Chương 14: Giả Vờ Đáng Thương

Chương 14 - Bán Tử Đồng: Tẫn Tịch Hà Niên

❖ Tác giả: Quất Tử Lục Tẩm Tẩm
» Translate: Bạch Vân Tịch

Quyển 1: Tẫn Tịch Hà Niên

Ngày mùng một Tết, vốn là lúc thích hợp để đi thăm hỏi thân thích hảo hữu.

Thế nhưng, Diệp nhị tiểu thư của Phủ Tướng Quốc chỉ vừa hành lễ với các trưởng bối trong nhà xong, đã vội vàng chạy thẳng về viện của mình.

Nguyên nhân là vì, phu quân của Diệp nhị tiểu thư đêm qua mải mê ngắm tuyết, không may bị nhiễm phong hàn.

Nghe thấy tiếng trò chuyện của đôi phu thê trẻ bên trong phòng, Xuân Đào chỉ dám đứng ở cửa phòng, vào cũng không được mà không vào cũng chẳng xong. . .

"Thuốc đắng quá!" Đạm Đài Tẫn thấp giọng nói.

Lê Tô Tô đáp lại với giọng thản nhiên: "Thì vẫn phải uống!"

"Vì sao nàng lại không bị nhiễm phong hàn?" Đạm Đài Tẫn lại không cam lòng hỏi.

Lê Tô Tô đắc ý cười cười: "Ta thân thể khỏe mạnh, đâu có như người nào đó, yếu ớt không chịu nổi gió!" Sáu chữ "yếu ớt không chịu nổi gió" được nàng nhấn mạnh từng chữ.

Đạm Đài Tẫn cúi đầu yên lặng, trầm tư một lúc rồi mới ngẩng lên, trong mắt để lộ chút ủy khuất, vừa đủ để khiến người nhìn đau lòng: "Từ nhỏ ta đã không biết cảm giác no đủ là thế nào, quả thật là chưa từng có được một thân thể tốt."

Lê Tô Tô vừa thấy hắn như vậy, nàng liền đau lòng không thôi: "Đạm Đài Tẫn. . . Từ nay về sau sẽ không như vậy nữa, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để chàng phải chịu đói chịu lạnh nữa."

Đạm Đài Tẫn đạt được mục đích, khẽ nhướng mày: "Được ~ !"

"..." Lại đang giở trò giả vờ đáng thương đây mà——! Lê Tô Tô giận đến liếc mắt nhìn hắn một cái, múc một thìa nước thuốc, đưa đến bên miệng hắn, ra lệnh: "Uống thuốc!"

Đạm Đài Tẫn ngoan ngoãn uống đến nhăn mặt nhíu mày.

Chờ đến khi tiếng nói ở bên trong dần nhỏ lại, Xuân Đào mới tranh thủ cơ hội mà gõ cửa: "Tiểu thư!"

Tiếng của Lê Tô Tô từ trong phòng vọng ra: "Vào đi."

Xuân Đào cẩn thận đẩy mở cửa, thấy tiểu thư nhà mình đang đút một viên mứt táo vào trong miệng cô gia, mà thần sắc của cô gia thì lại đang tái nhợt, thỉnh thoảng còn ho khan hai tiếng: "Khụ khụ!"

"Có chuyện gì?" Lê Tô Tô quay đầu hỏi.

"Nhị thiếu gia tối hôm qua sau khi rời khỏi phủ, cả đêm không trở về. . ." Xuân Đào thần thần bí bí ghé sát lại: "Lưu quản gia nói: Nhị thiếu gia đêm qua đến Lan Hoa Hạng để gặp giai nhân!"

Lê Tô Tô chỉ là: "Ồ ~ !" Lên một tiếng, còn Đạm Đài Tẫn thì cũng là mặt không cảm xúc.

Xuân Đào nghi ngờ họ nghe chưa hiểu rõ, nên cố tình nhấn mạnh lại một lần nữa: "Tiểu thư! Nhị thiếu gia, là nhị thiếu gia! Không phải đại thiếu gia!"

"Ta biết mà, Thanh Vũ ấy. . . Chậc!" Lê Tô Tô gật đầu: "Có gì đâu mà phải kinh ngạc chứ?"

"Hả?" Xuân Đào há miệng thở dốc: Nhưng mà. . ."

Lê Tô Tô đột nhiên hỏi: "Phụ thân ta nói thế nào?"

"Lão gia tò mò: Không biết vị cô nương đó trông như thế nào? Còn đại thiếu gia thì nói: Hẳn là phải khuynh quốc khuynh thành, mới có thể khiến nhị đệ, người vốn trầm ổn cũng phải xiêu lòng!" Xuân Đào bắt chước giọng điệu của Diệp Khiếu, tiếp tục nói: "Lão gia liền cười ha hả: Truyền lệnh xuống, bảo người trên kẻ dưới trong phủ không được quấy rầy! Còn nói: Thanh Vũ ngày thường chỉ biết vung đao múa kiếm, cây vạn tuế này phải khó khăn vất vả lắm mới ra hoa, đừng nói là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cho dù có là quả phụ hay Yêu Tinh, thì ta cũng chấp nhận!"

Lê Tô Tô và Đạm Đài Tẫn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy rõ được vẻ trêu chọc trong mắt đối phương.

"Được rồi, ta biết rồi!" Lê Tô Tô đặt chén thuốc mà Đạm Đài Tẫn vừa mới uống xong vào tay Xuân Đào, dặn dò: "Muội đi báo với phụ thân và tổ mẫu một tiếng: Cô gia vẫn chưa khỏi phong hàn, nên không tiện ra ngoài. Cơm trưa và cơm chiều hôm nay chúng ta sẽ dùng tại phòng, bảo phòng bếp chuẩn bị vài món thanh đạm mang lên là được."

Xuân Đào nhận lệnh rồi lui xuống.

"Vị bằng hữu Hồ Yêu kia của nàng, đúng thật là có chút bản lĩnh!" Đạm Đài Tẫn trầm ngâm nói: "Diệp Thanh Vũ cũng có chút thú vị, một người chính trực như vậy, lại còn từng tu hành tại Tiên Môn, thế mà vẫn sẵn lòng giao du cùng với người của Yêu Tộc?"

"Đây chính là điều đáng quý nhất ở Thanh Vũ. . ." Lê Tô Tô nhét đôi bàn tay đang lộ ra ngoài của hắn vào trở lại trong chăn, rồi nói tiếp: "Ta cũng mãi đến sau này mới suy nghĩ cẩn thận, rồi hiểu ra được: Người tu đạo Tiên Gia, phần lớn tuy là người chính trực, nhưng bọn họ đều có một chứng bệnh chung, đó chính là tự cao tự đại. Luôn luôn cho rằng: Yêu Ma nhất định là những kẻ xấu xa, hoặc nếu là một người phàm từng phạm phải điều ác, thì họ nhất định sẽ cho rằng người đó không thể cải tà quy chính, rồi nhận định bản tính của họ vốn chính là như vậy——! Nhất là những kẻ trẻ người non dạ, chưa từng trải sự đời, đó là những người dễ bị giáo điều trừ Ma vệ Đạo trói buộc, che mờ lý trí đến mức khó mà có thể mở lòng từ bi. Thanh Vũ tuy là tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể hướng về chính đạo nhưng vẫn giữ vững được đạo tâm, đây chính là điều mà ta khó có thể sánh kịp!"

Đạm Đài Tẫn suy nghĩ một chút, rồi an ủi nàng: "Nàng có thể đối đãi với ta như thế, không cùng dòng với thế nhân, cũng giống như Diệp Thanh Vũ."

Lê Tô Tô nghe vậy, nhìn hắn, khóe môi khẽ nở một nụ cười nhưng lại lắc đầu, trong mắt thoáng hiện lên chút cô đơn: "Ta và đệ ấy không giống nhau."

Ánh mắt mang theo sự thăm dò của Đạm Đài Tẫn, vẫn còn lưu luyến trên gương mặt nàng.

"Nói đến Phiên Nhiên, ta suýt nữa thì quên hỏi chàng: Ngoài việc có thể cảm nhận được yêu khí ra, chàng có cảm nhận được thân thể có điều gì khác thường không?" Lê Tô Tô chợt nhớ ra chuyện quan trọng, thần sắc bỗng trở nên nghiêm túc lên.

"Không có." Đạm Đài Tẫn suy nghĩ lại một chút, nói thêm: "Chỉ là cảm giác rất nhạy bén, chỉ cần đến gần, là có thể nhận ra được đó là Yêu!"

"Vậy là tốt rồi. . ." Lê Tô Tô yên lòng hơn.

"Có điều gì không ổn sao?"

"Không có——!" Nàng vội vàng lắc đầu: "Chỉ là, chàng hãy hứa với ta, tuyệt đối không được dính dáng đến những thứ liên quan đến Yêu Tộc. Tỷ như: Có người nào đó dùng cách hấp thụ Yêu Đan để tinh tiến tu vi, Yêu Ma phải tu hành trăm năm, ngàn năm mới có thể có được công lực này, đây chính là thiện quả của họ. Nếu muốn không tốn công mà vẫn có được, thì đó chính là làm trái với Thiên Đạo, tổn hại đến Thượng Thiên, cuối cùng chính bản thân sẽ phải bị phản phệ."

Thấy Tô Tô nói chuyện trịnh trọng đến như vậy, Đạm Đài Tẫn cũng nghiêm túc đồng ý với nàng.

"Chỉ là. . ." Đạm Đài Tẫn nhíu mày: "Người tự thân có đức hạnh để ràng buộc chính mình, nhưng Yêu thì lại không có những điều đó. Nàng không sợ Hồ Yêu kia cũng giống với Mộng Yêu, muốn mượn sức mạnh của con người để tinh tiến tu vi, rồi lại làm tổn thương đến Diệp Thanh Vũ sao?"

"Chàng có nhìn thấy chiếc chuông nhỏ mà Thanh Vũ vẫn luôn mang theo bên người không?"

Đạm Đài Tẫn cẩn thận nhớ lại, quả thực đúng là có một chiếc chuông nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì khó mà có thể phát hiện ra được.

Lê Tô Tô đứng dậy, lấy ra một chiếc chuông bạc từ trong hộp trang sức, sau đó đưa cho Đạm Đài Tẫn xem kỹ, trông rất giống với chiếc chuông nhỏ mà Diệp Thanh Vũ đeo bên đai lưng.

"Đây là——?"

"Đây là chuông bạc của Phiên Nhiên, mấy năm trước chúng ta từng có một đoạn cơ duyên, Phiên Nhiên tặng ta chiếc chuông này để làm tín vật." Lê Tô Tô thu tay lại, ngồi xuống giường, định liệu trước được địa đạo nói: "Thanh Vũ và Phiên Nhiên có chút tiền duyên, nên Phiên Nhiên sẽ không thực sự làm tổn hại gì đến đệ ấy đâu!"

Đạm Đài Tẫn trêu chọc: "Vậy thì phụ thân nàng hài lòng mãn nguyện rồi, quả thực là một Yêu Tinh có dung mạo khuynh quốc khuynh thành."

"Phiên Nhiên. . . Là một Tiểu Hồ Ly rất tốt, rất tốt!" Giọng nói nhẹ nhàng của Lê Tô Tô như vọng đến từ nơi xa xôi: "Sau này, nàng ấy. . ." Nàng chợt bừng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Tẫn, đột nhiên nói: "Sau này khi chàng trở về Cảnh Quốc, chúng ta mời Phiên Nhiên đi cùng có được không?"

"Trở về Cảnh Quốc?" Đạm Đài Tẫn giật mình: "Sao nàng lại cứ như thể chắc chắn rằng: Ta sẽ trở về Cảnh Quốc vậy?"

Chuyện đêm qua. . .

"Chàng là Tam Hoàng Tử của Bắc Chu, sớm muộn gì cũng phải quay trở về cố quốc." Lê Tô Tô cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy sự đề phòng thoáng qua trong mắt hắn: "Chàng sẽ không ở lại Diệp phủ cả đời như vậy được, Đạm Đài Minh Lãng xem chàng như kẻ thù không đội trời chung, muốn diệt trừ bằng mọi giá. Thịnh Vương cũng sẽ không bận tâm đến sự an nguy của chàng, hơn nữa, Đạm Đài Minh Lãng và Thịnh Vương đều không phải là Minh Quân, tương lai của Bắc Chu và Nam Hạ nhất định sẽ xảy ra binh biến loạn lạc . Đến lúc đó không chỉ là sinh linh đồ thán, bách tính lầm than, mà ta đoán người đầu tiên Đạm Đài Minh Lãng muốn giết, chắc chắn là chàng, mà Thịnh Vương vốn đa nghi, từ lâu đã xem Diệp gia như cái gai trong mắt, công cao chấn chủ. Nếu như tình thế nghiêm trọng hơn nữa, thì người của trên dưới Diệp gia tuyệt đối không thể thoát khỏi tai họa. . . Thay vì ngồi yên chịu chết, không bằng chủ động xuất kích, ta nghĩ: Chàng sẽ là một vị Đế Vương rất tốt!"

Đạm Đài Tẫn bị lời nói của nàng làm chấn động, im lặng hồi lâu vẫn không thốt ra được lời nào.

Lê Tô Tô bình tĩnh nhìn hắn: "Đạm Đài Tẫn, chàng giống như chim Nhạn cô độc, dù đã bay về phương Nam một thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn phải quay trở về phương Bắc giá lạnh, để đi trên con đường mà chàng vốn dĩ phải đi."

"Tô Tô——!" Ánh mắt trầm tĩnh của Đạm Đài Tẫn dừng lại trên khuôn mặt nàng: "Nhưng ta đã rất hài lòng với cuộc sống yên bình của hiện tại."

"Ta và chàng sẽ đi cùng nhau!"

"Cái gì?"

Lời nàng thốt ra quá mức khẳng định, quá mức bình tĩnh, cũng quá mức theo lẽ thường. Cứ như thể chỉ là một câu nói tùy ý, giống như việc hỏi câu: Hôm nay ăn món gì vậy?

Đạm Đài Tẫn kinh ngạc hỏi: "Nhưng, nơi đây mới là nhà của nàng mà?"

"Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Chàng đi đâu, thì ta theo đó!" Lê Tô Tô đặt hai tay lên vai Đạm Đài Tẫn, nghiêng người dựa vào vòng tay hắn, hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt sáng rực: "Cả đời này, ta cũng không muốn rời xa chàng."

Đạm Đài Tẫn vươn tay, vuốt ve cánh tay nhỏ gầy của nàng: "Còn tổ mẫu, phụ thân, huynh trưởng của nàng thì sao?"

"Còn cả Thanh Vũ nữa." Lê Tô Tô tựa đầu vào lồng ngực hắn, cảm nhận nhịp thở phập phồng của hắn: "Bọn họ, tạm thời sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng."

Đạm Đài Tẫn im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: "Tô Tô, ta đưa nàng đi gặp hai người."

——

Chiều hoàng hôn buông đang dần phai, Xuân Đào đang dùng chiếc ấm nhỏ để sắc thuốc cho Đạm Đài Tẫn ở trong viện, thì nàng lại thấy cô gia và tiểu thư nhà mình quấn kín mít từ đầu đến chân, như thể là sắp đi đâu đó.

Xuân Đào liền cảm thấy nghi hoặc hỏi: "Cô gia vẫn chưa khỏi phong hàn, không nên ra ngoài chứ?"

"Có chuyện vô cùng vô cùng quan trọng cần phải làm." Lê Tô Tô hướng đến nàng cười hắc hắc: "Nếu tổ mẫu và phụ thân có hỏi, muội chỉ cần nói chúng ta sẽ sớm trở về là được."

Nàng không có gọi người gióng trống khua chiêng mà chuẩn bị xe ngựa, bởi vì động tĩnh quá lớn, nên đã quyết định cùng Đạm Đài Tẫn đi đến cửa sau của Diệp Phủ, chọn ra ngoài từ cửa sau hẻo lánh nhất.

Nhưng vẫn không ngờ đến là, lại gặp phải Diệp Thanh Vũ.

Gia Chủ đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn đường đường chính chính đi vào phủ từ cửa chính, thế mà hôm nay lại mang theo dáng vẻ ủ rũ đi vào phủ từ cửa sau, nhìn tới nhìn lui, trông cứ như vừa bị "Yêu Tinh" hút hết tinh khí vậy.

Đạm Đài Tẫn có hơi lo lắng, liếc mắt nhìn sang Tô Tô một cái. Liền thấy nàng đáp lại bằng ánh mắt, ý bảo: Không sao đâu!

"Nhị tỷ, Đạm Đài điện hạ, hai người định ra ngoài sao?" Gia Chủ đại nhân dù trông rất tiều tụy, nhưng vẫn rất giữ lễ nghi.

"Thanh Vũ, đệ không sao chứ?" Lê Tô Tô hỏi.

Diệp Thanh Vũ cố gắng che giấu vẻ thất hồn lạc phách của chính mình, rồi để lại một câu: "Không sao, sắc trời cũng đã dần tối rồi, nhị tỷ và điện hạ ra ngoài phải cẩn thận!" Nói rồi, hắn liền biến mất nhanh như trốn.

"..."

Đạm Đài Tẫn cúi đầu nhìn nàng: "Vị đệ muội tương lai kia của nàng, chắc là phải còn chờ lâu lắm mới thành được?"

"Cứ mặc kệ đệ ấy đi, cứ để tên đầu gỗ đó tự mình dày vò rồi tự mình lo liệu đi!" Lê Tô Tô không thèm để tâm, nắm chặt tay Đạm Đài Tẫn.

Sau đó chỉ thấy bóng lưng vội vã của hai người đang rời khỏi Phủ Tướng Quốc.

Trong nhã phòng của Trà Lâu - Kinh Lan An và Nhập Bạch Vũ đang chờ Đạm Đài Tẫn đến.

Gió đông lạnh thấu xương, hàn khí lạnh lẽo luồn qua từ khe cửa sổ. Nhập Bạch Vũ thỉnh thoảng lại nhìn ra khe cửa sổ, quan sát dòng người qua lại trên đường phố bên dưới Trà Lâu.

"Đại Tư Tế, điện hạ truyền âm nói muốn gặp chúng ta, có phải là đã đổi ý rồi không?" Nhập Bạch Vũ hơi lo lắng: "Hay là, ngài ấy muốn chính thức ra lệnh đuổi chúng ta đi! Bảo chúng ta quay trở về Di Nguyệt Tộc và không được đến quấy rầy ngài ấy nữa?"

Lúc này, Kinh Lan An cũng là mơ hồ không hiểu được: "Điện hạ từ nhỏ đã lạnh lùng, là người cẩn trọng lại còn đa nghi. Ngay cả Oánh Tâm theo điện hạ đã nhiều năm như vậy, nhưng cũng không thể nhìn thấu được trong lòng ngài ấy đang nghĩ gì? Trước hết thì, chúng ta cứ nghe xem ngài ấy nói gì đã!"

"Đại Tư Tế, vì sao lại không nói rõ mục đích thực sự của chúng ta với điện hạ? Không nói với ngài ấy rằng: Chúng ta muốn giúp điện hạ trở về Đại Chu là để tranh quyền đoạt vị. Mà chỉ nói là đến để đưa điện hạ trở về Di Nguyệt Tộc?"

Kinh Lan An chỉ lạnh lùng đáp: "Đạm Đài Tẫn từ nhỏ đã rất khao khát có được sự quan tâm của người khác, nếu chúng ta nói thẳng là muốn giúp điện hạ tranh quyền đoạt vị ở Đại Chu, ngài ấy nhất định sẽ nghĩ đến thực tế rằng: Đạm Đài Minh Lãng vốn luôn mang theo sự thù hận đối với Di Nguyệt Tộc, nếu điện hạ lên ngôi, thì tộc của chúng ta sẽ lâm nguy. Đến lúc đó điện hạ sẽ cho rằng: Chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm ngài ấy, chỉ là vì lợi ích của Di Nguyệt Tộc, chứ không phải là vì ngài ấy. . . Nhưng nếu chúng ta càng tỏ ra là không có tư tâm, vậy thì mọi chuyện sẽ càng diễn ra thuận lợi hơn, nếu làm như vậy — Thì sẽ có lợi cho cả ngài ấy và chúng ta!"

Càng nghe, Nhập Bạch Vũ càng cảm thấy có thêm phần nghi hoặc khó hiểu: "Nhưng như vậy, thì chẳng phải là đang lừa gạt, lợi dụng ngài ấy sao? Điện hạ là huyết mạch duy nhất của Công Chúa, ta cho rằng: Chúng ta phải trung thành với ngài ấy theo cách thẳng thắn và minh bạch thì mới đúng!"

"Di Nguyệt Tộc những năm qua vốn đã rất khó khăn để tồn tại, nay chúng ta tận tâm tận lực, trợ giúp điện hạ quay trở về Đại Chu, thì sao có thể nói là lợi dụng?" Ánh mắt Kinh Lan An càng thêm phần lạnh lẽo, sắc bén: "Nhập Bạch Vũ, tuổi của ngươi vẫn còn quá trẻ để hiểu được, thế gian này không phải chỉ có đen và trắng, cho dù là đã nguyện một lòng trung thành, nhưng cũng không có nghĩa là phải thành thật thẳng thắn trong mọi việc. Chỉ cần không làm tổn hại đến điện hạ, vừa đạt được mục đích của chúng ta, vừa khiến điện hạ hài lòng, vậy thì có gì mà không thể?"

Nhập Bạch Vũ muốn nói nhưng rồi lại thôi, trong phòng trầm mặc một lúc lâu. Mãi cho đến khi có ba tiếng gõ cửa vang lên. . .

Hắn nhanh chóng bước đến mở cửa, vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên: "Điện hạ!"

Kinh Lan An cũng nhanh chóng bước đến, nhưng lại thấy phía sau Đạm Đài Tẫn với dáng vẻ cùng thần sắc lạnh lùng, lại xuất hiện thêm một thiếu nữ mặc lam y với vẻ ngoài thanh lệ.

Kinh Lan An vừa cảnh giác vừa nghi hoặc hỏi: "Điện hạ, đây là. . .?"

Đạm Đài Tẫn ngước mắt nhìn hai người trước mặt, giọng lãnh đạm đáp: "Đây là thê tử của ta - Diệp Tịch Vụ!"

Một kẻ quái thai lạnh lùng vô cảm, thế mà lại có được một cuộc hôn sự bình thường như bao người, có được một thê tử nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng?

Người ở Đại Hạ đều truyền nhau câu chuyện: Diệp nhị tiểu thư của Phủ Tướng Quốc đã cầu Thịnh Vương ban hôn — Nguyện gả cho một vị Chất Tử điện hạ không quyền không thế!

Ngày trước, Kinh Lan An vẫn luôn tin rằng: Đó chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ.

Lần trước, khi thấy Đạm Đài Tẫn và "Diệp Tịch Vụ" thân mật trong xe ngựa trên phố, Kinh Lan An cũng chỉ nghĩ rằng: Đó chỉ là giả vờ hòa hợp, bằng mặt không bằng lòng.

Thậm chí là ngay cả Nguyệt Oánh Tâm sau khi trở về Di Nguyệt Tộc, cũng nói rằng: Diệp Tịch Vụ hết lòng bảo vệ Đạm Đài Tẫn. Khi đó, Kinh Lan An vẫn cho rằng: Đó cũng chỉ là ảo tưởng nhất thời, ảo ảnh thoáng qua mà thôi. . .

Từ tận đáy lòng, Kinh Lan An vẫn luôn tin tưởng vào khả năng phán đoán của chính mình.

Một kẻ khéo léo giỏi ngụy trang như hắn, sao có thể không giấu sự lạnh bạc ích kỷ vào sâu trong thâm tâm? Chắc chắn sẽ không thể nhận ra được sự chân thành và tấm chân tình của người khác!

Thế nhưng, hắn lại có thể tin tưởng Diệp Tịch Vụ và tín nhiệm nàng ta đến vậy sao? Mà Diệp Tịch Vụ, xem ra cũng thực sự rất để tâm đến hắn!

Mãi cho đến khi ngồi xuống, Kinh Lan An vẫn chưa thể thoát khỏi cơn nghi hoặc trong lòng.

"Tham kiến Vương Phi!" Từ lúc bước vào cho đến khi ngồi xuống, Nhập Bạch Vũ vẫn luôn âm thầm quan sát "Diệp Tịch Vụ" rất lâu, sau đó mới ngượng ngùng lên tiếng hành lễ.

Lê Tô Tô cố nhịn cười, thầm mắng trong lòng: Đúng thật là đã rất lâu, rất lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Nhập Bạch Vũ!

Nàng hồi tưởng về những năm tháng trước kia, khi đó, Nhập Bạch Vũ cũng giống như nàng, bởi vì sự ra đi của Đạm Đài Tẫn mà ngày ngày chìm đắm trong ưu phiền bi thương.

Nếu như hỏi: Trên thế gian này liệu có ai thực sự thấu hiểu được sự day dứt, và nỗi nhớ thương của Lê Tô Tô dành cho Đạm Đài Tẫn? Vậy thì câu trả lời chính là: Cũng chỉ có Nhập Bạch Vũ mà thôi!

Lê Tô Tô hướng đến hắn mỉm cười, nói: "Nhập Bạch Vũ, huynh vẫn khỏe chứ?"

Nhập Bạch Vũ kinh ngạc đến trợn tròn mắt: "Vương Phi làm sao lại biết được tên của ta?"

Lê Tô Tô nghiêm trang và từ tốn đáp: "Ta có thể đoán mệnh, tính toán bằng đầu ngón tay."

Ánh mắt của Nhập Bạch Vũ tức khác liền đầy vẻ ngưỡng mộ, vẻ mặt ngây ngô nói: "Vương Phi thật lợi hại!"

Đạm Đài Tẫn lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ cười mà không nói gì.

"Điện hạ." Nụ cười nhàn nhạt của hắn khiến Kinh Lan An cảm thấy xa lạ: "Không biết hôm nay ngài đưa Diệp nhị tiểu thư đến đây, là vì có chuyện gì muốn nói với chúng ta sao?"

Đạm Đài Tẫn thu lại ý cười, nhàn nhạt đáp: "Ta đến để báo với các ngươi rằng, ta sẽ đi cùng các ngươi."

"Thật sao?" Cả Kinh Lan An và Nhập Bạch Vũ đều vô cùng kinh ngạc, xen lẫn vui mừng.

"Nhưng——! Ta không trở về Di Nguyệt Tộc!" Đạm Đài Tẫn lại nói.

Kinh Lan An gấp đến không chờ nổi đáp: "Điện hạ muốn đi đâu? Lan An đều nguyện ý đi theo điện hạ!"

"Rời xa Chu Quốc cũng đã nhiều năm, nay ta cũng nên đưa thê tử trở lại cố quốc!"

"Điện hạ muốn đưa Diệp nhị tiểu thư đi cùng?" Kinh Lan An vô cùng kinh ngạc, dù việc Đạm Đài Tẫn đồng ý trở về Đại Chu rất hợp với mong muốn của nàng. Nhưng hắn lại đưa Diệp Tịch Vụ theo, điều này khiến nàng không thể nào hiểu được: Hắn đối với Diệp Tịch Vụ, lại có thể để tâm sâu sắc đến vậy sao?

Đạm Đài Tẫn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Lan An cô cô cảm thấy ta nên vứt bỏ thê tử của chính mình?"

"Điện hạ quyết định, Lan An không dám phản đối hay nghi ngờ, chỉ là. . ." Kinh Lan An liếc nhìn sang "Diệp Tịch Vụ" đang ung dung nhấp trà: "Thứ cho nô tỳ cả gan, mạo muội nhắc nhở điện hạ một câu: Diệp nhị tiểu thư vốn là người của Hạ Quốc, phụ thân cùng huynh đệ của nhị tiểu thư đều là Võ Tướng - Trọng Thần hộ quốc của Đại Hạ."

"Vương Phi là Vương Phi, Diệp gia là Diệp gia!" Đạm Đài Tẫn không để nàng phản bác: "Hơn nữa, ta còn có việc cần phải làm, các ngươi cứ ở lại đây thêm một thời gian, coi như là đang du ngoạn tại Đại Hạ đi."

Kinh Lan An im lặng nhìn hắn một lúc, rồi chuyển ánh mắt về phía "Diệp Tịch Vụ". Thấy "Diệp Tịch Vụ" lại chỉ bình đạm mỉm cười, như thể là đã nhìn thấu được mọi tâm tư của nàng

Kinh Lan An cúi đầu, cung kính hỏi: "Không biết điện hạ và Vương Phi dự định sẽ khởi hành vào ngày nào?"

Lê Tô Tô chậm rãi nói: "Mười bốn ngày sau, Thượng Nguyên Tiết, thiên hạ náo nhiệt, người qua kẻ lại, ngư long hỗn tạp, đó chính là thời cơ thích hợp để trà trộn. Chúng ta sẽ hội hợp tại Gia Quan."

Kinh Lan An nghi hoặc khó hiểu mà nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu.

——

Tại hẻm Hoa Lan Hạng, trước cửa nhà Phiên Nhiên, Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô sóng vai đứng cạnh nhau.

"Nàng ta có vẻ đã uống say rồi?" Đạm Đài Tẫn lên tiếng.

"Uống say rồi thì càng tốt, vừa lúc tiện cho chúng ta lừa!" Lê Tô Tô đắc ý đẩy mở cửa viện, lớn tiếng gọi: "Hồ Ly tỷ tỷ!"

Trong viện, Phiên Nhiên đang ngồi tựa bên cửa sổ, vừa đối nguyệt vừa uống rượu, bầu không khí tĩnh lặng ấy đã bị sự xuất hiện của Tô Tô phá vỡ.

Phiên Nhiên tức giận liếc mắt nhìn Tô Tô một cái, ngay sau đó tầm mắt nàng đã bị Đạm Đài Tẫn đứng ở bên cạnh thu hút.

"Ồ ~ ! Một vị công tử tuấn tú thế này, đây hẳn là vị phu quân mà Diệp nhị tiểu thư xem như bảo vật mà nâng niu?" Giọng điệu của nàng đầy vẻ mỉa mai châm chọc.

Tô Tô vô cùng tự nhiên kéo Đạm Đài Tẫn ngồi xuống, rồi rót cho hắn một chén trà, thuận tay lấy mấy viên hạt khô để trên bàn nhét vào trong tay hắn.

Ánh mắt nàng như đang nói: Chàng ở một bên tự chơi đi!

An bài cho Đạm Đài Tẫn xong xuôi, Lê Tô Tô quay sang nhìn Phiên Nhiên nói: "Đừng uống nữa, ta có chuyện quan trọng cần tìm Hồ Ly tỷ tỷ đây!"

"Thật đúng là hiếm có nha ~ ! Diệp nhị tiểu thư thế mà cũng có việc cần phải tìm đến ta?" Phiên Nhiên thấy ánh mắt nghiêm túc của Tô Tô, liền đặt chén rượu trên tay xuống, uyển chuyển phong tình mà ngồi đối diện nàng: "Không phải đến đây là vì chuyện của nhị đệ cô đó chứ, muốn hỏi tội ta sao? Dù ta là Yêu nữ, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện, ta nào có ép buộc hắn? Là do hắn tự tìm tới cửa. . . Cô đây là đang muốn thay Gia Trưởng trong nhà đến để giáo huấn ta sao?"

Bộ dáng chưa đánh đã khai còn cố tỏ ra vẻ trấn định bình thản này của nàng, quả thật là đáng yêu đến buồn cười.

"Ta không quản chuyện của cô và Diệp Thanh Vũ, thích làm gì thì làm đi." Lê Tô Tô đặt một chiếc chuông nhỏ xuống trước mặt Phiên Nhiên, nói tiếp: "Ngày đó cô nói thiếu ta một ân tình, sau này có cơ hội thì nhất định sẽ trả, vậy lời này hiện tại còn tính không?"

Phiên Nhiên có hơi đảo mắt, khẽ lườm một cái: "Tất nhiên là tính, Yêu Tộc bọn ta cũng rất trọng đạo nghĩa!"

Tô Tô nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, thấy hắn đang dùng ánh mắt thâm thúy để nhìn nàng, như thể, bất kể là nàng có nói hay làm cái gì đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ nguyện ý đứng về phía nàng.

"Phu quân ta - Đạm Đài Tẫn, là Tam Hoàng Tử của Chu Quốc. Hiện tại tình thế của chàng đang vô cùng nguy hiểm, nếu không chủ động tranh quyền, thì e là khó mà có thể giữ được mạng. Kẻ thù không đội trời chung của chàng - Đạm Đài Minh Lãng, bên cạnh hắn có một Yêu Tu mặc hồng y - Tên là Phù Ngọc. Phù Ngọc vốn là đệ tử của Tiên Môn, từng là môn đồ của Xích Tiêu Tông, nhưng vì tu luyện cấm thuật, dùng cách thức tà đạo của Yêu Ma để tăng cường tu vi, cuối cùng rơi vào ma đạo, bị trục xuất khỏi tông môn. Hiện tại nàng ta đã tu luyện Yêu Đan, chẳng khác nào một Yêu Ma thực thụ. Phàm nhân như chúng ta, dù có tu luyện tiên pháp, thì cũng khó mà có thể chống lại được. . ."

Lê Tô Tô chỉnh lại vạt y phục, ngồi ngay ngắn, trịnh trọng nói: "Hiện tại ta muốn thỉnh cầu sự trợ giúp từ cô, xin cô hãy giúp phu quân của ta. Ngày sau đại công thành, phu thê chúng ta nhất định sẽ trọng hậu báo đáp!"

Phiên Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi lại nhíu mày, trầm tư lưỡng lự hồi lâu cuối cùng cũng nói: "Ta chỉ là một Hồ Yêu ẩn cư thế ngoại, dù sống ở nhân gian nhưng chẳng dây dưa nhiều với đám phàm nhân các ngươi. Ta cũng đâu có hồ đồ đến mức, tự mình nhảy vào vòng tranh quyền đoạt vị dơ bẩn của Vương Quyền trần thế? Các ngươi đánh không lại Phù Ngọc đó, thì liền muốn ta đi chịu chết thay sao?"

Lê Tô Tô trợn tròn mắt, líu cả lưỡi: "Chúng ta là phàm nhân, nên không thể làm gì được! Nhưng một Hồ Yêu có tu vi ngàn năm, còn có thể tự mình thoát ra khỏi Hoang Uyên. . . Thế mà lại không thể đối phó được với Phù Ngọc đó sao?"

"Tiểu Tổ Tông à——! Ta đã tự đoạn hai cái đuôi, hao tổn đạo hạnh ngàn năm mới có thể chạy ra đây được!" Phiên Nhiên thổi tóc, trừng mắt nhìn nàng: "Giờ chính là lúc ta phải nghỉ ngơi để dưỡng sức, sao ta lại có thể nghĩ không thông mà theo chân các ngươi đến Bắc Chu, rồi cùng đi chịu chết chứ?"

Thấy nàng vẫn không chịu nhượng bộ, Lê Tô Tô thay đổi kế sách, từ dụ dỗ chuyển sang uy hiếp: "Phu quân ta vốn thiên tư khác biệt, là linh căn Tiên Thai. Máu của chàng ấy có thể khắc chế được mọi Yêu Ma trên thế gian. Nếu cô còn không đáp ứng, vậy thì ta sẽ bảo chàng ấy giết Yêu lấy nội đan!"

Đạm Đài Tẫn sửng sốt, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Nghe vậy, Phiên Nhiên lập tức nổi giận quát ầm lên: "Diệp Tịch Vụ! Cái nha đầu chết tiệt này, cô đúng là trọng sắc khinh hữu. . . Cũng không sợ lão nương nổi giận rồi ăn tươi nuốt sống cô sao?"

Lê Tô Tô cười tà mị, không chút nào sợ hãi nói: "Diệp Thanh Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu ~ !"

"Diệp——!" Phiên Nhiên trực tiếp nghẹn lời.

Lê Tô Tô làm ra vẻ như có thật nói: "Nhị đệ ta vốn là người chính trực nghiêm minh, nếu cô tùy tiện giết người, mà người đó lại còn là tỷ tỷ của đệ ấy, liền tính đệ ấy có lòng tha cho cô một mạng, nhưng chỉ sợ là. . . Giữa hai người cũng chẳng còn duyên phận gì nữa ~ !"

Phiên Nhiên lắp bắp: "Ai——! Với hắn. . ."

Lê Tô Tô ánh mắt sáng rực, nhân cơ hội truy vấn: "Cô nói xem, có đồng ý hay không đồng ý?"

"Có lợi lộc gì không?" Phiên Nhiên bất lực chịu thua.

"Chờ đến khi phu quân ta đăng cơ nhận mệnh. . ." Lê Tô Tô vỗ vỗ vào vai Đạm Đài Tẫn, nói tiếp: "Tất nhiên là sẽ có hậu đãi lớn dành cho Hồ Ly tỷ tỷ!"

Phiên Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Diệp! Tịch! Vụ!"

Lê Tô Tô càng cười càng thêm tinh nghịch, đưa tay sang nâng cằm Phiên Nhiên, khẽ lắc lắc: "Hồ Ly tỷ tỷ, hợp tác vui vẻ nhé ~ !"

"Này——!" Phiên Nhiên ghét bỏ hất tay nàng ra, còn trừng mắt nhìn nàng với vẻ bất mãn.

Đạm Đài Tẫn từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quan sát Tô Tô tận tâm tận lực tính toán chu toàn vì hắn.

Sau khi bàn bạc với Phiên Nhiên xong, hai người cùng nhau dẫm bóng đêm trở về Phủ Tướng Quốc.

"Hồ Yêu đó. . . Thực sự đã đồng ý với chúng ta rồi sao?" Đạm Đài Tẫn vẫn còn có chút khó tin: "Xem ra, nàng với Hồ Yêu đó đúng thật là có quan hệ rất tốt!"

Lê Tô Tô cười hì hì: "Cho nên, ta mới có thể yên tâm mà uy hiếp Phiên Nhiên."

"Máu của ta có thể khắc chế được mọi Yêu Ma trên thế gian, đây rốt cuộc là vì sao?" Đạm Đài Tẫn vẫn chưa thể nào hiểu rõ được chuyện này.

Lê Tô Tô chỉ có thể cười lảng tránh: "Không phải ta đã nói rồi sao? Chàng là linh căn Tiên Thai, tương lai sẽ đắc đạo thành Tiên!"

Đạm Đài Tẫn bất đắc dĩ: "Nàng lại lừa ta."

"Không lừa chàng đâu. . ."

"..."

Còn tiếp. . . . . .

Bán Tử Đồng: Tẫn Tịch Hà Niên - 14

Edit: Leo Wltan | Beta: D-Yang
Date: 17.04 - 10.06.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro