Chap 4 (Phần 2)
-Anh luyên thuyên cái gì thế?
-Anh nói em hãy ngừng lại đi, anh biết cả rồi.
Min Won nuốt khan, ánh mắt lảng tránh tôi, đầu cúi xuống nhìn chằm chằm cái điện thoại đang ở chế độ dừng.
-Jungkook kể hết cho anh rồi à?
-Kể rồi, tất cả.
-Tất cả? Vậy anh biết lí do em làm vậy rồi chứ?
-Một lí do ngu ngốc Min Won à!
Em trừng mắt nhìn tôi, cá nghìn lần là đang nghĩ sao tôi dám lớn giọng với em.
-Nhưng anh không cảm thấy thế là đúng sao?
-Sai hoàn toàn rồi em à, em nghĩ gì mà anh dễ dàng bị tổn thương hay bị tai nạn gì gì đó. Việc em bị thế này hoàn toàn là không ngờ tới, còn từ giờ chúng ta đã cảnh giác rồi thì khó ai có thể động vào. Anh sẽ thuê thêm vệ sĩ cho em để đảm bảo an toàn. Nhưng tuyệt đối không được nghĩ đến việc chia tay chia chân cái gì ở đây hết. Anh khá là tức giận khi mà em lại định vì chuyện này mà mỗi người một phương đấy.
-Em lại bị anh nắm thóp rồi.
-Đương nhiên rồi, não của anh không chỉ để nghĩ về em đâu, còn có hàng nghìn nơ ron thần kinh suy luận xem em đang nghĩ gì hay định làm cái quái gì không vừa ý anh đấy.
Em cười ngớ ngẩn, nỗi buồn đặc lại trong mắt em, miệng đang nở rộ nhưng gương mặt lại lộ rõ nỗi lo âu vẩn vơ.
Tôi có nói gì quá đáng không?
Tôi vòng tay qua bờ vai gầy, ôm chặt lấy em, hôn lên phía sau tai một cái nhẹ như lông vũ, rồi môi tôi chìm vào tóc em, đám tóc mềm mại ấy.
-Không sao hết, tất cả rồi sẽ ổn thôi, anh hứa em sẽ không bị tổn thương nữa đâu, nhất định đấy.
Phía má tôi bắt đầu ươn ướt, ẩm mặn, có vẻ như em đã khóc. Em sụt sịt, rồi khóc thành tiếng, nấc lên rồi vùi đôi mắt đỏ hoe kia vào tôi.
-Em xin lỗi rất nhiều, chúng ta đáng lẽ sẽ ở cạnh nhau một cách yên bình, vậy mà em chỉ vì vài thứ không rõ danh tính mà tự làm bản thân rơi vào nguy hiểm, và nguy hiểm cho cả anh nữa.
Em đã mệt mỏi như thế, chỉ chịu đựng một mình rồi đến lúc nỗi lòng tự tuôn ra mới biết con người nhỏ bé này có nhiều suy tư đến mức nào. Ôi vitamin D của anh, ánh nắng của anh, cô bé ngốc.
-Không sao cả, chúng ta an toàn rồi, nếu em muốn về Hàn, hãy cùng về, mong ước của em là mệnh lệnh của anh.
Em gật nhẹ, giọng lạc đi bởi hai hàng nước mắt vẫn cứ tuôn dài.
-Ở đây em cảm thấy nguy hiểm, em muốn về, ước mơ của em đã từng là được đi du lịch Mỹ, nhưng từ khi có anh, niềm mong của em chỉ vỏn vẹn trong 3 chữ "ở bên anh". Về thôi, em muốn về nơi yên bình ấy.
Tôi nhấc khuôn mặt em ra khỏi vai tôi, nhìn kĩ khuôn mặt đã làm mình đi chệch sang một con đường khác, về cả tính cách và tâm lý.
-Báo em nghe một tin mừng, em đã tốt nghiệp đại học rồi.
Em tròn mắt, vẻ đượm buồn trong đó trôi đi theo dòng thời gian. Em cười với tôi lần nữa làm sinh vật nhỏ bé trong lồng ngực lại đập hân hoan.
-Khi nào vậy?
-Hôm em bỏ đi vì phát hiện mấy tấm ảnh kia, họ gửi email cho anh. Còn bây giờ anh sẽ ngay lập tức giải thích cho em vụ những bức hình.
-Không cần nữa đâu, em tin ở anh, anh sẽ không làm vậy với em, đúng chứ? Bây giờ về nhà anh đi, em muốn nghỉ ngơi rồi vài hôm nữa sắp xếp về Hàn luôn được không? Em thực sự nhớ bố mẹ.
-Anh sẽ chuyển lịch vé quay về, vì em.
-Cám ơn anh rất nhiều.
Em ôm lấy mặt tôi bằng những ngón tay bé xinh của mình, rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn mơn man, nhẹ như cánh hồng chỉ trong 2 giây.
Nhưng đương nhiên là tôi muốn nữa.
Khi em định rời ra thì tôi đã kịp giữ em lại, tay đỡ lấy cổ em, đổi lại mình là thế chủ động.
Đôi môi ngọt mùi anh đào này tôi đã muốn dày vò nó từ mấy ngày nay rồi. Lưỡi, môi em đều ngọt ngào, mềm mỏng và khiến tôi những lúc như thế này trở nên mạnh mẽ hơn ngàn lần.
Em nhắm hàng mi của mình lại, đôi gò má ửng hồng, điểm thêm vài nốt tàn nhang và nốt ruồi duyên nho nhỏ ở cuối cửa sổ tâm hồn bên trái của em. Nàng thơ của tôi.
Em đã thành thạo hơn trong chuyện này, để mặc tôi chơi nghịch với lưỡi của em và đáp lại khi tôi cần. Cánh môi của chúng tôi đều bị sưng đỏ và răng thì lúc nào cũng va vào nhau. Những vật thể cứng chuyển động xen lẫn những mô mềm nơi khoang miệng, khiến một nụ hôn ngọt nhẹ trở thành một cuộc chiến nhỏ giữa môi, lưỡi và hàm.
Thỏa mãn, mê hoặc.
Em buông ra trước, em lúc nào cũng vậy, chắc bởi vì em ngại.
- Đối với anh, động chạm vào cơ thể em chưa bao giờ là có giới hạn, Min Won à, ngoan lắm.
Em cười rúc rích, vớ lấy quả táo nhỏ trên chiếc bàn gỗ, đưa cho tôi.
-Anh có biết anh giống quả táo này không?
Tôi cũng cười, ý muốn em giải đáp sự so sánh của mình.
- Quả táo này lúc mới cắn thì rất cứng, còn khi đã ăn được nó và cảm nhận thì nó ngon và ngọt vô cùng. Giống hệt anh đó.
-Rồi í em là anh "ngon" chứ gì? Được lắm.
Tôi chồm lên ôm lấy em, cù bụng và cổ khiến em cười những trận sảng khoái, miệng nói "Không phải không phải đâu" liên tục. Dĩ nhiên là tôi hiểu em dụ ý gì chứ.
Tôi nhận ra cái tôi cần không phải là sự an toàn của bản thân mình nữa rồi, mà là em, tôi phải bảo vệ cô gái này, bởi em là điểm yếu của tôi.
--------------
Sau 14 tiếng bay từ L.A về Seoul và suốt cuộc hành trình tôi không thể chấp nhận được cái kiểu ngủ ngồi, mặc dù ngồi hạng thương gia có thoải mái hơn đấy. Còn thiên thần của tôi thì ngủ suốt thôi, lúc ngủ ngoan như một chú mèo nhỏ, còn bây giờ đã xuống sân bay nên lập tức chạy nhảy như được phóng thích bản thân mình.
-Em thích mùi này quá Taehyung à - em bước vào một cửa hàng miễn thuế- mùi gỗ, mùi sách và mùi sạch sẽ.
-Chúng ta đi ăn, về nhà nghỉ ngơi, rồi tối nay em cùng anh đi đám cưới một người bạn học cùng trung học với anh nhé. Hãy dành chút thời gian cho nhau, ngày mai anh bắt đầu lại guồng công việc rồi, bận tối mắt luôn đấy, giờ đồng hồ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
-Em thích lắm, vậy còn trang phục, em không có bộ nào ra hồn để đi dự đám cưới cả.
-Đừng lo, Hoseok sẽ đi chọn cho em. Anh chỉ sợ em không chịu mặc nó thôi.
Tôi đang tưởng tượng đến viễn cảnh Hoseok mặc âu phục bước qua bước lại xem váy vóc trong một cửa hàng dành cho nữ giới, với khuôn mặt đỏ au. Buồn cười lắm í chứ.
-Vậy về thôi, anh cũng cần nghỉ ngơi mà, anh đã không ngủ tí gì đúng không?
2 khóe miệng duyên lại nhếch lên, khuôn mặt em tươi tắn hẳn, em đang mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, màu trắng tinh khiết, như em trước khi đến bên tôi.
Người con gái xinh đẹp này là của tôi, là tâm hồn của tôi, thiên sứ từ thiên đường đem xuống. Đúng thật là nếu em cứ coi như không quen biết tôi vì vài lí do kia, thì chắc giờ tôi đang thất thểu ở một góc nào đó với rượu hạng nặng.
Chuyện này phải cảm ơn Jungkook rồi. Nhờ cậu ta cả mà, cũng không nhất thiết dùng đến kế hoạch B mà cậu ta bảo, nhưng tính cách Jungkook đã có chuyển biến theo chiều hướng tích cực. Tốt bụng hơn, khoan nhường hơn, trưởng thành hơn.
Cứ như thế này, có phải thật tốt không?
--------------
Xin lỗi các cậu vì chap này mình ra lâu và viết hơi ngắn một chút, ném tí hường xong chả biết làm gì nữa luôn =((( bù lại chap sau mình sẽ cố ra đúng hạn không chậm trễ nữa =))) cám ơn vì đã chờ nha =)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro