part 49

Một giọng nữ cất lên không kém phần quyết đoán:
-Hãy để em làm việc đó thay anh, Shinichi
Hướng đôi mắt kinh ngạc về phía cô gái ấy, nỗi lo anh tăng lên gấp bội, là Akiko sao con bé lại chạy đến đây, để lao vào nguy hiểm, ánh mắt anh lộ rõ không hài lòng, giọng nói của anh pha sự lo lắng và giận dữ:
-Sao lại đến đây, đi ngay
-Không, em sẽ không để mặc hai người. Lần đầu tiên sau bằng ấy năm cô cãi lời Shinichi, người mà cô kính trọng. Cánh tay cầm súng của anh đã bị bàn tay của Akiko gạt xuống không thương tiếc, thay vào đó là cánh tay của Akiko sẵn sàng nhả đạn về phía hắn. Quét ánh mắt khinh bỉ lên Shinichi và cô gái kia:
-Xem ra ngươi không biết điều như ta tưởng, giờ thì có cả con nhóc cảnh sát này, ta nhắc cho ngươi nhớ đừng làm ta điên, hậu quả ngươi biết rõ hơn ai hết
Anh nhanh chóng gạt bỏ cánh tay của Akiko:
-Không, anh sẽ làm điều đó, anh ra lệnh cho Akiko, gương súng về phía hắn, một phát đạn đã được anh giải phóng nhắm thẳng vào tay hắn, bất ngờ trước quyết định của anh, không kịp lấy Ran làm lá chắn, cánh tay trái cầm dao đã đẫm máu thấm ướt cả chiếc áo phông trắng của Ran một cách  lởm chởm, con dao lạnh lẽo văng ra xa phát ra một tiếng động chói tai, Ran hoảng hốt nhưng có chút gì đó mãn nguyện trước hành động của anh, hắn điên cuồng rút khẩu súng, hướng đôi mắt đã mất đi tính người, lạnh lẽo, ác độc:
-Phát súng đó chẳng nói lên được gì cả,đối phó với mi dùng dao không thì chưa đủ, ta đang rất mong chờ phát súng tiếp theo nào, bắn đi, một phát cho ta, phần còn lại của cô gái này ta sẽ lo. Giọng nói đầy thách thức, dí đầu súng lạnh ngắt vào thái dương Ran, dù Shinichi  biết hắn có súng từ trước nhưng không thể làm gì được, hắn sẽ cho Ran ăn đạn, nếu như lúc này anh hành động sai lầm, anh đứng đó, hắn lại cười:
-Nào bắn đi. Hắn man dại không ngần ngại nã đạn về phía Shinichi và Akiko, sau tiếng thét của Ran, gương mặt cô nhòe lệ, tim như bị chính phát đạn đó bắn trúng, khi chứng kiến Shinichi bị bắn, máu nơi ổ bụng đã lãnh trọn hai phát đạn phần anh và Akiko, máu không ngừng tuôn ra ướt đẫm chiếc áo sơmi, lem nhem và đỏ rực trên áo của Akiko, con bé đờ người, khi Shin nhào qua che cho cô và lãnh đủ, lý trí của một cô cảnh sát không cho phép cô khóc dù cho đó là người thân của cô, đâu không phải là lúc yếu mềm của một cô gái, theo bản năng cảnh sát cánh tay cầm súng nhanh hơn ý thức của cô nhấc lên sẵn sàng bắn trả nhưng không, nó đã bị tay anh ghì xuống, hơi thở ngắt quãng vì  kiềm sự đau đớn của Shinichi nói bên tai một cách rõ ràng:

-Không Akiko, còn Ran...........

Ran đau đớn, cô vùng vẫy bằng tất cả sức lực mà sớm đã bị rút cạn, mặc kệ nỗi đau từng hồi trên cơ thể khi chiếc dây thừng co dãn trượt trên da cô đến chảy máu, để chạy về phía ấy dù không bằng đôi chân đang bị khóa chặt, cô có thể trườn, bò chỉ cần đến được đến chỗ anh, tim cô đã vỡ từng mảnh khi tiếng súng nổ, cô hận bản thân giá mà cô có thể xoay người dùng thân mình để che cho anh và Akiko thì có lẽ anh sẽ không bị trúng đạn, cô gọi tên anh đau đớn:

-Shinichi............không.......mặc em.................Hướng đôi mắt cầu xin đã đẫm lệ:

-Akiko.....xin em........hãy đưa anh ấy đi.......mặc chị......xin em

Cánh tay trái của hắn bị bắn trúng nên sức lực đang cạn dần, sự vùng vẫy của cô cánh tay trái gần như không giữ được, tàn nhẫn dùng súng táng vào đầu cô:

-Đứng yên, mi muốn chết à. Dòng máu đỏ tươi từ thái dương chảy dài xuống khuôn mặt của Ran, mái tóc đen bết lại, máu hòa vào nước mắt, từng giọt rơi xuống nền đất lạnh tanh. Giận dữ, đau đớn, bất lực, anh điên mất, gương mặt tái xanh đi  vì mất máu , sức lực như bị rút cạn, phải cứu cô ấy trước khi anh không còn chịu được nữa, chỉ cần thấy cô ấy bình an, đổi cả mạng sống anh cũng sẽ đổi, chỉ cần cô ấy được sống, giọng nói quả quyết của cậu bé Conan năm ấy rõ mồn một trong đầu anh "Người quan trọng, người mà cháu không muốn để chết nhất trên thế gian này" như tiếp thêm máu cho anh. Ran hướng đôi mắt tím mang đầy tổn thương, nhưng lại rất mạnh mẽ nhìn thẳng vào hắn, khuôn mặt lạnh lẽo cộng thêm sự xanh xao vì mất máu càng làm tăng lên vẻ nhẫn tâm, ác độc, ánh mắt xám không hồn của hắn nhìn cô, cô chậm rãi nói từng tiếng một rõ ràng, mạnh mẽ:

-Liệu rằng giết tôi đã đủ để thỏa mãn khát khao trả thù không ghê tay cho cô ấy...Cô ấy liệu có hạnh phúc khi thấy ông làm điều này vì cô ấy, sẵn sàng giết người, sống chìm ngập trong bóng tối và tội ác. Hay cô ấy muốn ông sống luôn tốt, hạnh phúc, quên đi nỗi đau mà sống tiếp không chỉ cho ông mà cho cả phần cô ấy...Hãy giết tôi và để anh ấy và Akiko đi, hãy dừng lại trước khi quá muộn

-Ran, không........... em đang nói gì vậy, không.......... đừng làm vậy vì anh.....xin em...Shinichi gần như hét lên vì anh không còn sức nữa. Hướng đôi mắt yêu thương, dịu dàng, cô nở nụ cười Shinichi, nụ cười rạng rỡ nhất và cũng là nụ cười buồn nhất mà cô dành cho anh lần cuối.

-Sống tốt nhé, sống luôn cho cả phần em nữa, đừng vì em mà anh dằn vặt suốt quãng đời còn còn lại, em sẽ luôn bên anh mà........................Khó khăn lắm cô dứt ánh mắt mình khỏi anh, vì nếu cô còn chần chừ thêm thời gian, Shinichi sẽ là người phải ra đi

-Akiko.....xin em hãy chăm sóc Shinichi...thay chị. Akiko sững người, cuối cùng những giọt nước mắt đã rơi trên gương mặt cô:

-Không...........không ai chăm sóc anh ấy tốt hơn chị


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro