Chương 2
– KHÔNG! KHÔNG! HỒNG ƠI!!! – Cường hét lên đầy đau đớn, tiếng anh vỡ oà, nghẹn thành tiếng nấc.
Cường ôm chặt lấy Hồng, bàn tay anh run rẩy cố ghì lấy vết thương đang loang máu. Giọng anh nấc lên, đứt quãng từng chữ:
– Em... cố lên chút nhé... anh đưa em sang sông...bác sĩ Lê chữa trị cho em... nghe anh... rồi anh đưa em ra Bắc... mình cùng về thăm mẹ... nhé... đừng... bỏ anh lại mà...
Hồng gắng sức đưa bàn tay đầy máu run rẩy lên má Cường, khẽ lau đi những giọt nước mắt mặn chát đang thi nhau lăn dài. Môi cô run run, bật ra từng tiếng đứt quãng, yếu ớt đến mức gần như chỉ là hơi thở:
"Em... yêu... anh..."
Trong cơn tuyệt vọng, Cường bế xốc Hồng lên, vòng tay ôm chặt như sợ buông ra sẽ đánh mất mãi mãi. Anh lao đi, chạy thật nhanh về phía bến thuyền. Dưới chân anh, đất đá gồ ghề như không còn tồn tại, chỉ còn nhịp tim đập loạn và hơi thở thoi thóp của Hồng trong vòng tay.
***
Ngay khi nhìn thấy Hồng nằm thoi thóp trong lòng đối thủ, Quang quay người, mắt như lửa, rút súng từ trong bao ra, hướng nòng thẳng về phía Thái.
— Mày định giết tao?
Bỗng từ phía sau, Hoàng bước tới, đạp thốc vào bụng Thái, lấy từ đâu ra cái xích sắt trói chặt tay hắn. Thái ôm bụng, mặt nhăn lại, cố rít lên một tiếng.
– Chỉ là tôi bắn hụt, tôi bắn hụt mà... – Thái cầu xin.
Hoàng cúi người, tay lôi ra một quả lựu đạn. Ánh hỏa châu vừa chập chờn, phản chiếu trên lớp kim loại bóng loáng. Anh nhét quả lựu đạn vào cạp quần tên trước mặt , mắt không rời khuôn mặt hắn. Giọng Hoàng thở ra, lạnh tanh:
— Hèn hạ như mày có sống với chó.
BÙM!!!
Quang quay sang nhìn Hoàng
– Vậy là được rồi, rút lui.
Hoàng gật đầu, hơi khó hiểu nhưng cũng không thắc mắc, cùng mấy tên đàn em đi trước.
Không chần chừ thêm, Quang xoay người, lao nhanh theo sau Cường, bước chân nặng nề nhưng gấp gáp, bám sát lấy bóng dáng người bạn đang bế Hồng chạy thục mạng về phía bến thuyền.
– ANH CƯỜNG! CẨN THẬN! – tiếng hét của Tấn vang lên giữa đêm tối khi thấy Quang đuổi theo Cường.
Có lẽ vì quá đau đớn trước hoàn cảnh hiện tại, Cường chẳng phản ứng gì, anh vẫn lao như mũi tên về hướng bến thuyền.
Trong đầu anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Hồng phải sống, nhất định phải sống.
***
Bến thuyền chỉ còn lác đác vài người gác lại, ánh đuốc hắt lên những gương mặt mệt mỏi, loang lổ khói súng. Các thương binh đã được chuyển hết sang bờ bên kia, chỉ còn con đò cuối cùng chờ rời bến.
Bác sĩ Lê, dáng người gầy gò nhưng nhanh nhẹn, đang thu dọn túi thuốc để sang sông. Vừa quay lại, ông chợt khựng người: Cường loạng choạng lao tới, trong vòng tay là một cô gái toàn thân bê bết máu.
Bác sĩ Lê sững lại giây lát, rồi vội quẳng hộp đồ xuống, lao tới. Ông vừa rút hộp sơ cứu, vừa hỏi:
– Chuyện gì thế này, cô này bị...?
– Cô ấy bị trúng đạn, cô ấy lao ra đỡ đạn thay cháu.
Nghe đến đây, ông gằn giọng như quát:
– Đàn ông con trai các anh làm cái gì mà để phụ nữ chân yếu tay mềm thế này ra trận hả? Mau, bế cô ấy lên thuyền! Vừa đi tôi vừa sơ cứu, nhanh lên, không kịp mất
Cường gục gặc đầu, mắt đỏ hoe, ôm chặt Hồng bước liêu xiêu lên con thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro