Chương 5: Cuộc gọi lần thứ 2 với ILay

Sau khi kết thúc cuộc gọi với ILay. Taeui chỉ nói qua loa với chú, dù cậu đã biết phản ứng  của chú mình .

Chú lại cất tiếng :

"Xin Lu chắc đã tắm xong và đang làm việc trong phòng rồi. Huyết áp của cậu ta thấp nên không thể ngâm mình lâu trong bồn tắm, hơn nữa cậu ta hơi nghiện công việc. Dù sao cũng đang làm việc nên gọi cũng không phiền đâu."

Jeong Taeui liếc nhìn chú với ánh mắt bối rối, rồi cuối cùng đổi thành vẻ bất mãn, nhưng chú chỉ thản nhiên cười. Đúng vậy, Dù biết sau này Xinlu cũng có bạn đời riêng của em ấy. Nhưng cậu vẫn phải đi chào hỏi em ấy một chút.

Nghĩ như vậy mặt Jeong Taeui có chút thoải mái hơn.

Quay lại cuộc huấn luyện viên:

Áaa...

Dù nghe tiếng la hét của Alta nhưng Jeong Taeui vẫn thản nhiên lục tìm trong túi áo và đưa cho anh ta một chiếc khăn tay, bỗng từ đằng sau, một bàn tay giống như nắp vung lao tới, đánh mạnh vào sau đầu Jeong Taeui.

"Ái!"

Sau cú đánh mạnh vào sau đầu, Jeong Taeui ôm chặt lấy vị trí vừa bị đánh, chảy nước mắt vì đau và quay lại nhìn, thì thấy Carlo, vừa hoàn thành trận đấu của mình, đứng đó với khuôn mặt nửa vui vẻ nửa giận dữ.

"...Aaa... tôi đã nghe câu đó ít nhất năm lần rồi, còn lần này là lần thứ sáu tôi dùng kế mà bị ăn đòn như thế này đấy."

Jeong Taeui lầm bầm: "Cho dù ngươi biết trước, dùng phương pháp tấn công trực diện, cũng sẽ không có ai bị thương."

Jeong Taeui biện hộ rất hợp lý, nhưng Alta vẫn đang tức giận, hét lên không ngừng.

Jeong Taeui lầm bầm, "Biết rồi, biết rồi," rồi lùi lại vài bước.

Cậu cảm thấy mệt mỏi khi cứ lặp đi lặp lại cuộc huấn luyện này, khi nào mới xong đây.

Jeong Taeui cứ tưởng sau khi sống lại cậu không cần phải tập luyện như xưa. Nhưng đời không như mơ. Taeui đành thở dài cho số phận của mình. Chỉ mong ILay có thể đến đây nhanh hơn. Cậu muốn hắn ôm cậu vào lòng. Nhưng chắc chuyện đó sẽ không xảy ra. Vì lúc này hắn chưa thích cậu. cậu lại nhớ câu nói lúc trước của hắn " Cậu không phải gu tôi, cậu không hợp để làm tình"

Nghĩ đến đó làm mặt cậu đỏ như trái cà chua. Chính miệng hắn nói như vậy, nhưng sau cùng người ép buộc cậu vẫn là hắn. Làm sao bây giờ, trong lòng cậu chỉ có ILay thôi. Là do hắn dạy hư cậu ở kiếp trước. Không phải tại mình. Jeong Taeui nghĩ.

Cuộc tập luyện cũng dần kết thúc, vì tập luyện quá độ mà trang phục của cậu rách tả tơi.

Jeong Taeui nhìn chằm chằm bộ trang phục khiến phần ngực của cậu gần như lộ ra, rồi sau đó tức giận liếc mắt về phía họ.

Có lẽ vì đã xong việc, chú của Jeong Taeui lúc này đang đi ra ngoài, liếc nhìn Taeui từ đầu đến chân rồi cười khẽ nói:

"Quần áo rách do luyện tập là chuyện bình thường mà." Taeui nói.

"Cái quần áo này đâu phải vì luyện tập mà rách. Dù sao thì nhìn cũng không phải là cảnh đẹp gì. Đi qua phòng của Xinlu lấy đồ mới đi. Nhân tiện khoe luôn thân hình."

Nếu mà lúc trước chắc cậu sẽ ngại ngùng đỏ mặt cho coi. Nhưng giờ cậu đã có người trong lòng rồi. Đối với lời trêu chọc của chú cũng cảm thấy bình thường.

Nhìn lại kiếp trước thì Jeong Taeui chưa từng thực sự yêu ai cả. Cậu đã có cảm giác tim đập nhanh khi nhìn thấy một ai đó, nhưng mọi chuyện kết thúc quá nhanh đến nỗi cậu không kịp nhận ra cảm xúc của mình. Cậu đã có nhiều mối quan hệ qua đêm, nhưng khó mà gọi đó là yêu được. Một chàng trai trẻ-chính là nhân vật của câu chuyện tình tay ba-sau này đã khẳng định rằng họ không phải là người yêu của nhau, điều này thật không thể hiểu nổi, nhưng cậu đã từng rất tổn thương vì điều đó. Cậu đã từng nghĩ, "Có lẽ mình chỉ có thể có những mối quan hệ thoáng qua."

Nên kiếp trước cậu rùng động với Xinlu cũng quá bình thường, vì gu của cậu lúc đó kiểu như Xinlu đáng yêu, Vậy nên, cảm xúc lúc trước thật sự rất mới mẻ đối với cậu.

Khi vừa bước vào phòng. Xinlu đang ngồi ở vị trí gần cửa nhất, nhìn bộ dạng của Jeong Taeui và tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

"Hử? À, tôi vừa tập luyện xong. Tôi đến lấy quần áo mới, không sao chứ?"

Xinlu đáp "Dĩ nhiên rồi," và đứng dậy đi vào phòng nhỏ trong văn phòng, lấy một bộ quần áo mới ra.

Anh không bị thương gì chứ?" Xinlu đột ngột lên tiếng.

Jeong Taeui cười bối rối, "Bị thương là chuyện thường ngày ấy mà. Không sao đâu, không sao. Cảm ơn vì đã lo lắng."

Xinlu tiếp tục nói: anh Taeui. ...À, anh này!"
Jeong Taeui vừa quay lưng bước ra khỏi văn phòng thì nghe thấy giọng nói của Xinlu đang đứng lưỡng lự ở ngưỡng cửa, gọi anh lại. Khi Jeong Taeui quay đầu lại với vẻ mặt khó hiểu, Xinlu cười gượng gạo rồi nói:
"Ngày mai hoặc ngày kia, mình cùng đi đâu đó nhé. Em biết một chỗ rất đẹp mà ít người tới."

Jeong Taeui khá bất ngờ, kiếp trước cậu là người chủ động mời em ấy trước, sao giờ thành thế này.

"Ừ? ...Taeui đáp qua loa?"
"Vâng. Nếu anh không phiền."

"Tất, tất nhiên rồi. ...Ừ, được thôi. Bất cứ lúc nào em xong việc, cứ gọi anh. Anh kết thúc giờ làm việc chính thức là chẳng còn gì để làm đâu."

Dù hơi bất ngờ Jeong Taeui vẫn mỉm cười gật đầu nhanh chóng.

Tâm trạng cậu bây giờ rất phức tạp. Có chút hứng thú muốn ra ngoài dạo chơi, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.

“…Những lúc như thế này, cách tốt nhất vẫn là nằm ườn trong phòng đầy đồ ăn để đọc…”

Jeong Taeui lẩm bẩm, rời khỏi nơi vừa đứng đợi thang máy và bước xuống cầu thang.

Mục tiêu của cậu là căn phòng của chú mình -

Cậu vừa bước đi vừa liếc nhìn từng chiếc camera được giấu kín một cách khéo léo khi đến gần phòng của chú. Trước khi bước vào, cậu cúi người một cách lịch sự và làm dấu tay chữ V về phía chiếc camera duy nhất đặt ngay trước cửa phòng. Sau đó, cậu gõ cửa.

Jeong Taeui gõ cửa hai lần, đợi một lát rồi thử vặn tay nắm cửa. Cửa khóa. Cậu nhướn mày nhẹ, rồi lấy chiếc chìa khóa từ túi ra. Chiếc chìa này cậu nhận được với sự cho phép của chủ căn phòng – chú đã hào phóng nói rằng bất cứ khi nào muốn cậu đều có thể đến đây đọc sách.

Bên trong phòng ốc vẫn gọn gàng như mọi khi. Mọi thứ cần thiết đều đầy đủ, nhưng đôi khi lại mang cảm giác thiếu đi hơi thở của người sống.

Jeong Taeui thở dài khi nhìn quanh căn phòng sạch sẽ đến mức không có lấy một hạt bụi.

Cậu mở tủ lạnh, tự tiện lấy một lon bia, uống một hơi hết sạch, rồi ném mình lên chiếc giường phẳng phiu không một nếp nhăn.

Jeong Taeui lăn qua lăn lại vài vòng, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại, rồi với tay tới giá sách gần đó, rút ra một cuốn.

Nhìn giá sách này, Jeong Taeui mới nhớ đến người anh trai luôn ám ảnh với sách của cậu. Chắc anh ấy cũng giống ở kiếp trước bị Rahman bắt để làm vũ khí cho hắn rồi. Dù không ưa Rahman cho lắm nhưng anh ta đối xử với anh Jaeui rất tốt. Nên cậu không còn lo lắng cho anh của mình nữa.

Đúng lúc khi Jeong Taeui đang nằm mơ màng, một âm thanh cơ học vang lên khẽ khàng. Đó là một âm thanh quen thuộc mà cậu từng nghe trước đây. Quay đầu lại, cậu thấy đèn báo hiệu đỏ trên điện thoại bàn nhấp nháy.

Jeong Taeui không để cuộc gọi kéo dài lâu mà quyết định nhấn nút nghe máy

“Vâng, tôi nghe đây.”

Cậu nhấn nút trả lời và màn hình nhỏ trên điện thoại bật sáng. Hình ảnh qua bên kia đầu dây hiện lên.

“──Haha. Lại là cháu trai đấy à.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện một bàn tay đặt lên bàn, chống vào chiếc điện thoại. Bất giác Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào màn hình.

Cậu rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng mỗi lần gọi điện đều chỉ thấy đôi bàn tay trắng nõn kia. Dù cậu rất thích bàn tay ấy.

“A, ILay...”

“Gì cơ?”

Khi cậu buột miệng nói ra, đầu dây bên kia vang lên một câu hỏi ngắn, như thể chủ nhân của giọng nói đang thấy ngạc nhiên.

“ Không có gì ?.”

Jeong Taeui cảm thấy mình vừa lỡ lời, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản,

“Bàn tay đẹp thật. Dễ khiến người khác nhớ ngay lập tức.” Jeong Taeui đành đổi chủ đề.

“Haha, cảm ơn. Có lẽ bàn tay này sẽ vui lắm khi lần đầu tiên được nghe lời khen đó.”

Người đàn ông bên kia cười lớn. Giọng nói vẫn là giọng máy móc như trước, khiến Jeong Taeui cảm thấy rất nhẹ nhõm.

“Chú Jeong lại đang tắm à? Cậu hay đến đó nhỉ.”
“Không, chú tôi không có ở đây. Tôi chỉ tới đọc sách thôi. Phòng chú tôi có rất nhiều sách hay.” Thật ra cậu muốn nói với hắn rằng"Tôi rất nhớ anh, nhớ giọng nói của anh nhưng cậu không dám nói sự thật. Cậu sợ hắn sẽ nói cậu bị điên mất".

“À, huấn luyện viên Jeong có gu đấy.”

Bàn tay trắng gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, như thể đang tỏ ra thích thú. Các móng được cắt tỉa tỉ mỉ bóng loáng như thủy tinh, trông có vẻ lạnh lẽo đến mức khiến Jeong Taeui muốn nắm đôi bàn tay xinh đẹp đó.

“Cậu thích bàn tay tôi đến vậy sao?”
“Hửm?”
“Cậu nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.”
Người đàn ông bật cười, giọng nói pha chút trêu đùa. Jeong Taeui cũng cười khẽ nhún vai.

Jeong Taeui rất muốn nói là " Đúng vậy, tôi rất thích đôi bàn tay đó nhưng tôi càng thích anh hơn"

“Lộ liễu vậy à? Tôi thích thật nhưng sẽ chỉ ngắm thôi, không hợp với tôi.”
Sợ rằng người kia lại nói gì đó kỳ lạ như “khi tôi chết sẽ cắt tay tặng cậu,” Jeong Taeui vội vã thêm vào.

Có vẻ người đàn ông bên kia đoán được suy nghĩ của cậu, nên lại bật cười lớn.

Jeong Taeui nghiêng đầu, suy nghĩ. Ở kiếp trước lúc giận nhau, ILay còn muốn cắt đôi bàn tay này vì giận dỗi với cậu. Nhưng cậu không để hắn làm tổn hại đến đôi bàn tay mà cậu yêu quý nhất. Nghĩ lại thì thấy hắn cũng dễ thương đấy chứ, mặc dù từ "Dễ Thương" không hợp với khuôn mặt của hắn cho lắm.

Người đàn ông này thật khó đoán. Dù đã chung sống với nhau gần mấy năm trời. Có những lúc cậu cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì?

“Ilay…?”
Jeong Taeui lên tiếng.

Người đàn ông bên kia trả lời một cách tự nhiên, giọng cười vẫn còn trong âm điệu.

“Hửm?”

" Không có gì đâu?  tôi chỉ muốn gọi tên của anh thôi " Taeui đáp.

“Haha, vậy sao?

Đúng lúc đó người đàn ông bỗng khựng lại. Vì có người bước vào phía sau,

“Xin lỗi vì bất ngờ, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ. Hẹn cậu lần sau nói chuyện tiếp nhé.”

“Hả? Ừ, được thôi.

“Tôi sẽ gọi lại sau. Tạm biệt.”

Đôi bàn tay trắng khẽ vẫy chào, và cuộc gọi kết thúc. Màn hình tắt đi để lại căn phòng tối đen.

Jeong Taeui thở dài, bấm nút tắt đèn báo trên điện thoại. Cậu càng mong chờ cuộc gọi tiếp theo với ILay hơn.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro