Phần 1
[Cảnh báo có OOC]
01.
Cửa cấp cao lần này của Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời là cửa số 8, nhưng nó lại có vẻ vô cùng ấm áp và bình yên.
Bởi vì bọn họ ở "Hắc Diệu Thạch", nói đúng hơn là một căn nhà bên trong cửa giống như Hắc Diệu Thạch.
Sau khi Lăng Cửu Thời đẩy cửa bước vào, rõ ràng cảm nhận được một luồng ánh sáng mạnh mẽ đến chói mắt, khi định thần lại mới phát hiện ra bản thân đã trở lại phòng ngủ của mình ở Hắc Diệu Thạch, anh buồn bực, bản thân đây là vào cửa hay là ra cửa đây?
Nhưng rất nhanh anh đã xác định được là mình vào cửa, bởi vì ở phòng khách của Hắc Diệu Thạch có rất nhiều người xa lạ đang tụ tập ở đây, hẳn là bọn họ đều là người qua cửa.
Lăng Cửu Thời nhìn thấy Trần Phi và Trình Thiên Lý, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng: Nguyễn Lan Chúc không có nói họ cũng muốn vào cửa này.
Nhưng mà có người quen đến đây giúp đỡ, vẫn là nên đi chào hỏi trước một tiếng rồi hỏi xem rốt cuộc đây là chuyện gì, cánh cửa lần này thực sự rất kỳ lạ.
"Chào mọi người, tôi tên Dư Lăng Lăng." Lăng Cửu Thời giả vờ như không quen hai người họ.
"Tử Hiền." Trần Phi nói.
"Chào anh em là Nhược Cốc." Trình Thiên Lý vẫn nhiệt tình như cũ.
Sau khi quan sát xung quanh một chút để chắc chắn rằng không ai chú ý tới bên này, Lăng Cửu Thời mới ghé vào tai Trình Thiên Lý nhỏ giọng dò hỏi: "Sao em lại đổi tên giả rồi, không gọi là Mục Tự nữa?"
"Haha, cái tên này nghe cũng hay đó chứ." Trình Thiên Lý cười ngây ngô gãi gãi đầu.
"Thay tên giả là chuyện nhỏ, vào cửa mới là chuyện lớn. Hai người đây là có chuyện gì? Chúc Manh không có nói hai người cũng sẽ vào cửa này." Lăng Cửu Thời nghĩ mãi cũng không hiểu.
Trình Thiên Lý cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Em cũng không biết sao lại thế này, thời gian của cửa tiếp theo của em vẫn chưa đến, mới đẩy cửa nhà vệ sinh ra, đã đến nơi này rồi. Em vốn dĩ vẫn cho rằng còn ở Hắc Diệu Thạch, nhưng kết quả là thấy nhiều người xa lạ như này đây." Trần Phi ở bên cạnh cũng gật đầu, tỏ vẻ chính mình cũng gặp loại tình huống tương tự.
"Được rồi, cửa này quá kỳ lạ, manh mối [Những gì bạn thấy không phải là những gì bạn nhận được] cũng quá rộng rồi, tóm lại chúng ta đều nên cẩn thận một chút, gặp phải tình huống gì liền thông báo cho nhau ngay." Lăng Cửu Thời dặn dò.
"À? Hai người có thấy Chúc Manh không?" Lăng Cửu Thời đợi mãi vẫn không thấy Nguyễn Lan Chúc lại đây tập hợp với mình, không biết đối phương bên kia có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
"Không thấy." Trần Phi đáp.
"Tôi đi tìm cậu ấy một chút." Lăng Cửu Thời nói xong liền vội vàng rời đi.
Không biết vì sao Lăng Cửu Thời lại có cảm giác Nguyễn Lan Chúc cũng giống như mình, sẽ xuất hiện ở trong phòng ngủ của chính cậu. Lăng Cửu Thời như thường lệ đi tới, quả nhiên Nguyễn Lan Chúc đang đứng trước cửa sổ nhìn cái gì đó.
"Chúc Manh? Sao em lại không đi tìm anh?" Lăng Cửu Thời thăm dò hỏi.
Nguyễn Lan Chúc quay đầu nhìn Lăng Cửu Thời: "Cánh cửa này, có chút thú vị."
"Ừ, vừa rồi anh còn nghĩ mình chưa vào cửa, làm sao có thể giống y đúc Hắc Diệu Thạch như vậy, thật là dọa người mà." Lăng Cửu Thời vừa nói vừa xoa xoa cánh tay, giống như có một cỗ không khí lạnh từ đâu đó thổi đến.
"Không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng phải hết sức cẩn thận, suy cho cùng nếu bên trong và bên ngoài giống nhau, rất dễ khiến con người ta lạc lối." Nguyễn Lan Chúc nhắc nhở.
Quả thực, Lăng Cửu Thời cũng nghĩ đến lời mà Nguyễn Lan Chúc từng nói: Trong cửa và ngoài cửa luôn có một thứ là thật.
Tuy rằng câu nói này nói đến chính là người, nhưng mà đặt trong trường hợp này, cũng vô cùng thích hợp.
Những người mới vào ở đại sảnh đều run bần bật, trong khi có một ông già đang chửi mắng: "Tại sao trong cửa này đến NPC cũng không có, tìm manh mối kiểu gì đây?"
Sau lời nhắc nhở của ông già này, mọi người cũng phát hiện ra điều kì lạ, cửa này vậy mà không có NPC.
Lăng Cửu Thời và Nguyễn Lan Chúc đứng trên tầng hai, nghe cuộc đối thoại phía dưới.
"Em có nghĩ rằng manh mối sẽ được giấu trong máy tính hoặc sổ ghi chép gì đó giống như chúng ta đã làm ở Hắc Diệu Thạch không?" Lăng Cửu Thời gợi ý.
"Không biết, chúng ta cứ đi xem thử đi." Nguyễn Lan Chúc đồng ý với gợi ý này, nói xong liền xem tài liệu đọc hằng ngày trên bàn đầu giường.
Bìa sách đều giống nhau, nhưng mà quả thực nội dung bên trong có khác nhau, trong đó viết: Câu trả lời nằm ở chính bạn.
Sau khi Nguyễn Lan Chúc nói thông tin này với Lăng Cửu Thời, cả hai đều có chút mông lung.
"Manh mối này với manh mối trong tờ giấy có gì khác nhau đâu, đều không rõ ràng." Lăng Cửu Thời có chút ủ rũ.
"Đừng lo lắng, phỏng chừng manh mối này sẽ ngày càng cụ thể hơn, cánh cửa này cũng khá thân thuộc với chúng ta, ít nhất chúng ta có thể biết manh mối được giấu ở đâu."
Nguyễn Lan Chúc vừa nói xong những lời này, hai mắt Lăng Cửu Thời đột nhiên sáng lên: "Thật đúng là, giống như đang gian lận vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro