Chương 1 | Mã khởi đầu

0:12 AM. Tại căn hộ của Lý Phái Ân ở khu trung tâm thành phố S. Không gian chìm trong bóng tối nhưng lại bị phá vỡ bởi ánh sáng xanh lạnh lẽo phát ra từ ba màn hình máy tính. Chúng chiếu sáng một cảnh tượng hỗn độn nhưng có trật tự riêng: vỏ lon nước tăng lực rỗng nằm ngổn ngang cạnh một bàn phím cơ, những sợi cáp mạng đan chéo nhau như mạng nhện, và những cuốn sổ ghi chép đầy những ký hiệu khó hiểu. Không khí ngột ngạt mùi nhựa máy tính nóng lên và hương vị cay nồng của mì ăn liền.

Lý Phái Ân ngồi đó, như một vị vua cô độc trong pháo đài kỹ thuật số của mình. Mái tóc đen của anh rũ xuống, che một phần khuôn mặt thanh tú nhưng thiếu sức sống. Dưới đôi mắt sáng quắc là quầng thâm nặng, dấu vết của những đêm dài thức trắng. Ánh sáng màn hình phản chiếu trong đôi mắt ấy, biến chúng thành hai hố đen chứa đầy những dòng code đang chạy không ngừng nghỉ.

Ngón tay anh lướt trên bàn phím một cách điêu luyện, âm thanh lách tách đều đặn như một bản nhạc duy nhất trong căn phòng tĩnh mịch. Trên màn hình chính, những dòng lệnh trắng xóa chạy không ngừng. Anh đang truy lùng một biến thể mã độc tống tiền mới, một con sâu kỹ thuật số đã khiến ba tập đoàn lớn trong thành phố phải cầu cứu đến anh

   "Chạy tiếp đi"- Lý Phái Ân lẩm bẩm, giọng khàn khàn - "Cho ta xem ngươi trốn ở đâu"

Anh nhấn một loạt tổ hợp phím. Một bản đồ mạng 3D hiện ra, vô số chấm xanh lục đại diện cho luồng dữ liệu an toàn. Nhưng có một chấm đỏ nhấp nháy, nhỏ xíu, đang cố trốn giữa rừng dữ liệu. Nó thông minh một cách đáng ngờ, luôn thay đổi giao thức và ẩn nấp trong những gói thông tin hợp lệ.

Hai giờ trôi qua trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Trán Lý Phái Ân lấm tấm mồ hôi. Anh uống một ngụm nước ngọt còn lại trong lon, vị ngọt gắt chỉ khiến cổ họng thêm khó chịu.

Rồi đột nhiên, ánh mắt anh bừng sáng. Có gì đó không ổn. Con sâu này không chỉ đơn thuần là trốn chạy. Hành vi của nó giống như một mồi nhử, đang cố tình dẫn anh đến một nơi nào đó. Dòng code cuối cùng mà anh giải mã được chứa một đoạn mã lạ, không liên quan đến chức năng tống tiền, mà giống như một tọa độ.

   "Trò chơi bắt đầu thú vị rồi đây"- Anh thì thầm đánh giá

Lý Phái Ân bắt đầu xây dựng một "bức tường lửa" ảo, khóa chặt con sâu vào một góc mạng ảo định sẵn. Như thể nhận ra mình sắp bị bắt, con sâu bỗng phát ra một xung kích mã hóa cực mạnh, rồi đột ngột biến mất. Không phải bị tiêu diệt, mà là tự hủy. Nhưng trước khi hoàn toàn biến mất, nó để lại một "cánh cửa bí mật" - một liên kết đến một máy chủ ẩn, được mã hóa bằng một thuật toán mà ngay cả Lý Phái Ân cũng chưa từng thấy, tim bỗng đập nhanh hơn. Đây không còn là một vụ tống tiền thông thường nữa. Đây là một lời mời, hay một cái bẫy?

Không do dự, anh bắt đầu công việc của mình. Những ngón tay di chuyển nhanh hơn, đập mạnh hơn vào bàn phím. Một màn hình mới bật lên, hiển thị một ma trận các ký tự mã hóa xoắn ốc. Phái Ân phải thử qua ba lớp bảo mật, mỗi lớp phức tạp hơn lớp trước. Lớp cuối cùng yêu cầu giải một bài toán lượng tử phức tạp mà anh phải vận dụng toàn hơi sức.

Cuối cùng, sau bốn tiếng vật lộn, khi bình minh sắp ló dạng sau những tòa nhà chọc trời, lớp mã hóa cuối cùng sụp đổ. Căn phòng tối đặc lại. Cả ba màn hình đồng loạt chuyển sang màu đen tuyền, rồi từ từ hiện lên một dòng chữ màu đỏ thẫm, nhảy múa một cách kỳ quái trên nền đen, như những giọt máu đang nhỏ xuống:

SEEX'LL.OCEANJIANG.REWARD.03042706

Lý Phái Ân lặng người. Mọi sự mệt mỏi tan biến, thay vào đó là một cảm giác lạnh gáy chạy dọc sống lưng. Anh không nghe thấy tiếng ồn của thành phố bên ngoài nữa, không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình nữa. Tất cả chỉ còn lại dòng chữ đỏ rực đó.

"SEEX'LL..."-  Anh lẩm nhẩm, trí não siêu việt lập tức phân tích các khả năng. "Sea Shell? Vỏ sò? Ẩn dụ cho sự che giấu? Hay... See You? Hẹn gặp lại?"-Cả hai đều mang một ý nghĩa đáng sợ.

"OCEAN JIANG" Một cái tên. Rõ ràng là một danh xưng. Nó vang lên trong đầu anh như một hồi chuông báo tử. Một con người cụ thể. Không phải là một thực thể kỹ thuật số vô hình.

"REWARD" Phần thưởng, nhưng trong ngữ cảnh này, nó nghe như một lời đe dọa, một mức giá được treo cho cái gì đó, hay cho ai đó.

Và cuối cùng "03042706" , một dãy số có vẻ ngẫu nhiên. Ngày tháng? Tọa độ? Mật mã?

Anh giơ tay lên, định ghi chép lại, nhưng bàn tay run nhẹ. Sự kiêu ngạo của một thiên tài an ninh mạng, người luôn tin rằng mình hiểu rõ mọi ngóc ngách của thế giới ảo, đã bị rung chuyển. Thông điệp này không đơn thuần là thông tin. Nó là một lời tuyên chiến. Một lời nguyền được viết bằng máu kỹ thuật số.

Ánh sáng xanh từ màn hình in bóng anh lên bức tường trống phía sau, một cái bóng đơn độc và gầy guộc, đang bị bao vây bởi những con chữ đỏ máu. Phái Ân cảm thấy rõ ràng, bức màn đêm của thành phố S vừa mở ra một góc và thứ ánh sáng le lói phía sau đó không hề ấm áp, mà là thứ ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao.

Thông điệp tử thần đã được gửi đến.

Và Lý Phái Ân, dù muốn hay không, đã trở thành người nhận.

Dòng chữ đỏ "SEEX'LL-OCEAN JIANG-REWARD-03042706" vẫn nhảy múa trên màn hình, in hằn vào võng mạc Lý Phái Ân ngay cả khi anh nhắm nghiền mắt lại. Nó không còn là một thông điệp kỹ thuật số nữa, mà đã trở thành một thực thể sống, một lời thì thám ám ảnh lặp đi lặp lại trong căn phòng tối om.

"REWARD... Phần thưởng... hay là giá treo cổ?"

Tiếng máy tính kêu rè rè đột nhiên nghe chói tai hơn bao giờ hết. Sự tĩnh lặng vốn là người bạn thân thiết của anh giờ đây trở nên đè nặng, đầy đe dọa. Anh cảm thấy như có hàng ngàn con mắt vô hình đang dõi theo mình từ phía bên kia màn hình.

Rầm!

Một tiếng động lớn bên ngoài khiến tim anh như nhảy khỏi lồng ngực. Hóa ra chỉ là chiếc xe tải chở hàng đỗ đột ngột ở con hẻm đối diện. Lý Phái Ân thở hắt ra, nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi. Sự kiêu ngạo của một thiên tài an ninh mạng, kẻ luôn cảm thấy mình an toàn đằng sau bức tường lửa kỹ thuật số, đã tan biến. Thông điệp này đã vượt qua mọi phòng thủ và đánh trúng vào chính nỗi sợ nguyên thủy nhất của con người: sự không chắc chắn.

Anh không thể ngồi yên được nữa.

Đứng dậy, anh bước đến bức tường kính, kéo tấm rèm ra một góc nhỏ. Bên ngoài, thành phố S đang chuyển mình trong thứ ánh sáng màu xám vừa ló rạng của bình minh. Những tòa nhà chọc trời như những ngọn nến khổng lồ, thắp sáng một ngày mới mà không hề hay biết về mối đe dọa đang ẩn nấp trong chính huyết mạch kỹ thuật số của thành phố.

"Ocean Jiang... Desire..." Hai cái tên đó xoáy vào tâm trí anh. Đây không còn là một trận chiến trên mạng nữa. Nó đã hiện thực hóa, mang theo mùi máu và mồ hôi của một trận chiến thực sự. Anh cần phải hành động. Nhưng một mình anh thì không đủ.

Với một động tác dứt khoát, Lý Phái Ân quay lại bàn, tắt ba màn hình. Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn, chỉ còn lại một khe sáng mỏng manh từ bên ngoài lọt qua khe rèm.

Anh rút từ ngăn kéo ra một chiếc điện thoại cũ kỹ, chỉ có một số duy nhất được lưu trong danh bạ. Đó là đường dây nóng trực tiếp đến Đội trưởng Trần. Anh đã từng thề sẽ không bao giờ dùng đến nó, trừ khi thế giới của anh sụp đổ.

Và giờ đây, nó đã thực sự sụp đổ.

Anh bấm số. Chuông reo ba hồi trước khi đầu dây bên kia nhấc máy. Một giọng nói trầm khàn, đầy vẻ mệt mỏi vang lên:

   "Tôi đang nghe"

   "Thưa Đội trưởng Trần" - giọng Lý Phái Ân khô khốc, "Là tôi, Lý Phái Ân. Chúng ta cần gặp mặt. Ngay bây giờ"

Một khoảng lặng ngắn ở đầu dây bên kia, như thể vị Đội trưởng đang thẩm định mức độ khẩn cấp trong giọng nói của anh.

   "Địa điểm cũ. Ba mươi phút" Giọng nói đầy quyền lực đó vang lên rồi kết thúc cuộc gọi.

Không một phút lãng phí, Lý Phái Ân vớ lấy chiếc áo khoác denim bạc màu trên ghế. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh rời khỏi pháo đài kỹ thuật số của mình để bước vào thế giới thực. Khi cánh cửa căn hộ đóng sầm lại phía sau, anh có cảm giác như mình vừa bước qua một ranh giới vô hình. Từ bóng tối yên tĩnh của thế giới ảo, anh đang lao thẳng vào một bóng tối khác, nguy hiểm và không thể lường trước hơn - bóng tối của thành phố S thực sự.

Bầu trời bên ngoài chuyển từ màu đen sang màu xám xịt, những hạt mưa lất phất bắt đầu rơi, tô điểm thêm vẻ ảm đạm cho hành trình của anh. Chuyến đi đến trụ sở cảnh sát trong im lặng, với trái tim nặng trĩu những dự cảm và tâm trí đang quay cuồng phân tích những khả năng có thể xảy ra, chính là nhịp cầu nối anh từ thế giới cô độc của những dòng code đến cuộc họp mật đầy căng thẳng sắp diễn ra.

-------

Ánh sáng huỳnh quang trắng lạnh chiếu xuống chiếc bàn họp dài bằng gỗ bóng loáng, làm nổi bật những vệt khói thuốc còn vương vấn trong không khí ngột ngạt. Cửa kính chống đạn được kéo rèm kín mít, cách ly hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài đang dần tỉnh giấc.

Lý Phái Ân ngồi đối diện Đội trưởng Trần, vị chỉ huy với mái tóc cắt ngắn đã điểm bạc và đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn sắc sảo. Giữa họ là chiếc máy tính bảng đang hiển thị dòng chữ đỏ rực mà LPA đã chụp lại.

   "Hai giờ đồng hồ" - Đội trưởng Trần lên tiếng, giọng trầm và khô khan. "Kể từ khi cậu gửi cảnh báo, đội kỹ thuật của chúng tôi đã chạy mọi phân tích có thể. Kết quả: Không thể truy vết nguồn gốc, không thể phá giải hoàn toàn lớp mã hóa cuối cùng. Thứ mà cậu tìm thấy, Phái Ân, nó được tạo ra bởi một thứ công nghệ vượt xa những gì chúng ta từng biết."

LPA gật đầu, ánh mắt không rời khỏi dòng chữ. "Nó không giống bất kỳ mẫu mã độc nào tôi từng thấy. Hành vi tự hủy và để lại thông điệp... nó có chủ đích. Đây là một lời nhắn được gửi đi có chọn lọc."

Cánh cửa phòng họp mở ra, một cảnh sát mặc thường phục bước vào, khuôn mặt căng thẳng. Dương Vĩ có vẻ ngoài cứng nhắc, liếc nhìn Lý Phái Ân với ánh mắt hoài nghi không giấu giếm.

"Đội trưởng" - Dương Vĩ lên tiếng, giọng đầy vẻ hoài nghi. "Chúng ta thực sự sẽ dựa vào một... thợ săn tiền thưởng trên mạng, để theo đuổi một manh mối mơ hồ như thế này sao? 'SEEX'LL'? 'OCEAN JIANG'? Nghe như trò đùa từ một bộ phim rẻ tiền"

Lý Phái Ân không nhúc nhích, nhưng ánh mắt anh lạnh đi vài phần. "Cảnh sát Dương thứ 'mơ hồ' đó đã vượt qua mọi hệ thống phòng thủ của các ngài trong vòng mười phút. Và nó đang nhắm vào một mục tiêu cụ thể: Ocean Jiang"

"Và chúng ta biết gì về cái tên này?" Một cảnh sát khác hỏi.

Đội trưởng Trần thở dài, ấn một nút trên bảng điều khiển. Màn hình lớn trên tường bật sáng, hiện ra hồ sơ của một người đàn ông với khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc lẹm và nụ cười lạnh lùng

Phía dưới ghi: Giang Hành( Ocean Jiang Tuổi: 30 Vai trò: Nghi là nhân tố cốt cán, tổ chức tội phạm công nghệ cao "Desire"

"Desire" -Đội trưởng Trần nói, giọng trầm xuống- "Không đơn thuần là một tổ chức tội phạm. Chúng là một cơn ác mộng được dệt nên bởi công nghệ và lòng tham. Chúng không chỉ buôn bán vũ khí, dữ liệu; chúng buôn bán cảm xúc, thao túng số phận. Chúng biết bạn sợ nhất điều gì, khao khát nhất điều gì, và sẽ cho bạn thấy chính điều đó trên màn hình. Ocean Jiang là một trong những kẻ dệt nên cơn ác mộng ấy. Hắn ta nguy hiểm không phải vì vũ khí, mà vì hắn hiểu rõ những góc tối nhất trong trái tim con người"

Lý Phái Ân lặng người nghe, ánh mắt dán chặt vào hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng trên màn hình. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm anh - không phải sợ hãi, mà là sự tò mò gần như bệnh hoạn. Kẻ thù của anh giờ đây không còn là một đoạn code vô tri, mà là một con người bằng xương bằng thịt, với đôi mắt thăm thẳm như đại dương.

"REWARD" Lý Phái Ân chậm rãi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Trong thế giới ngầm, từ này thường được hiểu là một mức giá được treo cho một mạng người. Có ai đó, hoặc một tổ chức nào đó, đang ra giá để giết Ocean Jiang. Và họ đang sử dụng một phương thức cực kỳ tinh vi để phát tán tin này"

   "Hoặc đây là một trò chơi của chính Desire" Đội trưởng Trần cắt ngang. "Một cách để thử nghiệm lòng trung thành, hoặc để che giấu một âm mưu khác"

   "Đúng vậy" Lý Phái Ân gật đầu "Nhưng dù là khả năng nào, thì đây cũng là cơ hội vàng để chúng ta tiếp cận được chúng. Tôi đề xuất một kế hoạch thâm nhập."

Cả phòng họp ồn ào lên. Những cái nhìn hoài nghi càng trở nên sắc bén hơn.

   "Thâm nhập? Với tư cách gì?"- Một cảnh sát hỏi.

   "Với tư cách của chính tôi" Lý Phái Ân đáp, giọng điềm tĩnh "Một thợ săn tiền thưởng trên mạng, một tay buôn thông tin mạo hiểm, bị thu hút bởi mức 'REWARD' khổng lồ này. Tôi sẽ tìm cách tiếp cận Ocean Jiang, cung cấp cho hắn 'dịch vụ' của mình, hoặc ít nhất là cảnh báo hắn về mối đe dọa. Đó là cách duy nhất để nhanh chóng giành được lòng tin"

   "Điên rồ!" Dương Vĩ gần như ném chiếc bút xuống bàn "Cậu thậm chí không phải là một cảnh sát chính thức! Sẽ không có sự hỗ trợ nào từ phía chúng tôi nếu chuyện đi sai hướng. Và chúng ta đã từng... mất một người."

Câu nói cuối cùng khiến không khí trong phòng đóng băng. Đội trưởng Trần nhắm mắt lại, khuôn mặt thoáng nỗi đau.

   "Sáu tháng trước" ông chậm rãi nói, nhìn thẳng vào Lý Phái Ân "Chúng tôi đã cài một cảnh sát ngầm xuất sắc nhất vào sâu trong Desire. Anh ta đã truyền về được một số thông tin quý giá và sau đó biến mất không một dấu vết. Tín hiệu cuối cùng của anh ta cũng là một chuỗi số, nhưng khác với thứ này." Ông chỉ vào "03042706" trên màn hình. "Chúng tôi chưa bao giờ giải mã được."

Lý Phái Ân cảm nhận được sức nặng của những lời nói đó. Đây không còn là một trò chơi kỹ thuật số nữa. Đây là mạng sống. Nhưng ánh sáng trong mắt anh không hề tắt. Ngược lại, nó càng cháy bỏng hơn.

"Chính vì đã mất một người" Lý Phái Ân nói, giọng kiên định " Nên chúng ta không thể để mất cơ hội này. Tôi hiểu rủi ro. Nhưng tôi cũng hiểu thế giới của họ. Tôi không cần các ông hỗ trợ trực tiếp. Tôi chỉ cần một danh tính hợp lệ"

Cuộc tranh luận kéo dài thêm nửa giờ đồng hồ. Những lo ngại về tính mạng, về tính pháp lý, về khả năng thất bại. Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt thuyết phục của Lý Phái Ân và sự ủng hộ ngầm của Đội trưởng Trần, kế hoạch đã được thông qua.

Khi mọi người đã rời đi, chỉ còn lại LPA và Đội trưởng Trần trong căn phòng ngột ngạt.

"Cậu có chắc về điều này không, Phái Ân?" Đội trưởng Trần hỏi, giọng đầy lo lắng. "Giang Hành... không phải là một kẻ thông thường. Và Desire... nó sẽ nuốt chửng cậu"

Lý Phái Ân đứng dậy, hướng về phía cửa. Anh nhìn lại dòng chữ đỏ trên màn hình lần cuối.

"Tôi không chắc" anh thừa nhận
"Nhưng tôi biết rằng nếu không ai bước vào bóng tối, thì bóng tối sẽ tự tìm đến chúng ta. Và tôi muốn là người chủ động."

Anh bước ra hành lang, để lại Đội trưởng Trần với những nỗi lo của mình. Trong lòng Lý Phái Ân là một sự pha trộn giữa căng thẳng, lo lắng và một thứ cảm xúc mà anh đã lâu không cảm nhận được: sự phấn khích. Anh sắp đối mặt với một đại dương đen tối, và Ocean Jiang chính là con sóng ngầm đầu tiên.

Trận chiến thực sự giờ mới bắt đầu.

Cánh cửa phòng họp mật đóng lại phía sau Lý Phái Ân, cắt đứt hoàn toàn thế giới của những ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo và những âm mưu được vạch ra trên bàn họp. Sự im lặng ở hành lang dường như còn đáng sợ hơn cả những lời chất vấn trong phòng. Áp lực của nhiệm vụ giờ đây đã chính thức đè nặng lên đôi vai anh

Ba ngày

Ba ngày kể từ cuộc họp định mệnh đó,Lý Phái Ân sống trong một trạng thái căng thẳng tột độ. Căn hộ của anh giờ không còn là pháo đài kỹ thuật số nữa, mà đã biến thành một xưởng chuẩn bị cho một sứ mệnh tự sát. Những dòng code trên màn hình giờ đây không còn để truy lùng virus hay mã độc, mà để xây dựng một nhân vật hoàn toàn mới - một Lý Phái Ân khác.

Anh tạo ra một lịch sử số giả mạo hoàn hảo: một tay buôn thông tin mạo hiểm với biệt danh "Seekyli" từng tham gia vào những vụ rò rỉ dữ liệu không gây chú ý nhưng đủ để để lại dấu vết trong giới ngầm. Anh xóa sổ mọi dấu vết liên quan đến công việc an ninh mạng chính thống của mình, thay vào đó là những giao dịch ngầm, những lần "hack" vào các hệ thống không quan trọng chỉ để chứng tỏ kỹ năng.

Đội trưởng Trần đã cung cấp cho anh một danh tính mới, một căn hộ an toàn khác, và một chiếc điện thoại đặc biệt chỉ để liên lạc một chiều. Mọi thứ đều phải hoàn hảo. Một sơ hở nhỏ nhất, một dòng code không khớp, cũng có thể khiến anh phải trả giá bằng mạng sống.

Đêm thứ ba, trước giờ hành động, Lý Phái Ân đứng trước gương trong căn hộ an toàn. Anh nhìn người đàn ông trong gương: áo phông đen, áo khoác da, quần jeans rách, đôi mắt lạnh lùng và thờ ơ. Anh không còn nhận ra chính mình. "Đây là Lý Phái Ân hay Seekyli?" Một câu hỏi lởn vởn trong đầu không lời đáp.

Anh với lấy chiếc điện thoại đặc biệt, nhắn một tin nhắn duy nhất tới Đội trưởng Trần: "Tôi đi rồi"

Không đợi phản hồi, anh tắt máy và rút sim. Từ giây phút này, anh hoàn toàn đơn độc trên hành trình " săn thưởng" của mình

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro