Chương 5

Còn phía bên kia, ba người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau, Steven nói :" Hôm nay mệt thật chứ, anh mày cảm giác chúng ta bị cô lập sao ý, nhìn bên kia có vẻ vui vẻ dữ bay, muốn phóng sang kia ghê á”. Gia Huy đáp :" Không sang được đâu, chỉ được nói chuyện lúc luyện tập thôi, mà em cũng cảm giác thế, thôi mình có nhiêu chơi bấy nhiêu”.

Gia Huy liền hỏi:

- Thế anh Steven tầm này có vợ con gì chưa, nhìn anh thế này không có hơi phí, phong độ thế này cơ mà.

Steven đáp:

- Chưa có nữa bay ơi, có ai để ý đâu mà.

Minh Thuấn bèn nói:

- Điêu thế, như này mà không có, hay anh có để ý cô nào không, tâm sự tý đê.

Steven liền cười đáp :" Không có à nha, đừng đặt điều bay ơi’’.

Nói song trong đầu anh bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại lên tìm, rồi lại đặt xuống.

Thấy thế 2 người nhìn nhau ra hiệu, Gia Huy liền hỏi:"Anh tìm cái gì đấy''. Steven đáp :” Không có gì, mà anh hỏi này nhá giả sử là mình nhắn cho người ta mà người ta không rep mình thì là sao á”.

Minh Thuấn liền cười đáp :" Tất nhiên là người ta bơ anh rồi, nó rõ ràng như thế cơ mà, bộ anh nhắn cho bạn gái bị bơ hả ".

Anh liền thanh minh :" Tào lao, bạn gái đào đâu ra trời, rớt trên trời xuống hay gì, chẳng qua là một thằng em mới quen từ lúc casting nhắn nó không trả lời thôi, thắc mắc nên hỏi thôi chứ sao.”

Nghe thấy Gia Huy nói:" Ồ, thế chắc nó bận quá thôi chứ sao, có gì đâu mà lo, em bị suốt á mà ”. Anh nghe vậy cũng đỡ lo hơn.

Đêm muộn, những ánh điện đã tắt từ lúc nào, bên ngoài vẫn sáng dù 1 phần do đèn điện nhưng sáng hơn cả là ánh trăng chiếu sáng xuống mặt đất, bầu trời những vì sao lấp lánh, những cơn gió thổi vi vu qua từng kẽ lá.

Mấy hôm sau như thường lệ mọi người đều tập thể dục và ăn sáng, dù ở nhau mấy hôm nhưng cảm giác mọi người đã gắn kết và hòa nhập với nhau hơn, cậu cũng nói cười nhiều hơn trước, lúc này cậu cảm thấy thêm bạn thật là tốt, bình thường trên thành phố chỉ có đi làm buổi tối thì đọc sách và nghe nhạc lâu lâu thì đi uống cafe một mình, không phải cậu không có bạn mà là quá bận đi khó có thể gặp được những người bạn của mình, thì giờ đây cậu cảm thấy mình phải trân trọng từng phút giây quý giá này.

Hôm nay có bài luyện tập bơi qua sông, cậu không bơi giỏi lắm nhưng vẫn cố gắng để hoàn thành bài luyện tập. Anh đứng luyện tập trên bờ quan sát từ xa, thấy cậu liền đứng lại một lúc nhìn đến khi mà đồng đội gọi thì mới quay lại luyện tập, anh không biết có cái gì đó nhen nhóm trong lòng mình vừa xuất hiện, anh nghĩ nó giống như tình anh em, bạn bè chứ chả có j khác biệt.

Một hôm vào buổi chiều, khi được đoàn cho giải lao, thấy có sân bóng đằng xa, Khang liền rủ mọi chơi đá bóng, ai cũng hưởng ứng, nhất là anh vì mãi mới có dịp có thể thoải mái chơi với nhau dù anh chơi thể thao kém, ánh mắt anh nhìn sang bên cậu rồi bất giác nở một nụ cười trên môi. Cảm giác được tầm mắt của anh, cậu quay sang nhìn lại, hai ánh mắt chạm vào nhau khiến cho không khí có gì đó khó diễn tả, Nhã đang cười nói thấy được cảnh này liền khoác tay lên vai của Hoàng, Nhã nói:

- Nhìn nhau gì ghê vậy, thế thích nhau hay gì, hứ.- Giọng trêu trọc.

Cậu quay sang nhìn Nhã nói:

- Thích gì, tào lao vừa thôi ba, đàn ông con trai với nhau sao có thể, thế chả nhẽ tôi nhìn ai cũng là thích hả. -Nói với giọng khó hiểu.

Nhã đáp :

- Ai biết được.- Cười một cách ranh ma làm lộ ra hai chiếc má lúm trên má, ánh mắt nhìn sang phía bên Steven.

Anh thấy được cảnh này liền cảm giác có cái gì đấy nhộn nhạo trong lòng nhưng anh cũng mặc kệ, coi như không có chuyện gì.

Trong trận đá bóng được chia ra làm hai đội, anh với cậu lại khác team, trước khi chơi anh nói :

 - Chơi gì thì chơi, chơi thể thao nhiều mất sức lắm, phải giữ sức để còn quay phim nữa mấy đứa.

Trận bóng bắt đầu, hai bên tranh nhau quả bóng chuyền hết người bày đến người khác, đến lượt anh nhận được bóng, thì trời không cứu anh được quả này, vừa chạm chân vào được quả bóng thì anh liền trượt chân chuẩn bị vồ ếch. Anh suy nghĩ trong đầu:" Thôi song". Trong tâm lý sẵn sàng ngã xuống, thì cậu liền cầm cổ áo anh kéo lại nhìn cảnh tượng này mọi người không khỏi bật cười thành tiếng. Anh ngượng đỏ mặt, cậu liền nói:

- Anh có chơi được không đấy ? - Nói với giọng thắc mắt kèm ánh mắt nghi hoặc.

Anh liền đáp:

- Chơi được... nhưng được một tí thôi, anh mày không chơi được thể thao mấy đâu.- Vừa nói vừa cười rồi gãi đầu.

Mọi người chạy xúm lại nói :

- Thế sao ông anh không nói sớm, nhỡ bị sao là lên hình hơi bị khó đấy.

Steven nói lại với giọng đùa đùa:

- Mấy chú em nhiệt tình như này thì sao anh mày không chơi giao lưu cho được, chơi một tí không sao đâu.

Bọn họ lại cười phá lên, một lúc sau khi hết giờ giải lao, mọi người di chuyển về khu của mình ở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro