Chương 1
Như những ngày bình thường, Hoàng sau khi đi tập thể dục về, vừa mới ngồi xuống ghế sofa thì chuông điện thoại reo lên là quản lý gọi, cậu liền nghe máy nói :''Alo, chị My có chuyện gì mà gọi em vậy''. Chị My trả lời : “ Có một dự án phim muốn em tham gia casting vai diễn cho bộ phim Mưa Đỏ nói về 81 ngày đêm ở Thành Cổ Quảng Trị, em thấy sao? ”.
Nghe vậy cậu liền đáp :” Tất nhiên là được chị ạ, sao từ chối được hả chị, đây là một cơ hội tốt cho em mà ”.
Chị My tiếp câu :''Thế đợi mấy hôm nữa bên họ gửi kịch bản qua, em đọc xem mình hợp vai nào rồi tuần sau đi thử vai”.
- Ok chị nha , em chào chị. - Nói chuyện song, cậu để điện thoại xuống bàn rồi đi nấu ăn.
Mấy ngày sau, quản lý gửi kịch bản qua email, cậu cầm kịch bản đọc qua, thì cậu thấy vai Hoàng hợp với cậu, muốn tự trải nghiệm vai đấy như nào.
Ngày casting vai diễn, Hoàng đến nơi để thử vai , cậu đến sớm vì một phần hồi hộp không biết mình có thể diễn tốt không, phần còn lại là muốn tạo ấn tượng tốt với đoàn làm phim, cậu tự chấn an mình bằng cách nói vs bản thân mình là cố hết sức mình là được. Xung quanh mọi người rôm rả nói cười chia sẻ với nhau về vai mà họ thử.
Cậu ngồi 1 mình xem lại kịch bản thì tự nhiên có một người đi đến và đứng trước cậu. Thấy ánh sáng bị che mất cậu nhìn lên với nghĩ thầm trong bụng:''Ai vô duyên thật chứ, đứng chắn hết ánh sáng của ngta thiếu chỗ đứng hay gì, tức thật chứ”. Nhìn lên trước mắt cậu là một người đàn ông khá ưa nhìn đang đứng nhìn cậu với nụ cười nói:
- Chào cậu, có thể cho tôi làm quen được không, thấy chỗ bên cạnh cậu còn trống có thể nào... Hoàng liền nói với giọng khách sáo: “ Được chứ, anh ngồi đi''.
Vừa ngồi xuống anh ta liền giới thiệu :
- Chào cậu, tôi là steven Nguyễn, hôm nay đến để thử vai Cường, tôi rất muốn được hóa thân thành một người lính bảo vệ Tổ Quốc, thế cậu thì sao hôm nay cậu đến để cast vai gì đấy ??- Anh ta nói với giọng cao hứng.
Hoàng đáp :” Tôi đến đây cast vai Hoàng tại thấy nó khá là thú vị và cũng muốn trải nghiệm xem làm người lính’’phía bên kia'' như nào ý mà”. Steven ngạc nhiên liền nói:” Ái chà, khá quá nhờ nếu mà đạt thì chúng ta lại 2 chiến tuyến à, kkk”. Cậu ngồi nghĩ thầm :"Cha này sao ta, cứ cười cười vô tri vậy trời.’’ Cậu nghĩ thế chứ ai nào dám nói, cười cười và đáp lại :” Chắc là vậy rồi ‘’.
Đến giờ bắt đầu thử vai, cậu chấn an mình, bước vào bên trong phòng chỉ có cậu với đạo diễn và nhà sản xuất, họ mời cậu diễn. Khi diễn song, cậu đứng im nghe lời nhận xét của họ :''Em cast vai Hoàng đúng không, thế tại sao em lại chọn vai này, có thể nào chia sẻ 1 tí được không nhỉ ”. Hoàng trả lời một cách lưu loát :
- Dạ, khi đọc kịch bản của bên mình gửi cho em thì em thấy vai Hoàng này có 1 cái gì đấy khá thu hút em nên em muốn thử và trải nghiệm nó ”. Nghe vậy họ liền nói:” À Thì ra là vậy, thế bây giờ chị có thể đưa ra lời khuyên và nhận xét như sau : Đâu tiên là với vai Hoàng thì chị chưa thấy em diễn tả được thần thái của nhân vật, thứ 2 là chị thấy em hợp với vai Cường hơn, em đã đọc kịch bản rồi đúng không, thế có thể nào diễn 1 hoặc 2 cảnh nho nhỏ của nhân vật Cường được không.”
Cậu bối rối đáp :
- À dạ, em chỉ mới đọc sơ qua về nhân vật Cường thôi nhưng em sẽ cố gắng hết sức, có gì mong mọi người thông cảm ạ.
Đạo diễn cười, gật đầu. Hoàng hít thở thật sâu, diễn lại cảnh Bình mất, thấy cái kẹp của O Hồng và bức tranh vẽ cảnh O Hồng đang trèo thuyền khi đưa tiểu đội 1 qua sông Thạch Hãn. Tầm 10 phút sau khi diễn song, cậu lau nước mắt bình tâm lại, lắng nghe nhận xét của nhà sản xuất, họ đều vỗ tay và nói:
- Chị nói em điều này, với vai Cường thực ra rất phù hợp với em, dù chỉ mới đọc sơ qua về nhân vật Cường mà em đã diễn như vậy, nếu em mà dành thời gian nghiên cứu nhân vật này thì em chắc chắn còn diễn tốt hơn nữa, có gì chị thông báo với quản lý của em , cảm ơn em đã đến buổi thử vai này .
Hoàng cười tươi, cúi đầu cảm ơn. Đạo diễn nói thêm:''Nếu em đỗ vai Cường thì em phải học cách nói của người Hà Nội, để phù hợp với vai này hơn”. Cậu liền gật đầu nói :” Dạ vâng chị, em chào mọi người ạ”.
Đi ra khỏi phòng cậu thở phào nhẹ nhõm nghĩ :”Tuyệt vời quá, cuối cùng cũng song “. Steven thấy cậu ra liền đi đến hỏi :’’ Thế sao rồi ổn không “. Hoàng cười nói:” Ổn anh ạ, nhưng vai kia chắc trượt mất tiêu, họ bảo có gì gửi thông báo sau, mà hình như a chuẩn bị vào hả, cố lên nha anh ”.
Steven liền nói:
- Thế thì ok quá ấy chứ, cậu có gì đợi anh tý nhe đừng về trước đấy a vào tý rồi ra chơi với cậu, nhớ đó.
Anh vừa đi vừa nói. Steven vào một lúc rồi ra, mắt hơi gợn buồn đến chỗ cậu ngồi, thấy anh ngồi xuống liền hỏi:''Ok không anh, em thấy mặt a hơi ỉu đó”. Anh trả lời :” Cũng gọi là ok đi, họ bảo anh không hợp vai Cường lắm và bảo sẽ gửi thông báo về quản lý sau”.
Vừa nói song anh liền, đặt tay lên vai Hoàng nói:'' Thôi kệ đi, dù gì cũng làm hết sức mình rồi, giờ chỉ đợi kết quả thôi, anh với cậu đi ăn rồi về đi ''. Cậu cười cười, đùn tay trên vai mình xuống nói:
- Thôi anh, em có việc rồi hẹn khi khác vậy.
Anh nghe thế nói:''Thế cũng được hôm khác vậy, thế đưa số điện thoại đây hôm nào đi ăn , anh gọi rủ chú em ha”. Hai người trao đổi điện thoại với nhau, Hoàng đứng lên đi ra xe của mình, chào anh rồi về. Steven đứng sỏ tay túi quần nhìn theo chiếc xe của cậu, khi thấy chiếc xe khuất bóng liền đi lên xe của mình về nhà .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro