Chap 3: Blue

Tự đâm mình biết bao nhiêu lần,

Đau đớn mới đủ?

Gọi tử thần là tình nhân,

Liệu cái chết có ngọt ngào hơn không?

Nói cho công bằng thì Donghyuck xử lý tình huống khá tốt. Nó chỉ bối rối trong giây lát, rồi đáp lại bằng thứ tiếng Hàn lưu loát hơn hẳn Mark, "Jagiya, anh yêu, để em kết thúc buổi stream được không?"

Mark mỉm cười với nó.

"Anh có đang lên hình không ?" hắn hỏi, và Donghyuck lắc đầu.

"Không, nhưng anh có thể đến đây và giới thiệu bản thân nếu muốn."

Mark lắc đầu một cách lạnh lùng và ngồi trên chiếc ghế dài ở phía bên kia của căn phòng, luôn tránh xa camera.

"Ah, phần comment đang bùng nổ luôn này. Mình có một người bạn cũ đến thăm, nên có lẽ mình sẽ kết thúc buổi stream hôm nay sớm nhe." Donghyuck cười. "Không, đương nhiên anh ấy không phải bạn trai mình rồi. Chiếc nhẫn hả ? Dễ thương đúng không ? Mình mua nó ở Las Vegas. Các bạn nên xem vlog của mình về chuyến đi đó, mình đã rất vui khi gặp Felix."

Mark hừ lạnh một tiếng và Donghyuck mỉm cười ngọt ngào với camera.

"Có vẻ vị khách của mình không chờ được nữa rồi, chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai vậy. Mình có thể đăng phần thứ ba của trò chơi TLOU vào tối nay hoặc ngày mai nếu các bạn nhớ thì mình có chơi phần đó trên Twitch hai tuần trước. Mình vừa hoàn thành phần edit video. Cám ơn bạn sunflower97 đã donate nhe. Cũng như, cảm ơn tất cả các bạn đã xem buổi stream hôm nay, chúc mọi người một đêm vui vẻ, và hẹn gặp lại vào ngày mai!"

Một khoảng im lặng và Donghyuck vẫy tay chào trước khi nhấn một vài nút trên máy tính rồi thở dài. Sau đó, nó quay lại và gửi cho Mark nụ cười giận dữ nhất hắn từng thấy.

"Lần tới nếu mày thử làm điều gì tương tự như này thì tao không ngại đăng bản mặt ngu ngốc của mày lên khắp trang cá nhân của mình đâu."

"Em có lẽ sẽ cần một bức ảnh của chúng ta đó. Một bức ảnh được chụp trong vòng 8 năm trở lại đây."

"Ai bảo tao không có?"

"Ồ, vậy là em đã chụp hình khi chúng ta làm tình? Tòa án sẽ rất vui khi biết rằng trong khi tao đang say khướt và mất ý thức, em vẫn đủ tỉnh táo để chụp lại nó. Điều này sẽ trông tuyệt vời trong đơn ly hôn của tao đó."

"Ồ, đó là lý do mày đến đây sao? Quý ngài Lee đây đã chuẩn bị sẵn bài bào chữa rồi à?"

"Tao đến đây vì mày là một thằng điên, Donghyuck, và mày đáng bị chửi thẳng vào mặt. Mày là một thằng khốn nạn nhỏ mọn, sống trong nhà tao, từ chối tiếp tục sống cuộc sống của mình, lên kế hoạch bày ra trò hề ở Las Vegas đó chỉ để có một cơ hội thảm hại là bám lấy tao một lần nữa."

Hắn có thể thấy Donghyuck run rẩy, như thể nó vừa bị đấm một cái thật mạnh.

"Tao muốn mày cút ngay ra khỏi căn nhà này. Căn nhà của tao. Thứ mà tao đã mua bằng tiền của mình. Tao chỉ muốn nhìn thấy mày vào ngày phán quyết và không bao giờ nữa. Cút ra."

"Ký giấy tờ đi. Tao để trong xe rồi. Sau đó, tao có thể ra ngoài và mày sẽ không bao giờ gặp lại tao nữa. Không phán quyết, không kiện tụng. Rõ ràng mày rất ghét tao mà, Donghyuck, nên hãy dừng trò chơi này lại đi. Hãy chấm dứt chuyện này."

Hắn tiến một bước và Donghyuck lùi lại một bước. Nó trông thật nhỏ bé, vẫn mặc chiếc áo ngủ bông mượt mà cùng mặt mộc, còn Mark thì mặc vest, đi giày da cùng đồng hồ Rolex trên cổ tay và hắn biết trông bản thân như thế này thật đáng sợ, vậy mà giữa 2 người, Donghyuck mới là triệu phú, gần giống như trong lời bài hát họ từng hát.

"Ký giấy tờ đi Donghyuck."

"Tao không ký. Tao không muốn đấy. Mày không xứng. Mày thấy thật quá dễ dàng để chơi đùa với cảm xúc của một người và rời đi không một lời giải thích đúng không. Đó là những gì mày đã làm lần trước, và bây giờ là điều gì đây? Mày lại muốn được giải thoát dễ dàng, ký giấy, đưa cho luật sư cuả mình giải quyết, để người khác xử lý mớ hỗn độn này để mày không mảy may suy nghĩ về nó và có thể coi tao như một viên sỏi khác trên con đường thành công của mày đúng không?"

"Không phải như thế..."

"Chính là như thế!" Donghyuck gào lên, lồng ngực phập phồng. "Tao đã phải dùng đến cái trò tống tiền mày trong một vụ hôn nhân say xỉn mới khiến mày mò tới đây và nói chuyện với tao, mày chưa bao giờ về đây trong tám năm! Không quay lại vào dịp Giáng sinh hay kỳ nghỉ hè, không trả lời tin nhắn của tao, mày hoàn toàn đá tao khỏi cuộc sống của mày... Mẹ kiếp, chúng ta cũng là bạn thân mà!

"Tao đã cho mày thời gian để vượt qua!"

"Phải, cái cớ này có hiệu lực trong, đâu đó, sáu tháng, hay một năm? Tao quên mày lâu rồi, thằng khốn! Và mày vẫn không bao giờ trở lại. Bởi vậy, đừng nói với tao bằng cái lý do chết tiệt rằng điều này tốt cho tao, mày chỉ là một thằng khốn nạn và mày đừng hòng bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng."

Môi Donghyuck run run khi nó thở ra, dài và sâu, che mặt bằng cả hai tay khi ngồi thụp xuống chiếc ghế chơi game của mình. Mark để nó lấy lại nhịp thở.

"Ai nói với mày là tao ở đây? Renjun? Jeno? Tao biết Jaemin không thể."

"Johnny. Anh ấy nói rằng mày đang cư xử vô lý và anh ấy mệt mỏi khi phải đối phó với chúng ta. Anh ấy nghĩ chỉ có chúng ta mới có thể kết thúc cuộc chiến này."

Donghyuck cười khẩy, thì thầm điều gì đó nghe như tên phản bội. Thật có chút không công bằng. Johnny không phải là kẻ phản bội, gã chỉ là kẻ trung lập. Và Donghyuck không thích bị vạch trần, đặc biệt khi nó đã nhận thức được điều đó.

"Tao không muốn cãi nhau với mày. Tao muốn mày cút ra ngoài. Mày không thể cứ xông vào nhà tao và buộc tao phải nói chuyện với mày được. Tao không muốn phải nhìn mặt mày bây giờ. Liên hệ với tao thông qua luật sư nếu mày muốn gặp tao."

"Em không nghe sao? Luật sư của em đang chối bỏ trách nhiệm với chúng ta. Johnny sẽ không đóng vai người đưa tin cho cuộc chiến ngu ngốc của chúng ta nữa đâu."

"Vậy thì hãy sử dụng luật sư của mày, trừ khi mày là luật sư của chính mình, điều mà tao nghi ngờ vì mày vẫn là thành viên cấp dưới của công ty. Bây giờ thì biến đi."

Nó đứng dậy và mở cửa, nhưng Mark không nhúc nhích dù chỉ một inch.

"Vậy đây là điều em muốn à? Em chỉ muốn làm mọi thứ khó khăn hơn? Anh hiểu em, Donghyuck, em không làm chuyện vô nghĩa, đặc biệt là mấy chuyện như thế này."

"Mày đã không gặp tao trong tám năm."

"Anh mới gặp em một tuần trước."

Donghyuck lắc đầu, né tránh ánh nhìn của Mark.

"Em muốn lời giải thích mà anh chưa bao giờ cho em tám năm trước, phải không?" Mark hỏi, tiến lại gần hơn, và lần này Donghyuck không lùi bước. Nó đứng nguyên tại chỗ của mình, kiên định."Hay là một lời xin lỗi? Muốn anh nói cho em biết anh đã đối xử tệ bạc với em như thế nào? Bởi vì anh có thể làm được đấy."

"Mẹ kiếp lời giải thích của mày," Donghyuck lại bùng nổ. "Tao không cần lời xin lỗi gượng ép của mày. Tao đã đến tận nhà mày và hồi đó mày đã không nói gì với tao. Tao không cần nó nữa."

Vậy là Donghyuck từng muốn một lời xin lỗi, và bây giờ nó không muốn nữa. Điều đó có nghĩa là nó vẫn muốn nhưng lòng tự tôn của Donghyuck không cho nó mở lời hoặc thậm chí chỉ chấp nhận, ngay cả khi Mark đề nghị.

"Vậy em muốn cái gì?" hắn hỏi, giọng trầm, và chỉ khi Donghyuck đảo mắt từ ngực lên mặt hắn, đó là khi hắn mới nhận ra - với một đấu sĩ tầm gần như Donghyuck, tới gần thực chất luôn là một cái bẫy.

Donghyuck đặt tay lên ngực Mark, những ngón tay khéo léo mân mê nút thắt cà vạt, siết chặt đến mức khiến hắn khó thở. Môi cậu biến mất khi Donghyuck mím chặt chúng vào trong rồi lại hé mở ra với một âm thanh ướt át. Hai bàn tay run rẩy trên cổ Mark.

"Làm tình với tao đi. Một lần cuối. Khi chúng ta tỉnh táo. Sau đó, mày có thể được ký giấy tờ của mình và quay trở lại căn hộ vô danh của mày, với thành phố của khói bụi và đầy rẫy tội phạm của mày, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."

"Tám năm chờ đợi một lời giải thích và thay vào đó bây giờ em đòi làm tình?"

Donghyuck nhắm mắt lại.

"Mày nói đúng. Tám năm là quá dài, đến nỗi lý do mày làm vậy cũng không còn quan trọng nữa. Mày lại ngon lành như này và tao cần người thỏa mãn mình. Và sau đó mày có thể rời đi và mang theo thái độ Bờ Đông kiêu ngạo của mày. Ý mày sao?"

Mark siết chặt cổ tay Donghyuck, vẫn đặt trên nút thắt cà vạt của hắn. Hắn nới lỏng cà vạt và để Donghyuck kéo nó xuống cho đến khi rơi xuống sàn.

"Anh được nghỉ cuối tuần. Hãy để anh đưa em vào 'kỳ trăng mật' của chúng mình, nếu đó là điều em muốn."

💙

"Không phải ở đó."

Cánh cửa dẫn tới phòng Mark bị khóa kín, tay cầm vang lên lách cách khi hắn kéo Donghyuck vào đó theo bản năng.

"Tao không dùng phòng đó." Donghyuck nhanh chóng giải thích. Bất cứ biểu cảm gì xuất hiện trên mặt Mark lúc đó đều khiến Donghyuck chua chát. "Mày muốn tao ngủ trên giường mày như thể tao nhớ mày lắm à?"

"Em là người đang sống trong nhà anh, em không có quyền nói câu đó."

"Tao có đủ mọi quyền tao cần vì đây là nhà của tao."

Nghe thật kỳ quặc khi đến phòng của bố mẹ mình để làm tình, nhưng Donghyuck đã đẩy và kéo Mark đi qua phòng của Matthew - bây giờ là phòng làm việc của cậu - rồi nhà vệ sinh và vào phòng ngủ chính, nơi Mark thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nội thất mới.

"Nhanh nào," hắn nói, kéo áo Donghyuck. Hắn thấy đói. "Cởi ra đi".

Donghyuck chỉ còn ba giây nữa là định quay lại trước khi Mark ném nó lên giường, luồn tay vào dưới lớp vải mềm mại và kéo nó lên. Cơ thể ấm áp và căng thẳng của Donghyuck khẽ run lên khi Mark trèo lên người nó, hai tay dần trượt xuống phía dưới.

"Từ từ thôi, ít nhất mày phải hôn tao trước."

Mark cười và cúi xuống hôn lên cổ Donghyuck, nơi chiếc áo ngủ nhăn nhúm bị kéo tít lên trên, lưỡi hắn liếm dưới lớp vải, cảm nhận trái táo Adam của người nằm dưới lên xuống khi hắn húp trọn từng tấc da thịt trên cổ cậu. Tay Donghyuck vò nát áo sơ mi, kéo nó ra khỏi thắt lưng Mark.

"Thôi ngay," Donghyuck nói, nhắc hắn lần nữa. "Xuống đi."

Và đó là lúc Mark hôn nó.

Đó không hẳn là một nụ hôn dễ chịu. Hắn bắt lấy môi Donghyuck khi nó đang nói và thay vì nói là hôn thì mút môi nhau có vẻ đúng hơn, không đồng điệu và hoàn toàn theo bản năng khi Mark cố gắng cởi bỏ áo sơ mi của mình và Donghyuck tháo dây lưng của hắn.

"Con quỷ nhỏ đáng ghét," Mark lầm bầm, trước khi hắn lại lao vào một nụ hôn khác, lần này nhiều răng hơn là lưỡi, ngay khi thắt lưng hắn mở ra, Donghyuck lập tức rướn người lên cao gần hơn nơi căng cứng kia. "Em làm anh phát điên lên đấy."

Em làm anh phát điên lên đấy. Mark cũng đã nói với Donghyuck câu này khi họ tới khách sạn. Hắn nhớ chiếc choker bằng nhung của Donghyuck và nó đã tồn tại như thế nào cho đến thời điểm kia, khi Mark kéo nó đến khi chiếc dây buộc rẻ tiền bung ra. Câu trả lời của Donghyuck hôm nay và hôm đó đều giống nhau.

"Vậy mày tính sao?"

"Anh sẽ đụ em ná thở," Mark trả lời. "Và sau đó anh sẽ thấy sung sướng biết bao khi được làm tình với một triệu phú, em nghĩ sao?"

Donghyuck đá tung quần của mình ra nhưng rồi đột nhiên lùi lại vội khi Mark lôi ra dương vật đang bán cương của mình. Mark nhìn nó thở dài có vẻ thất vọng trong khi vùi đầu vào gối, che mặt bằng cả 2 tay.

"Em ổn không? Bé hối hận rồi à?"

"Không, im mồm và cút ra kia. Tao cần dùng nhà vệ sinh trước nếu mày thực sự có ý định đi vào."

"Ồ." Mark trườn ra khỏi nó, rồi cau mày. "Em đã đòi làm mà."

"Chà, tao không ngờ mày sẽ tấn công tao ngay khi tao đưa ra yêu cầu. Tao không ngờ mày sẽ đồng ý. Donghyuck vuốt mặt thở dài. "Tiện thì tao cũng không ngờ mày sẽ xuất hiện ở đây."

Mark nhét lại dương vật đang trỗi dậy vào trong quần, cảm thấy cơn thịnh nộ của mình lại trỗi dậy.

"Và chính xác thì anh phải làm gì khi em từ chối ký vào giấy tờ? Nói cho anh biết đi, Lee Donghyuck, bởi vì chuyện này cứ như là một âm mưu phức tạp để để em buộc anh phải chú ý đến em. Sau tám năm, anh đã nghĩ rằng em có thể vượt qua rồi đấy."

"Tao đã vượt qua rồi! Tao có sự nghiệp, tao có một ngôi nhà của riêng mình-"

"Của riêng mình – thế à."

Donghyuck đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Mark với một ánh mắt độc địa, trong một khoảnh khắc Mark nghĩ rằng nó sẽ đá hắn ra khỏi nhà, không có vụ goodbye sex hay giấy ly hôn nào, hẹn gặp tại tòa trong ba năm nữa nhé Mark, chỉ vì hắn không thể im mồm.

"Im đi," thay vào đó Donghyuck nói. "Mày không có nhà riêng vì mày là một thằng khốn nạn đã bỏ đi. Tao mua căn nhà này khi bố mẹ mày đang chật vật dọn ra ở riêng và cần tiền ngay lập tức, tao đã giúp họ vì tao coi họ như người nhà của mình. Mày sẽ có thể biết chuyện nếu mày chịu quan tâm đến họ vào lúc đó. Nhưng mày là thằng khốn nạn và mày sẽ không thể làm tao cảm thấy tội lỗi chỉ vì điều này đâu."

Donghyuck đứng dậy và Mark nhìn nó mặc lại quần. Hắn ấp úng một cách lúng túng, nguyền rủa Donghyuck và chính mình vì đã rơi vào tình huống ngu ngốc này. Không quá muộn để rút lui, nhưng...

"Làm tình thì vẫn làm chứ?" hắn cần xác minh vì hắn đã lái xe trực tiếp từ sân bay về đây và bụng thì đang kêu ầm ĩ.

Donghyuck nhìn hắn thật lâu, cân nhắc.

"Gọi 2 suất đồ ăn đi. Có tờ quảng cáo dán trên tủ lạnh ấy. Ăn đã rồi làm tình. Sau đó mày rời đi. Thế là được rồi đúng không?"

"Bất cứ điều gì em muốn."

"Sao cũng được."

"Sao cũng được," Mark đáp lại, nhưng Donghyuck đã đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại. Mark ngồi trên mép giường khoảng một phút, tưởng tượng Donghyuck cũng làm như vậy trên mép bồn tắm, cố gắng tiêu hóa những gì vừa xảy ra.

Cứ như thể họ có một cái công tắc, bật và tắt, và ngay khi trông thấy một chút da thịt của Donghyuck, hắn lại muốn đụ nó tới ná thở, tìm cách tấn công đối phương và cũng là tấn công chính mình. Ngoại trừ những cơn thịnh lộ cùng tình dục, chẳng có gì khác những cảm xúc ban đầu, khi hắn trút hết ruột gan để mời Donghyuck tới bữa tiệc tốt nghiệp. Bồn chồn, cậu nhóc này luôn khiến hắn đứng ngồi không yên. Luôn là như vậy, dù 8 năm đã trôi qua.

Chỉ đến khi có tiếng nước vọng ra, hắn mới quyết tâm đứng dậy và đi xuống cầu thang.

💙

Donghyuck là người giới thiệu Johnny cho Mark.

"Bạn của anh trai tao". "Anh ấy đang học luật ở Yale. Tao nghĩ mày sẽ thích nói chuyện với anh ấy."

Johnny đột nhiên xuất hiện ở Heatherfield vào một ngày giữa tháng Sáu, vài ngày sau sinh nhật Donghyuck, lái một chiếc xe đẹp nhưng khá cũ, đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền với vẻ ngoài tự tin thu hút ánh nhìn như ngọn lửa xanh bập bùng. Cái bắt tay của gã chặt và chắc chắn, và Mark thấy mình cũng bắt lại chặt như vậy, như thể hắn có điều gì đó để chứng minh, và hắn tự giới thiệu mình là Mark Lee, sinh viên năm nhất Đại học Yale ngành chính trị học trong học kỳ sắp tới.

"Chính trị học à? Anh cũng từng học ngành đó rồi. Nếu em cần gì thì cứ gọi cho anh. Bạn của Taeyong cũng là bạn của anh."

Johnny cao ráo, hay cười và dễ gần và mọi thứ trên người gã như hét lên gã biết mình là ai trên cuộc đời này. Không thực sự rõ ràng mối liên hệ của gã với Taeyong - một linh hồn già nua, gầy gò, còm nhom chạy đến 23 công việc lặt vặt, vật lộn với cuộc sống ở một thị trấn nhỏ ở Bắc California và một thanh niên khá giả đến từ Trung Tây, và đang có ý định trở thành một con 'cá mập' ở New York, chính xác thì họ quen nhau bằng cách nào?

Johnny tự giải thích cho Mark khi họ nhìn về phía Donghyuck và Taeyong đang cãi nhau về món thịt nướng.

"Mẹ của bọn anh là bạn từ hồi ở Hàn Quốc. Nhà Lee đã ở nhờ chỗ bọn anh một thời gian khi họ mới chuyển đến Mĩ. Donghyuck hồi đó còn nhỏ lắm. Nó chỉ biết tiếng Hàn thôi. Anh đã dạy nó tiếng Anh trong thời gian đầu. Taeyong và anh sẽ cõng nó trên vai và nói cho nó tên mọi đồ vật nó thấy bằng tiếng Anh."

"Vậy hai người có giữ liên lạc không?"

Johnny cười lớn trước câu hỏi của Mark.

"Đương nhiên là không rồi, hồi đó hai đứa kiểu...9 tuổi? 10 tuổi? Đương nhiên hai bà mẹ còn giữ liên lạc, và đúng rồi, bọn anh không. Nhưng rồi Taeyong đến Chicago vào mùa hè khoảng 2 năm trước và ở lại chỗ anh tầm 1 tháng. Điều đó thật...tuyệt...được gặp lại cậu ấy một lần nữa. Bọn anh giữ liên lạc với nhau từ đó.

Mark hỏi gã một số câu hỏi về trường đại học. Chỗ ở trong và ngoài khuôn viên trường, các khóa học, môn học. Hắn không muốn tỏ ra thèm khát thông tin nhưng hắn đã đại loại như vậy. Mark đã nghiên cứu mọi thứ, nhưng hắn không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía bên kia đất nước. Johnny kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi, ít nhất là cho đến khi Donghyuck nhảy điệu waltz giữa họ để đưa cho cả hai những lát dưa hấu. Nó đưa hai miếng cho Mark và một miếng duy nhất cho Johnny trước khi thong thả quay vào trong để đi chơi với Jeno và Jaemin đang đợi bên cửa sổ.

"Đối xử thiên vị quá nhỉ?" Johnny cười với một nụ cười lõi đời.

"Nó là bạn thân em."

"Đương nhiên rồi, và anh đoán bạn gái của tụi bây đã tặng cho 2 đứa matching hickey nhỉ." Mark cố che cổ mình đi nhưng tay hắn đang đầy dưa hấu. "Mày không khéo đâu nhóc, không khéo chút nào. Anh mong mày chưa làm gì em trai Taeyong trước khi nó đủ 18 tuổi."

Mặt Mark đỏ còn hơn miếng dưa hấu.

"Em không hề! Bọn em đã đợi tới sinh nhật của em ấy." hắn thú tội trong sự thật thà bất ngờ.

"Đúng là một thằng nhóc có trách nhiệm. Anh thích chú mày rồi đấy."

Tiếng trò chuyện trong vườn lắng xuống một lúc khi Mark tập trung vào Donghyuck đang trèo trên vai Jeno khi họ ngồi xuống hiên nhà, Jaemin lén nhìn từ phía sau khi tất cả đều nhìn vào thứ gì đó trên điện thoại của Jeno.

"Donghyuck cũng thích," Mark thì thầm và Johnny cười ngặt nghẽo đến nỗi cả nửa khu vườn quay lại nhìn họ.

Gã nháy mắt với Taeyong và tiến lại gần Mark, hạ giọng.

"Ừ, có thể thấy. Ý anh là, ai có mắt chả thấy. Còn mày thì sao? Mày có thích nó không?"

Mark lùi lại, cảm thấy như bị dồn vào chân tường.

"Chà, anh trai. Tại sao em có cảm giác như anh đang cho em bài thuyết giảng của anh trai vậy? Đó không phải việc của Taeyong sao?"

"Không, cậu ấy quá tốt để làm điều đó đúng cách."

"Vậy thì sao, anh định giở trò xấu xa với em à?"

Johnny tặc lưỡi. "Cậu ấy chỉ lo lắng thôi, anh đoán thế. Em trai cậu ấy thích mày rất nhiều, nhưng chỉ trong 1 tháng nữa mày sẽ đến bờ kia của đất nước, một sinh viên năm nhất, các cụ vẫn bảo xa mặt cách lòng đúng không?"

Phải mất một lúc Mark mới hiểu Johnny đang nói về chuyện gì.

"Em sẽ không làm thế với Donghyuck đâu!" hắn kêu lên, và Johnny kêu hắn im lặng.

"Anh không nói là mày sẽ làm thế, mày có vẻ say mê nó không khác gì nó mê mày. Chỉ là... Đại học rất khó, nhóc ạ, đặc biệt là trường đại học này, đặc biệt nếu mày muốn đạt thành tích tốt , và mày có vẻ là kiểu người sẽ làm như vậy. Và mày sẽ bị choáng ngợp với những trải nghiệm mới. Không dễ để duy trì các mối quan hệ từ xa trong những điều kiện đó. Có lẽ mày nên nói chuyện với Donghyuck một chút, mày có nghĩ thế không?"

"Em... em đã định thế rồi."

"Mày nên làm thế, bởi vì theo như những gì anh thấy được sau khi nói chuyện với mày trong ba mươi phút, mày thực sự có hoài bão lớn. Và đừng hiểu lầm anh, anh thích điều đó ở một thằng con trai, Mark, anh thực sự thích, nhưng Donghyuck không có ý định rời khỏi thị trấn nhỏ này, kể cả vì mày. Và có vẻ như mày đang tham gia vào việc này với những kỳ vọng hoàn toàn khác, hiểu không?"

Mark chùng xuống. Donghyuck bắt gặp điều đó từ trong nhà qua ô cửa sổ để mở và nhướng mày lo lắng nhìn hắn. Mark lắc đầu để trấn an cậu và thu lại vẻ mặt của mình đủ để mỉm cười.

"Đó là quá nhiều áp lực cho một mối quan hệ chỉ vừa mới chớm nở," hắn lầm bầm trong hơi thở.

Johnny mỉm cười với hắn, nụ cười của một con cá mập, nụ cười mà gã sẽ sử dụng trước tòa trong phần còn lại của sự nghiệp luật sư của mình.

"Mới chớm nở? Anh đã nghĩ hai đứa là bạn thân cơ đấy." Gã vỗ lưng Mark. "Vui lên đi nhóc, anh rất thích mày. Vì vậy, anh đoán nhiệm vụ của mình là đánh lạc hướng Yongie để mày có thể lẻn ra ngoài với em trai của cậu ấy, phải không?"

💙

"Không thể tin nổi Johnny lại làm điều này với tao." Donghyuck tu một ngụm soda thật lớn. " Đúng là không thể đợi được để phá đám cưới của anh ta ngay cả khi nó còn chưa bắt đầu mà."

"Em thực sự không thể đổ lỗi cho anh ấy vì đã nói với anh. Bọn anh làm việc cùng nhau. Thêm nữa, em đã cư xử tệ. Anh ấy không cần phải thu dọn mớ hỗn độn của em, việc 25 tuổi và không chịu ký vào giấy ly hôn có khác gì một đứa trẻ giậm chân tại chỗ ăn vạ không." Mark cau mày, nhìn vào chiếc burger của mình khi đầu óc hắn cuối cùng cũng hoạt động được chút. "Đợi đã, đám cưới nào?"

Donghyuck thong thả trả lời và khi trả lời, trông cậu tự mãn đến quá đáng.

"Chắc hẳn mày bực lắm nhỉ, lúc nào cũng là người cuối cùng biết chuyện, hmh?"

"Ồ, bé cứ kể cho anh nghe chuyện bực mình đó đi, Peter Lee."

Donghyuck đá hắn dưới gầm bàn. Mark rất muốn đá trả nhưng hắn tự nhủ bản thân là một luật sự thành đạt ở một công ti luật lớn, không phải là người đã tạo dựng cả sự nghiệp bằng việc chơi game và từ chối đối mặt với cảm xúc của mình. (Dù sao thì cuối cùng hắn cũng đá trả bởi mặc dù không chơi game, nhưng cũng như Donghyuck, hắn cũng là kẻ đã chạy trốn khỏi cảm xúc của mình)

"Ba tháng nữa Johnny sẽ cưới," Donghyuck cuối cùng cũng chịu mở miệng.

"Cái gì? Không. Anh ấy thậm chí còn không nói với anh."

"Nếu mày vẫn không hiểu, thì coi như mày không được mời đi."

"Tại sao tao không được mời dự đám cưới của sếp, cũng là bạn của tao?"

"Thì," Donghyuck lười biếng cất giọng nói mềm mại còn có chút mệt mỏi, "để bắt đầu thì, bên còn lại kết hôn cùng anh ấy là anh trai tao. Và tao là phù rể. Và mày là, để xem nào, "persona non grata" của tụi tao."

Nó đặt chiếc bánh của mình xuống như thể vừa ghi bàn rồi nhếch mép cười.

"Tiếng Latin, nghĩa là mày không được chào đón"

"Anh học luật, cảm ơn, anh biết nó nghĩa là gì. Đợi đã, thế nghĩa là Johnny đang hẹn hò với Taeyong? Cái gì? Tại sao? Từ bao giờ? Bằng cách nào ?"

Cái nhếch mép của Donghyuck biến thành cái lườm sắc lẹm rồi xẹp thành một tiếng thờ dài.

"Cố gắng thôi, tao đoán vậy. Họ đã yêu xa trong hai năm trước khi anh ấy có đủ tiền để hỗ trợ Taeyong chuyển đến New York ở cùng. Ít nhiều họ đã bắt đầu hẹn hò vào khoảng thời gian mày chia tay với tao". Donghyuck khựng lại một lúc, mím môi quanh ống hút khi quyết định cắt ở đâu cho chính xác. Tất cả những gì Mark nhận được gần như chỉ là một cái liếc bình thường, trước khi Donghyuck moi ruột hắn ra. "Mày thấy đấy, nếu muốn người ta sẽ luôn tìm cách."

Và đây, Donghyuck Lee, tám năm sau khi bị Mark đá trên bãi cỏ sau nhà. Có lẽ nó đã chờ tám năm chỉ để bật ra câu này trên đầu môi, trằn trọc trên giường cả đêm dài với hy vọng tìm được cơ hội ném câu này vào mặt Mark. Thật khó để không nghĩ rằng cậu đã dàn xếp tất cả những điều này chỉ để nói câu đó trong hoàn cảnh thích hợp. Quá đúng người đúng thời điểm.

Mark là luật sư, hắn đã quen với việc phản bác lại ngay cả khi hắn sai. Hắn giỏi về điều này đến mức có thể xoay sở để tạo nên một nghề nghiệp từ nó. Tuy nhiên, lần này, Mark bại trận một cách vang dội và hoàn toàn, hắn không thể tìm thấy bất cứ điều gì ở bản thân để bào chữa. Hắn chỉ cảm thấy tồi tệ. Cảm giác tồi tệ như một thứ sương mù dày đặc bủa vây, nhuốm màu hối hận, uất ức, mệt mỏi và dằn vặt. Tệ rồi.

"Anh nghĩ đó là điều đúng đắn. Johnny nói đó là điều đúng đắn."

"Mày không hẹn hò với Johnny. Mày hẹn hò với tao, nhưng mày đã nói về điều đó với tất cả mọi người trừ tao. Mày chỉ. Tao không biết nữa. Mày đã bỏ đi."

Sẽ dễ dàng hơn nếu Donghyuck gào vào mặt hắn. Thay vào đó, cậu chỉ ngồi ở bàn, lắc lư lon Coca rỗng không, ống hút nhựa cứa vào cằm, thậm chí không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào Mark.

Mark cũng đặt đồ ăn xuống.

"Điều này không công bằng. Anh đã cố nói chuyện với em, nhưng chúng ta chỉ toàn cãi nhau thôi."

"Ồ, vâng, rồi sao? Rồi sau đó mày chia tay với tao và rời đi. Đó là phản ứng tồi tệ nhất đối với một cuộc cãi vã mà tao từng thấy."

"Em muốn anh tự nhận mình là một thằng khốn nạn à?"

"Tao muốn mày không phải là một thằng khốn nạn." Lúc này, Donghyuck nghe có vẻ mệt mỏi hơn là tức giận. Nó có cái vẻ xù lông của một chú mèo con mệt mỏi muốn được ôm ấp vỗ về , như thể nó chỉ muốn ngừng suy nghĩ, như thể nó muốn được quan tâm - cái nhìn sau nhiều tuần chuẩn bị cho các bài kiểm tra mà cậu không quan tâm, khi cậu chỉ muốn Mark lại gần ôm mình và vuốt ve mái tóc rối xù đấy. "Johnny nói mày thực sự là một người tốt chỉ khi việc đó không liên quan đến tao, nhưng tao chưa bao giờ quan tâm đến việc mày đối xử với người khác như thế nào, tao chỉ muốn mày không phải là một thằng khốn nạn đối với tao. Mày nói tao là người duy nhất quan trọng, và sau đó mày bóp nát trái tim tao."

Nó cụng cái lon rỗng vào cái lon còn nguyên của Mark.

"Cạn ly nào."

💙

Mùa hè mắc cạn trong 2 tuần của tháng sáu, 2 tuần hạnh phúc nhất trong cuộc đời Mark. Ấy là mùa hè, và nó mãi mãi sẽ là mùa hè ấy trong ký ức của Mark, bất kể thời gian, không gian, từng khoảnh khắc tuổi trẻ của Mark đều gói gọn trong mùa hè đó, như thể một đĩa nhạc lặp đi lặp lại. Nó trở thành nhạc nền cho quá khứ của Mark, một khoảnh khắc duy nhất nhỏ giọt vào từng ký ức khác, vấy bẩn nó. Đó là mùa hè của tất cả các mùa hè, năm 2012, năm thế giới kết thúc. (Một thứ gì đó đã kết thúc, không phải cả thế giới, chỉ thế giới của Mark.)

Mark và Donghyuck cãi nhau ở nơi ngớ ngẩn nhất, bãi đậu xe sau bể bơi, ngay sau khi Donghyuck tan làm với một tin hay ho.

"Simmons nghỉ việc rồi." nó nói như một lời chào sau khi bước vào xe. Donghyuck trèo qua cần số để thơm cái chụt lên má Mark. "Có lẽ năm sau em sẽ được lên làm quản lí."

"Năm sau?" Mark cau mày. "Hè năm sau em vẫn làm ở đây sao? Có lẽ em sẽ bận túi bụi với đống giấy xét tuyển đại học và việc chuyển ra ngoài đấy."

"À," Donghyuck bật ra. " Ah, ừ nhỉ."

Đầu đĩa CD cất tiếng khi Mark khởi động xe. Vẫn là playlist cũ mà Donghyuck đã chọn cho Mark hai năm trước, cái có dòng SUMMER 2010 được viết nguệch ngoạc bằng bút lông màu xanh trên đĩa CD bằng nét chữ lộn xộn của Donghyuck, những vòng tròn khổng lồ và nét sổ dọc ngắn. Một ban nhạc indie rock ở Ohio hát về việc chờ đợi mùa hè, nhưng với Mark thì ngược lại. Hắn đang đợi mùa hè kết thúc để có thể bắt đầu lại, rời khỏi thị trấn hiu quạnh này.

Donghyuck hạ cửa sổ xe xuống.

"Đang bật điều hòa mà," Mark càu nhàu, nhưng Donghyuck chỉ tắt nó đi.

"Bên ngoài mát mẻ ghê. Có lẽ cuối tuần này sẽ có mưa."

Donghyuck nói đúng, Mark nhận ra. Không khí có mùi như ozone, như thể cơn mưa sắp trút xuống cái ảo ảnh về một mùa hè đầy nắng bất tận này.

"Họ có đóng cửa hồ bơi nếu trời mưa không? Bố mẹ anh sẽ đi Sacramento để thăm Matthew vào cuối tuần này. Em có thể ngủ lại."

"Làm như bình thường họ ở nhà thì em không ở lại ấy."

"Có, nhưng em sẽ ồn ào." Donghyuck không trả lời, nó chỉ ném về phía Mark cái nhìn cứ- nói- tiếp - đi - và - em - sẽ – giết - anh. Mark luôn mắng nó vì quá ồn ào khi họ làm nọ làm kia. Điều này khiến nó khó chịu một cách vô căn cứ.

"Anh không có trêu em, được chưa ? Chỉ là anh nghĩ nó sẽ rất tuyệt. Khi không phải lo về họ. Vì anh sẽ rời đi sớm thôi. Nên anh muốn làm."

Câu chữ như va vào nhau, vụng về, lúng túng. Mark luôn rất giỏi ăn nói, hắn từng là phó chủ tịch câu lạc bộ hùng biện. Trời ạ, hắn muốn học luật, tất nhiên là phải 'chữ nghĩa' rồi. Nhưng Donghyuck, Donghyuck lại trói buộc hắn. Đặc biệt là khi nó nhìn hắn như vậy. Nó trông có vẻ đói, và sẽ thật dễ dàng chỉ để nghĩ nó đói, nhưng Mark biết mọi chuyện với Donghyuck không bao giờ dễ dàng như vậy. Điều dễ dàng duy nhất là đọc nó sai.

Bài hát kết thúc khi Mark dừng đèn đỏ. Chính trong vài khoảnh khắc cộng hưởng đó, ngay trước khi bài hát mới bắt đầu, Donghyuck lên tiếng.

"Em không nghĩ mình sẽ đi học đại học đâu."

Mark xoay người sang nhìn nó, nhưng Donghyuck chỉ nhìn về phía trước. Nó cau mày trong phút chốc, nhưng vẫn không nhìn Mark.

"Đèn xanh rồi kìa, anh đi đi."

"Ý em không học đại học là sao? Thế em định làm gì ?"

"Tìm một công việc, em không biết nữa."

"Nơi tử tế nào sẽ nhận em mà không cần bằng cấp? Em thậm chí không đủ điều kiện làm phụ bếp ở Bờ Đông nếu không có bằng cấp."

Donghyuck cuối cùng cũng quay sang Mark.

"Điều đó quan trọng sao? Em không sống ở Bờ Đông, em có thể dễ dàng tìm được một công việc ở đây trong khi suy nghĩ xem mình muốn làm gì."

"Anh sẽ sống ở Bờ Đông," Mark nói.

"Chà, chúc mừng."

Mark cáu kỉnh nhìn chiếc xe phía trước đang đi chậm như rùa, trước khi quyết định rằng chết tiệt, hắn cần phải dừng lại, vì vậy hắn hãy phớt lờ mọi luật lệ giao thông và đỗ xe bên lề đường.

"Anh đang làm gì thế? Đưa em về đi," Donghyuck phản đối.

"Ồ, không, chúng ta sẽ nói về nó."

"Chúng ta sẽ không nói về bất cứ điều gì trong khi anh như thế này."

"Không, chúng ta đang nói về chuyện này, Donghyuck, vì mười ngày nữa anh sẽ đi Connecticut và chúng ta sẽ yêu xa trong suốt thời gian anh học đại học, và nếu anh học tiếp lên cao học thì sẽ còn lâu hơn thế nữa, và anh nghĩ, anh không biết, rằng ít nhất em sẽ cố gắng đến ở với anh vào một thời điểm nào đó."

Donghyuck khoanh tay trước ngực.

"Chuyện này không liên quan gì đến chuyện đó. Em có thể chuyển đến bất cứ nơi nào anh đang ở mà không cần bằng cấp, anh biết đấy?

"Không, em không thể. Không có bằng cấp, em sẽ không thể tìm được một công việc đủ lương để sống một cuộc sống đàng hoàng. Em có muốn giống như anh trai mình cả đời không?" Cái nhìn Donghyuck gửi cho hắn đủ lạnh để đóng băng cả địa ngục. "Khoan đã, chết tiệt, anh xin lỗi, anh không có ý đó."

Muộn rồi, họa tòng khẩu xuất. Và bây giờ Mark có rút lại lời hay không chả còn quan trọng nữa, một khi Donghyuck chú tâm hoàn toàn vào điều đó, nó sẽ không bao giờ bỏ qua. Đây không phải là điều nó có thể bỏ qua.

"Vậy thế là thế đéo nào? Mày nghĩ rằng anh trai tao kém cỏi hơn bất kỳ ai khác chỉ vì anh ấy không thể học đại học sao?

"Không, anh không nghĩ vậy, em biết là anh không-"

"Mày nghĩ không được đi học khiến tao thua kém mày à?"

"Em có thể im lặng một chút và nghe anh nói được không?"

"Tao đang nghe đây, Mark, tao đang nghe đấy. Mày đang nói một số điều khá khó chịu đấy."

"Hãy để anh mẹ nó giải thích !" Mark buột miệng, nhưng nếu hắn là thuốc súng, Donghyuck là lửa. Donghyuck sẽ luôn là ngọn lửa của hắn.

"Đừng dùng giọng điệu đó với tao, Mark Lee."

"Vậy thì đừng vội kết luận, Lee Donghyuck."

"Kết luận gì? Mày đang ở đây để nói với tao rằng mày, cái gì, thất vọng về tao vì tao muốn nghỉ học?"

"Nghỉ cái gì? Em có bao giờ thực sự làm gì đâu, Hyuck. Em là một học sinh cấp ba chết tiệt và em đã rớt một nửa số môn học! Em nghĩ rằng cuộc sống này dễ dàng à? Không có gì sẽ cho không em cả, em phải nỗ lực, nhưng em thậm chí còn chưa bắt đầu và đã nói đến chuyện nghỉ rồi."

Hắn nhận ra mình đã đi quá xa khi Donghyuck chỉ đơn giản là mở cửa xe và bỏ đi không nói thêm lời nào. Nó bắt đầu đi bộ ven đường, quay lưng lại với Mark.

"Em đang làm cái quái gì vậy? Quay lại đây!"

"Con mẹ nhà mày," Donghyuck trả lời, giơ ngón giữa với hắn.

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp," Mark thì thầm. "Chết tiệt."

Hắn lao ra khỏi xe và bắt đầu chạy theo Donghyuck. Nắm lấy vai và xoay nó lại.

"Đừng chạm vào tao," Donghyuck rít lên, và Mark loạng choạng nhưng không buông tay.

"Nghe này," hắn nói, "Anh chỉ lo cho em thôi. Anh muốn chúng ta ở bên nhau, em thực sự là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, nhưng anh mong em có kiểu... anh không biết, một mục tiêu? Một ước mơ? Bất kỳ loại kế hoạch nào đó? Bởi vì anh biết mình đang đi đâu và đó không phải là nơi em có thể đến chỉ để trôi nổi và hy vọng mình sẽ hạ cánh ở đó."

Donghyuck hất tay Mark ra và bước ra xa hắn. Một chiếc ô tô chạy ngang qua và cả hai theo bản năng di chuyển về phía lề, vẫn giữ khoảng cách với nhau. Ánh sáng trắng hiện rõ khuôn mặt của Mark và Donghyuck, và hắn nhận ra mình cần phải xin lỗi, nhưng khi hắn mở miệng, Donghyuck đã đánh gục hắn.

"Mày xấu hổ về tao nhỉ?" nó hỏi, nhìn chằm chằm vào mắt Mark.

"Cái gì? KHÔNG-"

"Mày sẽ giới thiệu tao với bạn bè của mày ở Yale như nào? À, Donghyuck, hãy gặp con trai của thượng nghị sĩ Smith, và đây là cháu trai của một thẩm phán trong tòa án hiến pháp! Các bạn, đây là bạn trai của tôi, cậu ấy là nhân viên thu ngân ở Dunkin Donuts."

"Không, không, không phải chuyện đó."

"Có vẻ như là vậy."

Donghyuck cắn môi dưới và nhìn lên, lắc đầu.

"Đôi khi mày đúng là một thằng ngốc, Mark. Chỉ vì mày đã tìm ra mọi thứ mình cần nên mày nghĩ mình giỏi hơn bất kỳ ai khác. Chà, thế này thì sao, đạt điểm cao chẳng có ý nghĩa gì nếu mày lớn lên trở thành một tên khốn như vậy."

"Chà, em đang hẹn hò với thằng khốn này đấy!"

"Và bây giờ trông tao có hạnh phúc về điều đó không?" Mark cố trả lời nhưng Donghyuck ngăn hắn lại. "Đừng. Chỉ cần... Đừng. Hôm nay mày đã nói đủ rồi và tao không muốn chia tay mày giữa con đường chết tiệt này. Tao sẽ đi bộ về nhà."

Mark nguyền rủa bản thân và Donghyuck. Hắn nhìn bạn trai nhỏ của mình đi bộ vài mét trước khi gọi với theo.

"Donghyuck! Mẹ kiếp, quay lại đi! Anh không nói nữa, lên xe đi. Chúng ta vẫn còn xa nhà quá."

Hắn thấy vai Donghyuck rũ xuống. Nó dừng lại. Rồi quay lại. Nó không nhìn Mark khi họ quay lại xe và trong suốt chuyến đi về nhà. Mark muốn xin lỗi, nhưng hắn không dám. Hắn biết Donghyuck thực sự sẽ nhảy ra khỏi xe nếu nó đủ tức giận. Nó trông đủ tức giận.

Khi Mark dừng xe trước cửa nhà Donghyuck, Donghyuck nhoài người về phía sau để lấy cặp sách nó ở phía sau và Mark cố mở lời.

"Donghyuck, anh xin lỗi-"

Donghyuck rời khỏi xe và đóng sầm cửa trước lời xin lỗi của Mark. Và đó là cách mọi chuyện diễn ra.

Mùi hoa nhài lưu luyến xương em, Hương thơm vờn như khúc hát diệu khôi. Cổ họng đồng vang ngân trong cõi tối, Bí mật nào giấu được lòng em đây?

Mark cởi quần áo một cách bài bản, gấp và để chúng trên chiếc ghế cạnh giường. Hắn cất bàn chải đánh răng đi và đóng va li lại trước khi nằm vật lên giường Donghyuck khiến người nảy lên trên đệm và khiến những chiếc lò xo bên dưới kêu kẽo kẹt một chút. Việc này sẽ ồn ào đây, hắn, việc chịch Donghyuck trên chiếc giường này. Họ chưa bao giờ quá ồn ào khi còn là thanh thiếu niên.Việc này luôn như một thước phim bị tắt tiếng, cậu sẽ cắn môi và đưa tay lên miệng để che đi những tiếng rên rỉ của mình. và các chuyển động nhỏ để giữ cho cột giường không va vào tường, thiên về kiểm soát hơn là sức mạnh.

Bàn tay Mark lướt nhẹ lên dương vật hắn trong khi lười biếng lên xuống. Có một loại cảm giác phấn khích nào đó khi nghĩ đến việc chịch Donghyuck trong phòng ngủ của bố mẹ hắn, đủ lớn để dưới lầu có thể nghe thấy. Hắn hy vọng bản thân vẫn khiến cậu nức nở, điều mà bản thân hắn không bao giờ có thể làm được 8 năm trước. Nhưng hắn luôn có khả năng ấy, chiếc ghế hàng thứ hai của dàn hợp xướng chẳng hạn. Dương vật của Mark cũng đồng ý, nó co giật dưới bàn tay hắn, truyền một cú sốc nhẹ thẳng từ phần thân dưới lên.

Hắn tự vuốt ve bản thân, nhẹ nhàng và thoải mái, hắn không muốn một khởi đầu quá vồ vập. Có phản ứng với Donghyuck không phải vấn đề, nhưng không cẩn thận hắn sẽ bắn ra sớm mất. Hắn muốn việc này kéo dài. Hắn muốn, hắn nhận ra, để Donghyuck nhận ra rằng làm tình với hắn là điều tuyệt vời nhất trong đời nó. Ồ, Mark sẽ cho nó thấy.

"Bắt đầu mà không có em hả?" Donghyuck cất giọng nói ngọt lịm khi quay lại. Cậu đang hoàn toàn khỏa thân, điều Mark hoàn toàn cảm kích. Cậu cũng đang có phản ứng.

"Anh nghe mà rùng mình luôn đó, em yêu à," hắn trả lời, trong khi ngồi hẳn dậy. " Em cũng bắt đầu trước anh còn gì, đồ đạo đức giả."

Donghyuck khịt mũi và ném cho Mark chai dầu bôi trơn, rồi leo lên giường. Cả hai nhìn nhau chằm chằm, không quen với sự ngại ngùng trôi nổi trong không khí. Ngay cả lần đầu tiên của họ cũng không khó xử như thế này.

"Chúng ta làm việc này như thế nào đây?" Mark hỏi. "Anh lấy bao cao su nhé?"

Donghyuck nhìn chằm chằm vào dương vật Mark một lúc.

"Anh có sạch không ?" cậu hỏi. "Chúng ta đã không hề dùng khi còn ở Las Vegas nên điều đó ổn thôi nếu anh muốn chơi trần."

Mark gật đầu.

"Vậy, chúng ta ổn thôi. Em định ngồi đó nhìn chằm chằm hay đến đây và hôn anh đây ?"

"Không biết nữa," Donghyuck thì thầm, bò lại gần, hạ người xuống Mark, làn da ẩm ướt mang mùi như hoa cúc và dầu bôi trơn.

"Em không nghĩ anh xứng đáng." cậu nói tiếp, nhưng vẫn để Mark chồm người dậy và hôn mình, choàng tay qua gáy và cọ xát vào đùi hắn.

Một nụ hôn thật dễ dàng. Donghyuck là một người hôn khá giỏi và Mark đã học cách hôn từ nó. Họ biết đối phương thích thế nào, dạo đầu nhẹ nhàng, càng vào sâu càng mạnh bạo, không cần quá nhiều nước bọt, môi nhiều hơn lưỡi. So với khi còn trẻ, Mark thích cắn hơn rất nhiều, răng hắn gặm lấy môi Donghyuck, lên quai hàm và da thịt trên vai. Donghyuck không phàn nàn, chỉ dang rộng chân hơn, nằm trên đùi Mark, cố áp sát hơn hạ bộ mình với dương vật của Mark. Phía dưới của Dongyuck đã ướt sũng, nước nhờn chảy xung quanh lỗ nhỏ hồng hào và dưới đùi trộn lẫn cùng chất bôi trơn chảy xuống phần mềm mại nhất của đùi nó, dưới đường cong của cặp đào tròn trịa. Mark quệt lấy chúng bằng ngón tay và bôi nó trở lại lỗ nhỏ của Donghyuck, xoay tròn xung quanh bằng ngón tay cái.

"Mẹ kiếp." Donghyuck rít lên. "Có cần phải thế không hả. Tao đã tự mở rộng khi tắm rồi."

"Thì ra em đã làm vậy à." Mark nói khi hắn cho thêm một ngón tay vào. " Chuẩn bị bản thân cho anh. Em có cần chuẩn bị nhiều vậy không? Tuần trước anh đã đụ em không biết trời đất gì rồi mà. Rất nhiều lần. Anh cá là em đã "rộng rãi" hơn rồi."

Donghyuck siết chặt lỗ nhỏ quanh ngón tay Mark, mắt nhắm nghiền, dương vật nhỏ hồng giật giật nơi phần bụng tiếp xúc của hai người. Nó vẫn nhạy cảm như vậy, có lẽ có phần hơn nhiều còn trẻ. Hồi đó mọi thứ đều choáng ngợp và ngập ngừng, nhưng hành động bây giờ của cậu cũng không phải không có cơ sở, việc này như một sự tự nhận thức về một khoái cảm mới mẻ trước đây Donghyuck chưa từng trải qua.

Nó đã tự mình mở rộng, thả lỏng và ướt át khi lỗ nhỏ mút mát gắt gao lấy những ngón tay của Mark, cậu không còn kêu đau nữa, chỉ có những tiếng rên rỉ thèm muốn nhiều hơn. Mark rút ngón tay ra.

"Nằm ngửa ra đi," hắn thì thầm, và Donghyuck làm theo.

"Có một cái gối trên ghế bành," nó thì thầm. Mark ậm ừ tán thưởng rồi đi nhặt nó lên, đặt dưới hông Donghyuck.

"Thoải mái không?" hắn hỏi, thử xem mình có thể banh hai chân Donghyuck ra rộng cỡ nào. "Chà, tám năm trước em đâu được dẻo dai như này."

"Hai năm trước tao có tham gia một thử thách thể thao," Donghyuck rít lên qua hàm răng nghiến chặt. "Có cả một danh sách phát cảnh tao squat mỗi ngày trong 20 phút trong một tháng."

"Sexy, anh nóng lòng muốn xem lắm đó."

"Cày view cho tao đi," Donghyuck rên rỉ. "Ngoài ra, mày đút cmn vào đi chứ? Tao sẵn sàng rồi."

"Suỵt, hấp tấp quá bé yêu. Chúng ta còn nhiều thời gian mà"

Cái lườm của Donghyuck như đấm vào bông khi Mark luồn hai ngón tay vào trong cậu, móc chúng lên cao đến nỗi cả người Donghyuck oằn xuống và siết chặt quanh chúng.

"Thấy chưa, chơi một mình có hơi thô lỗ đấy. Em ướt át và nóng bỏng thể này mà không có anh à."

Donghyuck phát ra một âm thanh nhỏ, ngay lập tức chui ngược vào trong khi Mark hôn nó giữa môi lưỡi toàn mùi bạc hà và nước bọt. To hơn, hắn muốn làm nó phải rên rỉ to hơn.

"Anh thực sự thích làm việc này đó" hắn nói, như thể một cuộc trò chuyện thường nhật, khi Donghyuck vặn vẹo trên những ngón tay của hắn. Rõ ràng Donghyuck chưa bao giờ được đụ bằng ngón tay một cách thoải mái ngoài mục đích nới rộng. Ồ, không phải cậu đã bỏ lỡ nhiều điều sao.

"Tất nhiên em không biết, đó là điều anh chỉ mới phát hiện ra sau khi chúng ta chia tay. Rõ ràng là anh giỏi mấy vụ kiểu này lắm, được review các kiểu đồ đó."

Donghyuck bấu chặt lấy Mark kèm theo một tiếng kêu, chân cậu cố bấu chặt vào những ngón tay của Mark. Nó đủ cao độ nhưng Mark có thể - và sẽ - làm tốt hơn. Hắn buông chân Donghyuck ra để cứng ngắc, bằng một tay, bóp một ít chất bôi trơn vào lòng bàn tay, rồi bôi nó quanh dương vật của Donghyuck. Âm thanh Donghyuck phát ra ướt át và nghẹn ngào, như thể có thứ gì đó sống và chết trong cổ họng cậu.

"Mark, Mark đợi đã, dừng lại, dừng lại," Donghyuck cầu xin. Trên ngực cậu phủ một lớp mồ hôi mỏng, và nếu Mark còn một tay nữa, hắn thề sẽ véo 2 cái nụ hồng đó tới sưng đỏ vì theo trí nhớ của hắn từ cái đêm ở Las Vegas thì Donghyuck cũng rất nhạy cảm ở đó. Nhưng Mark chỉ có hai tay và Donghyuck đang cắn chặt lấy chúng, bên dưới chúng, mắt nhắm nghiền, cơ thể theo bản năng nhích lại gần Mark, tìm kiếm sự thoải mái nơi làn da truyền làn da.

"Như này có quá mức với em không?"

"Yeah, nếu anh làm tiếp tao có thể xuất ra đấy."

Donghyuck run rẩy, đùi rung lên vì cố gắng giữ tư thế dang rộng, những ngón tay của Mark vẫn ấn sâu vào bên trong cậu - Mark gần như có thể nhìn thấy khoái cảm trong cậu, ngứa ran, như những tia lửa. Hắn thấy bụng Donghyuck lên xuống, cách cậu cố thả lỏng cơ bắp để kìm nén cơn cực khoái sắp tới, giữ cho bản thân không oằn mình trong vòng tay của Mark.

"Đấy không phải mục đích của việc này sao? Đừng lo, Hyuck, hôm nay anh sẽ đụ em. Anh dự định làm điều đó nhiều hơn một lần, nếu em chịu được.Anh biết anh làm được."

Hàng mi Donghyuck rung rung, cả cơ thể cậu rung rinh một cách tinh tế.

"Anh sẽ không cương trở lại một cách dễ dàng sau khi xuất ra mà," cậu thì thầm.

"Anh sẽ làm việc rất chăm chỉ để biến điều đó thành hiện thực."

Hắn đợi Donghyuck gật đầu trước khi lại di chuyển, nhưng Mark đã biết Donghyuck sẽ nói đồng ý. Hắn sắp đến gần, gần như tuyệt vọng vì điều đó, điều duy nhất ngăn anh đầu hàng là nỗi sợ rằng Mark sẽ coi như xong việc khi Donghyuck đến. Chà, Mark không có ý định rời đi cho đến khi Donghyuck xong việc.

"Mày đúng là một thằng khốn ngay cả mấy lúc như này," Donghyuck nói, cuối cùng. "Chết tiệt, chết tiệt, được rồi, cứ để tao đến."

Mark bật cười trước sự thiếu kiên nhẫn của Donghyuck, thưởng cho anh ấy bằng cách giật anh ấy thật, nhanh và chặt, và đụ anh ấy thật, sâu và thô bạo. Có cả một nghệ thuật trong việc làm điều này, và nghệ thuật nằm ở chỗ nhận biết khi nào người kia lên đỉnh. Mark rất giỏi đọc cơ thể người khác như đọc một cuốn sách, nhưng với Donghyuck thì đọc sách chưa bao giờ là quan trọng. Mark đã lưu lãi khắp cơ thể Donghyuck dấu hiệu của mình, như thể đó không phải một cơ thể mà là một tấm vải trắng chờ người ta tới đánh dấu. Hắn để lại những dấu chân bẩn thỉu khắp người nó, bên trong nó, khi cả hai còn niên thiếu, và giờ đây hắn sẽ lại viết lên kiệt tác của đời mình lên khoảng trống giữa hai đùi Donghyuck, mạnh mẽ tới mức mực sẽ thấm đẫm qua mặt sau.

Hắn nắm lấy dương vật của Donghyuck như khi họ còn là những cậu thiếu niên, như thể đó là điều gì bẩn thỉu và bí mật, một cuộc vui chớp nhoáng sau xe khi chạng vạng, Mark sẽ làm Donghyuck sướng điên lên cùng những ngón tay của mình như thể dương vật của hắn vẫn thường làm, và khi Donghyuck đến, ngay trước khi nó kịp lên đỉnh, khi cơ thể nó bắt đầu siết chặt và run rẩy, ở những bước cuối cùng trước khi nó gục xuống, Mark chậm lại, tay hắn gần như giữ yên trên dương vật của Donghyuck trong khi rút ngón tay ra. Điều này không đủ để dập tắt cơn cực khoái của Donghyuck, và đó chưa bao giờ là mục tiêu của Mark. Khi Donghyuck đến, đó là lần cực khoái khó chịu nhất, không thỏa mãn, mệt mỏi và kéo dài nhất trong đời nó. Mark nhìn lỗ nhỏ co bóp vì sự thiếu vắng đột ngột của nó, dương vật không được thỏa mãn vẫn nằm trong tay tắn, không thể nhúc nhích, thứ duy nhất khiến nó vượt qua tình cảnh này là bàn tay nhẹ nhàng của Mark siệt chặt và giúp nó bắn tinh lên khắp bụng. Chỉ có một ít tinh dịch bắn ra, vậy mà Donghyuck vẫn run rẩy bám vào hắn sau cực khoái

Mặt nó giàn dụa nước mắt. Mark sẽ nhẹ nhàng gạt chúng đi, nhưng thay vào đó mặt Donghyuck sẽ nhớp nháp bởi tinh dịch và dầu bôi trơn. Bời vậy, hắn sẽ quệt tinh dịch trải dài từ bụng nó kéo xuống tận nơi hang động tận cùng phía sau kia, sau đó đột ngột tấn công vào thành trì ngọt ngào ấy một lần nữa, dương vật của Donghyuck nảy lên lần cuối, yếu ớt phun ra chút dịch nhầy cuối cùng vì quá nhạy cảm.

"Làm tốt lắm, bé yêu," Mark trả lời, ngả người ra sau để chiêm ngưỡng kiệt tác của mình. Hắn dịu dàng kéo bàn tay đang che mặt của Donghyuck ra, để vuốt ve bầu má, đường quai hàm, môi dưới của Donghyuck. Sau đó, hắn sẽ hôn Donghyuck bằng những ngón tay của mình, để nó nếm mùi của chính mình trên những đầu ngón tay, rồi cúi xuống và hôn nó bằng môi mình.

💙

Làm Donghyuck cứng trở lại không khó, chỉ cần một khoảng thời gian vừa đủ.

Mark ở bên cạnh Donghyuck khi nó cố gắng lấy lại nhịp thở. Hắn ôm nó thật chặt, trêu chọc nó bằng những cái chạm vuốt ve nhẹ nhàng như bướm lượn và những nụ hôn dài lướt qua ranh giới giữa sự nhạy cảm tột độ và dịu dàng. Hắn không dám rời đi, thậm chí là để tìm khăn lau người cho Donghyuck khi người nó chỉ toàn là tinh dịch và chất bôi trơn vương vãi trên bụng và nhỏ giọt xuống dọc hai đùi. Donghyuck trông như vừa rơi tự do từ trên trời xuống, bị trọng lực đè bẹp. Hắn cũng không cần sự vắng mặt của mình để bóp nát nó thêm.

" Lần đầu tiên sao?" Mark hỏi. "Đã có ai từng chơi em như vậy chưa? Thở nào Hyuck, hít thở sâu vào."

Donghyuck thở và gục xuống dưới bàn tay đang vuốt ve bên hông, rùng mình khi chúng chạm vào cơ bụng mềm mại của nó.

"Thường thì người ta chỉ đụ tao thôi," nó thì thầm, rùng mình khi Mark búng núm vú bên phải của nó, rồi từ từ dùng ngón tay cái chạm nhẹ vào đó.

"Bé chưa bao giờ sướng thế đúng không. Nhưng cái lỗ nhỏ này vẫn chưa thỏa mãn nhỉ? Em thấy trống vắng ở đây à? Chỗ này vẫn hấp háy đóng mở như mời gọi anh vậy".

Donghyuck che đi khuôn mặt ửng hồng, toàn thân co giật theo dương vật của mình. Nó vẫn chưa cương lên, nhưng sớm thôi.

"Bất ngờ đấy, đây là lần đầu tiên em làm chuyện như thế này sao? Anh cứ nghĩ em sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn đấy."

Donghyuck mệt mỏi đập hắn. "Tao xin lỗi nếu tao không có kinh nghiệm về những trận làm tình đầy hoang dại thời đại học nhé. Tao quá bận để kiếm một đống tiền mà, mày biết đấy."

"Càng có nhiều lý do để đời sống tình dục của em thú vị hơn. Anh cá sẽ có hàng tá người muốn thò tay vào quần em khi em giàu có và nổi tiếng như thế."

Donghyuck chẹp chẹp. "Chà, tao thì lại đánh giá cao sự kết nối tình cảm hơn bất cứ điều kỳ quặc nào mà mày đã học được ở trường luật đấy."

Lông mày của Mark nhướng lên. Vẫn còn quá sớm để chạm vào Donghyuck một lần nữa, và dù sao hắn cũng sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì quá lố với một người thiếu kinh nghiệm như Donghyuck, nhưng trong đầu hắn lại đang thích thú với tưởng tượng được thực sự khiến Donghyuck lên đỉnh, hàng giờ liền, cho đến khi nó còn không còn thở nổi để nói mấy lời đạo đức giả về cảm xúc và kết nối.

"Chà, anh thì đánh giá cao khả năng trói người ta trên giường và trêu chọc họ hàng giờ.Anh cá là em sẽ thích điều đó." Hắn cúi xuống và thì thầm đoạn cuối vào tai trái của Donghyuck, thích thú khi nhận được phản ứng run rẩy của người kia. " Anh đã nói sẽ làm em cứng thêm lần nữa, đúng không?"

"Tao không thể làm luôn tiếp được," Donghyuck hổn hển, tuyệt vọng và giận dữ, khi nó quằn quại bên Mark, răng nghiến chặt vì quá nhạy cảm hơn là vì khoái cảm. "Tao cần thêm thời gian."

"Vậy thì chậm lại, chúng ta có tất cả thời gian."

Nhưng Donghyuck không thể chậm lại, ngay cả khi nó đau. Nó là một người tình thiếu kiên nhẫn, gần như liều lĩnh, kiểu gay sẵn sàng tách mình ra khỏi dương vật của ai đó để được giải phóng nhanh chóng, Mark có thể thấy điều đó qua cách nó cố cọ sát vào đùi Mark quá sớm để được thoải mái, nhăn mặt vì sự đụng chạm, quá nhạy cảm.

"Anh sẽ không đi đâu cả," Mark nói, đè Donghyuck xuống để nó dừng lại, tạo ra một âm thanh phản đối.

"Tao muốn mày chịch tao đi," Donghyuck nói, quá sỉ nhục, quá khó chịu.

"Anh cũng muốn làm em, nhưng nếu bây giờ chúng ta lại làm thế thì sẽ rất đau. Em sẽ không hoàn toàn cương lên được."

"Vậy thì có lẽ mày nên đụ tao từ sớm hơn," Donghyuck gầm gừ.

"Và bỏ lỡ cơ hội vuốt lông con mèo tức giận của anh à?" Mark vuốt tóc nó với một tiếng cười khe khẽ, rụt tay lại khi Donghyuck cố cắn vào tay hắn. "Chà, con mèo này còn biết mổ nữa."

Donghyuck trừng mắt nhưng người nó mềm nhũn và dễ bảo đến mức chẳng hù họa được Mark. Mark cúi xuống định hôn lên má nó, nhưng Donghyuck đã ngoảnh đầu và ngoạm lấy môi hắn vào khoảnh khắc cuối, cắn nhẹ môi dưới để giữ hắn ở đó đủ lâu để liếm đủ mọi hương vị trên đầu lưỡi Mark, kéo hắn vào nụ hôn cuồng nhiệt. Mark buông lỏng cho nó hôn sâu hơn, tay đặt lên hông Donghyuck giữ cho nó không nhón người quá nhiều.

"Thấy chưa? Giờ em lấy lại phong độ rồi đấy, anh đã bảo là sẽ khiến em lên đỉnh mà."

"Mày á ? Tao mới là người duy nhất đang cố gắng ở đây."

"Em bé chăm chỉ của anh," Mark nói với một nụ cười, sau đó nụ cười vụt tắt khi Donghyuck cứng đơ trong tay hắn. Mark cũng tê liệt khi nhận ra điều hắn vừa nói.

"Xin lỗi, xin lỗi Hyuck, anh không nghĩ gì cả." Hắn theo bản năng ôm Donghyuck chặt hơn, vỗ về những đường nét căng cứng, gồng lên trên cơ thể nó. "Anh không biết nó từ đâu ra nữa."

"Làm ơn đừng nói thế nữa."

"Không, dĩ nhiên rồi." Donghyuck không còn là cậu bé của hắn nữa. Thực ra chưa bao giờ là như vậy. Mark chưa bao giờ gọi Donghyuck như thế, kể cả khi họ hẹn hò. "Chỉ là lỡ lời thôi."

Donghyuck gật đầu, cho phép mình thả lỏng một chút trong vòng tay Mark.

"Mày thường nói thế sao? Nghe tự nhiên lắm đấy."

Nghe thì có vẻ nhỏ mọn, nhưng ít nhất Donghyuck không còn nghe buồn bã đến nghẹn thở nữa.

"Không, không thực sự. Anh không hẹn hò nghiêm túc nên chẳng có lý do để gọi ai đó là 'em bé' cả. Anh... thực ra anh chưa từng làm thế. Chỉ là vô tình thôi, anh thề bằng danh dự đấy."

"Mày là luật sư, mày làm gì có danh dự."

Đúng thế. Nhưng anh có tiền, Mark suýt thì nói ra, trước khi hắn nhớ ra đó sẽ là một nước cờ sai lầm với một người như Donghyuck.

"Em có sao?" hắn thay vào đó, "Hẹn hò nghiêm túc, ý anh là thế."

Donghyuck mất một lúc để trả lời.

Nó tiếp tục, "Hiện tại tao không hẹn hò với ai cả."

"Em có từng hẹn hò nghiêm túc với ai trong quá khứ không? Ý anh là với mục đích ổn định ấy."

"Chẳng phải hẹn hò là vì có tình cảm sao?"

"Anh thì không. Không phải kể từ sau em."

Đó là điều thành thật nhất mà Mark từng nói trong nhiều năm, nhưng hắn đang ở trên giường của Donghyuck và họ đã kết hôn. Hắn chắc chắn có thể thành thật với nó một chút.

"Chà, tao đã thử."

Donghyuck đã thử. Và sau đó điều gì đã xảy ra? Mark muốn hỏi. Tất nhiên là khác với tình dục nhàm chán. Nhưng Donghyuck đang vươn người lên, chạm hông mình vào dương vật hắn.

Nó lại cứng lên một nửa rồi, rên rỉ một cách ngon lành khi Mark siết chặt tay quanh dương vật nó. Mark để nó tự đẩy hông trong lòng bàn tay lỏng lẻo của mình, kèm theo chuyển động là những cái mím môi nhẹ. Hắn chỉ dừng lại để bôi trơn tay và làm cho đường trượt dễ dàng hơn.

"Thích không?" hắn hỏi, và Donghyuck gật đầu, trước khi khiến hắn giật mình bởi bàn tay đặt trên dương vật hắn, chặt và mạnh hơn Mark đang làm, thậm chí còn không bôi trơn. Nhịp thở của hắn trở nên nặng nề, loạng choạng, trước khi hắn ngăn Donghyuck bằng bàn tay nhầy nhụa chất bôi trơn cùng tinh dịch, vừa đủ để tay nó cũng thấm đẫm chất lỏng, trước khi kéo tay nó về lại dương vật hắn một lần nữa

Thật xấu hổ khi nó chỉ cần một chút nữa là có thể cương cứng trở lại, nhưng nó đã kìm nén nó rất lâu nên không kìm lại, luồn một chân vào giữa Donghyuck và giữ chúng mở ra, ép cơ thể hắn vào cơ thể nó khiến cả cơ thể Donghyuck chìm vào trong đệm.

Bây giờ tốt hơn, so với trước đây. Donghyuck thoải mái hơn, dễ chịu hơn. Nó vẫn còn nhạy cảm vì đến sớm hơn, điều này khiến hắn to hơn một chút, thoải mái hơn một chút, nhưng cơ thể nó nặng hơn, gần như không xương và mềm hơn trước. Chết tiệt. Sướng quá

"À, thật tuyệt nếu bây giờ em có thể cưỡi anh," Mark thì thầm, và Donghyuck khịt mũi.

"Mày đang mơ à. Tao bảo mày đừng làm theo đến mà. Giờ mày phải làm việc của mình đi."

"Ôi chà," Mark thì thầm, khi hắn quỳ xuống giữa hai chân Donghyuck, đôi tay mù quáng tìm chất bôi trơn để thêm một ít, chỉ để chắc chắn, "nó sẽ không phải là một sự phí phạm như vậy đâu, em yêu."

💙

Mẹ Mark vò đầu bứt tóc, đôi mắt lo âu nhìn mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn giọng lịm đi: "Chẳng phải tận thế đâu con. Chỉ là... chúng ta sẽ phải hy sinh một số thứ thôi." Đối diện bà, bố Mark đẩy kính cận lên sống mũi, lại bấm bấm vào cái điện thoại, tựa như nó là thủ phạm khiến cậu con trai lớn của họ bốc đồng liều lĩnh.

Ánh mắt Mark liếc qua liếc lại giữa cha mẹ, nỗi bồn chồn như một ngọn lửa đang âm thầm bùng cháy trong lòng.

" Con có thể đi làm thêm, mẹ ạ," cậu dè dặt lên tiếng.

"Và rồi đánh đổ cả tương lai học hành của con?" Bố Mark thở dài nặng nề.

"Con đã mang đủ nợ cho mười năm tới rồi, con trai. Chúng ta còn chút tiền tiết kiệm, hy vọng là đủ để giúp Matthew."

"Nhưng bố..."

"Đi ngủ đi, Mark. Đây không phải chuyện con nên lo. Anh con mắc sai lầm, nhưng chúng ta là cha mẹ, nếu có thể giúp, chúng ta sẽ giúp."

"Con cũng muốn giúp!"

Mẹ Mark tặc lưỡi, liếc xéo chồng một cái sắc lẹm. Mark biết bà sẽ mắng cha vì đã nói chuyện này với hắn thay vì giải quyết riêng tư. Nhưng Mark đã mười chín rồi, sắp sửa rời tổ ấm. Vậy mà cha mẹ vẫn đối xử với hắn như trẻ con.

"Đi nào, cưng. Nếu thực sự có gì đáng lo, chúng ta đã tự nói với con rồi," mẹ hắn dỗ dành, dẫn Mark lên lầu.

"Con không muốn trở thành gánh nặng, mẹ."

"Con không phải gánh nặng, cưng yêu. Con khiến chúng ta vô cùng tự hào. Cha mẹ thậm chí còn chẳng dám mơ đến việc gửi con đến Yale, nhưng con đã vượt qua cả mong đợi của chúng ta. Và con đã làm tất cả bằng chính sức mình. Đừng để lỗi lầm của anh con trở thành rào cản khi con đã gần chạm tới ước mơ."

Thực ra, không hẳn như thế. Matthew bốc đồng, cứng đầu và đôi khi hơi ngây thơ, nhưng anh là gia đình của hắn. Chỉ vì Mark sắp đi không có nghĩa cậu phải bỏ lại mọi thứ phía sau. Chắc mẹ nhận ra sự bồn chồn trong lòng hắn nên xoa đầu an ủi.

"Nếu con thực sự lo lắng cho chúng ta và muốn giúp đỡ, thì điều duy nhất con có thể làm bây giờ và trong tương lai là chăm chỉ học hành, giành học bổng, nhanh chóng hoàn thành việc học và bắt đầu đi làm để trả khoản vay sinh viên của mình. Khi đó con có thể đi bất cứ đâu, và chúng ta sẽ vui mừng cho con."

"Nghe có vẻ như một kế hoạch vậy," Mark cười.

"Mẹ không đùa đâu, con trai. Con không đến đó để chơi. Tất nhiên, con có thể vui chơi tùy thích, miễn là con hoàn thành trách nhiệm và duy trì GPA tốt. Đừng lạc lối như anh con."

"À, cuối cùng thì Matthew cũng chẳng tệ đến vậy."

Mẹ Mark đảo mắt lên trần nhà.

"Anh con... ừ, nó đã cố gắng hết sức, nhưng xa nhà quá không tốt cho nó. Quá nhiều tự do, lại đột ngột, dễ khiến người ta kiêu ngạo."

Mark nhún vai. "Ít nhất bây giờ anh ấy có chị Sarah để giữ mình lại."

"Đúng, Sarah và đứa bé. Anh con còn chẳng nuôi nổi một con chuột hamster, mẹ không thể tưởng tượng nó làm bố một đứa bé. Ít ra chuyện này sẽ khiến nó trưởng thành, mẹ nghĩ vậy."

Mark bật cười trước hình ảnh Matthew và một đứa bé bụ bẫm. Hắn sắp làm chú rồi, và hắn không thể chờ đợi để được kể với Donghyuck.

Chỉ trừ việc....hắn nhận ra, Donghyuck đã không nói chuyện với hắn kể từ lần cuối họ gặp nhau.

Cuộc chiến tranh lạnh của hai người đã kéo dài 3 ngày. Mark sẽ nhập học trong một tuần tới. Hắn đã bắt đầu đóng gói đồ đạc, theo mẹ đi khắp nơi trong khi bà lẩm bẩm lập danh sách đồ và tự nói chuyện với mình liệu hắn có cần thứ này hay thứ kia. Thường thì Mark sẽ thở dài nặng nề và để bà lải nhải khi bà rơi vào trạng thái như thế, lo lắng đến mức cần phân loại mọi thứ bằng cách viết chúng ra, nhưng bà cứ khăng khăng hỏi ý kiến ​​hắn, khiến Mark xao lãng khỏi sự mệt mỏi vô ích.

"Mark, con ổn chứ? Con hơi ngơ ra đấy."

Mark lắc đầu, nhìn vào chiếc vali mở bên cạnh giường - cha hắn đã kiên quyết mở nó ra từ tuần trước để xem "chúng ta có thể nhét được bao nhiêu thứ vào đó".


"Mẹ chỉ... sao chúng ta có thể gói hết đồ con cần nếu không đi Connecticut bằng xe hơi?"

Bà ngồi xuống giường, đột nhiên trông mệt mỏi.

"Chúng ta sẽ phải gửi chúng qua bưu điện cho con. Con có thể bớt đồ đi, chỉ mang những thứ cần thiết cho mùa thu và đông, rồi khi con về ăn Giáng sinh có thể lấy nốt. Mẹ sẽ nói bố gửi tiền cho con đi mua sắm nếu những thứ con mang không đủ."

Đám cưới chạy bầu của Matthew đã phá hỏng mọi thứ, giờ chuyến đi bằng xe hơi của gia đình họ đến Connecticut để đưa Mark lên đại học đã bị hủy bỏ. Hắn sẽ đi máy bay, một mình.

Làm quen với điều này đi, Mark tự nhủ. Từ giờ trở đi, hắn phải tự thân vận động.

"À, con đã nói với Donghyuck chưa?" bà hỏi.

"Donghyuck?"

"Đúng, bạn thân của con, Donghyuck... Mark! Con chưa nói với nó à?"

Donghyuck đáng ra sẽ đi cùng họ đến Connecticut và ở lại với Mark vài ngày trước khi quay về bằng máy bay. Những người khác đã mua cho nó vé máy bay khứ hồi nhân sinh nhật - rõ ràng Donghyuck không đủ khả năng tự mua - nhưng giờ Mark không có xe đi Connecticut. Và Mark vẫn chưa nói với nó.

"Hôm nay con chưa liên lạc được với Donghyuck," hắn trả lời.

Thực ra, hắn đã cố gọi điện đến nhà Donghyuck, và Taeyong nói rằng Donghyuck đang ở nhà Renjun. Đó là một lời nói dối vì chính Mark đang ở nhà Renjun khi gọi điện.

"Ừ, con nên nói với nó ngay khi còn kịp để mua vé máy bay và đến cùng hoặc lấy lại tiền vé họ mua cho nó."

Mark gật đầu ngoan ngoãn. Hắn nhìn trộm ra ngoài. Ánh đèn trong phòng Donghyuck vẫn sáng. Chỉ cách một con đường, niềm hạnh phúc.

"Mẹ ơi," Mark gọi, khi bà đang ở cửa.

"Sao?"

"Con... con có đang làm điều đúng đắn không?"

Bà nhìn chằm chằm vào cậu như thể không nhận ra cậu.

"Ý con là... con luôn muốn rời đi, nhưng con sẽ không ở đây khi Matthew kết hôn, hoặc khi con của anh ấy chào đời. Và nếu có chuyện gì xảy ra, con sẽ ở phía bên kia đất nước. Và bạn bè con sẽ ở đây, còn con thì không. Con... con chỉ nghĩ rằng có lẽ đây không phải là lựa chọn tốt nhất, khi phải ở xa như vậy. Mẹ biết sao không, con sợ mình sẽ mất nhiều hơn những gì mình sẽ có được?"

"Vậy thì con hãy quyết định, con muốn mất gì và muốn có gì. Lựa chọn luôn là của con, Mark. Con đã tự mình vào Yale, con cũng có thể tự mình bước ra khỏi đó, nếu con muốn. Dù mẹ cố định hướng con theo hướng nào, con vẫn luôn làm những gì mình muốn, cả đời con đều như vậy. Con trai bướng bỉnh của mẹ, người sẽ làm nên những điều tuyệt vời. Lựa chọn là của con, nhưng nếu con hỏi mẹ, mẹ nghĩ rằng đi là điều tốt nhất con có thể làm bây giờ. Con có nhiều hoài bão lớn, Mark, và thị trấn nhỏ này luôn kìm hãm con. Chỉ là, dù con có làm gì đi chăng nữa, hãy chắc chắn rằng con không hối hận."

Không hối hận. Nói thì dễ hơn làm. Mark nhắn tin cho Donghyuck, hắn thiếp đi lúc bình minh và vẫn không nhận được hồi âm.

💙

Tình dục luôn là một thứ gì đó dễ dàng, thư giãn. Mark không cần phải tìm kiếm quá nhiều để tìm thấy nó và nó không để lại bất kỳ hậu quả lâu dài nào ngoài gánh nặng trên vai hắn khi hắn trở về căn hộ của mình sau khi chịch một người đến mức họ phát khóc.

Làm người ta khóc là đủ rồi. Mark không tìm kiếm các mối quan hệ.

Không phải hắn không tin vào tình yêu – Mark tin vào sự gắn bó, thân mật, thân thuộc, hắn tin vào việc hiểu ai đó như lòng bàn tay và muốn thức dậy bên cạnh họ mãi mãi. Hắn đã cố, sau Donghyuck. Hắn hẹn hò với một vài người, cố gắng nghiêm túc với họ. Nhưng không suôn sẻ. Luôn luôn có điều gì đó thiếu sót, hắn luôn so sánh họ với Donghyuck và nhận ra họ sẽ không bao giờ được thứ như thế, và tại sao phải cố gắng khi bạn đã biết mình sẽ không đạt được điều mình muốn? Không có mối quan hệ nào tốt hơn một mối quan hệ mập mờ.

(Chẳng phải đó là lý do hắn chấm dứt với Donghyuck sao? Không có mối quan hệ nào tốt hơn một mối quan hệ mập mờ, ngay cả khi đó là với người bạn yêu nhất đời.)

"Em có ổn không?" hắn hỏi, nhẹ nhàng, ôm Donghyuck lên, mở rộng cho nó. "Anh động nhé?"

"Sao anh không đụ tao luôn đi?" Donghyuck rít lên, và Mark lắc đầu – tên nhóc này - và làm đúng như thế, tụt xuống trong một cú đâm duy nhất. Đó sẽ là sự trừng phạt đối với những người khác, nhưng đó chỉ là sự thương xót cho Donghyuck, người đã cầu xin điều đó ngay từ đầu trong khi Mark chạm vào cậu, nông cạn và vô mục đích, chỉ vì điều đó. Đó, có lẽ, là hình phạt cho cậu ta. Nhưng đây, đây là sự nhẹ nhõm, những tiếng rên rỉ tuyệt vời mà Donghyuck thốt ra khi vùi mặt vào tấm ga trải giường, hai cánh tay buông thõng bên hông, cách cậu thư giãn để đưa Mark vào và chỉ siết chặt lấy dương vật của Mark để giữ nó khi anh lùi lại - chỉ để tiến vào lần nữa.

Làm tình với Donghyuck không hề dễ dàng, đó là chơi một trò chơi mà không biết luật và thua, chơi khi biết luật và lại thua bởi vì đối thủ của bạn quá giỏi, quá nóng bỏng, quá ngọt ngào, quá nhiều. Làm tình với Donghyuck là một mớ hỗn độn phức tạp giữa việc cân bằng giữa sự khẩn trương của Donghyuck với bản năng kéo dài sự việc của Mark, ghì chặt hông Donghyuck xuống giường để Mark điều chỉnh tốc độ vì hắn biết mình sẽ không theo kịp tốc độ của Donghyuck.

"Mạnh hơn nữa, chết tiệt, nhanh hơn," Donghyuck gằn giọng, thật là đòi hỏi. "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, anh trở thành một tên khốn tàn bạo như vậy từ khi nào vậy?"

"Nó đi kèm với tấm bằng luật," Mark cố nói đùa, nhưng hắn đã bắt nhịp nhanh hơn, chỉ một chút thôi, vừa đủ để Donghyuck im bặt.

"Tao sẽ không hỏi mày nếu tao biết mày biến thái như thế này đấy..."

Mark bật cười trước sự xù lông, vỗ nhẹ vào mông Donghyuck, tét một cái nhưng không hề có lực, vang hơn là đau. "Em bảo như này là edging á? Oh, Hyuck, anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì như thế với em. Cái mông đáng yêu, đoan trang của em sẽ không thể chịu nổi đâu."

Hắn có thể cảm nhận được sự khó chịu của Donghyuck xuyên qua toàn bộ cơ thể mình, kẹp lấy dương vật của Mark, nhưng Donghyuck đang hổn hển để có thể tiếp tục phàn nàn. Mark dựa vào nó , trượt sâu vào hơn nữa, dồn trọng lượng của mình xuống để xuyên xỏ nó.

"Em quá thiếu kiên nhẫn với những trò chơi của anh, em yêu, em muốn mọi thứ và em muốn nó ngay bây giờ." Hắn liếm mồ hôi trên cổ Donghyuck, rê lưỡi xuống dưới mà không hề rút ra. "Em quá hấp tấp cho đến khi kết thúc."

"Nếu mày không phải là một tên ngốc như vậy, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, và mày sẽ có thể tự mình tìm ra. Bây giờ giúp tao đến đây đi, thằng khốn."

Mark khịt mũi với chính mình. Đó là... một lời nói dối. Donghyuck có lẽ sẽ chịu đựng được, vấn đề là Mark sẽ không thể làm điều đó với nó. Nó quá yếu, Donghyuck không phải là người lạ mà hắn có thể làm em khóc hàng giờ liền, Donghyuck là Donghyuck và Mark sẽ òa khóc ngay từ những giọt nước mắt đầu tiên của em.

Ngay cả bây giờ, hắn vẫn chiều theo mong muốn của Donghyuck và Mark tăng tốc, cắt ngang bất cứ lời nhận xét khó chịu nào mà Donghyuck định ném vào hắn. Hắn siết chặt lấy hông Donghyuck, gần như bầm tím, và cái cách hắn đâm vào nó thô bạo đến mức chân nó cong lên và nửa người trên đổ gục xuống giường, chỉ có 2 cặp đào là đang vểnh lên vì Mark đang giữ chúng.

"Như thế này, giỏi lắm, giỏi lắm Donghyuck, Donghyuck."

Còn quá sớm, quá sớm, giống như bị một cơn cuồng phong quét qua. Mark muốn dừng lại một chút, tựa đầu vào vai Donghyuck và lấy lại nhịp thở, cảm nhận nhịp tim của Donghyuck dội vào hắn qua dương vật. Tình dục luôn là một thứ gì đó dễ dàng, thư giãn. Mark thích kiểm soát, hắn thích làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, nhưng Donghyuck đã phá vỡ tất cả những điều đó, biến hắn thành một gã cuồng dâm bị kiểm soát bởi hormone, người chỉ muốn nắm chặt hơn, đụ sâu hơn, nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, đầu gối cọ vào ga giường , và đến với cái tên Donghyuck trên môi.

Donghyuck cố chống chân tay đứng dậy để có thể tự vuốt ve mình, nhưng nó quá kiệt sức, quá phấn khích, ngay khi gần lên đỉnh, và nó lại ngã xuống lần nữa. Mark chậm lại chỉ đủ để Donghyuck nghiêng đầu và đặt một nụ hôn mù quáng lên khóe môi nó. Hắn lại mò tay xuống dương vật Donghyuck và chặn ngón cái ngay đầu khấc.

"Em sắp đến à? Anh sắp rồi."

Donghyuck, mắt nhắm nghiền, miệng há ra, chỉ một cái lưỡi thò ra từ đôi môi đang thở hổn hển, cố gắng trả lời, nhưng Mark lại hôn nó, mút lấy lưỡi nó - góc này không đẹp nhưng đó là Donghyuck và nó sẽ luôn hợp với Donghyuck.

"Chết tiệt," Donghyuck lầm bầm, khi Mark thả nó ra, cuộn người lại vì sắp lên đỉnh, quá gần rồi, cơ thể run rẩy, ngón chân co quắp, cắn chặt chiếc gối như thể nó có thể giúp nó trong cơn bão.

Vô ích thôi, bởi vì nó lại đang đi xuống, đi xuống với Mark, với miệng của Mark đặt trên gáy nó, một tay vẫn mân mê dương vật nó, Mark vùi sâu vào bên trong nó đến nỗi có lẽ hắn cảm thấy như mình đang va vào tim Donghyuck. Mark cảm nhận được nó đang đến, và hắn cố kìm mình lại, nhưng dù có tinh thần thép đến đâu, thì đây vẫn là Donghyuck. Thật dễ dàng, cảm giác thật tuyệt khi được cuốn theo niềm vui của em, được đắm chìm trong em.

Thật dễ dàng, thật tuyệt vời khi bị cuốn trôi trong khoái cảm của anh ấy, khi lạc lối trong anh ấy.

Như thể đang chìm đắm trong nhà

Dạ khúc vẫn ngân vang ánh sáng ban mai,

Nhưng tàn độc đã lùi xa phía sau.

Có lẽ cả hai ta nợ nhau lời dịu ngọt,

Nơi thời gian mơn man, lướt nhẹ trên làn da.

Buộc nó lại bằng tơ, chôn sâu trong vườn hồng,

Đợi xem điều gì từ lòng đất nảy mầm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro