Chương 9: Lựa Chọn Không Hoàn Hảo Nhưng Lại Rất An Toàn

Chẳng biết qua bao lâu, Tôn Dĩnh Sha lờ mờ mở mắt tỉnh dậy giữa không gian yên tĩnh. Trong phòng chỉ còn lại mình Cô, cùng mùi hương dịu nhẹ trên người Anh, còn phảng phất đọng lại trên giường.

Tôn Dĩnh Sha nằm đó với ánh mắt lơ đãng không có tiêu cự, dưới bọng mắt còn một chút sưng nhẹ vì khóc. Đang trong lúc thất thần thì tiếng mở cửa đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh này.

Cô biết là Anh vào, nhưng mắt vẫn dáng chặt lên trần nhà, không có vẻ gì là để ý đến Anh.

Vương Sở Khâm có lẽ vừa đi đâu đó về, nên trên người vẫn còn đang mặc nguyên bộ đồ vest lúc sáng, trên tay còn cầm theo túi đồ nhỏ.

Anh đưa mắt nhìn về phía Cô mà chậm rãi đi đến, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Biết Cô vẫn còn dỗi nên Anh cũng không nói gì, chỉ lấy từ trong túi đồ nhỏ ra một đôi tất.

Anh biết Cô vẫn chưa muốn mở lời, nên cũng không hỏi gì, chỉ im lặng vén chăn lên, rồi nhẹ nhàng kéo hai chân Cô đặt lên đùi Mình mà mang tất vào cho Cô.

Cô im lặng nằm đó đưa mắt nhìn từng hành động của Anh, như vừa quyết định việc gì đó xong, liền nhỏ giọng mở lời với vẻ rất nghiêm túc:

   “ Giữa công việc và hôn nhân, Tôi có thể chọn một không…? ”.

Động tác tay của Anh khẽ khựng lại, một tia phức tạp thoáng hiện lên trong mắt, nhưng rất nhanh sự điềm tĩnh thường ngày lại trở về, Anh tiếp tục cẩn thận mang tất vào cho Cô mà hỏi lại:

   “ Sao không phải là cả hai…? ”.

Ánh mắt to tròn của Cô, vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay to lớn thon dài của Anh đang mang tất cho Mình mà nghiêm túc đáp:

   “ Cuộc sống vốn không có gì là hoàn hảo cả, cũng không có gì là đạt được dễ dàng hết. Nếu lựa chọn cả hai, không phải là hoàn hảo quá rồi sao…? ”.

Câu hỏi này của Cô lại khiến Anh có vẻ suy ngẫm, vừa mang xong chiếc còn lại vào cho Cô, ánh mắt Anh không nhanh không chậm mà dời lên khuôn mặt đang nghiêm túc, nhưng có phần non nớt của Cô mà hỏi thẳng:

    “ Vậy lựa chọn của Em là gì…? ”.

Khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm màu hổ phách này của Anh. Cô như đang đứng trước một vực thẳm rộng lớn sâu không thấy đáy vậy, chỉ cần lơ là sẽ hụt chân mà rơi xuống.

Nhưng bây giờ Cô không còn sợ Mình sẽ rơi xuống vực sâu đó nữa, vì Anh không giống như những gì người khác nói, ngược lại đối với Cô rất tốt. Cô hiện tại chẳng khác nào đang lợi dụng lòng tốt của Anh cả.

Lúc đầu Cô quyết định đến đây chỉ đơn giản là để làm việc, nhưng khi Anh đưa ra lời đề nghị kết hôn, Cô lại không thể cùng lúc lựa chọn cả hai được.

Nếu Cô đồng ý hết, vậy dáng vẻ hiện tại của Cô, chẳng khác nào đang leo lên giường của đàn ông để đổi lấy danh lợi. Cô không muốn lún sâu vào những thứ mà bản thân Mình trước giờ từng rất ghét.

Sống một cuộc sống mà bản chất của Mình cũng thay đổi, vậy thà Cô chọn hy sinh thứ Mình thích còn hơn. Lời hứa ban đầu với Anh, Cô không thể nuốt lời, chỉ còn lại lựa chọn duy nhất, đó là từ bỏ công việc mà Cô thích.

Nếu hỏi Cô có hối tiếc không, thì chắc chắn là có, nhưng cho dù để Cô lựa chọn bao nhiêu lần, thì câu trả lời vẫn sẽ như thế. Thà tự Mình cố gắng từng ngày, còn hơn trèo lên một cây cổ thụ quá cao, để rồi khi muốn xuống lại không được.

Lần này Cô đã suy nghĩ rất kỹ, và chắc chắn với quyết định của Mình, Cô siết chặt tấm ga trải giường, cố kìm nén sự nghẹn đắng trong cổ họng, rồi lấy hết can đảm mà nhẹ nhàng đáp lời:

   “ Kết hôn ”.

Vương Sở Khâm thoáng chút kinh ngạc, lúc Cô vừa đưa ra câu hỏi, Anh đã nghĩ Cô sẽ chọn công việc, vì hầu hết đó là thứ ai cũng muốn đạt được. Nhưng đáp án này đã khiến Anh có cái nhìn mới hơn về Cô.

Cô hoàn toàn không giống bất kỳ người nào mà Anh đã gặp, từ tính cách, lối sống đến cách nhận thức và sự thông minh, Cô luôn hơn hẳn những người đó. Ngay cả chính bản thân Anh cũng vừa được học một bài học từ Cô.

Anh tưởng Cô không muốn kết hôn với Mình, nhưng xem ra cái Cô không muốn chính là danh lợi. Vì trước nay, những người phụ nữ khác tiếp cận Anh đều vì lợi ích.

Còn Cô thì khác, thà từ bỏ thứ Mình thích, lại không muốn dùng mối quan hệ để đi lên. Có lẽ Anh đã hơi vội vàng chứng Minh bản thân Mình đúng, mà không nghĩ đến suy nghĩ của Cô.

Anh thở nhẹ ra một hơi, cúi xuống lấy giày mang vào cho Cô, rồi dịu giọng nói với vẻ bình thản:

     “ Được…!, Tôi tôn trọng quyết định của Em”.

Chẳng biết từ lúc nào, giọt nước mắt ấm nóng đã lăn dài trên má Cô. Khi Anh vừa quay lại nhìn, thì đã bị Cô bất ngờ ngồi dậy ôm chầm lấy, rồi gục đầu vào hõm cổ Anh mà nghẹn ngào hỏi:

    “ Anh không trách Tôi à…! ”.

Đôi tay Anh khựng lại giữa không trung khi bị Cô ôm bất ngờ. Nghe Cô hỏi xong, Anh không thấy khó chịu, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt lấy lưng Cô để trấn an:

   “ Trách Em vì lý do gì…?, Em có quyền đưa ra lựa chọn của chính Mình mà. Tôi nói rồi, nếu Em không thích thì Tôi sẽ không ép ”.

    “ Được rồi…!, không khóc nữa, Tôi đưa Em về nhà ”.

Nói rồi, Anh kéo Cô ngồi lại, lau đi những vệt nước mắt còn ấm nóng chưa kịp khô trên má Cô. Nhìn gương mặt đỏ ửng mềm mại trước mặt, yết hầu của Anh không tự chủ được mà chuyển động.

Anh đưa tay tháo kính ra, rồi đeo lên cho Cô, nhưng thấy những dấu vết mà Mình đã để lại lúc trưa, Anh lại thở hắt ra mà cởi áo vest khoác trước ngực Cô che lại, giọng nghiêm túc nói:

    “ Em đến nhà Tôi ở đi, lát nữa Tôi sẽ sắp xếp người chuyển nhà giúp Em. Em ở đó không được an toàn lắm…! ”.

Tôn Dĩnh Sha định mở lời, nhưng nhìn vẻ mặt quá mức nghiêm túc của Anh, Cô lại không dám nói gì nữa, đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Cô xuống giường rồi lẽo đẽo theo sau lưng Anh mà ra ngoài. Vừa vào thang máy, Cô lại không thấy Hàn Triết theo sau như mọi khi, nên dè dặt hỏi:

     “ Trợ Lý Hàn không đi cùng ạ…? ”.

Anh thoáng chau mày nhìn sang Cô, chạm phải ánh mắt sắc như dao của Anh, tim Cô lại đập liên hồi, vội rụt cổ lại nhích từng chút ra sau lưng Anh mà trốn tránh.

    “ Hừm…!, ở cạnh Tôi Em còn có thời gian quan tâm người khác nữa à…? ”.

Cô lại nhích thêm một bước, cả người Cô lúc này hoàn đã bị Anh che mất. Nhưng bất ngờ Anh quay lại bế xốc Cô lên, khiến Cô giật mình kêu nhỏ:

    “ A …!, Anh làm gì vậy, người khác thấy thì làm sao, thả Tôi xuống đi…! ”.

    “ Em định để người khác thấy bộ dạng của Em lúc này à…?, nằm im che áo lại…! ”.

Câu nói như mệnh lệnh của Anh khiến Cô khẽ rùng mình, chưa kịp phản bác lại thì cửa thang máy đã mở ra. Cô hốt hoảng vội nắm lấy áo vest của Anh phủ lên đầu mà đáp lí nhí:

    “ Chỉ giỏi bắt nạt Tôi thôi…! ”.

Anh khẽ cười khẩy, nhưng khi bước ra khỏi thang máy, ánh mắt đã trở về vẻ sắc lạnh vốn có. Nhân viên lễ tân nhìn thấy cảnh này thì sững người tại chỗ.

Khi Anh ra đến cửa, bên trong mới được dịp mà xôn xao, cả hai nhân viên lễ tân nhìn nhau vừa phấn khích vừa nói:

    “ Đó không phải là Chủ Tịch với Cô gái lúc sáng sao…?, a….!, vậy là tin tức hôm qua là thật sao…? ”.

Cô gái còn lại bên cạnh mắt vẫn dõi theo chăm chú, đầu gật gù tán thành mà hỏi lại:

     “ Không biết Cô gái đó là ai nhỉ, trông cũng rất đẹp, khí chất cũng không phải tầm thường đâu, chắc lại là Tiểu Thư của nhà nào rồi. Nhưng mà hành động vừa rồi của Chủ Tịch ngầu thật, Tôi cần thông tin gấp….! ”.

Bên ngoài, Hàn Triết đã đậu sẵn xe trước sảnh. Thấy Vương Sở Khâm bước ra, Hàn Triết lại thoáng vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng mở cửa, nhưng trong lòng lại không ngừng thắc mắc mà tự hỏi chính mình:

    “ Sếp Mình thích bế người khác từ khi nào vậy nhỉ, lúc trước gặp phụ nữ thì né lắm mà ta…?, khó hiểu thật đó…! ”.

Lên xe được một lúc, nhưng Tôn Dĩnh Sha vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, áo vest vẫn chưa chịu gỡ xuống. Anh chống tay nhìn sang Cô rồi khẽ cất lời:

    “ Em thích áo Tôi đến thế à…? ”.

Cô vẫn không có ý định mở ra, nhưng lại lí nhí đáp trả:

   “ Không có…! ”.

Anh nhếch môi cười khẩy, tâm trạng trông có vẻ cũng không tệ. Suốt cả chặng đường Anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ chống tay nhìn vẻ thập thò đề  phòng, lâu lâu lại hé một góc áo ra nhìn của Cô.

Sau khi về đến nhà Vương Sở Khâm, nhìn căn nhà to lớn này Cô lại có hơi chùn bước. Anh đi phía trước không nghe tiếng bước chân của Cô nên quay lại nhìn, thấy Cô vẫn cứ đứng tần ngần ở cửa nên Anh khẽ gọi:

    “ Đậu Bao…! ”.

Cô hoàn hồn vội thu suy nghĩ lại, nhẹ nhàng bước theo Anh lên tầng.

Lên đến phòng, Anh mở tủ đồ đưa tạm đồ Mình cho Cô mà nói:

   “ Em mặc tạm cái này đi…! ”.

Tôn Dĩnh Sha đeo kính thật sự lại rất đẹp, dù gương mặt trông khá đáng yêu, nhưng khi đeo kính vào, nhìn Cô lại có chút quyến rũ của sự trầm tĩnh. Nếu không biết thân phận của Cô từ trước, có lẽ Anh cũng đã nghĩ Cô là một Tiểu Thư của nhà nào đó.

Anh bước đến đưa đồ cho Cô, khi Cô nhận lấy rồi Anh mới áp sát Cô vào cửa kính, tay nâng cằm Cô lên, để Cô nhìn thẳng vào mắt Mình mà nói:

     “ Em quyến rũ thật đó…! ”.

    “ Anh…ừm…! ”.

Cô bị Anh hôn bất ngờ, nên lời đến miệng đã bị Anh cướp mất. Sự cuồng nhiệt bất ngờ này của Anh làm Cô không thích nghi kịp.

Khi không thở được nữa, chân cũng đứng không vững mà trượt cả người xuống. Anh thấy vậy nên mới tạm rời khỏi mà đỡ lại, rồi tháo kính ra cho Cô.

Lúc đầu vì sợ không kìm chế được nên che bớt ánh mắt Cô lại, nhưng không ngờ Cô đeo lên lại càng quyến rũ hơn.

Trưa nay Anh hơi quá nên đã làm Cô khóc, sợ gần Cô thêm một lúc nữa, lại không kìm chế được, liền quay người rời đi mà nói vọng lại:

   “ Em tắm trước đi…! ”.

Tôn Dĩnh Sha ôm ngực mà thở dốc, đợi Anh rời khỏi phòng rồi Cô mới ngồi bệt xuống sàn với vẻ nhẹ nhõm, tay vừa siết chặt đồ, miệng nhỏ vừa luyên thuyên để tự trấn an bản thân:

    “ May là Anh ấy không làm gì…!, nguy hiểm thật, sau này Mình nên đứng xa Anh ấy ra mới được…! ”.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro