part 65
Ran đang ẵm nhóc tì trong lòng, cô vui vẻ khi nghe tiếng xe của anh vào ga, Shinichi đã đi làm về, cô nhẹ nhàng bế cu cậu đang thiếp đi trong lòng đi về phía cửa niềm nở:
-Shinichi anh về rồi!!!Anh cười khi thấy vợ và thằng nhóc quí tử đang say sưa giấc chẳng thèm nhìn ba nó đi làm về
-Sao rồi, cu cậu hôm nay ở nhà có ngoan không? Vừa nói anh vừa cúi thấp mình, đưa bàn tay nựng má phiên bản hai của mình, anh đưa tay ra hiệu muốn bế giúp cô thằng nhóc con này, Ran nhẹ nhàng chuyền thằng bé cho anh, tiện tay với luôn chiếc cặp táp cất đi giùm anh.Nhìn cái cách anh vụng về bế thằng bé không khỏi khiến cô mỉm cười thật tươi, Shinichi vốn tính cách của anh không thích con nít lắm, mà nói thế cũng không đúng, anh chỉ là không yêu cho lắm con nít cũng không biết cách nựng, hay yêu chiều chúng...nhưng nhìn cái cách vụng về mà anh cố gắng làm cho con, cô có thể cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho con. Ran ngồi cạnh anh trên ghế sofa nhìn cu cậu ngủ trong vòng tay anh say sưa
-Shinichi, nhóc con vẫn chưa có một cái tên đấy
-Ừa, thế em muốn đặt tên con thế nào?
-Là con trai mà, đặt theo ý anh đi...
-Để xem....anh nghĩ sẽ lấy một cái tên làm nổi bật tố chất của con nhé.....Em thấy sao nếu lấy tên cho cu cậu là Toshiro...
-Toshiro một cái tên rất đẹp đấy....
-Vậy tên con sẽ là Toshiro, Toshiro của mẹ à!
Thằng bé Toshiro sinh ra đã được cả ông bà ngoại lẫn nội cưng chiều, thằng nhóc thậm chí còn không được Ran ẵm nhiều bằng hai bà, cô nhớ mẹ chồng cô đã làm cả nhà không nhịn được cười, phân bua ghen tỵ với mẹ cô, vốn đứa trẻ nào cũng quyến luyến bà ngoại hơn mà mặc dù bà chăm cháu từng ly từng tý, không hay làm trò như bà nội,...Nhưng vì công việc mà các ông bà không thể ở Nhật lâu chăm cháu được, trước khi trở về Mỹ, Yukiko đã bắt Ran và Shinichi hứa dù thế nào cũng phải đem cháu qua thăm ông bà mỗi năm,ông bà chưa trở về Mỹ được bao lâu, cu cậu đã nhận được bao nhiêu thứ đồ từ Mỹ, mặc dù Shinichi đã chọn những thứ tốt nhất, nhưng mẹ chồng cô vẫn bảo đồ nước ngoài tốt hơn.....thành ra từ cái khăn đến tã đều là từ Mỹ cả, còn mẹ cô cô thì không khỏi nhớ cu cậu, gọi điện đường dài để nhìn thấy mặt cháu, đôi lần cô thấy đôi mắt mẹ cô ậng nước khi thấy thằng bé ngày một lớn,với tay nắm lấy cái màn hình điện thoại bập bẹ gọi một tiếng b...à....
Thằng bé từ nhỏ thể hiện sự thông minh như cái tên Shinichi đặt cho cậu nhóc, lật, bò đi tất cả đều rất nhanh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, ngay cả việc đọc chữ cũng thế, chắc chắn Shinichi đã lén dạy thằng nhỏ rồi khi anh trông chừng cho cô làm việc nhà, hay nấu ăn....Cô còn nhớ như in lần đầu tiên thằng bé gọi cô là mẹ...khi cô đang loay trong bếp chuẩn bị bữa tối trong khi hai cha con chơi trong phòng khách, cô vặn nhỏ lửa hầm nồi súp, dừng tay ra xem hai cha con đang làm gì, thằng nhóc thoáng thấy bóng cô từ cửa nhà bếp, miệng nó mấp máy một cái gì đó, không phải bi ba bi bô như thường ngày:
-M.....ẹ...._Tuy còn hơi chút chưa rõ chữ, nhưng cô có thể nghe rất rõ, những giọt nước mắt đã đong đầy trên đôi mắt màu tím biếc:
-Ôi Toshiro, con gọi lại mẹ đi...M..ẹ_Ran lập lại thật chậm, để thằng bé bắt chước
-M..ẹ..._Từng từ thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cu cậu, cô không nhịn được mà ôm lấy cậu nhóc của mình, bên cạnh là nụ cười nửa miệng quen thuộc của Shinichi:
-Shinichi, thằng bé gọi em "Mẹ"_Cô nói như sắp sửa khóc, mỉm cười nhìn Shinichi
"Nhóc con của ba giỏi lắm", đôi bàn Toshiro chạm nhẹ vào cánh tay của Ran, cô buông cậu nhóc ra, bỗng đôi bàn tay nhỏ nhắn của cu cậu chỉ về người đàn ông đĩnh đạc bên cạnh, miệng cậu lại mập máy:
-B..a_Nó nhoẻn miệng cười, Shinichi đáp lại nó, anh đưa bà tay to lớn, ấm áp của mình, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của nó. Dần dà cậu biết nó tròn và rõ chữ thậm chí có thể đọc, tính tình ngày càng càng bộc rõ giống Shinichi cả thảy...Thằng bé thích thú với cái thư viện đồ sộ của ba, cậu có thể chơi với quyển Homles cả ngày mà không chán, thậm chí với cả chiếc cặp táp đi làm Shinichi, cậu khoanh chân ngồi yên nhìn ba xem hồ sơ, hay chăm chú nghe ba kể vài vụ án nào cho mẹ cậu, những lúc như thế này, Ran có thể thấy trong đôi mắt xanh ấy là cả sự điềm tĩnh, sắc sảo, cứ như cô được trở lại những ngày tháng thơ ấu cùng Shinichi, những lúc như thế, cô chỉ lặng im phía sau nhìn con, cho Toshiro có thế giới riêng của mình,cô không buồn khi ở độ tuổi này như bao đứa trẻ khác Toshiro sẽ quấn quýt lấy mẹ không rời, nhưng cô chỉ ngồi ở bậu cửa ngắm nhìn cái bóng cậu nhóc liêu xiêu, nắm lấy tay Shinichi vào ga-ra, cùng anh đến hiện trường vụ án, trông thằng nhóc vui vẻ lắm, đôi mắt luôn ánh lên vẻ lanh lợi, thằng bé không một chút sợ hãi lại còn tỏ vẻ thích thú với những cái xác chết đầy máu me...luôn nài nỉ xin cô chuyển kênh để xem vụ án trong ngày, cậu vui vẻ phấn chấn ra mặt khi nhận ra Shinichi trên truyền hình:
-Mẹ, ba kìa mẹ...ba phá án giỏi quá....con muốn giống ba!!!
-Chẳng phải con đã giống y hệt ba con hồi nhỏ sao??Nghe Ran nói thằng bé tròn mắt:
-Thật hả mẹ???_Nó vừa nói vừa lay lay cánh tay Ran
-Ừa..mẹ đã nhầm con thành ba luôn đấy.._Ran cười đáp lại thằng bé
-Không, ý con là thông minh, là giỏi giống ba cơ?_Nghe thằng bé, cô dí nhẹ đầu nó:
-Con thông minh giống y chang Kudo Shinichi...._Thằng bé lầm bẩm cái gì đó trong miệng, nhưng cô có thể nghe được:
"Kudo Toshiro giống Kudo Shinichi...."
-Mẹ à, bạn con đều ghen tỵ vì con có ba là Kudo Shinichi đấy....._Thằng bé nói với cái giọng tự hào lắm....Cô và Shinichi đều ngạc nhiên khi anh chưa có lời giải cho một vụ án nào đó, thằng bé lại gợi ý cho anh...Để luyện một chút kĩ năng suy luận, và óc quan sát cho con...anh luôn tạo cho Toshiro những trò mật thư nhỏ nhỏ, và cả sự giúp đỡ của Ran, mỗi khi trước khi đi làm, anh đều đặt trên bàn con tờ giấy, thằng bé hào hứng lắm, nhiều khi nó thức thật sớm để nhận mật thư tận tay từ ba nó......cũng chỉ có Shinichi trị được cái tính thức khuya đọc Homles của nó.....Đôi lúc Ran xót Shinichi, anh vất vả đi làm, khi trở về nhà lại bị ông cụ non này chất vấn đủ mọi thứ trên đời, rồi còn phải thức khuya làm mật thư, xem hồ sơ đến tận khuya,....Vì biết rõ phẩm chất của cậu con trai quý tử của mình, anh có những phương pháp giáo dục cậu khác nhau, đồng thời giúp cậu phát triển tối đa khả năng của mình bằng nhiều cách khác nhau như cách ba anh làm cho anh.....Mỗi lần như thế, luôn có Ran vì anh biết Ran sẽ buồn....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro