Chương 23:

Tại Thanh Khâu, Hồ Li Động.

Tất cả mọi người thần sắc nghiêm trọng, đều suy nghĩ không biết sẽ nói như thế nào với Phượng Cửu chuyện Đông Hoa Đế Quân đã tới từ hôn.

"Chiết Nhan đâu? Chiết Nhan sao còn chưa tới!" Bạch Chỉ Hồ Đế khó khăn nói, muốn kêu Chiết Nhan cùng mình đi tìm Đông Hoa Đế Quân hỏi cho rõ chuyện. Lời vừa dứt liền thấy Phượng Cửu từ bên ngoài động đi vào...

Hồ Hậu đi lên giữ chặt Phượng Cửu: "Tiểu Cửu, con cùng Đông Hoa Đế Quân rốt cuộc sao lại thế này? Đế quân vừa rồi đã tới từ hôn."

"Chuyện này không liên quan đến Đế Quân, chỉ là Tiểu Cửu tạm thời không nghĩ đến chuyện sẽ gả đi." Phượng Cửu sâu kín nói.

"Cái gì?" Bạch Chỉ Hồ Đế cùng mọi người nghe xong đều cảm thấy rất bàng hoàng. Phượng Cửu lại nghĩ tới Đông Hoa Đế Quân bèn tìm đại một lí do để thoái thác.

"Con không có ý gì khác... Chuyện này con cần nghĩ kĩ lại..." Phượng Cửu nói xong liền quay gót trở về tẩm điện của mình.

Mọi người cứng họng, cứ thế nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngày thứ hai, Đông Hoa Đế Quân dùng kim quan ngày xưa buộc chặt tóc lên lên, thay một thân bạch y rồi rời Thái Thần Cung đi tới Côn Luân hư. Đến nơi chàng nhìn thấy Chiết Nhan ở đây nhưng lại không nghĩ rằng Dạ Hoa cũng tới đây, bất giác có chút kinh ngạc. Mặc Uyên nói: "Đế Quân, Dạ Hoa đã đoán được năm sáu phần, đêm qua liền tới tìm ta dò hỏi, vẫn là Đế Quân nên tự mình nói hết cho đệ ấy biết thì hơn! Bào đệ này của ta tâm tư tỉ mỉ kín đáo, giấu không được."

Dạ Hoa đi đến trước mặt Đông Hoa Đế Quân, khom người cúi chào: "Đế quân lấy mệnh hộ thương sinh, xin nhận Dạ Hoa nhất bái."

Đông Hoa Đế Quân sắc mặt điềm nhiên nâng tay tỏ ý bảo Dạ Hoa miễn lễ: "Dạ Hoa, việc này vẫn là nên đợi ta vào Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính trước còn Mặc Uyên ở lại cùng ngươi từ từ nói cho rõ mọi chuyện, việc này không thể để Bạch Thiển biết, càng không thể để Cửu Nhi biết, ngươi hẳn là biết sự việc nghiêm trọng thế nào."

"Dạ Hoa biết, một mình huynh trưởng trông coi bên ngoài Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính chắc chắn sẽ rất hao tốn công lực, ta lại sợ thả cành mẹ đẻ cành con, nên muốn trợ giúp huynh trưởng và Đế Quân trông coi Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính. Mong Đế Quân cho phép."

"Cũng được, Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính đặt ở giữa Thượng Thanh Cảnh, hai người các ngươi hợp sức, hẳn là có thể trấn thủ. Chiết Nhan, ngươi đã cởi bỏ phong ấn Phục Hy Cầm chưa?"

"Đã xong xuôi rồi, hôm nay Đế Quân muốn đi vào Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, ta sẽ ở chỗ Tiên Thân của Đế Quân đàn một khúc, giúp nguyên thần Đế Quân bình an mà đi vào đó."

Cả ba người thần sắc thương cảm, ánh mắt bi thương mà bất đắc dĩ nhìn Đông Hoa Đế Quân...

"Ta đã ở bên ngoài Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính bày kết giới Tinh Quang, trận chiến lần này cùng yêu tôn có khả năng bản quân sẽ rơi vào Ma Đạo, nếu như các ngươi nhìn thấy nguyên thần của ta từ trong Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính xuất hiện ánh sáng màu đỏ xung quanh, nhất định phải tiêu hủy đi nguyên thần của ta. Nhớ lấy... không được trái lời bản quân. Bản quân sẽ giao hết thảy tịch lục cho Dạ Hoa tiếp quản, bất luận trong tương lai ta có trở về hay không, hết thảy thiên quy của thần tiên, sinh tử của Lục giới đều cứ thế ấn bổn quân nơi khi chấp hành."

"Vâng. Cẩn tuân pháp dụ của Đế Quân..." Ba người thương cảm đáp.

"Bây giờ đến đáy cốc Côn Luân hư trước..." Đông Hoa Đế Quân kiên định hướng đến đáy cốc Côn Luân hư.

Đáy cốc Côn Luân hư, một nơi cực kỳ mộc mạc với đá xanh trên đài, Đông Hoa Đế Quân chậm rãi nằm xuống, từ từ nhắm hai mắt lại. Chiết Nhan khẽ xoa Phục Hy cầm, tiếng đàn tựa tiếng nước chảy vang lên, tiếng đàn vang vọng tới bên ngoài cửu tiêu ở ngoài, khắp Tứ Hải Bát Hoang nơi nơi đều nghe được tiếng đàn... Trên ngực Đông Hoa Đế Quân ngực, nguyên thần từ từ thoát ra, sáng lên ánh sáng kim sắc, xoay mấy vòng quanh đáy cốc Côn Luân hư rồi cuối cùng long khí nơi đáy cốc cũng vờn quanh cùng với tiếng đàn Phục Hy cầm mà hướng lên phóng đến Thượng Thanh Cảnh trên Cửu Trùng Thiên. Mặc Uyên nhanh chóng bố trí Pháp ấn kết giới xung quanh Tiên Thân Đông Hoa Đế Quân, một tầng lại gia cố thêm một tầng. Dạ Hoa vội vàng hóa thân lại thành nguyên thân hắc long đuổi theo nguyên thần Đông Hoa Đế Quân đang hướng đến Cửu Trùng Thiên, Thượng Thanh Cảnh.

Bạch Chân ở rừng đào mười dặm không tìm được Chiết Nhan, lại nghe được tiếng đàn như có như không, bất giác có chút giật mình. Chốc lát lại thấy một nguyên thần kim sắc đang bay lên hướng về phía Cửu Trùng Thiên, ngay sau đó lại thấy chân thân của Dạ Hoa, càng thấy khiếp sợ. Nghĩ thầm: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Phục Hy cầm của Chiết Nhan đã phong ấn mấy chục vạn năm, bây giờ lại giải phong ấn, nhất định là đại sự." Bạch Chân nhìn lên trời cao.

Lúc nguyên thần của Đông Hoa Đế Quân đi đến Thượng Thanh Cảnh rồi vào Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, Tiên khí trên Cửu Trùng Thiên chợt chấn động rất mạnh, tất cả các thần tiên, tiên quan, tiên nga và tiên tướng thuộc hàng tiên phẩm đều cảm nhận được chấn động, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó lại thấy chân thân hắc long của Thiên Quân lượn một vòng phía trên Cửu Trùng Thiên than khóc một tiếng, rồi sau đó bay đến phía trước Thượng Thanh Cảnh. Ti Mệnh đứng bên ngoài Thái Thần Cung ngoại cảm đã chịu chấn động lại nghe được một tiếng than khóc của Dạ Hoa mà từ từ quỳ xuống bi thương lẩm bẩm: "Đế Quân..."

Dạ Hoa đứng trước Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, thấy Đế Quân bày Tinh Quang kết giới, kết giới này chỉ có Đế Quân mới có thể tự do ra vào, mơ hồ nhìn thấy phía trong thác nước kim quang cùng một đoàn trọc khí đang giao đấu. Dạ Hoa yên lặng ở lại đấy mấy canh giờ quan sát đến khi thấy không quá đáng ngại, lập tức xoay người rời đi. "Vừa rồi động tĩnh quá lớn, muốn trấn an mọi người, không thể tiết lộ dụng ý của Đế Quân." Dạ Hoa nghĩ rồi quay về đại điện Thiên cung.

Bên trong Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, Đông Hoa Đế Quân hiện ra ảo ảnh nguyên thần, triệt đi ba mươi sáu đạo kim cương trận, tam độc chi tức nồng đậm vọt tới phía chàng, từ từ hiện nguyên thân là một vị nữ tử yêu diễm, cười quyến rũ nhìn Đông Hoa Đế Quân nói: "Đông Hoa Đế Quân, rốt cuộc ngươi vẫn tới... Nô gia là yêu tôn Miểu Lạc, gặp qua Đông Hoa Đế Quân." Dứt lời Miểu Lạc đưa tay đặt lên vai Đông Hoa Đế Quân. Đông Hoa Đế Quân ý niệm vừa động, Thương Hà đã ra. Miểu Lạc quyến rũ tránh đòn, đứng cách Đông Hoa Đế Quân hơn năm bước. Đông Hoa Đế Quân hai mắt nhắm nghiền, cảm thụ được tam độc chi tức chung quanh lưu động. "Đế quân, ngươi cần gì phải khổ như vậy, ngươi đã rơi xuống vạn trượng hồng trần này rồi, không bằng cùng ta song tu... Miểu Lạc ta có thể nhìn thấy nội tâm của Đế Quân, ngươi muốn chính là cái gì......" Dứt lời Miểu Lạc thấy Đông Hoa Đế Quân ngồi xuống đả tọa bèn đi đến trước mặt Đông Hoa Đế Quân, dùng sức kéo vạt áo chàng ra liền thấy trên ngực một vết thương thình lình hiện ra. Đông Hoa Đế Quân chậm rãi mở to mắt, đưa tay ra niệm pháp quyết đánh về phía Miểu Lạc. "Miểu lạc, nếu ngươi có thể biết được nội tâm của ta, vậy ngươi hẳn đã rõ ta sẽ không để ngươi ra khỏi Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính này, để tránh làm hại chúng sinh." Miểu Lạc giả ý ôm ngực yêu mị nói: "Vậy ngươi là đang chuẩn bị cùng ta ở trong gương bên nhau lâu dài?"

"Không, ta tới là giết ngươi." Đông Hoa Đế Quân trong mắt sát khí tẫn hiện.

"Ha ha ha ... Giết ta? Ta chính là tam độc trong gương này biến thành, ngươi làm sao để giết ta? Ngươi không phải thích hồng y nữ tử đó sao? Này có khó gì." Dứt lời Miểu Lạc lại biến thành bộ dáng Phượng Cửu xuất hiện trước mặt Đông Hoa Đế Quân. Đông Hoa Đế Quân tay cầm Thương Hà đứng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi, không phải nàng." Dứt lời liền cùng Miểu Lạc đang trong bộ dạng Phượng Cửu giao đấu quyết liệt.

Phượng Cửu ở tẩm điện của mình trong Hồ Li Động ngủ một giấc hơn một tháng, một mình đắm chìm trong tình thương, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nàng đều không biết, Đông Hoa Đế Quân đã không còn tới Thanh Khâu, nàng cũng không muốn lên Cửu Trùng Thiên, chỉ nghĩ muốn một mình yên tĩnh một chỗ.

Bạch Chân đến rừng đào mười dặm tìm Chiết Nhan để truy vấn sự việc ngày đó, Chiết Nhan thở dài một hơi rồi lắc đầu, một chữ cũng không nói. Bạch Chân nhìn bộ dạng thương cảm của Chiết Nhan cũng không truy vấn tiếp nữa, bởi Chiết Nhan không nếu đã không muốn nói thì không ai có thể buộc y nói. "Tiểu Cửu gần đây tốt không?"

"Vẫn tốt, tựa hồ còn có rất nhiều sự tình nghĩ không rõ. Nhưng con bé cũng đã không còn uống rượu, cũng không lên Cửu Trọng Thiên......." Bạch Chân chậm rãi nói.

"Vậy là tốt rồi, uống rượu nhiều thương thân, không uống cũng tốt." Chiết Nhan nhìn lên phía trên rừng đào, không nói gì nữa. Hơn một tháng nay, y cùng Mặc Uyên mọi thời khắc đều chú ý đến tinh tượng.

Trên Cửu Trùng Thiên, Dạ Hoa tìm một lí dó rằng Đông Hải Doanh Châu lại xuất hiện tứ đại hung thú, để tự mình hóa chân thân hắc long tiến đến từ từ hàng phục, đem sự việc vì sao ngày ấy Tiên giới chấn động, rồi vì sao chính mình hôm ấy lại hóa chân thân giải thích qua loa lấy lệ. Nhưng là mỗi ngày đều sẽ tự mình đến Thượng Thanh Cảnh xem xét tình hình Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính.

Mặc Uyên lẳng lặng ở Côn Luân hư, nhìn lên bầu trời đầy sao, chậm đợi... Thời gian liền như vậy cứ thế trôi qua.

"Đông Hoa Đế Quân, ngươi đã cùng ta giao đấu mấy tháng, ngươi không những không giết không được ta... mà còn bị tam độc chi tức ăn mòn, pháp lực đã hao tổn hơn phân nửa... Sắp nhập ma... Ha ha ha..." Miểu lạc cuồng tiếu nói.

"Vậy sao? Vậy ngươi cũng biết bộ dạng của bản quân khi nhập ma ra sao sao?" Đông Hoa Đế Quân không nhanh không chậm nói.

"Chưa thấy qua, đến muốn kiến thức kiến thức. Nhưng mà ta biết, nếu ngươi nhập ma ở trong gương này thì không khác gì tu vi mấy chục vạn năm này của ngươi hủy đi trong một sớm. Trong lòng ngươi vẫn còn nhớ mong nàng vậy ngươi buông được để cùng ta đồng quy vu tận sao?" Miểu Lạc khiêu khích nhìn Đông Hoa Đế Quân.

"Buông được." Đông Hoa Đế Quân chậm rãi đứng lên, Tiên Trạch quanh thân đã bắt đầu thay đổi, Tiên Trạch màu đỏ vờn quanh nửa người chàng, đồng tử một bên mắt bắt đầu biến thành màu đỏ máu... Mà mặt khác nửa người còn lại là Tiên Trạch màu trắng cùng bên mắt còn lại bình thường... Miểu Lạc vừa thấy trong lòng thầm kêu một tiếng: "Không ổn." Sau đó liền hướng ra ngoài Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính mà chạy. Đông Hoa Đế Quân nhanh hơn nàng ta một bước, đứng ở cửa vào triệu hoán tiên ma chi lực toàn thân phóng đến hướng Miểu Lạc. "Đông Hoa Đế Quân, ngươi phân liệt nguyên thần cùng ta đồng quy vu tận!" Miểu lạc nhìn người trước mặt mình.

"Không sai! Ta lấy ma chi nguyên thần phục ngươi, lấy tiên chi nguyên thần tinh lọc tam độc chi tức trong kính này. Ở bên ngoài ta đã thiết hạ Tinh Quang kết giới, cho dù ngươi chạy ra ngoài, ta cũng sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận ở trong kết giới!" Đông Hoa Đế Quân tay niết pháp quyết, từng ngôi sao trên bầu trời nhanh chóng rơi vào Tinh Quang kết giới trong Thượng Thanh Cảnh tinh quang kết giới. Tiên chi nguyên thần ngay sau đó như pha lê vỡ vụn giữa Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, đem tam độc chi tức từ từ tinh lọc. Miểu Lạc nhìn tam độc chi tức đang dần bị tinh lọc, thầm nghĩ: "Không thể ở lâu trong gương, nếu không ta cũng sẽ bị tinh lọc."

Nói rồi ra sức chạy ra khỏi Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, lại hướng về phía Tinh Quang kết giới, chợt một nửa ma nguyên kia của Đông Hoa Đế Quân đã vây quanh toàn thân nàng ta, từng chút một xé rách nguyên thần nàng ta, mỗi một lần xé rách, ma nguyên liền tan dần biến đi một chút, cho đến Miểu Lạc cùng ma nguyên của Đông Hoa Đế Quân đồng thời biến mất...

Màn đêm buông xuống, đương lúc Mặc Uyên và Chiết Nhan nhìn thấy bầu trời đầy sao rơi xuống đã biết không ổn, tức tốc chạy tới Thượng Thanh Cảnh. Khi tới liền nhìn thấy cảnh tượng này trong Tinh Quang kết giới, nguyên thần Đông Hoa Đế Quân đã tiêu tán, Tinh Quang kết giới cũng theo nguyên thần Đế Quân mà biến mất cùng lúc đó, ánh sáng đế tinh trên trời cao phía đông từ từ ám hạ... rồi dần tắt hẳn... Cả Mặc Uyên cùng Chiết Nhan cố gắng khắc chế cảm xúc bi thương lúc này, chậm rãi ngồi xuống trong miệng lẩm bẩm: "Đế Quân..." Dạ Hoa quỳ trước Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính khấu ba bái. Chiết Nhan biến ra Phục Hi cầm, tiếng đàn mang vô vàn sự thê lương bi thương vang lên... vang vọng trên khắp Cửu Trùng Thiên...

Tất cả các thần tiên khác tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy tiếng đàn bi thương đều nhịn không được, lệ rơi đầy trên gương mặt...

Vô số người trong Tứ Hải Bát Hoang nhìn thấy cảnh hảng vạn ngôi sao rơi xuống nhưng lại không biết vì sao. Phượng Cửu nằm trên một cây hoa lê cũng thấy được cảnh tượng này, cùng lúc một ngôi sao băng rơi xuống, chiếc nhẫn Phượng Vũ Cửu Thiên trên tay nàng đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng kim sắc rồi ngay sau đó cũng tắt đi. Phượng Cửu trong lòng hoảng hốt, vội bay lên Cửu Trùng Thiên thì tìm được Bạch Thiển.

"Ta cũng không biết sao lại thế này, Tiểu Cửu... Cô phụ con mấy tháng gần đây hiếm khi về Tẩy Ngô Cung, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng, ta cũng không tiện quấy rầy chàng." Bạch Thiển nhìn Phượng Cửu nói.

"Vậy Đế Quân đâu? Đế Quân ở Thái Thần Cung sao?" Phượng Cửu nhìn Bạch Thiển.

"Đế Quân, ngày thứ hai sau khi Đế Quân từ hôn với con thì liền rời Thái Thần Cung, nghe nói là quy ẩn, từ đây không màng thế sự nữa. Chắc có thể vì chuyện con cự tuyệt không gả cho ngài ấy đã khiến ngài ấy chịu đả kích! ( Bạch Thiển sau khi về Thanh Khâu liền biết được là Phượng Cửu không muốn gả ). Hiện giờ Thái Thần Cung đã không còn dáng vẻ trước kia, toàn bộ cây Phật Linh trên Cửu Trùng Thiên đều đã khô héo..." Bạch Thiển lộ vẻ nghi hoặc nói.

Phượng Cửu mặt mày tái nhợt, bất động đứng đó.

"Cũng không biết vì sao, Chiết Nhan lại giải phong ấn Phục Hy cầm, hôm nay sau khi vạn sao băng rơi xuống ta lại nghe được tiếng đàn Phục Hy Cầm thê lương của Chiết Nhan." Bạch Thiển tiếp tục nói, vẻ mặt như nghĩ không ra.

"Tiểu Cửu, hai ngày nay ta mới biết được lúc trước Đông Hoa Đế Quân vì sao lại muốn cưới Cơ Hoành, thậm chí về sau Đế Quân thiếu chút nữa vì con mà nhập ma, sau đó còn dẫn thiên binh thiên tướng đánh đến Ma tộc chân tướng... Nếu con muốn nghe thì cứ ngồi xuống, ta sẽ nói cho con biết tất cả." Bạch Thiển nhìn Phượng Cửu sắc mặt tái nhợt, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh rồi tỉ mỉ kể lại sự việc lúc ấy...

"Lúc ấy con uống vong tình thủy rồi nhảy Tru Tiên Đài nhưng nhờ Định Nguyên Châu của Thương Di Thần Quân bảo vệ nên không bị thương gì mà rơi xuống Ly Lâm rồi ngủ say trên cây trà, vậy nên con không biết chuyện này cũng phải, mà Đế Quân cũng đã dặn dò chúng ta không được nói. Con vì đế quân mà cắt đuôi, Đế Quân quả thật có tới thăm con một chút, lúc con phi thăng thành thượng tiên Đế Quân cũng đã tới, cái đuôi hiện tại trên người con không phải là giả mà là đuôi thật của con, Đế Quân tìm Chiết Nhan đưa nối xương mộc để giúp con nối lại đuôi... Những chuyện đó đều không phải là mơ... Đế quân quả thật rất yêu con, chỉ là chúng ta đã xem nhẹ rất nhiều chuyện, không cách nào đoán được tâm tư Đế Quân. Cũng vì vậy mà chúng ta cũng đã rất nhiều lần hiểu lầm ngài ấy..." Bạch Thiển nhìn Phượng Cửu bên cạnh cả người run rẩy đang yên lặng rơi lệ bèn ôm nàng vào lòng mà an ủi: "Tiểu Cửu, đừng quá đau lòng... Nếu con muốn tìm Đế Quân thì cứ đi hỏi Chiết Nhan hoặc sư phụ ta một chút, có lẽ bọn họ biết..."

Phượng Cửu lấy tay lau nước mắt, ánh mắt trống rỗng dị thường bình tĩnh không nói một câu, một mình đi ra ngoài Tẩy Ngô Cung, đúng lúc lại gặp phải Dạ Hoa vừa trở về. Nàng vừa thấy Dạ Hoa liền lập tức giữ chặt y phục Dạ Hoa hỏi: "Đế quân đâu? Nói con biết Đế Quân ở đâu?"

Dạ Hoa nhìn ánh mắt trống rỗng của Phượng Cửu, kinh hãi nói: "Tiểu Cửu, con sao vậy?"

Phượng Cửu vẫn như cũ lặp lại hỏi: "Đế Quân đâu? Nói con biết Đế Quân ở đâu?" Bạch Thiển tiến đến, ánh mắt bi thương nhìn Phượng Cửu thầm nghĩ không ổn. Phượng Cửu lại quay qua kéo tay Bạch Thiển hỏi: "Đế quân đâu? Nói cho ta đế quân ở đâu?" Dứt lời lại thấy thị nữ Nại Nại của đi đến Bạch Thiển liền xông lên bắt Nại Nại lại hỏi: "Đế quân đâu? Nói cho ta đế quân ở đâu?" Dạ Hoa thấy tình hình không ổn, lập tức đi đến bên Phượng Cửu: "Đi, ta đưa con đi tìm Đế Quân, ngài ấy đang ở rừng đào mười dặm." Dạ Hoa liếc mắt nhìn Bạch Thiển, Bạch Thiển hiểu ý liền đưa Phượng Cửu tới rừng đào mười dặm tìm Chiết Nhan. Phượng Cửu nhìn thấy Chiết Nhan lại xông lên đi bắt lấy Chiết Nhan lặp lại câu hỏi đó: "Đế quân đâu? Nói con biết Đế Quân ở đâu?" Chiết Nhan nhìn biểu tình Phượng Cửu liền nhíu mày rồi ngay lập tức bắt mạch cho Phượng Cửu. Tuy nhiên lại rất khó bắt được mạch, một lúc mới tìm được mạch của Phượng Cửu thì phát hiện nàng đã có thai gần tám tuần, Cửu Vĩ Hồ tộc hoài thai phải đến ba năm mới sinh hạ, khác hẳn với người thường, cho nên không dễ phát hiện. Chiết Nhan nhìn ánh mắt tan rã chín, nghĩ đến chuyện trước kia của Phượng Cửu cùng Đông Hoa Đế Quân liền kết luận đứa bé mà Phượng Cửu đang hoài thai chính là con của Đông Hoa Đế Quân, trong lòng suy nghĩ nhất định phải vì Đông Hoa mà giữ cho được đứa bé này, nhất định phải làm cho Phượng Cửu mau chóng khôi phục lại thần trí, nếu thần trí Phượng Cửu liên tục mãi không khôi phục, đối với thai nhi trong bụng nàng sẽ rất bất lợi. Chiết Nhan đại khái nói qua tình trạng của Phượng Cửu cho Bạch Thiển nghe, Bạch Thiển giật mình nhìn Phượng Cửu: "Con mau đi Côn Luân hư tìm sư phụ Mặc Uyên của con xin hoàn hồn thảo, nói rằng Phượng Cửu đang có mang cốt nhục của Đông Hoa Đế Quân, Tiểu Cửu cần phải mau chóng khôi phục, không thể chậm trễ, nói vậy ngài ấy chắc chắn sẽ lấy hoàn hồn thảo đến giúp đỡ."

"Hoàn hồn thảo?" Bạch Thiển nhìn Chiết Nhan.

"Phải, con mau đi lấy về đây. Nhớ kỹ lời ta vừa nói với con, một chữ nói lại cho sư phụ của con cũng không được thiếu." Chiết Nhan biểu tình nghiêm trọng nhìn Bạch Thiển nói.

"Được, con đi ngay." Bạch Thiển biết loại cỏ này, chính là thần thảo Côn Luân hư, khắp Tứ Hải Bát Hoang này chỉ có một cây, nhưng nếu so sánh cùng thần chi thảo, lúc dùng sẽ không phiền toái như thần chi thảo.

Bạch Thiển tới Côn Luân hư tìm sư phụ mình là Mặc Uyên thượng thần, đem toàn bộ lời của Chiết Nhan nói lại cho Mặc Uyên, đôi mắt Mặc Uyên ánh lên nét vui mừng mà cũng như có chút nước nước mắt không chút do dự nào liền đi hái hoàn hồn thảo cùng Bạch Thiển rồi cùng về rừng đào mười dặm. Mặc Uyên đem hoàn hồn thảo giao cho Chiết Nhan, gắt gao cầm tay Chiết Nhan nói: "Nhất định phải thay ngài ấy giữ được." Chiết Nhan nhìn Mặc Uyên rồi vỗ vỗ vào bàn tay y đang nắm lấy tay mình tỏ ý hãy yên tâm rồi đem thần chi thảo ở trong chén nghiền nát, rót nước ấm vào, đợi nhiệt khí tiêu tán rồi cầm lấy cho Phượng Cửu uống, Phượng Cửu uống xong liền chậm rãi nhắm mắt lại nặng nề ngủ. Bạch Thiển ôm Phượng Cửu đặt nàng lên giường, sau đó nhìn Chiết Nhan cùng Mặc Uyên, lòng có nghi vấn, đang muốn hỏi hai người lại thấy sư phó Mặc Uyên thượng thần nhìn Bạch Thiển đối Bạch Thiển nói đến: "Tiểu thập thất, ta biết con muốn hỏi cái gì, nhưng chúng ta sẽ không nói, cho nên con cũng không cần hỏi..." Dứt lời Mặc Uyên liền rời khỏi rừng đào mười dặm, về Côn Luân hư. Bạch Thiển nhìn về phía Chiết Nhan, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi: "Chiết Nhan..." Chiết Nhan lập tức cắt ngang lời nàng: "Lời của sư phụ con cũng là lời ta muốn nói, con cứ chăm sóc tốt cho Tiểu Cửu, việc con bé đang mang thai không cần phải giấu nó, nếu nó biết thì về sau sẽ yêu quý chính mình." Chiết Nhan nói xong cũng xoay người rời đi.

Sau khi Phượng Cửu tỉnh lại, Bạch Thiển liền nói cho nàng biết mình đã hoài thai, cũng cẩn thận dặn dò nàng một chút thứ cần chú ý, Phượng Cửu khẽ xoa bụng mình, trong lòng nghĩ: "Hài nhi, mẫu thân nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con, chờ phụ quân con trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro