Phiên ngoại: Ly Tuyết và Vũ Lạc ly

Năm đó Phượng Cửu sau khi kế thừa chức vị Nữ quân, vì để mình cả ngày không nhớ đến đoạn tình cảm kia, liền cùng Chiết Nhan thượng thần khai khẩn ra Ly Lâm ở đối diện, ở sâu trong Ly Lâm, có một thứ gọi là Hàn Đống chi tuyền. Đây là mảnh đất nàng phát hiện rồi khai khẩn sau khi trừ bỏ cỏ hoang tạp diệp, chỉ thấy tại Hàn Đống tuyền có một nơi tựa Thanh Khâu mùa đông lạnh tuyết, mà trên một mảnh đất bạch thổ ở đấy là một cây trà non, ở chung quanh Hàn Đống tuyền lạnh băng là sương mù rải rác.

Phượng Cửu nhẫn nại mặc kệ Hàn Đống tuyền đang tỏa ra từng hơi rét lạnh, từng bước một đến gần nhẹ nhàng chạm vào cây trà, nhớ tới đã từng ở Thái Thần Cung vì Đông Hoa mà pha trà, trong lòng không khỏi bồi hồi mà rơi nước mắt. Cây trà đó cũng lại hấp thụ nước mắt nàng, nhưng Phượng Cửu vẫn chưa phát hiện. Đến tận bây giờ Phượng Cửu đối với cây trà này rất quan tâm, tựa như đối đãi với tri kỷ. Ngày ngày đều tới tâm sự cùng nó, nói đến đau khóc mệt mỏi liền ghé xuống cây trà này ngủ. Năm tháng trôi qua, bởi vì này cây trà sinh trưởng trên một mảnh đất bạch thổ ở Hàn Đống tuyền, Phượng Cửu lại thường tới tâm sự với cây trà tình cảm của nàng dành cho Đông Hoa nên đem cây trà này đặt tên là: Ly Tuyết.

"Ly Tuyết, ngươi xem hôm nay sao trời thật đẹp? Ta từng nói với hắn dẫn sẽ hắn đi xem sao trời ở Thanh Khâu, không biết hắn còn nhớ hay không?" Phượng Cửu ngồi bên cạnh cây trà nói.

Như suy tư gì liền lấy ra từ ngực mũi tên Phật linh ra gắt gao nắm lấy, không biết mình đã dùng sức quá mức, mũi tên kia đã đâm vào tay Phượng Cửu, máu tươi ào ạt chảy ra, nhỏ giọt trên đất trồng cây trà rồi liền biến mất không thấy. Phượng Cửu si mê nhìn lên trời cao, không hề để ý đến vết thương trên tay, bởi vì trong lòng nàng rất rõ: Vết thương trên tay này sao so được với vết thương trong lòng.

Về sau Phượng Cửu phát hiện Ly Tuyết hấp thu nước mắt cùng máu của nàng mà sinh trưởng, hơn nữa ở Hàn Đống tuyền lạnh băng này mà vẫn sinh trưởng tốt, phiến lá cũng trở nên xanh biếc trong trẻo, vì thế Phượng Cửu mỗi ngày đều tới bên cây trà lấy máu mình để nuôi dưỡng, lấy nước mắt tẩm bổ Ly Tuyết. Lại nghĩ tới khi ngắt lấy Ly Tuyết chế trà thì lại không có bộ ly trà nào tương xứng với nó, bất luận là cái nào cũng vậy. Phượng Cửu vì vậy cũng tìm cách làm một bộ ly cho thật tương xứng.

Thời gian như vậy trôi qua cũng hơn một trăm năm.

Phượng Cửu cách Ly Lâm không xa đã làm dựng một gian nhà để tiện cho nàng chế một bộ ly trà lại vừa nghỉ ngơi, nhưng mãi mà nàng vẫn chưa chế được bộ ly nào vừa lòng.

Mỗi ngày lại đi đến chỗ Ly Tuyết, nhìn Ly Tuyết lớn lên, Phượng Cửu vỗ nhẹ phiến lá Ly Tuyết nói nhỏ: "Ly Tuyết đợi ngươi lớn thêm chút nữa, ít ngày nữa liền có thể ngắt lấy lá, nhưng ta lại chưa làm được bộ chén trà nào tương xứng với ngươi." Nói rồi nàng ghé vào dưới tàng cây nhắm mắt trầm tư. Bỗng nhiên một thanh âm vang lên trong suy nghĩ của Phượng Cửu: "Ngươi có thể dùng một chút bạch thổ dưới chân để làm nhưng là phải lấy ngươi máu đầu quả tim để tế đào, ngươi có bằng lòng không?" Phượng Cửu mở to mắt nhìn Ly Tuyết: "Là ngươi sao, Ly Tuyết?" Nói rồi nàng lấy một ít bạch thổ, chạy nhanh tới chỗ Ly Lâm chế một bộ ly.

Chế tạo Vũ Lạc ly ngày ấy, Phượng Cửu đem đào thai đưa vào thiêu diêu nội, ngay sau đó lấy đao trích máu đầu tim dùng Tiên Trạch dẫn máu đầu tim dẫn vào đào thai, lại không biết lúc này đất trời đột nhiên tối tăm, phía trên mây đen dày đặc, là Phượng Cửu chuẩn bị chịu thiên kiếp phi thăng thượng tiên.Trong Thái Thần Cung, Đông Hoa tính ra được việc Phượng Cửu sắp chịu thiên kiếp, vội vàng lấy đuôi hồ ly của nàng định dẫn đạo thiên lôi lên người mình, nhưng làm thế nào đều không thể dẫn được, trong lòng kinh hãi. Pháp lực mặc dù đã hoàn toàn khôi phục, lại không cách nào dẫn được. Liền vội vàng dùng thuật tiên độn rời khỏi Thái Thần Cung.

Thời điểm tất cả mọi người trong Bạch gia cùng Chiết Nhan chạy tới Ly Lâm, nhìn Phượng Cửu một thân bạch y nơi ngực nhuộm màu máu tươi, ngồi ở chỗ kia làm điên cuồng thiên lôi bổ vào trên người nàng lại không được gần người. Một tới gần đã bị bắn ngược trở về, liền như một cái kim chung tráo đem Phượng Cửu ngăn cách với thế nhân. Chiết Nhan ngăn mọi người lại: "Phượng Cửu lấy máu đầu tim dẫn đạo thiên lôi, không người nào có thể thay thế cũng như phá kiếp nạn này. Lại lấy tiên pháp đi phá kiếp chỉ sợ thiên lôi sẽ tăng gấp đôi, đem các ngươi tiên pháp sử dụng phản phệ lại trên người Phượng Cửu!" Mọi người nhìn Phượng Cửu thống khổ giãy giụa lại không thể ở gần hỗ trợ chỉ có thể xé thanh kêu hỏi Chiết Nhan ở bên cạnh: "Nó vì cái gì lại muốn lấy máu đầu tim của chính mình? Vì cái gì!?" Bạch Thiển điên cuồng lay Chiết Nhan: "Tiểu ngũ, ngươi bình tĩnh một chút, ta cũng không biết?" Chiết Nhan vô tội trả lời.

Đông Hoa lẳng lặng đứng cách đó không xa đó nhìn mọi người cơ hồ như điên cuồng, căn bản không ai chú ý tới Đông Hoa đang nhìn Phượng Cửu cả người đầy vết máu. Đông Hoa Đế Quân chau mày đứng yên một chỗ, tay vô thức nắm thành quyền, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.

Đợi cho ba đạo thiên lôi giáng xuống hết, kim quang rút đi, Đông Hoa chạy như bay đến bên cạnh Phượng Cửu vừa ngất lịm đi, để đầu Phượng Cửu gối lên vai trái của mình, tay phải thi pháp dẫn đường nguyên thần chi lực đem tiên nguyên vượt sông bằng sức mạnh cùng Phượng Cửu. Mọi người đứng ở một bên kinh ngạc yên lặng nhìn cảnh này. Chỉ nghe Đông Hoa ôm Phượng Cửu nói nhỏ bên tai nàng: "Cửu Nhi, có ta ở đây, nàng sẽ không chết, ta cũng không để cho nàng chết!" Đông Hoa gắt gao ôm Phượng Cửu cả người đang đẫm máu, nhẹ nhàng ôm nàng lên đi về Động Hồ Li.

Đông Hoa đem Phượng Cửu nhẹ nhàng đặt nằm trên giường, nhìn mọi người, gỡ chiếc đuôi của Phượng Cửu trên eo xuống, cắt đứt ngọc bội rồi đi đến trước mặt Chiết Nhan, giao cho y: "Ngươi đem cái đuôi này của Cửu Nhi nối lại." Nói rồi trong tay lại biến ra một đoạn ngà voi trắng đầu gỗ ánh kim quang, mặt trên còn có bốn phiến lá xanh non.

"Nối xương mộc? Đây chính thứ là lớn lên ở Tây Phương Phạn Cảnh mà bồ đề tôn giả vẫn luôn chăm nom....." Chiết Nhan bật thốt. Đông Hoa nhìn Chiết Nhan, biểu cảm như muốn nói ngươi nói nhiều quá.

"Ta không thể ở lại với Cửu Nhi, việc này ngươi đi làm đi. Đừng cho nàng biết, nàng nếu hỏi, ngươi cứ là giúp nàng nối một cái đuôi giả."Chiết Nhan cẩn thận cầm lấy nối xương mộc. Đông Hoa trở lại ngồi bên mép giường ánh mắt lộ ra một tia tình ý. Chàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt Phượng Cửu: "Nàng hẳn là đã không còn đáng ngại, không cần nói cho nàng biết ta từng tới." Đông Hoa Đế Quân bình thản nhìn lướt qua mọi người, đứng dậy ra khỏi Động Hồ Li.

Hôm sau, Phượng Cửu tỉnh lại, thấy Bạch Thiển đang ở giường bên cạnh, khẽ kêu một tiếng: "Cô cô!" Bạch Thiển ngẩng đầu nhìn Phượng Cửu, thương tiếc nhìn nàng nói: "Tiểu nha đầu, con tỉnh rồi à?"

"Cô cô, ngày hôm qua con lại mơ thấy Đế Quân." Bạch Thiển sửng sốt, lảng tránh lời vừa rồi của Phượng Cửu, nói: "Tiểu nha đầu, con hiện tại đã phi thăng thành thượng tiên!"

"Thật sao ạ?" Phượng Cửu nâng tay lên nhìn, trên tay hiện lên Tiên Trạch, không nói gì, như suy tư, hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua đã mơ.

"Đúng rồi, cô cô, người giúp con ra Ly Lâm nhìn bộ chén trà con vừa làm với.""Chén trà? Hôm qua con đã làm gì mà dùng máu đầu tim của mình. Con không muốn sống nữa sao!" Bạch Thiển hiểu ý của Tiểu Cửu, thần sắc giận dữ."Không còn cách nào khác, con không tìm được bộ ly nào tương xứng với Ly Tuyết, cho nên liền phải làm vậy." Phượng Cửu hai mắt ánh lên nét sợ hãi trả lời Bạch Thiển.

"Thôi được rồi, làm con sợ rồi, ta giúp con đi xem một chút." Dứt lời Bạch Thiển vỗ vai Phượng Cửu, đi đến Ly Lâm.

Bạch Thiển nhìn nơi bị thiên lôi giáng xuống giờ đã thành tro tàn, hướng phế tích đi đến, phát hiện trong tro tàn hiện ra một bộ ly trà, trắng tinh vô ngần, ngọc cũng không phải ngọc, tựa đào phi đào, có ánh trăng chi trạch ẩn hiện, thoáng ngạc nhiên liền lấy đưa đến cho Phượng Cửu. Phượng Cửu vừa thấy, trông rất vui sướng, vuốt bộ ly trà nói: "Người gọi là Vũ Lạc ly đi." Phượng Cửu khẽ dịch người, dựa vào mép giường, ngẩng đầu nhìn cô cô: "Cô cô dùng nó rót một chén nước cho con uống đi!"

"Được rồi, tiểu tổ tông, vì nó thiếu chút nữa đem mạng mình vứt đi, nếu không phải....." Bạch Thiển lập tức thu lại câu nói, nhìn về phía Phượng Cửu, thấy Phượng Cửu vẫn chưa để ý đến lời mình nói, mà vẫn luôn chú ý đến chén trà, âm thầm thở dài một hơi.

Bạch Thiển rót nước vào chén trà vừa muốn đưa tới cho Phượng Cửu thì phát hiện bất luận nàng có rót nước vào trong ly như thế nào nhưng cái ly trước sau vô thủy.
"Tiểu...Tiểu Cửu... cái ly này của con không trang thủy..." Bạch Thiển hoảng hốt nói.
"A? Người mang lại đây con nhìn thử." Sau khi thử lại vài lần vẫn như vậy, Phượng Cửu liền sáng tỏ.
"Cô cô, người đi lấy Ly Tuyết mang tới pha cho con uống đi. "Phượng Cửu chỉ vào vật đang để trong một cái bình trông rất mộc mạc đặt ở trên giá.
Bạch Thiển theo hướng ngón tay Phượng Cửu chỉ đi tới lấy, lúc mở ra thì thấy bên trong là lá trà, thuận tay đưa cho Phượng Cửu. Phượng Cửu cẩn thận đem hộp đựng trà lấy vài lá trà để vào Vũ Lạc ly thì thấy lá trà bỗng nhiên khôi phục trà nhan, trên lá trà xanh biếc tựa như phủ một tầng tuyết trắng, sâu trong màu trắng đó là hàn khí. Bạch Thiển thấy lạ nhưng cùng dùng bộ Vũ Lạc ly này pha một ly trà, cùng Phượng Cửu uống. Chỉ thấy trên thân chén trà đựng Ly Tuyết vốn màu trắng lại hiện ra màu huyết nhè nhẹ, giống như tranh vẽ, nước trà sau khi uống xong thì thân ly lại khôi phục màu trắng như cũ. "Trà này thật sự rất ngon! Tiểu Cửu, con từ khi nào có bảo bối này lại không nói cô cô?"

"Cô cô, người xem Ly Tuyết này không cho bất luận là loại ly nào đựng nó, Vũ Lạc ly vậy mà chỉ có thể đựng được Ly Tuyết cũng không đựng thêm thứ gì khác, đây là chẳng phải là trong lòng ta có ngươi, trong lòng ngươi cũng có ta?" Bạch Thiển gật đầu nói: "Quả thật vậy, đúng là không uổng tâm huyết con lấy tính mệnh đổi lấy."
Việc về Ly Tuyết và Vũ Lạc ly, Bạch Thiển cuối cùng vẫn báo cho Chiết Nhan cùng những người khác trong Bạch gia, mọi người vì ngưỡng mộ việc này mà đến, thường tới tìm Phượng Cửu uống trà, được thời gian lâu, Mê Cốc cũng biết nguyên do trong đó.
Đến nỗi vì sao gọi là Ly Tuyết và Vũ Lạc ly, Phượng Cửu trong lòng cũng đã sáng tỏ, chỉ là không đáng để nói với người khác thôi.
Sinh ly thương tâm, nước mắt như mưa lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro