part 37

Sau một tuần rong ruổi, Shin và Ran trở về căn nhà yêu quí của mình đã được mấy bữa. Tối nay như mọi ngày, trong căn phòng đọc sách gần phòng ngủ, vợ chồng Kudo đang chăm chỉ làm việc, hai chiếc bàn được kê ngay ngắn, một bên và hàng loạt mớ sách trinh thám và giấy tờ của sở cảnh sát, vì anh đã nhận lời thanh tra Megure trở thành một cánh tay đắc lực của sở cảnh sát Tokyo. Shin có hẳn một văn phòng làm việc ở Sở, và tham gia thụ lý nhiều vụ án. Còn Ran, cô vẫn tiếp tục với sự nghiệp luật sư, cô nhận lời bào chữa cho các vụ kiện lớn, bé, sẵn sàng giúp đỡ cho những người thấp cổ bé miệng đang làm việc trên chiếc bàn còn lại, với mớ sách nấu ăn, nữ công gia chánh và hồ sơ các vụ kiện. Ran đang xử lí các dữ liệu trên máy tính, cô muốn lưu lại các hồ sơ, thỉnh thoảng ngước nhìn Shin đang cặm cụi, đôi lông mày nheo lại đăm chiêu suy nghĩ, cô mỉm cười, anh luôn hút hồn  như thế, cô gõ nhẹ vào chiếc bàn, khiến ai kia bất giác ngó lên:

-Nè, đừng có căng thẳng quá như vậy chứ ông chồng thám tử. Cô vui vẻ bắt chuyện để anh bớt căng thẳng. Shin nở nụ cười đáp lại cô, nụ cười thiên thần của Ran xua đi cái mệt mỏi trong người anh, anh tiếp tục công việc của mình. Ran hiểu cô không nên nói thêm gì nữa, cần phải để anh tập trung, cô cũng còn phải chuyên tâm làm cho xong việc kẻo đêm nay lại mất ngủ. Shinichi hôm nay anh ít việc được chút,  hồ sơ vụ án đã xem qua và xử lý hết thảy, nhưng cũng có một vài điều anh cần phải nghĩ thêm. Shin đứng dậy, anh xuống nhà, tự rót cho mình một ly nước, tiện thể pha cho Ran một ly sữa. Anh đặt ly sữa lên bàn Ran, một tay chống lên bàn, tay còn lại uống nốt ly nước trên tay, nghĩ ngợi một điều gì đó:

-Shinichi, anh muốn vỗ em thành con heo sao?

-Không phải heo mà là gấu bông. Shin lầm bầm trong miệng, anh đi về phía cửa:

-Anh xong việc rồi, anh đi ngủ trước đây. Ran, em cũng xong việc sớm đi, thiếu gối ôm thật là khó ngủ....Ran ném tia mắt về phía cửa, anh đã đi mất dạng rồi, hết nói cô là gấu bông, giờ lại đến gối ôm trong ánh mắt Ran có chút gì đó ai oán, Shin bỏ mặc cô mà đi ngủ vậy sao, tên chồng chết bầm này. Shin đi rồi, cô thấy căn phòng này có chút lạnh lẽo và rộng quá. Cô muốn ôm chiếc laptop chạy thẳng vào phòng ngủ nơi có anh, nhưng thấy điều đó, thế nào cô cũng bị Shin cười cho một trận, cô vốn sợ ma từ bé mà.

Lúc nãy nói vậy chứ anh đâu muốn ngủ chèo qoeo một mình, nói vậy để cô sớm xong việc, anh về giường vặn to chiếc đèn ngủ, tiếp tục sự nghiệp lớn, bên quyển trinh thám yêu dấu để đợi cô. Shin đọc đến nỗi quên thời gian, đọc gần xong quyển tiểu thuyết, anh ngó qua chiếc đồng hồ, ôi thôi nó đã điểm 12h rồi, Ran cô ấy vẫn chưa xong việc sao, đã trễ vậy rồi. Đặt quyển trinh thám trên kệ, xỏ vội đôi dép, anh qua phòng đọc sách. Thiệc tình, cô đã ngủ quên trên bàn làm việc mất rồi, anh kiếm vội chiếc áo khoác chùm lên người cô, lướt ngang qua màn hình, tình hình cô vẫn chưa xử lý xong đống hồ sơ đây mà, anh cũng từng ngồi cạnh khi cô làm việc, nên giờ anh có thể xử lý tốt mấy cái thứ này thay cô. Chả có gì làm khó được anh cả:

-Đợi chút xíu nhe gối ôm, anh sẽ xử lý giùm em mớ bòng bong này, rồi sẽ đưa em về phòng. Anh nói cho cô hay cho chính mình anh cũng không biết nữa. Thoáng cái, mớ còn lại anh đã xử lý gọn nhẹ, giờ thì có thể yên tâm, bế cô đi ngủ thôi, lúc nãy anh mà đi ngủ trước thật thì tiêu rồi, cô sẽ ngủ trong tư thế này cho đến sáng, không đau lưng thì mệt cho xem, và thế nào cũng lại càm ràm anh vô tâm. Bế cô vợ nhỏ, trở về chiếc giường ấm áp, anh đặt nhẹ cô xuống, tránh để cô thức giấc, kéo chiếc chăn lên đến tận cổ cho cô, sau đó anh trở lại vị trí của mình, quyển trinh thám đang thôi miên anh, anh phải tiếp tục sự nghiệp đang còn giang giở. Ran sau khi nằm trên giường, cả cơ thể cô như phản xạ theo tự nhiên ở cái nơi quen thuộc này, cô quay sang bên phía Shin, quàng đôi tay ôm lấy người anh. Anh đang theo dõi quyển sách, bỗng dừng lại, ôi chao lại quyến rũ anh đây mà, mỗi lần có cô bên cạnh dù có tập trung đến mấy cũng bị phân tâm, đành thôi vậy, Shin gấp quyển sách lại, anh vặn nhỏ đèn đầu giường, anh suy nghĩ đến các nút thắt vụ án, nhưng đầu óc anh lại trở nên  trống rỗng vì hơi thở nhẹ nhẹ của Ran cộng thêm hương tóc của Ran, không có cô gái nào có được. Shin quay hẳn sang Ran, ôm trọn cô gái nãy giờ thoải mái ôm anh không chút mảy may, Ran cảm nhận được hơi ấm, cô vùi sâu hơn vào ngực anh, mê man ngủ tiếp, ôi trời, ngủ gì mà say thế, chẳng biết trời chăng mây gió sao, lần sau phải cấm tiệt không cho cô ngủ ở những chỗ không có anh.....................................................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro