Chap 5. Đừng Như Thói Quen
Chap 5. Đừng Như Thói Quen
...
Những ngày sau khi Archen rời đi tựa như một thước phim buồn chậm rãi trôi qua trong cuộc đời Natachai. Căn phòng vẫn vậy, nhưng dường như thiếu vắng hình bóng quen thuộc. Mùi hương thoang thoảng của Archen, dù đã cố gắng xua tan, vẫn ẩn hiện đâu đó trong không khí, khơi gợi những ký ức ngọt ngào và cả nỗi đau xé lòng.
Natachai cố gắng quay trở lại guồng quay của cuộc sống thường nhật. Cậu đến trường, gặp gỡ bạn bè, cố gắng mỉm cười và trò chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, một khoảng trống quá lớn vẫn không ngừng nhắc nhở cậu về sự vắng bóng của Archen.
Mọi thứ xung quanh Natachai dường như đều trở nên vô vị. Những quán cà phê họ từng hẹn hò, những con phố họ từng dạo bước, tất cả đều nhuốm màu kỷ niệm, khiến mỗi bước chân cậu thêm nặng trĩu. Thói quen tìm kiếm ánh mắt hổ phách quen thuộc trong đám đông vẫn còn đó, dai dẳng như một vết thương âm ỉ.
Trong những ngày khó khăn ấy, Fadel luôn ở bên cạnh Natachai. Fadel là một người bạn học cùng lớp, tính tình hòa đồng và luôn quan tâm đến mọi người. Anh nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Natachai và không ngừng tìm cách an ủi, động viên cậu.
Fadel thường rủ Natachai đi ăn, đi xem phim, hoặc đơn giản chỉ là cùng nhau ngồi trò chuyện ở một quán nước ven đường. Sự chân thành và ấm áp của Fadel giúp Natachai cảm thấy vơi bớt phần nào nỗi cô đơn. Cậu trân trọng tình bạn này, dù biết rằng không ai có thể thay thế được vị trí của Archen trong trái tim cậu.
,...
Một buổi chiều, sau giờ học, Fadel rủ Natachai đến một quán kem gần trường. Ánh nắng vàng dịu chiếu xuống con phố tấp nập, nhưng tâm trạng của Natachai vẫn u buồn.
"Dunk này," Fadel khẽ gọi, giọng nói đầy lo lắng. "Mày vẫn còn buồn sao?"
Natachai khẽ thở dài, nhìn ly kem vani đang tan chảy trên bàn. "Tao ổn mà, Fadel. Chỉ là... có một chút nhớ một người thôi."
Fadel im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Tao biết. Chuyện đó không dễ dàng gì. Nhưng mày đừng cứ mãi như vậy. Cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ mày phía trước mà ."
Natachai chỉ biết cười khổ nói với bạn mình ."Tao biết mày lo lắng cho tao, Fadel . Cảm ơn mày nhé."
"Chúng ta là bạn mà," Fadel đáp, nở một nụ cười tươi tắn. "Bạn bè là để chia sẻ mọi buồn vui. Nếu mày có gì buồn, cứ nói với tao. Tao luôn sẵn sàng lắng nghe."
Những lời nói chân thành của Fadel khiến trái tim Natachai ấm áp hơn một chút. Cậu biết mình may mắn khi có một người bạn tốt như Fadel bên cạnh. Dù không thể lấp đầy khoảng trống mà Archen để lại, Fadel vẫn giúp cậu có thêm động lực để bước tiếp.
Thời gian cứ thế trôi đi, nỗi đau trong lòng Natachai dần nguôi ngoai, nhưng những ký ức về Archen vẫn luôn âm ỉ. Cậu cố gắng tập trung vào việc học, dành thời gian cho bạn bè, và tìm kiếm những niềm vui mới trong cuộc sống. Fadel vẫn luôn ở bên cạnh cậu, lặng lẽ quan tâm và ủng hộ.
Tuy nhiên, sâu thẳm trong trái tim, Natachai vẫn không thể hoàn toàn quên được Archen. Hình ảnh đôi mắt hổ phách, giọng nói trầm ấm và những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau vẫn thường xuyên hiện về trong giấc mơ cậu. Archen đã trở thành một thói quen, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Natachai, và việc từ bỏ thói quen ấy là một quá trình đau đớn và khó khăn.
...
Dù Fadel luôn cố gắng mang đến niềm vui và sự xao nhãng cho Natachai, nhưng những đêm dài vẫn là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cậu. Khi màn đêm buông xuống, sự tĩnh lặng bao trùm lại gợi nhớ đến những đêm họ từng bên nhau, dưới ánh trăng hoặc trong vòng tay ấm áp của Archen.
Natachai thường trằn trọc không ngủ, những kỷ niệm về Archen cứ lũ lượt kéo về. Cậu nhớ nụ cười hiếm hoi nhưng rạng rỡ của hắn, ánh mắt hổ phách sâu thẳm nhìn cậu với sự dịu dàng khó tả, và cả cái chạm tay lạnh lẽo nhưng luôn mang đến cho cậu cảm giác an toàn kỳ lạ.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Natachai không còn nhớ rõ ngày Archen rời đi. Thời gian dường như trở nên vô nghĩa khi thiếu vắng người kia. Cậu cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng việc học hành, bằng những buổi đi chơi với Fadel và bạn bè, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết rằng không ai có thể thực sự thay thế được Archen.
Fadel dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống hiện tại của Natachai. Sự quan tâm chân thành và sự đồng hành lặng lẽ của anh giúp Natachai dần lấy lại được sự cân bằng. Fadel không cố gắng bắt Natachai quên đi Archen, mà chỉ nhẹ nhàng ở bên cạnh, chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn và giúp cậu nhận ra rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn.
...
Một ngày, Fadel dẫn Natachai đến một cánh đồng hoa hướng dương ở ngoại ô thành phố. Những bông hoa vàng rực rỡ vươn mình đón nắng, tạo nên một khung cảnh tươi đẹp và tràn đầy sức sống. Natachai khẽ khựng lại khi nhìn thấy biển hoa quen thuộc ấy.
"Mày không sao chứ, Dunk?" Fadel lo lắng hỏi.
Natachai lắc đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng. "Không... không có gì. Chỉ là... tao đã từng đến một nơi như thế này với một người..."
Fadel im lặng, không hỏi thêm. Cậu chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Natachai, một cử chỉ an ủi và sẻ chia. Họ cùng nhau đi dạo giữa cánh đồng hoa, ngắm nhìn vẻ đẹp rực rỡ của những bông hoa hướng dương.
"Mày biết không, Dunk?" Fadel khẽ nói, giọng điệu nhẹ nhàng. "Hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Dù ngày có u ám đến đâu, chúng vẫn luôn tìm kiếm ánh sáng. Tao nghĩ... chúng ta cũng nên như vậy."
Lời nói của Fadel như một lời động viên sâu sắc. Natachai nhìn những bông hoa vàng rực rỡ, trong lòng chợt cảm thấy một tia hy vọng le lói. Có lẽ Fadel đúng. Dù Archen đã rời đi, cậu vẫn cần phải hướng về phía trước, tìm kiếm ánh sáng cho riêng mình.
...
Thời gian trôi qua, Natachai dần học cách sống chung với nỗi nhớ Archen. Nó không còn là một cơn đau nhói buốt mà trở thành một nỗi buồn man mác, một phần không thể tách rời trong trái tim cậu. Cậu trân trọng những kỷ niệm đẹp về Archen, nhưng cũng bắt đầu mở lòng hơn với những điều mới mẻ trong cuộc sống.
Tình bạn giữa Natachai và Fadel ngày càng trở nên thân thiết hơn. Họ chia sẻ với nhau mọi điều, từ những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày đến những tâm tư sâu kín nhất. Fadel luôn là người lắng nghe kiên nhẫn, đưa ra những lời khuyên chân thành và mang đến cho Natachai sự ấm áp và tin tưởng.
Tuy nhiên, dù đã cố gắng rất nhiều, Natachai vẫn không thể phủ nhận rằng hình bóng của Archen vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cậu. Những thói quen khi ở bên Archen vẫn còn đó, đôi khi khiến cậu giật mình nhận ra sự thiếu vắng của người kia. Đó có thể là thói quen gọi một tách cà phê đen đặc vào buổi sáng, thói quen tìm kiếm một bờ vai vững chãi để tựa vào khi mệt mỏi, hoặc đơn giản chỉ là thói quen im lặng lắng nghe một giọng nói trầm khàn quen thuộc.
"Đừng như thói quen..." Natachai khẽ thì thầm một mình trong đêm vắng. Cậu hiểu rằng mình cần phải bước tiếp, không thể mãi sống trong quá khứ. Nhưng việc từ bỏ một người đã trở thành một phần sâu sắc trong cuộc sống không hề dễ dàng, nó cần thời gian và cả một sự mạnh mẽ phi thường.
__
End chap 5
...
Bye bye ná love you 🥑💛🌻😊
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro