì thào với Oil: "Trông vậy mà thích yên bình hả?"

Oil đáp: "Người thích yên bình thường trông ồn ào lắm."

Mint nhìn Oil với ánh mắt hoài nghi. (Ủa sao tự nhiên triết lý dữ vậy?)

Cả quán đều chú ý đến Payan.

...trừ một người.

Penang.

Anh vẫn đứng sau quầy, rồi rót rượu như thể tiếng động ngoài kia chỉ là hạt bụi trong không khí. Không giật mình, không nhìn sang. Không một giây phân tâm.

Nhịp tay anh vẫn đều, ánh mắt vẫn thả vào ly thủy tinh trong suốt như đang trói tất cả bình yên của Mokpo lại.

Payan liếc quanh một vòng, rồi dừng ở quầy bar. Trên môi anh ta hiện lên nụ cười như có như không.

"Còn anh kia..." _ Giọng Payan vang nhẹ, dứt khoát. "Anh bartender đẹp trai đó. Không chào đồng nghiệp mới hả?"

Penang ngẩng lên.

Trong khoảnh khắc ấy, không khí trong Mokpo đổi màu như giọt mực rơi vào ly nước.

Không ai nói gì.

("Anh ta ghét sự ồn ào.")

Người quen của Penang từng nói vậy, nhưng thực ra chẳng cần ai nói cũng thấy rõ điều đó nằm sẵn trong dáng đứng, hơi thở và cả cách anh nhấp rượu.

Penang không phải kiểu người la hét "Tôi thích yên tĩnh!". Anh là kiểu mà chỉ cần xuất hiện, cả thế giới tự giảm âm lượng xuống cho phù hợp với anh.

Vậy nên khi Payan, DJ nổi tiếng với phong cách quái nhưng hiệu quả, người mà ngay cả bước chân cũng tạo ra nhịp xuất hiện trong lãnh thổ yên ắng này, Penang không cần quay lại nhìn cũng biết rắc rối đã đến.

Thứ đầu tiên Payan tạo ra không phải tiếng guitar điện, không phải tiếng cười tự tin, mà là sự ồn ào vô hình.

Cái loại ồn ào phá vỡ mặt nước yên như tấm gương chỉ bằng một viên sỏi.

Penang rót rượu thêm một giọt, ly nghiêng nhẹ.

Giọt rượu rơi vào đá tan ra một tiếng rất nhỏ nhưng với anh, nó lớn hơn cả tiếng cửa mở lúc Payan bước vào.

Anh cau mày.

Một động tác nhỏ thôi, nhưng đủ để Mint thấy mà thì thầm: "Ôi trời, biển động rồi kìa."

Oil nghe xong thì hoảng: "Ảnh giận thiệt đó hả? Ảnh chỉ cáu khi..."

"... khi không thích một ai đó."_ Mint hoàn tất câu nói, giọng thấp xuống một chút. Mint vốn thích drama, đặc biệt là drama không liên quan đến mình.

Payan trong khi đó, bước tới quầy, chống một tay lên mặt quầy, nụ cười tinh quái như thể vừa bắt gặp con mồi thú vị.

Khi hai ánh mắt gặp nhau.

Biển tĩnh và cơn bão kiêu ngạo, không khí như ngừng một nhịp.

Penang nhìn Payan đúng ba giây.

Một.
Hai.
Ba.

Đủ để đọc được: "Ồn ào quá."

Payan nhìn Penang đúng ba giây.

Một.
Hai.
Ba.

Đủ để nghĩ: "Chà... kiểu người này khó ăn quá ta."

Anh bartender đẹp trai không buồn che thái độ của mình.

Ánh mắt lạnh như sương trên mặt biển sáng sớm. Không ác, không bất lịch sự. Chỉ xa.

"Anh cần gì?"_ Penang hỏi, giọng không cao hơn bình thường, nhưng nguyên tầng không khí lặng đi theo câu đó.

Payan dựa tay lên cần guitar, nghiêng đầu. "Nụ cười."

Mint suýt nghẹn thở.

Oil che miệng.

Chị Moi mím môi để khỏi bật cười.

Còn Penang không mỉm cười.

Anh chỉ nhướng nhẹ chân mày, một cú nhướng tinh tế khiến Payan cảm thấy như vừa chạm vào tường đá.

"Ở đây."_ Penang nói chậm rãi. "Người ta không gây ồn ào để lấy nụ cười."

Payan bật cười khẽ, vui như trẻ con bị bắt quả tang phá phách.
"Ai nói tôi gây ồn?"

Penang không đáp bằng lời.

Anh đáp bằng cái nhíu mày nhỏ, rất nhỏ nhưng đủ để Payan hiểu ý.

Trong đầu Penang lúc đó chỉ có một câu, rõ ràng đến mức nếu ghi ra giấy sẽ hơi bị thô. (Đừng làm hỏng Mokpo)

Nhưng điều đáng sợ nhất là Payan lại nở nụ cười như thể câu "đừng" ấy chỉ khiến anh ta càng thích gây rối hơn.

Ngày định mệnh đến khi chị Moi, tay vẫn cầm clipboard và sắc mặt bình thản như không hề biết mình vừa ký lệnh khai chiến, thông báo: "Hai đứa trực chung ca tối nay nha. Penang, Payan coi mà hợp tác đừng gây nổ quán chị."

Mint với Oil đứng phía sau cố kìm tiếng hú như fan hâm mộ xem teaser phim mới.

Payan thì mỉm cười như biết ngay là sẽ tới lúc này.

Còn Penang chỉ nhẹ chớp mắt, nhưng trong lòng thì giống hệt biển đêm gặp đá ngầm. Mặt nước trên thì phẳng, nhưng bên dưới sóng xô dữ dội đến mức muốn nổ tung.

Không khí Mokpo vẫn dịu nhẹ, ánh đèn vàng mềm, hương cam thoang thoảng. Nhưng đối với Penang, tối hôm đó mọi hạt bụi đều có mùi báo động.

Payan đến sớm năm phút, nép guitar vào góc tường. Không phải nép, mà dựng đứng như "tui ở đây đó, nhìn thấy chưa?".

Anh ta mặc áo khoác jean sờn, tay xắn tới khuỷu, lộ ra hình xăm nhỏ xinh như một dấu chấm hỏi trên cổ tay.

"Trực chung hả?"_ Payan lên tiếng, giọng trầm hờ hững.

Penang đang kiểm lại chai rượu thì dừng động tác đúng nửa giây.
"Ừ."

Chỉ một chữ.

Lạnh.

Gọn.

Đẹp như phong cách của chính anh.

Payan nhướng mày: "Vui ghê. Anh mà ít nói vậy chắc fan đông lắm."

Penang không quay lại. "Anh lại nghĩ ồn là có fan sao?"

"Có chứ. Như tôi nè."

Penang đặt cái ly xuống bàn hơi mạnh hơn thường lệ.

Mint đứng xa xa thì thầm: "Ối cha, đá ngầm chạm sóng rồi."

Oil nấp sau Mint nhưng vẫn hóng: "Anh thấy... anh Payan vui ghê, còn anh Penang thì hình như muốn về phòng ngủ luôn rồi."

Thật ra Penang chẳng muốn ngủ.

Anh muốn bình yên.

Mà Payan, cái người DJ tóc sát đầu này, lại là định nghĩa đối lập của bình yên.

Khi ca trực bắt đầu, Payan với sự vô tư hoặc cố tình, không ai rõ đứng sát Penang hơn mức cần thiết.

Anh ta hỏi: "Giá như tôi chơi vài đoạn guitar, quán có bị la không?"

"Bị." _ Penang trả lời ngay.

Payan cười lớn hơn. "Ủa, chưa gì đã biết tôi chơi dở rồi?"

"Không phải vậy."_ Penang quay sang, ánh mắt thẳng thớm, nghìn phần trăm sự thật. "Ở đây không phải sân khấu của anh."

"Ò..." _ Payan hờ hững gật đầu, nhưng mắt lại ánh lên sự thú vị kỳ quái. "Vậy cậu là gì? Chủ sân khấu hả?"

"Không." _ Penang đáp. "Tôi chỉ đang giữ cho nơi này không bị đảo lộn."

Đó là lần đầu tiên Payan im lặng hơn ba giây.

Anh ta nghiêng đầu, nhìn Penang bằng ánh mắt khác. Ít bỡn cợt, nhiều hơn một chút tò mò, và có lẽ tôn trọng?

"Sợ tôi làm hỏng Mokpo thiệt hả?"_ Payan hỏi nhỏ, lần này giọng không còn đùa như trước.

Penang không nói gì.

Nhưng yên lặng của anh có trọng lượng.

Payan cười nhếch. "Được. Để xem tôi có thật sự làm hỏng nổi nơi này không."

Câu nói ấy giống một lời hứa hay một lời thách đấu.

Chưa ai biết.

Nhưng đêm đó, Penang lần đầu nhận ra tĩnh lặng của anh không thể chặn sóng lại mãi.

Vì đôi khi, biển không chọn sóng.

Sóng chọn biển.

Và Payan rõ ràng, vừa chọn Penang.

Thế là Mokpo, trầm lắng và êm dịu, lần đầu tiên rung động.

Không phải vì sóng biển.

Không phải vì gió.

Mà vì một DJ quái đản. Buzzcut, khuyên mũi, guitar điện và nụ cười như có chủ đích đã bước vào Mokpo mang theo thứ năng lượng khiến cả thành phố như nghiêng nhẹ một góc.

Mokpo trước đây là tiếng jazz thở đều, là ánh đèn vàng chảy chậm, là hương gin pha cam thoảng qua mỗi lần cửa mở.

Giờ, chỉ cần Payan xuất hiện, dòng chảy mềm ấy bỗng lệch đi nửa nhịp.

Không vỡ.

Không bị phá.

Chỉ đổi tông như bản nhạc đang chơi dùng một hợp âm lạ, đủ khiến người nghe ngẩng đầu.

Penang, người luôn giữ mọi thứ thăng bằng, người có thói quen đặt bình yên lên bàn như đồ vật dễ vỡ, lại là người đầu tiên cảm nhận sự rung chuyển ấy.

Tiếng cười của Payan mỗi lúc đứng gần, cách anh ta đặt guitar xuống như đặt trái tim không sợ bị phán xét.

Cái cúi đầu chào hơi ngông nhưng vẫn lễ phép, sự tò mò không chịu đứng yên trong đôi mắt đen nhánh ấy.

Tất cả gom lại thành một cơn bão nhỏ mà Penang không cách nào tránh.

Không phải vì anh không biết tránh mà vì lần nữa anh không biết né tránh như nào.

Một cảm giác âm thầm.

Dịu dàng.

Đầy thử thách vui nhộn, cứ như Payan không đến để phá hỏng bình yên của Penang, mà đến để thử xem giới hạn bình yên ấy nằm ở đâu.

Một lần nữa.

Mokpo, từ đêm ấy, không bao giờ còn hoàn toàn yên ả nữa. Nhưng biết đâu điều đó không phải là một mất mát.

Mà là một khởi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro