Chương 18: Tân Vương Đại Chu

Chương 18 - Bán Tử Đồng: Tẫn Tịch Hà Niên

❖ Tác giả: Quất Tử Lục Tẩm Tẩm
» Translate: Bạch Vân Tịch

Quyển 1: Tẫn Tịch Hà Niên

Kinh Đô của Đại Chu phủ kín một màu vải trắng, sâu bên trong cấm cung đang tổ chức đại lễ tế cho Cảnh Vương - Đạm Đài Vô Cực đã băng hà, tiếng khóc tang ai oán không dứt bên tai.

Bên trong Vương Triều, lụa trắng tung bay, ánh nến mờ ảo, âm khí dày đặc, tối tăm đến rợn người.

Đạm Đài Tẫn mặc tang phục, đầu đội quan bạc, dáng vẻ lười biếng tựa vào Vương Tọa, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống các vị Đại Thần.

Một vị Văn Thần giả vờ giận dữ quát: "Đạm Đài Tẫn, ngươi sinh ra đã hại chết mẫu thân, là điềm vô cùng bất tường, nay lại cấu kết với dị tộc, lòng dạ rắn rết, bản tính lang sói, căn bản là không xứng làm Đế Vương!"

Lại thêm một vị Văn Thần thứ hai tiếp lời: "Ngươi là huyết mạch của Yêu Nữ Di Nguyệt Tộc sinh ra, chắc chắn là ngươi đã sai khiến đám Yêu Vật đến ám sát Tiên Thái Tử, sau đó lại bức bách Tiên Đế thoái vị truyền ngôi, ngươi sát huynh trưởng giết phụ hoàng, làm giả chiếu thư để soán ngôi đoạt vị, táng tận thiên lương!"

Văn Thần thứ ba tiếp lời kết luận: "Nếu chúng ta cúi đầu uốn gối trước một kẻ như ngươi, thì chẳng phải sẽ để lại tiếng xấu muôn đời hay sao?"

"..."

Nhập Bạch Vũ đứng ở một bên nghe mà toát mồ hôi lạnh, còn Phiên Nhiên thì ung dung đứng ở một bên mỉm cười quan sát.

Chờ đến khi các Đại Thần mắng chửi đến mệt, thì Đạm Đài Tẫn mới đổi tư thế ngồi: "Các vị Đại Nhân đã nói xong chưa?"

Thần sắc bình tĩnh của hắn, như đang xem một màn tạp kỹ, khiến đám Lão Thần râu bạc càng thêm tức giận, ra oai gọi bậy: "Mặc cho tên cẩu tặc ngươi tùy ý, muốn chém muốn giết hay lột da cũng được, hôm nay chúng ta liền chết ở đây, vừa lúc có thể an ủi được Tiên Đế, giữ trọn được chữ trung nghĩa!"

Đạm Đài Tẫn vỗ tay cười lớn, cao giọng khen: "Hay lắm! Nói rất hay!"

Mọi người nhất thời nghẹn lời, tức tối đến nỗi cả đại điện bỗng nhiên an tĩnh trở lại.

"Giết các ngươi làm gì chứ? Chư vị trung can nghĩa đảm, thề sống chết nguyện một lòng trung thành với Tiên Thái Tử, khiến trẫm vô cùng kính phục!" Đạm Đài Tẫn khẽ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó ra lệnh: "Mang lên!"

Một cái đỉnh lớn cao bằng nửa người được mấy vị Thị Vệ khiêng vào, bên trong đỉnh tỏa ra mùi thịt thơm lừng, nước canh sôi sùng sục, hơi nóng tỏa ra bốn phía khói bay nghi ngút.

"Chư vị nói cũng lâu rồi, chắc hẳn là đã khát nước khô cổ." Đạm Đài Tẫn nhếch môi: "Mang canh thịt đến cho các vị Đại Nhân dùng."

Thị Vệ nối đuôi nhau tiến vào đại điện, dùng bát nhỏ múc canh dâng lên cho các vị Đại Thần.

Những vị Đại Thần đó đã ở đây từ một canh giờ trước, chưa nói đến chuyện mấy người họ lớn tiếng mắng chửi không ngừng, những vị còn lại dù không nói gì, nhưng đứng lâu cũng đã đủ mỏi mệt.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, một Võ Tướng dẫn đầu nhóm Võ Thần thử nhấp một ngụm, thấy cũng không có gì bất thường, mọi người thấy quả thật là bát canh tươi ngon, liền an tâm uống hết.

Đại điện nhất thời rơi vào trong sự tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng sôi ùng ục của canh thịt bên trong đỉnh.

"Chư vị, có hài lòng với sự khoản đãi của trẫm không?" Đạm Đài Tẫn thấy bọn họ uống đến tận hứng, liền có mười phần hài lòng.

"Hừ——! Ân huệ nhỏ nhặt!" Lão Thần râu bạc vừa mới buông lời mắng chửi tàn nhẫn nhất, mặt mày dữ tợn, hung hăng. Lúc này lại cảm thấy không nên uống canh, tức giận ném thẳng bát canh xuống đất: "Dù cho ngươi có ra sức lôi kéo thế này, thì chúng ta quyết cũng không thần phục ngươi, cũng không ủng hộ ngươi đăng cơ!"

"Lão Đại Nhân hiểu lầm ý của trẫm rồi——!" Đạm Đài Tẫn "chậc" một tiếng, thần sắc trên mặt là tươi cười: "Trẫm thấy các vị khô cổ khát nước, nên mới đặt biệt ban canh. Lòng của các vị cũng không hướng về đây, trẫm tất nhiên cũng không muốn cưỡng cầu. Thế này đi, trẫm sẽ ban thêm cho các vị một ân điển nữa, cho người đưa các vị đến Hoàng Lăng, đối diện với chiếc quan tài trống của Tiên Thái Tử để khóc một trận, vừa có thể bày được sự thương tiếc, cũng vừa có thể bảo toàn được lòng trung thành. . ."

Bầu không khí bên trong đại điện bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

Qua một lúc lâu sau, một vị Thị Lang trẻ tuổi "phịch" một tiếng mà ngã ngồi xuống đất, tay run rẩy chỉ vào chiếc đỉnh lớn: "Thế trong đỉnh đó. . . Đó, đó chính là thịt của Tiên Thái Tử!"

Nói xong, hắn vừa khóc vừa nôn khan, sắc mặt của mọi người trong đại điện sau một cái chớp mắt đều đã thay đổi, trong đại điện nhanh chóng vang lên những tiếng nôn khan liên tiếp. . .

"Ngươi. . . Ngươi điên rồi!" Lão Thần râu bạc chỉ vào Đạm Đài Tẫn, lúc này đã kinh ngạc đến mức chính hắn cũng không thể nói nên lời.

Đạm Đài Tẫn lại giả vờ không hiểu: "Các vị tận trung với Tiên Thái Tử, một lòng vì thiên hạ xã tắc, trẫm cảm động vô cùng. Nay trẫm nguyện ý thành toàn cho các vị, để các vị có thể vĩnh viễn tận trung với Tiên Thái Tử, nhưng sao các vị lại tỏ ý không hài lòng?"

Có người vì kinh sợ quá mức mà đã quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy như lá trước gió.

"Hay vẫn là. . ." Đạm Đài Tẫn dừng lại một chút, giọng ma mị nói tiếp: "Chư vị Đại Nhân đã suy xét lại cẩn thận, nguyện ý cùng trẫm ăn chung một vạc?"

Sau một lúc giằng co, cuối cùng cũng có một vị Thần Tử quỳ xuống hành lễ, run rẩy dập đầu hô lớn: "Tạ ơn bệ hạ ban canh!"

Mọi người theo đó mà lần lượt từng đợt quỳ xuống, hành lễ hô lớn: "Tạ ơn bệ hạ ban canh!"

Đạm Đài Tẫn liền để lộ ra một nụ cười đơn thuần, ngây ngô đến vô hại: "Chư vị Đại Nhân chắc cũng đã mệt mỏi rồi, hôm nay cứ bãi triều tại đây, mong chư vị Đại Nhân lui về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai thiết triều, lại cùng trẫm bàn chuyện quốc gia đại sự!"

Các vị Đại Thần đa số đều đã mềm nhũn chân, bọn họ thay phiên dìu nhau lùi ra ngoài điện.

Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm vào những bóng người đang lướt đi bên ngoài cửa điện, cười nhạo một tiếng: "Một đám chuột nhắt nhát gian!"

Nhập Bạch Vũ lại hỏi một câu ngốc nghếch: "Bệ hạ, nhưng mà. . . Thi thể của Đạm Đài Minh Lãng không phải đã sớm bị chúng ta thiêu thành tro, rồi mang đi rải hết xuống sông rồi sao?"

Phiên Nhiên duyên dáng uyển chuyển đi đến trước mặt hắn, cười nhạt trừng hắn một cái: "Tên ngốc này, chưa thấy qua cảnh lợn chạy, chẳng lẽ cũng chưa ăn qua thịt lợn bao giờ à?"

"Ồ——!" Tên ngốc này bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra.

Đạm Đài Tẫn nghiêm nghị nói: "Tiếp tục truy bắt Phù Ngọc và đám tàn dư của Đạm Đài Minh Lãng, nhất định phải diệt trừ sạch sẽ, để tránh hậu hoạn về sau."

Nhập Bạch Vũ chắp tay nhận mệnh: "Tuân lệnh!"

Đạm Đài Tẫn lại hỏi: "Phiên Nhiên, Sí Dực Quân đã tiến hành thế nào rồi?"

"Trên đời này, có thể tập hợp được những Tiểu Yêu nguyện ý ra sức làm việc cho ngươi, ta đều đã tập hợp lại rồi, vẫn còn đang huấn luyện đây!" Phiên Nhiên vô cùng thản nhiên nói tiếp: "Bọn họ đều sợ bị ngươi giết Yêu lấy đan, nên ai nấy đều rất cẩn trọng, vô cùng chăm chỉ, cũng không dám lười biếng."

Đạm Đài Tẫn thực sự rất tò mò, không biết cảm giác hấp thụ sức mạnh từ Yêu đan sẽ như thế nào? Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt nhỏ đầy vẻ tức giận của Lê Tô Tô, thì hắn liền từ bỏ suy nghĩ này: Thôi vậy——! Chuyện này tốt nhất là đừng nghĩ đến nữa, cứ ngoan ngoãn tu luyện theo lời của Tô Tô đi!

——

Vương Cung Đại Hạ.

Bên trong Thịnh Vương Cung, Tiêu Dật không thể tin được khi nhìn thấy nội dung của quân báo trên tay.

"Đạm Đài Minh Lãng bị ám sát bên bờ Mặc Hà, Cảnh Vương Đạm Đài Vô Cực băng hà, Tân Vương hiện tại của Bắc Chu chính là Đạm Đài Tẫn!"

Các vị Đại Thần cũng không dám tin vào quân báo này, bên dưới triều đường xì xào bàn tán, Tiêu Lẫm đứng ở hàng đầu Thân Vương, mày cau lại. . .

"Đạm Đài Tẫn ngày trước ở Đại Hạ ta làm Chất Tử nhiều năm, cúi đầu khom lưng, chỉ vì cầu sinh mà phải chịu nhục để sống qua ngày, về cố quốc chỉ được vài tháng đã có thể kế vị, đây đúng thật là chuyện nực cười nhất thiên hạ! Nhưng có thể thấy được, vận số của Bắc Chu sắp phải tận rồi." Tiêu Dật đi qua đi lại trước Vương Tọa, tinh thần cũng rất phấn chấn: "Giờ đây Tân Vương vừa mới đăng cơ, Triều Đình cũng chưa ổn định, lòng dân càng không yên, tàn dư của Đạm Đài Minh Lãng cũng chưa được dọn sạch, đây chính là thời cơ tốt nhất để xuất binh!"

Tiêu Lẫm lại tỏ vẻ rất không đồng tình: "Phụ vương, trận chiến ở Gia Quan trước đây, đại quân của ta đã phải đánh ròng rã suốt ba tháng. Giờ đây binh mã đều đã mỏi mệt, lương thảo trong kho cũng dự trữ chưa đủ, lúc này nếu mạo hiểm xuất binh thì vẫn không bằng lưu binh dưỡng sức. Nhi thần cầu xin phụ vương hãy cân nhắc lại một chút!"

Tiêu Dật vung tay áo lên: "Đó chỉ là một tên Chất Tử hèn mọn, giang sơn vẫn còn chưa định, tự thân lại không có căn cơ gì vững chắc, có gì phải đáng lo chứ?"

Tiêu Lẫm lại khuyên: "Đạm Đài Tẫn tuy chỉ là một Chất Tử, nhưng lại có thể tự thân đoạt vị, đủ để thấy hắn có thủ đoạn hơn người. Người này có tâm tính ẩn nhẫn, mưu lược sâu xa, tuyệt đối không thể xem thường!"

"Loại tiểu tốt đó thì có mưu lược gì chứ?" Tiêu Dật không cho là đúng, nên cũng không để tâm: "Năm đó Đại tướng quân Trụ Quốc đánh bại hàng vạn đại quân Bắc Chu, thế nên Đạm Đài Tẫn mới phải sang Đại Hạ để làm Chất Tử. Nhưng giờ đây hắn trốn khỏi Phủ Tướng Quốc, lại còn dám bắt đi ái nữ của Diệp Khiếu, trẫm sẽ cho Diệp Khiếu một cơ hội để báo thù rửa hận, lập công chuộc tội!"

Thịnh Vương lập tức hạ chỉ truyền lệnh, muốn Diệp Khiếu giữ Ấn Soái dẫn quân xuất chinh. Cả triều Văn Võ đều không ai dám đứng ra khuyên ngăn.

Tiêu Lẫm tiến lên nửa bước: "Phụ vương——!"

"Lẫm nhi. . ." Tiêu Dật đứng lại, từ trên cao nhìn xuống nhi tử: "Con đây là đang muốn thay trẫm làm chủ, tự mình quyết định sao?"

Toàn thân Tiêu Lẫm đều chấn động, lập tức quỳ xuống: "Nhi thần không dám!"

——

Thời điểm mà Diệp Băng Thường vừa về đến Phủ Tướng Quốc là lúc, viên Quan Nội Thị vừa truyền ý chỉ xong và rời đi.

"Phụ thân!" Diệp Băng Thường đi vào, thấy Diệp Khiếu đang cầm thánh chỉ trong tay với thần sắc nặng trĩu.

"Bệ hạ truyền chỉ, lệnh cho phụ thân lập tức xuất chinh!" Diệp Trạch Vũ vốn nổi tiếng là công tử ăn chơi, lúc này cũng là mang theo thần sắc nghiêm nghị đến lạ thường.

"Phụ thân, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đạm Đài Tẫn đã thật sự xưng Vương rồi sao? Còn nhị muội thì vẫn chưa tìm được. . ."

Diệp Khiếu nhìn Diệp Băng Thường bằng ánh mắt phức tạp, rồi đột nhiên hỏi: "Băng Thường——! Lục điện hạ đối với con có tốt không?"

"Phụ thân. . ." Diệp Băng Thường hơi ngẩn ra, giọng ngượng ngùng nói: "Lục điện hạ đối với con rất tốt, che chở vẹn toàn."

Diệp Khiếu gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, Băng Thường, con mau vào trong thăm tổ mẫu đi!"

Một lúc sau, khi đến phòng của Diệp lão phu nhân rồi, thì lại thấy lão phu nhân đang thu xếp lại một ít y phục cũ.

"Tổ mẫu, những việc như thế này cứ để hạ nhân làm đi, người nên nghỉ ngơi cho thật tốt thì mới phải." Diệp Băng Thường tiến vào liền khuyên.

"Đây là những y phục mà muội muội con thường hay mặc." Diệp lão phu nhân thở dài nói: "Bé con không ở nhà, ta chỉ có thể xem lại những bộ y phục này thôi!"

"Tổ mẫu, người yên tâm, nhị muội nhất định sẽ bình an trở về nhà." Diệp Băng Thường liếc nhìn thần sắc của lão phu nhân, thử thăm dò: "Chỉ là. . . Nhị muội thực sự đã nổi lên xung đột, rồi làm loạn với Đạm Đài Tẫn đến mức này sao?"

Diệp lão phu nhân nhìn Diệp Băng Thường một cái thật sâu, sau đó lại chuyển chủ đề nói sang chuyện khác: "Băng thường, con ở Vương Phủ mọi việc có ổn không?"

"Tổ mẫu yên tâm, mọi việc đều vẫn ổn."

"Băng Thường, lúc trước nếu con không gả cho Lục Hoàng Tử. . ." Nói đến đây, Diệp lão phu nhân đột nhiên không nói tiếp nữa, chỉ là hòa nhã yêu thương nắm lấy tay Diệp Băng Thường: "Băng Thường, con ở Vương Phủ mọi việc phải cẩn thận, đừng để chính mình bị tổn thương!"

"Vâng, Băng Thường biết rồi."

Từ trong phòng Diệp lão phu nhân đi ra, liền nhìn thấy Diệp Trạch Vũ đang chờ ở trong sân.

Diệp Băng Thường lại khó hiểu nói: "Đại ca đến thỉnh an tổ mẫu? Vì sao lại không vào trong?"

"Muội hiếm khi mới về phủ được một chuyến, lại đang cùng tổ mẫu trò chuyện cũng rất vui, ta cũng không muốn vào quấy rầy." Diệp Trạch Vũ cười cười: "Đại muội, chúng ta đến hoa viên đi dạo một lúc đi?"

"Được."

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Vũ đề nghị đi dạo cùng nàng, trước đây họ không hay tụ tập hay đi cùng nhau, Diệp Băng Thường vốn không thích dáng vẻ ăn chơi của đại ca, cho nên nàng cũng không mấy thích thú khi đi cùng hắn.

"Ngày mai phụ thân phải xuất chinh rồi, qua mấy hôm nữa, ta cũng phải đưa tổ mẫu đến ngoại thành dâng hương cầu phúc." Diệp Trạch Vũ chắp tay sau lưng, cùng nàng đi chậm rãi trên con đường lát đầy sỏi đá.

"Đại ca, hiện giờ nhị muội vẫn còn đang không rõ tung tích, Thanh Vũ thì phải trấn thủ tại Gia Quan Thành, phụ thân lại sắp xuất chinh phạt Chu, không biết trong lòng huynh có tính toán gì không?" Diệp Băng Thường uyển chuyển hỏi.

Diệp Trạch Vũ khó hiểu hỏi ngược lại: "Tính toán gì chứ?"

Thấy hắn không được thông minh cho lắm, Diệp Băng Thường cũng đành thu lại những suy nghĩ quanh co trong đầu, nói thẳng: "Trong phủ tuy là có tước hiệu Đại trưởng Công Chúa của tổ mẫu, cùng với mối hôn sự của mẫu thân có thân thích với Vương Hầu, như đó đều chỉ là tước vị hư danh mà thôi: Tuy phụ thân có đại công Trụ Quốc, Thanh Vũ có tiền đồ vô lượng, nhưng chung quy đó cũng là của riêng họ. Đại ca thân là trưởng tử trong nhà, cũng nên cầu tiến thì mới phải, huynh cũng không thể chỉ dựa vào phúc trạch của tổ tiên che chở, cũng không thể dựa vào sự nâng đỡ của phụ thân huynh đệ. . ."

"Muội muội tốt, rốt cuộc thì muội đang muốn nói gì với ta?" Diệp Trạch Vũ càng lúc càng thêm bối rối: "Sao đột nhiên muội lại muốn thúc giục ta?"

"Đại ca, chẳng lẽ huynh không muốn giống như phụ thân và Thanh Vũ, lập công lập nghiệp sao?"

"Không muốn, này đó thì có cái gì tốt đâu chứ?" Diệp Trạch Vũ nhún vai: "Phụ thân cả người đầy thương tích, nay cũng đã tuổi cao sức yếu, nhưng chẳng phải chỉ cần một đạo thánh chỉ hạ xuống, thì phụ thân liền nhận mệnh chạy ra chiến trường để chém giết sao? Thanh Vũ một năm đếm đầu ngón tay có được mấy ngày ở nhà? Ngay cả một bữa cơm đoàn viên của gia tộc, cũng phải chờ đến mấy năm, không nói đến mấy chuyện này, nói đến chuyện hai người họ phải bầu bạn với Quân Vương, đây chẳng khác gì đang bầu bạn với Hổ. . ."

Giọng của Diệp Trạch Vũ dần dần hạ trầm xuống, rồi sau đó lại cao giọng trêu đùa: "Còn ta. . . Chỉ cần được sống ở trong nhà thoải mái, như thế là đã quá đủ rồi. Nếu còn có thể được giống như đại muội muội đây, gả cho một lang quân tốt, thì liền có thể bảo toàn được một đời bình an, như thế này thì đúng là quá tốt!"

Diệp Trạch Vũ nói chuyện cợt nhả một lúc, sau đó cũng xoay người rời đi rồi.

Gia Hủy bước tới, thấy tiểu thư nhà mình mặt lộ vẻ thất vọng buồn bã: "Tiểu thư, đại thiếu gia xưa nay vẫn luôn như vậy, người đừng so đo với ngài ấy làm gì!"

"Gia Hủy, nếu ta là nam nhi thì tốt rồi. . ." Diệp Băng Thường nói.

Gia Hủy cảm thấy kỳ quái hỏi ngược lại: "Tiểu thư, sao đột nhiên người lại nói như vậy?"

Diệp Băng Thường lại thở dài: "Nếu như ta làm nam tử, thì liền không cần phải bị giam cầm trong nội viện, cũng có thể đi ra ngoài, tự thân lập công danh bá nghiệp!"

"Đúng vậy, chúng ta chỉ là nữ tử, nên chỉ có thể dựa vào nam tử để mà sống."

Diệp Băng Thường lắc đầu: "Cũng không hẳn là vậy——! Nữ tử không dựa vào nam tử, cũng có người sống được rất tốt, chỉ là trên thế gian này có rất ít những người như vậy. Cho dù có, thì cũng phải là một viên ngọc quý trong nhà thì mới có thể làm được. Tỷ như Diệp Tịch Vụ đi, muội ấy cũng được xem là một khuê nữ sống rất tốt, tổ mẫu và phụ thân sủng ái muội ấy đến như vậy, muội ấy lại còn có một mẫu thân có địa vị cùng thân phận tôn quý, nên từ nhỏ muội ấy đã có thể cả gan làm loạn, muốn làm cái gì liền có thể làm được đến. . . Nói đến cùng, ta là vừa hâm mộ vừa ghen tị với muội ấy."

Hai chủ tớ càng đi càng xa dần, không hề chú ý đến Phủ Tướng Quốc hôm nay có vài phần khác lạ, không còn náo nhiệt như thường ngày, kẻ hầu người hạ cũng ít hơn trước rất nhiều. . .

——

Mùa Xuân - Cảnh Hòa nguyên niên, Đại tướng quân Trụ Quốc bất bại của Đại Hạ: Diệp Khiếu xuất chinh phạt Cảnh.

Xuất quân không thuận lợi, liên tiếp để mất ba thành, Thịnh Vương Tiêu Dật phẫn nộ lệnh cho Diệp Khiếu không được phép nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Diệp Khiếu nhận chỉ, đêm đó cho ba vạn đại quân tấn công, nhận lấy thất bại trước đại quân hùng mạnh của Bắc Chu, bản thân còn bị một Phó Tướng trẻ tuổi của nước địch bắt sống.

Đại quân của Bắc Chu tiến công với khí thế hừng hực không gì cản nổi, nhanh chóng đánh đến dưới Gia Quan Thành, thứ tử của Diệp Khiếu - Diệp Thanh Vũ trấn thủ tại cửa thành, đại quân Bắc Chu công thành mãi không hạ được, Cảnh Hòa Đế - Đạm Đài Tẫn nhận tin liền ngự giá thân chinh.

Bên trong Thành Gia Quan, tại kho lương thực.

Diệp Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào kho lương trống rỗng, thần sắc ủ rũ, cau mày không nói nên lời.

"Lưu phó tướng, chúng ta còn được bao nhiêu lương thảo?"

"Không đủ dùng trong ba ngày nữa, lương thảo cùng dược liệu trị thương cũng đã bị cắt giảm nghiêm trọng, các huynh đệ trong doanh sắp không thể trụ thêm được nữa rồi. . ." Lưu phó tướng khuôn mặt tiều tụy, giọng khàn đến nghẹn ngào: "Khi nào thì quân tiếp tế lương thảo mới đến Gia Quan đây?"

"Có tin tức gì của phụ thân ta không?"

"Lão tướng quân từ khi bị quân Cảnh bắt đi, mạt tướng cũng đã cho người âm thầm theo sát, thế nhưng đến nay vẫn chưa thể dò la ra được thêm tin tức nào. . ."

Diệp Thanh Vũ siết chặt nắm tay, mặt đầy đau xót.

Hôm qua, công văn của Đại Hạ cuối cùng cũng được đưa đến Gia Quan, hắn nóng lòng mở ra xem, thế nhưng trên đó lại viết:

Phụ thân ngươi liên tiếp mất ba thành, chiến bại bị bắt sống, cả nước hổ thẹn, lại còn hoang phí lương thảo của quốc khố quá nhiều. Nay kho lương trống rỗng, thì ngươi phải tự thân lo liệu. Nếu như quân Cảnh lấy phụ thân và nhị tỷ của ngươi ra để uy hiếp, ngươi vì lòng riêng mà bận tâm, trẫm nhất định sẽ luận tội làm lỡ mất chiến cơ, nhất định nghiêm trị không tha, còn nếu Gia Quan thất thủ, trẫm nhất định sẽ tru vi Diệp Thị.

Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi, giọng đau buồn nói: "Trước hết, cứ mang số lương thực và chỗ dược liệu còn lại đi phát cho các huynh đệ, ngày mai. . . Ta sẽ nghĩ cách."

"Tướng quân!" Một binh sĩ đứng bên ngoài cửa báo: "Bên ngoài có một nữ tử hồng y muốn cầu kiến, còn nói là cố nhân của tướng quân!"

Diệp Thanh Vũ trở về trong doanh trại, lệnh cho binh sĩ ấy đưa nữ tử kia vào gặp.

Tiếng chuông bạc vang lên thanh thúy, từ phía xa xa vọng đến gần.

Phiên Nhiên đến nhanh, đi cũng rất nhanh.

Trong doanh trại, mùi u hương thoang thoảng trên người nàng vẫn còn chưa kịp tan, vấn vương mãi bên chóp mũi của Diệp Thanh Vũ.

"Ta không phải đến để ôn lại chuyện xưa với ngươi."

"..."

"Ta phụng mệnh Cảnh Hòa bệ hạ, đến để khuyên Diệp tướng quân quy hàng!"

"..."

"Ta vì sao phải trung thành với Cảnh Hòa Đế? Vẫn không bằng ngươi đích thân đến hỏi nhị tỷ của mình một chút đi, nàng ta tuy vẫn chưa được chính thức sắc phong, nhưng trong quân doanh và cả trong cung, bọn họ đã sớm xem nàng ta là Vương Hậu của Đại Chu rồi!"

"..."

"Lương thảo trong Thành Gia Quan nay đã cạn kiệt, thần có tội báo nguy, chỉ còn trụ được ba ngày, nay dâng tấu khẩn cầu bệ hạ tiếp tế lương thảo cứu cấp, thần sẽ dốc hết toàn lực để giữ vững Gia Quan. . . Kiểu tấu chương thế này, ngươi đã viết và dâng lên mấy phong rồi? Lương thảo có được đưa đến tiếp tế không?"

"..."

"Thịnh Vương tính toán khôn khéo: Không tiếp tế lương thảo lại còn muốn người ở lại trấn giữ thành. Hay phải nói đúng hơn là: Hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của các tướng sĩ? Càng là không quan tâm đến tấm lòng tận trung với Đại Hạ của Diệp gia các ngươi, chỉ quan tâm đến tòa thành trì này có còn là của hắn hay không?"

"..."

"Ngươi thừa biết bản thân đã không phải là đối thủ của Đạm Đài Tẫn, hắn hiện tại đánh hạ Thành Gia Quan dễ dàng như lấy vật trong túi, chẳng qua chỉ là vì nể mặt Tiểu Cữu Tử ngươi, cho nên mới không muốn khiến ngươi thành một kẻ quá khó coi thôi. Thịnh Vương này thật đúng là quá hồ đồ, hiện tại còn muốn cắt đứt đường lui của ngươi."

"..."

"Diệp gia đời đời trung liệt, chỉ một lần quy hàng liền tính là phản quốc? Diệp Thanh Vũ, rốt cuộc thì ngươi tận trung với xã tắc hay vẫn là tận trung với Thịnh Vương?"

"...."

"Thế nhân thường nói: Một tướng công thành vạn cốt khô! Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, danh tiết của bản thân, danh tiết của Diệp gia, còn nặng hơn sinh mạng của hàng vạn tướng sĩ, còn nặng hơn sự tồn vong của thiên hạ bách tính?"

"..."

"Đạm Đài Tẫn tuy sát phạt quyết đoán, thủ đoạn như lôi đình, nhưng đối với những người trung dũng lại vô cùng tốt, không chỉ phong thưởng hậu hĩnh, còn lấy lễ để đối đãi, quan tâm ban ơn cho gia tộc. Phụ thân ngươi vì Đại Hạ chinh chiến nhiều năm, nay đã "Liêm Pha Lão Hĩ" rồi, chiến bại phải chịu nhục, Thịnh Vương có từng hỏi qua sống chết của phụ thân ngươi không? Nếu là Đạm Đài Tẫn, đối với một Thần Tử có công lao hiển hách như vậy, đừng nói đến việc hạ chỉ lệnh phải liều mạng xuất chinh, chỉ sợ là đã sớm tôn lên làm Quốc Sĩ, dùng lễ nghi của Đại Chu để phụng dưỡng đến cuối đời!"

"..."

"Nếu như ngươi vẫn còn do dự, ngày mai, Đạm Đài Tẫn nguyện đơn thân độc mã đến gặp ngươi!"

Nhìn vào mảnh giấy viết Giờ Thìn canh ba, gặp tại bia đá Mê Đà Lĩnh trong tay, Diệp Thanh Vũ tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại.

Còn tiếp. . . . . .

Bán Tử Đồng: Tẫn Tịch Hà Niên - 18

Edit: Leo Wltan | Beta: D-Yang
Date: 21.04 - 05.08.2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro