Cơn ác mộng.
Buggy đang ở một buổi biểu diễn khiêu vũ. Những khán giả ngồi xung quanh cậu có thể nghe thấy những lời xì xào, nhưng tất cả những gì cậu có thể tập trung vào là hình dáng cây đèn múa uyển chuyển trên sân khấu.
"Cô ấy rất đẹp. Đẹp nhất trên thế giới."
Cậu luôn nghĩ như vậy và luôn có ý nói với cô mỗi khi cô buồn hay tức giận. Sau đó cô cười và ôm chặt lấy cậu.
Tên cô ấy là Cyran và cô ấy là mẹ của cậu.
Khi cô ấy nhảy trên sân khấu, những cánh hoa hồng tung bay xung quanh cô ấy, theo chuyển động của cô ấy như thể cô ấy là nữ thần của gió, tạo ra một bối cảnh tuyệt đẹp với màu tím mộng mơ mái tóc của cô ấy như thể có một làn gió cuốn đi.
Không có tiếng nhạc, nhưng những bước đi của cô ấy được phối hợp một cách cẩn thận, như thể cô ấy đang nhảy theo những bài hát mà chỉ mình cô ấy có thể nghe thấy.
Cô nhảy ra phía trước sân khấu và cúi đầu, đối mặt với khán giả. Khán giả đứng dậy như một và vỗ tay. Buggy không quan tâm đến họ. Sự chú ý của cậu chỉ dành cho cô ấy.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cậu. Cô mỉm cười và đưa tay ra. Cậu mỉm cười đáp lại cô và chạy vào vòng tay ôm mà cậu đã chờ đợi. Vòng tay cô ôm lấy cậu, và cậu cảm thấy vô cùng an toàn.
Cậu xích lại gần hơn khi cô vuốt chải tóc cho cậu.
-“Đứa con bé bỏng của mẹ. Con đã lớn biết bao nhiêu."
-"Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm."
-"Mẹ luôn ở đây, Buggy."
Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu vòng tay và quỳ xuống ngang hàng với con trai mình.
-"Hãy nhớ những gì mẹ đã dạy cho con, Buggy. Kẻ mạnh quyết định số phận của kẻ yếu. Vì vậy, hãy mạnh mẽ lên. Đủ mạnh mẽ để không phải phụ thuộc vào lòng thương xót của bất kỳ ai."
Buggy có thể thấy mẹ mình đang run rẩy.
-"Mẹ? Mẹ làm sao vậy?"
-"Đừng phụ thuộc vào bất cứ ai, không tin tưởng bất cứ ai. Đừng yêu bất cứ ai."
Nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống. Trông cô ấy như đang rất đau lòng. Buggy muốn an ủi cô, nhưng cậu không nghĩ ra được gì để nói.
-"Đừng chết như mẹ, Buggy," cô thì thầm.
Đột nhiên, đầu cô quay lại và cô bị nhấc bổng lên không trung tách khỏi cậu.
-"Mẹ!"
Buggy nhảy lên, cố gắng tóm lấy cô, nhưng cô đã vượt quá tầm với của cậu. Sau lưng cô, một bóng đen đang bóp chặt cổ họng khiến cô thở gấp gáp.
Cậu có thể nghe thấy tiếng vỗ tay chuyển từ thứ gì đó rời rạc sang thứ gì đó nhịp nhàng. Giống như tiếng trống. Cậu nhanh chóng quay sang phía khán giả:
-“Thế quái nào mà mấy người vẫn vỗ tay vậy ?!"
-"Cứu mẹ tôi với! "
Cậu hét lên trong tuyệt vọng. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của họ, mặt cậu tái đi và cậu ngạc nhiên vì thật sự kinh hoàng.
Họ là những con búp bê. Mỗi một trong số khán giả,những con búp bê khổng lồ với đôi mắt chết chóc và nụ cười vĩnh cửu đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bị bóp cổ. Tiếng vỗ tay của bọn họ ngày một nhanh hơn.
Vỗ tay ... vỗ tay ... vỗ tay ...
Buggy có thể nghe thấy tiếng mẹ mình nghẹn ngào. Cậu la hét, van xin và để cô ấy đi, nhưng không có tác dụng gì.
Vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay ...
Cô đưa tay về phía anh và thì thầm hai từ với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
-"Chạy đi, Buggy."
Clapclapclap ...
...
Với một tràng pháo tay vang dội cuối cùng, một tiếng rắc lớn vang vọng khắp phòng và mẹ cậu co giật dữ dội trước khi mềm nhũn trong tay của bóng đen.
Buggy khuỵu xuống, mắt dán vào cơ thể lơ lửng của mẹ mình. Xung quanh cậu, cậu có thể nghe thấy tiếng lạch cạch của những con búp bê rơi xuống chỗ ngồi của chúng. Cái bóng buông mẹ cậu ra khiến cô ngã xuống đất. Buggy đưa tay ra, cố gắng bắt lấy mẹ cậu ...
Cơ thể cô ấy tan nát khi cô ấy rơi xuống đất. Bọn họ trải rộng khắp sân khấu, gây ồn ào khi họ tiến lên. Cậu nhìn xuống và bắt gặp đôi mắt xanh như sứ của mẹ mình.
Cậu hét lên. Cậu than khóc. Cậu đã khóc. Cậu đấu tranh. Tuy nhiên, tất cả những gì cậu có thể thấy là cái đầu bị cắt rời của mẹ cậu, miệng cô ấy đóng băng vì sợ hãi và đôi mắt chết chóc khủng khiếp của cô vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
-"Nhóc có biết..."
Những ngón tay bóng tối, từ từ len lỏi về phía cổ cậu
Cậu không thể di chuyển.
-"... điều tuyệt vời nhất về búp bê ..."
Cậu không thể di chuyển! Tại sao cậu không thể di chuyển ?! Mẹ bảo mình phải chạy! Cậu phải chạy!
-"... đó là khi họ phá vỡ ..."
Những ngón tay chạm đến cổ cậu và cuộn nhẹ quanh cổ họng cậu.
-"...tất cả những gì nhóc phải làm..."
Đầu cậu ngửa ra sau và đôi mắt to đen láy nhìn những quả cầu màu xanh lá cây và nụ cười yếu ớt mà cậu biết rằng mình sẽ nhìn thấy.
-''Xin đừng...''
Các ngón tay đột nhiên siết chặt và vặn vẹo. Điều cuối cùng Buggy nghe thấy là âm thanh khủng khiếp của chính cổ cậu bị gãy..
Buggy bật dậy khỏi chỗ ngủ của mình, thở hổn hển và mồ hôi lạnh. Cậu cảm thấy đầu và bụng mình phản kháng điên cuồng trước sự chuyển động đột ngột hướng lên, và cuộn mình lại, cố ép bản thân không ném lên.
Vài phút trôi qua và cuối cùng cậu cũng cảm thấy dạ dày của mình lắng xuống. Cậu nhìn lên từ vị trí của mình trên sàn và lắng nghe. Cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng ngáy phát ra từ ký túc xá nam. Vì vậy, cậu không đánh thức ai cả.
Khuôn mặt của kẻ đã giết mẹ của cậu...
Cậu ngáp dài và cuộn mình dưới chăn. Có lẽ cơn ác mộng đang chờ cậu ngay lúc cậu vào cõi mộng, nhưng cậu sẽ phải mạo hiểm nếu muốn tỉnh táo vào ban ngày. Theo thủy thủ đoàn, họ sẽ đến một hòn đảo vào ngày mai. Cơ hội trốn thoát đến cùng.
Và với ý nghĩ an ủi cuối cùng đó, Buggy nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không có cơn ác mộng nào ập đến với cậu đêm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro