Chap 8. Đổi Hạnh Phúc Lấy Cô Đơn
Chap 8. Đổi Hạnh Phúc Lấy Cô Đơn
...
Trong sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian sau màn hội ngộ đầy nước mắt, Archen và Natachai ngồi tựa vào nhau, ánh trăng dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ, hắt lên khuôn mặt đượm buồn nhưng cũng đầy hy vọng của cả hai. Archen siết nhẹ bàn tay Natachai, cảm giác ấm áp từ làn da cậu như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim вампир(ma cà rồng) lạnh lẽo của hắn.
Archen ôm Natachai thật chặt, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cậu. Sau bao nhiêu đau khổ và chia ly, được ôm cậu trong vòng tay như thế này, hắn cảm thấy như cả thế giới của mình đã trở lại. hắn đã chọn một căn phòng nhỏ ở trong một góc nhỏ của toà lâu đài cổ kính này, để họ có thể tâm sự và nghỉ ngơi, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên gương mặt thanh tú của cậu. Sự bình yên sau cơn bão tố khiến cả hai đều trân trọng từng khoảnh khắc.
Sau một hồi im lặng, Archen khẽ lên tiếng, giọng hắn trầm khàn, mang theo bao nhiêu nỗi niềm chất chứa. "Dunk... có lẽ em sẽ không tin... nhưng anh đã sống rất lâu rồi. Rất rất lâu."
Natachai ngước nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn vương chút lo lắng. " Thế Anh... anh bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Archen khẽ thở dài. "20, nhưng mà Gần 500 năm trước... kể từ khi anh trở thành вампир, lúc đó thế giới đang có một đại dịch bệnh, không có thuốc điều trị, và anh không may bị nhiễm bệnh, lúc ấy, anh gần như không còn hơi thở nữa, nhưng cha nuôi của anh, ông đã cứu và biến đổi anh thành...."
Đôi mắt Natachai mở to, ngạc nhiên đến sững sờ. "Oh, Năm... năm trăm năm trước lận sao?"
Archen gật đầu, ánh mắt xa xăm. "Anh đã chứng kiến biết bao nhiêu đổi thay của thế giới, bao nhiêu con người đến rồi đi. Và... anh đã yêu.. yêu một người rất giống em... Nhưng không chỉ một lần đâu Dunk à."
Hắn siết nhẹ bàn tay Natachai, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy nỗi buồn. "Kiếp đầu tiên... là ở một vùng quê thanh bình, rất lâu về trước. Em tên là Daonuea khi ấy. Nụ cười của em rạng rỡ như ánh ban mai, em yêu hoa hướng dương như sinh mệnh của mình. Chúng ta đã yêu nhau rất thuần khiết, rất đẹp. Nhưng anh là một вампир trẻ tuổi, sự khác biệt giữa chúng ta quá lớn. Anh không thể cho em một cuộc đời bình thường, một tuổi già bên em mãi mãi. Em đã ra đi trong vòng tay anh, Dunk... ra đi vì sự hữu hạn của kiếp người."
Nước mắt Natachai khẽ rơi khi cậu nghe câu chuyện của Archen kể. Cậu cảm nhận được nỗi đau xé lòng của hắn qua từng lời nói.
Archen tiếp tục, giọng hắn nghẹn lại. "Kiếp thứ hai... ở một nơi xa xôi, trong một thời đại đầy những lễ nghi và quy tắc. Em là một quý tộc tên Zo. Em đẹp như một đóa hoa kiêu sa, thông minh và đầy nghệ sĩ. Tình yêu của chúng ta nồng nàn và say đắm. Chúng ta trốn chạy khỏi những ràng buộc, tìm kiếm những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi. Nhưng rồi... đồng loại của anh đã tìm thấy chúng ta. Họ không chấp nhận tình yêu giữa вампир và con người. Em đã chết... ngay trước mắt anh... Là để bảo vệ kẻ vô dụng như anh."
Archen càng nắm chặt tay Natachai hơn, đôi mắt hắn ánh lên nỗi đau không thể diễn tả được. "Anh đã sống qua bao nhiêu năm tháng cô độc sau đó, Dunk. Nỗi đau mất đi em cứ dày vò anh hết kiếp này đến kiếp khác. Anh đã cố gắng quên đi, cố gắng khép lòng mình lại, nhưng hình bóng em vẫn không thể xoá nhòa trong trái tim này, bóng dáng em luôn ám ảnh anh trong từng giấc mơ của anh."
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt Natachai, tìm kiếm một tia hy vọng. "Khi gặp em... mùi hương của em... ánh mắt của em... tất cả đều khơi gợi trong anh một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Anh không hiểu tại sao, nhưng anh cảm thấy như... như chúng ta đã từng quen biết nhau từ rất lâu rồi. Em... em có tin vào kiếp trước không, Dunk?"
Natachai im lặng một lúc, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Cậu nhìn Archen, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách chứa đựng cả một lịch sử dài đằng đẵng, cả một nỗi cô đơn sâu thẳm. Cậu cảm nhận được sự chân thành và nỗi đau tột cùng trong lời nói của hắn.
"Em..." Natachai khẽ nói, giọng cậu run run. "Em không biết nữa, Joong... nhưng khi ở bên anh, em luôn cảm thấy... có một sự kết nối rất lạ. Giống như... chúng ta đã từng..." Cậu ngừng lại, cố gắng diễn tả những cảm xúc mơ hồ trong lòng.
Archen ôm lấy khuôn mặt Natachai, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cậu. "Có lẽ... có lẽ định mệnh đã cho chúng ta một cơ hội nữa, Dunk. Một cơ hội để viết lại câu chuyện tình yêu của chúng ta, một câu chuyện không còn bi kịch và chia ly nữa."
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt Natachai, ánh mắt hắn chứa đựng cả hy vọng và sự lo lắng. "Nhưng em phải hiểu... thế giới của anh rất nguy hiểm đó, Dunk à. Anh không muốn em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Anh đã mất em quá nhiều lần rồi... anh không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa đâu!!."
Lời nói của Archen chất chứa bao nhiêu nỗi sợ hãi và tình yêu. Natachai nhìn hắn, cảm nhận được gánh nặng mà hắn đã mang trên vai suốt bao nhiêu thế kỷ. Cậu nắm chặt tay Archen, ánh mắt kiên định.
"Em không sợ," Natachai nói, giọng cậu mạnh mẽ hơn. "Nếu chúng ta thật sự đã yêu nhau qua nhiều kiếp, thì em tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn mọi nguy hiểm. Em muốn ở bên anh, Joong. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa."
...
Trong khi Archen và Natachai đang chìm đắm trong những cảm xúc ngổn ngang, ở một góc khác của toà lâu đài, Fadel đang lặng lẽ quan sát họ. Từ khi biết chuyện Archen là вампир và những gì Natachai đã trải qua, anh luôn cảm thấy một sự bất an mơ hồ. anh lo lắng cho Natachai, nhưng đồng thời, anh cũng không thể phủ nhận sự thật rằng giữa Archen và người bạn thân của mình có một mối liên kết sâu sắc của họ mà anh không thể diễn tả được.
Bên cạnh Fadel, Style đứng tựa vào khung cửa sổ, nhìn ra ngoài khung cảnh cổ kính của toà lâu đài, đôi mắt màu tím nhạt nhìn bầu trời đêm kia. Vẻ tinh nghịch thường ngày của y đã biến mất, thay vào đó là một sự trầm tư khó hiểu. Dù đã trải qua hàng thế kỷ tồn tại, vẻ ngoài của y vẫn giữ nét trẻ trung của một thiếu niên 17 - 18, ẩn sau đó là sự từng trải của một вампир già dặng kinh nghiệm. Từ khi gặp Fadel, một con người bình thường nhưng lại mang trong mình sự kiên định và ấm áp kỳ lạ, Style đã cảm thấy một sự xáo trộn chưa từng có trong cuộc đời вампир dài đằng đẵng của mình.
Fadel khẽ liếc nhìn Style, nhận thấy vẻ khác lạ của y. Anh, vốn là người ít nói và không giỏi thể hiện cảm xúc, lại cảm thấy một sự thôi thúc muốn phá vỡ sự im lặng này.
"Anh có vẻ lo lắng nhỉ?" Fadel khẽ nói, giọng anh trầm thấp.
Style giật mình, quay sang nhìn Fadel. "Cậu đang nói chuyện với tôi sao?"
"Ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi không có rãnh mà nói chuyện với không khí!," Fadel đáp lại Style, ánh mắt anh kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím nhạt của Style.
Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt trẻ trung của Style, dù tuổi đời thật sự của y đã vượt xa Fadel rất nhiều.
"Tôi... tôi chỉ đang nghĩ," Style ấp úng. "Anh trai tôi... và cậu ấy... họ đã trải qua quá nhiều đau khổ."Tình yêu đôi khi mang đến đau khổ," Fadel nói, giọng anh vẫn trầm tĩnh.
"Nhưng nó cũng có thể mang lại hạnh phúc mà."
Style nhìn Fadel, trong đôi mắt màu tím nhạt thoáng qua một tia phức tạp. "Cậu... cậu không sợ tôi sao? Tôi là вампир đó. Tôi có thể làm hại cậu bất cứ lúc nào," . Y bình thảng nói tiếp "Tôi đã sống qua rất nhiều năm tháng, chứng kiến không biết bao nhiêu chuyện, mà con người bình thường như cậu không thể tin được đâu."
Fadel khẽ nhếch mép, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng của anh. "Tôi không sợ anh, vì tôi đã thấy những gì anh làm để giúp bạn mình. Anh không giống như những вампир khát máu khác. Hơn nữa Tôi dã đọc được, là có một số người giống anh họ chỉ sử dụng máu động vật."
Một sự im lặng khác lại bao trùm không gian, nhưng lần này, nó không còn nặng nề như trước. Ánh mắt của Fadel vẫn hướng về phía Style, mang theo một sự tin tưởng và chấp nhận kỳ lạ. Style cảm nhận được điều đó, và một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim lạnh lẽo của вампир.
"Cậu Fadel này..." Style khẽ gọi, giọng y nhỏ hơn thường ngày. "Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy chứ?"
Fadel không trả lời ngay. Anh nhìn Style một lúc, rồi chậm rãi nói: "Có lẽ... vì tôi thấy ở anh... một điều gì đó đặc biệt."
Ánh mắt của họ chạm nhau trong bóng đêm, một sự kết nối lặng lẽ hình thành giữa một con người và một вампир. Một khởi đầu mới, một mối quan hệ có lẽ sẽ mang đến những bất ngờ thú vị trong tương lai.
....
Nhưng trong khoảnh khắc Archen và Natachai tìm lại được nhau, một nỗi lo lắng vẫn âm ỉ trong lòng Archen. Hắn biết rằng thế giới вампир sẽ không dễ dàng buông tha cho mối quan hệ của họ. Hắn đã đổi lấy những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi bên Natachai bằng sự cô đơn và đau khổ của hàng thế kỷ. Liệu lần này, hắn có thể bảo vệ được tình yêu của mình, hay lịch sử bi thương sẽ lặp lại? Ánh mắt Archen nhìn Natachai tràn đầy yêu thương, nhưng sâu thẳm trong đó vẫn ẩn chứa một nỗi bất an khôn nguôi. Cái giá của hạnh phúc này... có lẽ sẽ rất đắt đây.
Chương 8 kết thúc bằng sự tin tưởng và hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn của Archen và Natachai, dựa trên nền tảng của tình yêu hiện tại và những ký ức mơ hồ về quá khứ. Liệu họ có thể vượt qua được những thử thách phía trước và có được hạnh phúc vĩnh cửu? Chúng ta sẽ cùng nhau theo dõi ở chương cuối nhé. 😊
__
End chap 8
...
Bye bye ná love you 🥑💛🌻🙏🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro