Chương 18
CHƯƠNG 18
Sau đêm xuân đó, Chu Tử Thư phải nằm nghỉ trên giường hết 3 ngày mới có thể xuống giường đi lại được. Ôn Khách Hành tuy không có ba ngày 1 lần nhưng 10 ngày 1 lần vẫn có. Ôm mỹ nhân tuyệt thế trong tay lại còn là người chỉ thuộc về hắn, dục vọng xâm chiếm của hắn không mạnh mới lạ. Chu Tử Thư hiện tại đang có thai trái ngược với nữ nhân, y còn đẹp hơn trước kia, da thịt hồng hào, thân hình đầy đặn hơn, ngực nở, mông cong, chỉ có eo là to dần lên để chứa đựng một tiểu sinh mệnh. Ôn Khách Hành ôm thân thể được hắn vỗ béo ngày một tốt lên khiến hắn rất thích.
Lúc này, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đang ở trong phòng tắm. Hắn vừa tắm cho y xong, thân thể sau khi được lau khô đang được Ôn Khách Hành thoa hương liệu, hắn thích nhất là công việc này mỗi khi tắm cho y vì hắn sẽ xoa vào những chỗ hắn thường xuyên hôn trên thân thể y. Hắn chấm một ít xoa lên bông tai trân châu của y này, chà một ít lên xương quai xanh xinh đẹp của y này, chấm một tý trên hai đầu ngực đỏ của y này, hành động điểm nhẹ này của hắn khiến y co rúm người lại, đánh một cái lên cái tay của hắn rồi mắng: Vô lại.
Ôn Khách Hành không đáp lời chỉ lém lỉnh cười, sau đó tiếp tục chấm một ít hương liệu xoa lên vùng bụng đã tròn lên một tý của y. Hắn xoa hết vùng bụng. Chu Tử Thư lúc này đã đỏ hồng mặt, gấp rút hỏi: Xong chưa?
Ôn Khách Hành cười đáp lời: Chưa, còn một chỗ nữa?
Chu Tử Thư nghe xong liền biết chỗ nào, mặt ngày càng đỏ lên, Ôn Khách Hành nhìn thấy liền trêu chọc: Đã làm nhiều lần rồi mà huynh vẫn còn ngại ngùng sao? Đúng là da mặt mỏng mà.
Chu Tử Thư lúc này rống lên nói: Đệ thử trần truồng rồi bị người ta thoa chỗ này chỗ kia xem có ngại không?
Y nhìn hắn đã mặc nội y trên người mà phát bực, lần nào tắm xong cũng làm màn này khiến toàn bộ thân thể y phơi bày trước mặt hắn, y đã nhịn cho hắn ngắm rồi bây giờ còn ghẹo gan hổ nữa chứ. Ôn Khách Hành nhìn ánh mắt phát tiết lửa giận của Chu Tử Thư mà thu liễm lại biểu cảm gương mặt, hắn nhẹ nhàng nói: Được rồi, là ta sai, ta không trêu huynh nữa, huynh cũng hiểu cho ta đi mà, huynh mang thai nên ta không dám làm hết sức nên chỉ muốn ngắm thêm một chút để giải tỏa phần nào thôi mà.
Ôn Khách Hành vừa nói vừa xoa hương liệu vào chỗ đó, Chu Tử Thư bị sờ vào bất ngờ nên hơi giật mình, tuy nhiên hắn cũng thoa xong rồi nhanh chóng đi lấy nội y để mặc vào cho y nên y không nổi giận nữa, phụng phịu ngồi nhìn hắn mặc áo lót cho y. Thật ra y cũng vì nguyên nhân này nên không phản đối hành động xoa hương liệu này của hắn, nếu không thì đừng có mơ.
Ôn Khách Hành mặc xong áo lót thì Chu Tử Thư đứng dậy để hắn mặc khố cho y. Chu Tử Thư đặt tay lên vai hắn, hắn mặc xong thì hôn một cái lên rốn của y, y vỗ nhẹ một cái đầu hắn. Ôn Khách Hành ngẩng lên cười, Chu Tử Thư nhìn thấy liền véo lấy mũi một cái. Hai người không nói gì mà chỉ nhìn ngắm đối phương rồi cùng cười. Một lát sau, Ôn Khách Hành đứng dậy rồi lại khom người xuống ôm Chu Tử Thư lên, ước lượng một chút rồi nói: Nặng hơn rồi.
Chu Tử Thư nghe xong liền nói: Đệ đang cân ta à?
Ôn Khách Hành gật đầu: Ừ, so với lúc mới ra khỏi Võ Khố, huynh đã nặng hơn một chút rồi, tốt quá!
Chu Tử Thư, y hiểu hắn muốn nói gì, việc y mập lên không phải do y mang thai mập lên mà do cơ thể y đã khỏe lại, đã hấp thụ được dưỡng chất, không phải là cơ thể yếu ớt khi còn ghim 6 cây đinh trong người. Chu Tử Thư mỉm cười rồi nói: Cân xong rồi thì thả ta xuống đi.
Ôn Khách Hành đặt y xuống, sau đó lấy trung y và áo ngoài mặc vào cho y, tới lúc thắt đai lưng thì hắn do dự, sau đó nhìn y nói: Không thắt đai lưng nữa nhé, bụng huynh sẽ ngày càng to ra, ta sợ thắt sẽ không tốt cho huynh và hài tử.
Chu Tử Thư cũng không có ý kiến về vấn đề này, hắn không thích thì y không thắt nữa: Ừ.
Kể từ đó, y phục của Chu Tử Thư thiếu đi đai lưng, y phục rộng nên che đi vùng bụng của y, người ngoài nhìn vào sẽ không biết bụng y đang dần to ra. Đây cũng là trong những ý muốn của Ôn Khách Hành. Dù gì Chu Tử Thư cũng là nam nhân, chuyện mang thai đối với người ngoài cũng quá khó tin, hơn nữa, bọn người của Tấn Vương cũng đang rình rập cho nên che giấu được cũng tốt.
Thời điểm này, Chu Tử Thư đã qua giai đoạn nghén vì thế tinh thần và thân thể cũng khỏe hơn, y hăng hái đi huấn luyện Thành Lĩnh và 19 sư đệ của thằng bé. Thế là, tiếng oán thán thầm lặng của đám đệ tử ngày càng nhiều, bọn chúng bây giờ rất mong chờ Ôn Khách Hành xuất hiện bởi vì khi sư thúc đến sẽ dẫn sư phụ về viện tử, bọn chúng sẽ được nghỉ ngơi sau thời gian huấn luyện tử thần của sư phụ. Vì thế, Ôn Khách Hành rất được đám trẻ yêu thích, thường xuyên giúp hắn đi săn hoặc đến Đào Hoa trấn mua nguyên liệu nấu ăn. Chu Tử Thư khi hết nghén thì ăn rất ngon miệng, mỗi bữa đều ăn hai bát cơm, Ôn Khách Hành thấy y ăn nhiều nên rất vui vẻ, càng ra sức làm món này món kia cho y. Nhưng Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành chỉ ăn đồ lạnh uống nước tuyết thì có chút đau lòng, hắn nhìn y liền hiểu nên luôn an ủi y: Không sao, để đổi lấy việc chúng ta còn sống và huynh ở cạnh ta, việc này không đáng là gì.
Chu Tử Thư gật đầu, y nói: Ừ, ta hiểu nhưng lòng ta vẫn xót, như vậy đi, để ta đi hỏi Đại Vu thử xem có cách nào cải thiện thức ăn thức uống cho đệ được không?
Ôn Khách Hành gật đầu cười: Ừ, ăn xong đi rồi chúng ta đến viện tử của bọn họ.
Chu Tử Thư gật đầu: Ừ, sẵn tiện ta đi thăm Bắc Uyên luôn.
Ôn Khách Hành gật đầu, sau khi ăn xong, hai người đến chỗ của Đại Vu, võ sĩ canh cửa bẩm báo xong xuôi, cận vệ của Đại Vu ra ngoài dẫn họ đến nội thất, lúc bước vào, hai người thấy Đại Vu đang đút cơm cho Thất Gia.
Chu Tử Thư ngại ngùng: Thật ngại quá, ta quấy rầy rồi.
Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành thường xuyên ăn cơm uyên ương nên hiểu thời điểm này cũng là thời gian riêng tư thân mật của bọn họ. Đại Vu cười, lên tiếng trả lời: Không có gì, huynh ấy cũng ăn sắp xong rồi.
Thất Gia ngồi trên giường thấy họ đến liền hỏi: Hai người đến đây có việc gì sao?
Ôn Khách Hành gật đầu tiếp lời: Đúng, A Tự muốn hỏi Đại Vu một số việc.
Lúc này, cận vệ đem hai chiếc ghế vào, hai người Ôn Chu ngồi xuống, sau đó Chu Tử Thư nói về vấn đề ăn uống của Ôn Khách Hành: Ta muốn cải thiện bữa ăn cho đệ ấy.
Đại Vu nghe xong liền suy nghĩ một chút rồi trả lời: Ta nghĩ câu ăn đồ lạnh uống nước tuyết ý chỉ ai luyện Lục Hợp Thần Công chỉ ăn được đồ có tính hàn. Vậy nên chỉ cần là hàn thực thì đều được.
Hai người Ôn Chu nghe xong thì như bừng tỉnh, nếu vậy thì đồ ăn của Ôn Khách Hành sẽ phong phú lên không ít rồi. Chu Tử Thư cười, cảm tạ Đại Vu: Đa tạ huynh nhé, ta sẽ về tìm hiểu thêm.
Đại Vu gật đầu, lúc này Ôn Khách Hành lên tiếng: Đại Vu, sẵn tiện huynh bắt mạch A Tự giúp ta nhé.
Đại Vu gật đầu, hắn đặt cái chén trong tay xuống bàn nhỏ cạnh giường, sau đó đứng dậy đi về phía Chu Tử Thư, hắn cẩn thận bắt mạch cho y, sau khi biết mạch bình an Ôn Khách Hành mới thở phào ra một hơi.
Chu Tử Thư vừa thu tay lại vừa nhìn hướng Thất Gia hỏi: Còn huynh ấy thế nào rồi? Ổn cả chứ!
Thất Gia nghe Chu Tử Thư hỏi thì mỉm cười: Ta vẫn tốt, còn chịu được.
Nghe Thất Gia nói xong thì Chu Tử Thư lo lắng nhìn Đại Vu, hắn không đợi y kịp hỏi đã trả lời: Huynh ấy đang bị nghén, hơi khổ một chút.
Chu Tử Thư nghe xong thì đi về phía giường của Thất Gia, y ngồi xuống nói: Ta cũng từng trải qua rồi, đúng là có chút khó chịu, huynh cố lên.
Thất Gia gật đầu, cười cười nói: Ừ, ta hiểu mà, chỉ là Đại Vu lo lắng quá thôi.
Ôn Khách Hành thấy hai người họ nói chuyện bèn đi lên vỗ vai Đại Vu một cái rồi nói: Bọn ta ra ngoài, hai người nói chuyện đi.
Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành một cái rồi bắt đầu kể cho Thất Gia trải nghiệm của mình, Thất Gia nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn thảo luận một chút những biểu hiện mà bản thân có, còn Chu Tử Thư lại không có và ngược lại. Còn ở bên ngoài, Ôn Khách Hành và Đại Vu cũng đang trao đổi về việc chăm sóc tình lữ mang thai của mình. Đại Vu tuy là đại phu nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn trải qua việc này nên việc chăm sóc cũng không tránh khỏi lúng túng.
Hai cuộc trò chuyện của bốn người kéo dài hơn nửa canh giờ mới xong. Khi Chu Tử Thư bước ra thì Ôn Khách Hành cũng kết thúc câu chuyện của hắn và Đại Vu. Bọn họ cáo từ ra về, Đại Vu trở vào bồi Thất Gia.
Trên đường trở về, Chu Tử Thư nói rằng: Ta sẽ nghĩ cách ủ rượu tuyết cho đệ như vậy sẽ không cần uống nước tuyết nhạt nhẽo nữa.
Ôn Khách Hành mỉm cười, gật đầu: Được.
Chu Tử Thư nói là làm, quay về tìm sách nghiên cứu còn tìm đầu bếp đến hỏi, thậm chí Thành Lĩnh còn được phái đi Đào Hoa Trấn đem người chuyên ủ rượu về sơn trang để y thỉnh giáo. Qua vài ngày dày công nghiên cứu, Chu Tử Thư cũng tìm ra phương pháp, Ôn Khách Hành thấy y dốc lòng dốc sức vì hắn mà vui vẻ vô cùng. Lúc Chu Tử Thư làm xong mấy vò rượu, Ôn Khách Hành nhận việc đào hố chôn rượu, hắn chọn một gốc đào già, sau đó đào một cái hố sâu, cẩn thận đặt mấy vò rượu xuống. Chu Tử Thư nhìn chúng với ánh mắt thích thú xen lẫn chờ mong: Chờ 1 tháng nữa là có thể đào lên xem thử rồi.
Ôn Khách Hành lắp lại đất rồi nói: Ừ, ta cũng rất háo hứng muốn nếm thử rượu do huynh ủ cho ta.
Chu Tử Thư cười: Ừ, cái để uống đã xong, giờ tới cái để ăn. Đệ có ý kiến gì không?
Ôn Khách Hành suy nghĩ: Ta cũng có vài chủ ý rồi, trở về ta sẽ làm thử xem sao?
Chu Tử Thư cười gật đầu: Ừ, ăn xong mời Đại Vu đến kiểm tra thử.
Ôn Khách Hành gật đầu, hai người nắm tay trở về viện của mình, Ôn Khách Hành đến phòng bếp nghiên cứu thức ăn, Chu Tử Thư tiếp tục đi huấn luyện đệ tử. Tối đến, hắn nấu hai món có tính hàn mang lên kèm mấy món ăn của y. Sau vài ngày ăn như vậy, bọn họ còn đặc biệt mời Đại Vu đến dùng bữa một lần, Thất Gia vì phải dưỡng thai nên không đến. Ôn Khách Hành ăn hai món ăn có tính hàn xong rồi đưa tay cho Đại Vu bắt mạch, hắn không thấy gì bất thường liền cười nói với Ôn Khách Hành: Không có gì bất thường, đồ ăn này Ôn huynh có thể ăn.
Chu Tử Thư vui mừng reo lên: Tốt quá rồi, đa tạ hunh, Đại Vu.
Đại Vu cười: Không có gì, Chu huynh không cần khách sáo.
Cả ba cười vui vẻ với nhau, sau đó cùng nhau ăn xong bữa cơm.
#tieudaosontrang
#atucothairoi
#sonhalenh
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro