Chương 3: Trật tự theo cách Penang

Tháng Mười Một, Pattaya vào mùa du lịch.

Cái nóng se sát da, nhưng không hẳn là khó chịu như một chiếc chăn mỏng vừa đủ ôm lấy từng bước chân người đi trên bãi cát. Gió biển thổi theo hơi mặn nồng, vắt qua sống mũi, len lỏi vào tóc, làm người ta muốn thở thật sâu, muốn hòa mình vào không gian mở rộng mênh mông.

Từng dòng người nối nhau đổ về thành phố biển như một dòng sông sống động, mỗi bước chân đều mang theo tiếng cười, tiếng trò chuyện pha chút rộn ràng của mùa du lịch.

Biển Pattaya mùa này đẹp lạ thường.

Nước xanh trong, lấp lánh như rải kim tuyến dưới ánh hoàng hôn. Sóng vỗ lăn tăn, đùa giỡn chân người đi dạo, từng con sóng nhỏ như muốn kéo mọi mệt mỏi của đời thường ra xa.

Trên bờ cát, du khách xếp thành những nhóm, ngồi, đứng, lăn lê hoặc chạy nhảy, tạo thành một bức tranh hỗn độn nhưng sống động. Ai cũng mang theo một lý do riêng để đến nơi này, người muốn nghỉ ngơi, người muốn trải nghiệm, người muốn quên đi những điều chẳng vui.

Khi mặt trời nhường dần sắc cam rực rỡ xuống chân trời, Pattaya bắt đầu thức giấc theo cách khác.

Âm thanh từ những quán bar ven biển trỗi lên, nhịp điệu tiếng nhạc nhấp nhô hòa cùng tiếng sóng. Những ánh đèn neon đủ màu chớp nháy như mời gọi, biến mỗi con phố nhỏ thành một mê cung ánh sáng.

Giữa vô vàn điểm vui chơi, có một nơi trở thành biểu tượng không chỉ vì tiếng nhạc hay cocktail, mà vì người đứng sau quầy bar Mokpo.

Ngọn hải đăng sáng nhất ấy mang tên Penang.

Không ai ở Pattaya mà chưa từng nghe tên Penang.

Cái tên ấy vang lên từ các quán cà phê vỉa hè, từ những tiệm hải sản bên bờ biển, thậm chí ngay cả trong các cuộc trò chuyện vội vàng trên taxi. Chỉ cần khách du lịch hỏi một câu đơn giản: "Anh có thể đưa tôi đến Mokpo được không?"

Tài xế liền nheo mắt cười, giọng pha chút tự hào và như nháy mắt: "Đi gặp Penang đúng không? Cậu ấy... đặc biệt lắm."

Và thực sự, "đặc biệt" là từ duy nhất để mô tả chàng bartender này.

Penang không chỉ pha cocktail, anh pha cả bầu không khí xung quanh mình.

Một sự pha trộn kỳ lạ giữa lạnh lùng và hấp dẫn, khiến người đối diện vừa sợ vừa muốn tiến lại gần. Đôi mắt vô hồn, chứa cả bầu trời u tối, lại đẹp đến mức ai nấy khi chạm ánh nhìn đều cảm thấy tim đập loạn nhịp, quên cả cách thở bình thường.

Người ta nói đùa rằng, đến Pattaya mà chưa một lần ghé Mokpo gặp Penang, coi như chuyến đi chưa từng tồn tại.

Một số du khách thậm chí đi vài vòng thành phố chỉ để "bắt gặp ánh mắt ấy một lần" và rồi ra về với một nụ cười thỏa mãn, trong lòng thầm thì: "Thật kỳ lạ nhưng lại rất muốn quay lại."

Người ta không chỉ đến Mokpo để uống rượu hay nghe nhạc.

Người ta đến để ngắm Penang làm việc cẩn thận, khéo léo, tựa như đang thao tác một phép thuật tinh tế.

Tối đó, bầu trời nhuộm màu tím nhạt, những bóng người đi qua đi lại tạo thành luồng sống động quanh Mokpo.

Moi, bà chủ quán mảnh khảnh, đứng ngoài hiên quán, gõ nhẹ tay vào cánh cửa kính: "Penang! Có thấy khách chưa?"

Penang không đáp, chỉ gật nhẹ, tay xoay chai rượu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang tính toán nhịp bước của từng vị khách.

Cậu nhỏ nhắn, dáng vẻ lạnh lùng, nhưng khi cười dù là một nụ cười hiếm hoi thôi, cả không gian như sáng lên.

Một du khách nước ngoài tò mò tiến tới, lúng túng hỏi: "Excuse me... bartender... Penang?"

Penang nghiêng đầu, ánh mắt liếc khẽ, giọng nói nhẹ nhàng: "Đúng, là tôi. Quý khách muốn thử cocktail gì?"

Du khách nhìn chầm chầm Penang, chỉ biết lắc đầu, rồi mỉm cười. Có lẽ ai cũng cảm nhận được Penang không chỉ pha đồ uống, cậu pha cả cảm giác, cả không gian, cả nhịp tim của người nghe.

Moi nhìn Penang, giọng pha chút lời chọc ghẹo: "Em lại làm người ta mê mẩn nữa rồi, Penang à. Lần trước còn có khách quỳ xuống làm lễ mừng cocktail mới nữa cơ!"

Penang lắc đầu, giọng khẽ khàng: "Mỗi người một cách thưởng thức thôi, chị Moi."

Moi cười xòa, rồi lẳng lặng bước đi. Quán Mokpo vẫn rộn ràng, nhưng với Penang, tất cả chỉ là hậu cảnh cho ánh mắt sâu thẳm và bàn tay khéo léo của mình.

Có những đêm, Penang đứng sau quầy bar, tay xoay chai, ánh đèn nhấp nháy phản chiếu vào đôi mắt và anh biết chính ánh nhìn của mình đã trở thành thứ nam châm khiến người đến quán không chỉ vì rượu, mà vì anh.

Điều kỳ lạ là, Penang chẳng bao giờ nở nụ cười hoàn toàn mà chính sự nghiêm nghị đó lại khiến anh trở nên không thể chối từ.

Có lẽ, Pattaya của Penang không chỉ là biển, là du khách, là mùa du lịch. Đó là thế giới mà cậu tự tạo ra, nơi mọi người bước vào đều lặng lẽ cảm nhận một điều gì đó riêng tư, tinh tế và khó quên.

Nhưng ít ai biết rằng Mokpo suýt đóng cửa ba năm trước.

Hồi đó, quán chỉ còn lại Moi, bà chủ dáng người mảnh khảnh nhưng cái miệng sắc lẹm như dao cạo và Kim, cậu admin trẻ tuổi, mắt lúc nào cũng dán vào màn hình laptop, tay gõ lia lịa trên bàn phím, như thể cả thế giới ngoài kia chẳng tồn tại.

Khách khứa thì thưa thớt, nhạc cũng nhạt, ánh đèn neon nhấp nháy lẻ loi, tạo cảm giác quán như đang thở dốc, hụt hơi. Mỗi tối, Moi ngồi gác cằm lên bàn, nhìn từng bóng đèn nhấp nháy mà thở dài như đang thương xót chính đứa con tinh thần của mình.

"Thôi chết rồi... lại thêm một đêm trôi qua không khách nào đến."_ Moi càu nhàu, rồi tự nhấp một ngụm cà phê nguội lạnh, ánh mắt rơi vào khoảng không phía quầy bar trống trơn.

Rồi, Penang xuất hiện. Theo đúng nghĩa đen của chữ "xuất hiện."

Đêm mưa lớn.

Gió quất ràn rạt, nước trút xuống đường phố như muốn xé nát cả con phố ven biển. Từng hạt mưa đập vào mái hiên Mokpo, vang lên tiếng lộp độp rùng mình. Moi đang tính khóa cửa thì phát hiện một bóng người mờ mịt dưới màn mưa dày đặc, đứng run rẩy trước hiên quán.

Một chàng trai quần áo ướt sũng, tóc dính bết như vừa được vớt lên từ lòng biển. Mặt mũi tím bầm, mép còn rỉ máu, chân tay run lập cập như một con chim nhỏ gặp bão. Cậu đứng đó, lặng yên giữa mưa, như chờ một phép màu nào đó.

Moi mở cửa, giọng vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: "Cậu ơi? Cậu còn tỉnh không? Trời ơi... sao trông như vừa đi qua cơn thịnh nộ của biển cả vậy?"

Penang ngẩng lên. Đôi mắt vô hồn, như ánh sáng cuối cùng trước khi tắt ngấm, khiến Moi phải nhíu mày. Giọng cậu khẽ khàng, đứt đoạn như nhát dao cắt không khí: "Đừng... đuổi tôi... xin chị..."

Moi chẳng thèm hỏi thêm. Bà chủ Mokpo ngoài miệng luôn chua lè, nhưng trái tim mềm như chocolate tan chảy.

Bà lôi cậu vào quán, đặt lên ghế và chỉ huy giống đang chiến đấu với một cơn bão khác: "Cậu chịu nổi mưa thế này hả? Tới đây, tắm nước nóng đã! Kim, nhét tạm quần áo cũ của cưng cho cậu ấy mặc đi!"

Moi cằn nhằn, tay vừa lau nước mưa, vừa băng bó vài vết thương nhỏ trên mặt Penang: "Cậu bị cái gì mà trông như bị xe tải cán vậy hả? Nói đi, đừng ngồi đó trông như thây ma nữa!"

Một lúc sau, khi cơ thể đã bớt co ro và ướt sũng không còn bám dính, Penang mới kể từng mảnh đời.

Mỗi lời trôi ra như gió lạnh quét qua Mokpo.

Anh bị giang hồ đánh ở khu chợ đen.

Bị đánh vì nợ của bố.

Mọi thứ tiền bạc, mồ hôi, nước mắt đều bị cướp sạch.

Số tiền anh từng dành dụm, từng ngày làm thuê, từng đồng cắc, chỉ để đổi lấy sự tồn tại tạm bợ.

Moi lặng người, nhấc tay quệt vài sợi tóc dính lên trán Penang, giọng bỗng dịu lại: "Thế thì... cậu... sao lại sống sót đến được đây hả?"

Penang không trả lời ngay. Cậu chỉ nhắm mắt, thở dài, như một ngọn gió lặng trong bão. Nhưng ánh mắt cậu vẫn mang thứ gì đó khiến người đối diện vừa muốn chạm vào, vừa muốn giữ khoảng cách.

Mokpo đêm ấy, chưa từng có ai bước vào mà mang theo cả một mùa bão đời như Penang.

Penang không có mẹ.

Trong ký ức của anh, bố là vết sẹo dài và sâu nhất. Một người đàn ông nghiện ngập, cờ bạc, tàn nhẫn đến mức sẵn sàng bán chính đứa con mình để gán nợ nếu cần.

Hình ảnh người đàn ông ấy in hằn trong tâm trí Penang, như một cơn ác mộng không bao giờ ngủ yên.

Anh lớn lên trong nỗi sợ.

Sợ bàn tay nặng nề quật xuống vai, làm tim nhảy dựng. Sợ tiếng bước chân say xỉn vang trên sàn nhà, nghe như tiếng chuông báo tử mỗi khi ông ta đi ngang phòng. Sợ ánh mắt nhìn mình, lạnh lùng, nham hiểm, như thể anh là món hàng có thể đổi chác bất cứ lúc nào.

Mỗi ngày trôi qua là một chuỗi nhịp tim căng thẳng, từng hơi thở đều phải tính toán, từng cử chỉ phải cẩn thận, để không đánh thức cơn giận của bố.

Anh trốn. Anh chạy. Anh làm đủ thứ việc lặt vặt, từ bưng bê hàng hóa nặng trĩu, quét dọn tiệm tạp hóa, rửa chén thuê, đến đi giao đồ ăn trong mưa.

Mỗi đồng tiền kiếm được đều là máu và mồ hôi, là từng nhịp tim đánh đổi bằng tuổi trẻ. Nhưng mọi nỗ lực đều bị bố anh hút sạch như đỉa đói, mọi cố gắng biến thành con số âm trong sổ nợ vô tận.

Một hôm, Penang đứng thở hổn hển ngoài cổng nhà, nhìn bố đi ngang như sét đánh, giọng run run: "Bố... con đã gửi đủ rồi...!"

Người đàn ông đó chỉ cười khẩy, mắt trừng như muốn ăn tươi nuốt sống: "Đủ? Không đủ đâu. Con biết còn thiếu bao nhiêu không? Trả hết đi, hay muốn tao bán mày luôn?"

Tim Penang như ngừng đập, chân tay tê cứng, nhưng anh vẫn khẽ lắc đầu, giọng nhỏ như sợ bị nghe trộm: "Con sẽ... cố gắng, bố ạ... Con sẽ trả hết..."

Những lời ấy vang lên, vừa nhòe trong mưa, vừa thấm vào trái tim anh như muối xát.

Nhưng Penang học cách sống sót. Anh học cách che giấu nỗi sợ, học cách nhún nhường, học cách bền bỉ và học cách đứng thẳng trong cơn bão của đời mình.

Dù vậy, bên trong lớp vỏ cứng rắn ấy, trái tim Penang vẫn nhạy cảm. Mỗi cú đánh, mỗi tiếng quát, mỗi đồng tiền bị cướp đi, vẫn khiến anh đau không phải chỉ về thể xác, mà về cả niềm tin, tình cảm và những mảnh ký ức mỏng manh về một tuổi thơ chưa kịp nở hoa đã bị nghiền nát.

Rồi Penang gặp Noey, một DJ đường phố với đôi tay tinh tế, nụ cười rực rỡ và ánh mắt khiến người khác muốn quỳ xuống.

Cô xuất hiện như một tia nắng lọt qua những đêm tối của anh, đẹp đến mức Penang có cảm giác cả Pattaya thu nhỏ chỉ còn hai người. Cô nóng bỏng, năng lượng lan tỏa như điện, khiến mọi ánh mắt phải quay lại. Nhưng điều khiến Penang chết mê là Noey không khinh bỉ anh, không nhìn anh như một đứa trẻ hư hỏng, không quay lưng hay bỏ đi.

"Này, sao mặt anh sợ thế?" _ Noey hỏi, giọng cười như rót mật, tay kéo Penang ngồi xuống bên cạnh bàn DJ.

"Không sợ... chỉ... lạnh thôi."_ Anh lắp bắp, cố che đi những run rẩy từ trong tim.

"Vậy sao? Thế tôi ôm anh nhé? Anh sẽ không anh nữa đâu."_ Cô nháy mắt, ôm lấy anh. Cười một cách vừa đùa vừa thật, khiến Penang chỉ còn biết đỏ mặt nhìn xuống đất.

Suốt bốn năm, Penang tin rằng Noey là định mệnh.

Anh tin vào từng nụ cười, từng ánh mắt, từng đêm nghe cô trộn nhạc bên đường phố mà cảm nhận hơi thở cuộc đời hòa vào nhau. Anh nghĩ rằng, cuối cùng, anh cũng tìm thấy một nơi để thuộc về.

Mà định mệnh, như người ta vẫn nói, thường đính kèm điều kiện và dành riêng cho Penang, điều kiện ấy là đau.

Không có tiền, Noey đánh anh.

Gửi tiền chậm, bố tìm đến đánh tiếp.

Bố nợ, Penang trả.

Noey nợ, Penang cũng phải trả.

Một lần, sau buổi chiều làm thêm, Penang vừa bước vào nhà thì Noey vung tay: "Tại sao hôm nay lại mang ít tiền đến thế hả? Đến cả cốc nước cũng không đủ nữa đây nè, vô dụng!"

Penang câm lặng, mắt nhìn xuống sàn: "Xin lỗi... hôm nay không đủ... hôm sau anh sẽ đưa thêm cho em..."

Một cú đánh nhẹ nhưng đủ khiến Penang suýt ngã, nhưng anh chẳng hét lên, chẳng chống cự.

Anh học cách chịu đựng, học cách nhịn nhục.

Một lần là đau. Hai lần là đau hơn.

Mười lần... Penang bắt đầu tê liệt.

Nhưng trái tim, trái tim của Penang, vẫn không chai cứng được. Nó vẫn nhạy cảm, vẫn tin tưởng, vẫn muốn được ôm ấp, vẫn mong một người nắm tay mình mà không rời đi.

Rồi, như một vết dao cắt sâu, Noey ra đi.

Không một lời từ biệt, không giải thích. Penang chỉ còn đứng giữa đống nợ, những vết thương chưa lành và một trái tim tan vỡ.

Cô bỏ Pattaya, theo một bartender giàu có ở Bangkok.

Mỗi bức ảnh check-in, mỗi story thân mật trên mạng xã hội đều như dao cứa vào trái tim Penang, nhắc nhở anh rằng tất cả những gì anh cho đi bốn năm tiền bạc, công sức, tình cảm đều đã được cô dâng cho người khác.

Anh nhìn màn hình điện thoại, mắt cạn khô nước, bàn tay run run: "Bao năm qua, sao... sao lại là anh ta..."

Anh thì thầm, giọng khàn đặc, như muốn nghẹn thở giữa dòng tin nhắn và hình ảnh lung linh ấy.

Đã thế quá đáng hơn cả, cô còn để lại cho anh một khoản nợ mới, to ngang ngửa khoản nợ mà bố anh đang gánh.

Mỗi đồng tiền, mỗi món nợ như đá tảng đè lên ngực anh, khiến anh khó thở.

Lúc ấy, Penang như người đứng trên lan can cao, chỉ cần nghiêng vai là rơi xuống, chẳng còn chỗ bấu víu nào ngoài khoảng trống phía dưới.

Nhưng thay vì gục ngã, thay vì để bão tố nhấn chìm, Penang bước đi giữa cơn bão.

Mưa rơi tầm tã, gió quật thẳng vào mặt, anh bước qua từng cơn đau, từng nhịp tim rối loạn, từng vết thương cũ chưa kịp lành.

Rồi từ trong màn đêm xám xịt đó, có một bàn tay giang ra, kéo anh ra khỏi vực thẳm.

Moi.

"Mà, cũng giỏi thật... sống sót đến tận hôm nay."_ Chị lắc đầu cười cho qua, vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng, giọng vẫn chua nhưng ẩn chứa sự quan tâm thật sự.

"Cảm ơn... chị..." _ Penang khẽ đáp, giọng trĩu nặng nhưng vẫn còn đủ hơi để thở.

Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, Penang cảm thấy một chút bình yên, như thể trong thế giới đầy bão tố kia, vẫn có một nơi gọi là nhà, vẫn có một người sẵn sàng nâng đỡ khi anh không thể đứng nổi.

Kể từ hôm ấy, Mokpo có thêm một bartender nhỏ nhắn, ít nói, nhưng ánh mắt của cậu lại đẹp đến mức khiến cả quán như sáng bừng.

Khách lần đầu bước vào, chỉ cần bắt gặp ánh nhìn ấy cũng phải ngừng chân, lặng đi một nhịp, không biết vì sao tim mình bỗng dưng đập nhanh hơn.

Penang học nghề cực nhanh.

Moi chỉ cần chỉ một lần, anh nhớ cả đời. Những động tác mà người khác mất cả hai tháng mới thành thục, anh chỉ cần hai tuần. Tay anh linh hoạt, mắt tinh tường, những ly cocktail dưới bàn tay cậu như nhảy múa theo nhịp nhạc.

Khi Pour rượu, lắc shaker hay vẽ trang trí trên foam, tất cả đều hoàn hảo đến mức Moi phải nhoẻn miệng: "Penang... đừng nói chị phải học từ cậu nữa, sợ. Chị tự ái đấy!"

Penang chỉ mím môi, ánh mắt lơ đãng nhưng sắc bén. Tính cách nhút nhát nhưng bọc ngoài là lớp vỏ lạnh như băng, cứng như thép, khiến người lạ nhìn vào chỉ muốn tránh xa, nhưng những ai chịu quan sát kỹ lại thấy một sức hút kỳ lạ, vừa mong che chở, vừa muốn nhìn cậu đứng hiên ngang.

Người ta thích Penang theo cách khó nói thành lời.

Thích dáng vẻ nhỏ bé nhưng kiêu kỳ, khiến người ta muốn cúi xuống nâng đỡ nhưng đồng thời không dám can thiệp quá sâu.

Thích đôi mắt vô hồn, như không thuộc về thế giới này, nhưng khi nhìn sâu lại thấy cả một trời đau đớn, một câu chuyện chưa từng được kể.

Thích giọng nói nhẹ như gió, nhưng từng câu chữ lại nặng hơn một cú đấm vào tim, khiến người nghe lặng người và nhớ mãi.

Một tối, khi Moi đưa anh đi kiểm tra tủ rượu, Penang chỉ cười khẩy: "Tủ rượu này hơi lộn xộn, chị có muốn tôi sắp xếp lại không?"

"Em mà sắp xếp tệ, chị sẽ bắt cậu làm lại từ đầu đấy!" _ Moi giả vờ nghiêm mặt nhưng biết rõ cậu giỏi việc này hơn bất cứ ai.

Từ đó, Penang trở thành linh hồn của Mokpo.

Một buổi trưa oi ả, Pattaya như một nồi hấp khổng lồ, ánh nắng rọi xuống từng kẽ hở trên mái tôn, phủ lên mặt đường nhựa nóng đến mức hơi bốc lên như sương khói.

Penang vừa ghé nhà gửi tiền cho bố, trả xong nợ hàng tháng. Chưa kịp thở phào, ông đã vươn tay tát một cái vào tai cậu. Âm thanh tách ra, gắt khiến Penang nhói tim: "Tháng này du lịch, mày gửi ít thế à? Kiếm thêm đi!"

Cậu cúi đầu, giọng trầm lặng, run run như lá khô: "Vâng... con sẽ cố... cố gắng hơn."

Lời nói chẳng phải hứa hẹn, chỉ là một phản xạ sinh tồn.

Penang đã học cách sống trong nỗi sợ, trong những bàn tay nặng nề, trong tiếng bước chân say xỉn và ánh mắt nhìn cậu như nhìn món hàng có thể đổi chác.

Cậu học cách cúi gằm, học cách nhịn thở, học cách kiềm nỗi giận và nỗi đau, vì bất cứ phản kháng nào cũng có thể mang đến hậu quả khôn lường.

Ông bố đứng đó, mùi rượu nồng nặc, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, và Penang biết, lời trách mắng này sẽ theo anh cả ngày. Nhưng cậu đã quen. Như một cái máy nhỏ bé, cậu tự nhủ: "Chỉ cần còn đứng được, còn thở được, còn tồn tại được, mọi thứ khác... đều phải chịu đựng."

Một lúc sau, khi bước ra khỏi căn nhà nóng hầm hập, nắng chiếu vào tóc ướt mồ hôi, Penang hít một hơi thật sâu.

Cái nóng, cái áp lực, cái mùi rượu và nỗi sợ tất cả đổ dồn, nhưng cậu vẫn bước đi. Bước chân nhẹ nhàng, vừa như tránh va chạm với thế giới, vừa như chuẩn bị cho những trận chiến âm thầm sắp tới.

Trong lòng, Penang thầm nghĩ: "Đời mình, chẳng ai thương mình ngoài mình. Nhưng còn sống, là còn cơ hội."

Cậu nắm chặt túi tiền, cảm nhận từng đồng từng cắc như những viên đá nặng, vừa là gánh nặng, vừa là bằng chứng rằng cậu vẫn có thể chống lại số phận, dù chỉ bằng chính bàn tay nhỏ bé của mình.

Ra đến chợ, Pattaya nóng hầm hập, nhưng mùi cá tươi, hải sản nướng và nhựa đường ẩm ướt trộn lẫn vào nhau khiến không khí vừa ngột ngạt vừa sinh động. Người bán hối hả, tiếng rao vang vọng, nhưng ở một góc, bỗng một vụ cãi vã bùng nổ.

Một thanh niên cao to, lưng áo ướt mồ hôi, đang la lối, giọng khàn khàn dọa nạt vài tiểu thương. Nhìn thoáng qua, Penang biết ngay anh ta không phải dân Pattaya.

Ánh mắt cậu lướt qua, lạnh lùng nhưng nhanh nhạy như tia chớp.

Anh bước tới.

Nhẹ như chiếc lá rơi trên mặt đất ẩm, từng bước chân âm thầm nhưng đầy uy lực. Gió như tạm lặng, tiếng cãi vã bỗng nhường chỗ cho sự hiện diện của Penang.

Cả chợ như ngưng thở.

Người buôn bán né sang hai bên, nhường đường cho biểu tượng của Mokpo.

"Đừng lớn tiếng." _ Giọng anh vang vừa đủ, ngắn gọn, không giận dữ vẫn khiến đối phương im bặt, như bị một cơn gió lạ quét qua.

"Thương buôn ở đây dễ nói chuyện lắm."_ Câu nói tiếp theo trầm trầm, vừa nhắc nhở vừa cảnh cáo.

"Đi theo tôi." _ Câu cuối khép lại như một dấu chấm tuyệt đối, không cho thanh niên cơ hội phản bác.

Người thanh niên nhíu mày, lắp bắp: "C-cậu... cái gì...?"

Penang không thèm đáp.

Chỉ nhẹ nhàng nắm lấy hai ngón tay to bản của anh ta, kéo đi giữa dòng người đang tò mò. Thanh niên như bị dắt đi cúng tổ, mắt tròn xoe, hoàn toàn bất lực trước cậu bartender nhỏ nhắn nhưng đầy quyền lực.

Penang mua thuốc, nước và vài món linh tinh, rồi dúi vào tay anh ta: "Mới đến à? Ăn nói kiểu đó ai mà nghe cho nổi. Sau này, học cách nhẹ nhàng lại một chút nhé."

Giọng anh vẫn trầm, nhấn nhá vừa phải nhưng khiến người nghe không thể quên.

Thanh niên còn chưa kịp mở miệng cảm ơn, chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt Penang thì anh đã lẩn vào dòng người, biến mất như chưa từng xuất hiện.

Anh ta đứng đó, ngơ ngác, ánh mắt chạm vào khoảng không vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, tim đập loạn nhịp.

Có gì đó trong cái dáng vẻ nhỏ nhắn, kiêu kỳ, đôi mắt vô hồn mà sắc bén của Penang khiến anh cảm thấy một cảm giác vừa muốn gần, vừa muốn tránh kỳ lạ và hấp dẫn như một cơn sóng đánh thẳng vào bờ, khiến mọi ranh giới trong anh bỗng chốc lung lay.

"Cái tên đó... đáng ghét thật."_ Thanh niên thầm nghĩ, nhưng môi lại nhếch lên một nụ cười khó hiểu, nửa thích nửa không.

Khoảnh khắc ấy, giữa cái nắng cháy da, giữa tiếng rao hàng và mùi hải sản, Payan biết mình vừa gặp một người sẽ thay đổi cách nhìn về Pattaya và về chính bản thân mình.

Tối thứ Sáu, Mokpo bước vào mùa bận rộn nhất năm.

Đèn neon nhấp nháy, phản chiếu lên mặt kính và nền gạch bóng loáng.

Tiếng nhạc bass rung như đánh trực tiếp vào lồng ngực, hòa với tiếng cười, tiếng ly chạm nhau, tạo nên một mê cung âm thanh khiến người ngoài nhìn vào chỉ muốn chạy trốn.

Moi chạy đi chạy lại từ quầy ra cửa, lại từ cửa về phòng pha chế, nhắc nhở nhân viên, dọn dẹp, hối thúc khách.

Rồi, Payan xuất hiện. Cao ráo, áo phông đen kệch cỡm, dáng vẻ ngông nghênh, mắt liếc ngang liếc dọc như thể toàn bộ Mokpo là sân khấu riêng của cậu.

Moi mỉm cười, tay vẫn vung vẩy để giữ nhịp quán: "Penang, giới thiệu với em. DJ mới của quán mình, Payan."

Mặt Penang đổi sắc, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.

Đôi mắt vô hồn như vừa bị đâm một nhát dao tưởng tượng. Anh nghiến nhẹ môi, giữ im lặng, nhưng từng tế bào trong người đều căng lên như dây đàn.

Từ sau chuyện Noey, không ai dám nhắc DJ trước mặt Penang. Moi hiểu điều đó, ba năm qua không tuyển DJ mới vì sợ Penang lại tổn thương. Và bây giờ, cô ấy vừa phá bỏ quy tắc ấy, vừa khiến cậu bartender nhỏ nhắn bước vào cơn bão cũ.

"Lại DJ à?" _ Penang khẽ hỏi, giọng khàn, nhún vai như muốn che giấu cảm giác bối rối và cũ kỹ ùa về.

Moi thở dài, mắt liếc Penang: "Penang, em hiểu mà. Mokpo cần làn gió mới. Khách đông, quán cần thứ gì đó... khác lạ mà em."

Anh im lặng, trong lòng đã như sóng biển dồn dập vào bờ đá.

Mỗi nhịp bass vang lên trong phòng pha chế đều như nhắc nhở cậu về quá khứ vẫn chưa rời và kẻ vừa bước vào là minh chứng sống cho nó.

Payan lại cười tươi, cái nụ cười mà Penang không biết nên ghét hay chịu: "Chào, tôi là Payan. Sau này là đồng nghiệp rồi, mong được anh giúp đỡ thêm nhé."

Penang chỉ đáp, giọng đều đều, trọn vẹn sức nặng trong hai chữ: "Không cần."

Câu trả lời như cơn gió nhẹ mà bén đến mức cứa vào tâm trí Payan. Mọi người xung quanh đều im lặng, đoán rằng Penang đang giận.

Nhưng Payan chỉ nhếch môi, đôi mắt lấp lánh gian manh: "TÔI SẼ KHIẾN ANH CẦN."

Penang lướt qua cậu, ánh mắt anh thăm thẳm và sâu hun hút, khiến Payan cảm giác như nhìn vào một đại dương tĩnh lặng mà lại đầy những dòng xoáy chưa có ai khám phá ra.

Payan ghét bartender.

Penang hận DJ.

Hai con người sinh ra như hai cực trái dấu, đáng lẽ không thể gặp nhau. Vậy mà Pattaya, thành phố biển náo nhiệt này lại sắp xếp họ đứng chung một quán bar, dưới cùng một ánh đèn nhấp nháy.

Mà cũng một phần là do Payan mò tới Mokpo, một phần là do Penang không có quyền đuổi anh đi khỏi quán.

Suốt đêm, Payan không rời mắt khỏi Penang.

Mỗi cử động, mỗi cái nhấc tay, mỗi nụ cười thoáng qua anh đều quan sát. Không phải vì thích, ít nhất là chưa phải, mà vì tò mò, vì một thứ cảm giác kì lạ như bị hút vào nam châm vô hình.

Penang cùng đôi mắt vô hồn, ánh nhìn sâu thẳm mà không hề chú ý đến ai khác, khiến Payan muốn thử khuấy động sự lạnh lùng đó.

Penang thì không hề nhìn lại.

Anh đứng cạnh Payan như một tảng băng nho nhỏ nhưng cứng cáp, khiến không khí xung quanh hạ nhiệt vài độ.

Người khác có thể không nhận ra nhưng Payan cảm giác từng nhịp nhạc, từng hơi thở của anh ta, đều tạo nên một bức tường vô hình, vừa xa cách vừa hấp dẫn.

"Anh có thể đưa tôi đến khu vực pha chế không?" _ Payan thử hỏi.

"Tôi cảm thấy không cần."_ Penang đáp, giọng đều đều, lạnh như thép nhưng vừa đủ lịch sự.

Câu trả lời làm Payan nheo mắt, rồi ngay sau đó: "Anh. Phải. Cần."

Penang không phản ứng.

Mọi lời nói, mọi nụ cười, mọi cử chỉ của Payan đều trôi qua bức tường vô hình mà anh dựng lên.

Anh trả lời đúng mức, đủ để lịch sự, đủ để không bị chê, nhưng cảm xúc thì chặn cứng, như sông băng không thể tan.

Payan lại nói, lải nhải.

Nhức tai nhức óc.

"Nè, bộ bị câm hả? Nãy còn nói được mà."_ Payan nghiêng đầu nhìn anh đứng sau quầy bar, cố ý chọc tức.

Đến một lúc, Penang quay sang, giọng khàn khàn: "Tôi không thích nói chuyện với những người tôi không muốn nói chuyện."

Payan hơi ngẩn ra, ánh mắt thoáng hụt hẫng, như thể vừa bị ai đó đặt một viên đá lạnh lên tim.

Nhưng rồi cậu bật cười, nụ cười rạng rỡ: "Rồi tôi sẽ khiến anh tự động tìm tới mà bắt chuyện với tôi."

Penang vẫn im lặng.

Môi nhếch lên một nửa nụ cười không hề có, mắt không nhìn Payan, nhưng tay cầm ly rượu hơi run nhẹ.

Moi, đứng từ xa, quan sát mà không nhịn được nụ cười. Tai người bartender nhỏ cong lên hệt như bị chọc trúng chỗ ngứa, dù cậu cố giấu đi.

Một đêm dài trôi qua, cả hai đứng cách nhau một quãng, nhưng khoảng cách ấy dày đặc những âm thanh và ánh sáng.

Tiếng nhạc bass, tiếng ly chạm, ánh đèn neon nhấp nháy và đôi mắt không rời nhau của Payan.

3 giờ sáng.

Mokpo đã im lìm, chỉ còn ánh đèn vàng dịu rọi xuống mặt bàn gỗ sáng bóng. Kim đã về từ lâu, Moi khóa tủ đồ trên lầu, tiếng khoá cửa vang vọng nhẹ như một nhịp thở cuối cùng của ngày.

Trong quán, chỉ còn hai bóng người một DJ và một bartender, đứng trong không gian như đang cân đo từng hơi thở của nhau.

Payan ngồi trên mặt quầy, chân dài đung đưa, tay khua khua lon nước lạnh. Ánh đèn chiếu xiên, làm tóc đen của cậu lóe những sợi sáng như kim tuyến.

Anh nhìn Penang với một thứ gì đó vừa thích thú, vừa tò mò.

Penang đứng gần kệ ly thủy tinh, lau từng chiếc ly một cách đều đều, khuôn mặt anh không cảm xúc, đôi mắt như hồ sâu không đáy, nhưng sống lưng cứng như thép, sẵn sàng chống lại cả thế giới.

Payan nghiêng đầu, giọng trầm, khàn nhẹ, như thể muốn phá đi bức tường vô hình giữa họ: "Anh nhớ tôi không?"

Penang dừng tay, nhấc mắt, trả lời ngắn gọn: "...Không."

"Vậy còn vụ chợ hôm trước?" _ Payan hỏi dò, lắc nhẹ ly rượu trong tay.

Penang đứng yên, chỉ một giây thôi, rồi nói tỉnh bơ: "Ồ, ra là anh. Tôi tưởng anh đã về Bangkok rồi."

Payan bật cười, nụ cười như thắp sáng cả góc tối của quán: "Nếu tôi về thì ai ở đây nhìn anh?"

Penang đặt ly xuống, giọng dội thẳng vào tim người nghe: "Không cần nhìn tôi."

"Nhưng tôi muốn nhìn đấy, anh cản được chắc?"_ Payan nhún vai, ánh mắt vẫn dán vào anh.

Penang quay người định đi vào kho. Cánh tay vung qua không gian như cố quét đi sự hiện diện khó chịu đang có mặt trong Mokpo.

Payan nhảy xuống quầy, bước nhanh, đứng chắn trước cửa kho.

Không đụng chạm.

Không ép buộc.

Chỉ đứng đó, cao hơn anh một cái đầu, đôi mắt đen sâu hun hút như muốn hỏi điều gì mà chính Payan cũng chưa biết gọi tên.

"Penang."

"Hửm?"_ Anh quay nửa người, giọng lạnh như gió thổi qua cửa sổ.

"Bộ anh ghét DJ à?"

Penang nhìn thẳng, đôi mắt lặng giống hồ nước sâu thăm thẳm, nhưng không lạnh, không ghét, chỉ trống rỗng. Khiến lồng ngực Payan nhói lên một nhịp.

"Có thể là ghét. Hoặc là tôi chỉ ghét những ký ức mang cái tên DJ." _ Giọng anh như rơi xuống nền gỗ, vang lên khe khẽ nhưng nặng trĩu.

Payan im, nụ cười lửng lơ trên môi, không dám nói gì thêm, mà cũng chẳng muốn rút mắt.

Anh ta thấy mình bị hút, như một chiếc la bàn không mũi chỉ bắc.

Penang đi ngang, giọng nhỏ như gió: "Đừng làm phiền tôi nữa. Tôi mệt rồi."

Payan lặng im, nhưng đứng đó, nhịp tim rộn ràng.

Cậu nghe tiếng ly anh vừa lau xong đặt xuống kệ, nghe tiếng bước chân nhẹ nhưng dứt khoát.

Mọi thứ trong quán đều tĩnh lặng, chỉ còn máy lạnh thở đều, âm thanh như một nhịp tim thứ ba, vừa nhịp nhàng, vừa dằn dỗi.

Cửa kính phản chiếu hai bóng người lệch nhau.

Một lạnh cứng, một nồng nhiệt.

Bóng họ kéo dài, chập chờn trong ánh đèn vàng, như hai đường thẳng song song nhưng dường như đang dần chạm vào nhau từng chút một.

Pattaya đêm ấy, lần đầu tiên, chứng kiến hai con người mang đầy vết nứt, đứng trong cùng một không gian, tiến gần nhau từng chút một.

Những vết nứt ấy không chạm đến máu, nhưng chạm đến cảm giác, đến nhịp tim, đến mạch thở.

Trật tự theo cách của Penang.

Không ồn ào.

Không lộn xộn.

Chỉ là, yên tĩnh. Một bản nhạc nhỏ, bắt đầu từ im lặng, và sẽ vang lên trong những ngày sau, từng nhịp, từng nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro