Phần 4
Ôn Khách Hành trực tiếp hôn lên, có cảm giác mềm mại lại còn có chút ý ngoại nên hắn vô thức liền sờ sờ lên. Còn chưa kịp làm thêm động tác thì Chu Tử Thư đã mở mắt ra, từ trước đến nay y chưa từng bị nam nhân hôn một lần nào liền sững sờ tại chỗ mà nhìn hắn và quên đi sự kháng cự.
"Ha...."
Nhìn y hô hấp loạn xạ, Ôn Khách Hành liền cúi người đè lên thân trên của y cạy mở miệng người dưới thân khiến cho nụ hôn càng sâu hơn. Chu Tử Thư không thể động đậy, y giãy dụa hồi lâu cũng vô ích. Sức của Ôn Khách Hành quá lớn.
"Khụ khụ khụ."
Ôn Khách Hành cảm nhận được sự chật vật của người dưới thân, dần dần nới lỏng khoảng cách giữa hai người bọn họ, chăm chú liếm khóe miệng hơi thở hổn hển.
"Ôn Khách Hành, tên khốn nạn nhà ngươi. Mau đứng lên cho lão tử!"
Chu Tử Thư đỏ mặt thở hổn hển mấy hơi. Vừa rồi bị rớt xuống nước không bị ngạt chết mà y lại sắp bị bị nụ hôn của hắn làm cho suýt nữa ngạt chết. Đến giờ tay chân của y vẫn mềm oặt không có chút sức lực nào cả, y bị Ôn Khách Hành áp đến động cũng không động được.
"A Nhứ, ngươi không sao chứ?"
Ôn Khách Hành buông y ra, Chu Tử Thư không mở mắt ra được nữa. Lớp hóa trang trên mặt rơi xuống lộ ra nguyên bản khuôn mặt vốn có của chủ nhân nó, quần áo trên người y cũng ướt đẫm. Y mệt mỏi xụi lơ mà nằm im đó.
Ôn Khách Hành nhìn từ dưới lên trên ánh mắt chậm rãi lướt qua đôi môi đỏ mọng rồi cuối cùng rơi vào ánh mắt mê người của y vô thức nuốt nước miếng vào trong miệng. Chu Tử Thư bị ánh mắt trần trụi củ hắn có chút không được tự nhiên đứng lên. Y quay người lại đi đến bên hồ gạt một ít nước xối lên mặt để cho mình tỉnh táo lại. Y không biết rằng mỗi nhất cử nhất động của mình đều kéo theo ánh nhìn của người kia.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Lại nhìn nữa ta..... Meo meo meo..... meo?"
Mẹ kiếp!
Nhìn người đối diện đe dọa giơ nắm đấm trong giây trước ấy thế mà giây sau liền biến thành tiểu bạch miêu lông ngắn, Ôn Khách Hành lại dụi dụi mắt nhéo nhéo chính mình, cuối cùng hắn cũng chấp nhận sự việc này.
"A Nhứ, ngươi hãy chấp nhận số mệnh của mình đi."
Ôn Khách Hành mím môi cười khẩy sau đó hắn ngồi xổm xuống bế tiểu miêu trên mặt đất lên. Chu Tử Thư nhìn nhìn đôi chân trắng muốt đầy lông của mình liền ngu mặt.
Tay vừa chạm vào hắn, Chu Tử Thư liền nhanh chóng rụt ra, giũ mạnh bộ lông ướt đẫm trên người đi hất vào người phía trước, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ.
"A Nhứ."
Ôn Khách Hành bất lực đưa tay lên lau nước trên mặt mình, sau đó lại bắt lấy tiểu miêu, đưa tay mình lên miệng y một cách say mê mặc cho y cắn.
Chu Tử Thư cũng không khách sáo, y liền cắn lên một cái nhưng chung quy y cũng không nỡ cắn mạnh.
"Ai da~ A Nhứ, ngươi cắn đau người ta rồi....."
Thật ra Ôn Khách Hành không cảm thấy đau mà là ngứa, nhưng giọng nói đáng thương của hắn vang lên khiến cho Chu Tử Thư vẫn dần dần buông hắn ra không cắn nữa.
Nhìn con mèo miệng cứng lòng mềm Ôn Khách Hành cười cười rồi thả lỏng tay còn lại nhấc y lên đặt ở trên vai rồi đi tới bên hồ ngồi xổm xuống, lấy ra khăn tay ướt sũng xử lý nhẹ nhàng chà vuốt cho đến khi tiểu miêu được lau sạch.
"Chủ nhân! Chủ nhân! Ta đốt lửa rồi, người mau qua đây hong khô đi. Quần áo đều bị ướt hết rồi. Hai người đánh nhau làm gì để rồi bị rơi xuống nước cả đôi cơ chứ! Thật là không thể nào không làm người khác bớt lo được mà! Hừ hừ! Ai da, A Nhứ lại trở thành mèo thật này."
Khi cơn gió đêm thổi qua Chu Tử Thư rùng mình một cái, Ôn Khách Hành thấy vậy bèn ôm y bước đến đống lửa, mặc kệ quần áo ướt vẫn còn dính trên người mình mà hắn cứ đem y đến gần đống lửa sưởi ấm để cho bộ lông của y khô trước đã.
Lão thiên à! Cứu ta! Tên nhãi quỷ kia muốn nướng chết ta!
Chu Tử Thư nhảy ra khỏi tay Ôn Khách Hành, từ góc nhìn của mèo thì Chu Tử Thư nhìn thấy toàn là lửa, thật là đáng sợ. Y liền cắn ống tay áo đang nhỏ giọt nước của Ôn Khách Hành và kéo nó về phía ngọn lửa ý cho thấy rằng 'ngươi hơ đi nóng chết mọe lão tử rồi'.
"A Nhứ, ta sẽ không nướng ngươi. Ngươi trốn làm cái gì? Được rồi, được rồi. Ta biết ngươi là đau lòng ta nhất, muốn để ta hong khô người trước đúng không....."
Ôn Khách Hành cởi y phục ướt đưa cho A Tương cuối cùng chỉ còn lại có một chiếc nội y trắng. Cố Tương cầm lấy vắt nước đi rồi đặt ở trên giá làm bằng cành cây đơn giản rồi cầu nhàu hắn không quan tâm đến cơ thể của mình.
"Meo..... Meo meo!"
Chu Tử Thư kêu lên nhiều lần lặp lại những gì Cố Tương vừa nói. Khiến người nhìn thấy thật đáng yêu. Ôn Khách Hành liền duỗi tay ra ôm lấy y vào trong lòng.
"A Nhứ, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi đâu. Ngươi ở bên cạnh ta có bao nhiêu tốt. Ngay từ lần gặp đầu tiên ta đã nhận định ngươi rồi. Ngươi mà chạy thì ta sẽ đuổi đến tận cùng trời góc bể. Ngươi chưa nghe câu liệt nữ sợ triền lang hay sao~"
Ai muốn làm mèo nhà ngươi chứ! Có biết lão tử là ai không! Ta là chủ của Tứ Quý Sơn Trang, phía dưới còn có bao nhiêu huynh đệ nữa.
Chu Tử Thư y chỉ muốn làm một con sếu hoang dã, không màng sự đời mà thôi.
Ai có thể nghĩ tới mình sẽ gặp phải chuyện tà môn như vậy, nghĩ đến hai lần biến hình vì bị hôn, lại nghĩ lại lẽ nào hôn thêm lần nữa thì sẽ trở lại thành người?
"A Nhứ, ngươi nhìn ta như vậy ý là sao đây?"
Bị cái nhìn chằm chằm nhếch mép của tiểu miêu khiến Ôn Khách Hành cảm thấy thật sự không phải chuyện tốt gì.
Chu Tử Thư nhảy lên người hắn nắm lấy cánh tay của hắn bò lên trên mặt hắn. Ôn Khách Hành cũng không có ngăn cản y lại mà hào phóng giang hai tay ra biểu tình sẵn sàng bế y lên, hắn là sợ y bị ngã.
Tiểu miêu này còn có thể có tâm tư xấu nào chứ?
Lông mèo ướt nhẹp xoa xoa miệng, trên mặt còn bị râu chọc cho đến ngứa. Cố Tương quay đi quẩn lại thì đã thấy chủ nhân nhà mình bị mèo cưỡng hôn rồi.....
"Ai..... A Nhứ....."
Ôn Khách Hành kéo y ra khỏi mặt quay đầu lại hắt xì hai cái.
Đệch..... Tại sao hôn rồi nhưng lại không biến lại thành người chứ.....
Ta đã làm xong tất cả rồi, vậy tại sao ta vẫn là một con mèo! Tại sao!
Ôn Khách Hành nhìn tiểu miêu đang tự kỷ nằm trên mặt đất, hai bàn chân nhỏ che miệng vò vò bộ lông. Hắn liền cầm khăn tay đã khô mà Cố Tương đưa qua lau cho y.
"A Nhứ, ta biết ngươi muốn biến trở lại thành người nhưng chuyện này có chút lạ. Ngày mai chúng ta sẽ đến khu phố tiếp theo rồi tìm một đạo sĩ nào đó giúp ngươi xem xem có thể biến ngươi trở lại được không. Như thế nào?"
"Ngao~"
Tiểu miêu bực bội ậm ừ đồng ý.
"Vậy thì đi ngủ trước đi đã, được không? Ngươi cũng mệt rồi đi?"
Cố Tương trợn mắt khinh thường khi nghe hắn như thể đang dỗ một đứa trẻ. Hừ, chủ nhân dịu dàng với một con mèo còn hơn cả với mình.
Tùy người đi..... Ta cũng mệt rồi.....
Chu Tử Thư cuộn tròn mình lại ngoan ngoãn nằm trong lòng Ôn Khách Hành. Không còn cách nào khác rồi, ai khiến Ôn Khách Hành vuốt lông cho y thoải mái như vậy cơ chứ, một lát sau y liền cảm thấy buồn ngủ đánh một cái ngáp rồi ngủ thiếp đi.
"Thật ngoan."
Tiểu miêu trong lòng hắn hoàn toàn không phòng bị gì cả. Y nằm ngửa ra lộ cái bụng hồng hào mà ngủ khiến cho lòng của Ôn Khách Hành mềm nhũn thêm.
"Chủ nhân, ngài thật sự định nuôi y và đưa nó về trong cốc sao?"
"Suỵt!"
Ôn Khách Hành đặt ngón trỏ lên miệng ý chỉ ngàng nói nhỏ tiếng chút, đừng làm ồn đến tiểu miêu đang ngủ kia, sau đó hắn còn nhẹ nhàng che lỗ tai của nó.
"Ừ, cũng không phải là nuôi không nổi."
"Một người không rõ lai lịch hơn nữa còn có thể biến thành mèo ở bất cứ lúc nào..... Hơn nữa..... Ta cảm thấy y luôn muốn chạy đi. Chủ nhân, người đừng coi trọng nó, sẽ giữ không được đâu. Tên Tấn vương gì đó phái người đi tìm y, còn nói cái gì mà Vương phi, người đừng tìm rắc rối nữa....."
"A Tương, ngươi nói ta từ trước đến nay có việc muốn làm nhưng chưa làm được không?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Cố Tương rùng mình, nàng chợt nhớ đến ngày đó chủ nhân ngồi trên ghế chủ tọa của cốc, máu loang lổ khắp thân y phục màu trắng, nhìn ánh mắt như là cũng muốn tự tay kết liễu chính mình khiến nàng im lặng ngay lập tức.
Đúng vậy, không có việc gì chủ nhân muốn mà không làm được cả.
"Nhưng nếu hắn biết người là Cốc Chủ Quỷ Cốc....."
"Tiểu miêu thông minh như vậy có lẽ đã đoán được từ lâu rồi đi."
Ôn Khách Hành nhìn xuống cục bông trắng tròn đang nằm trong lòng mình, khóe miệng không giấu được mà nở một nụ cười.
Ngày tháng còn dài lắm.....
"Hồi Vương gia, thần đã hỏi thủ hạ của mình. Chu trang chủ có lẽ đã dịch dung để ẩn nấp rồi. Sau đó hắn còn nhìn thấy y cùng một người nam nhân lạ mặt đứng cạnh nhau bên hồ. Kết quả không lâu sau đó Chu trang chủ đột nhiên biến thành mèo. Thủ hạ của thần cảm thấy kinh hách liền nhanh chóng quay về bẩm báo."
"Cùng với một người nam nhân lạ? Biến thành mèo? Ta nuôi các ngươi với thu nhập hậu hĩnh là để các ngươi lừa dối ta với lý do như thế này sao! Ta còn chưa có già đến mức hồ đồ đâu! Người biến thành mèo? Ngươi đã nhìn qua? Ngươi tin sao?"
"Cái này.... Thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ quái..... Nhưng người đưa tin về đã báo như vậy....."
Tấn vương nheo mắt đánh giá thật giả trong lời nói của người kia. Cuối cùng y rút ánh mắt thăm dò lại rồi thở dài một lúc lâu.
"Là mèo thì là mèo đi. Mang nó về rồi nói sau. Không có Tử Thư..... Ta sợ rằng sẽ không làm nên đại nghiệp..... Lũ phế vật các người mau mang thêm nhiều người đi tìm cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro