Chap 2: Red

Nguyệt thực như mật ngọt nơi bờ môi.

Anh vẫn mơ về một sự trở về.

Tựa như một lời hứa được giữ kín,

Như bình minh không thể nào ló dạng,

Nổi lên từ những con sóng đen màu nọc độc.

Kết quả cuộc gặp mặt đầu tiên sau tám năm giữa Mark và Donghyuck kết thúc tầm thường một cách đáng thất vọng. Mark hoàn thành công việc của mình, ăn một quả chuối cho bữa trưa và gọi đồ ăn nhanh từ một cửa hàng Trung Quốc cho bữa tối, xem TV trong khi làm tổ trên chiếc sofa với laptop vẫn đang mở để xử lý một số hồ sơ công việc trong khi hầu như không động tới mấy túi đồ ăn nguội lạnh trước mặt. Khi đóng laptop của mình trong sự bực tức, hắn đã vô tình để lại một vết nước sốt hình trăng khuyết trên đó, nước sốt chua ngọt, cái loại bạn thường dùng để chấm bánh phồng tôm của mình giờ đang chễm chệ trên chiếc Macbook quý giá của hắn, đỏ rực dưới ánh đèn nhà lạnh lẽo như một bằng chứng buộc tội. Mark liếc xéo vết bẩn rồi lau sạch trước khi ngã vật trên giường, dán chặt mắt vào điện thoại.

Renjun đã nhắn tin cho hắn tầm mười lăm phút trước để hỏi xem mọi thứ có ổn không. Chắc cậu ta lại nói chuyện với Donghyuck rồi. Một tin nhắn thật khô khan, mang đậm phong cách Renjun, nhưng việc cậu ấy có thể rời mắt khỏi luận án tiến sĩ đủ lâu để nghĩ về Mark đã là một thất bại theo một cách nào đó.

Mark không biết nên nhắn lại như thế nào. Hắn không biết Renjun đã biết được bao nhiêu. Hắn không biết liệu điều đó có quan trọng hay không.

Tao ổn, rốt cuộc hắn vẫn nhắn lại.

Renjun đã xem tin nhắn và Mark có thể thấy mấy chấm tròn nhảy nhót dưới tên cậu khi cậu soạn tin nhắn trả lời rồi lại xóa đi. Yeah, hắn nghĩ bản thân cũng như vậy. Chẳng có cách nào hay để nói về chuyện này. Hắn biết Renjun chỉ muốn điều tốt nhất cho bọn họ – và sống sót vượt qua khóa luận mà không đồ sát vị hướng dẫn viên – nhưng đôi khi mọi chuyện đơn giản là không suôn sẻ.

Mark chìm vào giấc ngủ với quần áo đi làm còn nguyên trên người. Hắn chỉ đủ tỉnh táo để đặt nhiều báo thức cho ngày hôm sau và lấy ra bộ vest mới trước khi thiếp đi như ngọn đèn le lói trong bóng tối nặng trĩu của căn phòng.

💔

Cả đêm trôi qua chỉ như một cái chợp mắt của Mark, khi hắn mở mắt ra, chuông báo thức đã reo, một tiếng beep – beep đơn điệu tẻ nhạt. (Ngày xưa, Donghyuck hay đặt báo thức cho Mark, thậm chí một trong những bạn tình của hắn cũng cố gắng làm như vậy vì nó quá đơn điệu và nhàm chán, nhưng Mark đã ngăn cậu ta lại, bởi một số thứ chỉ thuộc về Donghyuck và một số thứ chỉ đơn giản là câu thần chú xua đuổi hình ảnh Donghyuck khỏi tâm trí hắn.)

Mark nhấn nút báo lại và chợp mắt khoảng vài giây trước khi cảm giác tội lỗi sẵn có và hình ảnh trong đầu về những con số màu đỏ trên đồng hồ báo thức kỹ thuật số buộc hắn phải thức dậy. Mark tắm và cạo râu, toàn bộ cơ thể dường như tràn ngập một năng lượng lo lắng nào đó khiến hắn vô thức gõ ngón tay lên mọi thứ xung quanh. Cuối cùng, Renjun cũng chẳng nhắn lại. Mark kiểm tra những tin nhắn khác - chủ yếu là thông báo email liên quan đến công việc và thư rác.

Không có gì từ Johnny, vừa nhẹ nhõm vừa đáng sợ. Cũng không có gì từ Jaemin - không phải là Mark mong đợi gì từ cậu ta. Dẫu sao, Jaemin chắc phải rõ rồi. Nếu Renjun biết, thì Jaemin cũng phải biết.

Có thể là do sự lo lắng kỳ lạ bao trùm thói quen buổi sáng vốn yên bình của Mark, có thể là do cơn oán giận của Donghyuck vẫn còn lởn vởn đâu đây, nhưng Mark muốn nhắn tin cho Jaemin trước, một cách xấu tính, nhỏ nhen, hỏi cậu ta rằng từ khi nào người bạn thân nhất ngừng đứng về phía hắn, nói với cậu Đúng rồi, tao cắt đứt mọi thứ sạch sẽ rồi, như mày muốn, bây giờ em ấy là của mày tất đấy.

Nhưng như thế thật không công bằng, ngay cả đối với Mark. Jaemin đã thích Donghyuck từ hồi cấp hai nhưng Donghyuck chưa bao giờ quan tâm đến cậu theo cách đó.

Khá dễ dàng để biết Donghyuck thích thứ gì – đội hợp xướng, công việc bán thời gian là nhân viên cứu hộ, chơi game, nhảy theo những bài Kpop khó hiểu trước tấm gương khổng lồ trong phòng Mark (cũng có thể là ở phòng tập thể dục thứ hai của trường, phòng được sử dụng bởi câu lạc bộ thể dục nhịp điệu, nơi Donghyuck chỉ có thể vào sau khi hôn môi Sarah một lần vào năm hai), địa lý thế giới. Khoảnh khắc quyết định rằng mình thích một thứ gì đó, nó sẽ dồn hết tâm trí vào điều đó. Mark cũng vậy. Mark không nói gì với nó trong nhiều năm và Donghyuck dường như chưa bao giờ nắm được những gợi ý cho đến một ngày đột nhiên nó hiểu ra và cuộc sống của Mark trở thành địa ngục trần gian.

Có cả một năm trung bình mà Mark có thể thấy Donghyuck tán tỉnh hắn với ý đồ, có mục đích, với một chút ác ý, và hắn thì bất lực. Có lẽ hắn không nên làm gì cả, nhưng Mark không hối hận về năm cuối cấp trung học đó, hắn đã hẹn hò với Donghyuck ở khu trò chơi điện tử, ở bãi biển, ở hồ bơi, trên mui xe dưới mái hiên cùng bầu trời đêm xanh thẳm - quá sợ hãi để nắm tay nhau nhưng vẫn nắm, ăn cùng nhau món kem dâu tây ở quán ăn, Donghyuck liếm chiếc thìa nhựa màu hồng với ánh mắt nghịch ngợm. Hắn chưa từng nuối tiếc đã để lại nó phía sau, nhưng cũng chưa bao giờ nuối tiếc vì có được khoảng thời gian đó.

Tàu điện ngầm đông nghẹt như thường lệ, Mark ôm chiếc cặp táp của mình và nghe tin tức trên airpods. Johnny không có ở văn phòng khi hắn đến nơi và Jason, thực tập sinh mới, chặn Mark ở cửa để thông báo rằng Johnny xin nghỉ ốm. Điều này thậm chí còn nhẹ nhõm hơn và đáng sợ hơn là không nhận được bất kỳ tin nhắn nào.

Jason, người từng học luật cùng Mark tại Yale, cũng là người chia sẻ với Mark ký ức đáng hổ thẹn về việc say xỉn cùng nhau và nhảy vào đài phun nước công cộng sau một kì thi căng thẳng - nhắc Mark rằng hắn phải hỗ trợ bà Thomas hôm nay. Mark gật đầu ngoan ngoãn, đi cùng người phụ nữ đến văn phòng của bà, để nghe hướng dẫn cho anh về vụ án mới, giúp sắp xếp hồ sơ và gọi cộng tác viên bên ngoài để thẩm định. Jason đón hắn đi ăn trưa tại Starbucks dưới văn phòng, cứu Mark khỏi những núi giấy tờ đang chất cao trên bàn làm việc.

"Bà ta có gì tốt hơn Johnny không?" cậu ta hỏi về bà Thomas, khi mồm nhét đầy bánh mì và cà phê. Mark đáp lại bằng một cái nhún vai.

"Johnny giao việc ít hơn một chút, nhưng anh ấy thường giao cho tôi nhiều trách nhiệm hơn. Còn về cơ bản, bà ta chỉ đổ mọi loại rác rưởi lên đầu tôi. Nhưng đó vẫn là kinh nghiệm, ông biết mà?"

Jason gật đầu, cố gắng che giấu sự ghen tị của mình. Cậu ta có thể sẽ không có được cơ hội giống như Mark đã có - làm việc cho công ty - nhưng kỳ thực tập này vẫn sẽ là một điểm cộng rất tốt cho CV của cậu ta.

"Này, tôi thực sự ước mình có thể đi Las Vegas với mọi người. Tôi nghe nói ông đã có một đêm thực sự cuồng nhiệt và biến mất cùng với một ngôi sao Youtube hay gì đó?"

Mark chớp mắt, bối rối, rồi cười vào mặt Jason.

"Cái gì? Ai nói với ông điều đó?" Chúa ơi, điều đó sẽ hay hơn rất nhiều so với việc kết hôn với tên nhóc với trái tim bạn đã bóp nát thời trung học. Nhưng Jason không cười với hắn.

"Synclair! Cậu ta nói ông đi vệ sinh, và một lúc sau cậu ta có đi tìm ông rồi bắt gặp ông đang hú hí với cậu youtuber từ cái thử thách chơi game không tưởng đó, cái tên youtuber người Mỹ gốc Hàn với đôi mắt cún con mà em gái tôi phát cuồng lên. Fullsun thì phải ?"

"YouTuber người Mỹ gốc Hàn?" Mark lặp lại, chậm rãi.

"Cẩn thận kìa, nửa cái bánh sandwich của ông đang nhỏ giọt xuống đùi kìa."

Mark nhìn xuống và chửi thề, đồng thời cố gắng cứu bữa trưa và một trong những bộ đồ yêu thích của hắn bằng cách giữ cho một muỗng nước sốt khổng lồ không rơi xuống.

"Tý thì chết, cảm ơn nhá. Ông đang nói về cái gì vậy, Fullsun? Đó có phải là tên của youtuber đó không?"

"Ông không biết thật à ? Theo lời Syn thì ông đã đá lưỡi với cậu ta đó. Trời ạ, làm tình với người nổi tiếng có cảm giác như nào vậy? Anh chàng đó gần đây đã có 50 triệu người đăng ký kênh của mình, em tôi cứ lải nhải mãi về điều đó."

Phải mất một giây để mở điện thoại và tra cứu một cái tên trên Youtube, nhưng thật không may cho Mark, giờ nghỉ trưa của hắn đã hết. Công việc bắt đầu vào buổi chiều, và hắn phải buộc mình tập trung khi bà Thomas mắng hắn lần thứ ba. Lời nói của Jason trở thành một dòng âm thanh dài giữa tiếng ồn tĩnh, một dòng đưa hắn trở lại với Lee Donghyuck, tên game của nó, Haechan. Trong tiếng Anh, nghĩa là Fullsun.

💔

Và đây là lúc dòng thời gian rối tung lên. Mark thích nghĩ về Donghyuck như một hiểm họa ngọt ngào với đôi mắt nâu to tròn, một chàng nhân ngư cám dỗ hắn từ thành bể bơi, hai chân bắt chéo, chiếc áo sơ mi cứu hộ cứng cáp dính chặt vào khuôn ngực mảnh khảnh đầy mời gọi. Donghyuck, Donghyuck cười toe trước khi nhoi người và trượt xuống nước, cảnh cáo để Mark biết rằng nếu hắn cố chạm vào, nó sẽ lặn xuống hoàn toàn, lặn vào cõi hư vô. Xa xăm, xa vời. Một Donghyuck là những bí mật nơi tủ đựng đồ, Mark sẽ viết mấy bài thơ ngây ngô, ví nó như ánh lửa, như đường ngọt,với màu hoàng hôn đỏ màu máu chảy vào màn đêm, cho tới đôi tông lào màu đỏ tươi hay chiếc áo phông đã bạc màu. Hắn lén nhét chúng vào nơi mà Donghyuck sẽ không bao giờ tìm thấy – giữa những trang sách toán của nó hay bên trong tập lời bài hát của mấy cái CD Donghyuck hắt hủi nhất. Mark thích nghĩ về Donghyuck như một giấc mơ kỳ ảo hơn là một cậu trai thực sự, bằng xương bằng thịt với hàng lông mi cong và mái vương mùi clo. Cậu trai này không có ngàn vì tinh tú trong mắt nhưng nó sẽ tô son bóng màu anh đào và mặc chiếc quần đùi ngắn nhất đi gặp Mark, dồn hắn vào góc con hẻm sau quán điện tử, giữa máy bán thuốc lá tự động và cánh cửa sau dẫn đến phòng nhân viên – lẽ ra họ không được ở đó nhưng Jeamin làm việc ở quán điện tử và để họ lẻn vào sau khi cậu có ca trực tối.

Một Donghyuck, thoải mái với chính mình như một chú bướm chui ra khỏi kén, mọi góc cạnh của một thiếu niên mới lớn và sự mềm mại xưa cũ, tay đặt trên vai Mark, râu thậm chí còn chưa lún phún trên cằm, tóc quá dài vì nó không có tiền để cắt mà Taeyong sẽ chỉ cắt cho nó lởm chởm. Khi Donghyuck uống nước, nó sẽ vô thức liếm trôi đi lớp son bóng chỉ để lại một đôi môi nứt nẻ và hương vị thoang thoảng của kẹo cao su kết hợp với bia rẻ tiền – vị dâu nhân tạo và rượu, một sự kết hợp kinh khủng, nhưng nó vẫn biến điều này thành một thứ tuyệt vời theo cách chỉ Donghyuck mới làm được. Donghyuck này có cả gan liếm vào miệng Mark, nếm thứ rượu mà Mark đã cướp từ tay Renjun chỉ để chứng minh rằng dù sao thì hắn cũng không phải là trai ngoan 100%, rằng hắn có thể ngầu - ngầu đến mức Donghyuck phải nhìn hắn. Và Donghyuck này, ồ, nó đã làm nhiều hơn là nhìn. Nó đủ gan để tuyên bố chủ quyền, nhưng không có gan để xác nhận mối quan hệ. Thật là một tội ác. Thật là Donghyuck.

Sáng hôm sau Donghyuck sẽ giả vờ nó không nhớ gì cả. Nó sẽ nói rằng có lẽ bản thân đã quá say, "Đừng nghĩ quá nhiều về điều này, Mark, nó không sâu đến vậy đâu."

(Nhưng với Mark nó luôn sâu. Với Mark, điều này chưa bao giờ được đo bằng độ sâu cả. Tình cảm của hắn tựa một bể bơi không đáy mà trong giấc mơ, nơi ảo ảnh của Donghyuck tan biến ngay khi Mark toan hôn nó.)

Donghyuck này, giống hệt người sẽ nói dối trắng trợn với Mark tám năm sau, là một kẻ nói dối tài tình. Chỉ là Mark quá hiểu nó, hắn biết khi nào Donghyuck đang nói dối, hắn biết khi nào nó bịp bợm, hắn biết khi nào nó khoác lác.

(Và, khác với hình ảnh chàng tiên cá kỳ bí trong tưởng tượng của Mark về Donghyuck, Donghyuck thật có bàn tay ướt mồ hôi và đôi tai đỏ rực, do dự trước cử chỉ của chính mình và sợ làm Mark ghê tởm, và nó chỉ, quá, quá thật, đến mức khiến Mark đau lòng, thậm chí bây giờ hắn vẫn còn đau khi nghĩ về nó. Vì vậy, hắn đã không.)

💔

Mark ghét nghĩ về Donghyuck thật, kẻ với trái tim tan vỡ mà thủ phạm không ai khác ngoài hắn, nhưng trốn chạy một người luôn sống trong tâm trí mình chưa bao giờ là điều dễ dàng. Donghyuck sẽ luôn lấp đầy những khoảng trống giữa công việc và những đêm rẻ tiền ở quán bar của hắn - trò chuyện với những kẻ lạ lẫm mà đôi môi chẳng bao giờ mềm mại hay chúm chím hình trái tim đáng yêu như ai kia.

Ngay cả khi không có mặt, hình bóng của Donghyuck vẫn khịt mũi trước căn hộ nhỏ của Mark với mấy hộp đồ ăn nhanh vô vị, ngồi trên mép bàn làm việc của hắn, như một bóng ma, cặp đùi mềm mại ẩn dưới lớp quần jean cũ, hai chân bắt chéo, ngả người ra sau nhìn Mark vắt kiệt tuổi trẻ của mình để có được chút công nhận trong thế giới cá lớn nuốt cá bé. Nó mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ quá khổ, trên da loang lổ những đốm nắng, thứ ánh sáng được lọc qua những lá thông ở công viên phía sau trường. Không hề ăn nhập với thứ ánh đèn huỳnh quang nhân tạo trong văn phòng làm việc của Mark. Tiếng cười của nó cũng vậy.

Mark lắc đầu xua đi tiếng cười phán xét ấy – nghe Donghyuck thật hôm qua cười còn thật hơn – rồi ngồi sụp xuống trong văn phòng vắng vẻ giờ tan tầm, lờ đi đống tài liệu lộn xộn trên bàn. Hắn gõ hai từ trên thanh tìm kiếm Youtube: "Full sun."

Full sun. Thuật toán tự động sửa thành FullSun.

Khuôn mặt của Donghyuck xuất hiện trên thumbnail của video gần đây nhất, với quả đầu mullet chết tiệt mà Mark vẫn ghét cay ghét đắng. Las Vegas VLOG + ăn mừng 50 triệu người theo dõi. Con trỏ của Mark lướt qua liên kết, mở nó trên một tab mới, nhưng thay vì xem nó, hắn lại lướt một vòng quanh kênh, bỏ qua từng video, từng video. Có những danh sách phát cho các trò chơi khác nhau mà Donghyuck đã chơi hoặc đang chơi, sau đó là một số vlog cá nhân và thử thách của cậu, nội dung đặc biệt. Donghyuck có vẻ đã có cho mình một kênh Youtube khá uy tín. Mark sốt ruột lướt xuống, cố lướt đến video cuối cùng trên kênh - video đầu tiên Donghyuck đăng tải.

Đó là một video rất đơn giản, một trò chơi sinh tồn kinh dị mà Donghyuck đã chơi mà không để lộ mặt. Tiêu đề, Tôi tự làm mình sợ chết khiếp vì hôm qua bị đá, khiến Mark nghẹt thở. Hắn cố gắng nuốt xuống và nhận ra mình không thể. Hắn đóng tab, đóng trình duyệt, tắt toàn bộ laptop rồi gục đầu vào đó. Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp.

💔

New York trút hơi thở nặng mùi khói sương nhuốm một màu đỏ đặc của đèn điện trên nền trời xám xịt. Mark đủ tiền đi taxi về, nhưng hắn đã hối hận ngay khi những ngón tay không ngừng gõ nhịp trên cửa kính, thành công thu được một ánh nhìn khó chịu từ tên tài xế. Vào khoảnh khắc như thế này, khi những suy nghĩ ầm ĩ đến mức người khác cũng nghe thấy được, thì việc đi tàu điện ngầm lại dễ chịu cho tâm trí hơn nhiều. Tiếng ồn ào sẽ nhấn chìm tiếng hét kinh hãi của Donghyuck trong cái video đầu tiên, tiếng kêu như bị bóp nghẹt và cao vút đến mức dường như đang khóc chứ không phải sợ hãi.

Mark nhắm mắt, bám chặt vào quai xách bằng da của chiếc cặp công ty để giữ cho tay mình bận rộn. Hắn thanh toán bằng thẻ công ty của mình và lần đầu tiên không lo lắng phải giải thích điều đó như thế nào với quản lý ngân sách - đã đủ muộn để hắn có thể biện minh cho mức giá của chuyến đi về nhà bằng lý do an toàn. Việc đi bộ đến thang máy gần giống như vấp ngã. Hắn phải dựa vào gương trong thang máy vì đầu gối có cảm giác giống như thạch. Mark chỉ muốn tắm rửa, đánh răng và ngủ, ngủ cho qua cả tuần này, cả tháng này, cả năm nay.

Hắn kiểm tra hộp thư của mình theo thói quen đề phòng trường hợp nhận được thứ gì đó từ một trong những vị sếp ở phía bên kia đất nước. May mắn là không có gì, nhưng đó là lúc hắn nhận ra tab vẫn đang mở từ vlog Las Vegas của Donghyuck. Hắn không có ý định xem nó, chỉ nhấp vào để đóng nó lại, nhưng trước khi có thể, mắt hắn đã trượt xuống phần bình luận, cụ thể là ở bình luận thứ ba.

Tên người dùng chỉ là một chuỗi ký tự vô danh clary luz. Không có ảnh, chỉ là một vòng tròn đỏ tươi thay cho avatar. Bình luận khá ngắn nhưng nó dụ Mark như con thiêu thân lao vào lửa.

cuối cùng cậu có gặp người yêu cũ ở Vegas không lol

💔

Johnny nổi giận đùng đùng, gương mặt như giông tố khi gã mở cửa. Tốt thôi, Mark nghĩ. Ít nhất họ giống nhau, bởi vì hắn chưa bao giờ nổi điên như vậy trong đời. Nếu nói giông tố còn nhẹ, Mark là cả một cơn bão.

"Mark, mẹ nó đã gần hai giờ sáng rồi -" Johnny định nói, nhưng Mark cắt ngang.

"Sao anh không nói cho em về kênh Youtube của Donghyuck?" hắn hỏi, với giọng điệu buộc tội nhất có thể. Nghĩ lại, đó có lẽ không phải là một ý kiến ​​hay. Mắt Johnny nheo lại, giống như khi có thứ gì đó chọc giận gã trước tòa. Tuy nhiên, gã vẫn ấp úng trước câu hỏi và Mark coi sự bối rối đó như cơ hội của mình.

"Ồ, và tại sao chuyện đó lại liên quan đến mày? Mày và Donghyuck đã chia tay nhiều năm trước rồi."

"Anh không nghĩ là em nên biết sao? Trước đây, có lẽ không thể, nhưng sau những chuyện ở Las Vegas? Em, con mẹ nó có quyền được biết em ấy đang làm gì. Anh có biết nó có ít nhất sáu vlog say rượu ngồi diss người yêu cũ không? "

"Tất nhiên tao biết, một nửa lượt thích của những video đó là của Taeyong với nick clone của mình. Và điều đó thì ảnh hưởng gì đến mày? Tên của mày chưa bao giờ bị nêu ra, nếu đó là điều mày lo lắng. Sự nghiệp của mày vẫn an toàn và sẽ chẳng ai biết mày đã có tình một đêm với một ngôi sao Youtube. Giờ mày hài lòng chưa?"

"Không! Em không hề, hài lòng thế đéo nào được? Em chỉ muốn tất cả những thứ này...kết thúc...Em cần Donghyuck ký vào tờ đơn chết tiệt đó và cút xéo khỏi cuộc đời mình, nhưng thay vào đó, em ấy...em ấy ở khắp nơi. Tám năm miệt mài tránh mặt giờ bị quăng vào toilet chỉ vì em vừa lên Yotube để thấy tuần trước, trong một buổi livestream, Donghyuck nói nó biết em sẽ ở Las Vegas, và nó không biết điều gì sẽ xảy ra nếu bọn em gặp mặt. Thế là thế đéo nào ?"

"Được rồi, Mark, tao cần mày bình tĩnh lại ngay bây giờ..."

"Em không bình tĩnh, đừng có bảo em bình tĩnh!"

Đôi môi của Johnny mỏng dần cho đến khi chúng gần như biến mất thành một đường thẳng trong miệng. Gã lắc đầu.

"Tao đã nói với nó chúng ta sẽ ở Vegas," gã nói, chậm rãi, cẩn thận phát âm từng âm tiết như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ. "Tao làm vậy vì không muốn nó sẽ đụng mặt mày. Tao hy vọng nó sẽ hoãn chuyến đi, nhưng nó nói sẽ chẳng bao giờ tình cờ gặp mày đâu vì đó là một thành phố lớn và gặp được mày thì thật khó tin."

"Yeah, thật khó tin?" Mark hỏi, như hỏi chính mình. "Nghe như thể nó đã lên kế hoạch từ trước vậy."

Đôi mắt của Johnny nheo lại. "Nó sẽ không bao giờ," gã nói, nhưng có một chút không chắc chắn len lỏi trong giọng nói của gã. Gã đã biết Donghyuck nhiều năm rồi, gã biết nó có thể làm. Vấn đề là, có phải không?

"Em cần nói chuyện với Donghyuck," Mark nói.

Em cần phải đấm nó, đó là những gì hắn nghĩ. Hắn hoàn toàn có thể hình dung ra Donghyuck, ngồi gù lưng trên chiếc ghế chơi game, cặp kính trễ trên mũi, tóc còn hơi ẩm sau khi tắm, chiếc áo phông in graphic vắt chéo qua vai khi nó đang nhâm nhi lon bia thứ tư trong buổi stream, lắc nhẹ như thể đang thưởng thức một lý sâm panh thượng hạng, "À, chuyến đi Las Vegas, sẽ rất vui đây, tôi sẽ gặp Felix, Chanee và Yangle, wow, tôi đã không gặp cậu ta kể từ lần trước ở San Diego năm ngoái, và mọi người biết điều gì vui không?" Nó nhấp một ngụm bia lớn, ngửa đầu ra sau, để lộ yết hầu nơi cổ họng, lấp lánh dưới ánh sáng xanh của màn hình máy tính. "Hàaa, cái này ngon thật đấy, cảm giác thật tuyệt... Tôi đang nói gì nhỉ? Ah, người yêu cũ của tôi cũng sẽ ở đó, thằng khốn đó. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi gặp nhau," đôi mắt đờ đẫn và đôi môi ướt át, cho đến khi nó lau sạch chúng bằng mu bàn tay.

Không thể nào nó không cố ý. Cuộc gặp gỡ, chắc chắn, có lẽ cả chuyện làm tình nữa, chắc chắn không phải chuyện đám cưới, ngay cả hắn cũng không đủ ngu ngốc để làm điều đó chỉ vì giận dỗi. Mark muốn đấm nó quá.

"Chà, vậy thì mày có thể tự đi mà giải quyết. Tao đã quá mệt mỏi vì phải chiến đấu giữa hai đứa trẻ trâu chúng mày rồi," Johnny nói, ném mình xuống ghế sofa với một tiếng thở dài mệt mỏi. "Tao đã dành cả ngày nói chuyện điện thoại để cố thuyết phục nó nói lý lẽ, nhưng có vẻ như cả hai bọn mày đều muốn cuộc chiến này xảy ra nên tao nghĩ mình sẽ để nó diễn ra."

"Ý anh là gì?"

"Donghyuck từ chối ký vào giấy tờ. Nó bảo chúc may mắn nếu mày lôi được nó ra tòa. Nó thừa tiền để mày có thể kiện nó rồi thắng, có lẽ mua cho mình một căn hộ tốt hơn cái ổ chuột mày đang ở, theo lời nó, và nó sẽ chẳng mảy may thấy tài khoản ngân hàng của mình bị ảnh hưởng gì. Thế nên đi đi Mark, đi tìm và giải quyết mọi chuyện với nó đi. Tao quá mệt mỏi làm người trung gian cho bọn mày rồi. Bọn mày đủ lớn để tự giải quyết vấn đề rồi. "

Oh, bây giờ nó thậm chí từ chối ký các giấy tờ? Mark chắc chắn sẽ đấm nó.

"Em có thể tìm nó ở đâu?" hắn hỏi, giọng run rẩy với cơn tức giận hầu như không thể kiềm chế.

"Nơi nó vẫn luôn ở. Nó chưa bao giờ rời đi. Donghyuck vẫn sống ở Heatherfield."

💔

Vé máy bay được mua trong cơn thịnh nộ và bốc đồng, nhưng từ đó trở đi, tất cả đều là sự tính toán. Mark trân trọng sự thật rằng vì đã gần đến cuối tuần và hắn được nghỉ thứ Sáu, sử dụng ngày nghỉ phép có lương cuối cùng của hắn trong ba tháng tới. Sau đó, hắn lên mạng, thuê một chiếc ô tô và đặt phòng tại một nhà nghỉ cách thị trấn vài phút.

Ba năm trước, bố mẹ Mark đã rời khỏi Heatherfield, theo chân Matthew - con trai cả của họ - sau khi anh chuyển đến Oregon với cơ hội thăng tiến mang lại nhiều vấn đề hơn là lợi ích. Rời khỏi ngôi nhà nơi họ đã nuôi nấng con cái là một quyết định khó khăn, nhưng mọi người đều thấy rõ rằng Mark sẽ không bao giờ tự nguyện quay trở lại Heatherfield - không phải sau cách hắn rời bỏ nó - và Matthew cùng vợ anh đang phải vật lộn để nuôi 3 cô con gái của mình trong khi làm việc toàn thời gian để trang trải chi phí của ngôi nhà mới. Ngôi nhà cũ ở Heatherfield đã được bán vội vàng để mua một căn hộ khiêm tốn hơn ở Portland, điều đó có nghĩa là, giờ đây khi Mark cuối cùng cũng về nhà, hắn thực sự không còn nhà để về.

Chỉ có Donghyuck, lý do hắn không bao giờ trở lại cho đến tận bây giờ, cũng là lý do cuối cùng hắn quay trở lại.

Có Donghyuck và sẽ không có nhà của Mark, phòng khách nơi họ gặp nhau lần đầu, bóng cây thiết mộc thấp thoáng trước cửa sổ lớn cắt ánh sáng trên tường bằng những chiếc lá như lưỡi dao, chiếc sofa màu đỏ tía bạc màu nơi họ ngồi xem bóng đá với bố Mark và anh trai Donghyuck, căn bếp liền kề, chiếc bàn họ chạy quanh, quay vòng khi đuổi nhau khi còn nhỏ,, cái bồn rửa rỉ nước nơi họ rửa bát cùng nhau - một quy tắc bất thành văn là Donghyuck sẽ phụ trách lau bát mỗi khi đến nhà Mark ăn tối. Phòng của Mark, nơi họ dán những ngôi sao lên trần nhà và dán áp phích phim lên tường cùng nhau, nơi họ chơi trò chơi điện tử trong im lặng, được ru ngủ bởi chuỗi tiếng Hàn rì rầm dễ chịu phát ra từ phòng khách khi mẹ họ nói truyện. Họ hôn nhau không ngừng trong căn phòng đó, lần đầu tiên họ làm tình cũng trong căn phòng đó, trên chiếc giường chật chội của Mark, những tờ giấy màu, Donghyuck nói rằng nó chưa bao giờ cởi quần áo trước mặt đàn ông trước đây với vệt ửng hồng trên gò má. Mark đã nắm tay nó, nói với nó rằng không sao cả, anh cũng vậy.

Sau đó, họ xuống tầng - sau khi họ đã chỉnh trang lại quần áo và bản thân, không có đường lui sau những chuyện như thế này - vào bếp, tìm thứ gì đó để ăn. Họ ngồi trên hiên nhà cho đến khi mặt trời mọc, màn đêm chằng chịt những vì sao chuyển sang màu đỏ hồng ngọc, đỏ như máu, chia nhau gói bỏng ngô ăn dở vì đó là thứ duy nhất Mark tìm thấy trong tủ đựng thức ăn ngoài kem que, và trời thì quá lạnh để ăn kem.

"Em nghĩ em yêu anh á?" Donghyuck nói, hơi lên giọng về phía cuối, như thể đang hỏi một câu hỏi.

Ngay tại đó, trong chính khu vườn nơi Mark sẽ chia tay Donghyuck chỉ một tháng sau, Mark thực sự đã trả lời: "Anh nghĩ mình cũng thế."

Donghyuck chỉ gật đầu, nở một nụ cười với hắn - một câu hỏi, nó hỏi, nhưng chính nó là câu trả lời - và ăn nốt miếng bỏng ngô cuối cùng trong sự im lặng ồn ào của một buổi sáng đầu tháng Sáu.

Điều tồi tệ nhất là Donghyuck vẫn sống ở cùng một ngôi nhà cũ, ngay bên kia đường. Mark sẽ phải đi qua tàn tích của cuộc sống cũ, quan sát từ bên ngoài, như một người xa lạ, những bông hoa phong lữ ai đó đang chăm sóc, chiếc xích đu mới do người khác lắp đặt, như xâm phạm sự thiêng liêng trong những kỷ niệm của hắn. Chính hắn là người khiến mọi việc thành ra như này, nhưng bằng cách nào đó hắn luôn mong có thể đảo ngược quyết định của mình, mặc dù hắn không hề muốn. Trong thâm tâm, Mark luôn muốn sẽ quay lại vào mùa hè và Giáng sinh, nhưng không có thời gian, không có sau đó. Hắn chỉ quá sợ tình yêu bướng bỉnh của Donghyuck, sự căm ghét bướng bỉnh của Donghyuck, Donghyuck, Donghyuck xinh đẹp, Donghyuck bướng bỉnh. Khi hắn ngồi một mình trong căn phòng đôi nhỏ xíu của mình - bạn cùng phòng của hắn đã trở lại Cleveland vào dịp lễ Tạ ơn, rồi Giáng sinh, rồi mùa hè, sau đó thay đổi bạn cùng phòng và bắt đầu lại thói quen hàng ngày – hắn có thể tự lừa mình nghĩ rằng chia tay là một ý hay, hắn sẽ không có thời gian để quay lại ngay cả khi hắn và Donghyuck vẫn yêu nhau. Tốt hơn là như này. Tốt nhất là như thế. Để kết thúc mọi thứ trước khi chúng trở nên tồi tệ.

Tuy nhiên, bọn họ thật ra. Đã luôn tồi tệ .

💔

Tình cảm với Donghyuck không phải điều gì đến một cách tự nhiên.

Việc Mark nhận ra mình là gay xảy ra khá đột ngột, khi hắn " phản ứng" trong khi xem một trận bóng chày của trường trung học. Đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận ra nó có liên quan đến con trai, cụ thể là với cầu thủ ném bóng dự bị của đội đối phương. Hắn nghĩ có điều gì đó không ổn với thằng nhỏ của mình trong khoảng ba tuần khi cơ thể hắn khiến bản thân bối rối hết lần này đến lần khác, trước khi một ngày Taeyong dồn hắn vào hàng rào trong khi đang tưới hoa và hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra và tại sao mày lại phớt lờ em trai tao. Mark thở hổn hển như cá mắc cạn và trút hết ruột gan ra với Taeyong bởi sự thất vọng của anh không đáng sợ, chỉ là đau lòng, và Mark thì không thể chịu được việc ấy – và có lẽ bởi thứ hắn thật sự cần là một lời khuyên từ anh trai nhưng anh hắn thì đang ở Columbia và sẽ không về nhà cho đến tận lễ Tạ ơn và không đời nào Mark gọi cho anh chỉ để hỏi về cái phản ứng không muốn này.

Mark thấy mình thật ngớ ngẩn khi Taeyong giúp hắn liên hệ các manh mối. Hắn thật ra có thể tự mình tìm ra, vào thời điểm thích hợp, hắn chỉ chưa bao giờ mong đợi điểu này xảy ra với một thằng con trai. Taeyong có bạn gái – họ đã ở bên nhau trong nhiều năm, và chỉ ngay sau khi chia tay, cô gái ấy bắt đầu hẹn hò với một cô gái khác, Mark mới nhận ra, cả hai đã nói dối cả thế giới, nhưng không lừa dối nhau– nhưng trông Taeyong có vẻ thấu hiểu và anh vỗ về lưng Mark, nói với hắn rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, hắn không bị làm sao cả.

"Nó ổn, Mark à. Mày không bị làm sao cả. Nhưng anh mong mày nhận ra là em trai anh mới mười ba tuổi và anh mong mày cư xử cho phải phép trước khi anh " thiến" mày."

Điều đó, ít nhất khiến Mark phải bật cười. Donghyuck là em bé đó, hai cái má bánh bao nhìn là muốn nhéo một cái, giọng nói thì cao vút với quả đầ bát úp luôn rung rinh mỗi khi nó lắc đầu.

"Không đời nào em thích Donghyuck theo kiểu đó đâu." , hắn trả lời.

Cái lườm của Taeyong sắc bén một cách đáng ngạc nhiên đối với một người vốn rất dịu dàng.

" Sao cũng được", anh nói. " Đừng có tránh mặt nó nữa. Nó khóc đấy."

Vì vậy Mark làm hòa với Donghyuck và nói với nó một nửa sự thật, rằng quá trình trưởng thành rất đáng sợ và hoang mang nên cơ thể hắn cần thời gian cũng như khoảng cách để thích nghi, và Donghyuck nhìn hắn nói, "Em thấy anh trông vẫn vậy à." và Mark cười, một cách sượng trân, với nỗ lực không nói ra suy nghĩ của mình Nhưng anh không còn cảm thấy như vậy nữa. Họ quay lại ăn trưa cùng nhau, học bài cùng nhau, chơi bóng chày và trò chơi điện tử cùng nhau, ngủ lại nhà nhau, và nếu Mark đôi khi có "phản ứng" thì đó là vì hắn đang dậy thì và điều đó là bình thường, điều này ai rồi cũng trải qua. Điều đó chẳng quan trọng lắm vì hắn không có phản ứng khi nhìn vào một câu trai đặc biệt nào. Thỉnh thoảng hắn cũng chia sẻ điều này với Donghyuck, không phải truyện mình thích con trai mà là những phản ứng không mong muốn và việc xem phim người lớn. Điều này khiến Mark cảm thấy bình thường hơn, như thể hắn vẫn có thể có chút liên kết gì đó với Donghyuck mặc dù hai người khác biệt hoàn toàn. Donghyuck nói với hắn có lẽ khi nào đó họ nên đọ xem ai "to" hơn và Mark cù léc khi đẩy nó xuống giường và bảo nó gớm chết đi được, đương nhiên hắn "to" hơn rồi vì Donghyuck còn chưa dậy thì. Họ vật lộn trong vài giờ, để bầu không khí ngượng ngập tan dần trong nhẹ nhõm. Ít nhất thì, Mark vẫn còn người bạn thân nhất của hắn. Ít nhất là thế.

Tình cảm với Donghyuck không phải điều gì đến trong ngày một ngày hai. Phải mất nhiều năm để Mark chấp nhận một sự thật rằng không, bạn thân nhất của hắn không còn là một thằng nhóc nữa và vâng, nó rất hấp dẫn và có lẽ Mark muốn mua cho nó mọi chiếc bánh taco mà nó muốn và hôn lên môi Donghyuck trước và sau đó. Phải khi Donghyuck trải qua hai đời bạn gái và Mark nuốt nước bọt, từ chối hỏi nó bất cứ điều gì về họ vì nó đau, và tránh mặt Donghyuck một cách tinh vi nhất có thể - điều đó có nghĩa là việc này không tinh vi chút nào - và Donghyuck nổi điên lên, đánh nhau và đánh nhau, và đánh nhau, rồi lại choảng nhau, nhưng Mark chỉ cho phép mình thích Donghyuck khi Donghyuck cũng bắt đầu thích hắn, khi Donghyuck hôn hắn trong con hẻm phía sau khu trò chơi điện tử và rồi giả vờ như không muốn làm điều đó vào sáng hôm sau, và từ sau đó nó không thể rời mắt khỏi Mark.

Mark sẽ mãi chẳng biết cuối cùng điều gì đã khiến Donghyuck trổ bóng. Có thể là hắn, có thể là một ai khác. Có thể sự gay đó đã luôn ở đó và chỉ đơn giản là một ngày Donghyuck thức dậy và quyết định rằng nó muốn Mark và nó nên tán hắn. Không thật sự có đủ nhiều thời gian để nói về điều này khi họ bắt đầu hẹn hò với nhau và trong tương lai Mark sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ những cơ hội đó – chỉ vì hắn sẽ không còn cơ hội nào để hỏi chúng trong tương lai nữa.

Ở hiện tại, mà thực chất là quá khứ, Mark nhìn Donghyuck và Donghyuck nhìn lại, gần như thách thức. Donghyuck sẽ đánh loại son môi rẻ tiền cùng một chút phấn mắt mờ nhạt ở khóe mắt, phấn hồng san hô trên gò má, và nhuộm tóc - điều nó đấu tranh với mẹ và anh trai trong nhiều ngày, và màu đỏ rực trên mái tóc nó cháy rực rỡ trong hai tuần đầu tiên của tháng Mười Hai, cho đến khi nó rời Nova Scotia để đón Giáng sinh với bố.

Khi quay lại, tóc Donghyuck đã trở lại màu đen và màu phấn mắt duy nhất trên mắt nó là một cái cau có. Taeyong nói với Mark rằng họ đã cãi nhau suốt thời gian qua. Về tóc tai của nó, về cách nó trang điểm, về những dự định trong tương lai. Anh lầm bầm đoạn cuối, trông có vẻ hơi đau khổ. Mark biết cha mẹ của Taeyong vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm khi anh quyết định từ bỏ việc học đại học để làm những công việc lặt vặt để có thể trang trải các hóa đơn. Anh cũng biết họ đang hy vọng rằng ít nhất Donghyuck sẽ vào được một trường đại học tốt, có thể bằng học bổng. Hắn biết Taeyong cũng tin tưởng vào điều đó, nỗ lực hết sức để em trai có cơ hội tốt hơn trong cuộc sống. Nhưng Donghyuck dường như không muốn có một cơ hội tốt hơn trong cuộc sống, và điểm trung bình của nó chắc chắn không đủ tốt để vào một trường đại học tốt, chứ đừng nói đến học bổng.

"Có lẽ em nên nói chuyện với nó," Taeyong nói. "Hãy cho nó một chút động lực. Nó sẽ đến Bờ Đông chỉ để được ở gần em, anh cá đấy."

Và Mark thực sự muốn nói về điều đó với Donghyuck, cho nó những lời khuyên và gợi ý và tất cả những cuốn sách mà hắn dùng để học SAT, hắn có thể vứt bỏ lòng tự trọng của mình và cầu xin nó hãy thử đến Bờ Đông chỉ vì hắn , nhưng rồi hắn ra ngoài đường và thấy Donghyuck đang nặn người tuyết trước bãi cỏ, mũi đỏ, tai đỏ, một sợi tóc đỏ nhô ra khỏi mái tóc đen nhuộm tại nhà tồi tệ, tất cả đều đỏ trên nền tuyết trắng xóa đến mức gần như xanh nhạt. Khi nhìn thấy Mark, nó nhìn xuống, như thể hơi xấu hổ về tình trạng đáng thương của mình, không son môi, không trang điểm, không có mái tóc đẹp và sức nặng của tất cả những kỳ vọng mà cha mẹ Donghyuck đặt lên vai khiến nó trở nên xuề xòa hơn bao giờ hết. Đôi mắt của nó cũng hơi đỏ và sưng húp, giống như vừa mới khóc. Trông Donghyuck vẫn thật xinh đẹp.

Mark mở miệng và không nghĩ điều gì sẽ bật ra sau đó.

"Này, em có muốn tới buổi vũ hội với anh không?"

Ngẩn ngơ dưới vầng dương chói chang, mắt sẽ mờ đi,

Nhưng ánh sáng kia chẳng mang theo hình phạt

Thân thể này của em cũng chẳng phải bí mật cần giấu kín.

Mark không nói với bố mẹ rằng mình sẽ về California. Hắn cũng không nói với Jaemin, Renjun hay Jeno, ngay cả khi hắn muốn gặp họ biết bao. Chỉ cách vài giờ xe, một buổi cuối tuần sum họp chẳng hề khó khăn. Nhưng chuyện với Donghyuck này, hắn không biết sẽ kéo dài bao lâu.. Cả tuần lễ mệt mỏi hay chỉ vài phút chóng vánh, một cao trào cuối cùng trên con phố chật hẹp đã chứng kiến cả hai trưởng thành? Quan trọng hơn, Mark chẳng chắc mình còn sức làm gì sau khi nói chuyện với Donghyuck. Giờ phút này, không có "sau này". Không có kế hoạch nào ngoài việc đặt chân đến chỗ Donghyuck.

Bởi vậy, Mark về nhà, thu dọn quần áo sạch cùng laptop và chỉ quay vào trong nhà lấy chiếc nhẫn cưới chết tiệt để sẵn sàng ném vào mặt tên chồng tồi kia. Ngồi trên tàu Airtrain tới sân bay, hắn google tên Donghyuck và nhận được hàng ngàn kết quả. Chủ yếu là các bài báo từ những tạp chí tự do viết về những người trẻ nổi lên như một hiện tượng như các Youtuber, Tiktoker với một lượng lớn fanpage trên Facebook. Có vẻ như có lượng lớn các giả thuyết do fan hâm mộ viết ra về mối tình đầu tồi tệ của Donghyuck đang lan truyền trên mạng, thậm chí còn có cả fanfic về Donghyuck và gã người tình không tên. Trên stream, Donghyuck chưa bao giờ tiết lộ tên thật của Mark, cũng không nói rằng hắn cũng là người Mỹ gốc Hàn, nên một phần fanbase của Donghyuck thực sự nghĩ Mark là một tên da trắng chơi thể thao nào đó. Chuyện này gần như khiến Mark cười khùng nếu như hắn đang không sôi sục trong cơn giận với Donghyuck. Mark tức đến mức chẳng thể bắt đầu phân tích lý do tại sao hắn lại tức giận, từng lớp từng lớp lý do chồng chất trong đầu, tranh giành nhau xem cái nào gào thét lớn hơn.

Có một sự thật là Donghyuck đã chia sẻ phần lớn về mối quan hệ thiêng liêng của họ với cả thế giới, những thứ Mark chôn giấu cẩn thận, tin rằng Donghyuck cũng thế (Cụ thể là, mọi phần trong mối quan hệ của họ, bởi vì ngay cả Donghyuck chỉ đề cập đến nó trên Youtube cũng cảm thấy rất sai đối với Mark). Hắn biết hắn không có quyền để cảm thấy tổn thương nhưng điều này đơn giản cũng không làm dịu những thương tổn đó. Sau cùng, có một sự thực là Donghyuck vẫn còn tức giận, và Mark thậm chí còn không có quyền cảm thấy tổn thương vì điều này – hắn đã từng đảm bảo sẽ không bao giờ cho phép mình có bất kỳ quyền nào đối với cảm xúc của Donghyuck nữa - nhưng chẳng phải đã quá lâu rồi sao? Bây giờ không phải là lúc nên buông xuôi mọi chuyện sao? Donghyuck vốn thẳng tính, gần như nồng nhiệt trong mối quan hệ của họ, nhưng thù dai đến mức này thì không phải quá đáng sao? Nhìn cái cách Donghyuck vênh váo cười nhạo cuộc sống của Mark. Cuộc đời này bất công vcl! Mark thì hy sinh, mài mặt học hành, bỏ lại cả tình yêu đời mình để vun vén tương lai mong muốn. Còn Donghyuck, Donghyuck, vừa mới tốt nghiệp trung học, đã có được thành công rực rỡ, giờ thì bay cao bay xa với mấy chục triệu đô, kênh Youtube bạc tỷ. Cái cách nó ung dung bước vào nhà Mark, xỉa xói căn hộ chật hẹp, khoe khoang sự giàu có. Từng câu từ, từng hành động đều như tát thẳng vào mặt Mark. Tên nhóc đó thậm chí còn từ chối ký đơn ly hôn, chỉ để chơi trội, chỉ để chứng tỏ nó đủ khả năng chi trả phí bồi thường. Có một thực tế là ngay từ đầu nó đã từ chối ký vào các giấy tờ. Thật là một tên nhóc xấu xa . Mark vặn vẹo vì tức giận trên ghế máy bay, gọi một ly rượu để trấn an bản thân, hắn thậm chí còn không uống được vì tức. Cơn giận trong hắn, ở khắp mọi nơi.

Trên tất cả thì, hắn không biết liệu có phải Donghyuck đã lên kế hoạch cho việc này không, kể cả là chi tiết nhỏ nhất. Nếu Donghyuck có tới một club theo kế hoạch cụ thể từ trước chỉ để gặp Mark. Nghe có vẻ hèn quá, đặc biệt người đó lại là Donghyuck. Mark thấy nôn nao bởi một phần nào đó trong hắn thấy sung sướng, hí hửng khi nghĩ rằng – bằng cách nào đó, đến tận bây giờ, Donghyuck vẫn chưa thể quên được hắn, hắn vẫn còn cái ảnh hưởng đó với Donghyuck. Một phần khác trong hắn đang quay cuồng trong toàn bộ tình huống này, vừa tức giận vừa lo lắng, và đâu đó trong mớ hỗn độn đó, phần lý trí nhất, phần biết phân tích, đang tự chất vấn hắn tại sao lại đuổi theo Donghyuck. Ai đã cho Donghyuck cái quyền khiến hắn trở lên như thế này. Không ai cả. Hắn là một thằng khốn nạn, Mark nhận ra, và không sao cả vì Donghyuck cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Chiếc xe mà Mark thuê đang đợi ở Sacramento. Đó là một chiếc SUV Nhật Bản, ăn xăng nhưng đủ cứng cáp để chống chọi với mọi cơn mưa giận dữ ngút trời trút xuống thành phố này. Dự báo thời tiết thông báo sẽ có mưa đến hết cuối tuần trên toàn bang, và Mark không thể không cảm thấy điều này thật mỉa mai. Trong ký ức, lúc nào cũng là mùa hè hoặc Giáng sinh, nhưng ngoài đời thực thì trời lại mưa. là kiểu mưa xấu xí, khi nước xối xuống quá nhanh và nhiều, nước không tìm được chỗ nào để đi và con đường bỗng trở thành một cái hồ, khiến cho việc đi lại trở nên nguy hiểm và chậm chạp, năm tiếng chạy xe thay vì ba tiếng như thường lệ, một quãng đường tẻ nhạt và chậm chạp tiến vào dạ giày con quái vật của hồi ức.

Mark lái xe qua những hàng cây và thị trấn có tên nghe giống nhau - gì đó ville, gì đó creek, gì đó-lake-city- và trông cũng giống nhau, giống hệt thị trấn mà hắn đang hướng tới. Mark lái xe qua vô số vạch trắng trên đường, chìm trong nước mưa bẩn thỉu, qua đám bùn chất đống ở rìa đường. Chiếc đồng hồ đắt tiền của hắn lấp lánh dưới những lưỡi gạt mưa run rẩy chập chờn, gạt nước bẩn thỉu trên kính chắn gió thành hình bán nguyệt. Những con số màu đỏ trên bảng điều khiển báo hiệu rằng vẫn còn đầu giờ chiều khi Mark đến vùng ngoại ô Heatherfield, và chỉ khi lái xe qua tấm biển Heatherfield lớn, hoen gỉ và tiến vào thị trấn ,cơn mưa mới dịu lại, cho hắn thấy một cảnh quan lạ lẫm và ảm đạm như một hành tinh xa lạ với những tòa nhà xám xịt và những vũng nước lớn.

Bể bơi đã đóng cửa – trông có vẻ như nó đã bị đóng cửa vĩnh viễn, tòa nhà phủ đầy những hình vẽ bật, cửa sổ vỡ nát sau song sắt. Những biến báo đã biến mất, chỉ để lại một khung hình chữ nhật sạch đẹp trống rỗng. Hầu hết các cửa hàng cũng đã đóng cửa, hoặc họ đã đổi sang một thứ gì khác. Xe của Mark thu hút một vài ánh nhìn tò mò của cư dân, nhưng Heatherfield đủ lớn để mọi người không thắc mắc quá nhiều về một chiếc xe mới trong thị trấn.

Lúc dừng đèn đỏ, một tờ rơi thu hút sự chú ý của Mark. Nó được viết bằng chữ gothic lớn: PROM 2020. Rõ ràng là họ đã chọn chủ đề thời trung cổ. Nó sẽ diễn ra vào tuần đầu tiên của tháng 5, chỉ vài tuần nữa kể từ bây giờ. Hơi muộn. Buổi prom thời của Mark diễn ra vào cuối tháng Tư. Với chủ đề là ánh sáng cổ tích. Donghyuck bằng cách nào đó đã giật được một chiếc vương miện hoa để đội cho bức ảnh, nhưng họ đã không bao giờ lấy được nó.

Đèn chuyển màu xanh và Mark rời đi, xuống phố, không thèm liếc nhìn ngôi trường cấp ba cũ của mình dù chỉ một lần. Hắn đi trên con phố cấp hai quen thuộc, tồi tàn, con đường mà mẹ Mark từng đi khi chở hắn và Donghyuck từ trường về nhà khi họ còn nhỏ. Hiu quạnh và có chút cô đơn. Nó trông lớn hơn những gì Mark nhớ, nhưng những ngôi nhà trông nhỏ hơn, gần như để bù lại.

Tuy nhiên, ngôi nhà cũ của Mark trông vẫn như mọi khi. Bình thường đến mức khó tin. Cánh cửa vẫn là cánh cửa cũ, nhưng xung quanh vườn đã có thêm hàng rào mới, có lẽ do bố Mark làm chứ không phải chủ nhà mới. Xích đu vẫn là xích đu cũ, nhưng cửa sổ lại có những tấm rèm mới, không phải loại vải lanh đắt tiền mà mẹ Mark sẽ tự hào, mà là những tấm rèm đơn giản, không ren, thứ bạn có thể mua ở bất kỳ cửa hàng bách hóa. Cây tần bì già cỗi trước cửa sổ phòng anh trai Mark vẫn ở đó, nhưng xung quanh nó lại mọc đầy những cây bồ công lộn xộn, khác xa những luống hoa phong lữ gọn gàng mà mẹ Mark từng tỉ mỉ chăm chút. Tất cả mọi thứ đều khác, lạ lẫm, thế nhưng, ngôi nhà này vẫn cất lên tiếng gọi tha thiết với Mark, và việc hắn không thể tấp xe trước sân, bước vào phòng khách mà bô bô xin thêm chút cơm trưa vì cả sáng đã lái xe mệt lử khiến Mark thấy như bị phản bội.

Thay vào đó, Mark đỗ xe trước nhà Donghyuck. Ở đây cũng vậy, trông giống hệt như xưa. Xe bán tải của Taeyong không còn trên lối đi. Mặc dù, Mark nhận ra, có lẽ Taeyong không còn chiếc xe bán tải đó nữa. Có lẽ anh ấy thậm chí còn không sống ở đây nữa. Đáng lẽ hắn nên hỏi Johnny bởi ý nghĩ bấm chuông và Taeyong - hay tệ hơn, mẹ của Donghyuck - ra mở cửa, khiến bụng hắn cồn cào trong xấu hổ.

Hắn ngồi trong xe một lúc, lấy lại nhịp thở. Hắn nên chuẩn bị một bài diễn thuyết, nhưng ngay cả bây giờ Mark vẫn không thể sắp xếp lại đống suy nghĩ ngổn ngang của mình. Hắn chỉ biết mình cần hét thẳng đống bực tực này vào mặt Donghyuck.

Một thoáng nhìn vào điện thoại của mình, Mark thấy một thông báo từ Youtube cách đây 15 phút trước.

FullSun hiện đang phát trực tiếp!

Donghyuck đang live. Cái thứ khốn nạn bé nhỏ kia đang live, ngay đằng sau bức tường này, trong khi Mark thì sợ đến mức không dám bước ra khỏi xe. Hắn hít một hơi thật sâu, mở cửa xe bước ra, đập mạnh cánh cửa đóng sầm lại. Rồi nhấn chuông.

💔

Mark chưa từng nói với mẹ hắn sẽ đưa Donghyuck tới buổi prom. Bà đã hôm Mark thật chặt khi nhận được giấy báo trúng tuyển , hôn lên đỉnh đầu, và gọi hắn là cậu ấm, niềm tự hào của gia đình, người rồi sẽ còn tiến xa hơn nữa. Bà nấu món cá hầm cay yêu thích của Mark, thêm nhiều ớt như hắn thích, rồi bảo hắn có thể mời thêm bạn bè nếu muốn. Donghyuck và Renjun vướng việc ở giàn hợp xướng nên không thể đến – mặc dù mẹ Mark sẽ luôn giành một phần cho Donghyuck cùng anh Taeyong, như bà vẫn luôn làm trong nhiều năm rồi – nhưng Jaemin và Jeno đã ở đó, gửi lời chào từ bố mẹ họ và nghe mẹ Mark lải nhải về việc con trai bà vẫn không chịu tiết lộ ai sẽ là người đi cùng nó đến vũ hội.

"Thằng nhóc này giấu diếm cái gì không biết. Nó chẳng nói gì với cô cả."

Mark thở dài. "Con không đi cùng với ai đâu, mẹ đừng tò mò nữa mà."

"Công việc của tôi là tò mò thưa anh! Con phải tạo những kỷ niệm tuyệt vời tại vũ hội chứ!"

Mark bực dọc, trao đổi ánh mắt với Jaemin bên kia bàn và cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang việc dì của Jaemin từ Seoul đến thăm vào tuần tới.

Sau bữa tối, Mark được miễn rửa bát, chỉ hôm nay thôi, vì vậy hắn cùng đồng bọn ngồi xuống ghế dài trong phòng khách và xem một bộ phim siêu anh hùng.

"Thế, mày thực sự không đi cùng ai tới vũ hội sao?" Jaemin hỏi. "Vì tao biết mấy đứa con gái trong lớp muốn có một vé miễn phí đấy. Chết tiệt, tao muốn có một vé miễn phí nếu tao chưa có."

"Đợi đã, mày đi với ai vậy?"

"Đội trưởng đội bóng rổ nữ, Doğan."

"Nisa? Làm sao mày mời được?"

Jaemin nhún vai. "Cô ấy cãi nhau với bạn trai và không có người đi cùng. Tao dễ thương mà và bọn tao có thể nói chuyện về bóng rổ. Mặc dù có khả năng lớn là cô ấy sẽ quay lại với bạn trai của mình trước buổi dạ hội, điều đó có nghĩa là tao sẽ phải đi một mình vì tao đã có vé rồi."

Mark chậm rãi gật đầu. Hắn thậm chí còn không cần hỏi Jeno, người đang hẹn hò với một cô gái trong câu lạc bộ tranh luận tên Jane, người vẫn phát âm sai tên nó như tiếng Pháp sau hai năm hẹn hò. Cả hai đều là học sinh năm 3 nên không ai trong số họ sẽ đi.

Jaemin giận dữ nhắn tin gì đó vào điện thoại.

"Này, mày biết Martha trong lớp Lịch sử Mỹ của tao không? Nó đang hỏi liệu mày có thể lẻn vào nếu mày thực sự không đi cùng ai..."

"Tao đi với Donghyuck," Mark nói khẽ.

Jaemin ngừng nhắn tin. Mark tập trung vào cảnh Captain America được bơm steroid trên màn hình, nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chặp của cả hai đứa bạn. Họ đều nghe thấy tiếng xoong nồi lạch cạch trong bếp khi mẹ Mark dọn dẹp nhà bếp. Cửa bếp đang mở. Mark bắt gặp ánh mắt của Jaemin trong giây lát. Cậu trông tái nhợt, gần như chuẩn bị nôn mửa, dù phần lớn là do ánh sáng của tivi hắt lên.

Hắn lại quay về phía màn hình TV, nhưng hắn không thể tập trung vào những hình ảnh. Hắn nhìn thấy vẻ cau có của Jaemin nơi khóe mắt. Captain America đã ở Đức vào lúc mẹ Mark lên lầu và Jaemin bắt đầu nói ngay khi bà bước lên cầu thang.

"Ý mày là đi với nhau như bạn bè? Bởi vì mọi người sẽ không nghĩ rằng bọn mày đang đi với tư cách bạn bè đâu."

Mark liếc nhanh về phía cầu thang, ánh sáng phát ra từ tầng hai, trước khi hắn nhìn thẳng vào mắt Jaemin.

"Tao cũng không nghĩ bọn tao sẽ đi với tư cách bạn bè."

"Ý mày là sao? Chẳng phải mày sẽ đến Yale vào mùa thu tới sao? Tại sao lại làm chuyện này nếu mày sắp phải rời đi?

"Suỵt," Jeno nói, ngay khi mẹ Mark quay lại. Jaemin ném cho Mark một cái cau có giận dữ và Mark cũng cau có lại. Họ dành phần còn lại của bộ phim trong im lặng.

Khi phim kết thúc, Mark tiễn cả hai ra cửa. Mẹ hắn vẫn có thể nghe được, nên không ai nói gì. Họ sẽ nói về chuyện này vào ngày mai, Mark nghĩ, dù thực ra, họ sẽ không bao giờ nói về nó nữa. (Họ sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, không phải khi Mark và Donghyuck bắt đầu hẹn hò, cũng không phải sau khi họ chia tay, bởi vì Jaemin sẽ không nói chuyện với Mark nữa. Cái Tao đã nói rồi mà cay đắng nhất, đầy trách móc nhất.)

Chưa đầy nửa tiếng sau khi họ rời đi, Donghyuck đã quay lại. Mark nhìn thấy ánh đèn phòng nó trên con phố đối diện chớp nháy màu vàng trong đêm.

Lúc đầu, Donghyuck bật cười trước lời mời của Mark. Như thể một trò đùa nào đó. Sau đó, nó trông có vẻ tức giận, kiểu nếu đó là một trò đùa, thì nó thực sự không vui chút nào. Sau đó, nó lại trông tràn đầy hy vọng. Rồi lại giận dỗi. Biến hóa liên tục như một bức tranh của Da Vinci, tùy thuộc vào góc nhìn của bạn.

Những câu hỏi đang chớm nở trên môi nó. Còn bố mẹ anh thì sao? Còn bố mẹ em thì sao? Còn những người ở trường thì sao? Nhưng đó là Donghyuck và Donghyuck thích giả vờ rằng mình khác biệt với những người khác. Trong kiểm soát. Không sợ hãi. Vì vậy, nó chỉ đơn giản nói đồng ý.

Đêm đó, Mark ngồi ở bàn học và xem thư nhập học của mình. Yale, Harvard, Đại học Columbia. Hắn cũng trúng tuyển một vài trường ở California. Mark có thể nhận học bổng toàn phần ở Berkeley, nhưng ai mà chọn Berkeley sau khi đã vào Yale cơ chứ?

Jaemin nói đúng. Hắn không biết mình đang làm gì. Nhưng hắn đã ao ước Donghyuck quá lâu rồi. Và Donghyuck cũng muốn hắn. Họ sẽ tìm cách. Có lẽ.

💔

Tiếng chuông nhà Donghyuck vang lên lần thứ ba, kéo dài từng nhịp như mỉa mai sự nỗ lực vô vọng của Mark. Hắn không biết mình cứ đứng đó chờ đợi bao lâu, rồi hắn lại bấm chuông, một hồi kéo dài ba mươi giây, âm thanh chói tai đến mức hắn có thể nghe thấy qua cánh cửa đang mở.

Hắn cau mày rồi bỏ qua, bối rối, nghĩ đến việc gọi cho Johnny hay Jaemin hay ai đó và hỏi họ xem Donghyuck đang ở đâu, thì một giọng nói vang lên phía bên cạnh,

"Không có ai ở nhà đâu."

Mark quay sang hướng giọng nói, chỉ thấy một cô gái cao ráo, mái tóc nâu sẫm đang nhìn chằm chằm hắn từ khu vườn bên cạnh. Cô mặc đồng phục trường trung học cũ của Mark, trông quen thuộc đến lạ thường.

"Xin lỗi?"

"Tôi nói không có ai ở nhà cả. Người thuê nhà đã dọn đi mấy ngày rồi. Anh ấy vẫn chưa về."

Mark chớp mắt, bối rối.

"Không, xin lỗi, tôi khá chắc là cậu ấy có ở nhà. Theo những gì tôi biết thì cậu ấy còn ở đây ngày hôm qua."

Cô gái cũng chớp mắt, bối rối không kém. Mark cố lục lọi trí nhớ, hình như nhóc này có một chiếc xe ba bánh màu hồng ngày xưa. Hắn cau mày, cố mò mẫm một cái tên.

"Rốt cuộc thì anh đang tìm ai?"

"Một người bạn, người Hàn Quốc. Peter Lee?"

Khoảnh khắc hắn nói ra tên tiếng Anh của Donghyuck, dáng vẻ của cô gái hoàn toàn thay đổi, cô lườm hắn với cặp mắt hình viên đạn, kiểu hình phạt săm soi khắt khe nhất của lũ trẻ trẩu.

"Anh là một tên bám đuôi à?"

"Cái gì? KHÔNG!"

"Sao anh biết địa chỉ của anh ấy? Anh ấy đâu có kể nó trên Youtube.

Mark nhìn cô. "Không phải em..." Anh búng ngón tay. "Alexandra? Alex? Alex Garcia phải không? Hồi mày bé anh trông mày đấy, hình như hồi ... năm tuổi?

Cô chun mũi, trông cũng bối rối như hắn vậy.

"Cái gì?"

"Anh đã từng sống ở đây. Anh trở lại thành phố và nghĩ mình sẽ ghé qua," hắn nói, thực sự không hiểu tại sao mình lại giải thích về bản thân với một đứa trẻ mười sáu tuổi nào đó tuwngf ngủ quên với nước dãi chảy dài trên đùi mình mười ba năm trước. Mắt cô bé mở to.

"À, á á! Xin lỗi, xin lỗi, em nghĩ anh là một trong fan cuồng điên rồ của Pete. Có lần bọn em phải gọi cảnh sát vì một cô gái nào đó cắm trại trên hiên nhà anh ấy khi anh ấy đi vắng. Kinh dị." Cô nhóc nhìn hắn kỹ hơn. "Khoan, không phải anh là đứa con trai mất tích của nhà Lee sao? Ông luật sư, người đã không trở lại?

Đúng vậy, đó chính là Mark.

"Nghe này,... Peter có nhà không? Vì nếu không, anh thực sự có chuyện cần làm.

Cô nhóc lại nhìn chằm chằm như thể không tin vào điều hắn vừa nói ra.

"Chà, chuyện này sẽ khó xử đây," cô nhóc lẩm bẩm. Khi Mark không trả lời và chỉ nhìn chằm chằm vào cô, Alex lắc đầu. "Anh ấy không sống trong ngôi nhà đó nữa. Gia đình anh ấy đã chuyển đến Canada ba năm trước. Họ đang cho thuê, vì vậy bây giờ có một người thuê nhà khác.

"Cái gì? KHÔNG! Anh nghe nói cậu ấy chưa bao giờ rời Heatherfield."

"Vâng, anh ấy... anh ấy đã ở lại đây. Anh ấy đã mua một ngôi nhà. Ồ, điều này sẽ nghe rất, rất tệ. Anh thật sự không biết gì sao?

"Em có thể...có thể nói cho anh biết cậu ấy đang ở đâu không? Anh thực sự có nhiều vấn đề khẩn cấp phải giải quyết, và..."

Có một tia thương hại trong mắt cô nhóc này và Mark không thích điều đó một chút nào. Nhưng cô nhanh chóng gật đầu, rồi chỉ về phía bên kia đường.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua khi Mark theo tay Alex nhìn về ngôi nhà cũ của hắn, và giống như ngón tay kia đang chỉ về phía mặt trăng, hắn không thể nhìn thấy gì ngoài những tấm rèm trắng vô danh đó, rất đơn giản, rất IKEA, hàng rào kim loại, những bông bồ công anh dại - không tròn trĩnh và mỏng manh trước khi bay đi mà vàng óng, nở rộ, những cánh hoa vàng nhăn nhúm sau cơn mưa cuối cùng. Hắn nhìn chằm chằm nhưng thực sự không thể nhìn thấy nó. Hắn lắng nghe nhưng không thể thực sự nghe thấy nó.

"Em xin lỗi, xin lỗi, em nghĩ rằng anh sẽ biết, bởi vì, anh biết đấy, em nghĩ bố mẹ anh sẽ nói với anh. Anh ấy đã mua ngôi nhà từ họ ba năm trước. Anh ấy đã sống ở đó kể từ đó, em nghĩ thế?"

💔

Nắng ngả chiều dát vàng trên Donghyuck, tạo thành một vòng hào quang dịu dàng quanh nó, hay có lẽ đó chỉ là thứ ánh sáng của khung giờ vàng rực rỡ cuối ngày, lấp lánh trước khi tắt lịm. Chiếc xích đu trong vườn của Mark kêu cọt kẹt vào cuối mỗi buổi chiều, và từ ô cửa sổ đang mở của gia đình Garcia vọng ra âm thanh nhạt nhòa của bộ phim hoạt hình Looney Tunes xưa cũ và một tràng cười theo ngay sau bởi tiếng "suỵt" trìu mến của người mẹ.

Đó là một mùa đông ấm áp, ngay cả với nền nhiệt tại Cali, có cảm giác như tháng 8 hơn là tháng 5, và dường như cuộc sống đang trôi qua kẽ tay Mark, nhanh đến mức hắn không thể níu giữ. Một con kiến đang bò trên cây bút của Mark, chậm chạp tiến về phía nắp bút. Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn gỗ và ngước lên, nhìn về phía Donghyuck, với đôi mắt tập trung, mái tóc đen rối rít ôm lấy khuôn mặt, cùng tiếng lẩm bẩm khe khẽ trên môi. Nó đang ngồi vắt chéo chân trên xích đu của Mark với một cuốn sách để mở trên đầu gối, mắt nó lướt qua lướt lại với hy vọng hiểu chút tiếng Hàn sau một thời gian dài không động. Hẳn nó cảm nhận được ánh mắt của Mark, vì khi nhìn lên, ánh mắt họ giao nhau.

"Giề? " nó nói, tay vuốt mặt, Mark muốn nhìn xuống và nói, không có gì, nhưng hắn không làm thế. Hai tuần trước Donghyuck đã diện bộ đồ đẹp nhất của nó, bộ đồ hát thánh ca, để đến vũ hội với Mark. Họ đến muộn và bỏ qua việc chụp ảnh để không thu hút quá nhiều sự chú ý, và cuối cùng họ chủ yếu đi chơi với Jaemin, uống nước ngọt pha thêm chút rượu và đánh giá trang phục của mọi người. Rốt cuộc, rất nhiều người không có bạn nhảy đã đến buổi dạ hội với bạn bè của họ. Ngoại trừ việc Mark kéo Donghyuck về sớm để họ có thể lái xe ra ngoại ô thành phố, dừng xe ở con đường rải sỏi cạnh rừng, và hôn nhau như thể mạng sống của họ phụ thuộc vào điều đó. Donghyuck thật quyến rũ khi cậu muốn, những nụ hôn say đắm như một tên nhóc sành sỏi kinh nghiệm.

"Anh có định nói với bố mẹ không?" nó hỏi Mark.

Ý nghĩ đó thực sự đáng sợ, nhưng Mark khá chắc chắn rằng bố hắn đã biết. Họ chỉ có một chiếc máy tính trong nhà và bạn chỉ có thể xóa lịch sử web đến mức nào khi bố bạn là một trợ lý kỹ thuật. Về phần mẹ của Mark... bà sẽ phải hiểu. Một trong những người con trai của bà đã cho bà cháu ngoại, vì vậy ít nhất kỳ vọng đó không rơi vào Mark.

"Không phải bây giờ, để sau đi. Họ sẽ không cho bọn mình ở cùng phòng nếu anh nói với họ."

Donghyuck im lặng. Nó mím môi. Đôi môi bầm tím của nó.

"Đừng nói với họ," nó nói. "Mẹ anh sẽ nói với mẹ em và mẹ sẽ nói với bố. Ý em là, bố biết chuyện rồi, nhưng em không muốn cãi nhau về vấn đề đó nữa.

"Không sao, anh không ngại giữ nó cho riêng mình đâu... Dù vậy, anh đã nghĩ em thích cả hai."

"Em đã thử cả hai."

"Và em thích cái nào nhất?"

Mark thấy nhiều hơn ở nụ cười của Donghyuck.

"Em không chắc. Nhưng em nghĩ chắc mình cần hôn nhiều trai hơn".

Tay họ tìm thấy nhau trên cần số và Mark cảm nhận được sự lo lắng trong nắm tay của Donghyuck, sự tán tỉnh có chút chông chênh. Donghyuck luôn tán tỉnh khi điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng rõ ràng khi nó quan tâm, hành động của Donghyuck lại có chút ngập ngừng, có chút không chắc chắn. Mark muốn hôn nó lần nữa, nên hắn đã làm vậy.

Họ đã hôn nhau rất nhiều kể từ đó, thường là trong phòng của Mark. Nhưng bây giờ, khi hoàng hôn đổ xuống, Mark không muốn gì hơn ngoài cúi xuống và rải những chiếc hôn vụn vặt lên sườn mặt của Donghyuck.

Thay vào đó, hắn nói: "Hai tháng nữa anh sẽ đến Yale."

"Yeah, Mark, em cũng đoán được rồi.Vấn đề chỉ là chọn giữa trường đó và Havard"

"Cả Berkeley nữa."

"Chà, em không nghĩ rằng anh đã học hành chăm chỉ như vậy chỉ để vào UC Berkeley."

"Anh đi xa như thế em không thấy phiền sao?"

Donghyuck nhắm nghiền mắt, trông như một con mèo lông trắng đang phơi nắng, ngay cả khi mặt trời đã gần như khuất hẳn.

"Tại sao phải bận tâm? Dù sao anh cũng sẽ luôn quay lại."

Những lời nói đó ở lại với Mark rất lâu sau khi Donghyuck rời đi, lảng sang bên cạnh hàng rào để ánh đèn đường khuất đi, chỉ đủ để kịp hôn lên má Mark. Đêm đó, Mark nằm thao thức trên giường. Hắn không thực sự nghĩ mình sẽ luôn quay lại. Hắn sẽ không đến Bờ Đông chỉ để có thể quay lại California, phải không? Ý nghĩ đó ám ảnh hắn trong vài phút. Hắn thực sự cần nói chuyện với Donghyuck, Mark quyết định, ngay trước khi chìm vào giấc ngủ.

💔

Bỏ mặc ánh mắt tò mò pha chút tội nghiệp của Alex Garcia, Mark bới tìm chiếc chìa khóa dự phòng bên trong chậu cá koi cạnh cửa. Nó luôn ở đó và hắn biết Donghyuck sẽ để nó ở đó, theo thói quen mà thôi. Lần này Mark thậm chí còn không bấm chuông. Hắn chỉ bước vào trong và đóng sầm cửa lại. Nếu Donghyuck muốn phạt hắn vì tội đột nhập bất hợp pháp, thì cứ việc, Mark là luật sư mà. Thêm vào đó, hắn còn là chồng của Donghyuck. Và đây là ngôi nhà nơi họ lớn lên cùng nhau. Hắn có những tình tiết giảm nhẹ.

Căn nhà chìm trong bóng tôi vì bầu trời tối sẫm bên ngoài. Trong bếp, tiếng rè rè của chiếc tủ lạnh mới, một trong những loại máy thông minh còn có thể gọi điện thoại, chào đón Mark. Hắn nghe thấy tiếng cười không lẫn vào đâu được của Donghyuck vọng xuống từ trên lầu. Chắc nó vẫn đang livestream.

Tính đến hiện tại, Mark đã làm một số điều rất đáng ngờ và tồi tệ trong 27 năm cuộc đời mình. Cái cách hắn đá Donghyuck mà không một lời giải thích nằm ở đầu danh sách, nhưng điều này, điều này chắc chắn sẽ lọt top 3.

Hắn hít một hơi thật sâu, lắng nghe giọng nói của Donghyuck đang lải nhải về một cơ chế trò chơi vô nghĩa nào đó. Nghe giọng nó vẫn say mê như vậy – nó nghe có vẻ rất hạnh phúc. Donghyuck vẫn đeo chiếc nhẫn, Mark biết vì hôm qua Donghyuck đã livestream cả ngày hôm qua và có hớ hênh lướt qua nó vài lần. (Và tất nhiên, một số fan của Donghyuck đã nhận ra điều đó và hỏi nó về điều đó nhưng nó không trả lời). Có khả năng cao nó làm điều đó với xác suất nhỏ là Mark cũng sẽ xem buổi live và thấy nó, điều mà nó đã làm, bởi vì tính cách của nó là thế đó.

Cuối cùng, tất cả đều quy về điều này, sự nhỏ nhen. Cuộc sống của họ đã kết thúc từ nhiều năm trước. Có thể không phải là sự hấp dẫn về thể xác hay tình cảm, dù điều đó vẫn còn khá sống động và bùng cháy, nhưng sau khi chia tay, cả hai đều bước tiếp, xây dựng sự nghiệp riêng, hẹn hò với người khác. Cuộc gặp gỡ nhỏ bé của họ ở Las Vegas có thể chỉ là một vết loang trong bức tranh lớn, giống như gãi cơn ngứa cuối cùng cho nhau, để gãi đi cái ngứa của sự hòa hợp tuyệt đối mà họ chỉ có thể đạt được một lần với nhau khi còn là thiếu niên (ít nhất Mark cho rằng Donghyuck không tìm thấy ai khác tốt hơn hay thỏa mãn hơn ở đâu đó, vì chính Mark cũng không, và điều đó ít nhiều giải thích những gì đã xảy ra ở Vegas).

Vấn đề là, họ đã có thể bước ra khỏi cuộc đời của nhau, giống như hai đường ray vội vã rẽ sang hai hướng khác nhau sau một vụ đâm tàu. Họ ở đây, Mark ở đây, một lần nữa, vì Donghyuck không thể buông tay. Hắn ở đây vì sự nhỏ nhen của Donghyuck, nên công bằng thôi - công bằng thôi - rằng hắn cũng sẽ nhỏ nhen như vậy, để đảm bảo rằng lần này Donghyuck sẽ buông tay hắn mãi mãi.

Vì vậy, tập hợp những mẩu tiếng Hàn cuối cùng còn sót lại sau gần một thập kỷ nói chủ yếu bằng tiếng Anh, Mark gõ cửa và thông báo bằng thứ tiếng Hàn lơ lớ của mình tới hàng trăm nghìn người đang xem trực tiếp của FullSun. "Mình à, anh về rồi đây."

💔

Một ngày trước sinh nhật Donghyuck, họ đến hồ. Không phải Mark và Donghyuck, mà còn có cả bạn bè cấp 3 của Mark, Renjun lẻn vào cùng với anh họ Lucas và bạn gái của Jeno đi cùng chị gái của cô ấy nên Jeno cũng đi theo, và dường như bạn nhảy dạ hội của Jaemin không phiền việc cậu ấy đi cùng, vì vậy Mark hoàn toàn không ngại ngần đưa Donghyuck đi.

Họ không chụp bức ảnh nào vì Donghyuck quên sạc máy ảnh trước khi đi, nhưng Mark chụp vài tấm bằng điện thoại của hắn, vẻ đẹp của Donghyuck tỏa sáng qua thứ camera kém chất lượng khi nó đứng trên một tảng đá, dang rộng hai tay như thể mình là chúa tể thế giới.

"Cất điện thoại đi, Mark, nước đẹp lắm," Donghyuck gọi, Mark mỉm cười và chạy đến với nó. Đó là bức ảnh cuối cùng của Donghyuck mà hắn sẽ chụp. (Cả hai người họ chưa bao giờ quá hứng thú với việc chụp ảnh. Donghyuck thích sống ở hiện tại, không phải trong những tấm hình.) Nhưng, Mark sẽ nhớ về ngày hôm nay với những màu sắc trầm lặng, nhạt nhòa dưới ánh nắng chiều đầu tiên rực rỡ, trời không một gợn mây, mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây, Donghyuck ngủ thiếp đi trong lòng hắn sau bữa trưa, bóng hàng mi dài trên má, tiếng ve kêu râm ran, tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng, tiếng cười rạng rỡ của Renjun khi giành chiến thắng trong trò chơi - cậu cười to đến mức đánh thức Donghyuck dậy, nó bĩu môi, ngái ngủ và ngơ ngác, trước khi vùi đầu vào dưới vạt áo của Mark.

Chuyến xe trở về mang cảm giác như một điều gì đó đang kết thúc, nhưng cũng giống như nó có thể kéo dài mãi mãi, tất cả cây cối, những vì sao và tiếng ngân nga khe khẽ của Donghyuck. Họ dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi và mua khoai tây chiên vì Mark thích, và Donghyuck đút chúng cho Mark khi hắn lái xe, lần nào cũng giả vờ trượt tay.

"Đừng nghịch nữa, chúng ta sẽ gặp tai nạn đấy," Mark lầm bầm, cố cắn vào tay Donghyuck khi một miếng khoai tây chiên chọc vào cằm hắn.

"Anh không thể gặp tai nạn khi anh lái xe chậm đến nỗi chẳng được coi là đang di chuyển."

Mark đảo mắt và kìm lại thôi thúc muốn phanh gấp chỉ để khiến Donghyuck im lặng. Nửa đêm đến khi họ còn 20 phút nữa là đến Heatherfield và Donghyuck đã ngủ gật khi nghe Airplanes của B.o.B., một phần trong mixtape mùa hè cũ mà nó tạo cho Mark 2 năm trước.

"Donghyuck, Donghyuck-ah," Mark gọi, chuyển sang tiếng Hàn vì hắn biết điều đó làm Donghyuck hạnh phúc.

"Mh, cái gì? Đến rồi hả ?"

Câu trả lời cũng bằng tiếng Hàn, bởi vì kể cả khi đã nhiều năm trôi qua thì đó vẫn là tiếng mẹ đẻ của Donghyuck và là ngôn ngữ nó nói khi say hay buồn ngủ.

"Sinh nhật vui vẻ."

Nụ cười của Donghyuck rạng rỡ và không phòng bị. Nó kiểm tra điện thoại của mình.

"Lần này anh là người đầu tiên," nó nói, chuyển sang tiếng Anh. "Jaemin đã gửi một tin vào lúc nửa đêm nhưng em đã nghe lời chúc của anh trước, vậy nên em nghĩ anh thắng."

"Và anh được gì nào?"

"Còn tùy," Donghyuck lẩm bẩm, đến mức Mark phải căng tai ra để nghe thấy. Hắn cố tắt radio nhưng Donghyuck đã ngăn lại, nó sợ sự im lặng hoặc sợ bị nghe thấy. Nó không nhìn Mark khi hỏi. "Anh có mệt không ? Em đang nghĩ... em sẽ ngủ lại chỗ anh tối nay."

Và Mark, Mark mừng là đài phát thanh vẫn đang hát về máy bay và sao băng, bởi vì sự im lặng sau đó sẽ nuốt chửng hắn mất.

"Anh...Em muốn chúng mình làm?"

"Em đã nghĩ về nó, vâng. Hôm nay là sinh nhật em và anh thì rời đi vào cuối mùa hè. Em muốn, nếu anh cũng muốn."

Mark gật đầu.

"Anh muốn," hắn nói.

"Vậy... chỗ của anh?"

Mark nghĩ về bố mẹ hắn đang yên giấc cách đó hai căn phòng. Hắn hy vọng phòng của Matthew và phòng tắm sẽ đủ để mang lại cho họ chút riêng tư.

"Anh sẽ phải nói với mẹ rằng mình đã về và em sẽ ở lại qua đêm, nếu không bà ấy có thể sẽ kiểm tra và sau đó chúng ta sẽ phải giải thích tại sao cửa lại bị khóa."

"Được rồi."

"Và chúng ta sẽ phải thật im lặng, Donghyuck."

"Em có thể im lặng." Mark ném cho nó một cái nhìn ngờ vực rồi bĩu môi. "Anh có thể bịt miệng em lại."

"Anh thật sự muốn bịt miệng em ngay bây giờ."

Donghyuck cười, nhưng nụ cười ấy mang chút run rẩy lo lắng. Họ không nói gì thêm cho đến khi Mark dừng xe trước cổng, cẩn thận tránh chặn lối ra cho bố Mark vào ngày mai. Họ rón rén bước vào, ngang qua nhà bếp, nơi chiếc tủ lạnh cũ rền rĩ trong một góc. Mùi kim chi và dầu mè thoang thoảng, mùi của nhà, thứ mùi mà Mark sẽ sớm phải nhớ nhung

Bố mẹ hắn đã ở trên lầu và Mark gõ cửa phòng họ để báo cho mẹ biết hắn đã về.

"Donghyuck ở lại qua đêm, bọn con sẽ xem phim trong phòng con."

"Được thôi, con yêu", bà trả lời một cách uể oải. Hắn cúi xuống và hôn lên má mẹ mình và khi rời phòng khi bà đã chìm vào giấc ngủ. Bố hắn vẫn ngủ im lìm.

Họ thay phiên nhau rửa mặt và đánh răng và khi Mark quay lại Donghyuck đang ngồi trên giường, lưng thẳng như chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc. Mark ngồi cạnh nó và hít một hơi thật sâu trước khi quay sang đặt một nụ hôn ngắn lên môi Donghyuck, tim hắn như muốn nổ tung. Họ đã tắm tại khu vệ sinh ở bờ hồ, nhưng Donghyuck vẫn thoang thoảng mùi của rừng cây, như thể nó đã nằm trên cỏ hàng giờ, mà thật ra đúng là như vậy. Tay nó luồn vào gấu áo.

"Em chưa bao giờ cởi quần áo của mình trước mặt một người đàn ông khác," nó thì thầm, thật khẽ, như Mark đã dặn.

"Anh cũng chưa từng."

Hắn có thể nghe thấy từng tiếng sột soạt, tiếng mỗi nút áo bật ra, và Donghyuck là người cởi quần áo của mình ra và đá chúng đi nhưng Mark cảm thấy như mình mới là người đang bị lột trần, da thịt bộc lộ trước dòng máu sôi sục trong cơ thể, sự run rẩy thô sơ, nhịp tim dồn dập và sự căng trướng dưới đũng quần.

"Lại đây," Donghyuck nói, và Mark ngã vào trong lòng nó, vào tấm ga giường mỏng tang như cánh ve, vào hương thơm đầu hè, vào khoảnh khắc tưởng chừng như bất tận và biến mất trước khi Mark kịp níu giữ trong tay.

Trong lòng bàn tay xao xuyến ngọc ngà,

Một cơ hội lung linh tựa giọt trai,

Giữ chặt đi, đừng vội buông tay

Đến khi bình minh rạng ngời phía bên kia.

Anh sẽ đứng đây, ôm hy vọng lung lay,

Ước cho người điều xứng đáng, diệu kỳ,

Nên nói sao để em hiểu, anh không thể mơ về tương lai,

Nếu vắng nụ cười rạng rỡ trên môi em ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro