Đoản 29: [Tích Văn - Meo meo]
【Miêu quý phi ✖️Nguyễn Tích Văn 】Cặp Đôi Tái Hợp
*Cô là thần tượng thời thơ ấu của ta.
1. Miêu quý phi vô cùng ghét Nguyễn Tích Văn.
Nếu cô ấy không cố tình từ bỏ nửa quả cầu, cô đã không bị mắc kẹt trong những bức tường cung điện lạnh lẽo. Sân nhỏ giam cầm bốn hướng của thế giới. Khi cô ngước nhìn lên, những bông hoa mùa xuân đã nở; khi cô nhắm mắt lại, hoa mai mùa đông rơi xuống; và chỉ trong chớp mắt, một năm nữa đã trôi qua.
"Thật tuyệt khi được sống thêm một năm nữa."
"Nương nương, xin đừng nói những lời không may như vậy."
Người cung nữ trẻ vội vàng khuyên can.
Miêu quý phi thản nhiên phủi lớp bụi không tồn tại trên quần áo rồi nhìn vào đôi mắt của đối phương, đôi mắt cực kỳ giống với Nguyễn Tích Văn. Cô cảm thấy hơi mềm lòng.
"Con bé ngốc, chỉ có mình ngươi là lo lắng quá mức thôi. Vào bếp làm cho ta ít bánh trái cây đi."
Cô muốn loại màu đỏ hoặc hồng có mùi thơm nhẹ và họa tiết nhỏ.
Sẽ tuyệt vời nhất nếu nó có hương vị của Hàn Vân tự mười bảy năm trước.
Trong nhiều năm qua, cô đã nếm thử nhiều hương vị khác nhau, thử qua kỹ năng nấu nướng của các đầu bếp giỏi khắp đất nước.
Nhưng chỉ có tiểu cung nữ mới có thể làm cho hương vị có chút giống với ngày xưa.
Chỉ có một điểm.
Có một điểm tuyệt vời.
Con người cũng vậy, chỉ cần một đôi mắt giống nhau là đủ.
Hàng năm khi Miêu quý phi ra khỏi cung, cô đều hỏi thăm tin tức của Nguyễn Tích Văn. Người ta nói cô ấy có tính khí u ám và nắm giữ mọi quyền lực trong gia đình. Chồng và thiếp thất đối xử với cô rất tốt nên cô ấy không bao giờ ra khỏi cửa.
Ánh sáng phản chiếu từ trâm phượng hoàng vàng chiếu vào khuôn mặt của người trong gương.
Giống như một giọt nước mắt đục ngầu.
"Chỉ cần đối xử tốt với cô ấy, thế thôi."
Cô không muốn bị người ngoài làm phiền, cũng không muốn gặp rắc rối.
Chỉ nghĩ và nghĩ, đi vòng quanh,
Nhớ người đó giống như vết mực trên giấy tuyên thành, lông mày vẽ lệch và chiếc thìa ngọc vô tình vỡ.
Nó khiến người ta phải tỉnh táo cả ngày lẫn đêm.
Cô ghét Nguyễn Tích Văn, người đã không chịu buông tay cô sau mười bảy năm xa cách.
2. "Ta cứ tưởng mấy năm nay cô sống rất vui vẻ hòa thuận, không ngờ lại bị nhốt trong một cái lồng sâu nơi hậu trạch."
Nguyễn Tích Văn đã già rồi.
Trên khuôn mặt cô xuất hiện vài nếp nhăn, tóc đã bạc, vẻ mặt u ám và buồn tẻ.
Cô ấy không còn là cô gái tươi sáng và rạng rỡ như trước nữa.
"Cô vẫn không dạy ta cách pha trà sao?"
"Ta không có công thức bí mật nào hết."
"Cô! Thôi bỏ đi, đưa đại phu vào."
Miêu quý phi là con gái của một gia đình tri thức.
Tất nhiên, cô không muốn nổi giận với một người tàn tật. Thật không công bằng, cũng không công bằng như trận đấu polo vậy.
"Phu nhân, nếu người kiên trì châm cứu trong thời gian dài, chân của người có thể sẽ khỏi."
"Thật?!"
"Bàn tay của thái y không bao giờ mắc sai lầm"
Nhìn thấy 'kẻ thù' của mình vui vẻ như trẻ con, cô không khỏi bật khóc. Tích Văn à Tích Văn, cô đã trải qua những gì? Cô có thể cho ta biết được không?
Ta là một quý phi có quyền lực, không phải là một tiểu nữ hài luôn bị cô chèn ép nữa.
Ta sẽ giúp cô trả thù.
Nhưng khi bắt gặp đôi mắt kiên quyết và bình tĩnh đó, mọi lời nói đều mắc kẹt trong miệng.
Miêu quý phi nhẹ nhàng cầm tách trà lên, nuốt cả lời nói lẫn nước trà. Tích Văn chắc chắn không đồng ý.
Thời gian thăm viếng người thân bên ngoài cung diễn ra rất ngắn ngủi.
Xe ngựa lắc lư rồi quay trở lại nơi nó phải về.
Miêu quý phi không ngủ được. Tâm trí cô tràn ngập hình ảnh đôi chân đầy vết sẹo kinh hoàng của Nguyễn Tích Văn. Nước mắt vô thức thấm ướt má, đánh thức tiểu cung nữ đang canh gác.
"Nương nương, nô tỳ lấy cho người ít nước đá để giảm sưng. Sẽ không ai để ý đâu."
Nhìn xem,
Cô ấy ân cần y như Nguyễn Tích Văn ngày xưa vậy.
Cô không bao giờ uống những viên thuốc tan máu bầm mà Nguyễn Tích Văn đưa cho cô sau trận đấu polo mà cất chúng sâu trong tủ.
Thuốc đã hỏng và mất tác dụng.
Thứ duy nhất không thay đổi là một bông hoa đào nhỏ trên lọ thuốc, được vẽ theo phong cách đặc biệt của ai đó.
Ngọn nến chập chờn, lúc này đã là ba giờ sáng.
"Ta nghĩ về một người bạn cũ mỗi đêm, mỗi ngày, mỗi năm. Tại sao vậy?"
"Nô tỳ to gan hỏi người một câu, người gặp người bạn này ở đâu?"
"Chưa lấy chồng, hội thi thêu"
"Cô ấy hẳn là một cô gái rất xinh đẹp."
Đôi đồng tử đen tuyền phản chiếu ánh nến lung linh.
Một nụ cười thoáng qua.
"Ở quê Thuận Đức của nô tỳ, có một Hội Kim Lan. Sau khi một người phụ nữ trở thành Kim Lan, mặc dù cô ấy đã kết hôn, cô ấy không sống cùng chồng."
"Tại sao?"
Cung nữ không nói gì, chỉ mỉm cười, nụ cười có chút hàm ý.
"Nô tỳ cũng có một tỷ tỷ kết nghĩa. Khi rời cung ở tuổi 25, nô tỳ sẽ sống cùng tỷ ấy."
Điều đó giống như tia chớp lóe lên trong tâm trí Miêu quý phi, những ý tưởng chưa từng có xuất hiện.
Cô đã hiểu.
Không phải là ghét,
Không phải là hận,
Đó là tình yêu bị bóp méo bởi sự oán giận, là sự hèn nhát tự ti pha lẫn đố kỵ, là sự cay đắng muốn gần gũi nhưng không dám.
Ta yêu cô, Nguyễn Tích Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro