Chương 12:
Thanh Khâu, Thập lý Ly Lâm.
Đông Hoa bày tiên chướng khắp Ly Lâm, bất luận là ai cũng không thể đến gần, cần phải ở ngoài dùng thuật truyền âm với chàng và phải được chàng đồng ý mới có thể vào. Người nhà Bạch gia mỗi lần muốn vào thăm Phượng Cửu, bất đắc dĩ phải có sự cho phép của Đông Hoa mới vô được. Tuy bất mãn nhưng không ai dám nói gì, khắp trên trời dưới đất ai cũng biết Đông Hoa Đế Quân chỉ trong một ngày đã đem quân san bằng Ma tộc ở Nam Hoang cho nên dù không vui cũng không dám tìm lí do nào để thoái thác.
Thời gian ngày một trôi đi, từ lúc Phượng Cửu ngủ say trên Ly Tuyết đến nay đã hơn một tháng. Đông Hoa mỗi ngày đều tới đây nhìn nàng. Đôi khi sẽ bất giác ở lại mấy canh giờ, sau liền dứt khoát đến ngủ bên Hàn Đống tuyền lẳng lặng chờ Phượng Cửu tỉnh dậy. Hoặc rảnh rỗi sẽ xem một chút kinh Phật hay đem Ly Tuyết cùng Vũ Lạc ly đặt trên bàn đá nhỏ gần đấy một mình thưởng thức trà, ôn nhu mỉm cười nhìn Phượng Cửu đang say giấc, khuôn mặt mang theo ý cười.
Phượng Cửu đã ngủ một giấc rất dài. Trong mộng ngoài những thứ khác thì ấn tượng với nàng nhất chính là luôn có một thân ảnh áo tím nhìn nàng gọi: "Cửu Nhi, mau tỉnh lại đi!" Đến lúc nàng muốn nhìn rõ coi đó là ai thì người đó liền như biến mất..."
Hàng lông mi dài của Phượng Cửu khẽ động đậy, nàng nhíu mày, từ từ mở hai mắt. Đông Hoa đang xem kinh Phật bên Hàn Đống tuyền thấy nàng tỉnh dậy, trong lòng không khỏi run lên một hồi. Chàng chậm rãi buông kinh Phật trong tay xuống, đôi mắt trầm tĩnh như nước nhìn về phía nữ tử áo đỏ đang ở trên cây trà. Phượng Cửu từ trên cành cây chậm rãi ngồi dậy, mơ hồ nhìn cảnh vật xung quanh vừa có cảm giác xa lạ mà lại thân thuộc. Bỗng nàng bước hụt chân, cả người té xuống khỏi cây. Đông Hoa không nghĩ nhiều liền phi thân đến đỡ lấy nàng, tay ôm lấy eo nàng, ôn nhu nhìn nàng. Phượng Cửu cũng bất giác đưa tay lên vòng qua cổ Đông Hoa, nhìn chàng một thân y phục màu tím, mái tóc bạc trắng như tuyết mùa đông ở Thanh Khâu, hàng mày kiếm nhập tấn, đôi mắt như tinh, đôi đồng tử đen láy thâm thúy tựa trời cao, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng. Đông Hoa cũng lẳng lặng nhìn nàng.
"Ngài là người ở đâu?"
"Đông Hoa Đế Quân."
"A? Ngài thật sự là Đông Hoa Đế Quân."
"Sao? Không giống sao?"
"Ta từng ở tàng thư của Chiết Nhan xem qua bức họa của ngài. Không giống, thật sự không giống."
Đông Hoa cười, không nói gì nữa, trực tiếp ôm ngang nàng lên đi ra khỏi đó. Đông Hoa lẳng lặng nhìn Phượng Cửu đang nằm trong lòng mình, đưa nàng đến trúc lâu. Đông Hoa đi vào trong trúc lâu, đặt nàng nằm trên giường rồi nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt nàng: "Cửu Nhi ngoan, đợi ta đi gọi Chiết Nhan đến." Dứt lời, vừa muốn đứng dậy lại bị Phượng Cửu kéo tay áo lại, đem Đông Hoa kéo xuống dưới, hai người mặt đối mặt, Phượng Cửu hai mắt mê ly nhìn chàng. Đông Hoa nhìn nàng cười, nhẹ nhàng hôn trán nàng nói: "Cửu Nhi chờ ta, ta sẽ nhanh trở lại thôi." Nói rồi liền hóa thành một làn khói nhẹ biến mất trước mắt Phượng Cửu. Phượng Cửu nằm ở trên giường, một tay gối đầu, một tay nghịch dải lụa đỏ bên hông, cẩn thận nghĩ lại cảnh Đông Hoa Đế Quân ôm lấy nàng trên không chỉ trong nháy mắt, không tự chủ được suy nghĩ: "Ngài ấy ngoài đời thật đẹp!" Chỉ chốc lát Chiết Nhan cùng Đông Hoa Đế Quân đã xuất hiện trước mặt nàng. Chiết Nhan nhìn Phượng Cửu trên giường đang cười ngây ngô: "Tiểu Cửu, con đang cười cái gì vậy?"
"À... Không có gì, người tới rồi? Chiết Nhan, con sao lại ngủ ở trên cây trà đó?" Phượng Cửu nghi hoặc nhìn Chiết Nhan hỏi.
"Khụ... à, con độ kiếp rồi ngủ trên cây trà đó, hiện tại đã là thượng thần rồi..." Chiết Nhan cũng không biết như thế nào bèn nhìn thoáng qua Đông Hoa Đế Quân, xấu hổ nói.
"Sao ạ! Kiếp này của con thật đúng là tốt, ngủ một giấc liền thành thượng thần!" Phượng Cửu vui vẻ cười.
"Tiểu Cửu của chúng ta đã trở lại, ta thấy con cũng không có gì đáng ngại..."
"Ngủ rồi còn có thể có chuyện gì?" Phượng Cửu cao hứng, từ trên giường nhảy xuống, lại phát hiện mình không đeo giày và vớ, kéo làn váy lại nhớ tới Đông Hoa Đế Quân một đường ôm nàng trở về liền mặt đỏ lên.
Chiết Nhan nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Phượng Cửu, lại nhìn Đông Hoa Đế Quân: "Tiểu Cửu đã không có việc gì vậy ta về rừng đào trước, đợi Tiểu Cửu rửa mặt chải đầu rồi đi ra gặp mọi người đi!" Dứt lời liền xoay người đi ra trúc lâu rời Ly Lâm.
Đông Hoa nhìn Phượng Cửu thẹn thùng ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm mình, vừa đung đưa chân phải hơi mỉm cười liền vung tay lên biến ra trên giường một đôi giày đỏ cùng một đôi vớ màu trắng. Phượng Cửu vừa thấy lập tức đem giày và vớ đeo lên chân. Đông Hoa đi đến bên cạnh nàng, từ trong lòng ngực lấy ra một mũi tên và một cái chuông đồng nhỏ, Phượng Cửu nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Đông Hoa. Đông Hoa Đế Quân đem chuông đồng cùng mũi tên một phân thành hai, ngồi xổm xuống đem chuông đồng cẩn thận đeo lên chân Phượng Cửu, còn mũi tên thu vào trong lòng ngực mình. Phượng Cửu nâng chân, chuông đồng nhỏ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đông Hoa ngồi bên cạnh nhìn Phượng Cửu, Phượng Cửu ngây ngốc nhìn Đông Hoa. Hai người đối diện, trong mắt nàng phảng phất suy nghĩ dường như đã quen biết chàng từ lâu rồi. Đông Hoa đưa tay lên vuốt trán Phượng Cửu rồi tới mái tóc đen nhánh của nàng: "Cửu Nhi.... Nàng còn không mau trang điểm, ta cũng sẽ không đi, với lại, nàng mặc xiêm y này đã lâu, cũng nên thay đổi rồi!" Trong mắt Đông Hoa hiện ý cười nhìn nàng. Rồi vung tay lên, trong phòng liền xuất hiện gương đồng, lược gỗ đàn hương, trâm cài... cái gì cần có đều có. Trên giường án là một bộ áo lụa màu đỏ chỉnh tề.
"Ta thích nàng mặc màu đỏ." Đông Hoa miệng lưỡi hơi bá đạo nói.
"À, ta sẽ tự mình tới. Ngài đi ra ngoài đi..." Nói rồi thẹn thùng đẩy Đông Hoa ra khỏi trúc lâu.
Đông Hoa đứng dưới cây lên đưa lưng về phía trúc lâu, nhu tình trong mắt càng hiện rõ hơn, môi bất giác cong lên, trong lòng thầm nghĩ: "Cửu Nhi của ta đã trở lại rồi..."
Phượng Cửu rửa mặt chải đầu rồi thay y phục, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ: "Ta cùng Đông Hoa Đế Quân rất quen thuộc sao? Sao ta lại không nhớ rõ ta cùng ngài ấy đã có giao tình gì nhỉ. Nhưng mà ngài ấy nhìn ngoài đời thật là đẹp, lại tốt như vậy, hì hì..." Xong xuôi, Phượng Cửu ngây ngô cười đi ra trúc lâu. Thấy bóng dáng cao dài của Đông Hoa Đế Quân, một thân vận y phục tím thanh lãnh cao quý, mái tóc màu bạc khẽ đong đưa trong gió theo hoa lê rơi xuống, thì không khỏi ngây người. Đông Hoa xoay người nhìn Phượng Cửu một thân áo lụa màu lửa đỏ, gương mặt trắng trẻo của nàng lộ chút hồng, đôi mắt tựa thanh tuyền, đôi môi đỏ ướt át. Đông Hoa đi đến bên cạnh nàng kéo nàng vào trong phòng, dùng bút tô thêm chút sơn móng tay cho nàng rồi vẽ thêm một đóa phượng vĩ giữa trán nàng. Phượng Cửu nhìn mình trong gương nói: "Đúng rồi, ta như thế nào ngủ một giấc tỉnh lại liền không thấy bớt hoa phượng vĩ giữa trán?" "Bởi vì Cửu Nhi nghịch ngợm, cho nên hoa phượng vĩ không còn nữa......" Đông Hoa buông bút xuống, thâm tình nhìn Phượng Cửu: "Nhưng ta không ngại mỗi ngày vì Cửu Nhi mà họa." Phượng Cửu mặt đỏ cúi đầu, hàng lông mi dài run rẩy.
Thanh Khâu Hồ Li Động.
Trong động ngồi đầy người. Cả Bạch Thiển, Ti Mệnh, Thành Ngọc, Liên Tống, Bạch Chân, Bạch Dịch, Chiết Nhan, Mê Cốc đều tập trung đông đủ.
"Thanh Khâu các người thật là địa linh sinh nhân kiệt, hơn phân nửa thượng thần trong khắp Tứ Hải Bát Hoang đều là người ở đây." Liên Tống phe phẩy cây quạt làm điệu bộ bình thư tiên sinh nói.
"Ta còn tưởng Tam điện hạ sẽ nói rằng mỹ nhân cũng đều ở Thanh Khâu?" Thành Ngọc trêu chọc nói.
Liên Tống nhìn Thành Ngọc cười nói: "Đương nhiên, nàng xem này, người đầu tiên là Thiên Hậu, còn một người khác nhỏ hơn chỉ sợ là Đế Hậu tương lai..."
Hai người Thành Ngọc cùng Liên Tống đấu khẩu không kiêng nể gì nhau làm những người ngồi xem xung quanh đều phải bật cười.
Đông Hoa Đế Quân cùng Phượng Cửu chậm rãi sóng vai đi vào Động Hồ Li. Tất cả mọi người bất chợt yên lặng, nhất trí cùng nhau nhìn chằm chằm hai người, trong lòng đều nghĩ: Thật là môn đăng hộ đối!" Phượng Cửu bị nhìn đến ngượng ngùng, không biết mọi người vì sao lại nhìn mình như vậy liền quay sang hỏi Đông Hoa Đế Quân: "Mọi người sao lại nhìn chúng ta như vậy?"
Thành Ngọc đứng lên chạy đến bên người Phượng Cửu kéo tay nàng nói: "Chúng ta đều nhìn cô vì cô là đệ nhị mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang chứ sao..."
"Trên Cửu Trùng Thiên đều không có việc gì làm sao?" Đông Hoa Đế Quân nghiêm túc nhìn mọi người trong động.
"Đế Quân, mọi người vì biết tiểu điện hạ lịch kiếp tỉnh lại nên cao hứng đến thăm Phượng Cửu thượng thần của chúng ta..." Liên Tống trêu ghẹo nói.
Đông Hoa liếc mắt nhìn thoáng qua Liên Tống: "Vậy bản quân cũng có hứng thú muốn cho ngươi đi lịch kiếp một chút, như thế nào?" Liên Tống cứng họng... Phượng Cửu cười khúc khích nhìn Đông Hoa Đế Quân cùng Liên Tống.
"Tiểu Cửu lại đây, để cô cô nhìn kĩ con nào." Bạch Thiển kêu.
"Cô cô... Hôm nay sao có nhiều người tới vậy ạ? Với lại sao con chỉ biết bọn họ tên là gì, còn lại cái gì cũng không còn nhớ rõ nữa..." Phượng Cửu chỉ vào ba người Liên Tống, Ti Mệnh, Thành Ngọc hỏi.
Bạch Thiển ôm Phượng Cửu ôn nhu nói: "Không nhớ được cũng không sao, từ từ rồi sẽ nhớ lại, bọn họ đều là những người quan tâm con."
"À... Vậy còn Đông Hoa Đế Quân? Ngài ấy cùng Tiểu Cửu có quan hệ gì? Tiểu Cửu không nhớ có từng quen biết ngài ấy..."
........ Không gian chợt yên tĩnh.......
Đông Hoa Đế Quân nhìn Thành Ngọc, Liên Tống cùng Ti Mệnh: " Ba người các ngươi thật sự không có việc gì làm sao?" Ba người vội vàng nói: "Có, có, có..."
"Thành Ngọc còn phải đi xem hoa sen mới gieo hôm qua một chút, cáo từ."
"À... Dạ Hoa còn muốn tìm ta thương nghị về chuyện tiết sự ngàn hoa, ta đi trước"
"Nhân gian vẫn còn chuyện phải giải quyết. Tiểu tiên cáo lui." Trong nháy mắt Liên Tống, Thành Ngọc cùng Ti Mệnh đã không thấy bóng dáng đâu.
"Cô cô, ngài ấy sao lại giận dữ như vậy ạ?" Phượng Cửu ôm Bạch Thiển hỏi. Đông Hoa nhìn Phượng Cửu ôn nhu kêu: "Cửu Nhi... Lại đây..."
"Không ! Ta không qua, ngài đáng sợ như vậy!" Phượng Cửu buông Bạch Thiển ra trốn đến phía sau Bạch Dịch cùng Chiết Nhan, Bạch Chân. Chiết Nhan nhìn Đông Hoa không nói không cười.
"Nàng rất sợ ta sao?" Đông Hoa nhìn Phượng Cửu phía sau Chiết Nhan, Bạch Chân, Bạch Dịch hỏi.
"Lúc ngài không tức giận rất đẹp, tức giận lên liền khó coi......" Phượng Cửu nhỏ giọng nói. Đông Hoa nhăn mày.
"A ha... Đế Quân, tiểu nữ bị sủng hư, rất hay tùy hứng, mong Đế Quân không để bụng chuyện này." Bạch Dịch tiến lên khom người nói.
"Không sao, bản quân tới Thanh Khâu cũng đã một thời gian, phải quay về Thượng Thanh Cảnh. Cửu Nhi trước cứ ở Thanh Khâu, hôm khác ta lại đến..." Đông Hoa Đế Quân nhìn Phượng Cửu sợ hãi, nhìn Bạch Dịch phất tay nói.
"Ngài..... Ngài phải đi sao?" Phượng Cửu từ phía sau Chiết Nhan Bạch Chân ló đầu ra nhìn Đông Hoa.
"Phải, nếu Cửu Nhi sợ ta thì ta sẽ không đến nữa." Đông Hoa nhìn Phượng Cửu nói. Dứt lời liền xoay người ra khỏi Động Hồ Li, biến mất ở cửa động.
Phượng Cửu nhìn Đông Hoa Đế Quân biến mất cửa, trong lòng chợt có chút cảm giác mất mát. Bạch Thiển nhìn Phượng Cửu, nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Đế quân từng là Thiên Địa Cộng Chủ, tâm hệ thiên hạ thương sinh, cũng không phải hung, biết không? Tiểu Cửu?"
"À, Tiểu Cửu trước kia ở thư phòng Chiết Nhan đọc sách có đọc qua. Nhưng mà ngài ấy ngoài đời với bức họa treo trong thư phòng của Chiết Nhan thật sự không giống nhau." Phượng Cửu cười nhìn Chiết Nhan.
Chiết Nhan phe phẩy cây quạt, cười với Bạch Chân phía đối diện, thở dài một hơi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro