Phần 11

Ôn Khách Hành làm một kế hoạch chết giả nhưng vẫn quyết định giấu Chu Tử Thư. Tuy rằng vì báo thù mà nhất định phải làm chuyện này, mặc dù hắn cố gắng loại bỏ để mức tổn thất xuống thấp nhất cũng không dám chắc chắn rằng thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì, hơn nữa việc trị liệu cho Chu Tử Thư sắp tới Đại Vu nói tốt nhất là để cho y an tâm tĩnh dưỡng.

Mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần có thể báo được đại thù đường đường chính chính đứng ở bên cạnh Chu Tử Thư thì hắn đều có thể liều lĩnh một phen.

Vì thế hắn cùng Hạt Vương kết liên minh còn cố ý lừa dối Chu Tử Thư, nhưng không nghĩ tới ngày đó khi Chu Tử Thư vô tình nghe được tin thu phục quỷ chủ liền lo lắng chạy tới.

Tất cả đều phảng phất như ý trời, Ôn Khách Hành nhìn thấy Chu Tử Thư chắn trước người hắn, bỗng nhiên lại cảm thấy không khỏi sợ hãi, hắn có lẽ không nên giấu diếm Chu Tử Thư. Rõ ràng hắn cùng cả thiên hạ là địch nhưng Chu Tử Thư vẫn nguyện ý đứng bên cạnh hắn. Chẳng lẽ còn không phải là Chu Tử Thư vô thanh mà cáo bạch với hắn hay sao? (vô thanh cáo bạch: kiểu như là tỏ tình, ngỏ lời nhưng trong âm thầm không nói, chấp nhận người kia là nửa kia của mình.)

Hắn hối hận, hắn đột nhiên không muốn giả chết nữa. Hắn sợ sẽ phải nhìn thấy bộ dáng thương tâm khổ sở của Chu Tử Thư, nhưng Diệp tiền bối đã tới canh đúng thười điểm thì Thành Lĩnh cũng vọt xuống, Ôn Khách Hành hô to một tiếng: "Thành Lĩnh! Nguy hiểm, đừng tới đây!"

Ôn Khách Hành là muốn đánh cược một ván, đánh cược Thành Lĩnh nghe ra giọng nói ngoài lời của hắn. Đáng tiếc Thành Lĩnh cũng không nghĩ nhiều như vậy, đột nhiên ra tay phóng ám khí tới. Ôn Khách Hành bị lực ám khí kích tới thật lớn khiến hắn bị đánh rơi xuống vách núi.

Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành rơi xuống vách núi bèn hô to một tiếng "Lão Ôn" rồi cũng vọt tới, mắt thấy ái nhân rơi xuống vách núi, Chu Tử Thư đột nhiên cảm thấy vạn niệm đều xụp đổ, càng cảm thấy kiếp này đã kết thúc, cho dù sống sót cũng không có ý nghĩa gì liền lộ ra một nụ cười thoải mái, nhắm mắt lại nhảy xuống theo hắn.

Ôn Khách Hành bối rối vươn tay muốn bắt lấy hắn nhưng lại chỉ cầm được một mảnh hư không. Ở thời khắc mấu chốt Diệp Bạch Y bay tới kéo Chu Tử Thư lên, nhìn thấy y an toàn, Ôn Khách Hành rốt cục cũng không chống đỡ nổi rồi ngất đi.

Diệp Bạch Y và Thành Lĩnh cứu Chu Tử Thư xong âm thầm sợ hãi trong lòng, đáy vách đá tuy rằng có cài đặt cơ quan nhưng cũng chỉ chống đỡ được trọng lượng của một người, họ không nghĩ tới Chu Tử Thư cư nhiên lại nhảy xuống theo hắn, Diệp Bạch Y nhẹ nhàng thở dài một câu.

"Thế gian tình là mà khiến đôi lứa sinh tử không rời." Trương Thành Lĩnh đỡ Chu Tử Thư quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên cũng hiểu được tình cảm giữa bọn họ, lần này sư thúc quả thật đã làm sai rồi.

Ngày hôm sau Khi Chu Tử Thư tỉnh lại, vươn ngón tay ra tinh tế cảm thụ được nhiệt độ ánh nắng mặt trời mới hoảng hốt nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, y cố gắng an ủi mình chỉ là đang mơ một giấc mộng mà thôi. Lão Ôn lợi hại như vậy hắn sao có thể chết được.

Nhưng không nghĩ tới lời đàm tiếu của đám người giang hồ dưới lầu đã phá đi sự yên tâm của y, thì ra Ôn Khách Hành thật sự đã chết, đó không phải là mộng. Chu Tử Thư bi thương liền nôn ra một ngụm máu, y nhớ tới nơi vách núi mà Ôn Khách Hành rơi xuống, sau đó lảo đảo đi về phía đó.

____

Ôn Khách Hành của thế giới kia liên tiếp mất đi ái nhân cùng con trai, thẫn thờ gục ở nơi Ôn Tạc Nhiên biến mất. Hắn muốn chôn mình ở chỗ này, lại bỗng nhiên cảm thấy dưới thân một trận rung chuyển, cả người đều mất đi ý thức.

Lúc Ôn Khách Hành tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy toàn thân đều đau dữ dội, hắn mở mắt ra đập vào mắt là nơi đã từng vô cùng quen thuộc. Đây không phải là Quỷ Cốc sao? Ta làm sao lại tới đây?

Cố gắng ngồi dậy, lại cảm thấy cả người đều không thoải mái, trên người còn có vô số vết thương. Kinh người nhất chính là khi hắn phát hiện mình tóc mình buông xuống trên bả vai cư nhiên lại là màu đen.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ ta cải lão hồi đồng sao?" Ôn Khách Hành lẩm bẩm, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng bước chân, khi hắn quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Hỉ Tang quỷ đã sớm chết đi nhiều năm trước.

"A Hành, lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi, nếu không phải Thiên Xảo nói cho ta biết là ngươi là giả chết thì hại dì La này thiếu chút nữa là bị ngươi dọa chết mất."

Tuy rằng đã qua hơn mười năm nhưng những ký ức đó giống như khắc trong đầu Ôn Khách Hành vậy, hắn sao có thể quên đây.

"Dì La? Ý của dì là ta vừa lên kế hoạch giả chết và rơi xuống vách núi?"

Hỉ Tang quỷ có chút nghi hoặc trả lời: "Đúng vậy, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi. Trên người còn đau không? Để ta xem mạch cho ngươi."

Ôn Khách Hành trong lòng chấn động, kiếp trước hắn cũng không biết Đại Vu cho Chu Tử Thư một viên thần dược, lại càng không có khả năng đoán được Chu Tử Thư sẽ vì hắn mà nhổ đinh ra. Đợi đến khi biết hết thiếu chút nữa đã cùng ái nhân  sinh tử cách biệt. Đó cũng trở thành tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn, hiện giờ trời cao đã cho hắn cơ hội để hắn sống lại một lần nữa, hắn làm sao có thể lặp lại sai lầm được.

"Dì La, người ở lại Quỷ Cốc. Ta có việc nhất định phải đi làm ngay." Hỉ Tang quỷ không giữ được hắn chỉ có thể thở dài một tiếng. Đứa nhỏ này thật vất vả mới giả chết, thương thế còn chưa ổn sao lại sốt ruột chạy ra ngoài làm gì đây.

Ôn Khách Hành nhanh chóng một đường thúc ngựa rời khỏi Quỷ Cốc, chạy tới nơi hắn rơi xuống vách núi thì nhìn thấy một màn khiến lòng kinh hắn hãi. Chu Tử Thư nằm trên mặt đất hình như đã mất đi ý thức, áo khoác ném dưới thân, lồng ngực trắng nõn như ngọc phủ đầy vết máu, trong tay còn cầm một thanh chủy thủ.

Ôn Khách Hành nhào tới quỳ trên mặt đất hai tay run rẩy ôm y vào lòng: "A Nhứ, huynh có nghe thấy ta nói gì không? A Nhứ, huynh đừng dọa ta." Ánh mắt Chu Tử Thư vẫn gắt gao nhắm lại, nhưng có thể là nghe được thanh âm của hắn nên đã hơi mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Khách Hành ngược lại lại nở nụ cười: "Lão Ôn, ta rốt cục cũng có thể nhìn thấy ngươi..."

Chu Tử Thư vươn tay về phía hắn, Ôn Khách Hành cũng mạnh mẽ vươn tay nắm lại y: "A Nhứ, ta chưa chết. Ta lừa huynh, huynh hãy nhìn ta đi."

Chu Tử Thư lại giống như mất đi tất cả khí lực mà ngất xỉu đi. Ôn Khách Hành lại càng ôm chặt lấy y, nhìn về phía bảy cái đinh bị nhổ ra trên mặt đất, A Nhứ của hắn sợ đau như vậy trong lòng đã khó chịu đến mức nào cơ chứ: "A Nhứ, ta sai rồi! Huynh đừng dọa ta, đúng rồi! Thuốc ở đâu? A Nhứ, thuốc đâu?"

Ôn Khách Hành lật quần áo của y nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một viên thuốc, Chu Tử Thư mím chặt môi cho nên đút mãi cũng không được, Ôn Khách Hành đành phải tự mình muốt lấy rồi lại đổ vào trong miệng cho y. Sắc mặt Chu Tử Thư dần dần hồng nhuận thì Ôn Khách Hành lúc này mới thở ra một hơi. Ngốc tử này, huynh dọa chết ta rồi.

Lại nói về phía Ôn Tạc Nhiên, đứa nhỏ này dựa vào bản lĩnh bán thảm diễn kịch, một mình trà trộn vào Thanh Phong Kiếm Phái. Cậu từ chỗ Đại Vu lấy một viên độc dược khiến cho võ công mất hết, thần không biết quỷ không hay thêm vào thức ăn của Mạc Hoài Dương, tận mắt nhìn thấy ông ta ăn hết rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói người này thật sự nên giết nhưng không có hình phạt gì so với để cho một cao thủ võ lâm bị mất hết võ công cả, nếu bị mất hết võ công rồi sẽ càng làm cho ông ta tuyệt vọng hơn. Nghĩ xong những thứ này, Ôn Tạc Nhiên nhanh chóng rời khỏi Thanh Phong Kiếm Phái. Một đường vui vẻ mà du ngoạn hoàn toàn không hề biết "phụ thân" của mình cũng đã đến thế giới này.

Ôn Khách Hành một đường ôm Chu Tử Thư trở về Quỷ Cốc, băng bó vết thương cho y, đến gần chạng vạng Chu Tử Thư mới từ từ tỉnh lại.

Thấy y tỉnh dậy, Ôn Khách Hành vội vàng đi lên nắm lấy tay y. Chu Tử Thư nhìn người trước mặt, hốc mắt bỗng nhiên ướt đi rồi tránh ra tay hắn: "A Nhứ". Ôn Khách Hành hoảng hốt lại nắm lấy tay y: "Xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta không nên gạt huynh. Huynh đừng giận ta nữa."

Chu Tử Thư lần này không trách được hắn, có lẽ trên thế giới này không còn ai hiểu rõ hắn hơn y về khó khăn của Ôn Khách Hành. Y chưa bao giờ thật sự tức giận với hắn chỉ là có chút tức giận chính mình mà thôi, sao lại bị dọa đến nỗi thật sự cho rằng Ôn Khách Hành chết cơ chứ.

"Đệ đi ra ngoài trước đi, ta muốn một mình ở đây một lát."

Nếu như là Ôn Khách Hành kiếp này phỏng chừng sẽ ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng hiện tại đứng trước mặt y là Ôn Khách Hành đã trải qua tất cả thăng trầm sao có thể không biết y đang suy nghĩ cái gì. Ôn Khách Hành không thể không ôm hắn vào trong ngực, hắn giống như là đang ôm một món trân châu bảo bối bị mất rồi lại tìm lại được.

"A Nhứ, huynh đừng sợ. Thất Khiếu Tam Thu Đinh không phải là không có giải pháp. Diệp tiền bối có biện pháp cứu huynh, huynh hãy tin tưởng ta, nếu huynh không có ở đây, một mình ta còn  sống thì có ý nghĩa gì chứ."

Chu Tử Thư sững sờ nhìn hắn: "Tên điên nhà đệ. Lại đang nói cái gì điên rồ đấy! Lão tử mới không có chết đâu."

"Ôn Khách Hành ôm lấy y cảm giác thân thể y chậm rãi thả lỏng mới thở phào nhẹ nhõm: "A Nhứ, huynh đừng lo lắng. Lần này sẽ không còn ai có thể tách chúng ta ra được nữa. Diêm Vương lão tử cũng không được." Hắn rũ mắt xuống, trong mắt chỉ có Cốc Chủ Quỷ Cốc mới có sát phạt tàn nhẫn.

Chu Tử Thư uống xong thuốc, lại còn phải nghe Ôn Khách Hành mở miệng đầy lải nhải cuối cùng cũng bức Chu Tử Thư nhắm mắt lại không thèm để ý tới hắn nữa. Ôn Khách Hành lúc này mới hài lòng ra khỏi phòng, đến trước cửa còn muốn nói thêm một câu: "A Nhứ, buổi tối ta cũng có thể cùng huynh ngủ cũng được mà."

Sau đó mắt nhanh chân nhanh tay chạy ra ngoài trước khi bị gối thêu đập vào rồi đóng cửa lại, lúc này hắn mới đắc ý cười ra tiếng. A Nhứ của bây giờ da mặt thật là mỏng mà.

"Chủ nhân, ngài đang cười cái gì vậy?" Thanh âm lâu năm đã không được nghe thấy này làm cho Ôn Khách Hành cơ hồ rơi lệ, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn thấy A Tương chỉ mới vào một lần mộng của hắn. Lúc này A Tương vẫn còn sống tốt, trong ánh mắt nàng tất cả đều là ánh sáng và hạnh phúc. Thấy Ôn Khách Hành thoạt nhìn ngơ ngác, Cố Tương nhịn không được vươn tay lắc lư trước mắt hắn: "Chủ nhân, người lại làm sao vậy?"

Ôn Khách Hành rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại cười to hai tiếng: "A Tương, chủ nhân của ngươi chính là cao hứng, ta vẫn oán hận thói đời bất công, thiên địa bất nhân nhưng vạn lần không nghĩ tới, trời cao lại có thể chiếu cố ta một lần."

Cố Tương Thư  vẻ mặt như không hiểu lắm nàng liền hoang mang gãi  đầu: "Chủ nhân, người lại đang nói cái gì vậy? A Tương như thế nào cũng nghe không hiểu?"

Ôn Khách Hành cười vỗ  bả vai nàng: "Không phải chuyện trọng đại gì cả. Đúng rồi, tiểu tử Tào Úy Ninh đâu sao lại không ở cùng ngươi."

Cố Tương lúc này mới "A" vỗ vỗ đầu mình: "Chủ nhân, ta đang muốn nói với người, sư phụ Tào đại ca Mạc Hoài Dương không biết võ công bị ai hạ độc nên bị mất hết rồi. Tào đại ca lo lắng sư phụ huynh ấy quá lúc này mới vội vội vàng vàng chạy về Thanh Phong Kiếm Phái."

"Hạ độc?" Ôn Khách Hành nghi hoặc nhíu mày, điều này cũng không khỏi quá trùng hợp đi. Trên đời này ngoại trừ mình thì làm sao có người khác biết... Chờ một chút, Ôn Khách Hành lúc này mới nhớ tới đứa con trai bị hắn quên lãng một thời gian ngắn liền thăm dò hỏi: "A Tương, tiểu tử Tạc Nhiên đâu sao ta cũng không nhìn thấy nó?"

Nha đầu ngốc Cố Tương quả nhiên trung kế: "Chủ nhân, tiểu tử thối kia không phải đã sớm bỏ đi rồi hay sao. Mỗi ngày thần thần bí bí mấy hôm lại biến mất, ta cảm thấy tên nhóc này này vô cùng kỳ quái."

"Chủ nhân người nói ta nói có đúng không?" Cố Tương xoay người lại phát hiện Ôn Khách Hành đã sớm không thấy đâu rồi liền tức giận dậm chân tại chỗ: "Lại không nghe A Tương nói xong đã đi rồi, hừ!"

Lần này Ôn Khách Hành cũng như kiếp trước vạch trần Triệu Kính tại đại hội võ lâm, tự tay chặt đứt gân tay chân của hắn báo thù cho cha mẹ xong, rồi lại nhìn về phía A Nhứ bên cạnh, lần đầu tiên hắn cảm thấy tất cả đau khổ cuối cùng cũng có thể an ủi rồi.

"A Nhứ, chúng ta trở về đi."

Chuyện này kết thúc thì Ôn Khách Hành mới có thể buông tay làm những việc mình càng muốn làm. Hắn vĩnh viễn cũng không quên được bộ dáng kiếp trước A Nhứ chết trong lòng hắn. A Nhứ của hắn, rõ ràng sợ đau như vậy nhưng vẫn để cho hắn không được khóc, để cho hắn mang theo Tạc Nhiên sống thật tốt. Nếu như không phải Tấn vương chết tiệt vẫn luôn hận A Nhứ trong lòng, cố ý tàn sát người của Tứ Quý Sơn Trang dụ y ra, lại khiến cho Ôn Khách Hành hắn rời khỏi không ở bên cạnh A Nhứ khi y đang mang thai thì A Nhứ làm sao có thể bị người ta ám toán một năm sau sẽ ra đi cơ chứ.

Mỗi khi nhớ tới những chuyện này, Ôn Khách Hành luôn cảm thấy mình sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất. Hắn cố gắng khắc chế sát ý trong lòng rồi ngồi xuống rót cho mình một chén trà: "Tấn vương, nếu trời cao lần này lựa chọn ta vậy thì Ôn Khách Hành ta cũng phải cảm tạ một phen thật tốt mới đúng."

Ngày đó Ôn Khách Hành mang theo Vô Thường quỷ cùng mấy thủ hạ của hắn, quỷ linh đại tác, đi đến phủ Tấn vương dẹp trừ hậu họa. Trước kia khi Tấn vương được làm thái tử tương lai có thể sẽ  còn có người đi cứu hắn, nhưng hiện giờ hắn đã sớm là phế nhân, hoàng đế cũng đã sớm thất vọng về hắn tới cực điểm. Triều đình lớn như vậy không một ai để ý đến sống chết của hắn vì vậy Ôn Khách Hành rất dễ dàng mà xử lý hắn. Dùng chính cái gọi là Cốc Chủ Quỷ Cốc qua phủ, tiền giấy khắp nơi vô sinh hồn.

_____

Trans: tôi sắp oẳng đến nơi rồi các cô ạ. Mấy hôm nay tinh dịch các fic hiện đại nên trong lúc dịch fic này nhân xưng của các nhân vật cứ bị lộn thành anh- tôi, ta- ngươi hết😢

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro