CHƯƠNG 1: CHUYẾN DU HÀNH

- Harry Potter, cậu được chọn.

Cậu bé 8 tuổi ngơ ngác nhìn chàng trai đối diện, hiện tại họ đang đứng trong một không gian trắng xoá. Anh chàng điển trai với mái tóc vàng tươi tắn, nụ cười thường trực trên môi và đôi tay đang cầm một chiếc chìa khoá. Anh ngiêng người nhìn cậu bé, nói tiếp:

- Phụng sứ mệnh của Merlin, tôi sẽ trao cậu chiếc chìa khoá du hành thời gian này. Món quà đến từ trăm năm sau của cậu, hiện tại...

Anh ta ngân dài nhìn vào đôi mắt xanh của Harry Potter, ánh mắt trong sáng và thơ ngây của đứa trẻ mới lớn:

- ... lựa chọn nằm trong tay cậu. Nhắc nhở thân thiện, du hành thời gian cậu sẽ sống với đôi mắt của Thần, chứng kiến những chuyện trần gian thế tục, nhưng cậu không thể thay đổi được qui tắc thời gian - không gian khi đó, cậu sẽ có 2 lựa chọn : Qúa khứ - Tương lai. Thời gian du hành : 100 năm. Xin mời cậu quyết định.

Harry do dự nhìn anh chàng đối diện, thật là kỳ lạ, nghe có vẻ như là 1 cái bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Thanh niên lạ mặt này xuất hiện và 'bùm' biến không gian xung quanh thành màu trắng xoá. Có lẽ mình đang mơ. Harry nghĩ. Mình có thể thử đi một chút . Cậu bé tò mò và hy vọng về tương lai sau này. Cuộc sống ở nhà Dursley không tốt chút nào, cậu muốn ra khỏi nơi đó. 

Mình muốn xem trong tương lai mình có thể kiếm một công việc nào đó và dọn khỏi ngôi nhà kia không!

- Cháu xin chọn Tương lai !

Người thanh niên nhướng mày, tay vung chiếc chìa khoá theo hình tròn, không khí trước mặt bắt đầu vặn xoắn và Harry có thể thấy được từng luồng gió lốc cứ xoắn vào nhau tạo thành một cái lỗ lớn. Bên kia cái lỗ là một không gian hoàn toàn khác, ít ra cậu bé thấy nó có màu so với mọi thứ trắng toát xung quanh.

- Vậy... Xin mời. 

Chàng trai nở một nụ cười lịch thiệp, mái tóc vàng chói mắt phất phơ trước trán, tay phải vòng qua tạo thành động tác mời. Harry chần chừ đôi ba giây, cậu nghe theo trái tim đang đập bùm bụp của mình bước vào lỗ tròn. Trước khi lỗ tròn phía sau biến mất, cậu bé nghe được tiếng nói của anh chàng ban nãy vọng lại:

- Tôi là Ignotus Peverell, chúng ta sẽ còn gặp lại!

Au: T thấy khá ổn đó chứ, mặc dù lúc đầu chỉ định viết đoản văn ngắn haha

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro