Chap 5.1: Yellow
E P I L O G U E
Lẽ ra thiên đường không nên trông như thế này.
Thế nhưng, em vẫn đang tìm đường bước tiếp
Nỗi buồn được cất giấu quý giá dưới lưỡi,
Như đồng xu vàng để trả tiền qua phà*
*Ý chỉ tục bỏ tiền vào miệng người chết để trả phí qua sông dưới âm phủ
Mùa thu 2020
Mặt trời đánh thức Mark bằng những tia sáng sắc lẹm xuyên qua trần nhà, đâm vào giấc mơ của hắn, biến hàng mi thành những đầu pháo hoa lấp lánh nổ lốp bốp bên rìa mí mắt. Mỗi lần chớp mắt, tàn lửa dường như xuyên qua cả mí mắt nhắm nghiền. Ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu qua những khe hở trên rèm, hòa cùng tiếng chim hót và tiếng rung đơn điệu từ điện thoại. Mark không cảm nhận được rung động, chỉ nghe thấy, nhưng toàn bộ cơ thể hắn liên kết âm thanh đó với cảm giác hoảng hốt, gấp gáp. Hắn ngồi dậy, đầu nặng trĩu và vị chua cay xộc lên cổ họng. Ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu lên người hắn, vô tình, không quan tâm đến cơn đau đầu, cũng không quan tâm đến việc hắn mò mẫm tìm điện thoại trong trạng thái mắt nổ mặt xịt và nửa tỉnh nửa mê.
Hắn bấm nút trả lời một cách vô thức, tự động, và một giọng lạnh lùng lập tức quát tháo:
"Nó ở đâu?"
Mark chớp mắt, hình ảnh ánh sáng trên tường chớp ngược lại với hắn qua mi mắt nhắm chặt. Hít vào, hắn ngửi thấy mùi nước hoa phòng tắm nhân tạo nhạt nhẽo. Ga trải giường thoang thoảng mùi xà phòng trung tính và được giặt quá nhiều lần. Bên cạnh hắn, ai đó hít mũi và sột soạt trong chăn. Cảm giác sợ hãi tràn ngập lồng ngực.
Giọng nói trên điện thoại là giọng của Taeyong - Tyler - Lee. "Em trai tao đâu, Mark?" Mark muốn trả lời ngay lập tức, nhưng lưỡi hắn như bị dán chặt vào vòm miệng, khô khốc đến nỗi không thể thốt ra một câu nào. Em bé đang ngủ cuộn tròn bên cạnh Mark, ngay giữa giường, má áp sát vào chiếc gối bên cạnh Mark thay vì gối của mình, đẩy Mark gần như rớt xuống mép giường, em bé là Donghyuck - Peter - Lee.
"Mark? Tao sắp cưới trong hai tiếng nữa, nếu mày và Donghyuck đang đùa giỡn đâu đó vào ngày cưới của tao, tao sẽ bảo Johnny xử cả hai đứa mày-"
Mark cúp máy. Một hành động vô ích đến thảm hại, hắn chợt nhận ra, khi chiếc điện thoại lại bắt đầu rung lên giận dữ trong tay chỉ vài khoảnh khắc sau đó. Lần này hắn có thể vừa nghe vừa cảm nhận được tiếng rung từ điện thoại, vừa gay gắt vừa đơn điệu cùng một lúc. Donghyuck cũng vậy. Nó sụt sịt và nhíu mày, chân tay duỗi ra như mèo con tỉnh giấc. Nó vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo đêm qua - nguyên cây - và toát ra mùi rượu đắt tiền lẫn khoai tây chiên. Khi gõ cửa phòng Mark, nó đang khóc, một tay cầm túi giấy đựng khoai tây chiên, tay kia là chai tequila đã cạn.
Có điều gì đó trào dâng trong tâm trí hắn, như một quả bóng bay chứa đầy suy nghĩ cứ phồng lên to dần, những từ ngữ bị bóp méo trong đầu hắn bởi khí heli, lớp cao su của quả bóng cọ xát vào sọ hắn theo nhịp điệu rung của chiếc điện thoại. Khi nó vỡ tung, chẳng tạo ra tiếng động nào.
Đám cưới.
"Donghyuck," Mark hoảng hốt nói. Hắn lay nó và Donghyuck gầm lên khó chịu, nhắm chặt mắt. "Donghyuck, dậy đi, dậy đi."
"Anh muốn gì vậy?"
"Anh trai em sắp cưới trong hai tiếng nữa."
Ít nhất, điều đó đã khiến Donghyuck tỉnh dậy.
💛
Lần tiếp theo hắn gặp lại Donghyuck, nó đang được bao quanh bởi những đoá kim ngân vàng rực và trông như thể vừa chạy marathon xong, mặt đỏ bừng, cà vạt xộc xệch và mọi thứ đều xộc xệch. Chàng trai xinh đẹp thứ hai mà hắn từng gặp đang chỉnh lại cà vạt cho nó.
Hắn nhận ra gương mặt của Felix từ kênh Youtube của cậu và biết cậu ta đã có người yêu qua vô số tin nhắn hắn trao đổi với Donghyuck trong tháng vừa qua. Hắn chẳng có lý do gì để ghen tuông cả. Nhưng hắn vẫn cảm thấy ghen tị, chỉ vì muốn thế mà thôi. Ánh mắt Donghyuck gặp hắn trong thoáng chốc, rồi cặp chú rể xuất hiện và khách mời thì bắt đầu xôn xao như một tổ ong khi nhìn thấy ong chúa.
Taeyong mặc đồ đen còn Johnny mặc đồ trắng. Một sự lựa chọn kỳ lạ, có liên quan đến một vụ cá cược mà Johnny không muốn kể cho hắn nghe. Phù rể của Johnny, người bạn cùng phòng người Nhật thời đại học năm nhất ở Yale, sẽ tiết lộ câu chuyện đó trong bài phát biểu của mình một lúc nữa tại tiệc cưới, nhưng Mark thì bây giờ vẫn chưa biết điều đó. Hắn quan sát buổi lễ từ phía xa, cố không gây chú ý. Hắn được mời vào phút chót và Taeyong đã dặn hắn đừng làm anh hối hận. Anh nói về đám cưới và còn nhiều điều hơn thế nữa.
Hắn hy vọng trò hề sáng nay không khiến hắn mất đi sự chấp thuận của Taeyong một lần nữa. (Rốt cuộc thì hắn đã kéo nó dậy và giúp nó ăn mặc kịp giờ cho buổi lễ.) Hắn dành phần còn lại của đám cưới để trò chuyện lơ đãng với đồng nghiệp, thỉnh thoảng chớp mắt để ánh nhìn của mình không đậu lại quá lâu trên phía sau đầu của ai kia, phần duy nhất của nó mà hắn có thể nhìn thấy.
Nó chộp lấy Mark ngay khi buổi chụp ảnh nhóm kết thúc, trong lúc cặp phu phu mới cưới kia đang hoàn tất những bức ảnh cuối cùng cho album cưới và tất cả những người khác đều đang mải mê ở quầy cocktail, chẳng ai để ý đến họ.
"Vậy, chúng ta đã không... anh biết đấy..."
Hắn ho sặc sụa với ly martini của mình. Cà vạt của nó lại hơi lệch, chắc hẳn nó đã kéo nó trong suốt buổi lễ. Donghyuck chẳng bao giờ biết phải làm gì với đôi tay mình khi nó xúc động. Em trông thật lộng lẫy trong bộ vest màu xanh.
"Em không biết rõ là chúng ta đã làm hay không sao?" Hắn hỏi, sau khi ổn định lại hơi thở. "Kiểu, anh cũng khá to đấy và..."
Nó ném về phía hắn một cái nhìn sắc lẹm, nhưng vẫn tiến lại gần hơn một chút.
"Có nhiều thứ không gây đau đớn nhưng vẫn có thể được tính là quan hệ tình dục."
Hắn lắc đầu và nốc cạn phần martini còn lại trong một hơi.
"Em biết là chẳng có chuyện gì xảy ra cả mà, Donghyuck à. Dù say đến mức nào, em cũng chẳng bao giờ quên bất cứ điều gì. Nhưng quả thật, em đã say bí tỉ."
"Tiệc độc thân của Taeyong rất tuyệt vời. Rất nhiều tequila. Sao anh không đưa em về?"
"Anh cũng say mèm! Để em biết, tiệc độc thân của Johnny cũng tuyệt lắm. Anh uống nhiều và đang ngủ gà ngủ gật, nên việc em gõ cửa phòng không nằm trong dữ liệu của anh."
"Anh đáng lẽ nên đưa em về phòng chứ!"
Hắn nhún vai. Hắn đáng lẽ có thể làm thế. Thay vào đó, hắn chỉ vứt túi khoai tây chiên của nó sang một bên, đổ hết chút tequila còn lại xuống bồn rửa, và kéo nó lên giường cùng hắn.
"Anh không chắc em sẽ ở yên đó. Có vẻ an toàn hơn là cho em đi ngủ luôn."
"Vâng, nhưng giờ mọi người nghĩ chúng ta đã chịch nhau."
Chà, có vẻ là thế rồi. Hắn đã gặp Jeno trước buổi lễ một chút và cái nhìn đầy nghi ngờ của cậu bạn khá khó để bỏ qua.
"Chà, chúng ta đã từng làm rồi mà," miệng hắn tự động nói. "Nhiều lần. Hồi tháng Hai. Mọi người đã biết rồi. Hoặc đoán vậy. Jaemin kể cho Jeno và Renjun. Johnny kể cho Taeyong. Anh kể cho bố mẹ anh."
"Khoan đã? Anh kể cho bố mẹ anh á? Bố mẹ anh biết chúng ta đã làm chuyện đó trong phòng ngủ của họ sao?" Nó lắc đầu. "G...gớm quá đi?"
"Anh đâu có nói chúng ta làm chuyện đó, anh đoán mọi người tự suy ra thôi. Giống như họ đang suy đoán bây giờ vậy."
"Nhưng lần này chúng ta không làm gì cả," nó thì thầm gần như hét lên.
"Thật đáng tiếc. Ít ra lần trước có tin đồn nhưng chúng ta cũng vui vẻ. Lần này chúng ta chỉ có tin đồn thôi."
Donghyuck suýt thì đẩy hắn xuống đài phun nước, rồi chợt nhớ ra đây là tiệc cưới của anh trai nó.
"Anh là đồ điên," nó lẩm bẩm.
"Còn em là đồ xinh đẹp. Người đàn ông hoàn hảo nhất*, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng."
*Đoạn này Mark chơi chữ best man (phù rể) và best man (người đàn ông tuyệt nhất), cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Donghyuck đỏ mặt đến tận mang tai và đẩy hắn xuống đài phun nước, đúng lúc Taeyong ném hoa cưới và Jeno bắt được.
Mùa thu 2021
Vào tháng Mười năm sau, hắn đặt một chuyến bay trở về California cho lễ cưới của Jeno.
Jeno mất khá nhiều thời gian để chọn người phù rể, cuối cùng cậu chọn Renjun. (Cuối cùng, hai tuần sau khi gửi thiệp cưới, Jeno sẽ say khướt nhắn tin cho Mark bảo rằng cậu chọn phù rể bằng cách tung đồng xu giữa bốn đứa bạn thân. Mark chỉ lắc đầu bảo không sao, vui là được rồi.)
Mọi người cảm thấy quá ngại ngùng để sử dụng lại group chat cũ để tổ chức tiệc độc thân. Họ chưa từng đá Mark ra khỏi nhóm khi hắn rời đi - họ chỉ ngừng sử dụng nó và tạo một nhóm mới mà không có hắn - và group chat cũ vẫn ở đó,như xác tàu đắm dưới đáy danh sách chat của Mark, cho đến khi hắn cuối cùng đổi điện thoại và mất hết các cuộc trò chuyện cũ vì hắn chọn không sao lưu. Đừng chôn vùi quá khứ, hãy bỏ nó lại đằng sau, bất kể "đằng sau" là nơi nào.
Tám năm sau, sau vài ngày nhảy loạn xạ giữa Renjun, Jaemin và Mark, và Renjun, Jaemin và Donghyuck, Renjun chán ngấy sự ngại ngùng và tạo một group chat mới, không chút do dự đặt tên là Tiệc Độc Thân của Jeno, và nhét cả Mark và Donghyuck vào đó, cùng với cậu ấy và Jaemin.
Không cãi nhau, Renjun ghim thông báo trên đầu nhóm chat.
bắt đầu từ những điều quan trọng nhất. Chúng ta có nên thuê vũ công thoát y không?
mày ơi, Mark gõ nhanh trên thang cuốn khi đang ra khỏi ga tàu điện ngầm. Tám giờ tối và hắn sắp về đến nhà. Ở California vẫn còn sớm. Donghyuck sắp stream rồi, nên hắn phải nhanh lên. Jane sẽ giết tụi mình nếu ta dám gọi stripper. Với cả, ngoài mày và Jeno ra thì toàn gay lọ với nhau không.
Renjun gửi một tin nhắn âm thanh nói rằng đó chính xác là lý do. Đây là tiệc độc thân của Jeno và Jeno là thẳng, mà Renjun là phù rể và cũng thẳng, nên họ xứng đáng được thuê stripper.
Jaemin tiếp lời rằng cậu là bi và cậu cũng không ngại có stripper đâu. Cũng như cậu ta không sợ Jane.
Donghyuck đáp lại bằng một thứ gì đó nghe như lời triệu hồi quỷ dữ nhưng thực ra chỉ là một chuỗi keysmash dài xen lẫn các biểu tượng cảm xúc cười khà khà.
Nó bảo, công bằng mà nói thì chúng ta có thể thuê cả stripper nam và nữ.
Theo sau đó là cuộc thảo luận kéo dài bốn phút giữa Renjun và Donghyuck mà hắn không thực sự theo kịp, vì quá bận rộn đi về nhà. Khi hắn kiểm tra điện thoại lại, đèn thông báo Kakaotalk màu vàng nhấp nháy, thông báo có ba mươi sáu tin nhắn chưa đọc trong nhóm chat Tiệc Độc Thân của Jeno. Tin nhắn cuối cùng là từ Donghyuck.
Anh đã thấy thiệp cưới chưa? Jane và John lol, cậu ấy nên chọn một cô gái có tên khác một chút so với mình.
lol, hắn gõ nhanh.
Có một phút im lặng khi mọi người seen tin nhắn của hắn. Có lẽ họ đang mong chờ Donghyuck sẽ nổi cơn thịnh nộ, hắn không biết nữa.
cũng may, Jaemin cuối cùng gõ. có thể còn tệ hơn, Jane và Jeno. tệ hơn nữa, Jane và Jean.
Mark sởn gai ốc nhớ lại thời kỳ cấp ba Jane hay gọi Jeno là Jean vì nghe có vẻ Pháp nên ngầu hơn. Mười hai năm, họ vẫn bên nhau. Suốt từ năm nhất cấp ba đến giờ. Vài tuần nữa, Jeno sẽ cưới Jane Cooper tại trang trại gia đình cô ấy cách Heatherfield chưa đến một tiếng. Thực ra Jeno và Jane không còn sống ở California nữa, nhưng gia đình cô ấy nhất quyết phải tổ chức đám cưới ở nhà ông bà - theo như Mark nhớ lần từ mình và Jeno ở lại, chắc nơi đó phải sang trọng hơn khách sạn năm sao.
Donghyuck nhắn tin riêng cho hắn ngay khi hắn bước vào thang máy trong tòa nhà chung cư của mình.
anh ít nhất nên giả vờ sượng khi nhắn tin với em chứ, hoặc họ sẽ biết có chuyện gì đó.
Donghyuck, hắn trả lời với một tiếng thở dài ngay khi cửa thang máy đóng lại phía sau lưng. em là người duy nhất nghĩ tin nhắn đó không sượng trân đó
Một sự vui vẻ gượng ép, một nỗ lực che giấu một vấn đề rõ ràng mà ai cũng biết. Renjun và Jaemin chắc cũng thấy hơi ngại. May là Jeno không có trong nhóm chat bí mật tiệc độc thân của chính mình, vì cậu ta sẽ phát hiện ra sự thật ngay lập tức. Jeno nhìn thì lúc nào cũng như người trên mây, nhưng thực ra là cậu là người tinh ý nhất. Cậu ta luôn biết khi nào giữa Mark và Donghyuck có chuyện, khi nào cãi nhau, khi nào làm lành.
Livestream của Donghyuck bắt đầu lúc chín giờ. Mark đã ngồi trên ghế sofa với một lon bia trong tay và đồ takeaway Indonesia trên bàn cà phê. Donghyuck đang chơi một trò chơi indie và chat với một trong những nhà phát triển về lỗi mà nó tìm thấy. Đó là một công ty nhỏ, nó đã nói với Mark trước đó, họ không có tiền quảng cáo đàng hoàng, hy vọng gameplay của em giúp được, Donghyuck kết luận. Sẽ giúp được, có lẽ, nhìn số người đang xem và khen game trong bình luận kìa. Đó là hiệu ứng FullSun.
FullSun bật cười sau một cái chết đặc biệt thảm hại. Nó đang mặc một chiếc áo khoác tối màu hơi trễ xuống một chút vì quá nóng. Bên trong, nó mặc một chiếc áo lưới tay ngắn. Khung chat nổ tung, nhưng Donghyuck chẳng thèm để ý.
Tuy nhiên, nó check điện thoại, và điều đó khiến Mark mỉm cười. Tối nay có phải em bé của hắn muốn được khen ngợi không?
em ngon vãi, tin nhắn ngắn gọn, hắn ngần ngại một chút trước khi gửi tin nhắn. Hắn dựa lưng lại và tận hưởng khung cảnh Donghyuck đỏ mặt trước 80.000 người.
💛
Hắn không nhớ nhiều về đám cưới của Jeno. Những chiếc lá vàng trông tuyệt đẹp, Jane trông tuyệt đẹp, Jeno trông cũng rất tuyệt. Donghyuck trông tuyệt vời, dựa vào bồn rửa mặt bằng gốm cổ điển của phòng tắm kiểu thuộc địa cũ, áo sơ mi của nó nhăn nhúm, xếp chồng đẹp mắt quanh cổ, còn áo khoác thì bị vứt hớ hênh trên giá khăn tắm để hắn có thể bám vào xương chậu của nó và để lại trên đó những dấu vết vinh quang.
Chắc chắn là do rượu champagne, Mark nghĩ. Rượu champagne thực sự ngon. Nó khiến Donghyuck trở nên quyến rũ và can đảm hơn, một chút nghịch ngợm, những ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên đùi Mark trong suốt buổi lễ như một nàng tiên tò mò, chạm vào mặt trong đùi hắn bằng những cú chạm nhẹ như lông vũ. Nó theo dõi Mark khi hắn đi vào nhà vệ sinh, lẻn vào cùng hắn, ép hắn vào cửa mà chẳng thèm khóa lại.
Gần một năm nhắn tin, ít nhất bốn tháng thả thính. Mập mờ trên lằn ranh. Mark là chuyên gia về trò trì hoãn khoái cảm trong phòng ngủ, nhưng Donghyuck lại giỏi đến mức khiến hắn đứng trên ranh giới đó ngoài đời thực, giữ hắn ngay tại nơi hắn muốn, như một người đi trên dây, và Donghyuck chỉ ở đó để rung dây. Mark nhớ về một bộ phim tài liệu nói về người đi trên dây người Pháp đã căng dây giữa hai tòa tháp đôi và đi bộ trên đó vào những năm bảy mươi, quá cao cho chim bay, quá thấp cho máy bay. Đúng độ cao cho các thiên thần. Anh ta bị bắt vì việc đó. Đầu hắn đau khi nghĩ về việc ở trên cao đến mức mặt đất không còn trông thật nữa. Đây là cách Donghyuck làm hắn cảm thấy, gần chín năm sau lần đầu tiên họ chạm vào nhau, một năm rưỡi kể từ lần cuối cùng.
"Anh uống cái gì vậy?" Donghyuck hỏi, liếm vào miệng hắn, tìm kiếm vị rượu bằng lưỡi. "Anh khốn thật, không uống champagne như mọi người sao?"
Mark nhấc nó lên đặt lên bệ rửa mặt, đứng giữa hai chân đang dang rộng của nó, liếm môi. Donghyuck có vị như champagne, ngọt ngào, sủi bọt và vàng óng. Mark không uống champagne, mà là whisky.
"Ông Cooper đã cho anh nếm thử whisky bốn mươi năm," hắn trả lời, đứng yên khi Donghyuck hôn hắn lần nữa, lần này chậm rãi, cố tìm dấu vết hương vị trong miệng hắn.
"Ông của Jane? Từ bao giờ mà anh lại là bạn của ông ấy vậy?"
Mark cười, tay trượt xuống mông Donghyuck. Nó vừa khít trong lòng bàn tay hắn. Donghyuck nhảy dựng khi Mark bóp chặt vào phần thịt mềm mại, cảm nhận nó qua lớp quần âu. Áo sơ mi của nó cũng tuột xuống giờ Mark không kéo lên nữa. Nó lườm Mark qua mái tóc vừa nhuộm mới - màu vàng ấm mà nó quyết định sau khi làm cuộc thăm dò trên trang Instagram của mình, khá mới mẻ sau ít nhất sáu tháng để màu tự nhiên. Tóc nó được chải chuốt kỹ lưỡng, nhưng tay của Mark đã làm rối tung hết cả. Giờ trông nó lộn xộn nhưng đáng yêu.
"Anh có thể cho em uống cùng mà," nó nói, cố ném về phía hắn cái nhìn đe dọa nhất, nhưng đôi má ửng hồng đã phản bội khi khiến nó trông mềm xèo và trẻ con như cục bột.
"Không được," Mark đáp. "Đó là món quà đặc biệt dành riêng cho anh."
Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Mark đến trang trại của gia đình Cooper là vào mùa đông năm hắn mười tám tuổi, khi Donghyuck đang ở Nova Scotia nghỉ lễ Giáng sinh. Jeno được mời ở lại vài ngày tại nhà ông bà của Jane và mẹ cậu đã yêu cầu cậu đưa Mark đi cùng với lời hứa rằng Mark sẽ không bao giờ để 2 đứa kia ở một mình để tránh những chuyện không hay xảy ra. Tất nhiên, lời hứa đó nhanh chóng bị phá vỡ. Đến ngày thứ hai, khi cả gia đình đang ra ngoài thăm hàng xóm, Mark và chị gái của Jane, Vanessa, đã tìm thấy kho rượu whisky ba mươi năm tuổi của ông nội Cooper và họ đã uống hết nửa chai giữa hai người trong khi Jane và Jeno đang hôn nhau trong phòng cô ấy. Ông nội Cooper đã tìm thấy họ trong tình trạng như thế khi ông trở về từ nhà thờ, hoàn toàn say xỉn, cười khúc khích và nói về việc chọn trường đại học, giữa họ là một chai Glenfiddich năm nghìn đô la đã uống cạn một nửa.
Chín, gần mười năm sau, ông của Jane trông vẫn gần như vậy, có khi còn trẻ hơn.
"Là do whisky," ông lão đáp lại sau một tràng cười khi hắn khen ngợi ngoại hình của ông. Ông nhận ra hắn ngay khi hắn đặt chân đến trang trại của ông và, có lẽ vẫn nhớ thời điểm ông đã trách mắng hắn vì đã uống rượu đắt tiền của ông, ông hỏi hắn có muốn uống thêm một chút không.
Nó ngon hơn lần trước rất nhiều.
"Đây là rượu cho đàn ông," ông lão nói với hắn. "Thật tiếc khi cháu và con bé Vanessa, cái đứa nghịch ngợm đó, đã uống nó khi còn nhỏ và không thể thực sự thưởng thức được. Nào, uống thêm một chút nữa đi. Nhìn cháu có vẻ cần thêm chút lửa đấy."
Và lửa thì đã được thắp lên. Nếu rượu champagne khiến Donghyuck nghịch ngợm, tinh quái như một tiên nữ mùa thu, thì rượu whisky lại khiến Mark trở nên nóng bỏng, liều lĩnh và nôn nóng, vụng về mở thắt lưng của Donghyuck để luồn tay vào quần và tóm lấy cậu nhỏ của nó.
Có gì đó mách bảo hắn rằng họ không nên làm điều này, không phải vào ngày Jeno kết hôn, nhưng khi hắn cố nói ra điều đó, Donghyuck bảo rằng đây chính là chuyện thường xảy ra trong các đám cưới.
"Người ta làm tình trong nhà vệ sinh tại đám cưới, Mark, đó là... truyền thống mà!" Donghyuck thở gấp qua mũi, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền. Khi nó mở mắt nhìn Mark, đôi mắt nó đen màu dục vọng, sự kích thích đã làm tan chảy sắc nâu thành đen. "Anh thấy người ta hạnh phúc và kết hôn và anh muốn..."
Nó cắn môi, và hắn không biết đó là ma sát hay một khoảnh khắc nó cố lấy lại lý trí. Hắn biết tay mình đang đổ mồ hôi, hắn phải giữ chặt lấy đùi Donghyuck để ngăn nó khỏi trượt ngã. Hắn cảm nhận được nỗi đau khi Donghyuck cắm móng tay vào vai hắn mỗi khi nó cảm thấy mình đang trượt xuống, chân nó sẽ quấn chặt quanh đùi Mark. Cả hai cùng rên rỉ, và âm thanh ấy vang vọng trong phòng tắm sứ, trên gương sáng bóng, và trên những viên gạch trang trí nền nhà vệ sinh.
"Đó có phải là điều em muốn không? Hạnh phúc và kết hôn? Với anh?" Mark hỏi khi hắn đã lấy lại hơi thở, Donghyuck vẫn bám chặt lấy hắn dù không còn không gian để lùi lại nữa. Giọng hắn run rẩy và Donghyuck không bỏ sót điều đó.
"Mark ngốc, ngốc lắm," nó thì thầm, ôm lấy khuôn mặt Mark trong tay. "Kết hôn? Không hề. Hạnh phúc? Có. Có, em muốn hạnh phúc."
Mùa thu 2023
Jaemin không nói cho Mark biết lý do cậu có mặt ở New York cho đến khi họ ngồi gọn trong góc của Starbucks đối diện văn phòng của Mark, tận dụng tối đa giờ nghỉ trưa của hắn.
Jaemin gọi cho mình một ly cà phê đậm đặc đến mức Mark ngạc nhiên vì nó chưa hút cả cửa hàng vào trong, như một cái hố đen. Mark gọi một ly frappuccino theo mùa. Trên đồ uống có rắc mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh, và chúng ngọt đến mức ngay cả Donghyuck cũng phải ọe. Mark nghĩ mình nên để nó thử lần tới.
Đó là điều hắn đang nghĩ, chậm rãi xoay ống hút trong ly, trước khi Jaemin thả một quả bom.
"À, tao đã nghĩ đến việc mời mày làm phù rể cho tao."
Mark xịt keo.
"Hả?"
"Ý tao là, ở đám cưới của tao."
"Đám cưới gì? Khi nào cưới? Cưới ở đâu?" Hắn dừng lại, nhận ra mình sắp hét lên, "Ai cưới?"
Jaemin nhấp một ngụm americano, có lẽ cậu đang nạp vào người nhiều caffeine hơn cả đời Mark đã tiêu thụ.
"Vậy, mày còn nhớ tao đã kể với mày rằng một trong những bác sĩ vật lý trị liệu ở bệnh viện tao đã học chung với chúng ta không?"
Mark chớp mắt. Hắn có nhớ mang máng gì đó về một bác sĩ vật lý trị liệu cơ bắp, và nói quá to, nhưng Jaemin chưa bao giờ cho hắn biết tên anh ta, chỉ trừ việc họ học cùng một trường cấp ba.
"Hơi hơi? Mày đã nhắc qua một, hai lần?"
Jaemin cười ngượng ngùng.
"Ừ, tao đã định kể nhiều hơn nhưng rồi tao lo lắng và bỏ qua chủ đề đó."
"Chủ đề? Chủ đề mà mày đang hẹn hò với... cái tên dạy Gorilla dạy Yoga, cao to đen hôi kia, và mày không thể nói cho tao biết cho đến khi, sao, mày kết hôn với anh ta?"
Jaemin phụng phịu.
"Anh ta không phải giáo viên yoga. Đừng hạ thấp ngành y, Mark. Anh ấy là bác sĩ. Anh ấy cứu người. Chỉ vì anh ấy không phải là bác sĩ phẫu thuật thần kinh hay-"
Mark giơ tay đầu hàng, không muốn làm Jaemin thêm bực bội.
"Được rồi, tao hiểu, tao hiểu! Chỉ là... tao không biết nói gì... Điều này từ đâu ra? Mày đang kết hôn với người này và mày không nói với ai rằng mày đang hẹn hò với anh ta?"
"Đầu tiên, không phải là tao không nói với ai. Tao đã nói với Jeno và Donghyuck. Tuần trước."
"Donghyuck? Mày đã nói với Donghyuck trước khi nói với tao?"
"Tao chưa nói với Renjun," Jaemin tiếp tục, như thể cậu không nghe thấy Mark, "nhưng cậu ấy là người tiếp theo. Thứ hai, tao không kết hôn với anh ấy. Không... ngay lập tức. Nhưng, kiểu như anh ấy đã gợi ý nhiều đến mức tao không thể giả vờ rằng không biết."
"Wow."
Jaemin nhấp thêm một ngụm cà phê.
"Đầu tiên bọn tao chỉ hẹn hò kiểu...mập mờ ấy, lúc hợp lúc tan. Ban đầu chỉ là qua lại, hiểu không? Không ai nghiêm túc cả. Tao sẽ không gọi điện cho bạn mình chỉ để kể về bạn giường ở chỗ làm đâu."
"Đó là vì không ai muốn nghe. Jeno là một người kiệm lời và Renjun mê những câu nói kiểu Chicago. Chà, có lẽ Donghyuck sẽ..."
"Ừ, chắc chắn rồi," Jaemin nói, mỉm cười thân thiện với Mark. "Vì tao rất muốn đến gặp người đã khổ sở chia tay mình và kể rằng tao đang van nài Lucas Wong ngủ với mình."
Mark sặc, ho sặc sụa và cuối cùng phun hết cà phê ra khắp bánh bagel của mình.
"Lucas Wong? Yukhei? Anh em họ của Renjun? Bạn tao, Lucas á?" Jaemin nhìn hắn và nhún vai một chút. "Cái... cái tên đạo đức giả đó! Tuần trước tao đã cố mai mối nó với một đồng nghiệp của mình khi nó đến thăm và nó bảo vẫn đang chờ đợi người phù hợp!"
Điều đó làm Jaemin hơi hãnh diện. "Chà, anh ấy chưa chờ đợi gì trong nhiều năm qua, nhưng tao vẫn đánh giá cao sự quan tâm của mày. Anh ấy đã hứa sẽ nói với mày khi đến, nhưng lại sợ và bảo tao rằng tao là bạn thân của mày và rằng anh ấy sẽ nói với Renjun nếu tao xử lý được mày."
Mark nhìn xuống, cầm lấy chiếc khăn giấy và bắt đầu chấm nhẹ vào chỗ cà phê đã ngấm dần vào chiếc bánh của hắn khiến nó trở nên không thể ăn được. Đây sẽ là bữa trưa duy nhất của hắn cho đến khi về nhà. Về với Donghyuck và bữa tối tuyệt vời mà nó sẽ chuẩn bị bằng cách lục tung mọi thứ trong tủ bếp của Mark.
"Vậy mày đã... qua lại với nó bao lâu rồi?"
"Bọn tao làm tình rất nhiều hồi đại học, rồi anh ấy tốt nghiệp và đi Alberta thực tập. Ba năm trước anh ấy chuyển đến bệnh viện chỗ tao làm và... ừ, thế đấy."
"Vậy là mày đã hẹn hò được ba năm rồi?"
'Không, không phải ngay từ đầu, nhưng anh ấy muốn. Và tao cũng muốn. Thế là bọn tao làm thôi. Tao... tao thích anh ấy.'
'Cậu ta chẳng nói gì với tao,' Mark nói, giọng có hơi dỗi. 'Tao không thể tin được...'
"Ừ, xem ai đang nói kìa. Tao đã bắt quả tang mày và Donghyuck đang làm chuyện đó trong nhà vệ sinh ở tiệc cưới của Jeno sau khi hai đứa đã diễn trò lúng túng trước mặt bọn tao suốt mấy tháng trời. Như kiểu nói dối trắng trợn trước mặt bọn tao ấy. Bọn mày cũng làm chuyện đó trước đám cưới của Taeyong và chối bây bẩy."
"Vì không làm thật mà-"
"Và đừng để tao bắt đầu kể về những gì đã xảy ra ở Vegas."
Mark gầm gừ. Hắn ghét việc Jaemin có vẻ đúng dù cậu ta đang sai lè ra.
'Bọn tao chỉ mới bắt đầu hẹn hò từ sau đám cưới của Jeno và bọn tao cũng đã nói với mày ngay lập tức. Mày đã có một câu chuyện tình yêu bi lụy kéo dài cả mười năm với một trong những thằng bạn thân nhất của tao từ thời cấp ba và mày thậm chí còn không nói với tao là cậu ấy làm cùng bệnh viện với mày. Cậu ấy cũng chẳng nói với tao gì hết! Cả hai đứa mày đéo có tư cách làm bạn tao!"
'Ừ, thì có nhiều chuyện đã xảy ra. Đầu tiên là mày và Donghyuck làm trò xoxo Gossip Girl với tụi tao, rồi Jeno cưới, rồi lại là mày và Donghyuck nữa, rồi Renjun tốt nghiệp, rồi Jane có bầu, rồi mày và Donghyuck làm trò đó. Một lần nữa. Ý tao là, chưa bao giờ có thời điểm thích hợp. Nhưng từ khi Lucas bắt đầu, mày biết đấy, suy nghĩ về chuyện đó, tao nghĩ mày cần phải biết. Dù bọn tao sẽ không cưới ngay đâu, chắc còn lâu lắm. Nhưng tao mệt mỏi với việc phải giữ bí mật rồi."
Jaemin có chút mê tín về những điều tốt đẹp, luôn lo sợ làm hỏng chúng. Cậu ta có lẽ còn lo lắng hơn những gì bản thân thể hiện ra khi nói với Mark.
"Phù rể hả?" Mark nói, cuối cùng cũng từ bỏ bữa trưa của mình. Hắn sẽ phải mua thêm một cái sandwich khác để mang đi vì Johnny sẽ lôi hắn ra chửi nếu hắn đến muộn.
"Ừ, nhưng chỉ vì tao không muốn bạn trai cũ làm phù rể, và Jeno chắc cũng từ chối vì Jane đang sinh con với tốc độ khó tin."
"Vậy là tao như kiểu sự thay thế của sự thay thế của mày? Thấp thế, Jaemin, thậm chí với cả mày. Sao mày không hỏi Renjun trước để tao thực sự là lựa chọn cuối cùng luôn đi?"
Jaemin trả tiền cho sandwich của Mark rồi dẫn hắn ra khỏi quán. Cậu ném cho Mark một cái nháy mắt nghịch ngợm.
"Ôi, Mark à, tao cũng muốn lắm chứ. Nhưng tiếc quá, Lucas đã gọi trước cho Renjun rồi!"
💛
Mark đá giày ra khi vừa về đến nhà. Hắn mang về đồ ăn mua ngoài, món Trung Hoa, vì hắn biết Donghyuck thích bất ngờ và Donghyuck có nấu bữa tối rồi cũng không sao khi hai người có thể ăn như ba người vậy.
Căn hộ trông càng nhỏ hơn giờ đây khi nó được chất đầy đồ đạc. Trên bàn kính trong phòng khách, Donghyuck đã đặt hai chiếc laptop và chiếc máy quay xách tay yêu thích của nó. Không tốt bằng bộ setup nó có ở nhà tại Heatherfield, nhưng vẫn rất tốt. Donghyuck cũng đã mua cho hắn vài bộ trò chơi với những cái tên kỳ lạ và một chiếc Nintendo Switch để chơi Animal Crossing, nơi nó đã tự lập một hòn đảo thứ hai dù món quà thực ra là dành cho Mark. Mark không phiền chút nào. Hắn có một căn nhà nhỏ trên (hòn đảo thứ hai của Donghyuck), và đôi khi họ quay video chơi cùng nhau và tạo dáng trong bể cá, những video đó sẽ được đăng lên Instagram của Donghyuck và khiến fangirls hú hét. Mọi thứ vẫn ổn cả.
Ngoại trừ việc không gì ổn cả, vì Mark trở về với món sườn xào chua ngọt, cơm chiên Quảng Đông, và bánh tôm cùng tất cả những món Trung Hoa kỳ lạ nhất mà hắn có thể tìm thấy ở nhà hàng, và hắn biết Donghyuck sẽ thích, nhưng Donghyuck chẳng thấy đâu cả.
"Hyuck?" hắn gọi. "Anh về rồi đây."
Mark đặt túi đồ ăn lên bàn trong phòng khách, cái bàn mà họ đã mua để có thể ăn uống thay vì chỉ để quay video của Donghyuck, và bắt đầu đi quanh nhà. Ánh sáng lọt ra từ dưới cánh cửa phòng ngủ như một lưỡi dao vàng óng. Donghyuck có lẽ đang xem phim trên giường, hoặc nghe nhạc. Mark hy vọng nó đang tự sướng, vì hắn thì không ngại để đồ ăn nguội nếu có thể ở bên em bé.
"Em sẽ không bao giờ đoán được những gì Jaemin vừa nói với anh đâu. Ý anh là, chắc em có thể đoán được vì em đã biết trước rồi, và về chuyện đó, cảm ơn em vì đã không báo trước cho anh... Hyuck?"
Hắn đẩy cửa vào.
Donghyuck không ngồi trước laptop cũng chẳng cầm điện thoại. Nó cũng không nghe nhạc. Và cũng không tự giải tỏa, nếu như điều đó có ý nghĩa. Nó chỉ ngồi trên giường, nhìn ra ngoài. Đèn vẫn bật sáng. Khi Mark bước vào, hắn không thấy mặt mà chỉ thấy lưng nó.
"Em bé, có chuyện gì sao?" hắn hỏi, đi vòng quanh giường cho đến khi đứng bên cạnh Donghyuck.
Hắn nhận được một ánh mắt trống rỗng, vô hồn. Và không, ánh mắt đó nói lên rằng không, mọi thứ không ổn chút nào.
Donghyuck ngước lên.
"Taeyong vừa gọi. Mẹ em bị đột quỵ." Donghyuck nuốt nước bọt. "Mẹ đã qua đời trên đường đến bệnh viện. Em không biết phải làm gì nữa."
Nó trông nhỏ bé vô cùng, ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ mà không thực sự thấy gì. Mark cũng không biết phải làm gì nữa.
"Taeyong nói bố muốn để mẹ an nghỉ ở Heatherfield và hỏi em liệu có thể tổ chức lễ tang tại nhà em được không. Em cần phải liên hệ với nhà tang lễ và nói chuyện với ban quản lý nghĩa trang. Em cần phải đặt vé máy bay, lỡ có trễ và em đến muộn đám tang của mẹ thì sao? Em cũng cần một vé cho bố... và mẹ nữa. Em không biết cách xử lý với quan tài như thế nào. Anh nghĩ họ có đối xử tử tế với nó không? Có cần một vé đặc biệt không?"
"Donghyuck."
Tay nó đang run rẩy.
"Và dì Hyesung nói muốn từ Hàn Quốc bay sang, nhưng em sợ nhà không đủ chỗ ở..."
"Donghyuck."
Mark không muốn, nhưng hắn đặt tay lên vai Donghyuck, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của nó.
"Bây giờ đã quá muộn để gọi nhà tang lễ hay ban quản lý nghĩa trang rồi. Anh sẽ nhờ Johnny kiểm tra vé máy bay cho bố em, và cả mẹ em nữa, và anh sẽ xem xét chuyến bay cho chúng ta, được không? Còn dì em, chúng ta sẽ đặt phòng khách sạn cho dì. Và cả cho bố em nữa, nhưng trước hết em cần bình tĩnh lại."
"Vé cho chúng ta sao?"
Mark gật đầu.
"Tất nhiên rồi, anh sẽ không để em phải đến muộn đám tang của mẹ một mình đâu."
Điều đó dường như làm Donghyuck bình tĩnh lại một chút. Mark vuốt tóc nó, gạt lọn tóc mái của Donghyuck sang một bên.
"Em hơi lạnh đấy. Anh sẽ pha trà, được không? Em sẽ uống trà rồi đi ngủ, ngày mai chúng ta sẽ giải quyết mọi việc."
"Livestream, em quên mất... Em đã định..."
"Vậy thì lo liệu chuyện đó trước đi, đăng một thông báo nói rằng em có việc gia đình cần xử lý. Sau đó em sẽ uống trà và đi ngủ, được chứ?"
Donghyuck gật đầu. "Chỉ khi anh đi cùng em thôi."
"Được chứ, em yêu, bất cứ điều gì em muốn."
Hắn đứng dậy, nhưng tay của Donghyuck nắm lấy cổ tay hắn.
"Đợi đã," nó nói.
"Sao vậy?"
"Anh có thể... ở lại với em một chút không?"
Mark lập tức ngồi xuống, ngay bên cạnh Donghyuck, tay họ chỉ chạm nhẹ vào nhau, cho đến khi ánh sáng duy nhất ngoài trời là từ những ô cửa sổ của các tòa nhà xung quanh.
"Em đã nghĩ đến việc thăm mẹ. Cùng anh. Đã nhiều năm rồi em không gặp mẹ. Em cảm thấy thật ngu ngốc." Mark cảm nhận được tiếng sụt sùi của Donghyuck, thấy nó đưa tay lên che mắt. "Tại sao cuộc sống lại như thế này? Anh ôm em được không?"
Mark có thể. Và hắn đã làm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro