Chương 6:

Vân Đề sốt ruột ôm Phượng Cửu đang hôn mê, chạy như bay tới rừng đào mười dặm của Chiết Nhan.

"Lão phượng hoàng, mau ra đây, Phượng Cửu xảy ra chuyện rồi!" Vân Đề tay ôm Phượng Cửu, vừa gọi Chiết Nhan, vừa chạy vào.

Chiết Nhan xem Phượng Cửu đang được Vân Đề, cả kinh nói: "Sao lại thế này? Tại sao lại như vậy?" Chiết Nhan khiếp sợ nhìn Vân Đề.

Bạch Chân nghe thấy tiếng nói liền dùng thuật tiên độn tới bên cạnh Chiết Nhan thì thấy Phượng Cửu không ngừng nôn ra máu vội kêu lên: "Tiểu Cửu làm sao vậy?"

"Mau...mau đưa con bé đặt lên giường." Chiết Nhan cũng luống cuống.

Nhìn điệu bộ hoảng hốt của Chiết Nhan, Vân Đề cau mày đi vào trong phòng đặt Phượng Cửu nằm lên giường. Chiết Nhan không hỏi gì vội cầm lấy tay Phượng Cửu bắt mạch. Sau đó biến ra trong tay một viên đan dược đưa cho Phượng Cửu uống.

"Máu hiện đã ngừng chảy, nhưng..." Chiết Nhan ấp a ấp úng.

"Nhưng cái gì?" Vân Đề cùng Bạch Chân trăm miệng một lời nôn nóng hỏi.

"Nhưng tâm mạch con bé đã bị hao tổn, trước đó từng lấy máu đầu tim tế đào, lại gặp thiên lôi, hiện tại không chỉ vết thương cũ tái phát, mà tâm mạch lại bị hao tổn nghiêm trọng, nguyên thần tiêu tán..." Chiết Nhan dừng lại, lắc đầu không đành lòng nói. Kỳ thật Phượng Cửu tâm mạch đã đứt mấy huyền, muốn tỉnh lại sợ là phải ngủ hơn mười vạn năm.

"Ta có cách!" Vân Đề kiên định nhìn Chiết Nhan từ trong tay biến ra một viên hạt châu tản ra nguyệt huy. Chiết Nhan cùng Bạch Chân kinh ngạc, nhìn nhau nói: "Định Nguyên Châu!"

"Phải, đúng là Định Nguyên Châu. Chiết Nhan thượng thần nói vậy chắc đã biết cần làm như thế nào?" Vân Đề nhíu mày nghiêm túc nói: "Vậy các ngươi đi ra ngoài đi!" Chiết Nhan cùng Bạch Chân im lặng đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng, Ti Mệnh vội vàng tới thì cũng cùng với Bạch Thiển, Bạch Dịch bị Chiết Nhan ngăn ở ngoài. Dò hỏi sự tình, thì cũng biết được việc Thương Di Thần Quân lấy Định Nguyên Châu cứu Phượng Cửu. Mọi người không nói gì mà an tĩnh đứng nhìn căn nhà gỗ tản ra nguyệt hoa quang huy.

Trong phòng, Vân Đề nhìn Phượng Cửu lúc này như đang ngủ rồi xé một mảnh y phục trên người che hai mắt lại, nhẹ nhàng giải khai Phượng Cửu một bộ bạch y nội quái, dùng tiên khí của mình đem Định Nguyên Châu dẫn đến chỗ ngực Phượng Cửu, Định Nguyên Châu ở trên ngực Phượng Cửu tản ra ánh sáng tỏ nguyệt huy như không muốn đi vào, Vân Đề cảm nhận được Định Nguyên Châu không muốn tiến vào trong cơ thể Phượng Cửu, ngay sau đó liền vận mười tầng tiên lực, lấy máu dẫn Định Nguyên Châu. Máu của Vân Đề như tơ chậm rãi phiêu vào nơi ngực Phượng Cửu, Định Nguyên Châu ở trên ngực Phượng Cửu hồi lâu cũng chậm rãi nhập vào ngực nàng. Vân Đề sửa sang lại y phục Phượng Cửu rồi bỏ dải lụa đang băng chặt hai mắt mình xuống nhìn Phượng Cửu, nhẹ nhàng vuốt ve đóa phượng vĩ giữa trán nàng, gương mặt thâm tình nói: "Ta chỉ có thể làm điều này vì nàng." Rồi tay Vân Đề bắt đầu hóa thành khói nhẹ... Cả người bắt đầu trở nên trong suốt rồi hóa thành làn khói ngưng tụ lại hóa thành một viên hạt sen.

Chiết Nhan nhìn nguyệt hoa chậm rãi biến mất từ trên nhà gỗ, lập tức đẩy cửa ra đi vào, mọi người cũng cùng vào trong. 

Chiết Nhan nhìn nguyệt hoa chậm rãi biến mất trên nhà gỗ thượng, lập tức đẩy cửa đi vào, mọi người cũng theo vào. Nhìn thấy bên người Phượng Cửu là một hạt sen nhiều màu rực rỡ, Chiết Nhan liền hiểu ra, thương cảm nói: "Định Nguyên Châu đã nhập vào người Phượng Cửu, nó đã không còn trở ngại, không lâu nữa sẽ tỉnh lại. Lần này Vân Đề đã vận hết tiên lực của mình vào Định Nguyên Châu, hắn đã mất ký ức Tiên giới, vĩnh viễn không thể hóa lại thành người, không thể tu tiên được nữa." Chiết Nhan thở dài một tiếng: "Tình là gì? Khiến lứa đôi nguyện thề sinh tử? Việc này không cần nói cho Tiểu Cửu, tránh lại thêm bi thương." Rồi liền đem hạt sen bảy màu thu vào trong tay áo đi ra ngoài.

Ti Mệnh đã nhìn thấy tất cả, y biết rõ sự tình, không khống chế được, hốc mắt bắt đầu đỏ lên. Mọi người không nói gì, nhìn Phượng Cửu an tĩnh nằm trên giường, từng người lặng lẽ rời khỏi nhà gỗ. Chiết Nhan thương cảm đứng ở dưới cây đào đưa lưng về phía mọi người nói: "Tất cả về hết đi. Phượng Cửu ngủ bảy ngày sẽ tỉnh lại, không cần lo lắng."

Mọi người cũng rất đau buồn, yên lặng rời khỏi rừng đào mười dặm.

Ti Mệnh cõi lòng đầy tâm sự thương cảm trở lại Cửu Trùng Thiên. Ở trong Thái Thần Cung, Đế Quân ngồi trên Loan Tọa thất thần nhìn một bộ chén trà ( Ly Tuyết cùng Vũ Lạc ly ), thấy Ti Mệnh thần sắc thương cảm bước nhanh tới, chàng liền đứng lên cúi đầu dò hỏi: "Cửu Nhi thế nào rồi?"

"Khởi bẩm Đế Quân, tiểu điện hạ không còn gì đáng ngại, chỉ là...chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Đông Hoa cau mày hỏi.

"Chỉ là Thương Di Thần Quân vì cứu tiểu điện hạ mà nguyên thần đã hóa thành một viên hạt sen bảy màu, trên đời này không còn Thương Di Thần Quân nữa."

Đông Hoa chấn động, nhìn Ti Mệnh rồi phất phất tay nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."

"Tiểu tiên cáo lui." Ti Mệnh yên lặng rời khỏi Thái Thần Cung.

Bảy ngày sau.

Phượng Cửu sau khi tỉnh lại liền ngây ngốc nhìn trần nhà, Bạch Thiển ngồi ở mép giường nhìn Phượng Cửu, nói: "Tiểu nha đầu, con mỗi lần đều kinh tâm động phách như vậy, muốn dọa chết cô cô sao?"

"Con không sao, cô cô." Phượng Cửu trầm tĩnh, trên khuôn mặt nàng không tìm thấy bất luận là nét vui hay buồn.

"Ừ, con suy nghĩ cho cẩn thận, về sau không được dọa cô cô nữa!"

"Sẽ không, cô cô, sẽ không như vậy nữa... Đế Quân đại hôn vào khi nào?"

"Tháng sau, con không được làm việc ngốc nữa."

"Trước kia mọi người không phải đều muốn con uống nước vong tình sao? Con đi tìm Chiết Nhan." Phượng Cửu bước xuống giường, hướng đến rừng đào mười dặm mà đi.

Bạch Thiển ngạc nhiên, đi theo ở Phượng Cửu phía sau.

"Chiết Nhan, lấy cho con một bát nước vong tình thủy đi. " Phượng Cửu đi tới nằm trên một cây đào nhắm mắt trầm tư. Nàng không chút cảm xúc nói với Chiết Nhan bên cạnh.

Chiết Nhan mở to mắt nhìn Phượng Cửu, lại nhìn Bạch Thiển phía sau. Bạch Thiển nhìn Chiết Nhan gật đầu. Chiết Nhan không nói câu nào, từ trên cây nhảy xuống đi đến bàn đá vung tay lên, trên bàn đá xuất hiện một chén thuốc. Phượng Cửu cầm lấy chén thuốc nhưng vẫn chưa uống mà rót vào một bình ngọc rồi lạnh lùng nói: "Con đi đây."

"Tiểu Cửu......." Bạch Thiển gọi.

"Không cần đi theo con, nước vong tình con sẽ uống, không cần mọi người lại vì con mà nhọc lòng." Rồi nàng hóa thành một sợi khói màu đỏ biến mất ở rừng đào mười dặm.

Chiết Nhan nhìn Bạch Thiển: "Tiểu ngũ, con về Tẩy Ngô Cung đi, ngày mai ta đi Cửu Trùng Thiên đến Thái Thần Cung tìm Đế Quân một chút."

"Tìm ngài ấy làm gì?! Hừ....." Bạch Thiển phẫn nộ trách mắng.

Chiết Nhan biến ra trong tay một viên hạt sen bảy màu: "Vì đó là chốn về của hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro