Phần 5 (H)
"Không..."
Chu Tử Thư gian nan hít sâu một hơi liên tiếp, những lời thô tục sắp buột miệng lại bị Ôn Khách Hành đột nhiên tăng cường lực bóp ở trong cổ họng, Càn Nguyên chậm trãi đâm vào hậu huyệt Khôn Trạch đang cắn chặt, mắt thấy Chu Tử Thư đỏ mặt, một hơi hít sạch kia sắp dùng hết mới buông lỏng ngón tay.
Khôn Trạch sặc ho lên hai tiếng theo bản năng hít sâu một hơi, chỉ là không đợi chậm lại thì ngón tay trên cổ lại một lần nữa gia lực, kẹt lại hô hấp của y.
Tên khốn kiếp này, sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử phải bẻ gãy đầu hắn...
Không được, khang sinh sự sẽ mở...
Nóng quá...
Ôn Khách Hành tay nâng một chân Chu Tử Thư lên vai mình, cực chậm rút ra tính khí của mình, đỉnh ướt sũng vỗ vài cái ở huyệt khẩu Khôn Trạch, liền một luồng xuân triều tràn ra hung hăng đâm vào, đỉnh nóng bỏng một đường nghiền qua vách ngăn co giật, cọ qua chỗ mẫn cảm nhất, đụng phải chỗ sâu nhất trong thân thể Khôn Trạch này.
Tư vị khang sinh sự bị Càn Nguyên mạnh mẽ cạy cửa vào cũng không dễ chịu, cho dù là Chu Tử Thư đã chìm sâu vào tín kỳ cũng giống như vậy, hoàn toàn bất đồng với cảm giác lần trước chống một tầng màng thịt cọ xát, lần này cảm thụ càng thêm thẳng thắn cùng trần trụi, trong bụng giống như là bị đâm vào một thanh chủy thủ nóng bỏng. Khôn Trạch cắn răng miễn cưỡng nuốt xuống một tiếng kêu thảm thiết, ở nửa đời trước của y đã trải qua vô số vết thương trí mạng, lại chưa bao giờ có cảm giác bị khống chế như vậy.
Cảm giác thực đau, thực ngứa...
Vô số cảm thụ cùng nhau dâng lên giống như thủy triều mãnh liệt từng tấc từng tấc nuốt chửng lấy y.
Chu Tử Thư không thở nổi, y không biết là bởi vì lần đầu tiên bị cạy mở trong sinh khang sự hay là bởi vì tay Ôn Khách Hành giữ cổ họng mình, y không muốn ở trước mặt Càn Nguyên này yếu thế, nhưng nếu thuận theo có thể vì mình kiếm được một đường sinh cơ...
Ôn Khách Hành phát hiện biểu tình Khôn Trạch dưới thân thay đổi, Chu Tử Thư không còn dùng ánh mắt hận không thể cho hắn một đao trừng mắt nhìn hắn nữa, mí mắt ướt đẫm mồ hôi hơi rũ xuống, trên mặt lộ ra tình dục ửng đỏ, ngón tay khó nhịn mà túm chặt gối mềm dưới cổ mình, ngay cả hai chân vẫn chỉ đặt trên giường giờ cũng nhiệt tình quấn lấy, ôm lấy thắt lưng Ôn Khách Hành, gót chân cũng không nhẹ không nặng cọ xát ở thắt lưng Càn Nguyên, thúc giục Càn Nguyên này nhanh chóng tiến vào thân thể y.
Khôn Trạch này rốt cục chịu thua hắn.
Ôn Khách Hành nghĩ như vậy, do dự vài hơi thở vẫn buông bàn tay bóp cổ Chu Tử Thư, đem một nụ hôn mang theo vài phần ôn nhu rơi vào trên môi Khôn Trạch mang theo vết cắn.
Mới vừa rồi hắn vẫn là quá mức thô bạo một chút.
Cho dù y là thủ lĩnh Thiên Song võ công cao cường, lại lâm vào tín kỳ dị thường mãnh liệt này, nhưng chính mình cũng nên ôn nhu một chút, mà thôi, chỉ cần y không động đao với mình nữa về sau liền đối với y tốt vậy, sau lần này, nếu y chịu cùng mình cùng một chỗ, mình tất sẽ chăm lo che chở y.
Ôn Khách Hành ở trong lòng lung tung xoay chuyển những ý niệm vô biên này, thân thể lại thành thật chậm lại động tác, thẳng đến khi Chu Tử Thư giảm bớt một trận đau đớn kia, khi vách tường bên trong không biết đủ từng đợt co rút lại mới rốt cục buông ra động tác, đại khai đại hợp đỉnh lên làm cho thân thể Khôn Trạch lên.
Đau đớn cùng cảm giác khó chịu bị đẩy ra nhanh chóng rút đi, thay vào đó là ngứa ngáy mãnh liệt, trong khang sinh sự cắn chặt dương căn của Càn Nguyên, vách ngăn bên trong cũng gắt gao hút lấy cái vật muốn chết kia.
Không có Ôn Khách Hành cố ý làm hỏng, chỉ chốc lát sau Chu Tử Thư liền khom lưng lên, đầu ngẩng về phía sau, cả người run rẩy đem tinh dịch dày đặc phun ra, trong nháy mắt đó, trong màn trướng mờ ảo giống như là bị người hắt bảy tám vò rượu mạnh, trọc dịch màu trắng có mấy cỗ rơi vào lồng ngực trần trụi của Ôn Khách Hành, mấy luồng khác rơi vào vạt áo của Chu Tử Thư.
Ôn Khách Hành cười cười hơi dừng động tác, thẳng đến khi Chu Tử Thư mềm nhũn ngã trở lại giường mới bắt đầu rút tiễn.
Chu Tử Thư theo bản năng cắn đầu ngón tay mình, ý đồ ngăn chặn hơi thở ngọt ngào của mình, nhưng chỉ vài hơi thở, Ôn Khách Hành liền tiến lên trấn an hôn lên mu bàn tay Chu Tử Thư.
"Nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, Chu thống lĩnh cần gì phải nhịn? Giọng nói của người hay, ta thích nghe."
Lông mi Chu Tử Thư rũ xuống run rẩy, thật sự đem ngón tay từ trong miệng lấy ra, trong nháy mắt sau liền bị động tác như cuồng phong bão táp của Ôn Khách hành bức ra giọng mũi mềm mại.
Chu Tử Thư đã quen với việc cứng rắn, giờ phút này cho dù là bị Ôn Khách Hành làm cho cực kỳ sảng khoái cũng chẳng qua là từ trong cổ họng thở ra vài tiếng thở dốc, nhưng mà mấy tiếng này cũng đủ để Ôn Khách Hành huyết mạch giãn nở, giờ phút này đầu nóng cứng của Ôn Khách Hành đã đem khang sinh sự của Chu Tử Thư làm mềm, chỉ vô ích hút dương vật của y, cửa vào kia sớm đã bị tính khí nhiều lần chen vào mà mềm nhũn xuống, không giống như lúc đầu căng thẳng mắc kẹt dương căn của hắn.
Ngay cả Khôn Trạch miệng cứng rắn kia cũng liên tiếp bị đưa lên đỉnh cao tình dục mấy lần, giờ phút này đang một tay đè lên trán, đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Càn Nguyên trên người, bộ dáng nước mắt lưng tròng khiến Ôn Khách Hành nhịn không được có một tia mềm lòng.
Nhưng mà cũng chỉ có một khoảnh khắc kia mà thôi dục vọng sau một khắc súc thế chờ phát động khiến cho bản năng Càn Nguyên khắc trong cốt huyết phát tác, hắn kìm lấy bả vai Khôn Trạch, mùi cỏ cây mang theo khí tức băng hàn bao trùm cả gian phòng, Ôn Khách Hành buộc Chu Tử Thư trở mình, đem khối ngưng hương nghiên sưng lên gần như muốn làm vỡ da lộ ra.
Ôn Khách Hành cắn xuống một khắc liền chìm vào trong khoái cảm phiêu phiêu, Chu Tử Thư có lẽ là giãy dụa, cũng có lẽ không có, Ôn Khách Hành cơ hồ mất đi ấn tượng mấy giây kia, răng nanh của hắn cắn nát ngưng hương nghiên của Chu Tử Thư, tín hương của hắn nhanh chóng rót vào trong tín hương của Khôn Trạch, trong một khắc đó, dương vật chôn sâu trong khang sinh sự Khôn Trạch bắt đầu bành trướng, kẹt vào khang sinh sự, vô số dịch trọc nóng bỏng rót vào trong cơ thể Chu Tử Thư.
Mùi rượu nồng nặc cùng mùi hương lạnh của thảo mộc nhanh chóng đan xen vào nhau, va chạm lẫn nhau dung hợp, cuối cùng hội tụ thành một loại hương thơm kỳ dị, mang theo vị đắng của thực vật cùng rượu mạnh ngọt ngào. Chu Tử Thư mà Ôn Khách Hành vững vàng đè dưới thân chớp chớp mắt, một giọt lệ theo hai má lăn xuống chảy vào trong mồ hôi thái dương rồi không rõ dấu vết.
Ôn Khách Hành thẳng đến khi hai người hoàn thành kết khế mới tỉnh lại tinh thần, hắn buông lỏng mở miệng nhìn ngưng hương nghiên bị mình cắn đến nỗi sưng đỏ chảy máu hơi có chút chột dạ. Hắn ho nhẹ một tiếng, có chút lấy lòng liếm liếm gáy Khôn Trạch.
"Kết khế này nhất thời sẽ không biến mất được, ngươi cứ nhẫn nhịn trước, đợi lát nữa ta đi bôi thuốc cho ngươi."
Chu Tử Thư hiển nhiên đã tỉnh táo lại nhưng y lại không nói một tiếng mà nằm sấp, cho dù là bị Càn Nguyên vừa mới kết khế liếm ngưng hương nghiên mẫn cảm nhất cũng chẳng qua là theo bản năng run rẩy trong chốc lát.
Có lẽ là nguyên nhân vừa mới kết khế, Càn Nguyên theo bản năng thương tiếc Khôn Trạch vừa mới thuộc về mình, mắt thấy Chu Tử Thư không nói một lời, Ôn Khách Hành liền có chút chột dạ, hắn thò tay sờ vạt áo trước khi Khôn Trạch bị dịch thể mình làm ướt, đem mặt mình cách quần áo dán lên xương hồ điệp của Chu Tử Thư.
"Tử Thư, quần áo này của ngươi đều ướt đẫm, lát nữa ta bảo thủ hạ đưa chút quần áo tới đây, ngươi thích vân cẩm hay là thích hay là một màu?"
Chu Tử Thư nhắm mắt lại không nói một lời chỉ cảm thấy bên tai Ôn Khách Hành thanh âm ầm ĩ dị thường, thật vất vả đợi đến khi nút thắt Ôn Khách Hành trong bụng bắt đầu biến mất y liền gian nan xoay người, ôm lấy Càn Nguyên, đem khuôn mặt nóng bỏng chôn vào trong ngực Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành giật mình chỉ cho rằng Khôn Trạch đang làm nũng với hắn, liền cười sờ sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Chu Tử, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền cảm thấy sau gáy đau xót, một trận hắc ám quen thuộc bao trùm mà đến, còn chưa kịp nói chuyện liền một lần nữa lâm vào hôn mê.
Chu Tử Thư nửa chống đỡ thân thể thở dốc một hồi lâu, vừa mới bổ ngất Ôn Khách Hành một cái đã hao hết khí lực mà y tích góp đã lâu, nhưng trước mắt y không dám ở lâu, chậm vài hơi thở liền cố gắng chống đỡ thân thể xuống giường, lòng bàn chân chạm xuống đất một khắc liền lảo đảo vài bước, chân mỏi bặm vô lực cơ hồ không chống đỡ được động tác của y. Chu Tử Thư cắn răng ở trong lòng mắng tổ tông Ôn Khách Hành mười tám đời một lần, lung tung ở trong đai lưng mình bị ném ở bên giường lấy ra một lọ bí dược đổ ra một lọ nhỏ nhét vào trong miệng Ôn Khách Hành.
Chu Tử Thư mắt thấy Ôn Khách Hành ngủ say mới miễn cưỡng đỡ eo mình ngồi xuống bên giường, trong lúc động, huyệt khẩu theo đó trào ra một cỗ chất lỏng lớn làm mặt y càng đen.
Chu Tử Thư oán hận liếc Ôn Khách Hành trên giường một cái, thấp giọng mắng một câu.
"Lần sau lại rơi vào trong tay lão tử, nhất định phải làm thịt ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro