part 56
Thấy mẹ, Shinichi cụp mắt:
-Mẹ.....sao lại về giờ này thế
-Hihi hay tin là mẹ bay về liền...Shin-chan con để mẹ đợi lâu lắm rồi đấy nhé, giờ mới chịu có, hỏi làm sao không tức tốc bay về giữa đêm khuya thế này
-Chịu mẹ....Phải rồi anh mới biết cách đây ngót nghét mới được một tiếng đồng hồ, vậy mà mẹ anh ở tận NewYork mà giờ đã có mặt ở đây, đích thị là con bé Akiko hay tin trước cả anh nên nó mới có thái độ với anh như thế khi ở Sở, đưa ánh mắt ý hỏi nhìn Ran ở phía sau vì anh biết chắc cô không thể nào nằm yên trên phòng mà tõn tẽn xuống theo anh cho coi và anh đã nhận được cái gật đầu khe khẽ của Ran, chỉ cần nhìn ánh mắt của anh, Ran có thể hiểu anh đang muốn hỏi cô điều gì, nhiều khi cô tự hỏi phải chăng nó là giác quan thứ sáu của cô chăng, vì người ta thường nói, giác quan đấy chỉ thật sự mạnh đối với người phụ nữ đã làm vợ làm mẹ hay thần giao cách cảm....Nếu không phải là tâm linh thì chắc là do anh và cô đã quá hiểu đối phương nhưng cũng phải thừa nhận rằng cả hai đều có những góc khuất, những trạng thái cảm xúc mà nếu người ấy không nói ra thì nửa còn lại cũng không thể đoán hiểu được......
Thay vì ôm hôn thắm thiết như mọi khi mẹ Shin vẫn làm với đứa con quí tử của bà mỗi khi về nước, Shin bị Yukiko gạt qua một bên, Shin chẳng thèm mảy may thấy buồn mà còn cảm thấy may mắn khi thoát khỏi màn chào hỏi sởn gai ốc của mẹ mình, bà tiến lại ôm nựng má Ran hồ hởi hỏi thăm:
-Con ổn chứ Ran,có bị hành không, mẹ mừng quá....Mẹ quyết định nhờ Akiko về nước làm nhiệm vụ quả là không sai mà....Con bé gọi cho mẹ, mà mẹ quýnh quáng cả lên hối ba con dẹp hết công việc bay về, à trước khi về mẹ gặp cả con bé Sonoko nghe mẹ nói con bé mừng cho con, gửi lời hỏi thăm con, nó còn nói vài tuần nữa, nó về nước thăm con, còn dặn mẹ nói với con để phần cho bé làm mẹ đỡ đầu cho đứa trẻ nếu nó là con gái.....À còn điều ngạc nhiên nữa đây là mẹ con hay tin cũng quýnh quáng như mẹ, đáp cùng chuyến bay với mẹ đấy, chắc sẽ đến đây ngay .....Yukiko định dượm bước về phía cửa, nhưng Ran nhanh chân hơn cô bước về phía cửa, cùng lúc đó bà Eri xuất hiện ngay cửa miệng không ngừng càu nhàu ông Mori:
-Ông có thể nhanh lên một chút được không..Nhìn thấy Ran bà nở nụ cười hiền hậu đã lâu rồi bà chưa nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt thế này chỉ qua nhưng cuộc gọi đường dài, Ran mừng rỡ, xúc động cứ thế mà lao đến ôm chầm lấy bà:
- Mẹ.......
-Sao rồi cô nương con khỏe chứ....Vừa nói bà vừa vuốt mái tóc đen dài của cô
Cô buông bà ra ánh mắt nhìn về phía trước tìm kiếm:
-Dạ....
-Khỏi tìm ông già ấy dô ngay bây giờ...Bà vừa nói ông Mori và cả ông Kudo tay xách đồ và kéo chiếc valy bước vào, do ông Kudo trong lúc lấy hành lý thì gặp bố mẹ Ran đến nên đứng đợi ông Mori cùng vào, còn bà Eri vào trước....
-Bố.....
-Ừa....nghe tin có cháu, con xem hai bà mua gì cơ này nào sữa, tã....Mặc dù bố đã bảo bên này có thể mua những thứ đấy mà người đó có chịu nghe đâu...ở đây hàng cũng tốt mà phải không Shinichi
Cả Eri và Yukiko đồng thanh đáp trả:
-Nhưng làm sao tốt bằng bên đó, phải không Ran, với lại ta chỉ mua vài thứ...bị hỏi bất ngờ cô và anh không biết bênh vực bên nào, cả nhìn nhau ái ngại đành vợ chồng phân ly vậy để vừa lòng các đấng sinh thành, Ran cất tiếng:
-Mẹ muốn tốt cho con mà....
-Con thì thấy như vậy vất vả quá....Giờ trễ rồi ba mẹ ở luôn bên này với tụi con luôn đi, giờ về bên nhà mẹ bụi bặm phải dọn dẹp các thứ, Ran cũng muốn gần mẹ, mẹ ở bên này luôn cho tiện....
Ông bà Eri có chút do dự, Shinichi tiến lại chỗ Ran đứng, tay anh đặt lên vai cô, bấy nhiêu khiến Ran đủ hiểu cô cất tiếng
-Mẹ và cả bố nữa....Shinichi đã nói vậy.....mẹ ở lại đây luôn với con đi.....mẹ
Ông Kudo cũng cất tiếng:
-Anh chị ở lại đây thì tiện hơn. Mục đích duy nhất chúng ta về đây là để chăm sóc Ran và đưá bé
-Chị Eri....em và Yusaku cũng ở nhờ, chúng ta đều ở nhờ bọn trẻ cả hihi_Yukiko hối thúc bà Eri mau đưa ra quyết định
Hai ông bà Mori nhìn nhau,cuối cùng bà Eri lên tiếng:
-Chúng ta nên ở lại vậy
-Có thế chứ, mọi người cũng mệt rồi, ta dọn dẹp đồ đạc lên phòng rồi đi nghỉ thôi cho Ran đi ngủ không nên thức khuya, Ran và con lên phòng nghỉ đi, bọn ta tự định liệu được.....À....cả con nữa Shin-chan. Shin nhíu mày:
-Mẹ à, con đã nói bao nhiêu lần rồi con không còn là con nít đừng gọi con là Shin-chan. Vậy con lên trước ạ, mà mọi người đã ăn tối chưa?
-Con đưa Ran lên phòng trước đi, bọn ta tự lo được
Trong khi đưa Ran lên phòng lúc đi ngang bố anh, thấy bố anh cười:
-Shinichi, sau này con còn bị bơ dài dài.....Sau khi đã lên tới phòng, cả hai đã yên vị trên chiếc giường ấm cúng, Shin thấy Ra từ lúc đón các mẹ vui tươi hơn hẳn mọi ngày, cô còn hồ hởi nói về việc sắp tới được mẹ chăm sóc, nhà thì đông vui hẳn...Thấy cô tíu tít dễ thương, anh nổi máu ghẹo cô, làm mặt buồn so than nhẹ:
-Khổ rồi....Chắc phải đem đi bảo dưỡng.....Nghe anh nói, cô đang tíu tít nghe được câu anh than thở của anh bỗng dừng bặt, hướng đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào anh:
-Hử....? Shinichi, anh vừa nói khổ sao? Sao lại khổ?
-Chả phải như bố nói, sắp tới anh bị bơ sao, từ cả em và mẹ, lại còn bị cấm cửa lâu như thế, chưa kể người ta bảo....Đang chăm chú nghe anh, miệng cười toe vì những lí do củ chuối của anh, bị ngắt quãng cô hỏi dồn:
-Người ta bảo gì cơ?
-Người ta bảo....vợ có thai phải đem về nhà mẹ để bảo dưỡng, sau khi bảo dưỡng mới trả về nhà.....đàng đây anh không được trả hàng về bảo dưỡng....rõ là không công bằng......không khổ chứ là gì......
Khuôn mặt Ran biến sắc khi nghe anh phân tích, nhưng lấy lại thần thái rất nhanh, cô quen với những câu nói gây sốc chỉ cốt chọc cô của ông chồng IQ cao hơn người, nếu cô tức lên hay giận dỗi với anh thì có phải anh quá thành công rồi mà không cần tốn nhiều công sức, giờ cô chuyển người thôi không gối trên tay nữa, cô nằm sấp người xuống tay chống cằm nhìn anh thản nhiên nương theo câu nói của anh mà đáp trả đúng theo cái kiểu vợ của người IQ cao ngất ngưởng chứ không đơn thuần như những bà vợ khác tỏ vẻ giận dỗi để chồng năn nỉ, cô tuy là phụ nữ yếu đuối cần điểm tựa là anh, nhưng sự yếu đuối của cô khác hẳn với sự yếu đuối của những người phụ nữ khác, trong bất kì điều gì cô luôn biết khống chế sự yếu đuối của bản thân để không trở thành gánh nặng cho anh, biết khi nào cần dựa vào anh khi nào bản thân tự lực, suy nghĩ của cô một phần nhỏ do sự trưởng thành rạch ròi vốn đã sớm hình thành trong con người Shinichi từ bé, chỉ là nó càng rõ nét hoàn thiện hơn theo bề dày của năm tháng, một phần do tố chất được duy trì từ người mẹ tài trí tuyệt vời của cô, hơn cả đó là nhận thức trưởng thành theo năm tháng của cô....Sự trưởng thành bổ sung hoàn thiện tính cách của cô, cô giờ đãtrở thành một angel trưởng thành:
-Hì, Shinichi à, trước khi rước rinh cái gì về nhà, anh không đọc kĩ hả, nó đều ghi rõ chất lượng và xuất xứ cả đấy, chưa tính đến việc bị dụ vì chiêu trò quảng bá, vẻ đẹp mẫu mã, đàng này anh lại IQ cao hơn người thì làm sao bị dụ được, trước khi rinh về nhà có khoảng thời gian trải nghiệm, bản chất có bao nhiêu tỏ hết ra rồi, phải đủ tiêu chí anh đưa ra mới được rinh về nhà chứ, tiêu chí mà anh đặt ra thì ắt hẳn không tầm thường, nên nó phải có chất lượng hơn hẳn rồi nên việc bảo dưỡng rất hiếm khi xảy ra, với lại món này nó có ghi rõ ràng "Chất lượng cao, không cần bảo dưỡng", anh có muốn bảo dưỡng cũng không có đồ để bảo dưỡng, giờ anh khổ phải chịu thôi, sao lại than thở do anh chọn chứ bộ, còn nữa nè, một món đã không có đồ bảo dưỡng giờ phát sinh món con nên giấc mộng đem đi bảo dưỡng của anh tan tành, có khổ thì ráng chịu nhé.....Nghe cô nói, anh cười toe, trò chọc phá của anh lại thất bại rồi, xoa đầu cô:
-Thua em, chịu hết, không than, đành phải đầu tư cho món con, thế nào cũng sinh lời nhỉ???? Giờ thì nằm thẳng lại, đầu gối lên đây, món mẹ làm món con khó chịu giờ????Anh nói và chỉ chỉ vào cánh tay anh....Ran cười vui vẻ gối đầu lên tay anh, luyên thuyên vài điều gì đó về giấc mơ đẹp cho con rồi chìm vào giấc ngủ thanh bình
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro